Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Ra mắt gia đình Lâm Dương Vũ
Hôm nay là ngày Nguyệt Như Ái tới Lâm Gia để ra mắt gia đình của Lâm Dương Vũ.
Vì vậy, hôm nay Nguyệt Như Ái tạm gác công việc sang một bên để đi chọn quà. Đây là lần đầu gặp mặt nên cô phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, không được để sảy ra sai xót gì cả.
Cô đi đến cửa hàng phong thủy lần trước mà mua quà tặng sinh nhật cho bố mình, lấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy tỳ hưu đã đặt trước đó. Đối với những người trung niên, lớn tuổi, vẫn là nên mua mấy loại trang sức như này nhất. Sau đó, Nguyệt Như Ái mua thêm một ít bánh kẹo nhập khẩu rồi mới trở về.
Buổi ra mắt này, Nguyệt Như Ái lựa chọn tone trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với chiếc váy xuông màu hồng pastel nữ tính, khoác bên ngoài chiếc áo cardigan. Mái tóc dài của cô được uốn xoăn nhẹ và thêm chút phụ kiện đơn giản, tất cả kết hợp với nhau tạo nên một Nguyệt Như Ái dịu dàng, xinh xắn vô cùng.
Năm giờ, Lâm Dương Vũ trở về. Bước lên trên nhà, nhìn thấy Nguyệt Như Ái mà anh bất ngờ vô cùng. Cô gái nhỏ của anh ăn mặc trang điểm thế này mang đầy nét ngây thơ tinh nghịch của thiếu nữ mới lớn, làm anh mê đắm nhìn mãi không thôi.
- Dương Vũ, chúng ta đi được chưa?
- À, đi, đi thôi.
Lâm Dương Vũ nhanh chóng giúp cô xách đồ xuống dưới xe, nghĩ rằng cô chuẩn bị quà cáp làm gì mà nhiều tới vậy. Bao nhiêu lâu nay anh không có bạn gái, mà mẹ anh lúc nào cũng giục anh nhanh có bạn gái, có khi chỉ cần đem Nguyệt Như Ái về là mẹ anh vui lắm rồi chứ chẳng cần quà gì cả đâu.
Nhưng mà, trên xe, nghĩ tới cảnh gặp phụ huynh của Lâm Dương Vũ, cô vẫn có chút lo lắng. Dù gì cũng là lần đầu ra mắt thế này, nên tâm trạng này cũng là lẽ đương nhiên mà thôi.
- Như Ái đang lo hửm?
- Đúng vậy, em vẫn hơi run chút ấy… Khá là lo lắng…
- Đừng lo, mẹ anh sẽ thích em thôi.
Trước những lời an ủi của anh, cô cũng gật gật đầu, cố gắng giữ vững tâm lý.
Biệt thự Lâm Gia cách thành phố S này cũng hơi xa một chút, vì thế mà khoảng ba mươi phút sau, hai người mới tới nơi. Nguyệt Như Ái từ xa nhìn thấy ngôi biệt thự của Lâm Gia đã thấy choáng ngợp vô cùng rồi, vào bên trong còn bất ngờ hơn về độ giàu có của gia tộc này.
Xe dừng lại tại bãi đỗ xe riêng của biệt thự. Lâm Dương Vũ bước xuống rồi mở cửa cho Nguyệt Như Ái. Lúc này, có một người phụ nữ bước tới, cung kính cúi đầu trước hai người.
- Hoan nghênh cậu chủ trở về.
- Ừ, mọi người đã đến đủ chưa?
- Tất cả người trong Lâm Gia đều đã đến đủ, chỉ còn chờ cậu chủ và quý cô đây thôi ạ.
Lâm Dương Vũ gật đầu không nói gì nữa, nắm tay Nguyệt Như Ái rồi đi vào biệt thự. Ở bên trong đây có khá nhiều người, nhưng người khiến cô chú ý nhất là người phụ nữ quyền quý đang ngồi ở chính giữa kia, cả người bà ấy đều toát lên vẻ quý phái vô cùng.
Nhưng điều khiến Nguyệt Như Ái sốc nặng là cô gái mà lần trước cô đụng trúng, cũng đang ngồi ở bữa tiệc này.
- Mẹ,mọi người, hôm nay ngoài con ra, con còn dẫn thêm một người đặc biệt nữa về đây ạ. Đây là bạn gái của con, Nguyệt Như Ái.
- Cháu… Cháu chào dì, chào mọi người ạ.
Nguyệt Như Ái hơi ấp úng mà cúi đầu chào mọi người. Lâm Dương Vũ mỉm cười, rồi dẫn cô tới chỗ người phụ nữ quyền quý kia, để cô ngồi cạnh bà, nhưng đồng thời cũng là ngồi đối diện với cô gái kia. Vẻ mặt của cô ta khi nhìn thấy cô cũng kinh ngạc không kém, đôi lông mày nhíu lại tựa như đang khó chịu vô cùng. Nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta còn nhìn cô chăm chú hơn, làm cô có chút sợ hãi.
- Cô bé, ta là Tưởng Cầu Ngọc, là mẹ của Dương Vũ. Không biết, cháu tên gì?
- Cháu tên… Nguyệt Như Ái ạ. Hôm nay, cháu tới có chuẩn bị quà cho dì và mọi người những món quà nhỏ, đây là thành ý của cháu, mong là mọi người thích.
Nói xong, Nguyệt Như Ái đưa cho Tưởng Cầu Ngọc chiếc hộp nhỏ, rồi đặt lên bàn những hộp bánh kẹo. Tưởng Cầu Ngọc mở chiếc hộp dành riêng cho mình ra, nhìn thấy món quà bên trong mà gương mặt hiện lên vẻ hài lòng, cả Nguyệt Như Ái với Lâm Dương Vũ thấy vẻ mặt này của bà mới cảm thấy bớt áp lực đôi chút. Chợt, bà quay sang hỏi cô.
- Như Ái, ta rất thích món quà của cháu. Mà, cháu biết món quà này có ý nghĩa gì không?
- Dạ, vòng tay ngọc phỉ thúy tượng trưng cho sự giàu sang, thành đạt. Không chỉ vậy, nó còn mang ý nghĩa về mong ước thành công của người đeo. Khi đeo vòng này, người sở hữu sẽ được tăng cường sức khỏe. Vòng sẽ được tiếp nhận năng lượng tích cực. Từ đó, nó ngày một đẹp theo thời gian. Càng đeo lâu, vòng càng bóng, trong và màu ngày một đẹp, dì ạ.
Tưởng Cầu Ngọc nghe thấy câu trả lời của Nguyệt Như Ái mà cười vui vẻ. Mọi người ở đây ai cũng bất ngờ, đã lâu lắm rồi chưa ai làm bà ấy cười vui vẻ thế này. Xem ra, Nguyệt Như Ái đã thành công lấy được lòng của Tưởng Cầu Ngọc rồi.
- Tốt lắm, không biết tiểu tử kia của nhà ta kiếm đâu được cô gái vừa ngoan hiền, vừa khéo thế này. Không biết, cháu làm việc gì nhỉ?
- Dạ, cháu hiện làm Giám Đốc của một công ty ạ.
Tưởng Cầu Ngọc nghe tới đây cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Cô gái nhỏ trông thế này, không ngờ lại còn là Giám Đốc nữa. Vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, rất xứng đôi với cháu trai bà.
- Công ty của cháu, là công ty nào nhỉ?
- Dạ, là công ty Thiên Nguyệt ạ.
Lời Nguyệt Như Ái vừa nói ra, phút trước Tưởng Cầu Ngọc còn cảm thấy cô gái này thật tốt, nhưng khi nghe tới hai chữ “Thiên Nguyệt” làm bà sững người.
- Thiên Nguyệt… Vậy bố cháu là Nguyệt Gia Long?
- A… Đúng rồi ạ.
Tưởng Cầu Ngọc nhận được câu trả lời này, dù cho ngoài mặt vẫn cố tỏ ra niềm nở, nhưng không thể nào che được sắc mặt đã thay đổi của mình. Cho tới khi mọi người ra bên ngoài để chuẩn bị ăn tối, bà mới gọi Nguyệt Như Ái lại để nói chuyện.
- Này Như Ái, tôi nói cái này, mong cô không để bụng.
Nguyệt Như Ái đột nhiên bị Tưởng Cầu Ngọc gọi lại như vậy, còn thay đổi ngữ khí xưng hô làm sự lo lắng trong cô lại xuất hiện.
- Dạ vâng ạ.
