Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 123 SỰ THẬT SÁNG TỎ
CHƯƠNG 123: SỰ THẬT SÁNG TỎ
Thì ra năm đó anh Thanh là CEO của tập đoàn Bạch thị, Mộ Duy Thiên là trợ lý thân cận của cha Bạch Thanh Dung. Lúc ấy trẻ tuổi nông nổi, Mộ Duy Thiên không cam lòng nấp sau cánh chim của Bạch Hành Lãng, vì vậy đã tìm đến vài cổ đông của tập đoàn, bao gồm cả giám đốc tài vụ là anh Thanh.
Bọn họ bàn bạc chuyển nhượng cổ phần, anh Thanh thì phụ trách quản lý tài sản Bạch Thị, Mộ Duy Thiên tìm những cổ đông nhỏ, ra giá cao mua lại cổ phẩn trong tay bọn họ, rất nhanh 70% cổ phần của Bạch Thị đều nằm trong tay Mộ Duy Thiên. Cộng thêm tài sản của Bạch Hành Lãng đều bị anh Thanh quản lý, vì vậy Bạch Hành Lãng đã bị mất quyền lợi đàm phán trước cổ đông, bị Mộ Duy Thiên và một đám cổ đông ép từ chức.
Lúc đó, Bạch Hành Lãng đúng là không được yên ổn, sóng gió này chưa qua, sóng gió khác đã tới. Chuyện cổ phần còn chưa rõ ràng thì cửa hàng đá quý dưới tay Bạch Thị lại bị lộ ra thông tin bán vàng và kim cương giả, vì vậy cửa hàng đá quý và nhà của Bạch Hành Lãng đều bị niêm phong.
Sau khi chuyện này xảy ra, Bạch Hành Lãng đã bị Mộ Duy Thiên kéo khỏi ghế chủ tịch, trong vòng một đêm đã mất đi tất cả, cộng thêm sức khỏe không tốt nên trong cơn tức giận Bạch Hành Lãng đã đột tử ngay tại phòng làm việc của mình, nhà họ Bạch cũng theo đó mà xuống dốc.
Sắc mặt anh Thanh vô cùng phức tạp, sau khi kể hết chuyện này thì trong lòng ông cũng vui vẻ hơn nhiều, lập tức đứng lên, khập khiễng đi đến bếp lò. Ông nhìn nước sôi trong nồi, lấy gầu múc nước vào hai cái chén, sau đó lấy thêm vài lá trà đặt vào trong chén, lá trà gặp nước sôi lập tức xoay mấy vòng, sau đó chìm xuống đáy.
Anh Thanh đưa trà vừa mới pha cho Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung. Sau khi hai người nhận trà, Bạch Thanh Dung khẽ nhấp một ngụm: “Sau đó thì sao? Mấy người lấy được tâm huyết nửa đời của cha tôi nhưng không chia chác sao? Sao ông lại ở dưới vách núi này, không phải nên đi ra nước ngoài hưởng phúc sao?” Giọng nói của Bạch Thanh Dung càng lúc càng tức giận, nếu không phải trước đó anh Thanh đã cứu cô thì có lẽ hiện giờ cô đã sớm nổi điên lên rồi.
“Tự tạo nghiệt thì không thể sống… Năm đó mấy cán bộ kì cựu của Bạch Thị như chúng tôi thấy hơi tiền nên đã nổi lòng tham, làm ra chuyện không có tính người như vậy nhất định ông trời sẽ không bỏ qua.” Anh Thanh thở dài một hơi: “Sau khi Mộ Duy Thiên chiếm được Bạch Thị, hắn không chỉ không thực hiện hứa hẹn mà ngược lại còn dùng tiền thuê sát thủ đuổi cùng giết tận mấy người biết chuyện, trong đám người biết chuyện năm đó, tôi là người duy nhất bị Mộ Duy Thiên truy sát trên máy bay mà còn sống sót.”
“Cũng may ông trời chỉ để tôi ngã gãy một cái chân mà thôi, sau đó tôi đã sống ở ngọn núi này. Mỗi đêm nằm mơ tôi đều sẽ nhớ tới chuyện năm đó, vô cùng hổ thẹn với nhà họ Bạch. Nhiều năm nay tôi đều ăn chay, không hề ăn chút thức ăn mặn nào, đều vì hi vọng cha cô ở trên trời có thể tha thứ cho tôi. Mỗi khi lễ tết tôi đều tự tay đốt tiền vàng cho ông ấy, đây là điều duy nhất tôi có thể làm.” Nói đến đây, nước mắt anh Thanh tuôn rơi đầy mặt, gương mặt tràn đầy vẻ đau lòng và hối hận.
