• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot VỢ YÊU KHÓ CHIỀU CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC (7 Viewers)

  • Chương 56: Nguyệt Như Ái tỉnh lại

Lâm Dương Vũ tạm thời phải trở về nhà, vì chuyện của Lâm Hải Quý và Tưởng Cầu Ngọc. Đến bây giờ anh vẫn chưa thể tin nổi rằng, mình lại có một người em trai ruột xa cách bao năm trời.



Còn Tưởng Cầu Ngọc cũng không khấm khá hơn là bao. Trên đường về, bà luôn miệng hỏi về hoàn cảnh sống của Lâm Hải Quý trong nhiều năm qua. Nghe con trai mình nhiều năm qua phải sống trong khu ổ chuột, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, học hành không được tới nơi tới chốn, lại còn thường xuyên bị đánh đập, bắt nạt, bà cảm thấy như đứt từng khúc ruột, ân hận vì đã tin lời người y tá năm đó.



- Con trai, mẹ xin lỗi… Mẹ xin lỗi khi đã để con phải chịu khổ tới hai mấy năm như vậy… Mẹ sẽ bù đắp cho con…



- Con… Con không sao, nhưng mà… Mẹ của con lúc trước cũng đối xử với con rất tốt… Bà ấy chưa từng để con phải chịu thiếu thốn về mặt tình cảm…



- Tình cảm thì tình cảm, nhưng bà ta đâu cho con được ăn no mặc ấm? Đâu bảo vệ con khi con bị đánh đập?



- Nhưng… Nếu bà ấy mà không dạy dỗ con, con cũng không nên người như ngày hôm nay.



Nghe con trai mình cứ liên mồm bênh người phụ nữ đó, bà cảm thấy khó chịu vô cùng mà nhíu mày lại. Còn Lâm Hải Quý thấy bà tỏ ra không vui vẻ như thế, anh cũng biết điều, không nói chuyện thêm về bà ấy nữa.



Một lúc sau, cuối cùng cũng đã về tới Lâm Gia. Lâm Hải Quý nhìn thấy Lâm Gia mà ngạc nhiên vô cùng. Cả đời này anh chưa từng nghĩ tới chuyện mình lại có thể là con trai thất lạc của một nhà tài phiệt, nơi đây còn to và đẹp hơn cả những gì anh vừa tưởng tượng. Tưởng Cầu Ngọc nhìn thấy anh ngạc nhiên tới vậy, bà lại càng thêm đau lòng hơn.



- Được rồi, lát nữa xuống xe, mẹ sẽ bảo Dương Vũ dẫn con đi xung quanh nhà một vòng, rồi bảo người làm sắp xếp cho con một phòng.



- Con cảm ơn.



Sau khi xuống xe, trong lúc chờ đợi người phụ nữ kia tới, Tưởng Cầu Ngọc tranh thủ nhờ Lâm Dương Vũ dẫn Lâm Hải Quý đi quan sát nơi đây. Lâm Dương Vũ đồng ý, đưa Lâm Hải Quý đi tới từng nơi. Còn Lâm Hải Quý càng xem lại càng thấy ngạc nhiên về độ giàu có và chịu chi của nơi này. Anh chưa từng nghĩ ở trong nhà ở lại có thể có bể bơi, hay có máy rửa bát,… Nói chung, anh tạm thời vẫn chưa thể ngấm nổi mình là cậu chủ của nơi này.



Nhưng, bỗng nhiên Lâm Hải Quý lại nghĩ ra chuyện gì đó, cho nên, anh quay sang hỏi Lâm Dương Vũ.



- Anh… Chắc hẳn là hận tôi lắm đúng không?



Nghe Lâm Hải Quý nói vậy, Lâm Dương Vũ dừng chân lại, hỏi lại Lâm Hải Quý.



- Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?