- Tôi nói thẳng, cô không hợp với Dương Vũ nhà tôi đâu. Tôi không thích một đứa cháu dâu mà tự chủ về kinh tế như vậy, sẽ không có thời gian chăm sóc gia đình. Tôi cần một đứa cháu dâu về làm nội trợ, chăm sóc gia đình thì vẫn là hơn.
- Dì ơi… Cháu chia thời gian cho công việc và tình cảm rất rõ ràng, nên sẽ không có chuyện cháu mải mê cả công việc mà quên mất chuyện gia đình đâu ạ.
- Tôi không thích, giờ nếu mà muốn làm cháu dâu nhà tôi, thì cô từ chức về làm nội trợ, còn không thì mau chia tay cháu trai tôi đi.
- Cháu…
- Ây, bác à, bác làm thế khó cho chị ta quá.
Một giọng nói vang lên phía sau lưng cô, cô quay lại liền nhìn thấy cô gái mà hôm nọ mình đụng phải. Gương mặt cô ta khi thấy tình cảnh này đắc ý vô cùng, vì thế liền tới ngồi gần Tưởng Cầu Ngọc mà thêm dầu vào lửa.
- Thảo Nhi, sao thế?
- Bác à, bác không biết… Chị ta chính là người hôm nọ gây tai nạn cho cháu…
- Cái gì?
Tứ Thảo Nhi vừa nói, vừa tỏ ra ấm ức. Không biết vô tình hay cố ý, cô ta lại làm lộ ra một vết thương đang băng bó trên cánh tay, ý như muốn nói rằng vết thương này do Nguyệt Như Ái gây ra vậy.
- Đúng, tài xế của chị ta đi nhanh làm cháu ngã, vậy mà còn đi xuống chửi cháu, nói cháu sai trước, sau đó không bồi thường hay cũng không đưa cháu tới bệnh viện mà rời đi luôn.
Nghe thấy sự thật bị đổi trắng thay đen, trong lòng Nguyệt Như Ái bực tức vô cùng. Nhưng đang trước mặt Tưởng Cầu Ngọc, cô chỉ có thể dịu dàng mà trả lời lại.
- Thưa cô, rõ là hôm đấy tôi đã ngỏ ý đưa cô tới bệnh viện, nhưng cô không đồng ý. Tài xế của tôi đúng là có nói cô thật, nhưng không phải là chửi, sau đó tôi cũng đã bắt cậu ấy xin lỗi cô rồi bồi thường cho cô năm triệu rồi. Mong cô có thể ăn nói đúng đắn một chút.
- Hỗn xược, tôi đang ở đây mà cô dám ăn nói như thế? Cô nói như thế chẳng phải đang đổ cho cháu tôi nói dối sao?
- Cháu cũng chỉ đang nói đúng sự thật thôi ạ.
Tưởng Cầu Ngọc giận dữ khi thấy Nguyệt Như Ái đáp trả lại cô ta như vậy. Không cần biết đúng sai như nào, giờ bà đang không ưa cô, Tứ Thảo Nhi lại là họ hàng nhà bà, tất nhiên là Tưởng Cầu Ngọc sẽ bênh cô ta rồi.
- Chị Như Ái, chị đừng nói sai như thế, oan cho tôi lắm.
- Đúng, Thảo Nhi nhà chúng tôi sẽ không bao giờ giống cái loại đặt điều như cô cả, cô mà còn nói như thế nữa thì tôi không ngại đuổi thẳng cổ cô ra ngoài đâu.
- Cháu chỉ nói sự thật. Dì nói như thế thì cháu cũng xin phép được về trước ạ.
- Láo… Láo xược…
Nguyệt Như Ái không nghe nổi nữa, nói xong liền đứng dậy bước ra ngoài. Điều này đã làm Tưởng Cầu Ngọc hết sức tức giận, bà ta lấy chiếc vòng mà cô vừa tặng ném mạnh xuống đất vỡ tan tành, còn có mảnh vỡ bắn lên chân cô.
Lâm Dương Vũ thấy ồn ào trong nhà nhanh chóng chay vào trong. Thấy chiếc vòng phỉ thúy đã thành mảnh vỡ dưới đất, nhìn lên mẹ anh thấy mặt bà đang vô cùng tức giận, còn chân của cô gái nhỏ nhà anh đang chảy máu, anh không để ý tới xung quanh mà vội bế cô lên, đưa cô ra xe trước.