Sau khi biết được sự thật, tất cả ấn tượng tốt đẹp của Bạch Thanh Dung với anh Thanh đều tan biến không còn một mảnh, thậm chí còn có chút căm hận anh Thanh. Mặc dù bây giờ anh Thanh chỉ còn là một ông lão già cả nhưng năm đó anh Thanh đã từng là một trong số những người đồng lõa, cuối cùng rơi vào kết cục này đều là do nội bộ bọn họ tự hãm hại lẫn nhau mà thôi.
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng Bạch Thanh Dung, xoa dịu cảm xúc phức tạp trong lòng cô, sau đó nghiêng đầu nhìn anh Thanh, lạnh lùng nói: “Hôm nay ông có thể nói ra không sót một chữ, chứng tỏ ông thật sự ăn năn hối cải. Nhưng trên đời này không phải chuyện gì cũng dùng một câu hối hận và xin lỗi thì có thể giải quyết được…”
Anh Thanh nghe xong cũng không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười như được giải thoát: “Ngày đó, khi nhìn thấy cô Bạch thì tôi đã biết sẽ có một ngày như vậy. Ngày này cuối cùng cũng đến, ông già này cũng coi như được giải thoát rồi. Được chết trong tay cô Bạch tôi không cảm thấy có gì oan ức!”
Sắc mặt Bạch Thanh Dung vô cùng khó coi nhìn anh Thanh, cô run rẩy nói: “Ông biết không? Bởi vì sự phản bội của các người mà cha tôi chết thảm, tôi và mẹ tôi mấy năm gần đây lang thang khắp nơi, bây giờ mẹ tôi bị mệt mỏi quá độ nên đã mắc bệnh suy thận nằm ở bệnh viện. Chú Uông, hẳn ông cũng biết trước đây mẹ tôi không phải làm chuyện gì cả, nhưng bởi vì sự xuống dốc của nhà họ Bạch mà mỗi ngày mẹ tôi phải dậy sớm mở quầy bán hàng, buổi tối giúp người ta giặt quần áo…”
“Ông cho rằng một câu ăn năn nhẹ nhàng và muốn đền mạng là có thể hóa giải được những tội nghiệt mà ông phạm phải sao? Ông định đền mạng cho cha tôi như thế nào? Định đền bù những khổ cực tôi và mẹ tôi phải chịu đựng những năm qua như thế nào?” Bạch Thanh Dung càng nói càng tức giận, cô nhớ trước đây cha cô đối xử với cổ đông và cấp dưới không hề tệ bạc. Loài người chính là như thế, không bao giờ vừa lòng với người khác, vĩnh viễn không nhớ rõ điểm tốt của người ta, luôn muốn có được càng nhiều, kết quả ngay cả tính mạng của mình cũng mất. Đối với những cổ đông bị Mộ Duy Thiên làm cho mất mạng, cô không cách nào đồng tình được với bọn họ.
Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung vào trong ngực mình, dịu dàng an ủi: “Đều đã qua rồi, chúng ta đến đây để giải quyết chuyện bằng cách khách quan mà thôi.”
Giờ phút này Bạch Thanh Dung chỉ muốn cuộn tròn vào trong ngực Lâm Thành Phong để trốn tránh, cô tin tưởng Lâm Thành Phong sẽ giải quyết tốt mọi chuyện. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy có Lâm Thành Phong bên cạnh thật tốt, dựa vào ngực hắn, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Chuộc tội có rất nhiều cách, lấy cái chết để chuộc tội là cách ngu xuẩn nhất!” Lâm Thành Phong thản nhiên nói: “Biện pháp tốt nhất là giúp Bạch Thanh Dung lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về nhà họ Bạch, tôi tin rằng năm đó ông có năng lực làm giám đốc tài vụ của nhà họ Bạch thì cũng coi như là người cẩn thận, chuyện lớn như vậy nhất định là ông sẽ giữ lại chứng cứ…”
Lâm Thành Phong nói chuyện giống như đang nhắc nhở anh Thanh, anh Thanh giống như được giác ngộ, lập tức đứng lên, khập khiễng đi lại trong phòng, tìm tòi thứ gì đó. Một lúc sau, anh Thanh run rẩy đi tới, trong tay cầm một chiếc cặp đựng tài liệu. Tuy nhìn có chút cũ nát nhưng chất liệu rất tốt, ở dưới góc còn có kí hiệu hàng cao cấp của nhãn hiệu Armani.
