Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140: 140: Tranh Chấp
Bởi vì tranh chấp giữa hai người này, mà càng ngày càng có nhiều người tụm lại xem ở hành lang bệnh viện.
Thậm chí còn sôi nổi muốn gọi điện báo cảnh sát, tiếng bàn tán ào ạt vang lên.
Quy Ngọc Quỳnh bị Tô Tuyết Vy cản lại sau lưng, Trì Linh Ngọc nhìn Quy Ngọc Quỳnh ở sau lưng, ánh mắt tức giận, còn có thôi thúc muốn giết cô ấy, Tô Tuyết Vy cau mày khó chịu nhìn cô gái trẻ bốc đồng vô căn cứ này và hỏi.
"Cô có chuyện gì sao? Nếu như không có chuyện gì, thì phiền cô rời đi cho.
"
Những chuyện phiền lòng gần đây lần lượt xảy đến với cô, cô biết danh tiếng của Thịnh Vân Hạo rất tốt, có rất nhiều người muốn gả cho anh, trước đây không phải là không có ai tìm cô gây khó khăn, bây giờ tình hình đã khác, mấy người này cứ lần lượt xuất hiện khiến cô có chút rối rắm khó chịu.
Nghe Tô Tuyết Vy ra lệnh đuổi khách đi, thì Trì Linh Ngọc nhìn cô với vẻ mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng, lấy trong túi ra một tờ chi phiếu hỏi: "Ba mươi lăm tỷ có đủ chưa!"
Vừa nói thì đập tờ chi phiếu trong tay vào mặt Tô Tuyết Vy, Tô Tuyết Vy giễu cười nói, tờ chi phiếu này đập vào mặt cô, lên người cô còn không nhiều sao? Một tay chộp lấy tờ chi phiếu, ấm séc đang nhẹ bay, xé rách trước mặt Trì Linh Ngọc, nói.
"Cô cho rằng Thịnh Vân Hạo chỉ đáng giá ba mươi lăm tỷ thôi sao? Thế mà dì của cô lại dùng một trăm bảy mươi lăm tỷ đập vào mặt tôi bảo tôi cút đi đấy, chút tiền ít ỏi này của cô chẳng là gì?"
Tiếng bàn tán của những người xung quanh càng ầm ĩ hơn, khi nghe thấy cái tên Thịnh Vân Hạo, thậm chí còn có người ghi âm lại, Trì Linh Ngọc liếc nhìn xung quanh và nói: "Mấy người ngậm mồm đi!"
Nhìn Tô Tuyết Vy với ánh mắt hung ác nói: "Cũng giỏi đấy, cô không còn cơ hội, tôi sẽ để cô chết trong bệnh viện.
"
Vốn dĩ Tô Tuyết Vy coi nhẹ từng lời cô ta nói, vòng hia tay lại, nhìn cô ta với bộ dạng như đang xem kịch hay, miệng vừa mở vừa đóng nói ra câu khiến Trì Linh Ngọc đột nhiên tức giận.
"Chết? Xem ra Thịnh Vân Hạo không yêu cô, nếu không thì làm sao cô có thể ở cùng nhau, theo như tôi thấy, cô chính là kẻ thứ ba, có đúng không?"
Ngay sau khi câu nói này được thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ, tiếng bàn tán từ việc đang xảy ra chuyện gì trở thành người này là kẻ thứ ba.
Trì Linh Ngọc nghe thấy sự thay đổi của tiếng bàn tán, thì tức giận mà toàn bộ sắc mặt biến thành màu gan lợn, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Tuyết Vy: "Cô!"
Ánh mắt Tô Tuyết Vy thay đổi, nhìn Trì Linh Ngọc đang run rẩy với ánh mắt lạnh lùng, khịt mũi một tiếng rồi nói: "Kẻ thứ ba kia, cô còn không muốn rời đi, muốn ở lại đây để mất mặt sao?"
Nói xong câu này, Tô Tuyết Vy dẫn theo Quy Ngọc Quỳnh đi vào trong phòng bệnh, không liếc nhìn tình hình bên ngoài, ngay cả sau khi đóng cửa lại, sắc mặt cả người đều trở nên đen kịt.
Trì Linh Ngọc nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt lại, siết chặt nắm đấm, xoay người nhìn những người xung quanh uy hiếp: "Nếu một ai trong mấy người dám nói ra thì đừng nghĩ tới chuyện nhìn thấy mặt trời ngày mai.
