Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 65 CHỨNG CỨ RÕ RÀNG
CHƯƠNG 65: CHỨNG CỨ RÕ RÀNG
“Con lên lầu thăm ông.”
Lâm Thành Phong ngẩn ngơ, rất lâu sau mới tìm thấy giọng nói của mình, nhưng giọng điệu của câu nói này lại vô cùng đau lòng.
“Đi thôi, bên ông con nhiều một chút.”
Bà Lâm đau buồn nói, Lâm Thành Phong bước từng bước lên trên lầu, đi lên bậc thang mà anh đã đi vô số lần.
Vẫn chậm rãi như lần đầu, mỗi một bước đều nặng nề giống như buộc tảng đá nặng ngàn cân vậy. Khi Lâm Thành Phong đi đến cửa phòng ngủ của ông Lâm, cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, lộ ra một khe hẹp.
Lâm Thành Phong đứng ngoài cửa một lúc lâu, một lát sau mới đẩy cửa đi vào trong. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trong căn phòng, thử làm ấm căn phòng không có bất kỳ sức sống này.
Một người đầu tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn nằm trên chiếc giường lớn kiểu Âu khắc hoa. Ông an ổn nằm trên chiếc giường lớn, tuy rằng thân thể và gương mặt đang dần già đi, nhưng đôi mắt từng trải vẫn long lanh có hồn.
“Thành Phong, đứng ngoài cửa làm gì. Vào đi!”
Ông Lâm ôn tồn nói.
“Vâng.”
Lâm Thành Phong đi vào ngồi xuống bên giường của ông Lâm.
Trong mắt mang theo cảm xúc không tên, lời muốn nói ở cổ giống như mắc xương cá vậy, không nói ra được cũng không nuốt xuống được.
Bàn tay già nua của ông Lâm nắm lấy tay của Lâm Thành Phong:
“Thành Phong, thời gian của ông không còn nhiều nữa. Dầu hết đèn tắt là quá trình của sinh mạng, con đừng nghĩ nhiều.”
Ông Lâm cười yêu thương:
“Thành Phong lớn rồi, ông cũng già rồi. Nên đi rồi.”
Lời nói của ông Lâm khiến vành mắt của Lâm Thành Phong không khỏi ửng đỏ, người ông nhìn anh trường thành từ nhỏ đến lớn, không bao lâu nữa sẽ mãi mãi rời xa mình.
“Ông, ông sẽ không sao đâu.”
Ông Lâm bất đắc dĩ thở dài:
“Thành Phong, ta đã già thế này rồi. Ta rõ ràng chuyện của mình hơn ai hết, con đừng suy nghĩ nhiều.”
“Sao chỉ có mình con quay về vậy, đứa nhỏ Thanh Dung đâu?”
“Cô ấy có việc gấp, xử lý xong sẽ nhanh chóng trở về thăm ông.”
“Có việc thì phải xử lý đã, không sao cả.”
Ông Lâm khoát tay:
“Thành Phong, Thanh Dung là đứa bé tốt, có đôi lúc con không nên quá cứng rắn.”
Lâm Thành Phong gật đầu:
“Ông, con biết rồi. Con sẽ hạnh phúc bên Thanh Dung, ông yên tâm.”
Ông Lâm vui vẻ gật đầu:
“Thành Phong, ngày mai nhớ dẫn Thanh Dung về, ông nghe nói con khiến con bé phải dọn ra ngoài ở.”
Lâm Thành Phong khẽ gật đầu, ông đã biết chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay rồi:
“Ông, bọn con…”
Ông Lâm khoát tay:
“Vợ chồng không oán giận qua đêm, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Có đôi khi con nên thu tính xấu của mình lại, không thể như vậy với vợ con.”
“Được rồi, lại nói nhiều rồi. Ông cũng có chút mệt rồi, Thành Phong, con đi làm việc đi.”
Lâm Thành Phong không yên tâm nhìn ông Lâm:
“Ông, con ở đây với ông.”
Ông Lâm cười vui vẻ:
“Người hiện giờ con nên ở bên không phải là ta, ta tuổi cao thích yên tĩnh một chút. Đừng nói nữa, đi làm việc đi.”