Anh Thanh cầm cặp tài liệu cũ nát đi đến trước mặt Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong, đưa chiếc cặp cho Lâm Thành Phong: “Đây là hợp đồng cổ phần mà tôi và Mộ Duy Thiên kí tên, bên trong còn có một chiếc bút ghi âm, không biết có tác dụng gì không… Tôi nghe nói sau đó hắn ta đã ra nước ngoài để kinh doanh rồi…”
Lâm Thành Phong nhận lấy chiếc cặp tài liệu cũ nát, ngước mắt nhìn anh Thanh, lạnh lùng nói: “Sống cho tốt, chúng tôi còn cần ông ra tòa làm chứng nữa.” Nói xong, hắn không quay đầu lại, lặng lẽ dẫn Bạch Thanh Dung rời khỏi căn nhà lụp xụp của anh Thanh. Anh Thanh nhìn theo bóng lưng Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong rời đi, cảm giác như bản thân được giải thoát, khẽ cười nhạt một cái.
Khi Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong đi ra thì đã qua thời gian ăn cơm tối, ráng chiều chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng phía chân trời, đêm tối như bao phủ vùng rừng núi này. Ban đêm trên núi vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu ở bờ ruộng ven đường thì cũng chỉ có tiếng bước chân của Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung mà thôi.
Sau khi lên xe, Bạch Thanh Dung ngồi ở cạnh ghế lái, mở ra cặp đựng tài liệu anh Thanh đưa cho bọn họ. Biên trong có một xấp giấy, còn có một chiếc bút ghi âm của anh Thanh. Bởi vì thời gian quá dài nên một số trang giấy đã có mùi ẩm mốc, Bạch Thanh Dung mân mê ngắm chiếc bút ghi âm một lúc nhưng cuối cùng lại không mở được, hẳn là đã hết pin mất rồi.
“Không biết bút ghi âm này còn dùng được không?” Bạch Thanh Dung lo lắng nói. Lâm Thành Phong đóng cửa xe, lấy chiếc bút ghi âm trong tay Bạch Thanh Dung ra quan sát một chút: “Bên ngoài không bị mòn, hẳn là có thể dùng được, để anh bảo Cường xử lý là được.”
Bạch Thanh Dung sửa sang lại những tài liệu toát ra mùi ẩm mốc kia, phía trên có rất nhiều điều khoản và cam kết, còn có rất nhiều báo cáo tài vụ của tập đoàn Bạch Thị năm đó.
Lâm Thành Phong lấy tài liệu và chiếc cặp ra khỏi tay Bạch Thanh Dung, nghiêm mặt nói: “Mấy thứ này ông già kia để bẩn như thế em đừng đụng vào, hơn nữa em làm như thế chỗ tài liệu này sẽ bị lộn xộn, để anh mang về từ từ nghiên cứu thì hơn. Hôm nay chúng ta đi chuyến này đúng là không lỗ, không uổng công lái xe từ xa tới đây.”
“Anh vất vả rồi.” Bạch Thanh Dung cảm động nói. Lâm Thành Phong mở đèn chiếu lên, trong ánh sáng mờ ảo, hắn nhìn Bạch Thanh Dung nói: “Vợ à, em cũng cảm thấy anh vất vả thì mau hành động thực tế chút đi, nói ngoài miệng cũng chỉ vô dụng thôi.”
“Anh muốn hành động thực tế gì? Hay đổi chỗ để em lên lái xe nhé?” Bạch Thanh Dung nói. Cô nghĩ Lâm Thành Phong lái xe sẽ rất mệt mỏi, bình thường hắn đều ngồi phía sau, rất ít khi lái xe, vậy mà hôm nay hắn đã lái xe hết ba giờ đồng hồ từ thành phố X về đây, cô cũng có bằng lái xe, để cô lái về cũng được.
“Được!” Lâm Thành Phong đáp lại không chút suy nghĩ, sau đó vội vã xuống xe, đổi vị trí cùng Bạch Thanh Dung, dáng vẻ của hắn vô cùng hưởng thụ, nhìn về phía Bạch Thanh Dung: “Vợ à, đi thôi, chúng ta đi về nhà nào!”
Bạch Thanh Dung chậm rãi khởi động xe, chăm chú nhìn về phía màn đêm bị đèn xe chiếu xuyên qua và chiếc cặp đựng tài liệu. Chuyện mà cô muốn làm lại được Lâm Thành Phong giúp đỡ, mọi thứ dần dần trở nên sáng tỏ, tuy bọn họ cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần có Lâm Thành Phong bên cạnh thì lòng Bạch Thanh Dung cũng yên tâm hơn rất nhiều.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Lâm Thành Phong khẽ nói: “Lái xe thì không được ngẩn người, có thể nói chuyện cùng anh.”
“Em đang nghĩ xem dựa vào tin tức anh Thanh cung cấp thì chúng ta có thể khởi tố được Mộ Duy Thiên không?” Bạch Thanh Dung vừa lái xe vừa nói. Năm năm đều không có chút manh mối nào, hiện giờ đã tìm được chứng cứ quan trọng, sao Bạch Thanh Dung có thể không sốt ruột đây?
“Có thể, nhưng vô ích thôi.” Lâm Thành Phong bình tĩnh nói với Bạch Thanh Dung: “Mộ Duy Thiên đã ra nước ngoài, rất có khả năng đã cư trú tại đó rồi, pháp luật của nước ta rất khó động đến hắn, hơn nữa hắn còn ở nước ngoài một thời gian dài, chúng ta còn chưa tìm được lai lịch cụ thể của hắn, hiện giờ không phải lúc mạo hiểm đối phó với hắn.”
Bạch Thanh Dung gật đầu, cô cảm thấy Lâm Thành Phong nói cũng có lý. Lần đầu tiên cô và Lâm Thành Phong đi ra nước ngoài đã tình cờ gặp được Mộ Duy Thiên, lúc ấy dáng vẻ của hắn rất giống với dân kinh doanh, không còn là thiếu niên trẻ tuổi năm năm trước nữa. Bây giờ hắn đã có gốc rễ vững chắc, nếu mạo hiểm khởi tố thì sẽ chỉ rút dây động rừng mà thôi. Một khi đối phương phát hiện ra hành động của bọn họ thì những chứng cứ lấy được từ chỗ anh Thanh cũng coi như bỏ đi…
“Anh Thanh ở trong núi có an toàn không? Chẳng có ai chăm sóc ông ta cả…” Bạch Thanh Dung lo lắng hỏi, hiện giờ sau khi biết được thân phận thật sự của anh Thanh thì cô lại rất lo lắng, sợ người khác biết thân phận của anh Thanh thì sẽ truyền tới tai Mộ Duy Thiên, sau đó anh Thanh sẽ bị giết người diệt khẩu…
“Ông ta đã ở đây nhiều năm rồi, hiện giờ ngoại trừ anh và em thì không có ai biết thân phận của ông ta cả. Tuy trên núi không có ai nhưng lại rất an toàn, có đôi khi con người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.” Lâm Thành Phong nghiêm mặt nói.
Bạch Thanh Dung quay đầu nhìn Lâm Thành Phong, góc độ nhìn nhận vấn đề của người đàn ông này thật sự không giống những người khác, chẳng trách hắn có thể có tiếng nói trong giới kinh doanh, đúng là đứng ở trên cao nên tư duy và cách giải quyết mọi chuyện cũng không tầm thường như người khác.
“Vợ à, ngày mai anh đến công ty tăng ca, sau đó có bốn ngày nghỉ, chúng ta cùng nhau hưởng tuần trăng mật được không?” Lâm Thành Phong thản nhiên nói với Bạch Thanh Dung như đang nói việc nhà.
“Hưởng tuần trăng mật? Chúng ta cần sao?” Bạch Thanh Dung không hiểu, trong lòng cô thì cô và Lâm Thành Phong không phải là vợ chồng mới cưới, tuần trăng mật có gì hay ho chứ, giấy đăng kí kết hôn bọn họ cũng nhận lâu rồi, chỉ là mới tổ chức hôn lễ mà thôi.
“Cần! Đương nhiên là rất cần! Quyết định như vậy đi!” Lâm Thành Phong mặc kệ Bạch Thanh Dung có đồng ý không, hắn cảm thấy hai người cần phải ra ngoài ngắm cảnh, thuận tiện tăng chút tình cảm.
Bạch Thanh Dung khẽ mắng thầm trong bụng, không nói một câu đã kết hôn thì cũng thôi đi, hiện giờ lại định không nói lời nào bắt cô đi hưởng tuần trăng mật sao?
