Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-98
Chương 98: Quyết đấu kịch liệt trong xưởng
Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng leo lên theo cống thoát nước, thẳng đến lầu hai của xưởng vũ khí, đêm khuya yên tĩnh, giờ phút này chỉ có thể nghe tiếng gió thổi o o ra, và tiếng máy móc. Cô không có chút sợ hãi, tròng mắt sắc bén, đại não thông tuệ đã sớm phân tích hoàn cảnh chung quanh cụ thể.
Một bước, hai bước, ba bước, rốt cuộc Hồ Cẩn Huyên lưu loát lật người trực tiếp an toàn tiến vào khu vực gia công ở lầu hai của hãng.
Từ lầu hai nhìn lại, bố cục cả xưởng gia công xuất hiện rõ ràng tại trước mắt, ước chừng có mười công nhân mặc đồng phục làm việc đang công việc, hiển nhiên việc làm ăn của nơi này không phải tốt bình thường, những thứ này chưa đủ làm mọi người sợ hãi, chân chính nhiễu loạn kế hoạch của cô là mấy đám người đang ẩn núp.
Đám người kia bây giờ còn đang bảo trì bình thản, trừ lúc nãy nghe được tiếng hít thở trong đám cỏ dại ra, thì hiện tại trên căn bản không nghe được thanh âm gì cả, cho nên phát hiện đám người đang ẩn núp là do cảm giác sát thủ bẩm sinh của cô, cảm giác này đã trợ giúp cô rất nhiều lần trong lúc thi hành nhiệm vụ. Đến cuối cùng ai chết vào tay ai còn chưa nhất định, Hồ Cẩn Huyên cô nếu đã trốn ra một cách khó khăn, thì nhất định mang đi vũ khí tinh vi trong truyền thuyết.
Sau khi ẩn núp trên lầu hai để xem bản đồ, Hồ Cẩn Huyên quyết định chờ đến khi mấy công nhân kia ăn cơm tối mới ra tay, dù sao công xưởng này có thể tồn tại ở thành A lâu như vậy mà không suy bại, nhất định là có thực lực riêng, nếu không nó sớm đã bị những người mơ ước vũ khí xưởng này sản xuất ra hủy diệt.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, đám người đang ẩn núp tựa hồ cũng có ý giống Hồ Cẩn Huyên, đến bây giờ cũng còn chưa có động thủ, hoặc là bọn họ muốn ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Lúc này sẽ phải xem ai có thực lực nhất, ai có nhẫn nại nhất, Hồ Cẩn Huyên thoải mái nhàn nhã chờ, cô thật không lo lắng chồng cô ở nhà đột nhiên tỉnh lại, chạy đến vùng núi hẻo lánh thế này bắt cô, nhưng cô cảm thấy càng ngày càng buồn ngủ, trong lòng cầu nguyện đám người kia nhanh chóng đi ăn cơm, cô cũng có thể lấy vũ khí trở về sớm.
Giống như trời cao nghe được khấn cầu của Hồ Cẩn Huyên, khi cô chờ đến lúc sắp hết bình tĩnh, những công nhân kia rốt cuộc xao động lên, nhẹ nhàng từ khu gia công lấy ra một cây súng lục mini mới chế dưới mắt Hồ Cẩn Huyên, vô luận Hồ Cẩn Huyên hay là đám người đang ẩn núp cũng không có bao nhiêu xao động, bọn họ không nghĩ ra tại sao chỉ hoàn thành một cây súng lục nho nhỏ lại khiến đám công nhân kia hưng phấn thành như vậy, cũng có thể đám công nhân kia hưng phấn là vì rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất.
"Thật tốt quá! Rốt cuộc hoàn thành!" Một thanh âm hơi run rẩy kích động truyền tới.
"Hoàn thành, hoàn thành, XM29 rốt cuộc đã hoàn thành rồi." Mọi người hoan hô.
