• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen (2 Viewers)

  • chap-32

Chương 32: Người đàn ông kỳ quặc




Những cây trúc rậm rạp xanh um đứng thành hai hàng đan xen hợp lí dọc theo đường nhỏ, ánh mặt trời sáng rỡ và khí nóng mùa hè bị mạnh mẽ ngăn cách bên ngoài rồi, rừng trúc xanh lá cao lớn vây kín cả khuôn viên bên trong, chung quanh có lối đi, bên lối đi lại là rừng trúc.
Hồ Cẩn Huyên nhìn những cây trúc bên cạnh, tâm tình cũng thật tốt, vốn tưởng rằng rừng trúc này sẽ dẫn tới nhà hàng, không ngờ đi không bao xa, tầm mắt trước mặt đột nhiên trống trải, có một cảm giác như thế ngoại đào nguyên, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.
Chung quanh trồng đầy các loại hoa phong phú.
Trong không khí không có gió, tĩnh mật an tường.
Những múi hoa trùng điệp tùy ý nở ra, rực rỡ sáng lạng như những đám mây đủ màu, tỏa ra hương thơm thấm vào ruột gan, làm cho người ta say mê, đưa tay sờ, cánh hoa nhẵn nhụi mềm mại, xúc cảm cực tốt.
Cách đó không xa có một tòa núi giả, dòng nước nho nhỏ chậm rãi chảy từ trên núi giả xuống, rơi vào trên tảng đá dưới chân núi, tràn ra bọt nước đẹp mắt, trong loáng thoáng còn thấy được trên núi giả có khắc hình chim, màu sắc sặc sỡ.
Bên kia là một hồ nước, rất nhiều hoa sen nở rộ, có xinh đẹp nở rộ, có nụ hoa hé nở, hoặc cuốn hoặc lá sen thẳm lặng nổi trên mặt nước, dòng nước mượt mà lăn trên lá sen xanh, chậm rãi chảy xuống mặt nước trong suốt, nhộn nhạo lên gợn sóng nho nhỏ. Vì vậy, cả hồ nước giống như bị làm ma pháp, như mộng ảo mỹ lệ, tựa hồ cả gió cũng chậm rãi rất nhiều.
Trên sàn nhà thật dài dẫn đến phòng ăn được trải một tấm thảm gấm màu nhạt, thỉnh thoảng cháy lên mấy ngọn lửa màu đỏ rực.
Hai bên đường nhỏ đi đến nhà hàng trồng đầy cây liễu, bông liễu màu trắng như quả màu cầu nhỏ mềm như tơ, cất cánh từ cành liễu, từ từ bay lên theo gió, chợt cao chợt thấp, không ngừng tung bay, bay lượn không biết mệt mỏi, càng xoáy càng nhiều, càng xoáy càng cao, giống như nước xoáy trong hồ, bay lượn đầy trời.
Xa xa có thể nhìn thấy nhà hàng Tây dùng cửa sổ sát đất vây quanh, mà lúc này có mấy đôi tình nhân đang ngọt ngào dùng bữa ăn ở đối diện.
Hồ Cẩn Huyên mỉm cười nhìn tất cả trước mắt, quả thật không thể tin được thế gian thậm chí có cảnh đẹp nghệ thuật như vậy, mặc dù biệt thự trong nhà đã rất đẹp rồi, nhưng khách nơi này đều có đặc sắc riêng.
"Như thế nào? Thích không?" Thẩm Dật Thần nhìn thấy sắc thái vui mừng trong mắt cô, trong lòng đã biết cô rất ưa thích nơi này, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra.
"Thật là xinh đẹp, sao anh lại phát hiện được chỗ đẹp như thế?" Hồ Cẩn Huyên gật đầu hỏi, từ khi đi vào nơi này ánh mắt của cô chưa từng đình chỉ ngắm phong cảnh, điều này làm cho Thẩm Dật Thần có chút ghen trong lòng.
