Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: 9: Tình Cảm Đáng Buồn Cười
Thịnh Vân Hạo nghe thấy câu nói này thì ánh mắt lập tức trầm xuống, dáng vẻ trở nên vô cùng chán ghét: “Cô cảm thấy thế nào, chẳng lẽ cô cho rằng tôi vẫn còn thứ tình cảm đáng buồn cười kia với cô sao?”
“! ” Tô Tuyết Vy dường như nghe thấy tiếng trái tim mình bị xé nát một cách tàn nhẫn.
“Minh Nguyệt cần truyền máu bất cứ lúc nào, để phòng ngừa chuyện ngày hôm qua lại xảy ra, từ hôm nay trở đi cô sẽ sống ở đây, và phải luôn sẵn sàng để truyền máu cho Minh Nguyệt bất cứ lúc nào.
” Giọng nói của Thịnh Vân Hạo vô cùng bình tĩnh, giống như là anh đang kể lại một câu chuyện không quan trọng lắm.
Tay chân Tô Tuyết Vy bỗng trở nên lạnh lẽo, thân hình lung lay, Thịnh Vân Hạo đang đứng trước mặt cô bỗng nhiên biến thành mấy cái bóng chồng lên nhau.
“Không.
”
Tô Tuyết Vy vô thức lắc đầu, Thần Vũ vẫn còn đang ở trong bệnh viện, Thần Vũ không thể sống thiếu cô được.
Đó gần như là một hành động trong tiềm thức, Tô Tuyết Vy lập tức quay người muốn trốn đi, nhưng người vừa chạy tới cửa thì đã bị hai người đàn ông chặn lại.
“Cô Vy, mời quay trở lại.
”
“Buông tôi ra.
” Giọng nói của Tô Tuyết Vy có chút khàn khàn, cố kìm nén sự khó chịu trong cơ thể, khó khăn mở miệng nói.
Thịnh Vân Hạo giống như cười mà không cười nhìn Tô Tuyết Vy giằng co với hai tên vệ sĩ cao lớn, dường như anh đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Tuyết Vy nặng nề ngã xuống đất, nụ cười trong mắt anh lập tức bị thay thế bằng sự căng thẳng.
“Cảnh! Cậu Cảnh, cô Vy ngất xỉu rồi.
” Vệ sĩ sợ hãi, muốn phủi sạch liên quan về mình.
Thịnh Vân Hạo không thèm quan tâm đến anh ta, anh vừa ôm lấy Tô Tuyết Vy bước lên lầu, vừa lạnh lùng nói: “Gọi bác sĩ tới đây ngay lập tức.
”
Nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Vân Hạo dần trở nên mất kiểm soát, hai người vệ sĩ nhìn nhau, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần, hốt hoảng gọi điện thoại cho bác sĩ.
Dường như Tô Tuyết Vy đang nằm mơ, trong mơ dường như cô đã quay trở lại cái đêm kinh hoàng của bốn năm trước.
“Tô Tuyết Vy, rốt cuộc thì đứa nhỏ trong bụng của cô là của ai?”
“Nói mau.
”
“Tôi muốn giết chết cô.
”
Trong giấc mơ Thịnh Vân Hạo khàn giọng rít gào chất vấn đến kiệt sức, nước mưa lạnh lẽo rơi vào người Tô Tuyết Vy, cô đã hoàn toàn mất đi tri giác, chỉ còn lại cảm giác tê dại.
“Là của anh, Thần Vũ, Vân Hạo à! ” Tô Tuyết Vy khàn giọng kêu khóc, giống như một đứa trẻ đầy bất lực.
Thịnh Vân Hạo đang xử lí vết thương trên mu bàn tay cho Tô Tuyết Vy, chỗ bị giày cao gót dẫm lên đã trở nên sưng đỏ, mặc dù vết thương đã đóng vảy nhưng nhìn vào vẫn đáng sợ như lúc trước.