"
Từ lúc nào mà Trì Linh Ngọc cô ta từng chịu những lời xúc phạm như vậy, cho dù cô ta là một cô chủ nhà họ Trì không được coi trong, nhưng tất cả người trong nhà vẫn kính cẩn gọi cô ta là cô chủ, chữ kẻ thứ ba này không nên xuất hiện.
Tô Tuyết Vy! Lần này, không cần Trình Thiên Na dặn dò, cô ta sắp giết Tô Tuyết Vy, chỉ cần Tô Tuyết Vy còn sống ngày nào, thì cô ta sẽ không thể nuốt trôi cục tức này ngày đó.
Tô Tuyết Vy đi đến ngồi lên giường, xoa dịu cảm xúc trong lòng, rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Kể từ sau khi cô trở về, thì những chuyện này cứ liên tục ập đến, thậm chí còn có xu hướng phát triển ngày càng nghiêm trọng hơn.
Quy Ngọc Quỳnh nhìn bộ dạng của Tô Tuyết Vy, an ủi: "Cô Vy, tôi biết người đó, cô ta là cô chủ của nhà họ Trì.
"
"Ý cô là gì?"
"Trước đây ông chủ đã từng hẹn hò vài lần, đó là chuyện của nhiều năm trước rồi! " Quy Ngọc Quỳnh chậm rãi kể về những chuyện đã qua cho Tô Tuyết Vy.
Đám đông trong bệnh viện đã giải tán.
Trì Linh Ngọc còn không hài lòng mà đá mạnh vào chiếc ghế rồi mới giận dữ bỏ đi.
Tập đoàn Minh Hải, văn phòng tầng trên cùng.
Trình Thiên Na ngồi trên chiếc ghế, nhìn Lâm Gia Thần ở trước mặt với ánh mắt kiêu ngạo mà nói: "Tổng giám đốc Thâm có chuyện gì sao? Tôi nhớ chúng ta đã từng nói qua rồi.
"
Lâm Gia Thần vẫn nhìn không ưa bộ dạng này của Trình Thiên Na, nhưng vẫn cố chịu đựng, điếu thuốc trong tay vẫn từ từ cháy rụi, trong mắt hiện lên vẻ tính toán, nói.
"Bà Thiên Na, bà còn nhớ cái người mà tôi nói kia không?"
Trình Thiên Na chợt cứng đờ ra khi nghe những câu này, rất nhanh sau đó lấy lại cảm xúc và hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Gia Thần biết Trình Thiên Na sẽ không thoải mái khi nghe những lời này, cố ý nói: "Cô ta đã trở về rồi, tôi còn đưa cô ta đến tập đoàn Thịnh Lâm để bàn chuyện hợp tác.
"
Trình Thiên Na nhìn Lâm Gia Thần với vẻ mặt xấu xa, rốt cuộc anh ta có biết chuyện này mạo hiểm như thế nào không? Mà còn dám đưa cô ta đi bàn chuyện hợp tác, trong lòng bà ta biết rất rõ tâm lý cảnh giác của Thịnh Vân Hạo mạnh thế nào.
Hơn nữa chuyện năm đó cũng là do tự tay bà ta gây ra, đứa nhỏ đó có lẽ rất hận bà ta, nhưng bây giờ trở về lại đồng ý với Lâm Gia Thần, có lẽ trong lòng đã rất hận bà ta.
Anh mắt Lâm Gia Thần mang theo ý cười đùa và giễu cợt, Trình Thiên Na thu tầm mắt lại, nhưng bà ta lại không có cách nào để có bất cứ lời biện giải nào, chuyện năm đó là do chính tay bà ta thả đứa nhỏ đó đi.
Khuôn mặt Trình Thiên Na lại lấy lại vẻ quạnh quẽ nhìn, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Bà đi tìm người đuổi Tô Tuyết Vy đi sao?"
Khi Lâm Gia Thần nói lời này, trong mắt đầy vẻ rùng mình, hiển nhiên có thể thấy cơn giận của anh ta đã lên đến cực điểm, trong lúc đứng mũi chịu sào này, thì làm sao những người này gây rối lên được!
“Thịnh Vân Hạo là do đích thân tôi nuôi lớn, đám Tô Tuyết Vy các người muốn thế nào thì thế ấy, nhưng chuyện cưới hỏi của Thịnh Vân Hạo buộc phải do tôi phụ trách.
” Trình Thiên Na không để bụng mà ói, theo bà ta, mọi chuyện của Thịnh Vân Hạo đều nên do bà ta đưa ra quyết định.
Lâm Gia Thần đập bàn nhìn Trình Thiên Na, nói: "Bà có biết bà đang làm cái gì không! Không cần kế hoạch nữa sao? Hay là định phản bội tôi?"
Nghe được những lời này, cơn tức giận của Trình Thiên Na cũng nổi lên, nói: "Lâm Gia Thần, cậu quá đáng rồi đấy, chuyện này, không có ai phản bội ai cả, nếu như cậu không vui khi hợp tác với tôi, thì cứ nói thẳng, người muốn hợp tác với tôi có mà đầy.
"
Hai người tranh cãi trong phòng làm việc mà không thể la lên, cả hai đều là những nhân vật lớn từng lừng lẫy một thời, bây giờ lại không chịu nhân nhượng nhau trong phòng làm việc nhỏ hẹp này, không biết là buồn hay vui.
Lâm Gia Thần nheo mắt nhìn Trình Thiên Na trước mắt mà nói: “Cái người mà bà tìm kia bị Tô Tuyết Vy mắng cho một trận, còn chưa nói thậm chí còn bị người ta quay lại, thật là mất mặt.
”
Trình Thiên Na không dám tin được những gì Lâm Gia Thần nói, chỉ có thể hỏi: "Ý ông là gì?"
Bụp! Điện thoại được đặt trên bàn, bỗng nhiên trên đó phát lại sự việc vừa mới xảy ra ở bệnh viện, sau khi Trình Thiên Na xem xong, cả khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, siết chặt hai nắm đấm mà chửi: “Trì Linh Ngọc!"
Lâm Gia Thần khinh thường cười giễu cợt một tiếng, nhìn Trình Thiên Na và nói: "Nếu như bà không thể giải quyến ổn thỏa chuyện này, vậy thì tôi sẽ đích thân giúp bà giải quyết, thấy thế nào?"
“Không cần đâu, để tôi tự làm.
” Trình Thiên Na cầm lấy đồ ở bên cạnh lên rồi bước ra khỏi cửa văn phòng.
Sau khi Trình Thiên Na rời đi không bao lâu, thì Trình Vũ Thanh xuất hiện từ phía sau, nhìn về hướng Trình Thiên Na rời đi, ánh mắt tràn đầy nỗi hận, năm đó đều là do bà ta, nếu không cô ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà chịu nhiều đau khổ như vậy.
.
Thậm chí còn sôi nổi muốn gọi điện báo cảnh sát, tiếng bàn tán ào ạt vang lên.
Quy Ngọc Quỳnh bị Tô Tuyết Vy cản lại sau lưng, Trì Linh Ngọc nhìn Quy Ngọc Quỳnh ở sau lưng, ánh mắt tức giận, còn có thôi thúc muốn giết cô ấy, Tô Tuyết Vy cau mày khó chịu nhìn cô gái trẻ bốc đồng vô căn cứ này và hỏi.
"Cô có chuyện gì sao? Nếu như không có chuyện gì, thì phiền cô rời đi cho.
"
Những chuyện phiền lòng gần đây lần lượt xảy đến với cô, cô biết danh tiếng của Thịnh Vân Hạo rất tốt, có rất nhiều người muốn gả cho anh, trước đây không phải là không có ai tìm cô gây khó khăn, bây giờ tình hình đã khác, mấy người này cứ lần lượt xuất hiện khiến cô có chút rối rắm khó chịu.
Nghe Tô Tuyết Vy ra lệnh đuổi khách đi, thì Trì Linh Ngọc nhìn cô với vẻ mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng, lấy trong túi ra một tờ chi phiếu hỏi: "Ba mươi lăm tỷ có đủ chưa!"
Vừa nói thì đập tờ chi phiếu trong tay vào mặt Tô Tuyết Vy, Tô Tuyết Vy giễu cười nói, tờ chi phiếu này đập vào mặt cô, lên người cô còn không nhiều sao? Một tay chộp lấy tờ chi phiếu, ấm séc đang nhẹ bay, xé rách trước mặt Trì Linh Ngọc, nói.
"Cô cho rằng Thịnh Vân Hạo chỉ đáng giá ba mươi lăm tỷ thôi sao? Thế mà dì của cô lại dùng một trăm bảy mươi lăm tỷ đập vào mặt tôi bảo tôi cút đi đấy, chút tiền ít ỏi này của cô chẳng là gì?"
Tiếng bàn tán của những người xung quanh càng ầm ĩ hơn, khi nghe thấy cái tên Thịnh Vân Hạo, thậm chí còn có người ghi âm lại, Trì Linh Ngọc liếc nhìn xung quanh và nói: "Mấy người ngậm mồm đi!"