"Ha ha ha. . . . vũ khí XM29 mới rốt cuộc thuận lợi hoàn thành, đây đều là công lao của mọi người, một lát nữa chúng ta nhất định phải ăn mừng thật vui một phen." Một công nhân có cấp bậc tương đối cao nói, sau đó dẫn đầu cười lên ha hả, cả xưởng gia công đều có thể nghe thấy tiếng cười của hắn, đủ để biết hắn vui mừng đến cỡ nào.
Từ khi Hồ Cẩn Huyên nghe được những tin tức về XM29, đầu nhanh chóng thoáng qua tin tức nghe được trong vườn hoa ngày đó, ‘Vũ khí mới XM29, cự ly bắn ra có thể tới 2000m, hơn nữa còn không phát ra âm thanh nào, cực kỳ khiến người ngoài ý là XM29 này không bắn thẳng cũng có thể trúng mục tiêu, bởi vì nó có thể. . . . Quẹo cua . . . . ’.
Thì ra trước mắt chính là vũ khí mới nhất vừa nghiên cứu chế ra, không trách được đám công nhân kia hưng phấn như vậy, máu của cô cũng bắt đầu hưng phấn, không ngờ XM29 lại là cây súng lục khéo léo thế, cô còn tưởng rằng sẽ là loại súng máy cứng ngắc nào, Hồ Cẩn Huyên có thính giác nhạy bén nên nghe được đám người đằng xa rõ ràng hơi dao động, tựa như kích động, tựa như thanh âm tình thế bắt buộc, cô hơi nhếch khóe miệng lên, trong mắt có vẻ hài hước, dò xét đến cùng.
Rốt cuộc đám công nhân kia từ từ đi ra khỏi xưởng gia công, không biết là đi tới chỗ nào ăn mừng một phen, nhưng nhìn theo bài biện trong xưởng thì chắc đám công nhân kia chỉ đến chỗ nào đó cách đây không xa để ăn mừng, ăn mừng xong rồi trở về làm việc, nếu không những máy móc này sẽ không duy trì trạng thái làm việc.
Hồ Cẩn Huyên đợi đến một công nhân cuối cùng đi ra khỏi xưởng, mới nhanh chóng đi về chỗ cây súng lục mini, động tác khác thường linh hoạt, không chút nào cố kỵ đám người đang ẩn núp, hiện tại ý tưởng duy nhất trong lòng cô chính là đánh nhanh thắng nhanh, để đi về nghỉ sớm.
Càng ngày càng đến gần vị trí súng lục mini, máu trong người Hồ Cẩn Huyên càng ngày càng kích động, đến lúc chỉ còn cách cây súng lục mini hai thước, trong tay Hồ Cẩn Huyên liền tung ra ám khí tơ bạc bình thường hay dùng, trực tiếp quấn lấy súng lục, dùng sức một cái, tơ bạc mỏng manh kia lập tức co rúc lại giống như có cảm ứng, trực tiếp kéo cây súng lục tới.
Sau khi Hồ Cẩn Huyên nhận được súng lục, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm đủ để mê hoặc chúng sinh, sau đó nhanh chóng xoay người chuẩn bị rút lui tại chỗ, nhưng khi cô xoay người, sau lưng của cô bất tri bất giác có rất nhiều người tụ tập, liếc mắt mười hai kẻ địch trong xưởng, bên trái năm, bên phải sáu, phía trước có một, người kia đưa lưng về phía cô, khiến cô không thấy rõ tướng mạo, về phần mười một người người mặc áo đen quần đen, trên mặt che miếng vải đen này, cũng không thấy rõ tướng mạo, Hồ Cẩn Huyên nhíu mày, trong lòng thầm than có cần mặc kỹ càng như vậy không? Theo bản lĩnh của mình và khả năng của vũ khí công nghệ mới này, trong vòng mười giây có thể giải quyết sáu người bên tay phải, trong hai mươi giây bên có thể giải quyết năm người bên tay trái.
