Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 148 VƯỚNG MẮC
CHƯƠNG 148: VƯỚNG MẮC
Hạ Dũng thất vọng nhìn Lâm Thành Phong, người được xem như là kẻ thất bại trong cảm tình này. Anh thấy rất rõ tình cảm của Bạch Thanh Dung đối với anh ấy, thế nhưng người đáng lẽ ra phải tin tưởng cô lại ở chỗ này vướng mắc, đau khổ, mà không chịu tin cô.
“Lâm Thành Phong tôi đã nói rồi, chỉ cần anh làm tổn thương Thanh Dung, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mang cô ấy rời khỏi anh.” Sau khi cảnh cáo xong, anh liền xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của anh ấy.
Anh thực sự rất hối hận vì trước đây mình đã nhường bước, lần này anh nhất định sẽ không như vậy nữa. Khi nhìn thấy dáng vẻ không tin tưởng cô của Lâm Thần Phong, anh chỉ hận không thể kéo anh ấy ra ngoài, dốc sức đánh cho một trận.
Ra khỏi phòng làm việc, anh lập tức lái xe về phía biệt thự nhà họ Lâm. Khi anh đến nơi, Bạch Thanh Dung đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hai mắt thất thần, cả người ngẩn ngơ.
“Thanh Dung, em vẫn ổn chứ?” Anh vội đi tới ngồi xuống cạnh cô, lo lắng hỏi.
“Hạ Dũng, sao anh lại tới đây? Em không sao cả, chỉ là tâm trạng không thoải mái thôi.” Cô không biết là anh đã rõ mọi chuyện, còn chột dạ giấu giếm.
“Anh đã biết hết rồi. Nếu như tâm trạng em không thoải mái thì đừng giấu ở trong lòng.” Anh thở dài nhìn cô, rồi giơ tay lên đặt trên vai cô.
Trông thấy anh, cô lập tức không thể khống chế được chua xót trong mắt, ngay sau đó nước mắt liền ào ào rơi xuống.
“Vì sao anh ấy không tin em? Em thực sự không làm gì cả mà.” Nghĩ đến ánh mắt chán ghét kia của Lâm Thần Phong, lòng cô lại giống như bị một tảng đá chặn lên vậy.
“Nếu trong lòng khổ sở thì em cứ khóc đi! Đừng để lòng mình ngột ngạt nữa.” Nhào vào lòng anh, cô liền khóc thật to. Nhìn cô đau khổ như vậy, trái tim anh cũng cảm thấy rất khó chịu.
Anh vẫn luôn hy vọng cô có thể có được hạnh phúc, nhưng không ngờ rằng, Lâm Thần Phong không những không cho cô hạnh phúc mà cô mong muốn, ngược lại còn khiến cô đau khổ như vậy.
Cô không kìm chế được nước mắt rơi xuống, dường như trong lòng có rất nhiều đau đớn muốn khóc thật to, càng khóc càng cảm thấy tủi thân.
Cô đã hy vọng biết bao Lâm Thành Phong có thể tin tưởng mình, nhưng anh chẳng những không tin cô thì không nói, hơn nữa còn dứt khoát bỏ cô ở nhà, không thèm ngó ngàng gì tới.
Anh như vậy khiến cô cảm thấy rất sợ, hình như anh không cần cô nữa, đúng không? Anh chán ghét cô, chê cô dơ bẩn sao? Nhưng cô quả thực không làm gì cả mà.
“Con thỏ nhỏ em đừng khóc, mắt em đều đỏ hết rồi kìa.” Hạ Dũng nhẹ nhàng an ủi cô. Nhìn dáng vẻ không ngừng rơi nước mắt của cô, anh thật sự rất đau lòng.
Càng khóc cô càng cảm thấy tủi thân, cuối cùng ngủ thiếp trong lòng anh.
Trông thấy dáng vẻ đau khổ của cô, anh chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. Anh không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Vừa nghĩ đến thái độ của Lâm Thành Phong, tuy rằng anh rất tức giận, nhưng anh lại hy vọng cô có được hạnh phúc. Anh cầm lấy di động của cô, tìm kiếm số điện thoại của Cố Sâm, sau đó ôm cô về phòng rồi mới rời đi.
