Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270
Vậy mà, khi cảnh sát nói cho cô biết đáp án, lại làm cho cô ngây cả người.
"Chúng tôi vẫn luôn điều tra những chuyện của Ngô Duẫn Kỳ và Sophie, bây giờ chúng tôi đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ, nên bắt đầu vây bắt bọn họ."
Nam Cung Thiến nhớ tới lúc sau khi trở về nước, cha đã từng tự nhủ rằng: ‘ nếu con không làm, không có nghĩa là người khác sẽ không đi làm. ’
Cô suýt chút nữa thì quên mất chuyện này. d.đ.l.q.đ
Nam Cung Thiến cắn răng, vậy thì sắc mặt đại biến vừa rồi của Sophie là bởi vì chuyện này, có lẽ cô ta đã nói cho Ngô Duẫn Kỳ biết rồi, có lẽ bọn họ đã lập tức rời khỏi nơi này rồi.
Nam Cung Thiến ôm một phần lo lắng trong lòng, theo cảnh sát đi ra ngoài.
Nhưng mà ngay khi vừa mới ra khỏi căn phòng, cô đột nhiên phát hiện Ngô Duẫn Kỳ đang đứng ở bên ngoài, và có rất nhiều người ở phía sau, những người đó đều là thuộc hạ của anh.
Nam Cung Thiến kinh hãi, những cảnh sát khác đã nhận ra anh, bắt đầu rút súng.
Cùng với một đợt tiếng súng, Ngô Duẫn Kỳ trốn ra đằng sau một chiếc xe, nhưng mà trên cánh tay bị trúng một viên đạn, chảy rất nhiều máu.
Nam Cung Thiến không biết mình còn có thể làm gì, bây giờ cái gì cô cũng không để ý tới, cô chỉ muốn Ngô Duẫn Kỳ rời đi mà thôi, rời đi một cách an toàn, đi đến bất kì nơi nào trên thế giới cũng được, chỉ cần không bị bắt lại là được, chỉ cần anh sống sót thật tốt là được.
Vốn là Ngô Duẫn Kỳ theo dõi người của Sophie mới đến được đây, nhưng mà lại không nghĩ tới nơi này sẽ có nhiều cảnh sát như vậy. die.nda.nl.equ.ydo.n
Ngô Duẫn Kỳ núp ở phía sau xe, mặc dù không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao lại có nhiều cảnh sát như vậy, nhưng Nam Cung Thiến đang ở cùng với những viên cảnh sát kia, nên chắc cô không sao, nhưng mà bây giờ sau khi xem xét tình hình ở đây, thì hình như người gặp phiền toái là anh mới đúng.
Ngô Duẫn Kỳ cười khổ, nếu như kiếp này khó thoát, vậy thì anh hi vọng mình có thể gánh vác tất cả.
Anh nhìn vào mặt những người xung quanh ý bảo, nếu bọn họ có cơ hội thì hãy nhanh chóng rời đi.
Viên cảnh sát vừa mới nói chuyện với Nam Cung Thiến, bây giờ đang núp ở sau cửa chĩa súng về phía đối diện.
Nam Cung Thiến nhíu mày đi tới chỗ anh ta.
"Tôi muốn đi nói chuyện với anh ấy một chút!" Nam Cung Thiến bình tĩnh nói.
Người đàn ông kia hơi ngẩn ra, suy tư nhìn Nam Cung Thiến: "Cô biết anh ta sao?"
Nam Cung Thiến khẽ cau mày: "Coi như là biết đi, lúc trước khi còn ở trong nước, là tôi đã đánh bại tổ chức Bọ Cạp Đen." die nda nl equ ydo n
Lời vừa ra khỏi miệng, viên cảnh sát lập tức cảm thấy kính nể cô, chuyện của cô, rất nhiều người ở đây biết đến, bởi vì tổ chức Bọ Cạp Đen không chỉ đơn thuần ở mỗi Trung Quốc, hơn nữa nước Mĩ mới là trụ sở chính của chúng. Làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ được gặp qua một lần, mà lại là một người phụ nữ trẻ tuổi như vậy.
"Nếu cô đi đến đó sẽ rất nguy hiểm!" Viên cảnh sát do dự liên tục nói.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu." Nói xong Nam Cung Thiến xoay người đi tới chỗ Ngô Duẫn Kỳ, lúc này những người còn lại bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ không có nhiều lắm, trên tay đều có súng.
Viên cảnh sát kia muốn ngăn cản, vì dù sao lúc này cũng không phải là lúc để đàm phán, lựa chọn đàm phán ư? Chẳng lẽ cô có thể thuyết phục đối phương đầu hàng nhận tội? Nhưng mà đã quá muộn, bởi vì Nam Cung Thiến đã đi ra ngoài. Cho nên bọn họ chỉ có thể ngây ngốc tại chỗ, yên lặng theo dõi tiến triển.
Ngô Duẫn Kỳ thấy Nam Cung Thiến đi tới bên này, khoát tay áo với những người khác, ý bảo bọn họ không cần nổ súng.
Sau đó từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiến đang đi từng bước về phía anh, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Nam Cung Thiến thấy vết thương trên cánh tay Ngô Duẫn Kỳ đã bắt đầu bị thâm đen lại, chảy ra rất nhiều máu. d?đ?l?q?đ
"Vết thương của anh không sao chứ!" Câu đầu tiên của Nam Cung Thiến là hỏi thăm tình tình vết thương của anh.