Người đàn ông ở phía trước đang đưa lưng về phía cô chắc là người cầm đầu bọn họ, ngoài cảm giác thần bí ra, còn có cảm giác bức bách vô hạn, mặc dù cách xa vậy, cô vẫn cảm thấy rất rõ ràng, bản lĩnh và phản ứng của người này, tuyệt đối hơn mấy người khác.
Hồ Cẩn Huyên không biến sắc âm thầm phỏng đoán, trong vòng một phút, có thể giải quyết hết những người này hay không?
Lúc nãy khi vừa tiến vào, Hồ Cẩn Huyên thấy bên ngoài, có lẽ còn có năm sáu công nhân đứng nghiêm canh gác.
Một hồi nghe được động tĩnh bên trong, nhất định sẽ lập tức xông tới. Chỉ là, Hồ Cẩn Huyên cũng không để ở trong lòng. Chỉ cần không có buồn phiền ở nhà, giải quyết mấy người kia, đối với cô mà nói, cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
Những người thường lăn lộn ngoài đường, hay những người hàng năm ở trong nguy hiểm, đều có được cảm giác nhạy cảm đối với chuyện nguy hiểm. Hiện tại, người đàn ông đưa lưng về phía cô ở đằng trước, thật có cảm giác quỷ dị.
Cô đang suy nghĩ, liền cảm thấy trước mắt có cơn gió mát đánh tới, kinh ngạc giây lát, cô đột nhiên lắc mình một cái, chỉ thấy đám người áo đen kia hung thần ác sát nhào tới mình, bọn họ đồng thời giương lên súng trong tay!
Hồ Cẩn Huyên cả kinh, cô không có tránh né mà tiến lên cực nhanh, chân trái đột nhiên đá xoáy, chân phải lại đá lên trước một cái, sức lực mạnh mẽ lực độ lại trí mạng.
Người áo đen không ngờ một cô gái nho nhỏ lại có bản lĩnh linh hoạt như thế, vẻ mặt kinh hoảng, nhưng lập tức liền phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng giơ tay ngăn những chiêu thức tiến công của Hồ Cẩn Huyên lại, ngay sau đó liền nhảy ra đằng sau đá một cái —— chiêu thức từ tay cũng càng ngày càng dữ.
Hồ Cẩn Huyên lưu loát né người sang một bên, đột nhiên tay không bắt được lòng bàn chân của một người áo đen trước mặt, dùng sức xoay ngược lại, ngay sau đó liền hung hăngn đánh vào bụng của hắn một quyề, chỉ thấy sắc mặt người áo đen kia đột nhiên phát sanh biến hóa, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy xuống từ trán! Ngay sau đó Hồ Cẩn Huyên lại xoay người một cái, lập tức chui vào trong đám người áo đen, vừa nhấc chân viừa xoay người, đá văng người đến gần cô ra, mái tóc màu đen thật dài xẹt qua một đường cong đẹp mắt trên không trung, sau đó hạ xuống trước ngực, tán loạn khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lớn chừng bàn tay của cô càng dịu dàng, động tác của cô không thể nói là hung ác, thậm chí có vẻ dịu dàng, giống như muốn xuyên qua đám người áo đen để nhẹ nhàng tung bay, từ ngoài nhìn vào thấy đẹp tận lòng người.
Cô như vậy càng thêm kích thích sự khát máu trời sanh của người áo đen, động tác của bọn họ càng tàn nhẫn hơn, tới tới lui lui đấu mười mấy chiêu ròi, Hồ Cẩn Huyên cảm thấy có chút cố hết sức, đây là chuyện từ khi làm sát thủ tới nay chưa bao giờ xảy ra, không cho cô thực hiện ý tưởng kết thúc trận đấu này sớm.
Cô nhanh chóng rút cây súng mini vừa lấy được ra, lợi dụng ba giây đồng hồ từ trong lòng ngực lấy đạn ra, sau đó cài đặt vào trong súng mini, nhanh chóng mà chính xác bắn 11 viên đạn về phía mười hai người trước mắt, khi phát hiện trong súng không có đạn, mất công cô cài đạn vào, Hồ Cẩn Huyên mới cảm thấy may mắn vì bình thường đi làm nhiệm vụ có thói quen mang đạn theo bên mình.