Anh gọi điện cho Cố Sâm, nhưng điện thoại kêu thật lâu vẫn không có ai nhấc máy. Lúc này, anh cảm thấy rất bực bội, hận không thể ném vỡ điện thoại xuống đất.
Chết tiệt, anh quả thực sắp tức chết rồi. Đáng lẽ ra anh phải vui vẻ mới đúng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô, cuối cùng anh vẫn không đành lòng.
Phạm Lan Lan trực tiếp đi tới nhà Cố Sâm, cô ấy tin lời anh ta nói, muốn hỏi anh ta cho rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy không thể đứng yên nhìn chị em tốt duy nhất của mình đau khổ như vậy được.
Cô ấy gõ cửa thật lâu, anh ta mới từ trong nhà đi ra. Cả người anh ta lôi thôi lếch thếch, miệng đầy mùi rượu, có thể thấy được tâm trạng anh ta rất không tốt.
Vừa trông thấy Phạm Lan Lan, anh ta liền lộ ra nụ cười hài hước, lập tức nhường đường để cô ấy đi vào.
“Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi vào trong, cô ấy bèn xoay người nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi.
“Tôi đều nói hết với cô rồi, tôi và Thanh Dung không hề xảy ra chuyện gì cả. Là Đinh Mẫn Ly tính toán hai người bọn tôi.” Cố Sâm buồn bực gãi đầu, nói.
Lúc đó anh ta rất muốn giải thích, nhưng đã bị người ta bắt gian tại trận, cho dù anh ta có một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ.
“Anh nói Đinh Mẫn Ly đã sắp đặt anh và Thanh Dung?” Cô cảm thấy trong này nhất định còn có chuyện gì đó, không thể nào đơn giản như vậy được.
Cố Sâm suy sụp ngồi ở dưới đất, kể lại một lần chuyện ngày đó cho Phạm Lan Lan. Trong lòng anh ta vẫn luôn vì chuyện năm đó mà tự trách mình, anh không muốn hại Bạch Thanh Dung, nhưng không ngờ mình lại trở thành kẻ có lỗi bị người khác lợi dụng làm tổn thương cô.
Thấy anh ta như vậy, cô ấy chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.
“Anh tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong, cô ấy liền rời đi.
Vừa về tới nhà, cô lập tức lấy di động gọi cho văn phòng thám tử tư. Nếu Đinh Mẫn Ly chính là kẻ giật giây ở phía sau, vậy thì cô ta không thể nào làm mọi chuyện hoàn hảo như vậy.
Tất nhiên sẽ bị những người thật sự muốn điều tra moi ra mọi chuyện. Trước đó cô ấy đã đi tới khách sạn Hàn Lan hỏi qua rồi, cô ấy cũng coi như là người quen biết cũ với quản lý của chỗ này, anh ta hỏi phòng bảo vệ, kết quả là không tìm được đoạn video giám sát trong khoảng thời gian đó.
Cô ấy nghi ngờ nó đã bị Đinh Mẫn Ly cố ý tiêu hủy. Ngồi ở trong phòng, vừa nghĩ đến chuyện của Bạch Thanh Dung, cô ấy lại thở dài không biết phải làm sao.
Số mệnh của cô cũng thật quá khổ rồi. Khó khăn lắm mới có thể ở bên người mình yêu, vậy mà vẫn xảy ra chuyện như thế.
Bóng đêm mịt mờ, Bạch Thanh Dung giật mình tỉnh lại. Trông thấy sắc trời tối xuống, cô liền đứng dậy đi xuống tầng. Sau khi hỏi qua người giúp việc trong nhà, biết Lâm Thần Phong vẫn chưa trở về, trong lòng cô không kìm nổi chua xót thoáng qua.
“Cô chủ, nên ăn cơm thôi.” Nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, người giúp việc không nhịn được bèn khuyên cô mau ăn cơm.
Cô đứng dậy đi tới phòng ăn, khi nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, lại nghĩ đến cảnh thường ngày ăn cơm cùng anh, bỗng nhiên cô không còn khẩu vị gì nữa.
Cô ăn đơn giản vài miếng rồi đi lên tầng nghỉ ngơi. Nằm một mình trên chiếc giường thật to, trong đầu cô đều là chuyện ngày đó. Cô bị người ta hẹn ra ngoài, sau đó mất đi ý thức, chờ đến lúc cô tỉnh lại thì Lâm Thần Phong đã tới.
Nếu anh không vén chăn lên thì cô căn bản cũng không biết trên giường còn có thêm một Cố Sâm.
Cô thật sự cảm thấy không thể tin nổi, vội lấy di động ra muốn gọi điện giải thích với anh. Thế nhưng cô lại không biết nên giải thích thế nào.
Anh đã tận mắt trông thấy rồi, cô còn giải thích sao đây?
Cô chưa bao giờ đau khổ như thế này. Đến mười giờ đêm, cô chợt thấy đèn xe chiếu qua cửa sổ, tưởng anh đã về, cô liền vội vàng xuống giường, chạy đến ban công nhìn xuống, kết quả lại là xe của người khác đang quay đầu cho nên ánh đèn mới rọi vào cửa.
Cô cảm thấy rất thất vọng, nước mắt theo gò má rơi xuống, lòng đau như bị dao cắt. Rốt cuộc cô đã làm gì mà ông trời lại muốn trừng phạt cô như vậy. Thật vất vả lắm cô mới có được hạnh phúc, nhưng lúc nào cũng xảy ra những chuyện thế này.
Cô thật sự quá mệt mỏi, cô rất hy vọng anh có thể tin tưởng mình, rất hy vọng. Lòng tin của anh chính là động lực giúp cô có thể kiên cường vượt qua tất cả mọi thứ.
Cô vẫn đứng trên ban công nhìn ngắm bầu trời đầy sao. Ở sát vách tường rào bên ngoài biệt thự có đậu một chiếc xe, mà lúc này Lâm Thành Phong đang đứng ở một góc cô không thấy được, nhìn về phía cô.
Trông thấy dáng vẻ đau khổ của cô, đã mấy lần anh muốn xông tới, ôm cô vào lòng an ủi, thế nhưng khi nghĩ đến chuyện cô và Cố Sâm cả người trần truồng ở chung với nhau thì anh không có cách nào bình tĩnh hòa nhã để đối mặt với cô.
Anh không muốn vì sự kích động của mình mà làm tổn thương cô, anh sợ chính mình không thể bỏ qua được chuyện ngày đó, lại làm ra những việc khiến cô đau lòng, cho nên trước khi vẫn chưa nghĩ kĩ, anh nhất định sẽ không gặp cô.
Cô đứng ở trên ban công, cô đơn vắng vẻ mà thương cảm. Tuy không thấy rõ mặt cô, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau của cô.
“Lâm Thành Phong, mày không thể không có tự trọng.” Nói xong, anh liền xoay người ngồi vào trong rồi khởi động cho xe chạy đi.
Cách đó không xa, Hạ Dũng bước xuống khỏi xe. Trông thấy cô khổ sở nở nụ cười, có lẽ cuối cùng anh cũng không có cách nào tới gần lòng cô.
Mà vừa rồi anh đã thấy rõ, tuy Lâm Thần Phong rất tức giận, nhưng sức nặng của Bạch Thanh Dung trong lòng anh ấy rốt cuộc vẫn chiến thắng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ làm lành.
Chẳng qua hiện tại anh ấy vẫn chưa suy nghĩ thông suốt mà thôi. Ngồi vào trong xe, anh lại tiếp tục nhìn cô.
Anh chưa bao giờ tham lam ngắm nhìn cô như vậy, trông thấy dáng vẻ đau khổ của cô, trong lòng anh còn khó chịu hơn rất nhiều.
Anh lo cô sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì đó, cho nên mới chạy tới đây. Chỉ là bây giờ xem ra, anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cô đứng thật lâu trên ban công, sau đó mới xoay người quay về phòng.
Nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng Hạ Dũng bỗng mất mát. Anh muốn tham lam nhìn cô lâu hơn, nhưng cô lại đi về rồi.
Anh ngồi trong xe cả đêm, chăm chú nhìn vào cửa sổ phòng cô: “Thanh Dung, cho dù anh không thể ở bên cạnh bảo vệ em, vậy thì cứ để anh canh giữ cho em như thế này cũng tốt. Anh chỉ muốn lẳng lặng ngắm nhìn em thôi.”
Cô nằm dài trên giường thật lâu mà vẫn không thể ngủ được, mãi đến khi trời mới vừa tờ mờ sáng cô mới thiếp đi.
Thế nhưng từ lúc còn rất sớm cô đã tỉnh lại. Nhìn sang chỗ trống bên giường trong lòng cô cũng trở nên vắng vẻ.
Sáng sớm Phạm Lan Lan đã tới đây, hỏi qua người giúp việc mới biết cô đang ở trong phòng, vẫn chưa xuống dưới.
Cô ấy đi thẳng lên tầng, nhẹ nhàng gõ cửa. Tưởng Lâm Thành Phong đã về, Bạch Thanh Dung liền phấn khởi chạy ra mở cửa. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy, trong mắt cô khó nén nổi vẻ thất vọng.
“Sao, trông thấy chị rất thất vọng ư?” Cô ấy trêu ghẹo nói, muốn dời đi sự chú ý của cô, để tâm trạng cô thoải mái hơn chút.
“Không có. Em cứ tưởng anh ấy đã về, xem ra em nghĩ nhiều rồi. Anh ấy tức giận như vậy, làm sao có thể quay lại chứ.” Cô khổ sở cười, kéo Phạm Lan Lan vào phòng.
Thấy cô mới qua hai ngày mà đã tiều tụy không ra hình dáng nữa, trong lòng cô ấy lại cảm thấy đau.
“Thanh Dung, chị biết em bị người khác hãm hại. Em yên tâm, chị sẽ giúp em tìm ra kẻ đó. Em phải tin tưởng Lâm Thần Phong, anh ấy yêu em như vậy, nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận sự việc trong đó.” Cô ấy hận không thể vỗ ngực nói.
“Lan Lan, cảm ơn chị. Em cứ tưởng sẽ không bao giờ có ai tin tưởng sự trong sạch của em nữa chứ.” Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.
Hạ Dũng thất vọng nhìn Lâm Thành Phong, người được xem như là kẻ thất bại trong cảm tình này. Anh thấy rất rõ tình cảm của Bạch Thanh Dung đối với anh ấy, thế nhưng người đáng lẽ ra phải tin tưởng cô lại ở chỗ này vướng mắc, đau khổ, mà không chịu tin cô.
“Lâm Thành Phong tôi đã nói rồi, chỉ cần anh làm tổn thương Thanh Dung, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mang cô ấy rời khỏi anh.” Sau khi cảnh cáo xong, anh liền xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của anh ấy.
Anh thực sự rất hối hận vì trước đây mình đã nhường bước, lần này anh nhất định sẽ không như vậy nữa. Khi nhìn thấy dáng vẻ không tin tưởng cô của Lâm Thần Phong, anh chỉ hận không thể kéo anh ấy ra ngoài, dốc sức đánh cho một trận.
Ra khỏi phòng làm việc, anh lập tức lái xe về phía biệt thự nhà họ Lâm. Khi anh đến nơi, Bạch Thanh Dung đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hai mắt thất thần, cả người ngẩn ngơ.
“Thanh Dung, em vẫn ổn chứ?” Anh vội đi tới ngồi xuống cạnh cô, lo lắng hỏi.
“Hạ Dũng, sao anh lại tới đây? Em không sao cả, chỉ là tâm trạng không thoải mái thôi.” Cô không biết là anh đã rõ mọi chuyện, còn chột dạ giấu giếm.
“Anh đã biết hết rồi. Nếu như tâm trạng em không thoải mái thì đừng giấu ở trong lòng.” Anh thở dài nhìn cô, rồi giơ tay lên đặt trên vai cô.
Trông thấy anh, cô lập tức không thể khống chế được chua xót trong mắt, ngay sau đó nước mắt liền ào ào rơi xuống.
“Vì sao anh ấy không tin em? Em thực sự không làm gì cả mà.” Nghĩ đến ánh mắt chán ghét kia của Lâm Thần Phong, lòng cô lại giống như bị một tảng đá chặn lên vậy.
