Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-42
Chương 42: Anh Đi Quỳ Bàn Phím Đi !
-Ngọc Hy à ! Con thích phong cách như thế nào ?
- Đơn giản thôi bác ạ !
- Vậy chọn mỗi loại một vài bộ vậy !
- Dạ?
Vậy là hôm đó cô bị kéo đi đến nỗi tay chân rụng rời .
Làm Dạ Minh Thiên đau lòng vợ tương lai không cho mẹ gặp Hy Hy với lí do mẹ làm vợ con sợ , vợ con sẽ chạy mất tiêu . Và mẹ sẽ không bao giờ có con dâu nữa .
....
Hai năm sau . Khi cô đã tốt nghiệp đại học được nửa năm và đang là thiết kế chính của một phòng thiết kế .
Vào một ngày đẹp trời . Hy Hy từ khoa phụ sản sản bệnh viện thành phố bước ra với một khuôn mặt rất tức giận .
Hai tháng rồi . Lần này đừng hòng cô cho ngủ với cô .
Cô về nhà thì thấy anh đang nấu bữa tối . Mọi khi nhìn thấy anh nấu ăn cô rất vui vẻ nhưng hôm nay cô lại thấy anh vô cùng đáng ghét . Cầm thú . Đủ để hình dung về anh . Bình thường vô cùng dịu dàng như vào mỗi khi đi ngủ lại như bị bỏ đói nhiều năm .
Cô đi lại bên cửa phòng bếp .
- Đừng hòng em chịu gả cho anh . Anh cứ mơ đi . Hừ!
- Hả?
Nói xong cô bỏ đi lên lầu . Để lại anh với khuôn mặt ngơ ngác.
-Anh đã chọc cô khi nào nhỉ ? Sao lại giận rồi ? Còn tuyên bố không gả cho anh nữa ?
Nghĩ vậy anh liền chạy theo cô lên lầu .
-Bảo bối . Anh đã chọc em sao ? Nếu có thì anh thành thật xin lỗi . Anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa !
( t/g : đại ca à , anh biết vì sao chị ấy giận chưa mà đã cin lỗi rồi / DMT : con nít tránh ra . Cô hiểu thế nào được ? T/g : con tg đấy .)
Cô đưa anh tờ xét nghiệm . Giọng ấm ức .
Công của anh cả đấy. Đi quỳ bàn phím đi .
- Bảo bối ! Em mang thai ? A a a anh sắp được làm baba rồi . Từ bây giờ em phải cận thận biết chưa . Anh phải thông báo cho ba mẹ liền .
Cô định giận dỗi thêm nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh liền im lặng . Đắp chăn và đi ngủ để tâm trạng cô bình tĩnh lại đã .
-Ngọc Hy à ! Con thích phong cách như thế nào ?
- Đơn giản thôi bác ạ !
- Vậy chọn mỗi loại một vài bộ vậy !
- Dạ?
Vậy là hôm đó cô bị kéo đi đến nỗi tay chân rụng rời .
Làm Dạ Minh Thiên đau lòng vợ tương lai không cho mẹ gặp Hy Hy với lí do mẹ làm vợ con sợ , vợ con sẽ chạy mất tiêu . Và mẹ sẽ không bao giờ có con dâu nữa .
....
Hai năm sau . Khi cô đã tốt nghiệp đại học được nửa năm và đang là thiết kế chính của một phòng thiết kế .
Vào một ngày đẹp trời . Hy Hy từ khoa phụ sản sản bệnh viện thành phố bước ra với một khuôn mặt rất tức giận .
Hai tháng rồi . Lần này đừng hòng cô cho ngủ với cô .
Cô về nhà thì thấy anh đang nấu bữa tối . Mọi khi nhìn thấy anh nấu ăn cô rất vui vẻ nhưng hôm nay cô lại thấy anh vô cùng đáng ghét . Cầm thú . Đủ để hình dung về anh . Bình thường vô cùng dịu dàng như vào mỗi khi đi ngủ lại như bị bỏ đói nhiều năm .
Cô đi lại bên cửa phòng bếp .
- Đừng hòng em chịu gả cho anh . Anh cứ mơ đi . Hừ!
- Hả?
Nói xong cô bỏ đi lên lầu . Để lại anh với khuôn mặt ngơ ngác.
-Anh đã chọc cô khi nào nhỉ ? Sao lại giận rồi ? Còn tuyên bố không gả cho anh nữa ?
Nghĩ vậy anh liền chạy theo cô lên lầu .
-Bảo bối . Anh đã chọc em sao ? Nếu có thì anh thành thật xin lỗi . Anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa !
( t/g : đại ca à , anh biết vì sao chị ấy giận chưa mà đã cin lỗi rồi / DMT : con nít tránh ra . Cô hiểu thế nào được ? T/g : con tg đấy .)
Cô đưa anh tờ xét nghiệm . Giọng ấm ức .
Công của anh cả đấy. Đi quỳ bàn phím đi .
- Bảo bối ! Em mang thai ? A a a anh sắp được làm baba rồi . Từ bây giờ em phải cận thận biết chưa . Anh phải thông báo cho ba mẹ liền .
Cô định giận dỗi thêm nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh liền im lặng . Đắp chăn và đi ngủ để tâm trạng cô bình tĩnh lại đã .
Bình luận facebook