Người áo đen nhìn thấy, nhanh chóng từ trong lòng ngực lấy súng ra, trực tiếp bắn về phía Hồ Cẩn Huyên, nhưng đã không kịp rồi, trong tai họ, nghe được rõ ràng, rất rõ ràng, tổng cộng vang lên hai mươi tiếng súng.
Có chín tiếng là súng lục trong tay họ phát ra, tiếng vang rất lớn, rất dễ dàng phân biệt. Mười một tiếng khác đều rất nhỏ, bởi vì vũ khí trong tay Hồ Cẩn Huyên, có thể tắt tiếng.
Đây là súng thần trong truyền thuyết, mỗi súng đều bắn trúng một người, toàn bộ tiêu diệt sạch sẽ, lúc này không chạy đúng là kẻ ngu!
Dù bọn họ không phải người ngu, cũng không thay đổi được số mạng bọn họ chạy trời không khỏi nắng.
"Đoàng. . ." Đạn xuyên qua trúng giữa trán. Người trúng đạn căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng, đã đi gặp thượng đế.
Không đúng! Thiếu một người!
Hồ Cẩn Huyên tính toán trong lòng, trong xưởng, ngoài cô ra, phải có mười hai người. Cô bắn tổng cộng 11 phát, không phát nào trượt, chấm dứt linh hồn mười một người, sau lại bổ sung một viên đạn, viên đạn đó cũng trúng, nhưng tại sao không thấy người đàn ông đưa lưng về phía cô lúc nãy? Chẳng lẽ lúc nãy cô tính sai số người có mặt trong xưởng?
Sắc mặt Hồ Cẩn Huyên hết sức khó coi, trong lòng buồn bực cực độ! Cô không dám khinh thường, toàn thân đề phòng cảm giác động tĩnh bốn phía.
Chợt. . . . . .
Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng leo lên theo cống thoát nước, thẳng đến lầu hai của xưởng vũ khí, đêm khuya yên tĩnh, giờ phút này chỉ có thể nghe tiếng gió thổi o o ra, và tiếng máy móc. Cô không có chút sợ hãi, tròng mắt sắc bén, đại não thông tuệ đã sớm phân tích hoàn cảnh chung quanh cụ thể.
Một bước, hai bước, ba bước, rốt cuộc Hồ Cẩn Huyên lưu loát lật người trực tiếp an toàn tiến vào khu vực gia công ở lầu hai của hãng.
Từ lầu hai nhìn lại, bố cục cả xưởng gia công xuất hiện rõ ràng tại trước mắt, ước chừng có mười công nhân mặc đồng phục làm việc đang công việc, hiển nhiên việc làm ăn của nơi này không phải tốt bình thường, những thứ này chưa đủ làm mọi người sợ hãi, chân chính nhiễu loạn kế hoạch của cô là mấy đám người đang ẩn núp.
Đám người kia bây giờ còn đang bảo trì bình thản, trừ lúc nãy nghe được tiếng hít thở trong đám cỏ dại ra, thì hiện tại trên căn bản không nghe được thanh âm gì cả, cho nên phát hiện đám người đang ẩn núp là do cảm giác sát thủ bẩm sinh của cô, cảm giác này đã trợ giúp cô rất nhiều lần trong lúc thi hành nhiệm vụ. Đến cuối cùng ai chết vào tay ai còn chưa nhất định, Hồ Cẩn Huyên cô nếu đã trốn ra một cách khó khăn, thì nhất định mang đi vũ khí tinh vi trong truyền thuyết.
Sau khi ẩn núp trên lầu hai để xem bản đồ, Hồ Cẩn Huyên quyết định chờ đến khi mấy công nhân kia ăn cơm tối mới ra tay, dù sao công xưởng này có thể tồn tại ở thành A lâu như vậy mà không suy bại, nhất định là có thực lực riêng, nếu không nó sớm đã bị những người mơ ước vũ khí xưởng này sản xuất ra hủy diệt.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, đám người đang ẩn núp tựa hồ cũng có ý giống Hồ Cẩn Huyên, đến bây giờ cũng còn chưa có động thủ, hoặc là bọn họ muốn ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Lúc này sẽ phải xem ai có thực lực nhất, ai có nhẫn nại nhất, Hồ Cẩn Huyên thoải mái nhàn nhã chờ, cô thật không lo lắng chồng cô ở nhà đột nhiên tỉnh lại, chạy đến vùng núi hẻo lánh thế này bắt cô, nhưng cô cảm thấy càng ngày càng buồn ngủ, trong lòng cầu nguyện đám người kia nhanh chóng đi ăn cơm, cô cũng có thể lấy vũ khí trở về sớm.
Giống như trời cao nghe được khấn cầu của Hồ Cẩn Huyên, khi cô chờ đến lúc sắp hết bình tĩnh, những công nhân kia rốt cuộc xao động lên, nhẹ nhàng từ khu gia công lấy ra một cây súng lục mini mới chế dưới mắt Hồ Cẩn Huyên, vô luận Hồ Cẩn Huyên hay là đám người đang ẩn núp cũng không có bao nhiêu xao động, bọn họ không nghĩ ra tại sao chỉ hoàn thành một cây súng lục nho nhỏ lại khiến đám công nhân kia hưng phấn thành như vậy, cũng có thể đám công nhân kia hưng phấn là vì rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất.
"Thật tốt quá! Rốt cuộc hoàn thành!" Một thanh âm hơi run rẩy kích động truyền tới.
"Hoàn thành, hoàn thành, XM29 rốt cuộc đã hoàn thành rồi." Mọi người hoan hô.
"Ha ha ha. . . . vũ khí XM29 mới rốt cuộc thuận lợi hoàn thành, đây đều là công lao của mọi người, một lát nữa chúng ta nhất định phải ăn mừng thật vui một phen." Một công nhân có cấp bậc tương đối cao nói, sau đó dẫn đầu cười lên ha hả, cả xưởng gia công đều có thể nghe thấy tiếng cười của hắn, đủ để biết hắn vui mừng đến cỡ nào.
Từ khi Hồ Cẩn Huyên nghe được những tin tức về XM29, đầu nhanh chóng thoáng qua tin tức nghe được trong vườn hoa ngày đó, ‘Vũ khí mới XM29, cự ly bắn ra có thể tới 2000m, hơn nữa còn không phát ra âm thanh nào, cực kỳ khiến người ngoài ý là XM29 này không bắn thẳng cũng có thể trúng mục tiêu, bởi vì nó có thể. . . . Quẹo cua . . . . ’.
Thì ra trước mắt chính là vũ khí mới nhất vừa nghiên cứu chế ra, không trách được đám công nhân kia hưng phấn như vậy, máu của cô cũng bắt đầu hưng phấn, không ngờ XM29 lại là cây súng lục khéo léo thế, cô còn tưởng rằng sẽ là loại súng máy cứng ngắc nào, Hồ Cẩn Huyên có thính giác nhạy bén nên nghe được đám người đằng xa rõ ràng hơi dao động, tựa như kích động, tựa như thanh âm tình thế bắt buộc, cô hơi nhếch khóe miệng lên, trong mắt có vẻ hài hước, dò xét đến cùng.
Rốt cuộc đám công nhân kia từ từ đi ra khỏi xưởng gia công, không biết là đi tới chỗ nào ăn mừng một phen, nhưng nhìn theo bài biện trong xưởng thì chắc đám công nhân kia chỉ đến chỗ nào đó cách đây không xa để ăn mừng, ăn mừng xong rồi trở về làm việc, nếu không những máy móc này sẽ không duy trì trạng thái làm việc.
Hồ Cẩn Huyên đợi đến một công nhân cuối cùng đi ra khỏi xưởng, mới nhanh chóng đi về chỗ cây súng lục mini, động tác khác thường linh hoạt, không chút nào cố kỵ đám người đang ẩn núp, hiện tại ý tưởng duy nhất trong lòng cô chính là đánh nhanh thắng nhanh, để đi về nghỉ sớm.
Càng ngày càng đến gần vị trí súng lục mini, máu trong người Hồ Cẩn Huyên càng ngày càng kích động, đến lúc chỉ còn cách cây súng lục mini hai thước, trong tay Hồ Cẩn Huyên liền tung ra ám khí tơ bạc bình thường hay dùng, trực tiếp quấn lấy súng lục, dùng sức một cái, tơ bạc mỏng manh kia lập tức co rúc lại giống như có cảm ứng, trực tiếp kéo cây súng lục tới.
Sau khi Hồ Cẩn Huyên nhận được súng lục, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm đủ để mê hoặc chúng sinh, sau đó nhanh chóng xoay người chuẩn bị rút lui tại chỗ, nhưng khi cô xoay người, sau lưng của cô bất tri bất giác có rất nhiều người tụ tập, liếc mắt mười hai kẻ địch trong xưởng, bên trái năm, bên phải sáu, phía trước có một, người kia đưa lưng về phía cô, khiến cô không thấy rõ tướng mạo, về phần mười một người người mặc áo đen quần đen, trên mặt che miếng vải đen này, cũng không thấy rõ tướng mạo, Hồ Cẩn Huyên nhíu mày, trong lòng thầm than có cần mặc kỹ càng như vậy không? Theo bản lĩnh của mình và khả năng của vũ khí công nghệ mới này, trong vòng mười giây có thể giải quyết sáu người bên tay phải, trong hai mươi giây bên có thể giải quyết năm người bên tay trái.
Người đàn ông ở phía trước đang đưa lưng về phía cô chắc là người cầm đầu bọn họ, ngoài cảm giác thần bí ra, còn có cảm giác bức bách vô hạn, mặc dù cách xa vậy, cô vẫn cảm thấy rất rõ ràng, bản lĩnh và phản ứng của người này, tuyệt đối hơn mấy người khác.
Hồ Cẩn Huyên không biến sắc âm thầm phỏng đoán, trong vòng một phút, có thể giải quyết hết những người này hay không?
Lúc nãy khi vừa tiến vào, Hồ Cẩn Huyên thấy bên ngoài, có lẽ còn có năm sáu công nhân đứng nghiêm canh gác.
Một hồi nghe được động tĩnh bên trong, nhất định sẽ lập tức xông tới. Chỉ là, Hồ Cẩn Huyên cũng không để ở trong lòng. Chỉ cần không có buồn phiền ở nhà, giải quyết mấy người kia, đối với cô mà nói, cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
Những người thường lăn lộn ngoài đường, hay những người hàng năm ở trong nguy hiểm, đều có được cảm giác nhạy cảm đối với chuyện nguy hiểm. Hiện tại, người đàn ông đưa lưng về phía cô ở đằng trước, thật có cảm giác quỷ dị.
Cô đang suy nghĩ, liền cảm thấy trước mắt có cơn gió mát đánh tới, kinh ngạc giây lát, cô đột nhiên lắc mình một cái, chỉ thấy đám người áo đen kia hung thần ác sát nhào tới mình, bọn họ đồng thời giương lên súng trong tay!
Hồ Cẩn Huyên cả kinh, cô không có tránh né mà tiến lên cực nhanh, chân trái đột nhiên đá xoáy, chân phải lại đá lên trước một cái, sức lực mạnh mẽ lực độ lại trí mạng.
Người áo đen không ngờ một cô gái nho nhỏ lại có bản lĩnh linh hoạt như thế, vẻ mặt kinh hoảng, nhưng lập tức liền phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng giơ tay ngăn những chiêu thức tiến công của Hồ Cẩn Huyên lại, ngay sau đó liền nhảy ra đằng sau đá một cái —— chiêu thức từ tay cũng càng ngày càng dữ.