Vì vậy, hôm nay Nguyệt Như Ái tạm gác công việc sang một bên để đi chọn quà. Đây là lần đầu gặp mặt nên cô phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, không được để sảy ra sai xót gì cả.
Cô đi đến cửa hàng phong thủy lần trước mà mua quà tặng sinh nhật cho bố mình, lấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy tỳ hưu đã đặt trước đó. Đối với những người trung niên, lớn tuổi, vẫn là nên mua mấy loại trang sức như này nhất. Sau đó, Nguyệt Như Ái mua thêm một ít bánh kẹo nhập khẩu rồi mới trở về.
Buổi ra mắt này, Nguyệt Như Ái lựa chọn tone trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với chiếc váy xuông màu hồng pastel nữ tính, khoác bên ngoài chiếc áo cardigan. Mái tóc dài của cô được uốn xoăn nhẹ và thêm chút phụ kiện đơn giản, tất cả kết hợp với nhau tạo nên một Nguyệt Như Ái dịu dàng, xinh xắn vô cùng.
Năm giờ, Lâm Dương Vũ trở về. Bước lên trên nhà, nhìn thấy Nguyệt Như Ái mà anh bất ngờ vô cùng. Cô gái nhỏ của anh ăn mặc trang điểm thế này mang đầy nét ngây thơ tinh nghịch của thiếu nữ mới lớn, làm anh mê đắm nhìn mãi không thôi.
- Dương Vũ, chúng ta đi được chưa?
- À, đi, đi thôi.
Lâm Dương Vũ nhanh chóng giúp cô xách đồ xuống dưới xe, nghĩ rằng cô chuẩn bị quà cáp làm gì mà nhiều tới vậy. Bao nhiêu lâu nay anh không có bạn gái, mà mẹ anh lúc nào cũng giục anh nhanh có bạn gái, có khi chỉ cần đem Nguyệt Như Ái về là mẹ anh vui lắm rồi chứ chẳng cần quà gì cả đâu.
Nhưng mà, trên xe, nghĩ tới cảnh gặp phụ huynh của Lâm Dương Vũ, cô vẫn có chút lo lắng. Dù gì cũng là lần đầu ra mắt thế này, nên tâm trạng này cũng là lẽ đương nhiên mà thôi.
- Như Ái đang lo hửm?
- Đúng vậy, em vẫn hơi run chút ấy… Khá là lo lắng…
- Đừng lo, mẹ anh sẽ thích em thôi.
Trước những lời an ủi của anh, cô cũng gật gật đầu, cố gắng giữ vững tâm lý.
Biệt thự Lâm Gia cách thành phố S này cũng hơi xa một chút, vì thế mà khoảng ba mươi phút sau, hai người mới tới nơi. Nguyệt Như Ái từ xa nhìn thấy ngôi biệt thự của Lâm Gia đã thấy choáng ngợp vô cùng rồi, vào bên trong còn bất ngờ hơn về độ giàu có của gia tộc này.
Xe dừng lại tại bãi đỗ xe riêng của biệt thự. Lâm Dương Vũ bước xuống rồi mở cửa cho Nguyệt Như Ái. Lúc này, có một người phụ nữ bước tới, cung kính cúi đầu trước hai người.
- Hoan nghênh cậu chủ trở về.
- Ừ, mọi người đã đến đủ chưa?
- Tất cả người trong Lâm Gia đều đã đến đủ, chỉ còn chờ cậu chủ và quý cô đây thôi ạ.
Lâm Dương Vũ gật đầu không nói gì nữa, nắm tay Nguyệt Như Ái rồi đi vào biệt thự. Ở bên trong đây có khá nhiều người, nhưng người khiến cô chú ý nhất là người phụ nữ quyền quý đang ngồi ở chính giữa kia, cả người bà ấy đều toát lên vẻ quý phái vô cùng.
Nhưng điều khiến Nguyệt Như Ái sốc nặng là cô gái mà lần trước cô đụng trúng, cũng đang ngồi ở bữa tiệc này.
- Mẹ,mọi người, hôm nay ngoài con ra, con còn dẫn thêm một người đặc biệt nữa về đây ạ. Đây là bạn gái của con, Nguyệt Như Ái.
- Cháu… Cháu chào dì, chào mọi người ạ.
Nguyệt Như Ái hơi ấp úng mà cúi đầu chào mọi người. Lâm Dương Vũ mỉm cười, rồi dẫn cô tới chỗ người phụ nữ quyền quý kia, để cô ngồi cạnh bà, nhưng đồng thời cũng là ngồi đối diện với cô gái kia. Vẻ mặt của cô ta khi nhìn thấy cô cũng kinh ngạc không kém, đôi lông mày nhíu lại tựa như đang khó chịu vô cùng. Nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta còn nhìn cô chăm chú hơn, làm cô có chút sợ hãi.
- Cô bé, ta là Tưởng Cầu Ngọc, là mẹ của Dương Vũ. Không biết, cháu tên gì?
- Cháu tên… Nguyệt Như Ái ạ. Hôm nay, cháu tới có chuẩn bị quà cho dì và mọi người những món quà nhỏ, đây là thành ý của cháu, mong là mọi người thích.
Nói xong, Nguyệt Như Ái đưa cho Tưởng Cầu Ngọc chiếc hộp nhỏ, rồi đặt lên bàn những hộp bánh kẹo. Tưởng Cầu Ngọc mở chiếc hộp dành riêng cho mình ra, nhìn thấy món quà bên trong mà gương mặt hiện lên vẻ hài lòng, cả Nguyệt Như Ái với Lâm Dương Vũ thấy vẻ mặt này của bà mới cảm thấy bớt áp lực đôi chút. Chợt, bà quay sang hỏi cô.
- Như Ái, ta rất thích món quà của cháu. Mà, cháu biết món quà này có ý nghĩa gì không?
- Dạ, vòng tay ngọc phỉ thúy tượng trưng cho sự giàu sang, thành đạt. Không chỉ vậy, nó còn mang ý nghĩa về mong ước thành công của người đeo. Khi đeo vòng này, người sở hữu sẽ được tăng cường sức khỏe. Vòng sẽ được tiếp nhận năng lượng tích cực. Từ đó, nó ngày một đẹp theo thời gian. Càng đeo lâu, vòng càng bóng, trong và màu ngày một đẹp, dì ạ.
Tưởng Cầu Ngọc nghe thấy câu trả lời của Nguyệt Như Ái mà cười vui vẻ. Mọi người ở đây ai cũng bất ngờ, đã lâu lắm rồi chưa ai làm bà ấy cười vui vẻ thế này. Xem ra, Nguyệt Như Ái đã thành công lấy được lòng của Tưởng Cầu Ngọc rồi.
- Tốt lắm, không biết tiểu tử kia của nhà ta kiếm đâu được cô gái vừa ngoan hiền, vừa khéo thế này. Không biết, cháu làm việc gì nhỉ?
- Dạ, cháu hiện làm Giám Đốc của một công ty ạ.
Tưởng Cầu Ngọc nghe tới đây cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Cô gái nhỏ trông thế này, không ngờ lại còn là Giám Đốc nữa. Vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, rất xứng đôi với cháu trai bà.
- Công ty của cháu, là công ty nào nhỉ?
- Dạ, là công ty Thiên Nguyệt ạ.
Lời Nguyệt Như Ái vừa nói ra, phút trước Tưởng Cầu Ngọc còn cảm thấy cô gái này thật tốt, nhưng khi nghe tới hai chữ “Thiên Nguyệt” làm bà sững người.
- Thiên Nguyệt… Vậy bố cháu là Nguyệt Gia Long?
- A… Đúng rồi ạ.
Tưởng Cầu Ngọc nhận được câu trả lời này, dù cho ngoài mặt vẫn cố tỏ ra niềm nở, nhưng không thể nào che được sắc mặt đã thay đổi của mình. Cho tới khi mọi người ra bên ngoài để chuẩn bị ăn tối, bà mới gọi Nguyệt Như Ái lại để nói chuyện.
- Này Như Ái, tôi nói cái này, mong cô không để bụng.
Nguyệt Như Ái đột nhiên bị Tưởng Cầu Ngọc gọi lại như vậy, còn thay đổi ngữ khí xưng hô làm sự lo lắng trong cô lại xuất hiện.
- Dạ vâng ạ.
- Tôi nói thẳng, cô không hợp với Dương Vũ nhà tôi đâu. Tôi không thích một đứa cháu dâu mà tự chủ về kinh tế như vậy, sẽ không có thời gian chăm sóc gia đình. Tôi cần một đứa cháu dâu về làm nội trợ, chăm sóc gia đình thì vẫn là hơn.
- Dì ơi… Cháu chia thời gian cho công việc và tình cảm rất rõ ràng, nên sẽ không có chuyện cháu mải mê cả công việc mà quên mất chuyện gia đình đâu ạ.
- Tôi không thích, giờ nếu mà muốn làm cháu dâu nhà tôi, thì cô từ chức về làm nội trợ, còn không thì mau chia tay cháu trai tôi đi.
- Cháu…
- Ây, bác à, bác làm thế khó cho chị ta quá.
Một giọng nói vang lên phía sau lưng cô, cô quay lại liền nhìn thấy cô gái mà hôm nọ mình đụng phải. Gương mặt cô ta khi thấy tình cảnh này đắc ý vô cùng, vì thế liền tới ngồi gần Tưởng Cầu Ngọc mà thêm dầu vào lửa.
- Thảo Nhi, sao thế?
- Bác à, bác không biết… Chị ta chính là người hôm nọ gây tai nạn cho cháu…
- Cái gì?
Tứ Thảo Nhi vừa nói, vừa tỏ ra ấm ức. Không biết vô tình hay cố ý, cô ta lại làm lộ ra một vết thương đang băng bó trên cánh tay, ý như muốn nói rằng vết thương này do Nguyệt Như Ái gây ra vậy.
- Đúng, tài xế của chị ta đi nhanh làm cháu ngã, vậy mà còn đi xuống chửi cháu, nói cháu sai trước, sau đó không bồi thường hay cũng không đưa cháu tới bệnh viện mà rời đi luôn.
Nghe thấy sự thật bị đổi trắng thay đen, trong lòng Nguyệt Như Ái bực tức vô cùng. Nhưng đang trước mặt Tưởng Cầu Ngọc, cô chỉ có thể dịu dàng mà trả lời lại.
- Thưa cô, rõ là hôm đấy tôi đã ngỏ ý đưa cô tới bệnh viện, nhưng cô không đồng ý. Tài xế của tôi đúng là có nói cô thật, nhưng không phải là chửi, sau đó tôi cũng đã bắt cậu ấy xin lỗi cô rồi bồi thường cho cô năm triệu rồi. Mong cô có thể ăn nói đúng đắn một chút.
- Hỗn xược, tôi đang ở đây mà cô dám ăn nói như thế? Cô nói như thế chẳng phải đang đổ cho cháu tôi nói dối sao?
- Cháu cũng chỉ đang nói đúng sự thật thôi ạ.
Tưởng Cầu Ngọc giận dữ khi thấy Nguyệt Như Ái đáp trả lại cô ta như vậy. Không cần biết đúng sai như nào, giờ bà đang không ưa cô, Tứ Thảo Nhi lại là họ hàng nhà bà, tất nhiên là Tưởng Cầu Ngọc sẽ bênh cô ta rồi.
- Chị Như Ái, chị đừng nói sai như thế, oan cho tôi lắm.
- Đúng, Thảo Nhi nhà chúng tôi sẽ không bao giờ giống cái loại đặt điều như cô cả, cô mà còn nói như thế nữa thì tôi không ngại đuổi thẳng cổ cô ra ngoài đâu.
- Cháu chỉ nói sự thật. Dì nói như thế thì cháu cũng xin phép được về trước ạ.
- Láo… Láo xược…
Nguyệt Như Ái không nghe nổi nữa, nói xong liền đứng dậy bước ra ngoài. Điều này đã làm Tưởng Cầu Ngọc hết sức tức giận, bà ta lấy chiếc vòng mà cô vừa tặng ném mạnh xuống đất vỡ tan tành, còn có mảnh vỡ bắn lên chân cô.
Lâm Dương Vũ thấy ồn ào trong nhà nhanh chóng chay vào trong. Thấy chiếc vòng phỉ thúy đã thành mảnh vỡ dưới đất, nhìn lên mẹ anh thấy mặt bà đang vô cùng tức giận, còn chân của cô gái nhỏ nhà anh đang chảy máu, anh không để ý tới xung quanh mà vội bế cô lên, đưa cô ra xe trước.