Thần Vũ…
Chính là đứa trẻ kia sao?
Khuôn mặt của Thịnh Vân Hạo bỗng nhiên trở nên cứng đờ, động tác trong tay vô thức trở nên mạnh hơn, Tô Tuyết Vy có chút mơ màng không phân biệt được đâu là hiện thực, khi cô tỉnh dậy vì đau đớn thì lập tức nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang ngồi ở bên giường, sắc mặt cô trắng bệch, giống như nhìn thấy ma, vô thức rút tay về.
“Tỉnh rồi sao?” Vẻ mặt Thịnh Vân Hạo lại trở nên âm trầm, anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tô Tuyết Vy, tựa hồ muốn nhìn thấu Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy nhìn băng gạc còn chưa quấn xong trên tay mình, có chút sững sờ.
Thịnh Vân Hạo vừa mới chữa trị vết thương cho cô sao?
“Cô cho rằng mình có thể quyến rũ một người đàn ông nếu khiến bản thân trở nên vô cùng chật vật sao?” Thịnh Vân Hạo không nhanh không chậm nói, vừa rút khăn giấy lau sạch tay rồi ném tờ khăn giấy đó vào thùng rác, động tác không nhanh không chậm, sự kiêu ngạo trong ánh mắt anh khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn.
Tô Tuyết Vy nhìn chằm chằm vào tờ khăn giấy kia, như thể thứ bị vứt bỏ chính là sự tự tôn của cô.
Chút hy vọng còn sót lại trong lòng Tô Tuyết Vy giờ phút này đã hoàn toàn tan vỡ, đúng vậy nha, từ bốn năm trước thì cô ở trong lòng Thịnh Vân Hạo đã sớm bị vứt bỏ giống như tờ khăn giấy kia, bây giờ cô còn hy vọng xa vời điều gì nữa đây?
“Anh Hạo, nếu anh đã chán ghét tôi như thế, vậy thì tôi đây sẽ không làm phiền anh nữa.
” Tô Tuyết Vy yếu ớt mở chăn bông ra, chuẩn bị xuống giường.
Cô không muốn ở lại đây dù là một giây, một phút nào nữa.
.
“! ” Tô Tuyết Vy dường như nghe thấy tiếng trái tim mình bị xé nát một cách tàn nhẫn.
“Minh Nguyệt cần truyền máu bất cứ lúc nào, để phòng ngừa chuyện ngày hôm qua lại xảy ra, từ hôm nay trở đi cô sẽ sống ở đây, và phải luôn sẵn sàng để truyền máu cho Minh Nguyệt bất cứ lúc nào.
” Giọng nói của Thịnh Vân Hạo vô cùng bình tĩnh, giống như là anh đang kể lại một câu chuyện không quan trọng lắm.
Tay chân Tô Tuyết Vy bỗng trở nên lạnh lẽo, thân hình lung lay, Thịnh Vân Hạo đang đứng trước mặt cô bỗng nhiên biến thành mấy cái bóng chồng lên nhau.
“Không.
”
Tô Tuyết Vy vô thức lắc đầu, Thần Vũ vẫn còn đang ở trong bệnh viện, Thần Vũ không thể sống thiếu cô được.
Đó gần như là một hành động trong tiềm thức, Tô Tuyết Vy lập tức quay người muốn trốn đi, nhưng người vừa chạy tới cửa thì đã bị hai người đàn ông chặn lại.
“Cô Vy, mời quay trở lại.
”
“Buông tôi ra.
” Giọng nói của Tô Tuyết Vy có chút khàn khàn, cố kìm nén sự khó chịu trong cơ thể, khó khăn mở miệng nói.
Thịnh Vân Hạo giống như cười mà không cười nhìn Tô Tuyết Vy giằng co với hai tên vệ sĩ cao lớn, dường như anh đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Tuyết Vy nặng nề ngã xuống đất, nụ cười trong mắt anh lập tức bị thay thế bằng sự căng thẳng.
“Cảnh! Cậu Cảnh, cô Vy ngất xỉu rồi.
” Vệ sĩ sợ hãi, muốn phủi sạch liên quan về mình.
Thịnh Vân Hạo không thèm quan tâm đến anh ta, anh vừa ôm lấy Tô Tuyết Vy bước lên lầu, vừa lạnh lùng nói: “Gọi bác sĩ tới đây ngay lập tức.
”
Nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Vân Hạo dần trở nên mất kiểm soát, hai người vệ sĩ nhìn nhau, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần, hốt hoảng gọi điện thoại cho bác sĩ.
Dường như Tô Tuyết Vy đang nằm mơ, trong mơ dường như cô đã quay trở lại cái đêm kinh hoàng của bốn năm trước.
“Tô Tuyết Vy, rốt cuộc thì đứa nhỏ trong bụng của cô là của ai?”
“Nói mau.
”
“Tôi muốn giết chết cô.
”
Trong giấc mơ Thịnh Vân Hạo khàn giọng rít gào chất vấn đến kiệt sức, nước mưa lạnh lẽo rơi vào người Tô Tuyết Vy, cô đã hoàn toàn mất đi tri giác, chỉ còn lại cảm giác tê dại.
“Là của anh, Thần Vũ, Vân Hạo à! ” Tô Tuyết Vy khàn giọng kêu khóc, giống như một đứa trẻ đầy bất lực.
Thịnh Vân Hạo đang xử lí vết thương trên mu bàn tay cho Tô Tuyết Vy, chỗ bị giày cao gót dẫm lên đã trở nên sưng đỏ, mặc dù vết thương đã đóng vảy nhưng nhìn vào vẫn đáng sợ như lúc trước.
Thần Vũ…
Chính là đứa trẻ kia sao?
Khuôn mặt của Thịnh Vân Hạo bỗng nhiên trở nên cứng đờ, động tác trong tay vô thức trở nên mạnh hơn, Tô Tuyết Vy có chút mơ màng không phân biệt được đâu là hiện thực, khi cô tỉnh dậy vì đau đớn thì lập tức nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang ngồi ở bên giường, sắc mặt cô trắng bệch, giống như nhìn thấy ma, vô thức rút tay về.
“Tỉnh rồi sao?” Vẻ mặt Thịnh Vân Hạo lại trở nên âm trầm, anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tô Tuyết Vy, tựa hồ muốn nhìn thấu Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy nhìn băng gạc còn chưa quấn xong trên tay mình, có chút sững sờ.
Thịnh Vân Hạo vừa mới chữa trị vết thương cho cô sao?
“Cô cho rằng mình có thể quyến rũ một người đàn ông nếu khiến bản thân trở nên vô cùng chật vật sao?” Thịnh Vân Hạo không nhanh không chậm nói, vừa rút khăn giấy lau sạch tay rồi ném tờ khăn giấy đó vào thùng rác, động tác không nhanh không chậm, sự kiêu ngạo trong ánh mắt anh khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn.
Tô Tuyết Vy nhìn chằm chằm vào tờ khăn giấy kia, như thể thứ bị vứt bỏ chính là sự tự tôn của cô.
Chút hy vọng còn sót lại trong lòng Tô Tuyết Vy giờ phút này đã hoàn toàn tan vỡ, đúng vậy nha, từ bốn năm trước thì cô ở trong lòng Thịnh Vân Hạo đã sớm bị vứt bỏ giống như tờ khăn giấy kia, bây giờ cô còn hy vọng xa vời điều gì nữa đây?
“Anh Hạo, nếu anh đã chán ghét tôi như thế, vậy thì tôi đây sẽ không làm phiền anh nữa.
” Tô Tuyết Vy yếu ớt mở chăn bông ra, chuẩn bị xuống giường.
Cô không muốn ở lại đây dù là một giây, một phút nào nữa.
.
Bình luận facebook