“Vậy ông nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thành Phong đắp chăn cho ông Lâm xong thì đi ra ngoài, đến phòng khách trấn an bà Lâm. Sau đó quay về phòng ngủ của mình và Bạch Thanh Dung, cởi áo vest ném lên giường.
Một mình ngồi trên sofa trước giường, châm thuốc lặng lẽ hút, bởi vì trong lòng chứa tâm sự mà không cẩn thận bị sặc, ho khan vài tiếng.
Anh cầm điện thoại gọi cho Cường:
“Liên hệ với chuyên gia tim nổi tiếng trên thế giới, mau lên!”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thành Phong nhẹ nhàng xoa bóp huyệt dưới mắt mình, không ngờ ông ra ngoài một chuyến, khi trở về lại bệnh nặng như vậy.
Bác sĩ riêng của nhà họ Lâm, bác sĩ Lý nói ông Lâm không còn nhiều thời gian nữa, khi Lâm Thành Phong và bà Lâm nghe thấy tin tức này, trong lòng đau xót, Lâm Thành Phong còn muốn thử cơ hội cuối cùng.
Thân thể của ông Lâm vẫn luôn không tốt, trước kia vì để ông vui vẻ, anh mới kết hôn với Bạch Thanh Dung. Không ngờ lần này ông bệnh nặng như vậy, trong lúc nói chuyện rõ ràng ông vẫn lo lắng cho cuộc sống của anh.
Lâm Thành Phong như có điều suy nghĩ, ngẩn ngơ một hồi lâu, giống như đã hạ quyết tâm, nặng nề dập tắt điếu thuốc trong tay trên sàn nhà.
Sau khi Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng trở lại biệt thự, Bạch Thanh Dung đỡ Hạ Dũng ngồi xuống, dịu dàng nói:
“Về sớm cũng chưa ăn cơm, anh có đói không?”
Hạ Dũng gật đầu, cười nói:
“Vốn dĩ không đói, em vừa nói anh lại thấy đói rồi.”
“Em đi xem trong phòng bếp có gì không, em đi nấu cơm.”
Hạ Dũng vốn muốn nói gọi đồ ăn ngoài, vừa nghe thấy Bạch Thanh Dung chủ động nói mình đích thân nấu cơm, lời nói muốn gọi đồ ăn ngoài được nuốt trở về, bởi vì Hạ Dũng thích yên tĩnh, đã sớm chuyển ra ngoài sống một mình, vậy nên không có người giúp việc, bình thường chỉ có một trợ lý Tề Vũ.
“Được, vậy bữa tối hôm nay nhờ cậy vào Thanh Dung rồi.”
Hạ Dũng vẫn nở nụ cười mê người, nói với Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh, tìm một hồi lâu chỉ có một bó mỳ và một ít rau cùng trứng gà. Có nguyên liệu gì thì làm món ăn đó, Bạch Thanh Dung bật bếp, lấy nồi đun nước sôi.
Nấu ít mỳ bỏ thêm ít rau cải, sau đó rán một quả trứng gà để lên trên. Nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm, thấy mùi vị cũng ngon, Bạch Thanh Dung nhìn cũng không nhịn được mà thèm.
Sau khi bưng mỳ đặt trước mặt Hạ Dũng, Hạ Dũng nhanh chóng cầm đũa gắp mỳ ăn, vừa ăn vừa nói:
“Ngon lắm, ngon lắm. Ngon hơn các món ăn mà đầu bếp cấp sao Michelin đánh giá.”
Bạch Thanh Dung cười khúc khích:
“Đừng trêu em nữa, bát mỳ lớn như vậy cũng không chặn được cái miệng của anh.”
Trong lòng Hạ Dũng chỉ cần là thứ Bạch Thanh Dung làm, anh đều cảm thấy đó là món ngon thế giới, anh ăn không bỏ sót thứ gì.
Với lòng ham muốn của Hạ Dũng, một bát mỳ lớn ngay cả nước cũng không còn. Khi Bạch Thanh Dung thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp xả nước chuẩn bị rửa, chuông điện thoại vang lên.
Bạch Thanh Dung cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn là số điện thoại của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung đang do dự có nên nhận hay không thì chuông điện thoại lại vang lên, cắt đứt Bạch Thanh Dung lại thầm mắng mình không có tiền đồ, chỉ là điện thoại mà thôi, anh ta cũng không ở đây, có gì phải sợ.
Bạch Thanh Dung ấn nút trả lời:
“Alo, anh lại muốn gì nữa?”
Phía đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói lạnh lùng:
“Ông, thời gian không còn nhiều nữa.”
Trong lòng Bạch Thanh Dung có chút hồi hộp, tin xấu nghe thấy gần đây thực sự quá nhiều, không phải sinh ly thì chính là tử biệt.
Câu nói thời gian không còn nhiều nữa, Bạch Thanh Dung đương nhiên nghe hiểu được ý ngầm của nó, tuy rằng Bạch Thanh Dung có chút chán ghét Lâm Thành Phong nhưng khi ở nhà họ Lâm, ông Lâm vẫn luôn rất tốt với cô, gương mặt hiền từ của ông cụ lại hiện lên trong đầu cô.
Nghĩ đến chuyện ông Lâm không còn sống lâu trên đời nữa, trong lòng Bạch Thanh Dung bắt đầu cay mũi giống như mắc xương cá vậy, không nói lên lời. Hai đầu dây điện thoại chỉ có tiếng thở nặng nề, Bạch Thanh Dung có thể cảm nhận được tâm tình bi thương của Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong cũng biết tâm tình lúc này của Bạch Thanh Dung.
Lúc này, im lặng còn hơn bất kỳ lời nói nào, nhìn nhau không nói gì, chỉ có nước Tắt, có lẽ chính là ý này.
Hồi lâu sau, Lâm Thành Phong mở miệng khẽ nói:
“Tôi đi đón em, em về thăm ông.”
Bạch Thanh Dung nhất thời nghẹn lời, theo lý cô nên đi thăm ông Lâm, nhưng về tư lợi mà nói, cô đi rồi, liệu Lâm Thành Phong có không để cô rời đi hay không.
“Có thể, nhưng chúng ta phải có thêm điều kiện cho giao ước.”
Bạch Thanh Dung nhẹ giọng nói.
“Thật phiền phức, em nói đi.”
“Không được phép ép tôi ở lại.”
“Yêu cầu nhiều quá.”
“Đồng ý với tôi, tôi sẽ tới.”
Bụp, Lâm Thành Phong trực tiếp cúp điện thoại. Sự tức giận trong lòng Bạch Thanh Dung suýt nữa đã bộc phát:
“Người kiểu gì vậy, thật là!”
“Sao vậy? Thanh Dung.” Hạ Dũng thấy Bạch Thanh Dung vào phòng bếp một lúc lâu vẫn chưa ra ngoài thì vào phòng bếp xem, kết quả nhìn thấy Bạch Thanh Dung nghiến răng nghiến lợi với điện thoại.
“Không có gì, nhà họ Lâm xảy ra chút chuyện. Em cần phải trở về một chuyến.”
Bạch Thanh Dung trực tiếp nói sự thật cho Hạ Dũng, nụ cười rạng rỡ trên mặt Hạ Dũng nháy mắt biến mất, đổi thành gương mặt anh tuấn lạnh lùng.
“Thanh Dung, có cần anh đi với em không?”
Hạ Dũng có chút không yên tâm nhìn Bạch Thanh Dung, anh lo rằng Lâm Thành Phong sẽ làm gì với Bạch Thanh Dung, thực ra tuy Lâm Thành Phong ngang ngược, nhưng tốt xấu gì cũng là một người đoan chính.
Không biết vì sao, lúc này Hạ Dũng nghe thấy Bạch Thanh Dung phải quay về nhà họ Lâm, trong lòng vô cùng bất an, nhưng lại không tiện ngăn cản. Về tình về lý Bạch Thanh Dung đã đồng ý đến thăm ông cụ Lâm, dù sao ông cụ cũng dầu hết đèn tắt.
Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu:
“Hạ Dũng, không sao đâu. Anh ta không phải loại người xấu mang tội ác tày trời, cùng lắm cũng chỉ ngang ngược một chút mà thôi, sẽ không làm gì em đâu.”
Tiếng còi xe bíp bíp ở dưới tầng vang lên, Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng đi về phía cửa sổ nương theo ánh đèn bên đường nhìn thấy xe của Lâm Thành Phong.
“Thanh Dung, anh đưa em xuống dưới.”
Hạ Dũng dịu dàng nói, Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu. Hai người đi đến bên đường, Lâm Thành Phong hạ cửa kính xe xuống, đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào hai người đang sóng đôi đi đến, gương mặt nặng nề đen lại giống như mực vậy.
“Lên xe.”
Hai từ không có chút tình cảm và nhiệt độ.
“Hạ Dũng, anh về đi. Em sẽ về sớm một chút.”
“Thanh Dung, có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho anh.”
Hạ Dũng dặn dò xong đi đến cửa xe của Lâm Thành Phong như đàm phán, từ trên cao nhìn xuống Lâm Thành Phong:
“Chủ tịch Lâm, tốt nhất anh đừng làm khó Thanh Dung. Bằng không tôi nhất định sẽ giúp cô ấy lấy lại công bằng.”
Lâm Thành Phong không vui liếc nhìn Hạ Dũng không nói, nghiêng đầu nhìn Bạch Thanh Dung:
“Không có thời gian ý kiến nữa?”
Bạch Thanh Dung không vui ngồi ở hàng ghế sau, vừa chuẩn bị vẫy tay tạm biệt Hạ Dũng. Lâm Thành Phong nhanh chóng đạp ga phóng đi, không cho hai người họ cơ hội nói chuyện.
Hạ Dũng nhìn bóng xe đã đi xa, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác không nói lên lời, dù sao cũng không tốt. Luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, nhưng nghĩ hành động hôm nay của Lâm Thành Phong, cho dù anh có quá đáng cũng sẽ không làm gì Bạch Thanh Dung.
Xe rất nhanh đã đi đến nhà họ Lâm, Lâm Thành Phong dừng xe xong thì dẫn Bạch Thanh Dung vào trong nhà họ Lâm. Đã mười một giờ, bà Lâm và ông cụ Lâm đều đã ngủ, chỉ có người giúp việc canh đêm vẫn đang bận rộn.
“Em di nghỉ trước đi, sáng mai cùng tôi đi thăm ông.”
Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung vào phòng ngủ:
“Đồ của em vẫn ở đây, không ai động đến.”
Bạch Thanh Dung nhìn xung quanh, mọi thứ ở nơi này vẫn không hề thay đổi, ngoại trừ trước sau như một còn có thêm đôi chút lạnh lẽo.
“Tôi tới không phải vì ngủ, tôi ngủ ở đâu cũng được.”
Bạch Thanh Dung không muốn chung giường chung gối với Lâm Thành Phong, cô không biết những lời nói của cô giống như chạm tới cực hạn trong lòng Lâm Thành Phong.
“Mới đi vài ngày, chẳng lẽ đã ngủ với người đàn ông khác rồi hay sao. Không muốn ngủ ở chỗ cũ nữa, trước đây sao tôi không nhìn ra em lại không biết coi trọng như vậy.”
“Lâm Thành Phong, đủ rồi, anh nổi điên cái gì.”
Bạch Thanh Dung giận dữ nhìn Lâm Thành Phong, người đàn ông này nói chuyện ngày càng không biết xấu hổ.
“Tôi nổi điên cái gì, em và người đàn ông khác thân mật, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, em dám nói anh ta không ngủ cùng cô? Bạch Thanh Dung, em giả bộ thanh cao cái gì.”
Lâm Thành Phong không hề nương tay châm chọc, mấy ngày này chỉ có trời mới biết trong lòng anh giày vò thế nào.
“Mấy thứ linh tinh anh nói đều không có, anh đừng có nói bừa.”
Bạch Thanh Dung biện minh cho mình, cô rất ghét người khác nói cô như vậy.
“Không có? Vậy không nói là được, nếu không để tôi kiểm tra xem sao.”
Lâm Thành Phong nguy hiểm nói, từng bước đến gần Bạch Thanh Dung, đôi mắt mê hoặc nhìn Bạch Thanh Dung giống như nhìn con mồi vậy, bàn tay to lớn cũng chậm rãi cởi cúc áo của mình.
“Con lên lầu thăm ông.”
Lâm Thành Phong ngẩn ngơ, rất lâu sau mới tìm thấy giọng nói của mình, nhưng giọng điệu của câu nói này lại vô cùng đau lòng.
“Đi thôi, bên ông con nhiều một chút.”
Bà Lâm đau buồn nói, Lâm Thành Phong bước từng bước lên trên lầu, đi lên bậc thang mà anh đã đi vô số lần.
Vẫn chậm rãi như lần đầu, mỗi một bước đều nặng nề giống như buộc tảng đá nặng ngàn cân vậy. Khi Lâm Thành Phong đi đến cửa phòng ngủ của ông Lâm, cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, lộ ra một khe hẹp.
Lâm Thành Phong đứng ngoài cửa một lúc lâu, một lát sau mới đẩy cửa đi vào trong. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trong căn phòng, thử làm ấm căn phòng không có bất kỳ sức sống này.
Một người đầu tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn nằm trên chiếc giường lớn kiểu Âu khắc hoa. Ông an ổn nằm trên chiếc giường lớn, tuy rằng thân thể và gương mặt đang dần già đi, nhưng đôi mắt từng trải vẫn long lanh có hồn.
“Thành Phong, đứng ngoài cửa làm gì. Vào đi!”
Ông Lâm ôn tồn nói.
“Vâng.”
Lâm Thành Phong đi vào ngồi xuống bên giường của ông Lâm.
Trong mắt mang theo cảm xúc không tên, lời muốn nói ở cổ giống như mắc xương cá vậy, không nói ra được cũng không nuốt xuống được.
Bàn tay già nua của ông Lâm nắm lấy tay của Lâm Thành Phong:
“Thành Phong, thời gian của ông không còn nhiều nữa. Dầu hết đèn tắt là quá trình của sinh mạng, con đừng nghĩ nhiều.”
Ông Lâm cười yêu thương:
“Thành Phong lớn rồi, ông cũng già rồi. Nên đi rồi.”
Lời nói của ông Lâm khiến vành mắt của Lâm Thành Phong không khỏi ửng đỏ, người ông nhìn anh trường thành từ nhỏ đến lớn, không bao lâu nữa sẽ mãi mãi rời xa mình.
“Ông, ông sẽ không sao đâu.”
Ông Lâm bất đắc dĩ thở dài:
“Thành Phong, ta đã già thế này rồi. Ta rõ ràng chuyện của mình hơn ai hết, con đừng suy nghĩ nhiều.”
“Sao chỉ có mình con quay về vậy, đứa nhỏ Thanh Dung đâu?”
“Cô ấy có việc gấp, xử lý xong sẽ nhanh chóng trở về thăm ông.”
“Có việc thì phải xử lý đã, không sao cả.”
Ông Lâm khoát tay:
“Thành Phong, Thanh Dung là đứa bé tốt, có đôi lúc con không nên quá cứng rắn.”
Lâm Thành Phong gật đầu:
“Ông, con biết rồi. Con sẽ hạnh phúc bên Thanh Dung, ông yên tâm.”
Ông Lâm vui vẻ gật đầu:
“Thành Phong, ngày mai nhớ dẫn Thanh Dung về, ông nghe nói con khiến con bé phải dọn ra ngoài ở.”
Lâm Thành Phong khẽ gật đầu, ông đã biết chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay rồi:
“Ông, bọn con…”
Ông Lâm khoát tay:
“Vợ chồng không oán giận qua đêm, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Có đôi khi con nên thu tính xấu của mình lại, không thể như vậy với vợ con.”
“Được rồi, lại nói nhiều rồi. Ông cũng có chút mệt rồi, Thành Phong, con đi làm việc đi.”
Lâm Thành Phong không yên tâm nhìn ông Lâm:
“Ông, con ở đây với ông.”
Ông Lâm cười vui vẻ:
“Người hiện giờ con nên ở bên không phải là ta, ta tuổi cao thích yên tĩnh một chút. Đừng nói nữa, đi làm việc đi.”