Nhìn Tô Tuyết Vy với ánh mắt hung ác nói: "Cũng giỏi đấy, cô không còn cơ hội, tôi sẽ để cô chết trong bệnh viện.
"
Vốn dĩ Tô Tuyết Vy coi nhẹ từng lời cô ta nói, vòng hia tay lại, nhìn cô ta với bộ dạng như đang xem kịch hay, miệng vừa mở vừa đóng nói ra câu khiến Trì Linh Ngọc đột nhiên tức giận.
"Chết? Xem ra Thịnh Vân Hạo không yêu cô, nếu không thì làm sao cô có thể ở cùng nhau, theo như tôi thấy, cô chính là kẻ thứ ba, có đúng không?"
Ngay sau khi câu nói này được thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ, tiếng bàn tán từ việc đang xảy ra chuyện gì trở thành người này là kẻ thứ ba.
Trì Linh Ngọc nghe thấy sự thay đổi của tiếng bàn tán, thì tức giận mà toàn bộ sắc mặt biến thành màu gan lợn, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Tuyết Vy: "Cô!"
Ánh mắt Tô Tuyết Vy thay đổi, nhìn Trì Linh Ngọc đang run rẩy với ánh mắt lạnh lùng, khịt mũi một tiếng rồi nói: "Kẻ thứ ba kia, cô còn không muốn rời đi, muốn ở lại đây để mất mặt sao?"
Nói xong câu này, Tô Tuyết Vy dẫn theo Quy Ngọc Quỳnh đi vào trong phòng bệnh, không liếc nhìn tình hình bên ngoài, ngay cả sau khi đóng cửa lại, sắc mặt cả người đều trở nên đen kịt.
Trì Linh Ngọc nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt lại, siết chặt nắm đấm, xoay người nhìn những người xung quanh uy hiếp: "Nếu một ai trong mấy người dám nói ra thì đừng nghĩ tới chuyện nhìn thấy mặt trời ngày mai.
"
Từ lúc nào mà Trì Linh Ngọc cô ta từng chịu những lời xúc phạm như vậy, cho dù cô ta là một cô chủ nhà họ Trì không được coi trong, nhưng tất cả người trong nhà vẫn kính cẩn gọi cô ta là cô chủ, chữ kẻ thứ ba này không nên xuất hiện.
Tô Tuyết Vy! Lần này, không cần Trình Thiên Na dặn dò, cô ta sắp giết Tô Tuyết Vy, chỉ cần Tô Tuyết Vy còn sống ngày nào, thì cô ta sẽ không thể nuốt trôi cục tức này ngày đó.
Tô Tuyết Vy đi đến ngồi lên giường, xoa dịu cảm xúc trong lòng, rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Kể từ sau khi cô trở về, thì những chuyện này cứ liên tục ập đến, thậm chí còn có xu hướng phát triển ngày càng nghiêm trọng hơn.
Quy Ngọc Quỳnh nhìn bộ dạng của Tô Tuyết Vy, an ủi: "Cô Vy, tôi biết người đó, cô ta là cô chủ của nhà họ Trì.
"
"Ý cô là gì?"
"Trước đây ông chủ đã từng hẹn hò vài lần, đó là chuyện của nhiều năm trước rồi! " Quy Ngọc Quỳnh chậm rãi kể về những chuyện đã qua cho Tô Tuyết Vy.
Đám đông trong bệnh viện đã giải tán.
Trì Linh Ngọc còn không hài lòng mà đá mạnh vào chiếc ghế rồi mới giận dữ bỏ đi.
Tập đoàn Minh Hải, văn phòng tầng trên cùng.
Trình Thiên Na ngồi trên chiếc ghế, nhìn Lâm Gia Thần ở trước mặt với ánh mắt kiêu ngạo mà nói: "Tổng giám đốc Thâm có chuyện gì sao? Tôi nhớ chúng ta đã từng nói qua rồi.
"
Lâm Gia Thần vẫn nhìn không ưa bộ dạng này của Trình Thiên Na, nhưng vẫn cố chịu đựng, điếu thuốc trong tay vẫn từ từ cháy rụi, trong mắt hiện lên vẻ tính toán, nói.
"Bà Thiên Na, bà còn nhớ cái người mà tôi nói kia không?"