Hồ Cẩn Huyên lưu loát né người sang một bên, đột nhiên tay không bắt được lòng bàn chân của một người áo đen trước mặt, dùng sức xoay ngược lại, ngay sau đó liền hung hăngn đánh vào bụng của hắn một quyề, chỉ thấy sắc mặt người áo đen kia đột nhiên phát sanh biến hóa, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy xuống từ trán! Ngay sau đó Hồ Cẩn Huyên lại xoay người một cái, lập tức chui vào trong đám người áo đen, vừa nhấc chân viừa xoay người, đá văng người đến gần cô ra, mái tóc màu đen thật dài xẹt qua một đường cong đẹp mắt trên không trung, sau đó hạ xuống trước ngực, tán loạn khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lớn chừng bàn tay của cô càng dịu dàng, động tác của cô không thể nói là hung ác, thậm chí có vẻ dịu dàng, giống như muốn xuyên qua đám người áo đen để nhẹ nhàng tung bay, từ ngoài nhìn vào thấy đẹp tận lòng người.
Cô như vậy càng thêm kích thích sự khát máu trời sanh của người áo đen, động tác của bọn họ càng tàn nhẫn hơn, tới tới lui lui đấu mười mấy chiêu ròi, Hồ Cẩn Huyên cảm thấy có chút cố hết sức, đây là chuyện từ khi làm sát thủ tới nay chưa bao giờ xảy ra, không cho cô thực hiện ý tưởng kết thúc trận đấu này sớm.
Cô nhanh chóng rút cây súng mini vừa lấy được ra, lợi dụng ba giây đồng hồ từ trong lòng ngực lấy đạn ra, sau đó cài đặt vào trong súng mini, nhanh chóng mà chính xác bắn 11 viên đạn về phía mười hai người trước mắt, khi phát hiện trong súng không có đạn, mất công cô cài đạn vào, Hồ Cẩn Huyên mới cảm thấy may mắn vì bình thường đi làm nhiệm vụ có thói quen mang đạn theo bên mình.
Người áo đen nhìn thấy, nhanh chóng từ trong lòng ngực lấy súng ra, trực tiếp bắn về phía Hồ Cẩn Huyên, nhưng đã không kịp rồi, trong tai họ, nghe được rõ ràng, rất rõ ràng, tổng cộng vang lên hai mươi tiếng súng.
Có chín tiếng là súng lục trong tay họ phát ra, tiếng vang rất lớn, rất dễ dàng phân biệt. Mười một tiếng khác đều rất nhỏ, bởi vì vũ khí trong tay Hồ Cẩn Huyên, có thể tắt tiếng.
Đây là súng thần trong truyền thuyết, mỗi súng đều bắn trúng một người, toàn bộ tiêu diệt sạch sẽ, lúc này không chạy đúng là kẻ ngu!
Dù bọn họ không phải người ngu, cũng không thay đổi được số mạng bọn họ chạy trời không khỏi nắng.
"Đoàng. . ." Đạn xuyên qua trúng giữa trán. Người trúng đạn căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng, đã đi gặp thượng đế.
Không đúng! Thiếu một người!
Hồ Cẩn Huyên tính toán trong lòng, trong xưởng, ngoài cô ra, phải có mười hai người. Cô bắn tổng cộng 11 phát, không phát nào trượt, chấm dứt linh hồn mười một người, sau lại bổ sung một viên đạn, viên đạn đó cũng trúng, nhưng tại sao không thấy người đàn ông đưa lưng về phía cô lúc nãy? Chẳng lẽ lúc nãy cô tính sai số người có mặt trong xưởng?
Sắc mặt Hồ Cẩn Huyên hết sức khó coi, trong lòng buồn bực cực độ! Cô không dám khinh thường, toàn thân đề phòng cảm giác động tĩnh bốn phía.
Chợt. . . . . .
Bình luận facebook