Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 91 QUYỀN LỢI ĐÁNG CÓ
CHƯƠNG 91: QUYỀN LỢI ĐÁNG CÓ
“Cô không phải là thực tập sinh công ty mới tuyển vào sao?” Lâm Đỗ nhớ đến những lời Hạ Bích vừa mới nói, chính là người Hạ Bích nhận nhầm mới đưa Bạch Thanh Dung đến phòng thư ký của Lâm Thị.
Đinh Mẫn An cười hời hợt nói: “Đúng vậy, không ngờ tôi vẫn chưa đến Lâm Thị báo cáo cô đã nghe nói đến tôi rồi, xem ra chúng ta thật sự rất hợp nhau.”
Sau khi đứng dậy ngay ngắn, Lâm Đỗ hờ hững nói: “Trên đời này không có lòng tốt nào đến không mục đích, tôi không tin cô thật sự cảm thấy chúng ta hợp nhau.”
“Tôi vừa đến công ty, tôi phải đi báo cáo rồi. Có thời gian tôi sẽ liên lạc với cô, chúng ta cùng đi ra ngoài uống café.” Đinh Mẫn An không thèm đếm xỉa đến câu nói vừa nãy của Lâm Đỗ, xoay người liền bước vào trong thang máy đến phòng thư ký báo cáo.
Còn Lâm Đỗ nhìn bóng dáng dần dần biến mất trong thang máy của Đinh Mẫn An, cô không biết vì sao cảm thấy người phụ nữ này không hề đơn giản, hơn nữa bọn họ sẽ còn liên lạc nữa.
Bên trong xe, Lâm Thành Phong tăng tốc độ lái xe, Bạch Thanh Dung dùng giấy che miệng vết thương trên trán đề phòng máu lại chảy ra. Lâm Thành Phong lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách từ tập đoàn Lâm Thị đến bệnh viện xa xôi đến thế, thực sự muốn chuyển tổng công ty Lâm Thị đến khu gần bệnh viện.
Trên đường đi, Lâm Thành Phong vượt liên tiếp mấy đèn giao thông cuối cùng cũng đến được bệnh viện, xuống xe mở cửa ghế lái phụ, ôm Bạch Thanh Dung đi thẳng vào bệnh viện.
Bệnh viện này là tài sản sở hữu thuộc tập đoàn Lâm Thị, không ai không biết Lâm Thành Phong. Vừa nhìn thấy là Lâm Thành Phong, viện trưởng cũng đích thân chạy ra ngoài nghênh đón, còn tìm chuyên gia phẫu thuật vết thương ngoài da giỏi nhất đến khám cho Bạch Thanh Dung.
Chuyên gia khoa ngoại ở trong phòng bệnh cẩn thận xử lý vết thương trên trán cho Bạch Thanh Dung: “Vẫn may vết thương không sâu, sẽ không để lại sẹo. Kiêng chua cay, chịu khó bôi thuốc, chưa đến một tháng là có thể hoàn toàn hồi phục.”
Sau khi chuyên gia băng bó xong vết thương cho Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong tiến lên, cẩn thận xem vị trí băng bó vết thương. Cách làm kỹ càng chu đáo, đường nét trôi chảy, cũng không buộc quá dày, Lâm Thành Phong gật đầu hài lòng.
Viện trưởng biết ý đưa chuyên gia rời khỏi phòng bệnh, để Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung ở lại riêng. Lâm Thành Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn to chừng bàn tay của Bạch Thanh Dung, trên trán quấn một miếng gạc lớn. Một người xinh đẹp rạng ngời bị giày vò thành bộ dạng thương tật.
Từng cơn đau trong lòng nổi lên, nếu Lâm Đỗ đó không phải là một người phụ nữ, Lâm Thành Phong quả thực muốn xử lý cô ta ngay tại đó, tuyệt đối không chỉ đơn giản là ngồi tù.
“Em đến công ty sao không gọi điện cho anh?” Lâm Thành Phong nhẹ nhàng hỏi, nếu người con gái này gọi điện cho anh trước, cô cũng sẽ không bị ức hiếp như vậy.
“Gọi rồi, anh không nghe máy.” Bạch Thanh Dung thản nhiên nói.
“Em sao lại chạy đến phòng thư ký?” Lâm Thành Phong có chút đuối lý chuyển đề tài câu chuyện. Mặc dù lúc Bạch Thanh Dung gọi điện thoại anh đang họp, nhưng không nghe máy chính là không nghe máy, không chấp nhận nổi cái cớ nhiều như vậy.