"Có một lần nói chuyện làm ăn, người khác hẹn anh bàn ở chỗ này." Thẩm Dật Thần không chút để ý nói, vụ làm ăn lần đó anh vốn không muốn để ý, bởi vì anh ghét xuất hiện tại trường hợp công cộng, xác thực mà nói là anh ghét người khác vây quanh anh như ruồi bọ.
Nhưng bị ép không còn cách nào, cuối cùng anh vẫn tới, chỉ là không ngờ lại thấy được một cảnh tự nhiên đẹp vậy, trước kia anh luôn luôn không quan tâm cảnh vật bên cạnh, nhưng hiện tại có một người vợ thích cảnh đẹp, yêu thức ăn ngon, yêu xe mạnh, thói quen của anh cũng thay đổi theo, thích những gì cô thích, đây chính là mọi người nói yêu ai yêu cả đường đi!
"Oh, hoá ra là như vậy." Hồ Cẩn Huyên cười nói, cô đã nói mà, anh tan việc liền về nhà thật sớm, không thể nào có thời gian ăn cơm một mình bên ngoài, bọn họ cùng đi ra ngoài ăn cơm cũng chưa từng tới đây.
Mặc dù anh có nhiều tiền xài không hết, nhưng anh luôn luôn không thích gây ra phiền toái, đồ dùng trong nhà đều là phụ tá của anh phái người cho máy bay chuyển về từ khắp nơi trên thế giới, một người đàn ông quan tâm gia đình thế này làm sao có thời giờ tới đây, thì ra là phát hiện lúc làm việc.
Thẩm Dật Thần nhìn Hồ Cẩn Huyên mới vừa cố ngắm phong cảnh, cũng không nhìn anh một cái, trong lòng nhất thời ê ẩm, anh lập tức tinh thần sáng láng hỏi: "Em không tò mò anh ăn cơm với đàn ông hay phụ nữ hay sao?"
"Đàn ông thì thế nào? Phụ nữ thì thế nào? Không phải anh nói hai người là nói chuyện làm ăn sao?" Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, ở thời đại mới này, phụ nữ cũng có thể có sự nghiệp riêng, anh cùng ăn cơm bàn chuyện với phụ nữ thì có gì kỳ quái?
"Em không ghen?" Thẩm Dật Thần thất bại hỏi, chẳng lẽ cô gái nhỏ này luôn không để ý anh! Cả dấm đều không ăn, thật đúng là làm anh khổ sở! Bình thường có một động vật giống đực nhìn cô lâu chút liền khiến trong lòng anh hận đến ngứa ngáy, anh rất rõ ràng đó chính là cảm giác ghen.
"Tại sao em phải ăn dấm? Ngày đó anh gặp phụ nữ sao?" Hồ Cẩn Huyên cười cười nói, bộ dáng này của anh thật là đáng yêu, giống như cô làm sai chuyện gì, chọc cho cô rất muốn cười.
"Không phải." Thẩm Dật Thần không nói gì, trừ Huyên ra, anh luôn luôn không thích tiếp xúc với phụ nữ, nếu như là phụ nữ tới, anh đã sớm bảo người khác đi bàn vụ làm ăn rồi, nhưng Huyên chưa hỏi thì làm sao biết không phải phụ nữ, anh chưa từng thấy cô ghen, điểm này để khiến anh rất thất bại, anh vô cùng muốn nhìn thấy bộ dáng Huyên khẩn trương cho anh.
"Ha ha ha. . . . Vậy thì đúng rồi!" Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt nói, cô tin tưởng ánh mắt mình, cô gả cho ông xã thế nào dĩ nhiên cô rõ ràng nhất, người đàn ông này yêu cô như vậy, làm sao có thể đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trước kia chưa gặp cô thì xém xíu thành hòa thượng rồi, hiện tại gặp cô càng thêm không thể nào, nếu quả thật có khả năng, cô vẫn tin tưởng là phụ nữ khác đắm đuối nhìn anh.