“Nếu trong lòng khổ sở thì em cứ khóc đi! Đừng để lòng mình ngột ngạt nữa.” Nhào vào lòng anh, cô liền khóc thật to. Nhìn cô đau khổ như vậy, trái tim anh cũng cảm thấy rất khó chịu.
Anh vẫn luôn hy vọng cô có thể có được hạnh phúc, nhưng không ngờ rằng, Lâm Thần Phong không những không cho cô hạnh phúc mà cô mong muốn, ngược lại còn khiến cô đau khổ như vậy.
Cô không kìm chế được nước mắt rơi xuống, dường như trong lòng có rất nhiều đau đớn muốn khóc thật to, càng khóc càng cảm thấy tủi thân.
Cô đã hy vọng biết bao Lâm Thành Phong có thể tin tưởng mình, nhưng anh chẳng những không tin cô thì không nói, hơn nữa còn dứt khoát bỏ cô ở nhà, không thèm ngó ngàng gì tới.
Anh như vậy khiến cô cảm thấy rất sợ, hình như anh không cần cô nữa, đúng không? Anh chán ghét cô, chê cô dơ bẩn sao? Nhưng cô quả thực không làm gì cả mà.
“Con thỏ nhỏ em đừng khóc, mắt em đều đỏ hết rồi kìa.” Hạ Dũng nhẹ nhàng an ủi cô. Nhìn dáng vẻ không ngừng rơi nước mắt của cô, anh thật sự rất đau lòng.
Càng khóc cô càng cảm thấy tủi thân, cuối cùng ngủ thiếp trong lòng anh.
Trông thấy dáng vẻ đau khổ của cô, anh chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. Anh không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Vừa nghĩ đến thái độ của Lâm Thành Phong, tuy rằng anh rất tức giận, nhưng anh lại hy vọng cô có được hạnh phúc. Anh cầm lấy di động của cô, tìm kiếm số điện thoại của Cố Sâm, sau đó ôm cô về phòng rồi mới rời đi.
Anh gọi điện cho Cố Sâm, nhưng điện thoại kêu thật lâu vẫn không có ai nhấc máy. Lúc này, anh cảm thấy rất bực bội, hận không thể ném vỡ điện thoại xuống đất.
Chết tiệt, anh quả thực sắp tức chết rồi. Đáng lẽ ra anh phải vui vẻ mới đúng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô, cuối cùng anh vẫn không đành lòng.
Phạm Lan Lan trực tiếp đi tới nhà Cố Sâm, cô ấy tin lời anh ta nói, muốn hỏi anh ta cho rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy không thể đứng yên nhìn chị em tốt duy nhất của mình đau khổ như vậy được.
Cô ấy gõ cửa thật lâu, anh ta mới từ trong nhà đi ra. Cả người anh ta lôi thôi lếch thếch, miệng đầy mùi rượu, có thể thấy được tâm trạng anh ta rất không tốt.
Vừa trông thấy Phạm Lan Lan, anh ta liền lộ ra nụ cười hài hước, lập tức nhường đường để cô ấy đi vào.
“Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi vào trong, cô ấy bèn xoay người nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi.
“Tôi đều nói hết với cô rồi, tôi và Thanh Dung không hề xảy ra chuyện gì cả. Là Đinh Mẫn Ly tính toán hai người bọn tôi.” Cố Sâm buồn bực gãi đầu, nói.
Lúc đó anh ta rất muốn giải thích, nhưng đã bị người ta bắt gian tại trận, cho dù anh ta có một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ.
“Anh nói Đinh Mẫn Ly đã sắp đặt anh và Thanh Dung?” Cô cảm thấy trong này nhất định còn có chuyện gì đó, không thể nào đơn giản như vậy được.
Cố Sâm suy sụp ngồi ở dưới đất, kể lại một lần chuyện ngày đó cho Phạm Lan Lan. Trong lòng anh ta vẫn luôn vì chuyện năm đó mà tự trách mình, anh không muốn hại Bạch Thanh Dung, nhưng không ngờ mình lại trở thành kẻ có lỗi bị người khác lợi dụng làm tổn thương cô.
Thấy anh ta như vậy, cô ấy chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.
“Anh tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong, cô ấy liền rời đi.
Vừa về tới nhà, cô lập tức lấy di động gọi cho văn phòng thám tử tư. Nếu Đinh Mẫn Ly chính là kẻ giật giây ở phía sau, vậy thì cô ta không thể nào làm mọi chuyện hoàn hảo như vậy.
Tất nhiên sẽ bị những người thật sự muốn điều tra moi ra mọi chuyện. Trước đó cô ấy đã đi tới khách sạn Hàn Lan hỏi qua rồi, cô ấy cũng coi như là người quen biết cũ với quản lý của chỗ này, anh ta hỏi phòng bảo vệ, kết quả là không tìm được đoạn video giám sát trong khoảng thời gian đó.
Cô ấy nghi ngờ nó đã bị Đinh Mẫn Ly cố ý tiêu hủy. Ngồi ở trong phòng, vừa nghĩ đến chuyện của Bạch Thanh Dung, cô ấy lại thở dài không biết phải làm sao.
Số mệnh của cô cũng thật quá khổ rồi. Khó khăn lắm mới có thể ở bên người mình yêu, vậy mà vẫn xảy ra chuyện như thế.
Bóng đêm mịt mờ, Bạch Thanh Dung giật mình tỉnh lại. Trông thấy sắc trời tối xuống, cô liền đứng dậy đi xuống tầng. Sau khi hỏi qua người giúp việc trong nhà, biết Lâm Thần Phong vẫn chưa trở về, trong lòng cô không kìm nổi chua xót thoáng qua.
“Cô chủ, nên ăn cơm thôi.” Nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, người giúp việc không nhịn được bèn khuyên cô mau ăn cơm.
Cô đứng dậy đi tới phòng ăn, khi nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, lại nghĩ đến cảnh thường ngày ăn cơm cùng anh, bỗng nhiên cô không còn khẩu vị gì nữa.
Cô ăn đơn giản vài miếng rồi đi lên tầng nghỉ ngơi. Nằm một mình trên chiếc giường thật to, trong đầu cô đều là chuyện ngày đó. Cô bị người ta hẹn ra ngoài, sau đó mất đi ý thức, chờ đến lúc cô tỉnh lại thì Lâm Thần Phong đã tới.
Nếu anh không vén chăn lên thì cô căn bản cũng không biết trên giường còn có thêm một Cố Sâm.
Cô thật sự cảm thấy không thể tin nổi, vội lấy di động ra muốn gọi điện giải thích với anh. Thế nhưng cô lại không biết nên giải thích thế nào.
Anh đã tận mắt trông thấy rồi, cô còn giải thích sao đây?
Cô chưa bao giờ đau khổ như thế này. Đến mười giờ đêm, cô chợt thấy đèn xe chiếu qua cửa sổ, tưởng anh đã về, cô liền vội vàng xuống giường, chạy đến ban công nhìn xuống, kết quả lại là xe của người khác đang quay đầu cho nên ánh đèn mới rọi vào cửa.
Cô cảm thấy rất thất vọng, nước mắt theo gò má rơi xuống, lòng đau như bị dao cắt. Rốt cuộc cô đã làm gì mà ông trời lại muốn trừng phạt cô như vậy. Thật vất vả lắm cô mới có được hạnh phúc, nhưng lúc nào cũng xảy ra những chuyện thế này.
Cô thật sự quá mệt mỏi, cô rất hy vọng anh có thể tin tưởng mình, rất hy vọng. Lòng tin của anh chính là động lực giúp cô có thể kiên cường vượt qua tất cả mọi thứ.
Cô vẫn đứng trên ban công nhìn ngắm bầu trời đầy sao. Ở sát vách tường rào bên ngoài biệt thự có đậu một chiếc xe, mà lúc này Lâm Thành Phong đang đứng ở một góc cô không thấy được, nhìn về phía cô.
Trông thấy dáng vẻ đau khổ của cô, đã mấy lần anh muốn xông tới, ôm cô vào lòng an ủi, thế nhưng khi nghĩ đến chuyện cô và Cố Sâm cả người trần truồng ở chung với nhau thì anh không có cách nào bình tĩnh hòa nhã để đối mặt với cô.
Anh không muốn vì sự kích động của mình mà làm tổn thương cô, anh sợ chính mình không thể bỏ qua được chuyện ngày đó, lại làm ra những việc khiến cô đau lòng, cho nên trước khi vẫn chưa nghĩ kĩ, anh nhất định sẽ không gặp cô.
Cô đứng ở trên ban công, cô đơn vắng vẻ mà thương cảm. Tuy không thấy rõ mặt cô, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau của cô.
“Lâm Thành Phong, mày không thể không có tự trọng.” Nói xong, anh liền xoay người ngồi vào trong rồi khởi động cho xe chạy đi.
Cách đó không xa, Hạ Dũng bước xuống khỏi xe. Trông thấy cô khổ sở nở nụ cười, có lẽ cuối cùng anh cũng không có cách nào tới gần lòng cô.
Mà vừa rồi anh đã thấy rõ, tuy Lâm Thần Phong rất tức giận, nhưng sức nặng của Bạch Thanh Dung trong lòng anh ấy rốt cuộc vẫn chiến thắng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ làm lành.
Chẳng qua hiện tại anh ấy vẫn chưa suy nghĩ thông suốt mà thôi. Ngồi vào trong xe, anh lại tiếp tục nhìn cô.
Anh chưa bao giờ tham lam ngắm nhìn cô như vậy, trông thấy dáng vẻ đau khổ của cô, trong lòng anh còn khó chịu hơn rất nhiều.
Anh lo cô sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì đó, cho nên mới chạy tới đây. Chỉ là bây giờ xem ra, anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cô đứng thật lâu trên ban công, sau đó mới xoay người quay về phòng.
Nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng Hạ Dũng bỗng mất mát. Anh muốn tham lam nhìn cô lâu hơn, nhưng cô lại đi về rồi.
Anh ngồi trong xe cả đêm, chăm chú nhìn vào cửa sổ phòng cô: “Thanh Dung, cho dù anh không thể ở bên cạnh bảo vệ em, vậy thì cứ để anh canh giữ cho em như thế này cũng tốt. Anh chỉ muốn lẳng lặng ngắm nhìn em thôi.”
Cô nằm dài trên giường thật lâu mà vẫn không thể ngủ được, mãi đến khi trời mới vừa tờ mờ sáng cô mới thiếp đi.
Thế nhưng từ lúc còn rất sớm cô đã tỉnh lại. Nhìn sang chỗ trống bên giường trong lòng cô cũng trở nên vắng vẻ.
Sáng sớm Phạm Lan Lan đã tới đây, hỏi qua người giúp việc mới biết cô đang ở trong phòng, vẫn chưa xuống dưới.
Cô ấy đi thẳng lên tầng, nhẹ nhàng gõ cửa. Tưởng Lâm Thành Phong đã về, Bạch Thanh Dung liền phấn khởi chạy ra mở cửa. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy, trong mắt cô khó nén nổi vẻ thất vọng.
“Sao, trông thấy chị rất thất vọng ư?” Cô ấy trêu ghẹo nói, muốn dời đi sự chú ý của cô, để tâm trạng cô thoải mái hơn chút.
“Không có. Em cứ tưởng anh ấy đã về, xem ra em nghĩ nhiều rồi. Anh ấy tức giận như vậy, làm sao có thể quay lại chứ.” Cô khổ sở cười, kéo Phạm Lan Lan vào phòng.
Thấy cô mới qua hai ngày mà đã tiều tụy không ra hình dáng nữa, trong lòng cô ấy lại cảm thấy đau.
“Thanh Dung, chị biết em bị người khác hãm hại. Em yên tâm, chị sẽ giúp em tìm ra kẻ đó. Em phải tin tưởng Lâm Thần Phong, anh ấy yêu em như vậy, nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận sự việc trong đó.” Cô ấy hận không thể vỗ ngực nói.
“Lan Lan, cảm ơn chị. Em cứ tưởng sẽ không bao giờ có ai tin tưởng sự trong sạch của em nữa chứ.” Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.
Bình luận facebook