Thì ra năm đó anh Thanh là CEO của tập đoàn Bạch thị, Mộ Duy Thiên là trợ lý thân cận của cha Bạch Thanh Dung. Lúc ấy trẻ tuổi nông nổi, Mộ Duy Thiên không cam lòng nấp sau cánh chim của Bạch Hành Lãng, vì vậy đã tìm đến vài cổ đông của tập đoàn, bao gồm cả giám đốc tài vụ là anh Thanh.
Bọn họ bàn bạc chuyển nhượng cổ phần, anh Thanh thì phụ trách quản lý tài sản Bạch Thị, Mộ Duy Thiên tìm những cổ đông nhỏ, ra giá cao mua lại cổ phẩn trong tay bọn họ, rất nhanh 70% cổ phần của Bạch Thị đều nằm trong tay Mộ Duy Thiên. Cộng thêm tài sản của Bạch Hành Lãng đều bị anh Thanh quản lý, vì vậy Bạch Hành Lãng đã bị mất quyền lợi đàm phán trước cổ đông, bị Mộ Duy Thiên và một đám cổ đông ép từ chức.
Lúc đó, Bạch Hành Lãng đúng là không được yên ổn, sóng gió này chưa qua, sóng gió khác đã tới. Chuyện cổ phần còn chưa rõ ràng thì cửa hàng đá quý dưới tay Bạch Thị lại bị lộ ra thông tin bán vàng và kim cương giả, vì vậy cửa hàng đá quý và nhà của Bạch Hành Lãng đều bị niêm phong.
Sau khi chuyện này xảy ra, Bạch Hành Lãng đã bị Mộ Duy Thiên kéo khỏi ghế chủ tịch, trong vòng một đêm đã mất đi tất cả, cộng thêm sức khỏe không tốt nên trong cơn tức giận Bạch Hành Lãng đã đột tử ngay tại phòng làm việc của mình, nhà họ Bạch cũng theo đó mà xuống dốc.
Sắc mặt anh Thanh vô cùng phức tạp, sau khi kể hết chuyện này thì trong lòng ông cũng vui vẻ hơn nhiều, lập tức đứng lên, khập khiễng đi đến bếp lò. Ông nhìn nước sôi trong nồi, lấy gầu múc nước vào hai cái chén, sau đó lấy thêm vài lá trà đặt vào trong chén, lá trà gặp nước sôi lập tức xoay mấy vòng, sau đó chìm xuống đáy.
Anh Thanh đưa trà vừa mới pha cho Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung. Sau khi hai người nhận trà, Bạch Thanh Dung khẽ nhấp một ngụm: “Sau đó thì sao? Mấy người lấy được tâm huyết nửa đời của cha tôi nhưng không chia chác sao? Sao ông lại ở dưới vách núi này, không phải nên đi ra nước ngoài hưởng phúc sao?” Giọng nói của Bạch Thanh Dung càng lúc càng tức giận, nếu không phải trước đó anh Thanh đã cứu cô thì có lẽ hiện giờ cô đã sớm nổi điên lên rồi.
“Tự tạo nghiệt thì không thể sống… Năm đó mấy cán bộ kì cựu của Bạch Thị như chúng tôi thấy hơi tiền nên đã nổi lòng tham, làm ra chuyện không có tính người như vậy nhất định ông trời sẽ không bỏ qua.” Anh Thanh thở dài một hơi: “Sau khi Mộ Duy Thiên chiếm được Bạch Thị, hắn không chỉ không thực hiện hứa hẹn mà ngược lại còn dùng tiền thuê sát thủ đuổi cùng giết tận mấy người biết chuyện, trong đám người biết chuyện năm đó, tôi là người duy nhất bị Mộ Duy Thiên truy sát trên máy bay mà còn sống sót.”
“Cũng may ông trời chỉ để tôi ngã gãy một cái chân mà thôi, sau đó tôi đã sống ở ngọn núi này. Mỗi đêm nằm mơ tôi đều sẽ nhớ tới chuyện năm đó, vô cùng hổ thẹn với nhà họ Bạch. Nhiều năm nay tôi đều ăn chay, không hề ăn chút thức ăn mặn nào, đều vì hi vọng cha cô ở trên trời có thể tha thứ cho tôi. Mỗi khi lễ tết tôi đều tự tay đốt tiền vàng cho ông ấy, đây là điều duy nhất tôi có thể làm.” Nói đến đây, nước mắt anh Thanh tuôn rơi đầy mặt, gương mặt tràn đầy vẻ đau lòng và hối hận.