Trình Thiên Na chợt cứng đờ ra khi nghe những câu này, rất nhanh sau đó lấy lại cảm xúc và hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Gia Thần biết Trình Thiên Na sẽ không thoải mái khi nghe những lời này, cố ý nói: "Cô ta đã trở về rồi, tôi còn đưa cô ta đến tập đoàn Thịnh Lâm để bàn chuyện hợp tác.
"
Trình Thiên Na nhìn Lâm Gia Thần với vẻ mặt xấu xa, rốt cuộc anh ta có biết chuyện này mạo hiểm như thế nào không? Mà còn dám đưa cô ta đi bàn chuyện hợp tác, trong lòng bà ta biết rất rõ tâm lý cảnh giác của Thịnh Vân Hạo mạnh thế nào.
Hơn nữa chuyện năm đó cũng là do tự tay bà ta gây ra, đứa nhỏ đó có lẽ rất hận bà ta, nhưng bây giờ trở về lại đồng ý với Lâm Gia Thần, có lẽ trong lòng đã rất hận bà ta.
Anh mắt Lâm Gia Thần mang theo ý cười đùa và giễu cợt, Trình Thiên Na thu tầm mắt lại, nhưng bà ta lại không có cách nào để có bất cứ lời biện giải nào, chuyện năm đó là do chính tay bà ta thả đứa nhỏ đó đi.
Khuôn mặt Trình Thiên Na lại lấy lại vẻ quạnh quẽ nhìn, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Bà đi tìm người đuổi Tô Tuyết Vy đi sao?"
Khi Lâm Gia Thần nói lời này, trong mắt đầy vẻ rùng mình, hiển nhiên có thể thấy cơn giận của anh ta đã lên đến cực điểm, trong lúc đứng mũi chịu sào này, thì làm sao những người này gây rối lên được!
“Thịnh Vân Hạo là do đích thân tôi nuôi lớn, đám Tô Tuyết Vy các người muốn thế nào thì thế ấy, nhưng chuyện cưới hỏi của Thịnh Vân Hạo buộc phải do tôi phụ trách.
” Trình Thiên Na không để bụng mà ói, theo bà ta, mọi chuyện của Thịnh Vân Hạo đều nên do bà ta đưa ra quyết định.
Lâm Gia Thần đập bàn nhìn Trình Thiên Na, nói: "Bà có biết bà đang làm cái gì không! Không cần kế hoạch nữa sao? Hay là định phản bội tôi?"
Nghe được những lời này, cơn tức giận của Trình Thiên Na cũng nổi lên, nói: "Lâm Gia Thần, cậu quá đáng rồi đấy, chuyện này, không có ai phản bội ai cả, nếu như cậu không vui khi hợp tác với tôi, thì cứ nói thẳng, người muốn hợp tác với tôi có mà đầy.
"
Hai người tranh cãi trong phòng làm việc mà không thể la lên, cả hai đều là những nhân vật lớn từng lừng lẫy một thời, bây giờ lại không chịu nhân nhượng nhau trong phòng làm việc nhỏ hẹp này, không biết là buồn hay vui.
Lâm Gia Thần nheo mắt nhìn Trình Thiên Na trước mắt mà nói: “Cái người mà bà tìm kia bị Tô Tuyết Vy mắng cho một trận, còn chưa nói thậm chí còn bị người ta quay lại, thật là mất mặt.
”
Trình Thiên Na không dám tin được những gì Lâm Gia Thần nói, chỉ có thể hỏi: "Ý ông là gì?"
Bụp! Điện thoại được đặt trên bàn, bỗng nhiên trên đó phát lại sự việc vừa mới xảy ra ở bệnh viện, sau khi Trình Thiên Na xem xong, cả khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, siết chặt hai nắm đấm mà chửi: “Trì Linh Ngọc!"
Lâm Gia Thần khinh thường cười giễu cợt một tiếng, nhìn Trình Thiên Na và nói: "Nếu như bà không thể giải quyến ổn thỏa chuyện này, vậy thì tôi sẽ đích thân giúp bà giải quyết, thấy thế nào?"
“Không cần đâu, để tôi tự làm.
” Trình Thiên Na cầm lấy đồ ở bên cạnh lên rồi bước ra khỏi cửa văn phòng.
Sau khi Trình Thiên Na rời đi không bao lâu, thì Trình Vũ Thanh xuất hiện từ phía sau, nhìn về hướng Trình Thiên Na rời đi, ánh mắt tràn đầy nỗi hận, năm đó đều là do bà ta, nếu không cô ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà chịu nhiều đau khổ như vậy.
.
Bình luận facebook