“Vậy ông nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thành Phong đắp chăn cho ông Lâm xong thì đi ra ngoài, đến phòng khách trấn an bà Lâm. Sau đó quay về phòng ngủ của mình và Bạch Thanh Dung, cởi áo vest ném lên giường.
Một mình ngồi trên sofa trước giường, châm thuốc lặng lẽ hút, bởi vì trong lòng chứa tâm sự mà không cẩn thận bị sặc, ho khan vài tiếng.
Anh cầm điện thoại gọi cho Cường:
“Liên hệ với chuyên gia tim nổi tiếng trên thế giới, mau lên!”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thành Phong nhẹ nhàng xoa bóp huyệt dưới mắt mình, không ngờ ông ra ngoài một chuyến, khi trở về lại bệnh nặng như vậy.
Bác sĩ riêng của nhà họ Lâm, bác sĩ Lý nói ông Lâm không còn nhiều thời gian nữa, khi Lâm Thành Phong và bà Lâm nghe thấy tin tức này, trong lòng đau xót, Lâm Thành Phong còn muốn thử cơ hội cuối cùng.
Thân thể của ông Lâm vẫn luôn không tốt, trước kia vì để ông vui vẻ, anh mới kết hôn với Bạch Thanh Dung. Không ngờ lần này ông bệnh nặng như vậy, trong lúc nói chuyện rõ ràng ông vẫn lo lắng cho cuộc sống của anh.
Lâm Thành Phong như có điều suy nghĩ, ngẩn ngơ một hồi lâu, giống như đã hạ quyết tâm, nặng nề dập tắt điếu thuốc trong tay trên sàn nhà.
Sau khi Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng trở lại biệt thự, Bạch Thanh Dung đỡ Hạ Dũng ngồi xuống, dịu dàng nói:
“Về sớm cũng chưa ăn cơm, anh có đói không?”
Hạ Dũng gật đầu, cười nói:
“Vốn dĩ không đói, em vừa nói anh lại thấy đói rồi.”
“Em đi xem trong phòng bếp có gì không, em đi nấu cơm.”
Hạ Dũng vốn muốn nói gọi đồ ăn ngoài, vừa nghe thấy Bạch Thanh Dung chủ động nói mình đích thân nấu cơm, lời nói muốn gọi đồ ăn ngoài được nuốt trở về, bởi vì Hạ Dũng thích yên tĩnh, đã sớm chuyển ra ngoài sống một mình, vậy nên không có người giúp việc, bình thường chỉ có một trợ lý Tề Vũ.
“Được, vậy bữa tối hôm nay nhờ cậy vào Thanh Dung rồi.”
Hạ Dũng vẫn nở nụ cười mê người, nói với Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh, tìm một hồi lâu chỉ có một bó mỳ và một ít rau cùng trứng gà. Có nguyên liệu gì thì làm món ăn đó, Bạch Thanh Dung bật bếp, lấy nồi đun nước sôi.
Nấu ít mỳ bỏ thêm ít rau cải, sau đó rán một quả trứng gà để lên trên. Nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm, thấy mùi vị cũng ngon, Bạch Thanh Dung nhìn cũng không nhịn được mà thèm.
Sau khi bưng mỳ đặt trước mặt Hạ Dũng, Hạ Dũng nhanh chóng cầm đũa gắp mỳ ăn, vừa ăn vừa nói:
“Ngon lắm, ngon lắm. Ngon hơn các món ăn mà đầu bếp cấp sao Michelin đánh giá.”
Bạch Thanh Dung cười khúc khích:
“Đừng trêu em nữa, bát mỳ lớn như vậy cũng không chặn được cái miệng của anh.”
Trong lòng Hạ Dũng chỉ cần là thứ Bạch Thanh Dung làm, anh đều cảm thấy đó là món ngon thế giới, anh ăn không bỏ sót thứ gì.
Với lòng ham muốn của Hạ Dũng, một bát mỳ lớn ngay cả nước cũng không còn. Khi Bạch Thanh Dung thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp xả nước chuẩn bị rửa, chuông điện thoại vang lên.
Bạch Thanh Dung cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn là số điện thoại của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung đang do dự có nên nhận hay không thì chuông điện thoại lại vang lên, cắt đứt Bạch Thanh Dung lại thầm mắng mình không có tiền đồ, chỉ là điện thoại mà thôi, anh ta cũng không ở đây, có gì phải sợ.
Bạch Thanh Dung ấn nút trả lời:
“Alo, anh lại muốn gì nữa?”
Phía đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói lạnh lùng:
“Ông, thời gian không còn nhiều nữa.”
Trong lòng Bạch Thanh Dung có chút hồi hộp, tin xấu nghe thấy gần đây thực sự quá nhiều, không phải sinh ly thì chính là tử biệt.
Câu nói thời gian không còn nhiều nữa, Bạch Thanh Dung đương nhiên nghe hiểu được ý ngầm của nó, tuy rằng Bạch Thanh Dung có chút chán ghét Lâm Thành Phong nhưng khi ở nhà họ Lâm, ông Lâm vẫn luôn rất tốt với cô, gương mặt hiền từ của ông cụ lại hiện lên trong đầu cô.
Nghĩ đến chuyện ông Lâm không còn sống lâu trên đời nữa, trong lòng Bạch Thanh Dung bắt đầu cay mũi giống như mắc xương cá vậy, không nói lên lời. Hai đầu dây điện thoại chỉ có tiếng thở nặng nề, Bạch Thanh Dung có thể cảm nhận được tâm tình bi thương của Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong cũng biết tâm tình lúc này của Bạch Thanh Dung.
Lúc này, im lặng còn hơn bất kỳ lời nói nào, nhìn nhau không nói gì, chỉ có nước Tắt, có lẽ chính là ý này.
Hồi lâu sau, Lâm Thành Phong mở miệng khẽ nói:
“Tôi đi đón em, em về thăm ông.”
Bạch Thanh Dung nhất thời nghẹn lời, theo lý cô nên đi thăm ông Lâm, nhưng về tư lợi mà nói, cô đi rồi, liệu Lâm Thành Phong có không để cô rời đi hay không.
“Có thể, nhưng chúng ta phải có thêm điều kiện cho giao ước.”
Bạch Thanh Dung nhẹ giọng nói.
“Thật phiền phức, em nói đi.”
“Không được phép ép tôi ở lại.”
“Yêu cầu nhiều quá.”
“Đồng ý với tôi, tôi sẽ tới.”
Bụp, Lâm Thành Phong trực tiếp cúp điện thoại. Sự tức giận trong lòng Bạch Thanh Dung suýt nữa đã bộc phát:
“Người kiểu gì vậy, thật là!”
“Sao vậy? Thanh Dung.” Hạ Dũng thấy Bạch Thanh Dung vào phòng bếp một lúc lâu vẫn chưa ra ngoài thì vào phòng bếp xem, kết quả nhìn thấy Bạch Thanh Dung nghiến răng nghiến lợi với điện thoại.
“Không có gì, nhà họ Lâm xảy ra chút chuyện. Em cần phải trở về một chuyến.”
Bạch Thanh Dung trực tiếp nói sự thật cho Hạ Dũng, nụ cười rạng rỡ trên mặt Hạ Dũng nháy mắt biến mất, đổi thành gương mặt anh tuấn lạnh lùng.
“Thanh Dung, có cần anh đi với em không?”
Hạ Dũng có chút không yên tâm nhìn Bạch Thanh Dung, anh lo rằng Lâm Thành Phong sẽ làm gì với Bạch Thanh Dung, thực ra tuy Lâm Thành Phong ngang ngược, nhưng tốt xấu gì cũng là một người đoan chính.
Không biết vì sao, lúc này Hạ Dũng nghe thấy Bạch Thanh Dung phải quay về nhà họ Lâm, trong lòng vô cùng bất an, nhưng lại không tiện ngăn cản. Về tình về lý Bạch Thanh Dung đã đồng ý đến thăm ông cụ Lâm, dù sao ông cụ cũng dầu hết đèn tắt.
Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu:
“Hạ Dũng, không sao đâu. Anh ta không phải loại người xấu mang tội ác tày trời, cùng lắm cũng chỉ ngang ngược một chút mà thôi, sẽ không làm gì em đâu.”
Tiếng còi xe bíp bíp ở dưới tầng vang lên, Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng đi về phía cửa sổ nương theo ánh đèn bên đường nhìn thấy xe của Lâm Thành Phong.
“Thanh Dung, anh đưa em xuống dưới.”
Hạ Dũng dịu dàng nói, Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu. Hai người đi đến bên đường, Lâm Thành Phong hạ cửa kính xe xuống, đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào hai người đang sóng đôi đi đến, gương mặt nặng nề đen lại giống như mực vậy.
“Lên xe.”
Hai từ không có chút tình cảm và nhiệt độ.
“Hạ Dũng, anh về đi. Em sẽ về sớm một chút.”
“Thanh Dung, có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho anh.”
Hạ Dũng dặn dò xong đi đến cửa xe của Lâm Thành Phong như đàm phán, từ trên cao nhìn xuống Lâm Thành Phong:
“Chủ tịch Lâm, tốt nhất anh đừng làm khó Thanh Dung. Bằng không tôi nhất định sẽ giúp cô ấy lấy lại công bằng.”
Lâm Thành Phong không vui liếc nhìn Hạ Dũng không nói, nghiêng đầu nhìn Bạch Thanh Dung:
“Không có thời gian ý kiến nữa?”
Bạch Thanh Dung không vui ngồi ở hàng ghế sau, vừa chuẩn bị vẫy tay tạm biệt Hạ Dũng. Lâm Thành Phong nhanh chóng đạp ga phóng đi, không cho hai người họ cơ hội nói chuyện.
Hạ Dũng nhìn bóng xe đã đi xa, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác không nói lên lời, dù sao cũng không tốt. Luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, nhưng nghĩ hành động hôm nay của Lâm Thành Phong, cho dù anh có quá đáng cũng sẽ không làm gì Bạch Thanh Dung.
Xe rất nhanh đã đi đến nhà họ Lâm, Lâm Thành Phong dừng xe xong thì dẫn Bạch Thanh Dung vào trong nhà họ Lâm. Đã mười một giờ, bà Lâm và ông cụ Lâm đều đã ngủ, chỉ có người giúp việc canh đêm vẫn đang bận rộn.
“Em di nghỉ trước đi, sáng mai cùng tôi đi thăm ông.”
Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung vào phòng ngủ:
“Đồ của em vẫn ở đây, không ai động đến.”
Bạch Thanh Dung nhìn xung quanh, mọi thứ ở nơi này vẫn không hề thay đổi, ngoại trừ trước sau như một còn có thêm đôi chút lạnh lẽo.
“Tôi tới không phải vì ngủ, tôi ngủ ở đâu cũng được.”
Bạch Thanh Dung không muốn chung giường chung gối với Lâm Thành Phong, cô không biết những lời nói của cô giống như chạm tới cực hạn trong lòng Lâm Thành Phong.
“Mới đi vài ngày, chẳng lẽ đã ngủ với người đàn ông khác rồi hay sao. Không muốn ngủ ở chỗ cũ nữa, trước đây sao tôi không nhìn ra em lại không biết coi trọng như vậy.”
“Lâm Thành Phong, đủ rồi, anh nổi điên cái gì.”
Bạch Thanh Dung giận dữ nhìn Lâm Thành Phong, người đàn ông này nói chuyện ngày càng không biết xấu hổ.
“Tôi nổi điên cái gì, em và người đàn ông khác thân mật, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, em dám nói anh ta không ngủ cùng cô? Bạch Thanh Dung, em giả bộ thanh cao cái gì.”
Lâm Thành Phong không hề nương tay châm chọc, mấy ngày này chỉ có trời mới biết trong lòng anh giày vò thế nào.
“Mấy thứ linh tinh anh nói đều không có, anh đừng có nói bừa.”
Bạch Thanh Dung biện minh cho mình, cô rất ghét người khác nói cô như vậy.
“Không có? Vậy không nói là được, nếu không để tôi kiểm tra xem sao.”
Lâm Thành Phong nguy hiểm nói, từng bước đến gần Bạch Thanh Dung, đôi mắt mê hoặc nhìn Bạch Thanh Dung giống như nhìn con mồi vậy, bàn tay to lớn cũng chậm rãi cởi cúc áo của mình.
Bình luận facebook