Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-460
CHƯƠNG 460: CÔ KHÔNG PHẢI SỢ CHỨ?
CHƯƠNG 460: CÔ KHÔNG PHẢI SỢ CHỨ?
"Tôi còn chưa từng thấy xoài có thể ăn chấm ớt, không phải khó ăn chứ?"
Úy Úy liếc cô trắng mắt: "Đây là đồ ăn vặt đặc sản ở đây của chúng tôi, bao nhiêu người thèm còn không ăn được đâu!"
Dương Yến cầm một miếng xoài xanh chấm ớt thử.
Rất ngon.
Úy Úy vốn muốn tám chuyện với Dương Yến, còn chưa ngồi xuống, chồng cô đã gọi điện thoại tới.
Nhận điện thoại xong, Úy Úy nói muốn đi lấy hàng với chồng cô ấy, nhanh chóng đi rồi.
Dương Yến lười biếng nằm trên ghế treo phơi nắng, thỉnh thoảng lại chấm một miếng xoài xanh với ớt ăn.
Không biết từ lúc nào, cô đã ăn hết một dĩa xoài xanh còn to hơn mặt mình.
"Giám đốc Dương, phơi nắng sao?" Nhà tạo mẫu xách một bình giữ nhiệt tới, giọng nói mờ ám: "Giám đốc Phương thấy trưa cô không đến nhà ăn ăn trưa, nên kêu tôi đưa canh vịt đến cho cô."
Sắc mặt Dương Yến không tự nhiên nói: "Sáng tôi dậy không nổi, nên kêu người trực tiếp mang cơm trưa đến phòng."
Thực ra là không chịu nói ánh mắt bát quái của họ, mới không chịu xuống lầu.
Nhà tạo mẫu ồ một tiếng: "Giám đốc Phương lo lắng cho cô, còn hỏi chúng tôi sao cô không tới, chậc chậc!"
Dương Yến càng không tự nhiên: "Cô để ở đây đi, lát nữa tôi uống."
"Vậy tôi để đây, tôi về trước đây."
Sau khi nhà tạo mẫu đi, sự xấu hổ quanh quẩn trong lòng Dương Yến mới biến mất.
Cô nhìn bình giữ nhiệt đặt trên bàn, rất muốn mở ra uống.
Nhưng buổi trưa cô ăn không ít, bây giờ còn ăn một dĩa xoài xanh to, thật sự không chịu nổi nữa.
Lúc nhìn thấy mẹ chồng Úy Úy đi tới phía này, Dương Yến chào hỏi với bà.
"Dì Giang, dì vừa về sao?"
"Đúng vậy, Úy Úy muốn ăn xoài, sảnh ăn không có, tôi đi ra ngoài mua hai hộp." Dì Giang nói, còn mở hộp lấy rất nhiều cho Dương Yến.
"Cảm ơn, dì quá khách sáo rồi." Dương Yến cười nói cảm ơn.
Cô nhớ tới canh vịt rất bổ, nên đưa bình giữ nhiệt cho dì Giang: "Đây là canh vịt, dì cầm về cho Úy Úy uống đi."
"Con uống đi, mai dì ninh cho nó."
"Con ăn rất no rồi, dì cầm cho cô ấy đi." Dương Yến lại đẩy bình giữ nhiệt tới: "Con béo lên không ít, sợ lại mập, lúc quay đạo diễn sẽ ghét bỏ con."
Thấy không thể từ chối, dì Giang chỉ đành nhận: "Vậy tối nay con với anh Phương cùng tới ăn cơm đi."
"Không cần, dì đừng khách sáo như vậy."
"..."
Nói chuyện một lúc, Dương Yến mới diệt trừ được ý muốn mời họ ăn cơm tối của dì Giang, trong lòng cảm khái Úy Úy thật tốt, có chồng thương cô ấy, mẹ chồng lại tốt như vậy.
Cô lại đột nhiên nhớ tới ngày nói chuyện với Thu Hiểu Diệc, ánh mắt cô đơn của người phụ nữ.
Thu Hiểu Diệc nói Phương Tinh Nghị sau khi biết chân tướng, thái độ đối với cô ấy luôn lạnh như băng. Cô ấy dọn tới nhà họ Phương ở, anh từ đó không về nhà họ Phương, trừ khi ông Phương có chuyện tìm anh, anh mới miễn cưỡng quay về.
Dương Yến cảm thấy sai không phải do Thu Hiểu Diệc, cũng hi vọng Phương Tinh Nghị có thể nói chuyện thật tốt với Thu Hiểu Diệc.
Nhưng cũng suy nghĩ trong lòng.
Cô có thể đứng ở góc độ nào để đi răn dạy người đàn ông?
Dương Yến ngồi trong vườn hoa một lúc, cảm thấy không khí oi bức, mây đen dày đặc, giống như sắp mưa, nên đi vào trong nhà.
Lúc lên lầu vừa khéo đụng phải Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị cùng cô lên lầu, vừa tùy tiện hỏi: "Canh vịt ngon không?"
Anh sợ cô không ăn cơm trưa, đi nhà bếp kêu người ninh, lại không tiện tự mình đem tới, chỉ đành nhờ người khác đưa.
Dương Yến không tiện nói không ăn nổi cho người ta rồi, nên hàm hồ ừ hai tiếng.
Đến trước cửa, cô nghĩ nghĩ, lấy vài trái xoài trong túi ra, nhét vào lòng người đàn ông: "Mẹ chồng Úy Úy cho, một mình em ăn không hết nhiều như vậy."
Sau đó lưu loát mở cửa đi vào.
Phương Tinh Nghị nhìn nhìn xoài trong tay, không nhịn được cười.
Xem ra cô gần đây ăn không nổi rồi , nếu không những thứ này sớm đã một mình ăn hết, làm sao còn có phần của anh?
Hơn năm giờ chiều, mưa rất lớn.
Cho dù cửa sổ đã cách âm, Dương Yến vẫn nghe thấy tiếng mua tạt vào cửa sổ kính kinh thiên động địa.
Cô kéo rèm nhìn ra ngoài, bên ngoài đen thui, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng của sảnh ăn.
Mưa to như vậy, cũng không biết lúc nào tạnh.
Hôm nay Dương Yến ăn quá nhiều, đến tối cũng không muốn ăn gì, lúc sảnh ăn gọi điện hỏi cô muốn ăn gì, cô nói không cần, gửi tin nhắn cho Trường Bình, hỏi cậu trong nhà như thế nào.
Trường Bình nói dì này làm thức ăn rất ngon, nhưng cậu vẫn thích thức ăn Dương Yến và mẹ làm, cách một lát lại nói chỉ cần không phải thức ăn chú ba làm, cậu đều có thể ăn.Làm Dương Yến không biết nên khóc hay nên cười.
Cô nghĩ Phương Tinh Nghị làm thức ăn cũng được, sao lại để lại ám ảnh lớn như vậy cho Trường Bình?
Trường Bình lại gửi tin nhắn tới: "Dì, mẹ con đi nước ngoài quá lâu, luôn không gọi điện thoại cho con."
Dương Yến hỏi: "Tin tức cũng không có sao?"
Trường Bình: "Dạ,mỗi lần con gọi điện thoại đều là máy bận, có phải mẹ xảy ra chuyện rồi không?"
Dương Yến vừa định trả lời tin nhắn của cậu, bên ngoài đột nhiên "rầm" một tiếng, dọa cô nhảy lên, trước mắt lại tối đen, cô hoảng đến mức điện thoại cũng không nắm chắc.
Điện thoại đập xuống mặt đất, trực tiếp tắt màn hình.
Trong phòng kéo rèm, màn hình điện thoại vừa tối, Dương Yến liền chìm trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cô cảm thấy cảm giác sợ hãi lan truyền từ lòng bàn chân, sợ đột nhiên một con quái vật từ đâu nhảy ra cắn nuốt cô, hoảng hốt quỳ xuống tìm điện thoại, nữa ngày cũng không tìm thấy.
Bên ngoài liên tục vang lên tiếng sấm, tia chớp ánh lên rèm giống như quỷ hồn đang giương nanh múa vuốt.
Dương Yến sợ đến mức điện thoại cũng không dám tìm, tim treo lơ lửng mò đi về phía giường.
Bắp chân đụng tới mép giường liền lập tức leo lên, cầm chăn trùm mình lại.
Phương Tinh Nghị ở đối diện phòng Dương Yến đang họp video.
Chưa nói được vài phút, bên ngoài vang lên tiếng sấm, cả phòng đột nhiên tối đen, chỉ còn nguồn sáng laptop chiếu lên mặt người đàn ông.
Người trong video cũng bị giật mình: "Giám đốc Phương, phía anh cúp điện sao?"
"Không sao, pin laptop đầy rồi, không rớt mạng." Phương Tinh Nghị mở đèn pin điện thoại chiếu lên tài liệu, công việc không bị mất điện ảnh hưởng: "Tiếp tục."
Tiếng sấm liên tục vang lên bên tai người đàn ông, làm xáo trộn sự bình tĩnh của anh, anh bỗng nhiên nghĩ tới Dương Yến.
Cúp điện rồi, còn liên tục có sấm, cô không sao chứ?
Phương Tinh Nghị vừa nghĩ, trong lòng đã lo lắng. Anh đặt tài liệu xuống, nói với người bên kia video quá trễ rồi, ngày mai lại họp, bèn cầm điện thoại ra ngoài.
Bên ngoài phòng cũng tối đen, ngoài trừ ánh sáng điện thoại, không có bất kỳ nguồn sáng nào, giống như khu vực này đều cúp điện.
Phương Tinh Nghị đi đến trước cửa phòng Dương Yến, gõ mạnh cửa.
"Dương Yến, em sao rồi?"
Đợi vài giây thấy không ai trả lời, tâm tình anh có chút vội vàng, vừa gọi điện thoại cho cô, vừa dùng sức gõ cửa.
Kết quá điện thoại tắt rồi.
Trong đầu Phương Tinh Nghị lướt qua vô số hình ảnh, như cô đang tắm, đột nhiên cúp điện liền bị ngã trên đất, đầu đụng vào bồn tắm, vỡ đầu chảy máu.
Trong lòng anh lại càng cảm thấy căng thẳng, gấp gáp muốn xác nhận sự an toàn của cô.
Phương Tinh Nghị lùi về sau vài bước, màn hình điện thoại chiếu sáng cửa, hung hăng đạp một cái.
Đợi cửa mở ra anh mới nhanh chóng chạy vào, chạy qua phòng khách mở cửa từng phòng ngủ, đồng thời gọi lớn tên cô: "Dương Yến, em ở đâu?"
Lúc mở của phòng thứ hai, cuối cùng anh nghe thấy tiếng Dương Yến, run rẩy, có chút mơ hồ.
"Em, em ở đây..."
Phương Tinh Nghị dùng đèn pin điện thoại chiếu vào trong phòng, chiếu đến trên giường.
Anh nhìn thấy chăn mỏng nhô lên, còn đang run rẩy, có thể thấy người bên trong sợ hãi biết bao
CHƯƠNG 460: CÔ KHÔNG PHẢI SỢ CHỨ?
"Tôi còn chưa từng thấy xoài có thể ăn chấm ớt, không phải khó ăn chứ?"
Úy Úy liếc cô trắng mắt: "Đây là đồ ăn vặt đặc sản ở đây của chúng tôi, bao nhiêu người thèm còn không ăn được đâu!"
Dương Yến cầm một miếng xoài xanh chấm ớt thử.
Rất ngon.
Úy Úy vốn muốn tám chuyện với Dương Yến, còn chưa ngồi xuống, chồng cô đã gọi điện thoại tới.
Nhận điện thoại xong, Úy Úy nói muốn đi lấy hàng với chồng cô ấy, nhanh chóng đi rồi.
Dương Yến lười biếng nằm trên ghế treo phơi nắng, thỉnh thoảng lại chấm một miếng xoài xanh với ớt ăn.
Không biết từ lúc nào, cô đã ăn hết một dĩa xoài xanh còn to hơn mặt mình.
"Giám đốc Dương, phơi nắng sao?" Nhà tạo mẫu xách một bình giữ nhiệt tới, giọng nói mờ ám: "Giám đốc Phương thấy trưa cô không đến nhà ăn ăn trưa, nên kêu tôi đưa canh vịt đến cho cô."
Sắc mặt Dương Yến không tự nhiên nói: "Sáng tôi dậy không nổi, nên kêu người trực tiếp mang cơm trưa đến phòng."
Thực ra là không chịu nói ánh mắt bát quái của họ, mới không chịu xuống lầu.
Nhà tạo mẫu ồ một tiếng: "Giám đốc Phương lo lắng cho cô, còn hỏi chúng tôi sao cô không tới, chậc chậc!"
Dương Yến càng không tự nhiên: "Cô để ở đây đi, lát nữa tôi uống."
"Vậy tôi để đây, tôi về trước đây."
Sau khi nhà tạo mẫu đi, sự xấu hổ quanh quẩn trong lòng Dương Yến mới biến mất.
Cô nhìn bình giữ nhiệt đặt trên bàn, rất muốn mở ra uống.
