Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 96 MẶT KHÁC CỦA CÔ
CHƯƠNG 96: MẶT KHÁC CỦA CÔ
Nhìn cửa lớn nhà họ Lâm vắng ngắt không một bóng người, gương mặt hoàn hảo như được thượng đế điêu khắc của Lâm Thành Phong trở nên âm u.
Mở cửa, xuống xe. Lâm Thành Phong đi phía trước, Cường theo sau, hai người cất bước đi đến nhà chính của họ Lâm. Không riêng gì cửa lớn, ngay cả trong vườn nhà họ Lâm cũng không có người, bình thường khắp nơi đều thấy người làm vườn, người giúp việc, bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng ai.
Hiện tại không chỉ mỗi Cường thấy không ổn, ngay cả Lâm Thành Phong cũng có chút không yên. Đã xảy ra chuyện gì sao? Nhà họ Lâm không có bất kỳ ai, nhưng đèn trong nhà vẫn sáng.
Một ý nghĩ đáng sợ quanh quẩn trong lòng Lâm Thành Phong, hay là nhà họ Lâm bị bắt cóc rồi? Hình như Cường cũng nghĩ vậy, len lén nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong sầm mặt, anh không tin trên đời này lại có người có lá gan lớn dám động đến anh. anh và Cường nhanh chóng tiến thẳng vào nhà.
Lúc gần đến, Lâm Thành Phong nghe thấy bên trong có tiếng hát hò vỗ tay. Âm thanh này đâu có giống hiện trường bắt cóc, giống party ăn mừng hơn đúng không?
Trong nhà, Bạch Thanh Dung đang đứng trên ghế hát một ca khúc tiếng Anh, tất cả mọi người phía dưới dùng bát đũa gõ nhịp theo cô, cộng thêm có men rượu nên Bạch Thanh Dung càng cởi mở vừa hát vừa mời mọi người uống rượu.
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều đã bị Bạch Thanh Dung cảm hóa, uống rượu cùng Bạch Thanh Dung như bạn bè. Giọng hát của Bạch Thanh Dung đã có men say trở nên vang hơn, say lòng người hơn.
Mọi người đắm chìm trong tiếng hát ngọt ngào của Bạch Thanh Dung, bọn họ chưa từng biết hóa ra trên đời này có người hát hay đến thế.
Vệ sĩ đã nhạy bén nhận ra Lâm Thành Phong và Cường đứng ngoài cửa, lập tức nháy mắt với nhau. Họ nhanh chóng buông đũa và ly rượu trong tay xuống, lặng yên nhìn cô gái vẫn đang say sưa ca hát.
Bạch Thanh Dung hát thêm vài câu, nhận thấy bầu không khí trong phòng hơi kỳ lạ. Mở mắt thấy mọi người trên bàn ăn lo lắng nhìn mình, cô còn cho rằng mình hát dở làm bọn họ sợ.
Cô buồn buồn nói: “Sao lại nhìn tôi như vậy, tôi hát dở lắm à?” Tất cả mọi người vẫn lặng yên không nói.
“Bốp bốp bốp.” Có tiếng vỗ tay vang lên nơi phía cửa, Bạch Thanh Dung nghiêng đầu thấy Lâm Thành Phong tao nhã vỗ tay, đôi mắt mơ màng nhìn Bạch Thanh Dung, khẽ hé môi mỏng: “Êm tai lắm, thật không ngờ Thanh Dung còn có tài lẻ này.”
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong đột nhiên trở về, vội vã nhảy xuống ghế, lúng túng cười nói: “Điều anh không ngờ vẫn còn nhiều lắm.”
Cô xoay người nói với mọi người trên bàn ăn: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi nhé.” Bạch Thanh Dung lo lắng những người này sẽ bị Lâm Thành Phong trách mắng vì cô.
Mọi người thấy Lâm Thành Phong không dám thở mạnh, nghe được câu nói của Bạch Thanh Dung thì cảm tưởng như được giải thoát, giải tán mau lẹ, chỉ còn mấy người giúp việc đang giúp vú Trương dọn dẹp bát đũa ly rượu trên bàn.
“Xem ra hôm nay em rất vui.” Lâm Thành Phong đi tới trước mặt Bạch Thanh Dung, híp mắt nói: “Anh đi từ cửa vào đây không thấy ai, có chuyện gì vui mà lại kéo mọi người đến đây chúc mừng vậy? Ngay cả người gác cổng cũng không có.”
Bạch Thanh Dung nghe ra được vài phần tức giận từ lời nói của Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, anh ăn cơm chưa? Chưa thì em đi nấu mì cho anh.”
“Muốn chạy sao? Nói anh nghe xem sao em vui như vậy.” Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung muốn kiếm cớ chuồn mất, trong lòng càng không vui, rốt cuộc có chuyện gì mọi người đều biết mà anh lại không biết, anh rất ghét cảm giác bị giấu giếm.
Nhưng anh không biết Bạch Thanh Dung muốn chạy là vì cô sợ nếu nói ra sự thật với Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong sẽ tức giận hơn. Cô mang hoa của Lâm Thành Phong tặng làm thành trà hoa và mứt hoa, anh không tức chết mới lạ.
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong muốn hỏi đến cùng, bèn tỏ thái độ cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Em nói với anh, anh không được tức giận.”
Lâm Thành Phong thản nhiên gật đầu: “Ừ.” Bạch Thanh Dung không tin lắm, nghiêm túc nói: “Anh chắc chứ?”
Lâm Thành Phong buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung, cô gái nhỏ này rốt cuộc không tin anh đến mức nào: “Anh chắc chắn.”
Sau khi có được sự cam đoan của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung đánh bạo nói: “Hoa anh tặng em, em đã làm thành trà hoa và mứt hoa rồi. Mọi người vất vả giúp em làm xong, để tỏ lòng cảm ơn, em mời bọn họ cùng ăn cơm.”
Bạch Thanh Dung nói xong, ngẩng đầu quan sát sắc mặt và ánh mắt của Lâm Thành Phong: Không có sát khí cũng không u ám, vậy chắc là anh không tức giận, trong lòng Bạch Thanh Dung thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Trà hoa? Mứt hoa?” Lâm Thành Phong không hiểu nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong còn mơ hồ bèn chạy đến phòng khách lấy một hũ trà hoa và mứt hoa cho Lâm Thành Phong xem.
“Đây, chính là nó.” Bạch Thanh Dung còn mở một hũ mứt hoa đưa tới bên mũi Lâm Thành Phong, vui vẻ nói: “Ngửi xem có thơm không, trong này còn có mật hoa nữa. Ngửi thơm, uống càng thơm.”
Lâm Thành Phong ngửi thử, quả thực rất thơm, trà hoa rất khéo, rất đẹp mắt. anh không ngờ cô vợ nhỏ của anh thông minh như thế, hoa vốn sắp héo tàn mà cô có thể biến chúng thành trà hoa và mứt hoa để thưởng thức.
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong không nói lời nào, nụ cười trên khuôn mặt cũng đọng lại, cô thấp giọng nói: “Xin lỗi, em không nên tùy tiện xử lý hoa anh mua, càng không nên tùy tiện gọi vệ sĩ đến cùng làm trà hoa.” Bạch Thanh Dung cho rằng Lâm Thành Phong không vui với cách làm của cô, để tránh liên lụy những người khác, cô bèn nói lời xin lỗi Lâm Thành Phong trước.
Sắc mặt Lâm Thành Phong không thay đổi nhìn Bạch Thanh Dung nhưng trong lòng đã sớm vui như nở hoa, cô vợ nhỏ của thực sự càng ngày càng thú vị, Lâm Thành Phong quyết định trêu chọc cô một chút, sầm mặt nói: “Ban ngày anh phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, em lại ở nhà tổ chức ăn uống linh đình đến mức cả người gác cổng cũng không thấy đâu. Anh nuôi những người này có tác dụng gì?”
Nghe Lâm Thành Phong nói, Bạch Thanh Dung cho rằng Lâm Thành Phong giận thật. Trong lòng cô luống cuống, cô thực sự sợ vì mình mà liên lụy đến những người khác, vội vàng nói: “Lâm Thành Phong, không liên quan đến họ, là tự em muốn làm. Anh muốn phạt thì phạt em là được, đừng làm khó bọn họ.”
“Vậy anh phải phạt em thế nào?” Lâm Thành Phong cố nén cười nói. Bạch Thanh Dung nghe thấy Lâm Thành Phong không làm khó dễ người khác, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Tùy anh.”
“Chồng em bận bịu cả ngày, chưa uống ngụm nước nào cả.” Lâm Thành Phong giả vờ nghiêm túc nói. Bạch Thanh Dung phản ứng nhanh, vội vàng nói: “Em đi rót nước cho anh ngay, à không, em đi nấu cơm cho anh ngay.”
Lâm Thành Phong nhìn trà và mứt hoa trong tay Bạch Thanh Dung: “Em tiện tay ngâm trà và mứt em làm rồi đưa lên phòng sách cho anh nhé, hoa của anh bị em phá như vậy, anh muốn nếm thử xem nó có đáng hay không.” Nói xong, Lâm Thành Phong đi thẳng lên lầu.
Lâm Thành Phong đi rồi, Bạch Thanh Dung mới hiểu ra, vừa nãy Lâm Thành Phong không hề tức giận. anh chỉ cố ý đùa cô, Bạch Thanh Dung càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng mình.
Kẻ có tiền không dễ nói chuyện, chỉ thích vòng vo, muốn cô nấu cơm cho anh lại không nói thẳng, phải vòng vo để cô chủ động. Bạch Thanh Dung trợn mắt đi vào phòng bếp, bắt tay chuẩn bị cơm nước cho Lâm Thành Phong, tiện thể ngâm trà luôn.
Trong phòng sách, Lâm Thành Phong yên tĩnh đợi cô vợ nhỏ đưa cơm đến, nghĩ đến cảnh cô vợ nhỏ của mình hát hò ăn uống vui vẻ trước mặt mọi người, Lâm Thành Phong đã muốn nổi giận.
Anh và cô chưa từng vui vẻ ăn cơm cùng nhau, càng không cần nhắc đến việc cô hát cho anh nghe. Có điều việc gì cũng có hai mặt, nhờ bó hoa hơn ba trăm triệu mà anh thấy được một phương diện khác của Bạch Thanh Dung, những đóa hoa bị vứt bỏ trong tay cô lại trở thành món ngon, Lâm Thành Phong suy nghĩ một lúc bất chợt nở nụ cười.
Quả nhiên là cô gái mà anh yêu, luôn đặc biệt như thế.
Cửa phòng sách mở ra, Bạch Thanh Dung bưng một khay gỗ cẩn thận đi tới trước bàn đọc sách, đặt hai món ăn trên bàn, còn có một ly trà hoa hồng, một chiếc bánh ga-tô cuộn, một chén cơm.
Bạch Thanh Dung bày thức ăn xong, nói: “Anh muốn uống trà trước hay sau bữa ăn?” Lâm Thành Phong không hiểu lắm nhìn cô, yên lặng chờ Bạch Thanh Dung giải thích.
“Thường thì em uống trà trước bữa ăn, vì sau sau bữa ăn thì trà nguội mất.” Bạch Thanh Dung giải thích: “Không phải anh nói muốn nếm thử trà hoa và mứt hoa em làm sao?”
“Bánh ga-tô là sao?” Lâm Thành Phong nghi hoặc nhìn bánh ga-tô cuộn trong đĩa, bữa tối có bánh ga-tô ư?
“À, trong bánh ga-tô có phết mứt hoa. Anh có thể coi nó là món tráng miệng sau bữa ăn.” Nói rồi, Bạch Thanh Dung đưa trà hoa đến tay Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong đón lấy, cúi đầu ngửi mùi trà thơm ngát mê người.
Nghĩ đến trà hoa này là do Bạch Thanh Dung làm, Lâm Thành Phong nhẹ nhàng thổi rồi hớp nhẹ, mùi hoa thơm nồng tràn đầy khoang miệng làm giảm bớt ít nhiều sự mệt mỏi của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong đặt trà lên bàn, cầm đũa nhìn hai món ăn, một món măng non xào tỏi, một món cá chép chua ngọt. Thoạt nhìn màu sắc hương vị đều có đủ, vừa nãy Lâm Thành Phong không cảm thấy đói, bây giờ vừa nhìn đã đói bụng.
Gắp một miếng thịt cá cho vào miệng nhai chậm rãi, vì ngon nên anh gắp liên tiếp mấy đũa, Lâm Thành Phong càng ăn càng đói cũng không trêu đùa Bạch Thanh Dung nữa, chăm chú vào bàn sách đầy thức ăn trước mặt.
Chỉ chốc lát, Lâm Thành Phong đã ăn hết một con cá và đĩa thức ăn. Bạch Thanh Dung bên cạnh kinh ngạc, cô vẫn luôn cho rằng bữa tối ăn ít một chút nên chỉ làm hai món.
Không ngờ Lâm Thành Phong ăn sạch sành sanh, Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, anh ăn chưa no hả, hay là em đi làm thêm cho anh nhé?”
“Chồng em ăn nhiều lắm sao?” Lâm Thành Phong hỏi, Bạch Thanh Dung ngượng ngùng cúi đầu nói: “Em thấy anh ăn hết rồi nên nghĩ anh chưa no.”
Lâm Thành Phong tự tay vuốt nhẹ chóp mũi của Bạch Thanh Dung, khẽ cười nói: “Bởi vì em nấu ngon nên anh mới ăn hết.”
Lâm Thành Phong vừa nói vậy, Bạch Thanh Dung càng thêm ngượng ngùng. Người đàn ông này không phải là người giỏi kinh doanh ư, sao lại nói năng không nghiêm túc như vậy nhỉ. Bạch Thanh Dung nhìn trong đĩa còn có một chiếc bánh ga-tô, bèn cầm bánh ga-tô đưa cho Lâm Thành Phong: “Còn có tráng miệng sau bữa ăn, anh muốn ăn không?”
Lâm Thành Phong nhíu mày: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”
“Ừm, vậy em ăn.” Nói xong, Bạch Thanh Dung cắn một miếng bánh ga-tô, bánh xốp mềm xen lẫn hương thơm mứt hoa hồng, quả là hương vị tuyệt vời đối với người yêu đồ ngọt như Bạch Thanh Dung.
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung khéo léo ăn bánh ga-tô, hai má phồng phồng như một cô sóc nhỏ đáng yêu.
Bạch Thanh Dung nhanh chóng giải quyết miếng bánh ga-tô, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Miệng còn chưa kịp nhai xong bánh ga-tô, cô đã vội vàng cầm tay Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, em có việc muốn nói với anh.”
Lâm Thành Phong vô cùng ngạc nhiên nhìn Bạch Thanh Dung, cô gái này thật là, bánh ga-tô còn chưa nhai hết đã vội nói chuyện với anh, không sợ bị nghẹn chết sao?
Nhìn cửa lớn nhà họ Lâm vắng ngắt không một bóng người, gương mặt hoàn hảo như được thượng đế điêu khắc của Lâm Thành Phong trở nên âm u.
Mở cửa, xuống xe. Lâm Thành Phong đi phía trước, Cường theo sau, hai người cất bước đi đến nhà chính của họ Lâm. Không riêng gì cửa lớn, ngay cả trong vườn nhà họ Lâm cũng không có người, bình thường khắp nơi đều thấy người làm vườn, người giúp việc, bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng ai.
Hiện tại không chỉ mỗi Cường thấy không ổn, ngay cả Lâm Thành Phong cũng có chút không yên. Đã xảy ra chuyện gì sao? Nhà họ Lâm không có bất kỳ ai, nhưng đèn trong nhà vẫn sáng.
Một ý nghĩ đáng sợ quanh quẩn trong lòng Lâm Thành Phong, hay là nhà họ Lâm bị bắt cóc rồi? Hình như Cường cũng nghĩ vậy, len lén nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong sầm mặt, anh không tin trên đời này lại có người có lá gan lớn dám động đến anh. anh và Cường nhanh chóng tiến thẳng vào nhà.
Lúc gần đến, Lâm Thành Phong nghe thấy bên trong có tiếng hát hò vỗ tay. Âm thanh này đâu có giống hiện trường bắt cóc, giống party ăn mừng hơn đúng không?
Trong nhà, Bạch Thanh Dung đang đứng trên ghế hát một ca khúc tiếng Anh, tất cả mọi người phía dưới dùng bát đũa gõ nhịp theo cô, cộng thêm có men rượu nên Bạch Thanh Dung càng cởi mở vừa hát vừa mời mọi người uống rượu.
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều đã bị Bạch Thanh Dung cảm hóa, uống rượu cùng Bạch Thanh Dung như bạn bè. Giọng hát của Bạch Thanh Dung đã có men say trở nên vang hơn, say lòng người hơn.
Mọi người đắm chìm trong tiếng hát ngọt ngào của Bạch Thanh Dung, bọn họ chưa từng biết hóa ra trên đời này có người hát hay đến thế.
Vệ sĩ đã nhạy bén nhận ra Lâm Thành Phong và Cường đứng ngoài cửa, lập tức nháy mắt với nhau. Họ nhanh chóng buông đũa và ly rượu trong tay xuống, lặng yên nhìn cô gái vẫn đang say sưa ca hát.
Bạch Thanh Dung hát thêm vài câu, nhận thấy bầu không khí trong phòng hơi kỳ lạ. Mở mắt thấy mọi người trên bàn ăn lo lắng nhìn mình, cô còn cho rằng mình hát dở làm bọn họ sợ.
Cô buồn buồn nói: “Sao lại nhìn tôi như vậy, tôi hát dở lắm à?” Tất cả mọi người vẫn lặng yên không nói.
“Bốp bốp bốp.” Có tiếng vỗ tay vang lên nơi phía cửa, Bạch Thanh Dung nghiêng đầu thấy Lâm Thành Phong tao nhã vỗ tay, đôi mắt mơ màng nhìn Bạch Thanh Dung, khẽ hé môi mỏng: “Êm tai lắm, thật không ngờ Thanh Dung còn có tài lẻ này.”
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong đột nhiên trở về, vội vã nhảy xuống ghế, lúng túng cười nói: “Điều anh không ngờ vẫn còn nhiều lắm.”
Cô xoay người nói với mọi người trên bàn ăn: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi nhé.” Bạch Thanh Dung lo lắng những người này sẽ bị Lâm Thành Phong trách mắng vì cô.
Mọi người thấy Lâm Thành Phong không dám thở mạnh, nghe được câu nói của Bạch Thanh Dung thì cảm tưởng như được giải thoát, giải tán mau lẹ, chỉ còn mấy người giúp việc đang giúp vú Trương dọn dẹp bát đũa ly rượu trên bàn.
“Xem ra hôm nay em rất vui.” Lâm Thành Phong đi tới trước mặt Bạch Thanh Dung, híp mắt nói: “Anh đi từ cửa vào đây không thấy ai, có chuyện gì vui mà lại kéo mọi người đến đây chúc mừng vậy? Ngay cả người gác cổng cũng không có.”
Bạch Thanh Dung nghe ra được vài phần tức giận từ lời nói của Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, anh ăn cơm chưa? Chưa thì em đi nấu mì cho anh.”
“Muốn chạy sao? Nói anh nghe xem sao em vui như vậy.” Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung muốn kiếm cớ chuồn mất, trong lòng càng không vui, rốt cuộc có chuyện gì mọi người đều biết mà anh lại không biết, anh rất ghét cảm giác bị giấu giếm.
Nhưng anh không biết Bạch Thanh Dung muốn chạy là vì cô sợ nếu nói ra sự thật với Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong sẽ tức giận hơn. Cô mang hoa của Lâm Thành Phong tặng làm thành trà hoa và mứt hoa, anh không tức chết mới lạ.
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong muốn hỏi đến cùng, bèn tỏ thái độ cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Em nói với anh, anh không được tức giận.”
Lâm Thành Phong thản nhiên gật đầu: “Ừ.” Bạch Thanh Dung không tin lắm, nghiêm túc nói: “Anh chắc chứ?”
Lâm Thành Phong buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung, cô gái nhỏ này rốt cuộc không tin anh đến mức nào: “Anh chắc chắn.”
Sau khi có được sự cam đoan của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung đánh bạo nói: “Hoa anh tặng em, em đã làm thành trà hoa và mứt hoa rồi. Mọi người vất vả giúp em làm xong, để tỏ lòng cảm ơn, em mời bọn họ cùng ăn cơm.”
Bạch Thanh Dung nói xong, ngẩng đầu quan sát sắc mặt và ánh mắt của Lâm Thành Phong: Không có sát khí cũng không u ám, vậy chắc là anh không tức giận, trong lòng Bạch Thanh Dung thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Trà hoa? Mứt hoa?” Lâm Thành Phong không hiểu nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong còn mơ hồ bèn chạy đến phòng khách lấy một hũ trà hoa và mứt hoa cho Lâm Thành Phong xem.
“Đây, chính là nó.” Bạch Thanh Dung còn mở một hũ mứt hoa đưa tới bên mũi Lâm Thành Phong, vui vẻ nói: “Ngửi xem có thơm không, trong này còn có mật hoa nữa. Ngửi thơm, uống càng thơm.”
Lâm Thành Phong ngửi thử, quả thực rất thơm, trà hoa rất khéo, rất đẹp mắt. anh không ngờ cô vợ nhỏ của anh thông minh như thế, hoa vốn sắp héo tàn mà cô có thể biến chúng thành trà hoa và mứt hoa để thưởng thức.
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong không nói lời nào, nụ cười trên khuôn mặt cũng đọng lại, cô thấp giọng nói: “Xin lỗi, em không nên tùy tiện xử lý hoa anh mua, càng không nên tùy tiện gọi vệ sĩ đến cùng làm trà hoa.” Bạch Thanh Dung cho rằng Lâm Thành Phong không vui với cách làm của cô, để tránh liên lụy những người khác, cô bèn nói lời xin lỗi Lâm Thành Phong trước.
Sắc mặt Lâm Thành Phong không thay đổi nhìn Bạch Thanh Dung nhưng trong lòng đã sớm vui như nở hoa, cô vợ nhỏ của thực sự càng ngày càng thú vị, Lâm Thành Phong quyết định trêu chọc cô một chút, sầm mặt nói: “Ban ngày anh phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, em lại ở nhà tổ chức ăn uống linh đình đến mức cả người gác cổng cũng không thấy đâu. Anh nuôi những người này có tác dụng gì?”
Nghe Lâm Thành Phong nói, Bạch Thanh Dung cho rằng Lâm Thành Phong giận thật. Trong lòng cô luống cuống, cô thực sự sợ vì mình mà liên lụy đến những người khác, vội vàng nói: “Lâm Thành Phong, không liên quan đến họ, là tự em muốn làm. Anh muốn phạt thì phạt em là được, đừng làm khó bọn họ.”
“Vậy anh phải phạt em thế nào?” Lâm Thành Phong cố nén cười nói. Bạch Thanh Dung nghe thấy Lâm Thành Phong không làm khó dễ người khác, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Tùy anh.”
“Chồng em bận bịu cả ngày, chưa uống ngụm nước nào cả.” Lâm Thành Phong giả vờ nghiêm túc nói. Bạch Thanh Dung phản ứng nhanh, vội vàng nói: “Em đi rót nước cho anh ngay, à không, em đi nấu cơm cho anh ngay.”
Lâm Thành Phong nhìn trà và mứt hoa trong tay Bạch Thanh Dung: “Em tiện tay ngâm trà và mứt em làm rồi đưa lên phòng sách cho anh nhé, hoa của anh bị em phá như vậy, anh muốn nếm thử xem nó có đáng hay không.” Nói xong, Lâm Thành Phong đi thẳng lên lầu.
Lâm Thành Phong đi rồi, Bạch Thanh Dung mới hiểu ra, vừa nãy Lâm Thành Phong không hề tức giận. anh chỉ cố ý đùa cô, Bạch Thanh Dung càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng mình.
Kẻ có tiền không dễ nói chuyện, chỉ thích vòng vo, muốn cô nấu cơm cho anh lại không nói thẳng, phải vòng vo để cô chủ động. Bạch Thanh Dung trợn mắt đi vào phòng bếp, bắt tay chuẩn bị cơm nước cho Lâm Thành Phong, tiện thể ngâm trà luôn.
Trong phòng sách, Lâm Thành Phong yên tĩnh đợi cô vợ nhỏ đưa cơm đến, nghĩ đến cảnh cô vợ nhỏ của mình hát hò ăn uống vui vẻ trước mặt mọi người, Lâm Thành Phong đã muốn nổi giận.
Anh và cô chưa từng vui vẻ ăn cơm cùng nhau, càng không cần nhắc đến việc cô hát cho anh nghe. Có điều việc gì cũng có hai mặt, nhờ bó hoa hơn ba trăm triệu mà anh thấy được một phương diện khác của Bạch Thanh Dung, những đóa hoa bị vứt bỏ trong tay cô lại trở thành món ngon, Lâm Thành Phong suy nghĩ một lúc bất chợt nở nụ cười.
Quả nhiên là cô gái mà anh yêu, luôn đặc biệt như thế.
Cửa phòng sách mở ra, Bạch Thanh Dung bưng một khay gỗ cẩn thận đi tới trước bàn đọc sách, đặt hai món ăn trên bàn, còn có một ly trà hoa hồng, một chiếc bánh ga-tô cuộn, một chén cơm.
Bạch Thanh Dung bày thức ăn xong, nói: “Anh muốn uống trà trước hay sau bữa ăn?” Lâm Thành Phong không hiểu lắm nhìn cô, yên lặng chờ Bạch Thanh Dung giải thích.
“Thường thì em uống trà trước bữa ăn, vì sau sau bữa ăn thì trà nguội mất.” Bạch Thanh Dung giải thích: “Không phải anh nói muốn nếm thử trà hoa và mứt hoa em làm sao?”
“Bánh ga-tô là sao?” Lâm Thành Phong nghi hoặc nhìn bánh ga-tô cuộn trong đĩa, bữa tối có bánh ga-tô ư?
“À, trong bánh ga-tô có phết mứt hoa. Anh có thể coi nó là món tráng miệng sau bữa ăn.” Nói rồi, Bạch Thanh Dung đưa trà hoa đến tay Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong đón lấy, cúi đầu ngửi mùi trà thơm ngát mê người.
Nghĩ đến trà hoa này là do Bạch Thanh Dung làm, Lâm Thành Phong nhẹ nhàng thổi rồi hớp nhẹ, mùi hoa thơm nồng tràn đầy khoang miệng làm giảm bớt ít nhiều sự mệt mỏi của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong đặt trà lên bàn, cầm đũa nhìn hai món ăn, một món măng non xào tỏi, một món cá chép chua ngọt. Thoạt nhìn màu sắc hương vị đều có đủ, vừa nãy Lâm Thành Phong không cảm thấy đói, bây giờ vừa nhìn đã đói bụng.
Gắp một miếng thịt cá cho vào miệng nhai chậm rãi, vì ngon nên anh gắp liên tiếp mấy đũa, Lâm Thành Phong càng ăn càng đói cũng không trêu đùa Bạch Thanh Dung nữa, chăm chú vào bàn sách đầy thức ăn trước mặt.
Chỉ chốc lát, Lâm Thành Phong đã ăn hết một con cá và đĩa thức ăn. Bạch Thanh Dung bên cạnh kinh ngạc, cô vẫn luôn cho rằng bữa tối ăn ít một chút nên chỉ làm hai món.
Không ngờ Lâm Thành Phong ăn sạch sành sanh, Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, anh ăn chưa no hả, hay là em đi làm thêm cho anh nhé?”
“Chồng em ăn nhiều lắm sao?” Lâm Thành Phong hỏi, Bạch Thanh Dung ngượng ngùng cúi đầu nói: “Em thấy anh ăn hết rồi nên nghĩ anh chưa no.”
Lâm Thành Phong tự tay vuốt nhẹ chóp mũi của Bạch Thanh Dung, khẽ cười nói: “Bởi vì em nấu ngon nên anh mới ăn hết.”
Lâm Thành Phong vừa nói vậy, Bạch Thanh Dung càng thêm ngượng ngùng. Người đàn ông này không phải là người giỏi kinh doanh ư, sao lại nói năng không nghiêm túc như vậy nhỉ. Bạch Thanh Dung nhìn trong đĩa còn có một chiếc bánh ga-tô, bèn cầm bánh ga-tô đưa cho Lâm Thành Phong: “Còn có tráng miệng sau bữa ăn, anh muốn ăn không?”
Lâm Thành Phong nhíu mày: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”
“Ừm, vậy em ăn.” Nói xong, Bạch Thanh Dung cắn một miếng bánh ga-tô, bánh xốp mềm xen lẫn hương thơm mứt hoa hồng, quả là hương vị tuyệt vời đối với người yêu đồ ngọt như Bạch Thanh Dung.
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung khéo léo ăn bánh ga-tô, hai má phồng phồng như một cô sóc nhỏ đáng yêu.
Bạch Thanh Dung nhanh chóng giải quyết miếng bánh ga-tô, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Miệng còn chưa kịp nhai xong bánh ga-tô, cô đã vội vàng cầm tay Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, em có việc muốn nói với anh.”
Lâm Thành Phong vô cùng ngạc nhiên nhìn Bạch Thanh Dung, cô gái này thật là, bánh ga-tô còn chưa nhai hết đã vội nói chuyện với anh, không sợ bị nghẹn chết sao?
Bình luận facebook