- Từ trước tới giờ anh luôn nghĩ anh là con ruột của Lâm Gia, cho nên tất cả tài sản trong đây sau này đều thuộc về anh. Bây giờ, bỗng nhiên đâu ra lại có thêm một đứa vô dụng như tôi là em trai anh, rồi lại phải phân chia tài sản. Hơn nữa… tôi còn gây ra không biết bao nhiêu rắc rối tới anh, còn khiến những người anh yêu thương bị thương…



Lâm Dương Vũ nghe xong, tạm thời anh không nói gì. Còn Lâm Hải Quý nhìn thấy anh như vậy, anh cười khổ vì nghĩ rằng mình đã nói trúng tim đen của anh, rồi tự mắng chửi bản thân mình là phế vật.



Còn Lâm Dương Vũ sau khi suy nghĩ xong, anh mới nói ra câu trả lời của mình.



- Cậu đừng nghĩ nhiều như thế, tôi hiểu hoàn cảnh của cậu bây giờ. Bỗng nhiên nhận ra mẹ mình không phải mẹ ruột của mình, đúng là ai cũng không thể chấp nhận nổi.



- À… Có gì mà không chấp nhận được chứ, tôi còn cảm thấy biết ơn bà ấy vì đã nuôi nấng, dạy dỗ tôi nên người.



Lâm Hải Quý mỉm cười, nhìn về phía xa xa kia. Tuổi thơ của anh, mẹ anh đã vì anh mà làm tất cả, dành cho anh tất cả tình yêu thương của mình. Tuy bà ấy không lo cho anh được về mặt vật chất, nhưng chưa từng phải để anh thiếu thốn về mặt tình cảm.



- Còn về chuyện tài sản, cậu nghĩ rằng tôi đã từng muốn từ mặt Lâm Gia, thì ham muốn tất cả đống tài sản đó sao?



- Mấy người giàu các anh… Có suy nghĩ khó hiểu thật đấy. Thứ người khác muốn mà cả đời họ sẽ không bao giờ có được, anh lại có thể dễ dàng từ mặt? Cả Cố Anh Kiệt nữa.



- Cả hai chúng tôi làm thế đều vì tình yêu, cũng như Lâm Hải Quý cậu từng sẵn sàng bỏ mạng vì Hoàn Gia Mỹ đó.



Lâm Hải Quý dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, anh gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hai người tiếp tục đi dạo xung quanh, cho tới khi một người làm chạy ra thông báo với họ rằng Tưởng Cầu Ngọc đang gọi họ vào phòng khách.



Vừa vào tới cửa, Lâm Hải Quý đã thấy mẹ mình phải quỳ rạp trước mặt Tưởng Cầu Ngọc, anh vội vàng chạy tới đỡ bà dậy.



- Mẹ… Mẹ, mẹ mau đứng dậy đi, có chuyện gì rồi đứng dậy nói là được.



- Không… Là mẹ… Là mẹ có lỗi với con…



- Có chuyện gì rồi đứng lên rồi nói, mẹ mà cứ quỳ như thế, con cũng quỳ theo đấy.



Lâm Hải Quý nhất quyết đỡ bà ta lên. Còn Tưởng Cầu Ngọc nhìn thấy anh luôn miệng gọi người phụ nữ đã phá hoại gia đình mình là mẹ, tim bà như thắt lại, bà nhẫn nhịn mà nuốt nước mắt vào trong.



- Đã xong chưa? Đừng có diễn hài ở đây nữa, tôi không xem nổi. Cô đứng dậy đi rồi nói gì thì nói, chứ đừng làm con trai tôi hiểu lầm rằng tôi đang bắt nạt cô.



Người phụ nữ kia nghe Tưởng Cầu Ngọc nói thế, bà ta sợ hãi, vội vàng đứng dậy. Lâm Hải Quý lúc này cũng mới để ý tới Tưởng Cầu Ngọc, anh dường như có thể nhìn thấy và cảm nhận được nỗi đau của bà khi anh làm như vậy, cho nên anh cũng không làm gì nữa, tiến tới ngồi gần bà.



Thấy mọi chuyện tạm thời đã ổn, Tưởng Cầu Ngọc mới lên tiếng.



- Anh Bảo Lan, cô mau nói rõ ràng cho tôi mọi chuyện năm đó ra, nếu không thì đừng trách tôi ác.