Nhưng buổi trưa cô ăn không ít, bây giờ còn ăn một dĩa xoài xanh to, thật sự không chịu nổi nữa.
Lúc nhìn thấy mẹ chồng Úy Úy đi tới phía này, Dương Yến chào hỏi với bà.
"Dì Giang, dì vừa về sao?"
"Đúng vậy, Úy Úy muốn ăn xoài, sảnh ăn không có, tôi đi ra ngoài mua hai hộp." Dì Giang nói, còn mở hộp lấy rất nhiều cho Dương Yến.
"Cảm ơn, dì quá khách sáo rồi." Dương Yến cười nói cảm ơn.
Cô nhớ tới canh vịt rất bổ, nên đưa bình giữ nhiệt cho dì Giang: "Đây là canh vịt, dì cầm về cho Úy Úy uống đi."
"Con uống đi, mai dì ninh cho nó."
"Con ăn rất no rồi, dì cầm cho cô ấy đi." Dương Yến lại đẩy bình giữ nhiệt tới: "Con béo lên không ít, sợ lại mập, lúc quay đạo diễn sẽ ghét bỏ con."
Thấy không thể từ chối, dì Giang chỉ đành nhận: "Vậy tối nay con với anh Phương cùng tới ăn cơm đi."
"Không cần, dì đừng khách sáo như vậy."
"..."
Nói chuyện một lúc, Dương Yến mới diệt trừ được ý muốn mời họ ăn cơm tối của dì Giang, trong lòng cảm khái Úy Úy thật tốt, có chồng thương cô ấy, mẹ chồng lại tốt như vậy.
Cô lại đột nhiên nhớ tới ngày nói chuyện với Thu Hiểu Diệc, ánh mắt cô đơn của người phụ nữ.
Thu Hiểu Diệc nói Phương Tinh Nghị sau khi biết chân tướng, thái độ đối với cô ấy luôn lạnh như băng. Cô ấy dọn tới nhà họ Phương ở, anh từ đó không về nhà họ Phương, trừ khi ông Phương có chuyện tìm anh, anh mới miễn cưỡng quay về.
Dương Yến cảm thấy sai không phải do Thu Hiểu Diệc, cũng hi vọng Phương Tinh Nghị có thể nói chuyện thật tốt với Thu Hiểu Diệc.
Nhưng cũng suy nghĩ trong lòng.
Cô có thể đứng ở góc độ nào để đi răn dạy người đàn ông?
Dương Yến ngồi trong vườn hoa một lúc, cảm thấy không khí oi bức, mây đen dày đặc, giống như sắp mưa, nên đi vào trong nhà.
Lúc lên lầu vừa khéo đụng phải Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị cùng cô lên lầu, vừa tùy tiện hỏi: "Canh vịt ngon không?"
Anh sợ cô không ăn cơm trưa, đi nhà bếp kêu người ninh, lại không tiện tự mình đem tới, chỉ đành nhờ người khác đưa.
Dương Yến không tiện nói không ăn nổi cho người ta rồi, nên hàm hồ ừ hai tiếng.
Đến trước cửa, cô nghĩ nghĩ, lấy vài trái xoài trong túi ra, nhét vào lòng người đàn ông: "Mẹ chồng Úy Úy cho, một mình em ăn không hết nhiều như vậy."
Sau đó lưu loát mở cửa đi vào.
Phương Tinh Nghị nhìn nhìn xoài trong tay, không nhịn được cười.
Xem ra cô gần đây ăn không nổi rồi , nếu không những thứ này sớm đã một mình ăn hết, làm sao còn có phần của anh?
Hơn năm giờ chiều, mưa rất lớn.
Cho dù cửa sổ đã cách âm, Dương Yến vẫn nghe thấy tiếng mua tạt vào cửa sổ kính kinh thiên động địa.
Cô kéo rèm nhìn ra ngoài, bên ngoài đen thui, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng của sảnh ăn.
Mưa to như vậy, cũng không biết lúc nào tạnh.
Hôm nay Dương Yến ăn quá nhiều, đến tối cũng không muốn ăn gì, lúc sảnh ăn gọi điện hỏi cô muốn ăn gì, cô nói không cần, gửi tin nhắn cho Trường Bình, hỏi cậu trong nhà như thế nào.
Trường Bình nói dì này làm thức ăn rất ngon, nhưng cậu vẫn thích thức ăn Dương Yến và mẹ làm, cách một lát lại nói chỉ cần không phải thức ăn chú ba làm, cậu đều có thể ăn.Làm Dương Yến không biết nên khóc hay nên cười.
Cô nghĩ Phương Tinh Nghị làm thức ăn cũng được, sao lại để lại ám ảnh lớn như vậy cho Trường Bình?
Trường Bình lại gửi tin nhắn tới: "Dì, mẹ con đi nước ngoài quá lâu, luôn không gọi điện thoại cho con."
Dương Yến hỏi: "Tin tức cũng không có sao?"
Trường Bình: "Dạ,mỗi lần con gọi điện thoại đều là máy bận, có phải mẹ xảy ra chuyện rồi không?"
Dương Yến vừa định trả lời tin nhắn của cậu, bên ngoài đột nhiên "rầm" một tiếng, dọa cô nhảy lên, trước mắt lại tối đen, cô hoảng đến mức điện thoại cũng không nắm chắc.
Điện thoại đập xuống mặt đất, trực tiếp tắt màn hình.
Trong phòng kéo rèm, màn hình điện thoại vừa tối, Dương Yến liền chìm trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cô cảm thấy cảm giác sợ hãi lan truyền từ lòng bàn chân, sợ đột nhiên một con quái vật từ đâu nhảy ra cắn nuốt cô, hoảng hốt quỳ xuống tìm điện thoại, nữa ngày cũng không tìm thấy.
Bên ngoài liên tục vang lên tiếng sấm, tia chớp ánh lên rèm giống như quỷ hồn đang giương nanh múa vuốt.
Dương Yến sợ đến mức điện thoại cũng không dám tìm, tim treo lơ lửng mò đi về phía giường.
Bắp chân đụng tới mép giường liền lập tức leo lên, cầm chăn trùm mình lại.
Phương Tinh Nghị ở đối diện phòng Dương Yến đang họp video.
Chưa nói được vài phút, bên ngoài vang lên tiếng sấm, cả phòng đột nhiên tối đen, chỉ còn nguồn sáng laptop chiếu lên mặt người đàn ông.
Người trong video cũng bị giật mình: "Giám đốc Phương, phía anh cúp điện sao?"
"Không sao, pin laptop đầy rồi, không rớt mạng." Phương Tinh Nghị mở đèn pin điện thoại chiếu lên tài liệu, công việc không bị mất điện ảnh hưởng: "Tiếp tục."
Tiếng sấm liên tục vang lên bên tai người đàn ông, làm xáo trộn sự bình tĩnh của anh, anh bỗng nhiên nghĩ tới Dương Yến.
Cúp điện rồi, còn liên tục có sấm, cô không sao chứ?
Phương Tinh Nghị vừa nghĩ, trong lòng đã lo lắng. Anh đặt tài liệu xuống, nói với người bên kia video quá trễ rồi, ngày mai lại họp, bèn cầm điện thoại ra ngoài.
Bên ngoài phòng cũng tối đen, ngoài trừ ánh sáng điện thoại, không có bất kỳ nguồn sáng nào, giống như khu vực này đều cúp điện.
Phương Tinh Nghị đi đến trước cửa phòng Dương Yến, gõ mạnh cửa.
"Dương Yến, em sao rồi?"
Đợi vài giây thấy không ai trả lời, tâm tình anh có chút vội vàng, vừa gọi điện thoại cho cô, vừa dùng sức gõ cửa.
Kết quá điện thoại tắt rồi.
Trong đầu Phương Tinh Nghị lướt qua vô số hình ảnh, như cô đang tắm, đột nhiên cúp điện liền bị ngã trên đất, đầu đụng vào bồn tắm, vỡ đầu chảy máu.
Trong lòng anh lại càng cảm thấy căng thẳng, gấp gáp muốn xác nhận sự an toàn của cô.
Phương Tinh Nghị lùi về sau vài bước, màn hình điện thoại chiếu sáng cửa, hung hăng đạp một cái.
Đợi cửa mở ra anh mới nhanh chóng chạy vào, chạy qua phòng khách mở cửa từng phòng ngủ, đồng thời gọi lớn tên cô: "Dương Yến, em ở đâu?"
Lúc mở của phòng thứ hai, cuối cùng anh nghe thấy tiếng Dương Yến, run rẩy, có chút mơ hồ.
"Em, em ở đây..."
Phương Tinh Nghị dùng đèn pin điện thoại chiếu vào trong phòng, chiếu đến trên giường.
Anh nhìn thấy chăn mỏng nhô lên, còn đang run rẩy, có thể thấy người bên trong sợ hãi biết bao
Bình luận facebook