Sau khi biết được sự thật, tất cả ấn tượng tốt đẹp của Bạch Thanh Dung với anh Thanh đều tan biến không còn một mảnh, thậm chí còn có chút căm hận anh Thanh. Mặc dù bây giờ anh Thanh chỉ còn là một ông lão già cả nhưng năm đó anh Thanh đã từng là một trong số những người đồng lõa, cuối cùng rơi vào kết cục này đều là do nội bộ bọn họ tự hãm hại lẫn nhau mà thôi.
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng Bạch Thanh Dung, xoa dịu cảm xúc phức tạp trong lòng cô, sau đó nghiêng đầu nhìn anh Thanh, lạnh lùng nói: “Hôm nay ông có thể nói ra không sót một chữ, chứng tỏ ông thật sự ăn năn hối cải. Nhưng trên đời này không phải chuyện gì cũng dùng một câu hối hận và xin lỗi thì có thể giải quyết được…”
Anh Thanh nghe xong cũng không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười như được giải thoát: “Ngày đó, khi nhìn thấy cô Bạch thì tôi đã biết sẽ có một ngày như vậy. Ngày này cuối cùng cũng đến, ông già này cũng coi như được giải thoát rồi. Được chết trong tay cô Bạch tôi không cảm thấy có gì oan ức!”
Sắc mặt Bạch Thanh Dung vô cùng khó coi nhìn anh Thanh, cô run rẩy nói: “Ông biết không? Bởi vì sự phản bội của các người mà cha tôi chết thảm, tôi và mẹ tôi mấy năm gần đây lang thang khắp nơi, bây giờ mẹ tôi bị mệt mỏi quá độ nên đã mắc bệnh suy thận nằm ở bệnh viện. Chú Uông, hẳn ông cũng biết trước đây mẹ tôi không phải làm chuyện gì cả, nhưng bởi vì sự xuống dốc của nhà họ Bạch mà mỗi ngày mẹ tôi phải dậy sớm mở quầy bán hàng, buổi tối giúp người ta giặt quần áo…”
“Ông cho rằng một câu ăn năn nhẹ nhàng và muốn đền mạng là có thể hóa giải được những tội nghiệt mà ông phạm phải sao? Ông định đền mạng cho cha tôi như thế nào? Định đền bù những khổ cực tôi và mẹ tôi phải chịu đựng những năm qua như thế nào?” Bạch Thanh Dung càng nói càng tức giận, cô nhớ trước đây cha cô đối xử với cổ đông và cấp dưới không hề tệ bạc. Loài người chính là như thế, không bao giờ vừa lòng với người khác, vĩnh viễn không nhớ rõ điểm tốt của người ta, luôn muốn có được càng nhiều, kết quả ngay cả tính mạng của mình cũng mất. Đối với những cổ đông bị Mộ Duy Thiên làm cho mất mạng, cô không cách nào đồng tình được với bọn họ.
Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung vào trong ngực mình, dịu dàng an ủi: “Đều đã qua rồi, chúng ta đến đây để giải quyết chuyện bằng cách khách quan mà thôi.”
Giờ phút này Bạch Thanh Dung chỉ muốn cuộn tròn vào trong ngực Lâm Thành Phong để trốn tránh, cô tin tưởng Lâm Thành Phong sẽ giải quyết tốt mọi chuyện. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy có Lâm Thành Phong bên cạnh thật tốt, dựa vào ngực hắn, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Chuộc tội có rất nhiều cách, lấy cái chết để chuộc tội là cách ngu xuẩn nhất!” Lâm Thành Phong thản nhiên nói: “Biện pháp tốt nhất là giúp Bạch Thanh Dung lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về nhà họ Bạch, tôi tin rằng năm đó ông có năng lực làm giám đốc tài vụ của nhà họ Bạch thì cũng coi như là người cẩn thận, chuyện lớn như vậy nhất định là ông sẽ giữ lại chứng cứ…”
Lâm Thành Phong nói chuyện giống như đang nhắc nhở anh Thanh, anh Thanh giống như được giác ngộ, lập tức đứng lên, khập khiễng đi lại trong phòng, tìm tòi thứ gì đó. Một lúc sau, anh Thanh run rẩy đi tới, trong tay cầm một chiếc cặp đựng tài liệu. Tuy nhìn có chút cũ nát nhưng chất liệu rất tốt, ở dưới góc còn có kí hiệu hàng cao cấp của nhãn hiệu Armani.
Anh Thanh cầm cặp tài liệu cũ nát đi đến trước mặt Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong, đưa chiếc cặp cho Lâm Thành Phong: “Đây là hợp đồng cổ phần mà tôi và Mộ Duy Thiên kí tên, bên trong còn có một chiếc bút ghi âm, không biết có tác dụng gì không… Tôi nghe nói sau đó hắn ta đã ra nước ngoài để kinh doanh rồi…”
Lâm Thành Phong nhận lấy chiếc cặp tài liệu cũ nát, ngước mắt nhìn anh Thanh, lạnh lùng nói: “Sống cho tốt, chúng tôi còn cần ông ra tòa làm chứng nữa.” Nói xong, hắn không quay đầu lại, lặng lẽ dẫn Bạch Thanh Dung rời khỏi căn nhà lụp xụp của anh Thanh. Anh Thanh nhìn theo bóng lưng Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong rời đi, cảm giác như bản thân được giải thoát, khẽ cười nhạt một cái.
Khi Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong đi ra thì đã qua thời gian ăn cơm tối, ráng chiều chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng phía chân trời, đêm tối như bao phủ vùng rừng núi này. Ban đêm trên núi vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu ở bờ ruộng ven đường thì cũng chỉ có tiếng bước chân của Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung mà thôi.
Sau khi lên xe, Bạch Thanh Dung ngồi ở cạnh ghế lái, mở ra cặp đựng tài liệu anh Thanh đưa cho bọn họ. Biên trong có một xấp giấy, còn có một chiếc bút ghi âm của anh Thanh. Bởi vì thời gian quá dài nên một số trang giấy đã có mùi ẩm mốc, Bạch Thanh Dung mân mê ngắm chiếc bút ghi âm một lúc nhưng cuối cùng lại không mở được, hẳn là đã hết pin mất rồi.
“Không biết bút ghi âm này còn dùng được không?” Bạch Thanh Dung lo lắng nói. Lâm Thành Phong đóng cửa xe, lấy chiếc bút ghi âm trong tay Bạch Thanh Dung ra quan sát một chút: “Bên ngoài không bị mòn, hẳn là có thể dùng được, để anh bảo Cường xử lý là được.”
Bạch Thanh Dung sửa sang lại những tài liệu toát ra mùi ẩm mốc kia, phía trên có rất nhiều điều khoản và cam kết, còn có rất nhiều báo cáo tài vụ của tập đoàn Bạch Thị năm đó.
Lâm Thành Phong lấy tài liệu và chiếc cặp ra khỏi tay Bạch Thanh Dung, nghiêm mặt nói: “Mấy thứ này ông già kia để bẩn như thế em đừng đụng vào, hơn nữa em làm như thế chỗ tài liệu này sẽ bị lộn xộn, để anh mang về từ từ nghiên cứu thì hơn. Hôm nay chúng ta đi chuyến này đúng là không lỗ, không uổng công lái xe từ xa tới đây.”
“Anh vất vả rồi.” Bạch Thanh Dung cảm động nói. Lâm Thành Phong mở đèn chiếu lên, trong ánh sáng mờ ảo, hắn nhìn Bạch Thanh Dung nói: “Vợ à, em cũng cảm thấy anh vất vả thì mau hành động thực tế chút đi, nói ngoài miệng cũng chỉ vô dụng thôi.”
“Anh muốn hành động thực tế gì? Hay đổi chỗ để em lên lái xe nhé?” Bạch Thanh Dung nói. Cô nghĩ Lâm Thành Phong lái xe sẽ rất mệt mỏi, bình thường hắn đều ngồi phía sau, rất ít khi lái xe, vậy mà hôm nay hắn đã lái xe hết ba giờ đồng hồ từ thành phố X về đây, cô cũng có bằng lái xe, để cô lái về cũng được.
“Được!” Lâm Thành Phong đáp lại không chút suy nghĩ, sau đó vội vã xuống xe, đổi vị trí cùng Bạch Thanh Dung, dáng vẻ của hắn vô cùng hưởng thụ, nhìn về phía Bạch Thanh Dung: “Vợ à, đi thôi, chúng ta đi về nhà nào!”