“Vâng, em không có cuộc hẹn trước với anh, lễ tân ngăn không để em lên. Vừa hay Hạ Bích xuống tầng đón thực tập sinh mới được tuyển nhưng nhận lầm người, em liền tranh thủ cơ hội đi lên. Ai biết được nhân viên công ty anh hung hãn như vậy, còn gọi bảo vệ đến.”
Nói đến đoạn sau, Bạch Thanh Dung có chút tủi thân nhìn Lâm Thành Phong, người phụ nữ đó một mực nói cô ta đã nhìn trúng Lâm Thành Phong, cô ta còn là nhân viên trong công ty Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung nghĩ đến chuyện chơi bời trăng hoa và mùi nước Goa trên người Lâm Thành Phong trước kia, trong lòng không khỏi suy đoán Lâm Thành Phong có quy tắc ngầm với Lâm Đỗ đó hay không.
“Ngốc ạ, sau này em đến công ty, anh bảo đảm sẽ không có người nào ngăn cản em nữa. Anh trở về sẽ bảo bộ phận nhân sự sa thải cô lễ tân đó, nếu không phải do cô ta ngăn cản, em cũng sẽ không bị thế này.” Lâm Thành Phong u ám nói, còn chưa bình phục lại sự tức giận vừa nãy.
Mặc dù Bạch Thanh Dung không có thiện cảm gì với cô lễ tân đó, nhưng cũng không chịu được việc cô ta thật sự bởi vì mình mà thất nghiệp: “Cô ta cũng không sai gì, chỉ làm đúng công việc trong bổn phận của mình mà thôi, thấy sếp Lâm nhà anh quả thực phải hẹn trước, nếu không hẹn trước, bất cứ người nào cũng có thể gặp anh, vậy anh cũng bận không xoay xở được.”
Lâm Thành Phong gật đầu: “Thanh Dung, em là nhớ anh đến mức không cách nào tự kiềm chế nổi nên mới đến công ty tìm anh đúng không?” Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung một cách kỳ quái, cho dù Bạch Thanh Dung đến tìm anh vì mục đích gì, trong lòng anh cũng vô cùng vui vẻ.
“Lâm Thành Phong, anh đừng kiêu như vậy có được hay không. Em đến tìm anh là có chuyện muốn nói với anh, ai ngờ gây ra tình cảnh như vậy, anh không nhắc em, em cũng suýt nữa quên mất em đến tìm anh là có việc quan trọng.” Bộ dạng Bạch Thanh Dung giờ mới phản ứng lại được.
Lâm Thành Phong vung đôi tay to lớn ôm chặt Bạch Thanh Dung vào trong lòng, ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên tóc Bạch Thanh Dung truyền đến từng đợt, trong lòng cũng vui vẻ thoải mái: “Em nói đi, có chuyện gì?”
“Anh bỏ em ra trước rồi em nói với anh.” Bạch Thanh Dung vùng vẫy, người đàn ông này bao giờ cũng thích ôm cô, cô phát ngán lên rồi.
“Anh không bỏ, nói hay không tùy em.” Lâm Thành Phong ngang ngược nói, Bạch Thanh Dung đành từ bỏ. Cô biết đôi co với người đàn ông này cô sẽ không thắng được, muốn ôm thì ôm đi, cũng không phải là lần đầu tiên ôm, cũng sẽ không mất đi một miếng thịt.
“Hôm nay em bảo nhà thiết kế đến đo quần áo đi về rồi.” Giọng nói Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng, trên đầu truyền đến giọng nói dễ nghe của Lâm Thành Phong: “Sao vậy? Không thích nhà thiết kế đó à? Vậy đổi một người khác.”
Bạch Thanh Dung ở trong lòng Lâm Thành Phong nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải không thích nhà thiết kế đó, em vẫn chưa nghĩ kỹ chuyện muốn cử hành hôn lễ với anh.”
“Giấy chứng nhận kết hôn chúng ta cũng đã nhận rồi, cử hành hôn lễ là điều tất nhiên.” Lâm Thành Phong nhẹ nhàng nói: “Thanh Dung, vì sao em không ý định ở bên anh nửa đời còn lại?”
“Em cũng không biết, chỉ là chúng ta cử hành hôn lễ muộn một chút có được không Lâm Thành Phong? Anh đừng đi tìm nhà thiết kế nữa.” Bạch Thanh Dung lại lần nữa tuyên bố suy nghĩ không muốn kết hôn của mình.
“Thanh Dung, em biết không? Trong cuộc sống của con người, rất nhiều quyết định chính xác đều được đưa ra trong tình huống mơ hồ, ví dụ chuyện anh muốn anh và em kết hôn lúc trước. Anh luôn cảm thấy đây là một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời anh.” Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung nghiêm túc nói.
“Thanh Dung, sau khi gặp được em, trong mắt anh chỉ có một người phụ nữ là em, cả đời này cũng chỉ muốn đối xử tốt với em. Hãy tin anh, lấy anh có được không?”
Bạch Thanh Dung nghe ra được sự chân thành và tình nghĩa trong lời nói của Lâm Thành Phong, cô không từ chối theo bản năng, cũng không có suy nghĩ muốn chấp nhận. Kết hôn là chuyện lớn, cô không dám qua loa, người chưa từng yêu đương như cô cứ kết hôn như vậy, nghĩ thế nào cũng không ngờ được.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không nói gì, tiếp tục thuyết phục nói: “Em còn nhớ chuyện khi ở trong bệnh viện em và mẹ em từng nói chúng ta phải tiến hành hôn lễ không? Em cũng không thể lừa bà ấy chứ?”
Bạch Thanh Dung không ngờ Lâm Thành Phong vẫn nhớ đến những lời cô tùy tiện nói để dỗ dành mẹ của cô khi ở trong bệnh viện. Người đàn ông này thật sự nói nhẹ không được liền cứng rắn, đưa mẹ cô ra để ép cô.
“Lâm Thành Phong, anh thật vô liêm sỉ lại uy hiếp người khác.” Bạch Thanh Dung cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, cô đã có thể ở trước mặt Lâm Thành Phong tùy tiện nói anh lưu manh vô liêm sỉ.
Khóe miệng Lâm Thành Phong nhếch lên nụ cười gian xảo: “Vô liêm sỉ hay không không quan trọng, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi. Thanh Dung, chúng ta đã kết hôn rồi, em hãy tin tưởng anh có thể chăm sóc cho em, bảo vệ em cả đời có được hay không? Đừng từ chối anh nữa, anh không hy vọng đến lúc đó thật sự là anh ép em lấy anh.”
“Được, nhưng chúng ta phải có ba điều kiện.” Bạch Thanh Dung nghe Lâm Thành Phong nói lời này rất nhiều lần rồi, nhưng hôm nay khi bị Lâm Thị ức hiếp, khoảnh khắc Lâm Thành Phong xuất hiện, trái tim của cô lại bình yên khá nhiều.
Trong lòng Bạch Thanh Dung cũng hiểu rất rõ, cho dù cô không đồng ý với Lâm Thành Phong, anh cũng sẽ có cách ép buộc cô cử hành hôn lễ với anh. So với việc bị ép buộc, chi bằng tự nguyện, dựa trên nguyên tắc ưu đãi tù binh, cô còn có thể ra vài điều kiện với anh.
Lâm Thành Phong nghe thấy Bạch Thanh Dung đồng ý cử hành hôn lễ với mình, trong lòng vô cùng vui sướng. Đừng nói đồng ý ba điều kiện của Bạch Thanh Dung, cho dù là 3000 điều kiện, anh cũng đồng ý.
“Thanh Dung, em cứ việc nói, anh sẽ đồng ý với em.” Khóe mắt Lâm Thành Phong cũng dào dạt tràn đầy sự vui vẻ, mặc dù anh biết người con gái ở trong lòng này này chỉ là đồng ý kết hôn với anh, trái tim cũng chưa hoàn toàn thuộc về anh, nhưng anh vẫn rất vui, còn vui hơn khi có được hợp đồng 30 tỷ của Liên minh châu Âu.
Bạch Thanh Dung hơi nhíu mày lại, sau khi suy nghĩ một lúc nói: “Bây giờ em vẫn chưa nghĩ xong, em nghĩ kỹ rồi sẽ nói với anh.”
“Được.” Lâm Thành Phong trả lời, anh cảm giác được quan hệ giữa mình và người con gái này lại tiến gần thêm một bước. Anh thấy được cuộc sống của mình sắp bắt đầu trở nên thú vị.
“Lâm Thành Phong, anh rời công ty lâu như vậy, anh không xử lý công việc sao? Em biết anh rất bận, bây giờ em đã không vấn đề gì rồi, anh đi làm việc của anh được rồi, không cần vì em làm lỡ việc quan trọng của anh.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói. Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, anh là chủ tịch của một công ty, việc phải xử lý rất nhiều. Cô không muốn bởi vì mình mà làm lỡ công việc của anh.
“Thanh Dung, em đang quan tâm anh sao?” Lúc này trong lòng Lâm Thành Phong như được quét mật, vô cùng ngọt ngào. Anh cảm thấy cảm giác khi được Bạch Thanh Dung quan tâm quả thực quá tốt đẹp, quả thực giống như muốn bay lên vậy.
Lâm Thành Phong vừa vui mừng, trong lòng liền khó chịu muốn làm một vài chuyện người lớn. Lâm Thành Phong nâng cằm Bạch Thanh Dung lên, nhào đầu khóa chặt môi của Bạch Thanh Dung, cẩn thận thưởng thức mùi vị riêng có của Bạch Thanh Dung.
Mùi thơm của Bạch Thanh Dung suýt nữa khiến cho Lâm Thành Phong không tự kiềm chế nổi, nếu không phải đây là bệnh viện, nếu không phải Bạch Thanh Dung vẫn còn đang trong kỳ kinh nguyệt, anh thật sự muốn lập tức cởi bỏ quần áo của Bạch Thanh Dung, dùng cơ thể đi chinh phục người con gái này lần nữa.
Lâm Thành Phong hôn Bạch Thanh Dung đến mức không thở nổi mới buông Bạch Thanh Dung ra. Thấy Bạch Thanh Dung với khuôn mặt đỏ ửng, Lâm Thành Phong cười dịu dàng: “Thanh Dung, sau này em chính là người của anh rồi. Khi bị người khác bắt nạt em hãy sử dụng quyền lợi của Lâm phu nhân.”
“Cô chủ Lâm có quyền lợi gì? Gặp kẻ xấu nhắc tên anh ra sao? Nhưng mỗi lần em chính là bởi nhắc tên anh ra mới bị những người phụ nữ đó ức hiếp.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói.
“Hết cách rồi, chồng em quá được phụ nữ chào đón, em nên cảm thấy tự hào và vinh hạnh khi em có được “nam thần” mà rất nhiều người phụ nữ xem trọng.” Lâm Thành Phong cười nói.
“Không biết anh có từng nghe qua một câu nói hay không, chỉ có những thứ thối tha mới có thể thu hút một đống muỗi yêu thích, cái gì cũng có nguyên nhân của nó.” Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong lại bắt đầu kiêu căng, cô không thể không nói mấy câu phá bỏ sự ra oai của anh, nếu không sau khi kết hôn anh còn không ép cô đến cùng sao.
Lâm Thành Phong khẽ cười vài tiếng, anh chưa bao giờ bất mãn chuyện Bạch Thanh Dung tranh luận hoặc làm hại anh. Ngược lại anh cảm thấy Bạch Thanh Dung như thế này là đáng yêu nhất, Lâm Thành Phong giơ tay ra kéo tay của Bạch Thanh Dung lại.
Anh nắm chặt tay, đôi mắt đẹp đẽ chăm chú nhìn Bạch Thanh Dung: “Đợi lát nữa Cường đưa em về, anh phải trở về công ty xử lý một vài chuyện. Có việc gì hoặc là nhớ anh thì gọi điện cho anh, chỉ cần em gọi đến, cho dù bận cỡ nào anh cũng nhận điện thoại, sẽ không xảy ra tình huống ngày hôm nay.”
“Vâng.” Bạch Thanh Dung gật đầu đồng ý.
Lâm Thành Phong nhìn dáng vẻ lúc hoạt bát sôi nổi, lúc yên lặng như hoa sen của Bạch Thanh Dung, trong lòng thật sự vô cùng hài lòng với người vợ này: “Vậy anh trở về công ty trước nhé.” Lâm Thành Phong dịu dàng nói.
“Chú ý lái xe an toàn.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói.
“Đúng rồi, em trở về thì có thể sử dụng quyền lợi đầu tiên của Lâm phu nhân, ví dụ suy nghĩ về hôn lễ. Cả cuộc đời chỉ có một lần, Thanh Dung, anh hy vọng thứ anh cho em là thứ em mong muốn.” Lâm Thành Phong buông tay Bạch Thanh Dung ra, bước đến cửa phòng bệnh bổ sung thêm một câu.
“Vâng, anh mau về công ty đi. Em biết rồi.” Bạch Thanh Dung có chút không kiên nhẫn trả lời Lâm Thành Phong. Người đàn ông này sao lại nhiều chuyện như thế, trước đây anh không phải rất ít lời hay sao? Bây giờ lại bô bô lắm lời giống mấy bà cô vậy.
Sau khi có được câu trả lời của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong mới rời khỏi phòng bệnh trở về công ty với tâm trạng vô cùng tốt. Vừa nãy họp xong, nhìn thấy cuộc gọi của Bạch Thanh Dung, anh liền xông ra khỏi phòng thư ký, công việc trong tay vẫn còn một đống chưa giải quyết.
Anh phải mau chóng trở về kết thúc công việc đáng chết, sau đó nhanh chóng trở về nhà họ Lâm ở bên cạnh cô vợ yêu quý của anh.
“Cô không phải là thực tập sinh công ty mới tuyển vào sao?” Lâm Đỗ nhớ đến những lời Hạ Bích vừa mới nói, chính là người Hạ Bích nhận nhầm mới đưa Bạch Thanh Dung đến phòng thư ký của Lâm Thị.
Đinh Mẫn An cười hời hợt nói: “Đúng vậy, không ngờ tôi vẫn chưa đến Lâm Thị báo cáo cô đã nghe nói đến tôi rồi, xem ra chúng ta thật sự rất hợp nhau.”
Sau khi đứng dậy ngay ngắn, Lâm Đỗ hờ hững nói: “Trên đời này không có lòng tốt nào đến không mục đích, tôi không tin cô thật sự cảm thấy chúng ta hợp nhau.”
“Tôi vừa đến công ty, tôi phải đi báo cáo rồi. Có thời gian tôi sẽ liên lạc với cô, chúng ta cùng đi ra ngoài uống café.” Đinh Mẫn An không thèm đếm xỉa đến câu nói vừa nãy của Lâm Đỗ, xoay người liền bước vào trong thang máy đến phòng thư ký báo cáo.
Còn Lâm Đỗ nhìn bóng dáng dần dần biến mất trong thang máy của Đinh Mẫn An, cô không biết vì sao cảm thấy người phụ nữ này không hề đơn giản, hơn nữa bọn họ sẽ còn liên lạc nữa.
Bên trong xe, Lâm Thành Phong tăng tốc độ lái xe, Bạch Thanh Dung dùng giấy che miệng vết thương trên trán đề phòng máu lại chảy ra. Lâm Thành Phong lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách từ tập đoàn Lâm Thị đến bệnh viện xa xôi đến thế, thực sự muốn chuyển tổng công ty Lâm Thị đến khu gần bệnh viện.
Trên đường đi, Lâm Thành Phong vượt liên tiếp mấy đèn giao thông cuối cùng cũng đến được bệnh viện, xuống xe mở cửa ghế lái phụ, ôm Bạch Thanh Dung đi thẳng vào bệnh viện.
Bệnh viện này là tài sản sở hữu thuộc tập đoàn Lâm Thị, không ai không biết Lâm Thành Phong. Vừa nhìn thấy là Lâm Thành Phong, viện trưởng cũng đích thân chạy ra ngoài nghênh đón, còn tìm chuyên gia phẫu thuật vết thương ngoài da giỏi nhất đến khám cho Bạch Thanh Dung.
Chuyên gia khoa ngoại ở trong phòng bệnh cẩn thận xử lý vết thương trên trán cho Bạch Thanh Dung: “Vẫn may vết thương không sâu, sẽ không để lại sẹo. Kiêng chua cay, chịu khó bôi thuốc, chưa đến một tháng là có thể hoàn toàn hồi phục.”
Sau khi chuyên gia băng bó xong vết thương cho Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong tiến lên, cẩn thận xem vị trí băng bó vết thương. Cách làm kỹ càng chu đáo, đường nét trôi chảy, cũng không buộc quá dày, Lâm Thành Phong gật đầu hài lòng.
Viện trưởng biết ý đưa chuyên gia rời khỏi phòng bệnh, để Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung ở lại riêng. Lâm Thành Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn to chừng bàn tay của Bạch Thanh Dung, trên trán quấn một miếng gạc lớn. Một người xinh đẹp rạng ngời bị giày vò thành bộ dạng thương tật.
Từng cơn đau trong lòng nổi lên, nếu Lâm Đỗ đó không phải là một người phụ nữ, Lâm Thành Phong quả thực muốn xử lý cô ta ngay tại đó, tuyệt đối không chỉ đơn giản là ngồi tù.
“Em đến công ty sao không gọi điện cho anh?” Lâm Thành Phong nhẹ nhàng hỏi, nếu người con gái này gọi điện cho anh trước, cô cũng sẽ không bị ức hiếp như vậy.
“Gọi rồi, anh không nghe máy.” Bạch Thanh Dung thản nhiên nói.
“Em sao lại chạy đến phòng thư ký?” Lâm Thành Phong có chút đuối lý chuyển đề tài câu chuyện. Mặc dù lúc Bạch Thanh Dung gọi điện thoại anh đang họp, nhưng không nghe máy chính là không nghe máy, không chấp nhận nổi cái cớ nhiều như vậy.
“Vâng, em không có cuộc hẹn trước với anh, lễ tân ngăn không để em lên. Vừa hay Hạ Bích xuống tầng đón thực tập sinh mới được tuyển nhưng nhận lầm người, em liền tranh thủ cơ hội đi lên. Ai biết được nhân viên công ty anh hung hãn như vậy, còn gọi bảo vệ đến.”
Nói đến đoạn sau, Bạch Thanh Dung có chút tủi thân nhìn Lâm Thành Phong, người phụ nữ đó một mực nói cô ta đã nhìn trúng Lâm Thành Phong, cô ta còn là nhân viên trong công ty Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung nghĩ đến chuyện chơi bời trăng hoa và mùi nước Goa trên người Lâm Thành Phong trước kia, trong lòng không khỏi suy đoán Lâm Thành Phong có quy tắc ngầm với Lâm Đỗ đó hay không.
“Ngốc ạ, sau này em đến công ty, anh bảo đảm sẽ không có người nào ngăn cản em nữa. Anh trở về sẽ bảo bộ phận nhân sự sa thải cô lễ tân đó, nếu không phải do cô ta ngăn cản, em cũng sẽ không bị thế này.” Lâm Thành Phong u ám nói, còn chưa bình phục lại sự tức giận vừa nãy.
Mặc dù Bạch Thanh Dung không có thiện cảm gì với cô lễ tân đó, nhưng cũng không chịu được việc cô ta thật sự bởi vì mình mà thất nghiệp: “Cô ta cũng không sai gì, chỉ làm đúng công việc trong bổn phận của mình mà thôi, thấy sếp Lâm nhà anh quả thực phải hẹn trước, nếu không hẹn trước, bất cứ người nào cũng có thể gặp anh, vậy anh cũng bận không xoay xở được.”
Lâm Thành Phong gật đầu: “Thanh Dung, em là nhớ anh đến mức không cách nào tự kiềm chế nổi nên mới đến công ty tìm anh đúng không?” Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung một cách kỳ quái, cho dù Bạch Thanh Dung đến tìm anh vì mục đích gì, trong lòng anh cũng vô cùng vui vẻ.
“Lâm Thành Phong, anh đừng kiêu như vậy có được hay không. Em đến tìm anh là có chuyện muốn nói với anh, ai ngờ gây ra tình cảnh như vậy, anh không nhắc em, em cũng suýt nữa quên mất em đến tìm anh là có việc quan trọng.” Bộ dạng Bạch Thanh Dung giờ mới phản ứng lại được.
Lâm Thành Phong vung đôi tay to lớn ôm chặt Bạch Thanh Dung vào trong lòng, ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên tóc Bạch Thanh Dung truyền đến từng đợt, trong lòng cũng vui vẻ thoải mái: “Em nói đi, có chuyện gì?”
“Anh bỏ em ra trước rồi em nói với anh.” Bạch Thanh Dung vùng vẫy, người đàn ông này bao giờ cũng thích ôm cô, cô phát ngán lên rồi.
“Anh không bỏ, nói hay không tùy em.” Lâm Thành Phong ngang ngược nói, Bạch Thanh Dung đành từ bỏ. Cô biết đôi co với người đàn ông này cô sẽ không thắng được, muốn ôm thì ôm đi, cũng không phải là lần đầu tiên ôm, cũng sẽ không mất đi một miếng thịt.
“Hôm nay em bảo nhà thiết kế đến đo quần áo đi về rồi.” Giọng nói Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng, trên đầu truyền đến giọng nói dễ nghe của Lâm Thành Phong: “Sao vậy? Không thích nhà thiết kế đó à? Vậy đổi một người khác.”
Bạch Thanh Dung ở trong lòng Lâm Thành Phong nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải không thích nhà thiết kế đó, em vẫn chưa nghĩ kỹ chuyện muốn cử hành hôn lễ với anh.”
“Giấy chứng nhận kết hôn chúng ta cũng đã nhận rồi, cử hành hôn lễ là điều tất nhiên.” Lâm Thành Phong nhẹ nhàng nói: “Thanh Dung, vì sao em không ý định ở bên anh nửa đời còn lại?”
“Em cũng không biết, chỉ là chúng ta cử hành hôn lễ muộn một chút có được không Lâm Thành Phong? Anh đừng đi tìm nhà thiết kế nữa.” Bạch Thanh Dung lại lần nữa tuyên bố suy nghĩ không muốn kết hôn của mình.
“Thanh Dung, em biết không? Trong cuộc sống của con người, rất nhiều quyết định chính xác đều được đưa ra trong tình huống mơ hồ, ví dụ chuyện anh muốn anh và em kết hôn lúc trước. Anh luôn cảm thấy đây là một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời anh.” Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung nghiêm túc nói.
“Thanh Dung, sau khi gặp được em, trong mắt anh chỉ có một người phụ nữ là em, cả đời này cũng chỉ muốn đối xử tốt với em. Hãy tin anh, lấy anh có được không?”
Bạch Thanh Dung nghe ra được sự chân thành và tình nghĩa trong lời nói của Lâm Thành Phong, cô không từ chối theo bản năng, cũng không có suy nghĩ muốn chấp nhận. Kết hôn là chuyện lớn, cô không dám qua loa, người chưa từng yêu đương như cô cứ kết hôn như vậy, nghĩ thế nào cũng không ngờ được.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không nói gì, tiếp tục thuyết phục nói: “Em còn nhớ chuyện khi ở trong bệnh viện em và mẹ em từng nói chúng ta phải tiến hành hôn lễ không? Em cũng không thể lừa bà ấy chứ?”
Bạch Thanh Dung không ngờ Lâm Thành Phong vẫn nhớ đến những lời cô tùy tiện nói để dỗ dành mẹ của cô khi ở trong bệnh viện. Người đàn ông này thật sự nói nhẹ không được liền cứng rắn, đưa mẹ cô ra để ép cô.
“Lâm Thành Phong, anh thật vô liêm sỉ lại uy hiếp người khác.” Bạch Thanh Dung cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, cô đã có thể ở trước mặt Lâm Thành Phong tùy tiện nói anh lưu manh vô liêm sỉ.
Khóe miệng Lâm Thành Phong nhếch lên nụ cười gian xảo: “Vô liêm sỉ hay không không quan trọng, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi. Thanh Dung, chúng ta đã kết hôn rồi, em hãy tin tưởng anh có thể chăm sóc cho em, bảo vệ em cả đời có được hay không? Đừng từ chối anh nữa, anh không hy vọng đến lúc đó thật sự là anh ép em lấy anh.”
“Được, nhưng chúng ta phải có ba điều kiện.” Bạch Thanh Dung nghe Lâm Thành Phong nói lời này rất nhiều lần rồi, nhưng hôm nay khi bị Lâm Thị ức hiếp, khoảnh khắc Lâm Thành Phong xuất hiện, trái tim của cô lại bình yên khá nhiều.
Trong lòng Bạch Thanh Dung cũng hiểu rất rõ, cho dù cô không đồng ý với Lâm Thành Phong, anh cũng sẽ có cách ép buộc cô cử hành hôn lễ với anh. So với việc bị ép buộc, chi bằng tự nguyện, dựa trên nguyên tắc ưu đãi tù binh, cô còn có thể ra vài điều kiện với anh.
Lâm Thành Phong nghe thấy Bạch Thanh Dung đồng ý cử hành hôn lễ với mình, trong lòng vô cùng vui sướng. Đừng nói đồng ý ba điều kiện của Bạch Thanh Dung, cho dù là 3000 điều kiện, anh cũng đồng ý.
“Thanh Dung, em cứ việc nói, anh sẽ đồng ý với em.” Khóe mắt Lâm Thành Phong cũng dào dạt tràn đầy sự vui vẻ, mặc dù anh biết người con gái ở trong lòng này này chỉ là đồng ý kết hôn với anh, trái tim cũng chưa hoàn toàn thuộc về anh, nhưng anh vẫn rất vui, còn vui hơn khi có được hợp đồng 30 tỷ của Liên minh châu Âu.
Bạch Thanh Dung hơi nhíu mày lại, sau khi suy nghĩ một lúc nói: “Bây giờ em vẫn chưa nghĩ xong, em nghĩ kỹ rồi sẽ nói với anh.”
“Được.” Lâm Thành Phong trả lời, anh cảm giác được quan hệ giữa mình và người con gái này lại tiến gần thêm một bước. Anh thấy được cuộc sống của mình sắp bắt đầu trở nên thú vị.
“Lâm Thành Phong, anh rời công ty lâu như vậy, anh không xử lý công việc sao? Em biết anh rất bận, bây giờ em đã không vấn đề gì rồi, anh đi làm việc của anh được rồi, không cần vì em làm lỡ việc quan trọng của anh.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói. Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, anh là chủ tịch của một công ty, việc phải xử lý rất nhiều. Cô không muốn bởi vì mình mà làm lỡ công việc của anh.
“Thanh Dung, em đang quan tâm anh sao?” Lúc này trong lòng Lâm Thành Phong như được quét mật, vô cùng ngọt ngào. Anh cảm thấy cảm giác khi được Bạch Thanh Dung quan tâm quả thực quá tốt đẹp, quả thực giống như muốn bay lên vậy.
Lâm Thành Phong vừa vui mừng, trong lòng liền khó chịu muốn làm một vài chuyện người lớn. Lâm Thành Phong nâng cằm Bạch Thanh Dung lên, nhào đầu khóa chặt môi của Bạch Thanh Dung, cẩn thận thưởng thức mùi vị riêng có của Bạch Thanh Dung.
Mùi thơm của Bạch Thanh Dung suýt nữa khiến cho Lâm Thành Phong không tự kiềm chế nổi, nếu không phải đây là bệnh viện, nếu không phải Bạch Thanh Dung vẫn còn đang trong kỳ kinh nguyệt, anh thật sự muốn lập tức cởi bỏ quần áo của Bạch Thanh Dung, dùng cơ thể đi chinh phục người con gái này lần nữa.
Lâm Thành Phong hôn Bạch Thanh Dung đến mức không thở nổi mới buông Bạch Thanh Dung ra. Thấy Bạch Thanh Dung với khuôn mặt đỏ ửng, Lâm Thành Phong cười dịu dàng: “Thanh Dung, sau này em chính là người của anh rồi. Khi bị người khác bắt nạt em hãy sử dụng quyền lợi của Lâm phu nhân.”
“Cô chủ Lâm có quyền lợi gì? Gặp kẻ xấu nhắc tên anh ra sao? Nhưng mỗi lần em chính là bởi nhắc tên anh ra mới bị những người phụ nữ đó ức hiếp.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói.
“Hết cách rồi, chồng em quá được phụ nữ chào đón, em nên cảm thấy tự hào và vinh hạnh khi em có được “nam thần” mà rất nhiều người phụ nữ xem trọng.” Lâm Thành Phong cười nói.
“Không biết anh có từng nghe qua một câu nói hay không, chỉ có những thứ thối tha mới có thể thu hút một đống muỗi yêu thích, cái gì cũng có nguyên nhân của nó.” Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong lại bắt đầu kiêu căng, cô không thể không nói mấy câu phá bỏ sự ra oai của anh, nếu không sau khi kết hôn anh còn không ép cô đến cùng sao.
Lâm Thành Phong khẽ cười vài tiếng, anh chưa bao giờ bất mãn chuyện Bạch Thanh Dung tranh luận hoặc làm hại anh. Ngược lại anh cảm thấy Bạch Thanh Dung như thế này là đáng yêu nhất, Lâm Thành Phong giơ tay ra kéo tay của Bạch Thanh Dung lại.
Anh nắm chặt tay, đôi mắt đẹp đẽ chăm chú nhìn Bạch Thanh Dung: “Đợi lát nữa Cường đưa em về, anh phải trở về công ty xử lý một vài chuyện. Có việc gì hoặc là nhớ anh thì gọi điện cho anh, chỉ cần em gọi đến, cho dù bận cỡ nào anh cũng nhận điện thoại, sẽ không xảy ra tình huống ngày hôm nay.”
“Vâng.” Bạch Thanh Dung gật đầu đồng ý.
Lâm Thành Phong nhìn dáng vẻ lúc hoạt bát sôi nổi, lúc yên lặng như hoa sen của Bạch Thanh Dung, trong lòng thật sự vô cùng hài lòng với người vợ này: “Vậy anh trở về công ty trước nhé.” Lâm Thành Phong dịu dàng nói.
“Chú ý lái xe an toàn.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói.
“Đúng rồi, em trở về thì có thể sử dụng quyền lợi đầu tiên của Lâm phu nhân, ví dụ suy nghĩ về hôn lễ. Cả cuộc đời chỉ có một lần, Thanh Dung, anh hy vọng thứ anh cho em là thứ em mong muốn.” Lâm Thành Phong buông tay Bạch Thanh Dung ra, bước đến cửa phòng bệnh bổ sung thêm một câu.
“Vâng, anh mau về công ty đi. Em biết rồi.” Bạch Thanh Dung có chút không kiên nhẫn trả lời Lâm Thành Phong. Người đàn ông này sao lại nhiều chuyện như thế, trước đây anh không phải rất ít lời hay sao? Bây giờ lại bô bô lắm lời giống mấy bà cô vậy.
Sau khi có được câu trả lời của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong mới rời khỏi phòng bệnh trở về công ty với tâm trạng vô cùng tốt. Vừa nãy họp xong, nhìn thấy cuộc gọi của Bạch Thanh Dung, anh liền xông ra khỏi phòng thư ký, công việc trong tay vẫn còn một đống chưa giải quyết.
Anh phải mau chóng trở về kết thúc công việc đáng chết, sau đó nhanh chóng trở về nhà họ Lâm ở bên cạnh cô vợ yêu quý của anh.
Bình luận facebook