"Đi, anh không phải đói bụng sao?" Hồ Cẩn Huyên nắm tay của anh nói, mười ngón tay đan xen, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có vẻ triền miên khác thường, chọc cho người ta nghĩ đến câu nói ‘ Lúc tử sinh hay khi cách biệt, Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi. Cầm tay nàng hẹn mấy lời: "Sống bên nhau mãi đến hồi già nua".[1]’.
"Sớm đã bị bảo bối chọc tức no rồi." Thẩm Dật Thần ngắt sống mũi như bạch ngọc của cô, cưng chìu nói, cô gái nhỏ này chọc giận anh, nhưng anh lại không nỡ nói nặng cô nửa câu, chỉ có thể nuốt nước chua vào bụng, lúc nào thì cô gái nhỏ này mới có thể ghen vì anh, cô quá yên tâm với anh rồi!
"Ha ha ha. . . . Anh no rồi rồi hả ? Nhưng em đói bụng." Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, sau đó lôi kéo anh đi tới phòng ăn, còn nói tiếp như vậy, có thể mặt trời xuống núi bọn họ còn chưa có ăn cơm trưa đấy.
Nhà hàng được kiếng thủy tinh bằng nước đá châu Âu vây quanh, đẩy cửa đi vào, cảnh sắc trước mắt làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, đập vào mi mắt là những căn phòng trang nhã ngăn thành từng khi, mỗi phòng trang nhã trong mỗi một khu đều có đặc sắc riêng, không thể không nói chủ của nơi này thật rất có tình điệu; bên kia là quầy rượu kiểu dài, bên trong bài biện trang hoàng đơn giản mà chất phác, hợp với ánh đèn nhàn nhạt bóng vàng, cảm giác tương đối thoải mái và trang nhã.
Thẩm Dật Thần vừa vào đến nhà hàng lập tức có một số người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ, mặc dù ánh mắt của bọn họ không có nóng bỏng như những người đi đường ngoài cửa, nhưng cũng làm cho anh không thoải mái.
Trong khoảnh khắc phục vụ nhìn thấy bọn họ cũng ngẩn người tại đó, đi qua đi lại trong những người khách đến nhà hàng, họ thật đúng là chưa từng gặp người phụ nữ và người đàn ông nào đẹp thế, chắc bọn họ là người yêu! Nhìn qua vô cùng xứng với nhau.
"Chào hai vị, xin hỏi có gì có thể phục vụ hai vị?" Một người phục vụ nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ lễ phép hỏi, nhìn từ xa đã đẹp như thế rồi, không ngờ nhìn gần càng đẹp hơn, da của người phụ nữ thật tốt, không có một chút tỳ vết nào, không cần trang điểm cũng có thể đi ra gặp người.
Không giống họ, dùng nhiều mỹ phẩm vẫn không giấu được điểm xấu, người đàn ông này đẹp trai hơn, quả thật chính là tác phẩm xuất sắc của thần, làm cho mặt các cô nóng lên.
"Phòng 108" Thẩm Dật Thần nhìn phục vụ đang lộ vẻ háo sắc trước mắt, cau mày đẹp, không nhịn được nói.
Quản lý nhà hàng đang tuần tra cách đó không xa nghe được lời Thẩm Dật Thần nói, lập tức quay đầu nhìn sang, không nhìn còn khá, nhìn liền giật mình, đó không phải là tổng giám đốc ‘ Ttập đoàn hần Thoại ’ sao? Sống sờ sờ lại có sức ảnh hưởng lớn, đắc tội anh ta có nghĩa là không thể lăn lộn ở thành A. . . . . . .



[1]Đây là bài Kích cổ 4 (Đánh trống 4) của Khổng Tử. Bản dịch ở trên là của Tạ Quang Phát. 4 câu gốc là:
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom