Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Một đoàn xe cadillac màu đen chạy chậm rãi ra khỏi phi trường tiến vào con đường cao tốc.
Xe chạy ở tốc độ 100km một giờ giống y như một bày sói xám xé gió, hòa quyện vào màn đêm đen tối nhìn vào thật nguy hiểm thật thần bí.
Tần Gia Uy ngồi thong thả dựa lưng về phía sau, bàn tay đặt trên đùi không ngừng trêu đùa với cái bật lửa hình con sói.
Không bao lâu đoàn xe của bọn họ bắt đầu tiến vào trung tâm thành phố Bắc Kinh, nơi phồn hoa nhất của Trung Quốc, những ánh đèn neon trên các toà cao ốc thấp sáng cả bầu trời, phản chiếu lại những ánh đèn đỏ leo loét trong con ngươi đen nhánh của Tần Gia Uy, càng khiến sắc mặt nghiêm nghị của anh tỏa ra sự lãnh khốc.
Ánh mắt sắc bén của Tần Gia Uy lúc này tập trung ra ngoài cửa sổ, nhìn vào cứ ngỡ Tần Gia Uy đang quan sát phong cảnh bên ngoài, nhưng trên thực tế anh không hề quan tâm đến cảnh tượng nhộn nhịp trước mắt, trong đầu anh lúc này đang ngẫm nghĩ không biết kế hoạch lần này có sai sót gì không.
Sam vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu quan sát từng cử chỉ của Tần Gia Uy.
Trong lòng Sam thầm nghĩ, Lão Đại không yêu tình thôi, một khi đã yêu có thể vì Chị dâu lao mình vào chỗ chết, biết được nơi này sẽ gặp nguy hiểm Lão Đại cũng không do dự liền bước vào.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn năm sao The Palm, ở ngay trên con đường sầm uất nhất của Bắc Kinh.
Cánh cửa xe được thuộc hạ của Thần Phong cung kính mở ra, đôi chân thon dài mang đôi giày da màu đen bước xuống chạm lên mặt đất, tiếp theo sau là thân hình vạm vỡ của Tần Gia Uy.
Trên người anh là bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng cùng với áo choàng bành tô và đôi găng tay bằng da bước xuống xe.
Tất cả mọi người xung quanh nhìn vào đám thuộc hạ đứng khép nép trước mặt Tần Gia Uy, và phong cách ăn mặc cùng với khí thế khiếp người tỏa ra từ trên người anh, họ liền biết Tần Gia Uy là người trong hắc đạo.
Tần Gia Uy không cần làm gì cả chỉ ở nét mặt lạnh lùng cùng với ánh mắt toả ra sát khí, cũng đã đủ khiến người bên cạnh nhìn vào cảm giác lạnh cả sống lưng.
Tần Gia Uy không quan tâm đến ánh mắt thăm dò của mọi người xung quanh, anh thản nhiên cùng ba thuộc hạ thân cận bước theo sau tên thuộc hạ của Thần Phong.
Hắn dẫn đường đưa Tần Gia Uy lên phòng VIP để gặp mặt chủ nhân của hắn.
Đám người của Tần Gia Uy vừa đi đến đâu, những người xung quanh liền tránh sang một bên nhường đường cho bọn họ.
Vừa bước vào thang máy Nhật Trung, Doãn Kỳ và Sam lập tức đề cao cảnh giác, dù sao thành phố Bắc Kinh này không phải là địa bàn của bọn họ, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Tần Gia Uy vừa bước vào cửa chính của phòng VIP 5605, điều đầu tiên đập vào mắt anh chính là cách trang trí của căn phòng.
Thiết kế của căn phòng này giống y như căn phòng của anh tại biệt thự Tần gia bên Italy.
Trong lòng Tần Gia Uy thật tán thưởng cậu em rể này của anh.
Không ngờ Tràn Hạo lại chu đáo đến như vậy, đã cho người sửa sang lại phòng VIP 5605 trong tất cả khách sạn The Palm trên toàn thế giới, vì Tràn Hạo biết Tần Gia Uy không thích sự thay đổi, đi đến đâu anh cũng sẽ mua một căn biệt thự trang trí lại giống y như nhau.
Sau khi quan sát xong căn phòng Tần Gia Uy liền dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng, nhìn vào người đàn ông Trung Quốc, với dáng người cao lớn ngồi trên sofa ngay chính giữa phòng khách.
Thần Phong ngồi với tư thế vô cùng nhàn nhã, chân này bất chéo chân kia, thân hình cao lớn thỏai mái dựa vào thành ghế sofa.
Thần Phong vừa nhìn thấy Tần Gia Uy liền đứng lên bước tới bắt tay anh, trên gương mặt đẹp trai phong lưu của Thần Phong chợt hiện lên một nụ cười hấp dẫn, nụ cười trên gương mặt của Thần Phong rạng rỡ đến nỗi làm cặp mắt hai mí rõ rệt của anh hơi khép lại.
Cô gái với gương mặt hình trái tim đôi môi hồng phấn cùng với mái tóc dài chấm vai, đang đứng ở phía sau dùng cặp mắt hiếu kỳ quan sát hai người.
Chung Hân ngây người trong giây lát, trong lòng kinh ngạc vì nụ cười hấp dẫn này của Thần Phong.
Chung Hân thật không ngờ Thần Phong cũng có lúc cười đẹp đến động lòng người, đột nhiên cặp mắt đượm buồn của Chung Hân chợt cụp xuống, trong lòng thầm nghĩ, nhưng thật đáng tiếc anh chưa một lần cười với cô.
Tần Gia Uy đang bắt tay với Thần Phong, nhưng ánh mắt sắc bén thu hết từng biểu cảm trên gương mặt của Chung Hân.
Tần Gia Uy lắc đầu nhìn Thần Phong, anh thật không ngờ thời gian trôi qua một năm, vậy mà Thần Phong vẫn chưa chịu chấp nhận người vợ này.
Hai người bắt tay xong liền ngồi xuống ghế sofa trước mặt, Hứa Thừa Anh trên tay cầm hai ly rượu mạnh bước tới khom người đặt xuống cái bàn thủy tinh trước mặt.
"Gia Uy, cậu em rể này của cậu quả thật không tồi.
Khi tôi cho thuộc hạ đặt phòng cho cậu, họ nói không cần vì tất cả khách sạn The Palm trên toàn thế giới đều có sẵn phòng VIP 5605 dành riêng cho cậu."
Tần Gia Uy trên tay cầm ly rượu mạnh lắc lắc, anh tao nhã đưa đến mép môi nhâm nhi một chút, ánh mắt nhìn Thần Phong không hề che giấu sự đắc ý trong lòng.
Không cần Thần Phong nói anh cũng biết, Tràn Hạo là một người đàn ông xuất sắc.
Nói xong Thần Phong cầm ly rượu mạnh lên làm động tác cụng ly với Tần Gia Uy.
Hai người cụng ly Tần Gia Uy liền nhếch môi cười nhẹ uống một hơi cạn sạch.
Chung Hân đứng bên cạnh dùng ánh mắt tò mò quan sát người bạn này của Thần Phong, theo bên cạnh anh một năm cô biết anh xã giao rất rộng có rất nhiều bạn, nhưng người đàn ông trước mặt này lại khác.
Chung Hân có thể cảm giác được ở trước mặt Tần Gia Uy, Thần Phong đã buông lỏng sự phòng bị trong lòng, từ nụ cười cho đến lời nói cũng thật thoải mái không cần căn nhắc trước sau.
Chung Hân liền hiếu kỳ không biết Tần Gia Uy này là ai, sao cô chưa từng nghe Thần Phong nhắc qua.
Khi cô nhìn kỹ Tần Gia Uy, cô thật sững sờ với dung mạo của anh, tuy trên người của Tần Gia Uy không tỏa ra sự ấm áp ôn nhu như Thần Phong, nhưng sự lạnh lùng của Tần Gia Uy càng khiến anh tỏa sáng.
Chung Hân thầm nghĩ trên nét mặt lạnh tanh của người đàn ông này thoát lên sự ngông cuồng ngạo mạn, nhưng cũng chính vì sự ngang tàn này nên đã thu hút rất nhiều phái nữ.
Nhìn thấy Chung Hân nhìn chăm chăm vào Tần Gia Uy, trong lòng Thần Phong cảm giác khó chịu, anh giận dữ đập mạnh ly rượu thủy tinh trên tay xuống mặt bàn.
"Cụp......"
Đột nhiên một tiếng cụp thật lớn vang lên làm Chung Hân giật bắn mình, theo phản ứng tự nhiên cô liền chuyển tầm mắt của mình vào Thần Phong.
Nhìn thấy nộ khí tỏa ra từ ánh mắt, lúc nào ở trước mặt người khác cũng hiện lên ý cười của Thần Phong, Chung Hân liền hốt hoảng cúi đầu không dám nhìn hai người nữa, Chung Hân biết Thần Phong đang tức giận.
Nụ cười ấm áp trên gương mặt phong nhã của Thần Phong tắt ngỏm khi anh nhìn sang Chung Hân.
"Ra ngoài chờ tôi."
Chung Hân không nói gì cặp mắt cũng không nhìn ai, bước ra khỏi phòng.
Một đoàn xe cadillac màu đen chạy chậm rãi ra khỏi phi trường tiến vào con đường cao tốc.
Xe chạy ở tốc độ 100km một giờ giống y như một bày sói xám xé gió, hòa quyện vào màn đêm đen tối nhìn vào thật nguy hiểm thật thần bí.
Tần Gia Uy ngồi thong thả dựa lưng về phía sau, bàn tay đặt trên đùi không ngừng trêu đùa với cái bật lửa hình con sói.
Không bao lâu đoàn xe của bọn họ bắt đầu tiến vào trung tâm thành phố Bắc Kinh, nơi phồn hoa nhất của Trung Quốc, những ánh đèn neon trên các toà cao ốc thấp sáng cả bầu trời, phản chiếu lại những ánh đèn đỏ leo loét trong con ngươi đen nhánh của Tần Gia Uy, càng khiến sắc mặt nghiêm nghị của anh tỏa ra sự lãnh khốc.
Ánh mắt sắc bén của Tần Gia Uy lúc này tập trung ra ngoài cửa sổ, nhìn vào cứ ngỡ Tần Gia Uy đang quan sát phong cảnh bên ngoài, nhưng trên thực tế anh không hề quan tâm đến cảnh tượng nhộn nhịp trước mắt, trong đầu anh lúc này đang ngẫm nghĩ không biết kế hoạch lần này có sai sót gì không.
Sam vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu quan sát từng cử chỉ của Tần Gia Uy.
Trong lòng Sam thầm nghĩ, Lão Đại không yêu tình thôi, một khi đã yêu có thể vì Chị dâu lao mình vào chỗ chết, biết được nơi này sẽ gặp nguy hiểm Lão Đại cũng không do dự liền bước vào.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn năm sao The Palm, ở ngay trên con đường sầm uất nhất của Bắc Kinh.
Cánh cửa xe được thuộc hạ của Thần Phong cung kính mở ra, đôi chân thon dài mang đôi giày da màu đen bước xuống chạm lên mặt đất, tiếp theo sau là thân hình vạm vỡ của Tần Gia Uy.
Trên người anh là bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng cùng với áo choàng bành tô và đôi găng tay bằng da bước xuống xe.
Tất cả mọi người xung quanh nhìn vào đám thuộc hạ đứng khép nép trước mặt Tần Gia Uy, và phong cách ăn mặc cùng với khí thế khiếp người tỏa ra từ trên người anh, họ liền biết Tần Gia Uy là người trong hắc đạo.
Tần Gia Uy không cần làm gì cả chỉ ở nét mặt lạnh lùng cùng với ánh mắt toả ra sát khí, cũng đã đủ khiến người bên cạnh nhìn vào cảm giác lạnh cả sống lưng.
Tần Gia Uy không quan tâm đến ánh mắt thăm dò của mọi người xung quanh, anh thản nhiên cùng ba thuộc hạ thân cận bước theo sau tên thuộc hạ của Thần Phong.
Hắn dẫn đường đưa Tần Gia Uy lên phòng VIP để gặp mặt chủ nhân của hắn.
Đám người của Tần Gia Uy vừa đi đến đâu, những người xung quanh liền tránh sang một bên nhường đường cho bọn họ.
Vừa bước vào thang máy Nhật Trung, Doãn Kỳ và Sam lập tức đề cao cảnh giác, dù sao thành phố Bắc Kinh này không phải là địa bàn của bọn họ, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Tần Gia Uy vừa bước vào cửa chính của phòng VIP 5605, điều đầu tiên đập vào mắt anh chính là cách trang trí của căn phòng.
Thiết kế của căn phòng này giống y như căn phòng của anh tại biệt thự Tần gia bên Italy.
Trong lòng Tần Gia Uy thật tán thưởng cậu em rể này của anh.
Không ngờ Tràn Hạo lại chu đáo đến như vậy, đã cho người sửa sang lại phòng VIP 5605 trong tất cả khách sạn The Palm trên toàn thế giới, vì Tràn Hạo biết Tần Gia Uy không thích sự thay đổi, đi đến đâu anh cũng sẽ mua một căn biệt thự trang trí lại giống y như nhau.
Sau khi quan sát xong căn phòng Tần Gia Uy liền dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng, nhìn vào người đàn ông Trung Quốc, với dáng người cao lớn ngồi trên sofa ngay chính giữa phòng khách.
Thần Phong ngồi với tư thế vô cùng nhàn nhã, chân này bất chéo chân kia, thân hình cao lớn thỏai mái dựa vào thành ghế sofa.
Thần Phong vừa nhìn thấy Tần Gia Uy liền đứng lên bước tới bắt tay anh, trên gương mặt đẹp trai phong lưu của Thần Phong chợt hiện lên một nụ cười hấp dẫn, nụ cười trên gương mặt của Thần Phong rạng rỡ đến nỗi làm cặp mắt hai mí rõ rệt của anh hơi khép lại.
Cô gái với gương mặt hình trái tim đôi môi hồng phấn cùng với mái tóc dài chấm vai, đang đứng ở phía sau dùng cặp mắt hiếu kỳ quan sát hai người.
Chung Hân ngây người trong giây lát, trong lòng kinh ngạc vì nụ cười hấp dẫn này của Thần Phong.
Chung Hân thật không ngờ Thần Phong cũng có lúc cười đẹp đến động lòng người, đột nhiên cặp mắt đượm buồn của Chung Hân chợt cụp xuống, trong lòng thầm nghĩ, nhưng thật đáng tiếc anh chưa một lần cười với cô.
Tần Gia Uy đang bắt tay với Thần Phong, nhưng ánh mắt sắc bén thu hết từng biểu cảm trên gương mặt của Chung Hân.
Tần Gia Uy lắc đầu nhìn Thần Phong, anh thật không ngờ thời gian trôi qua một năm, vậy mà Thần Phong vẫn chưa chịu chấp nhận người vợ này.
Hai người bắt tay xong liền ngồi xuống ghế sofa trước mặt, Hứa Thừa Anh trên tay cầm hai ly rượu mạnh bước tới khom người đặt xuống cái bàn thủy tinh trước mặt.
"Gia Uy, cậu em rể này của cậu quả thật không tồi.
Khi tôi cho thuộc hạ đặt phòng cho cậu, họ nói không cần vì tất cả khách sạn The Palm trên toàn thế giới đều có sẵn phòng VIP 5605 dành riêng cho cậu."
Tần Gia Uy trên tay cầm ly rượu mạnh lắc lắc, anh tao nhã đưa đến mép môi nhâm nhi một chút, ánh mắt nhìn Thần Phong không hề che giấu sự đắc ý trong lòng.
Không cần Thần Phong nói anh cũng biết, Tràn Hạo là một người đàn ông xuất sắc.
Nói xong Thần Phong cầm ly rượu mạnh lên làm động tác cụng ly với Tần Gia Uy.
Hai người cụng ly Tần Gia Uy liền nhếch môi cười nhẹ uống một hơi cạn sạch.
Chung Hân đứng bên cạnh dùng ánh mắt tò mò quan sát người bạn này của Thần Phong, theo bên cạnh anh một năm cô biết anh xã giao rất rộng có rất nhiều bạn, nhưng người đàn ông trước mặt này lại khác.
Chung Hân có thể cảm giác được ở trước mặt Tần Gia Uy, Thần Phong đã buông lỏng sự phòng bị trong lòng, từ nụ cười cho đến lời nói cũng thật thoải mái không cần căn nhắc trước sau.
Chung Hân liền hiếu kỳ không biết Tần Gia Uy này là ai, sao cô chưa từng nghe Thần Phong nhắc qua.
Khi cô nhìn kỹ Tần Gia Uy, cô thật sững sờ với dung mạo của anh, tuy trên người của Tần Gia Uy không tỏa ra sự ấm áp ôn nhu như Thần Phong, nhưng sự lạnh lùng của Tần Gia Uy càng khiến anh tỏa sáng.
Chung Hân thầm nghĩ trên nét mặt lạnh tanh của người đàn ông này thoát lên sự ngông cuồng ngạo mạn, nhưng cũng chính vì sự ngang tàn này nên đã thu hút rất nhiều phái nữ.
Nhìn thấy Chung Hân nhìn chăm chăm vào Tần Gia Uy, trong lòng Thần Phong cảm giác khó chịu, anh giận dữ đập mạnh ly rượu thủy tinh trên tay xuống mặt bàn.
"Cụp......"
Đột nhiên một tiếng cụp thật lớn vang lên làm Chung Hân giật bắn mình, theo phản ứng tự nhiên cô liền chuyển tầm mắt của mình vào Thần Phong.
Nhìn thấy nộ khí tỏa ra từ ánh mắt, lúc nào ở trước mặt người khác cũng hiện lên ý cười của Thần Phong, Chung Hân liền hốt hoảng cúi đầu không dám nhìn hai người nữa, Chung Hân biết Thần Phong đang tức giận.
Nụ cười ấm áp trên gương mặt phong nhã của Thần Phong tắt ngỏm khi anh nhìn sang Chung Hân.
"Ra ngoài chờ tôi."
Chung Hân không nói gì cặp mắt cũng không nhìn ai, bước ra khỏi phòng.
Bình luận facebook