Bạch Thanh Dung chậm rãi khởi động xe, chăm chú nhìn về phía màn đêm bị đèn xe chiếu xuyên qua và chiếc cặp đựng tài liệu. Chuyện mà cô muốn làm lại được Lâm Thành Phong giúp đỡ, mọi thứ dần dần trở nên sáng tỏ, tuy bọn họ cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần có Lâm Thành Phong bên cạnh thì lòng Bạch Thanh Dung cũng yên tâm hơn rất nhiều.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Lâm Thành Phong khẽ nói: “Lái xe thì không được ngẩn người, có thể nói chuyện cùng anh.”
“Em đang nghĩ xem dựa vào tin tức anh Thanh cung cấp thì chúng ta có thể khởi tố được Mộ Duy Thiên không?” Bạch Thanh Dung vừa lái xe vừa nói. Năm năm đều không có chút manh mối nào, hiện giờ đã tìm được chứng cứ quan trọng, sao Bạch Thanh Dung có thể không sốt ruột đây?
“Có thể, nhưng vô ích thôi.” Lâm Thành Phong bình tĩnh nói với Bạch Thanh Dung: “Mộ Duy Thiên đã ra nước ngoài, rất có khả năng đã cư trú tại đó rồi, pháp luật của nước ta rất khó động đến hắn, hơn nữa hắn còn ở nước ngoài một thời gian dài, chúng ta còn chưa tìm được lai lịch cụ thể của hắn, hiện giờ không phải lúc mạo hiểm đối phó với hắn.”
Bạch Thanh Dung gật đầu, cô cảm thấy Lâm Thành Phong nói cũng có lý. Lần đầu tiên cô và Lâm Thành Phong đi ra nước ngoài đã tình cờ gặp được Mộ Duy Thiên, lúc ấy dáng vẻ của hắn rất giống với dân kinh doanh, không còn là thiếu niên trẻ tuổi năm năm trước nữa. Bây giờ hắn đã có gốc rễ vững chắc, nếu mạo hiểm khởi tố thì sẽ chỉ rút dây động rừng mà thôi. Một khi đối phương phát hiện ra hành động của bọn họ thì những chứng cứ lấy được từ chỗ anh Thanh cũng coi như bỏ đi…
“Anh Thanh ở trong núi có an toàn không? Chẳng có ai chăm sóc ông ta cả…” Bạch Thanh Dung lo lắng hỏi, hiện giờ sau khi biết được thân phận thật sự của anh Thanh thì cô lại rất lo lắng, sợ người khác biết thân phận của anh Thanh thì sẽ truyền tới tai Mộ Duy Thiên, sau đó anh Thanh sẽ bị giết người diệt khẩu…
“Ông ta đã ở đây nhiều năm rồi, hiện giờ ngoại trừ anh và em thì không có ai biết thân phận của ông ta cả. Tuy trên núi không có ai nhưng lại rất an toàn, có đôi khi con người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.” Lâm Thành Phong nghiêm mặt nói.
Bạch Thanh Dung quay đầu nhìn Lâm Thành Phong, góc độ nhìn nhận vấn đề của người đàn ông này thật sự không giống những người khác, chẳng trách hắn có thể có tiếng nói trong giới kinh doanh, đúng là đứng ở trên cao nên tư duy và cách giải quyết mọi chuyện cũng không tầm thường như người khác.
“Vợ à, ngày mai anh đến công ty tăng ca, sau đó có bốn ngày nghỉ, chúng ta cùng nhau hưởng tuần trăng mật được không?” Lâm Thành Phong thản nhiên nói với Bạch Thanh Dung như đang nói việc nhà.
“Hưởng tuần trăng mật? Chúng ta cần sao?” Bạch Thanh Dung không hiểu, trong lòng cô thì cô và Lâm Thành Phong không phải là vợ chồng mới cưới, tuần trăng mật có gì hay ho chứ, giấy đăng kí kết hôn bọn họ cũng nhận lâu rồi, chỉ là mới tổ chức hôn lễ mà thôi.
“Cần! Đương nhiên là rất cần! Quyết định như vậy đi!” Lâm Thành Phong mặc kệ Bạch Thanh Dung có đồng ý không, hắn cảm thấy hai người cần phải ra ngoài ngắm cảnh, thuận tiện tăng chút tình cảm.
Bạch Thanh Dung khẽ mắng thầm trong bụng, không nói một câu đã kết hôn thì cũng thôi đi, hiện giờ lại định không nói lời nào bắt cô đi hưởng tuần trăng mật sao?
Bình luận facebook