"Chúng tôi vẫn luôn điều tra những chuyện của Ngô Duẫn Kỳ và Sophie, bây giờ chúng tôi đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ, nên bắt đầu vây bắt bọn họ."
Nam Cung Thiến nhớ tới lúc sau khi trở về nước, cha đã từng tự nhủ rằng: ‘ nếu con không làm, không có nghĩa là người khác sẽ không đi làm. ’
Cô suýt chút nữa thì quên mất chuyện này. d.đ.l.q.đ
Nam Cung Thiến cắn răng, vậy thì sắc mặt đại biến vừa rồi của Sophie là bởi vì chuyện này, có lẽ cô ta đã nói cho Ngô Duẫn Kỳ biết rồi, có lẽ bọn họ đã lập tức rời khỏi nơi này rồi.
Nam Cung Thiến ôm một phần lo lắng trong lòng, theo cảnh sát đi ra ngoài.
Nhưng mà ngay khi vừa mới ra khỏi căn phòng, cô đột nhiên phát hiện Ngô Duẫn Kỳ đang đứng ở bên ngoài, và có rất nhiều người ở phía sau, những người đó đều là thuộc hạ của anh.
Nam Cung Thiến kinh hãi, những cảnh sát khác đã nhận ra anh, bắt đầu rút súng.
Cùng với một đợt tiếng súng, Ngô Duẫn Kỳ trốn ra đằng sau một chiếc xe, nhưng mà trên cánh tay bị trúng một viên đạn, chảy rất nhiều máu.
Nam Cung Thiến không biết mình còn có thể làm gì, bây giờ cái gì cô cũng không để ý tới, cô chỉ muốn Ngô Duẫn Kỳ rời đi mà thôi, rời đi một cách an toàn, đi đến bất kì nơi nào trên thế giới cũng được, chỉ cần không bị bắt lại là được, chỉ cần anh sống sót thật tốt là được.
Vốn là Ngô Duẫn Kỳ theo dõi người của Sophie mới đến được đây, nhưng mà lại không nghĩ tới nơi này sẽ có nhiều cảnh sát như vậy. die.nda.nl.equ.ydo.n
Ngô Duẫn Kỳ núp ở phía sau xe, mặc dù không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao lại có nhiều cảnh sát như vậy, nhưng Nam Cung Thiến đang ở cùng với những viên cảnh sát kia, nên chắc cô không sao, nhưng mà bây giờ sau khi xem xét tình hình ở đây, thì hình như người gặp phiền toái là anh mới đúng.
Ngô Duẫn Kỳ cười khổ, nếu như kiếp này khó thoát, vậy thì anh hi vọng mình có thể gánh vác tất cả.
Anh nhìn vào mặt những người xung quanh ý bảo, nếu bọn họ có cơ hội thì hãy nhanh chóng rời đi.
Viên cảnh sát vừa mới nói chuyện với Nam Cung Thiến, bây giờ đang núp ở sau cửa chĩa súng về phía đối diện.
Nam Cung Thiến nhíu mày đi tới chỗ anh ta.
"Tôi muốn đi nói chuyện với anh ấy một chút!" Nam Cung Thiến bình tĩnh nói.
Người đàn ông kia hơi ngẩn ra, suy tư nhìn Nam Cung Thiến: "Cô biết anh ta sao?"
Nam Cung Thiến khẽ cau mày: "Coi như là biết đi, lúc trước khi còn ở trong nước, là tôi đã đánh bại tổ chức Bọ Cạp Đen." die nda nl equ ydo n
Lời vừa ra khỏi miệng, viên cảnh sát lập tức cảm thấy kính nể cô, chuyện của cô, rất nhiều người ở đây biết đến, bởi vì tổ chức Bọ Cạp Đen không chỉ đơn thuần ở mỗi Trung Quốc, hơn nữa nước Mĩ mới là trụ sở chính của chúng. Làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ được gặp qua một lần, mà lại là một người phụ nữ trẻ tuổi như vậy.
"Nếu cô đi đến đó sẽ rất nguy hiểm!" Viên cảnh sát do dự liên tục nói.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu." Nói xong Nam Cung Thiến xoay người đi tới chỗ Ngô Duẫn Kỳ, lúc này những người còn lại bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ không có nhiều lắm, trên tay đều có súng.
Viên cảnh sát kia muốn ngăn cản, vì dù sao lúc này cũng không phải là lúc để đàm phán, lựa chọn đàm phán ư? Chẳng lẽ cô có thể thuyết phục đối phương đầu hàng nhận tội? Nhưng mà đã quá muộn, bởi vì Nam Cung Thiến đã đi ra ngoài. Cho nên bọn họ chỉ có thể ngây ngốc tại chỗ, yên lặng theo dõi tiến triển.
Ngô Duẫn Kỳ thấy Nam Cung Thiến đi tới bên này, khoát tay áo với những người khác, ý bảo bọn họ không cần nổ súng.
Sau đó từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiến đang đi từng bước về phía anh, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Nam Cung Thiến thấy vết thương trên cánh tay Ngô Duẫn Kỳ đã bắt đầu bị thâm đen lại, chảy ra rất nhiều máu. d?đ?l?q?đ
"Vết thương của anh không sao chứ!" Câu đầu tiên của Nam Cung Thiến là hỏi thăm tình tình vết thương của anh.
Bình luận facebook