Anh Bảo Lan nghe vậy, hai chân bà ta mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống rồi dập đầu tạ lỗi với Tưởng Cầu Ngọc trước. Lâm Hải Quý thấy thế định tiến lên, nhưng nhìn sắc mặt của Tưởng Cầu Ngọc, anh lại không dám.



- Tưởng Phu nhân, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi bà rất nhiều… Tội của tôi lớn như vậy, tôi biết tôi có chết cũng không rửa sạch được những lỗi lầm này.



- Đừng có vòng vo tam quốc nữa, mau vào thẳng vấn đề đi.



- Tôi… Tôi… Năm đó, là tôi đã đỡ đẻ cho bà… Khi đứa bé thứ hai được sinh ra, tôi thấy đứa bé đã ngưng thở… Tôi tưởng đứa bé đó đã chết non, nên đã thông báo với bà như vậy… Nhưng tới khi đưa tới nhà xác… Đứa bé bỗng nhiên lại thở lại, cũng bật ra tiếng khóc nữa. Tôi vốn định đưa đứa bé trả về cho bà, nhưng do tôi không bị vô sinh, nên tôi đã… Đã quyết định đem đứa bé đó về nuôi…



Tưởng Cầu Ngọc nghe tới đây không nhịn nổi nữa rồi. Bà chạy tới, tát vào mặt Anh Bảo Lan một cái, sau đó nắm lấy cổ áo bà ta mà lôi dậy. Nước mắt bà kìm xuống bao lâu nay giờ cũng không kiềm nổi nữa mà rơi xuống rồi.



- Cô… tại sao cô lại ích kỷ như vậy? HẢ? Cô có biết sự ích kỷ của cô đã khiến gia đình hạnh phúc của tôi vốn đang yên ấm mà trở nên tan nát không hả? HẢ?



Bà vừa khóc, vừa lắc lấy người Anh Bảo Lan mà nói ra bao nhiêu uất ức mà những năm nay bà phải chịu. Vì Anh Bảo Lan nói dối rằng đứa bé đó đã mất, khoảng thời gian sau đó bà đã phải chịu đựng chứng bệnh trầm cảm, luôn căm hận bản thân mình vì đã không giữ được con, còn chồng bà thấy bà như vậy cũng bắt đầu ngoại tình. Cho nên, bà vô cùng căm hận người phụ nữ trước mắt này.



- Anh Bảo Lan… Cô ích kỷ như thế, còn làm hại tới cả con trai tôi nữa… Nó vốn được hưởng những thứ tốt đẹp nơi đây, nó vốn được ăn no mặc đẹp, vậy mà vì ích kỷ của cô… Cô có biết nó đã phải chịu khổ tới thế nào không? HẢ? HẢ?



Anh Bảo Lan nghe Tưởng Cầu Ngọc nói như vậy, bà ta cũng hối hận vô cùng. Còn Lâm Hải Quý thấy hai người như vậy, anh không chịu nổi nữa, mà tách hai người này ra.



- Mẹ… Mẹ về trước đi, đợi mẹ ruột con bình tĩnh lại, rồi sẽ nói chuyện sau.



Nói xong, Lâm Hải Quý dìu Tưởng Cầu Ngọc vào trong phòng nghỉ. Còn Anh Bảo Lan thấy người con mà mình nuôi lớn bao năm nay lại lạnh nhạt với mình như vậy, bà cũng đau lòng vô cùng. Nhưng đó là do sự ích kỷ của bà ta gây nên, cho nên bà ta cũng không dám nói lại câu nào, chỉ có thể âm thầm rời đi.



Còn Lâm Dương Vũ nãy giờ anh chỉ đứng một bên mà xem, đây là chuyện của ba người họ, nếu anh chen vào thì cũng không được tốt lắm.



Bỗng nhiên, điện thoại anh vang lên, là số của bệnh viện gọi tới. Cho nên, anh vội vàng nghe máy.



- Alo.



- Alo, anh là người nhà của bệnh nhân tên Nguyệt Như Ái phòng VIP 805 phải không ạ? Hiện tại cô ấy đã tỉnh rồi ạ, mời người nhà tới bệnh viện ngay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom