Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-504
CHƯƠNG 504: BỮA TIỆC GIA ĐÌNH CỦA NHÀ HỌ TỐNG
CHƯƠNG 504: BỮA TIỆC GIA ĐÌNH CỦA NHÀ HỌ TỐNG
Vì đã quyết định đi dự tiệc, Dương Gia Cửu điều chỉnh thời gian hội nghị trước để đi cùng với mẹ con Tống Như.
"Mẹ, giờ mẹ ở lại phòng khách sạn nghỉ ngơi đi, con sẽ đi xem tình hình trước." Tống Như cầm lấy tay của Tăng Nhĩ Ngọc: "Con không muốn mẹ gặp nguy hiểm, chắc chắn bây giờ Tống Nhu tưởng rằng mẹ đã bị bọn cướp giết hại."
"Ừm, Tiểu Như, con cũng phải chú ý đến cơ thể và em bé." Tăng Nhĩ Ngọc nhìn con gái mình rồi lại nhìn sang con rể: "Gia Cửu, nhớ trông nom con bé nhé."
Dương Gia Cửu nghiêm túc gật đầu và dìu Tống Như xuống xe.
Khi hai vợ chồng vào phòng, những bậc cha chú của nhà họ Tống đã đến. Ông cụ Tống thấy Tống Như và Dương Gia Cửu đến cùng nhau bèn mỉm cười gật đầu, sau đó giới thiệu họ cho các bậc cha chú khác của nhà họ Tống.
Tống Như vừa đến sau đã thấy nụ cười hào phóng đúng mực của Tống Như, và cả ánh mắt hài lòng của những bậc cha chú đối với Tống Như.
"Tôi đã nghe nói về những việc xảy ra ở công ty, cháu làm rất tốt."
"Sau này sự phát triển của công ty sẽ phải dựa vào cháu. À, đúng rồi, tôi đã xem phim do cháu đóng, nó hay lắm!"
Nghe thấy lời khen ngợi của họ, Tống Như nói cảm ơn với từng người. Dương Gia Cửu vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, trông cả hai rất ân ái và xứng đôi.
"Khi nào tôi mới có thể nghe tin tốt kế tiếp của hai đứa đây?" Có một cha chú cười tủm tỉm hỏi: "Bọn tôi rất mong đợi nhà họ Tống có thể tăng thêm một người đấy!"
Ở ngoài cửa, hai mắt Tống Nhu đỏ tươi, cô ta siết chặt nắm đấm!
Cô đã mang thai lâu vậy mà tại sao không ai nói với cô như thế, trái lại cứ phải nhìn chằm chằm vào bụng của Tống Như chứ!
Quả nhiên bọn họ đều không coi cô là người một nhà.
"Ông nội, để cháu." Tống Nhu cố nở nụ cười, bước nhanh vào và chắn ngay trước mặt Tống Như rồi níu ông cụ Tống lại.
"Trên đường đi cháu bị nôn nghén nên mới đến trễ."
Rõ ràng là cô ta nói vậy để mọi người biết cô ta sắp sinh thêm một đứa bé cho nhà họ Tống.
"Vào ngồi đi."
Ông cụ Tống không quan tâm tới Tống Nhu như vừa nãy, mà là né tránh tay của cô ta một cách không để lại dấu vết. Các bậc cha chú của nhà họ Tống cũng biết những việc mà Tống Nhu làm gần đây, họ đều phớt lờ cô ta và trò chuyện với nhau rồi ngồi vào chỗ của họ.
Tống Nhu liếc nhìn Tống Như, Dương Gia Cửu đỡ Tống Như ngồi xuống và chặn tầm mắt của Tống Nhu.
Sau đó người nhà họ Tống đến đông đủ, ông cụ Tống tuyên bố chính thức mở tiệc.
Bầu không khí của bữa tiệc rất tốt, ngoài Tống Nhu vẫn luôn nhớ ý đồ chân chính khi mở tiệc gia đình của ông cụ Tống ra, tất cả mọi người đều hài lòng về bữa tiệc này.
"Hôm nay, tôi đặc biệt gọi mọi người đến đây là để nói lời cảm ơn với cháu gái ngoan của tôi - Tống Như ngay trước mặt mọi người!"
"Nếu không có con bé, công ty thực sự sẽ phải đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn!"
Tống Nhu cắn môi và đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: "Cháu cảm thấy không khỏe nên vào toilet chút ạ."
Nhưng cô ta đã bị oán hận làm cho đầu óc u mê. Cô ta đi thẳng ra ngoài tìm một nhân viên phục vụ và yêu cầu một bình trà, sau đó đến một góc không có người và đổ thuốc Phùng Hằng Viễn đưa cho cô ta vào.
Trùng hợp là ngay lúc đó, Tăng Nhĩ Ngọc ở trong phòng khách sạn tận mắt nhìn thấy một màn này.
Tống Nhu điềm nhiên như không mà trở lại phòng ăn, trên tay cầm bình trà nóng.
Ông cụ Tống đã nói kha khá câu rồi, cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất: "Tôi đã nhờ luật sư giúp tôi chuẩn bị di chúc. Sau khi tôi qua đời, gia sản của nhà họ Tống sẽ được chia đều cho cháu trai của cháu gái của tôi."
"Gì chứ!"
Tống Nhu hét lên vì sốc và dẫn tới ánh mắt chất vấn của người nhà họ Tống.
Sắc mặt của ông cụ Tống cũng trở nên rất khó coi: "Sao đấy? Cháu có ý kiến khác hả?"
Tống Nhu siết chặt bình trà nóng trong tay. Cô không muốn đi đến một bước này, nhưng cô không thể để ông cụ Tống nói thêm nữa!
"Ông nội, cháu cảm thấy sức khỏe của ông còn rất khỏe mạnh, không cần phải suy xét chuyện này sớm như vậy." Cô ta mỉm cười bước về phía trước và rót một tách trà cho ông cụ Tống.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi đến và nói gì đó với Tống Như. Tống Như nhìn chằm chằm vào tách trà do Tống Nhu rót cho ông cụ Tống và hít sâu một hơi.
"Ông nội, ông uống trà trước đã." Tống Nhu khẽ mỉm cười: "Chuyện di chúc từ từ rồi nói."
"Khoan đã!"
Tống Như lạnh lùng lên tiếng ngay lúc ông cụ Tống bưng tách trà kia lên: "Ông nội, ông hãy nói chuyện di chúc trước đi."
Tống Nhu lập tức nhìn chằm chằm vào Tống Như: "Cô đã là một ngôi sao lớn, là mợ chủ của nhà họ Dương, tại sao cô còn nhìn chằm chằm vào gia sản của nhà họ Tống chứ? Chẳng lẽ cô mong đợi ông nội xảy ra tai nạn ư?"
Tống Như nhìn ông cụ Tống và lắc đầu: "Tôi chưa từng nghĩ vậy."
"Vậy tại sao cô lại nóng lòng muốn ông nội nói về di chúc hả? Đừng nói là vì mẹ cô gặp chuyện không may nên cô sốt ruột muốn ông nội lập di chúc, và chia cổ phần của nhà họ Tống cho cô đấy!"
Tống Nhu không hề nhận ra mình đã trở thành một vai hề và còn tiếp tục nói một cách ngông cuồng.
"Tốt nhất là Tổng Giám đốc Dương nên đưa vợ mình rời đi ngay bây giờ, đừng để cô ta tiếp tục mơ ước gia sản của nhà họ Tống chúng tôi!"
"Cô ấy là vợ tôi, nhưng cô ấy cũng họ Tống..." Dương Gia Cửu lạnh lùng nói, giọng anh cực kỳ gay gắt.
Tống Nhu rất tức giận vì những lời này.
Ngay khi các bậc cha chú của nhà họ Tống không biết chuyện gì đang xảy ra, Tống Như bảo các nhân viên phục vụ rời đi hết, sau đó nghiêm túc chỉ vào tách trà kia và nói: "Có một số người sợ mình không được chia tiền nên đã bỏ thuốc độc vào trong trà của ông nội. Tống Nhu, mấy phút vừa rồi cô đi đâu vậy?"
"Tôi... Tôi thấy không thoải mái nên đi toilet!" Tống Nhu ho một cách lúng túng: "Cô đóng phim nhiều quá nên bị mắc chứng vọng tưởng rồi đúng hay không! Nhân viên phục vụ của khách sạn Intercontinental sẽ không bị người khác mua chuộc để làm những chuyện này."
"Tôi không nói nhân viên phục vụ, tôi đang nói cô." Tống Như cười mỉa mai: "Cô muốn độc chiếm gia sản nhà họ Tống nên không muốn để ông nội nói ra nội dung cụ thể của di chúc."
"Nói vớ vẩn! Rõ ràng là cô..." Tống Nhu che đậy lo lắng: "Ông nội, ông đừng nghe cô ta nói mò! Cô ta đang chia rẽ mối quan hệ của chúng ta."
"Đủ rồi!" Ông cụ Tống không ngờ Tống Nhu lại không chịu thua kém như vậy. Ông cụ nghiến răng và cúi xuống nhìn tách trà nóng vừa được rót: "Cô nói tách trà này sạch, vậy cô uống nó đi."
"Không... Cháu không uống được. Ông nội, cháu đang mang thai mà, sao có thể uống trà chứ?"
"Mang thai không thể uống trà ư? Hay là cô đã sớm biết trong đó có gì!" Tống Như bước về trước một bước: "Trong đây đều là bậc cha chú của nhà họ Tống, cháu mong mọi người có thể làm chứng và nhìn xem chị gái tốt của cháu ác độc đến cỡ nào."
Tống Nhu khẩn trương ho khan vài tiếng, nhưng...
Không ai tin lời cô ta nữa.
Ông cụ Tống thất vọng hoàn toàn. Ông cụ đứng dậy tát Tống Nhu một cái, sau đó quăng tách trà đó xuống đất.
"Từ giờ trở đi, cô không còn là cháu gái của tôi nữa."
"Nhà họ Tống chúng tôi không thể giữ cô lại."
"Tôi sẽ bảo quản gia thu dọn tất cả đồ đạc của cô, chẳng phải cô muốn ra ở riêng sao? Nhưng cô sẽ không được chia một đồng nào từ gia sản của nhà họ Tống!"
"Không! Ông nội, xin ông, đừng..." Tống Nhu nằm nhoài dưới đất mà khóc, cô ta đau đớn đến mức không muốn sống: "Cháu thực sự không cố ý, cháu đã quá sợ hãi..."
CHƯƠNG 504: BỮA TIỆC GIA ĐÌNH CỦA NHÀ HỌ TỐNG
Vì đã quyết định đi dự tiệc, Dương Gia Cửu điều chỉnh thời gian hội nghị trước để đi cùng với mẹ con Tống Như.
"Mẹ, giờ mẹ ở lại phòng khách sạn nghỉ ngơi đi, con sẽ đi xem tình hình trước." Tống Như cầm lấy tay của Tăng Nhĩ Ngọc: "Con không muốn mẹ gặp nguy hiểm, chắc chắn bây giờ Tống Nhu tưởng rằng mẹ đã bị bọn cướp giết hại."
"Ừm, Tiểu Như, con cũng phải chú ý đến cơ thể và em bé." Tăng Nhĩ Ngọc nhìn con gái mình rồi lại nhìn sang con rể: "Gia Cửu, nhớ trông nom con bé nhé."
Dương Gia Cửu nghiêm túc gật đầu và dìu Tống Như xuống xe.
Khi hai vợ chồng vào phòng, những bậc cha chú của nhà họ Tống đã đến. Ông cụ Tống thấy Tống Như và Dương Gia Cửu đến cùng nhau bèn mỉm cười gật đầu, sau đó giới thiệu họ cho các bậc cha chú khác của nhà họ Tống.
Tống Như vừa đến sau đã thấy nụ cười hào phóng đúng mực của Tống Như, và cả ánh mắt hài lòng của những bậc cha chú đối với Tống Như.
"Tôi đã nghe nói về những việc xảy ra ở công ty, cháu làm rất tốt."
"Sau này sự phát triển của công ty sẽ phải dựa vào cháu. À, đúng rồi, tôi đã xem phim do cháu đóng, nó hay lắm!"
Nghe thấy lời khen ngợi của họ, Tống Như nói cảm ơn với từng người. Dương Gia Cửu vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, trông cả hai rất ân ái và xứng đôi.
"Khi nào tôi mới có thể nghe tin tốt kế tiếp của hai đứa đây?" Có một cha chú cười tủm tỉm hỏi: "Bọn tôi rất mong đợi nhà họ Tống có thể tăng thêm một người đấy!"
Ở ngoài cửa, hai mắt Tống Nhu đỏ tươi, cô ta siết chặt nắm đấm!
Cô đã mang thai lâu vậy mà tại sao không ai nói với cô như thế, trái lại cứ phải nhìn chằm chằm vào bụng của Tống Như chứ!
Quả nhiên bọn họ đều không coi cô là người một nhà.
"Ông nội, để cháu." Tống Nhu cố nở nụ cười, bước nhanh vào và chắn ngay trước mặt Tống Như rồi níu ông cụ Tống lại.
"Trên đường đi cháu bị nôn nghén nên mới đến trễ."
Rõ ràng là cô ta nói vậy để mọi người biết cô ta sắp sinh thêm một đứa bé cho nhà họ Tống.
"Vào ngồi đi."
Ông cụ Tống không quan tâm tới Tống Nhu như vừa nãy, mà là né tránh tay của cô ta một cách không để lại dấu vết. Các bậc cha chú của nhà họ Tống cũng biết những việc mà Tống Nhu làm gần đây, họ đều phớt lờ cô ta và trò chuyện với nhau rồi ngồi vào chỗ của họ.
Tống Nhu liếc nhìn Tống Như, Dương Gia Cửu đỡ Tống Như ngồi xuống và chặn tầm mắt của Tống Nhu.
Sau đó người nhà họ Tống đến đông đủ, ông cụ Tống tuyên bố chính thức mở tiệc.
Bầu không khí của bữa tiệc rất tốt, ngoài Tống Nhu vẫn luôn nhớ ý đồ chân chính khi mở tiệc gia đình của ông cụ Tống ra, tất cả mọi người đều hài lòng về bữa tiệc này.
"Hôm nay, tôi đặc biệt gọi mọi người đến đây là để nói lời cảm ơn với cháu gái ngoan của tôi - Tống Như ngay trước mặt mọi người!"
"Nếu không có con bé, công ty thực sự sẽ phải đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn!"
Tống Nhu cắn môi và đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: "Cháu cảm thấy không khỏe nên vào toilet chút ạ."
Nhưng cô ta đã bị oán hận làm cho đầu óc u mê. Cô ta đi thẳng ra ngoài tìm một nhân viên phục vụ và yêu cầu một bình trà, sau đó đến một góc không có người và đổ thuốc Phùng Hằng Viễn đưa cho cô ta vào.
Trùng hợp là ngay lúc đó, Tăng Nhĩ Ngọc ở trong phòng khách sạn tận mắt nhìn thấy một màn này.
Tống Nhu điềm nhiên như không mà trở lại phòng ăn, trên tay cầm bình trà nóng.
Ông cụ Tống đã nói kha khá câu rồi, cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất: "Tôi đã nhờ luật sư giúp tôi chuẩn bị di chúc. Sau khi tôi qua đời, gia sản của nhà họ Tống sẽ được chia đều cho cháu trai của cháu gái của tôi."
"Gì chứ!"
Tống Nhu hét lên vì sốc và dẫn tới ánh mắt chất vấn của người nhà họ Tống.
Sắc mặt của ông cụ Tống cũng trở nên rất khó coi: "Sao đấy? Cháu có ý kiến khác hả?"
Tống Nhu siết chặt bình trà nóng trong tay. Cô không muốn đi đến một bước này, nhưng cô không thể để ông cụ Tống nói thêm nữa!
"Ông nội, cháu cảm thấy sức khỏe của ông còn rất khỏe mạnh, không cần phải suy xét chuyện này sớm như vậy." Cô ta mỉm cười bước về phía trước và rót một tách trà cho ông cụ Tống.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi đến và nói gì đó với Tống Như. Tống Như nhìn chằm chằm vào tách trà do Tống Nhu rót cho ông cụ Tống và hít sâu một hơi.
"Ông nội, ông uống trà trước đã." Tống Nhu khẽ mỉm cười: "Chuyện di chúc từ từ rồi nói."
"Khoan đã!"
Tống Như lạnh lùng lên tiếng ngay lúc ông cụ Tống bưng tách trà kia lên: "Ông nội, ông hãy nói chuyện di chúc trước đi."
Tống Nhu lập tức nhìn chằm chằm vào Tống Như: "Cô đã là một ngôi sao lớn, là mợ chủ của nhà họ Dương, tại sao cô còn nhìn chằm chằm vào gia sản của nhà họ Tống chứ? Chẳng lẽ cô mong đợi ông nội xảy ra tai nạn ư?"
Tống Như nhìn ông cụ Tống và lắc đầu: "Tôi chưa từng nghĩ vậy."
"Vậy tại sao cô lại nóng lòng muốn ông nội nói về di chúc hả? Đừng nói là vì mẹ cô gặp chuyện không may nên cô sốt ruột muốn ông nội lập di chúc, và chia cổ phần của nhà họ Tống cho cô đấy!"
Tống Nhu không hề nhận ra mình đã trở thành một vai hề và còn tiếp tục nói một cách ngông cuồng.
"Tốt nhất là Tổng Giám đốc Dương nên đưa vợ mình rời đi ngay bây giờ, đừng để cô ta tiếp tục mơ ước gia sản của nhà họ Tống chúng tôi!"
"Cô ấy là vợ tôi, nhưng cô ấy cũng họ Tống..." Dương Gia Cửu lạnh lùng nói, giọng anh cực kỳ gay gắt.
Tống Nhu rất tức giận vì những lời này.
Ngay khi các bậc cha chú của nhà họ Tống không biết chuyện gì đang xảy ra, Tống Như bảo các nhân viên phục vụ rời đi hết, sau đó nghiêm túc chỉ vào tách trà kia và nói: "Có một số người sợ mình không được chia tiền nên đã bỏ thuốc độc vào trong trà của ông nội. Tống Nhu, mấy phút vừa rồi cô đi đâu vậy?"
"Tôi... Tôi thấy không thoải mái nên đi toilet!" Tống Nhu ho một cách lúng túng: "Cô đóng phim nhiều quá nên bị mắc chứng vọng tưởng rồi đúng hay không! Nhân viên phục vụ của khách sạn Intercontinental sẽ không bị người khác mua chuộc để làm những chuyện này."
"Tôi không nói nhân viên phục vụ, tôi đang nói cô." Tống Như cười mỉa mai: "Cô muốn độc chiếm gia sản nhà họ Tống nên không muốn để ông nội nói ra nội dung cụ thể của di chúc."
"Nói vớ vẩn! Rõ ràng là cô..." Tống Nhu che đậy lo lắng: "Ông nội, ông đừng nghe cô ta nói mò! Cô ta đang chia rẽ mối quan hệ của chúng ta."
"Đủ rồi!" Ông cụ Tống không ngờ Tống Nhu lại không chịu thua kém như vậy. Ông cụ nghiến răng và cúi xuống nhìn tách trà nóng vừa được rót: "Cô nói tách trà này sạch, vậy cô uống nó đi."
"Không... Cháu không uống được. Ông nội, cháu đang mang thai mà, sao có thể uống trà chứ?"
"Mang thai không thể uống trà ư? Hay là cô đã sớm biết trong đó có gì!" Tống Như bước về trước một bước: "Trong đây đều là bậc cha chú của nhà họ Tống, cháu mong mọi người có thể làm chứng và nhìn xem chị gái tốt của cháu ác độc đến cỡ nào."
Tống Nhu khẩn trương ho khan vài tiếng, nhưng...
Không ai tin lời cô ta nữa.
Ông cụ Tống thất vọng hoàn toàn. Ông cụ đứng dậy tát Tống Nhu một cái, sau đó quăng tách trà đó xuống đất.
"Từ giờ trở đi, cô không còn là cháu gái của tôi nữa."
"Nhà họ Tống chúng tôi không thể giữ cô lại."
"Tôi sẽ bảo quản gia thu dọn tất cả đồ đạc của cô, chẳng phải cô muốn ra ở riêng sao? Nhưng cô sẽ không được chia một đồng nào từ gia sản của nhà họ Tống!"
"Không! Ông nội, xin ông, đừng..." Tống Nhu nằm nhoài dưới đất mà khóc, cô ta đau đớn đến mức không muốn sống: "Cháu thực sự không cố ý, cháu đã quá sợ hãi..."
Bình luận facebook