Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
Chương 23: Đồng ý chuyển nhà
Bỗng dưng tim cô đập mạnh vì lời nói của hắn, hắn biết cô ở trong đây nghe nhòng nên cố ý nói như thế để cô rung động sao?
"Mặc Hàn anh quên rồi sao. Ả ta là một người phụ nữ không chín chắn, ả đã từng bỏ anh đi ngủ với người đàn ông khác, ả bị điên, tại sao anh không chịu nhìn vào sự thật vậy?" Hinh Thư điên tiết người, đứng phắt dậy nói lớn, ả kể hết những chuyện của cô hòng để hắn chán ghét cô, nhưng ả không biết rằng hắn đã biết hết sự thật.
Hinh Nhi nghe vậy tức giận, tay nắm chặt thành nắm đấm, ngay bây giờ cô muốn chạy ra đánh chết ả ta. Rõ ràng chính ả là người hại cô, còn không biết ăn năn lại đi kể tội của cô cho chồng cô nghe, xem ra ả đã quá xem thường Vũ Mặc Hàn rồi.
Ở bên ngoài Mặc Hàn cũng tức giận không kém gì cô, bị người khác vu oan cho vợ mình ai chẳng tức.
"Câm miệng, nếu không tôi cắt lưỡi cô!"
Hinh Thư nghe xong sợ hãi, ả không ngờ lại chọc cho Mặc Hàn tức giận, ả định lại tinh thần, ngồi xuống ôm lấy tay hắn, nịnh bợ.
"Em xin lỗi, em chỉ muốn tốt cho anh thôi"
"Cút đi, tôi không muốn thấy cô nữa" Hắn trừng mắt nhìn ả.
"Mặc Hàn..." Hinh Thư muốn nói gì đó, nhưng bị nghẹn lại ở cổ họng, ả mím chặt môi, đứng lên xoay người bỏ đi một mạch.
Khi cửa phòng được đóng lại, trả lại không gian im ắng cho căn phòng, Hinh Nhi mới từ trong bước ra, đối diện với con người ngang ngược kia.
"Nghe thấy rồi?" Mặc Hàn thấy cô, lập tức kéo ôm vào lòng, cằm hắn để trên đỉnh đầu cô, lười biếng mở miệng.
"Nghe rồi" Hinh Nhi trả lời một cách hời hợt.
"Vậy..."
"Tôi còn có công việc, tôi đi trước!" Hinh Nhi né tránh câu hỏi của hằn, kiếm cớ đi về nhưng hắn vẫn không buông tha cho cô.
"Chuyển về nhà tôi"
Câu nói của hắn như ra lệnh cho cô, căn bản không cho cô quyền từ chối. Không làm theo lời hắn, công ty, tài sản hoặc ngay cả chính cô cũng không biết mất mạng lúc nào.
"Được"
Vừa đồng ý, Hinh Nhi đứng vụt dậy, cầm lấy túi xách đeo lên vai, trước khi rời đi, cô ra bảo hắn.
"Nhưng sẽ có điều kiện"
"Được, ngày mai tôi tới thu dọn đồ cùng em"
Hàn Mặc vui vẻ, cười dịu dàng với cô, nụ cười của hắn như ánh nắng vậy, rất ấm áp. Bỗng nhiên tim cô lại đập loạn, mặt lại đỏ hết lên. Cô trở về công ty làm việc, chẳng muốn tốn thêm thời gian với hắn.
Kể từ khi về lại nơi này, trong lòng cô đã nghĩ rằng sẽ đối mặt với hắn thêm một lần. Nhưng cô đã hạ quyết tâm, hắn có làm gì cô cũng không tha thứ, nỗi đau trong lòng cô, hắn biết không? Cô đã phải tập cách mạnh mẽ và dựa vào năng lực của bản thân để có được ngày hôm nay, mỗi khi cô đau đớn, hắn lại ở bên cạnh một người đàn bà khác vui đùa, cô cần hắn như thế nào, hắn liệu có thấu?
[..............]
Tại một nơi khác
Tô Hinh Thư tức giận trong lòng vì chẳng thể thúc đẩy hắn cưới ả, ức chế tới phát điên, ả chạy xe với tốc độ cao, trong đầu ả không ngừng suy nghĩ ra kế hoạch để hại cô.
Hinh Thư lái xe dừng tại một căn nhà lớn sâu trong một con hẻm, nơi đây rất ít người qua lại nên chẳng ai chú ý đến ả.
Ả vừa mở cửa bước vào thì thấy một người đàn ông ngồi trên ghế, trên người mặc mỗi áo choàng tắm, tóc ông ta ẩm ướt vì mới tắm. Đặng Tịnh ung dung vắt chéo chân trên ghế, vừa ăn trái cây vừa xem phim. Ông ta ngồi quay lưng lại với ả, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta liền quay đầu nhìn ả, vẻ mặt lập tức biếc sắc, hạ giọng nói.
"Giờ này mới tới?"
Hinh Thư đóng cửa, chỉnh lại trang phục rồi lại vòng tay ôm lấy ông ta từ phía sau.
"Đặng Tịnh, người ta gặp một chút rắc rối nên tới trễ mà" Ả bĩu môi, nói với giọng ủy khuất.
"Ai ăn hiếp phụ nữ của anh vậy?"
Vừa nghe Đặng Tịnh hỏi, ả liền nói ngay.
"Là Tô Hinh Nhi đó, ả không chịu để em yên ổn, suốt ngày tìm người tới đánh em. Anh nhìn đi, đanh tới bầm tím rồi" Hinh Thư săn ống tay ao lên cao, đưa vết bằm tím mà ả đã tự ngụy tạo sẵn cho ông ta xem, giả vờ khóc lóc thảm thương.
Giang Đặng Tịnh là người trong thế giới ngầm, chuyện gì ông ta cũng làm được. Gia đình nhà ông ta đều buôn bán vũ khí tự chế, thế lực trong thế giới ngầm đều được coi là rất hùng hậu, bất kể ai đối đầu với ông ta, đều phải chết. Ông ta rất thủ đoạn và gian xảo, vì thế Tô Hinh Thư đã tiếp cận và dùng quỷ kế khiến ông ta phải chú ý đến ả.
Giang Đặng Tịnh vừa thấy vết bầm tím liền không chịu được ma buột miệng chửi thề, tay đập mạnh xuống bàn.
"Mẹ nó, dám đánh phụ nữ của tao, anh phải giết chết ả"
Đạt được mục đích, ả liền cười thầm, lau đi nước mắt, nhào đến ôm ông ta, ngoan ngoãn như mèo con, ả vuốt ve loạn xạ trên ngực ông ta
"Anh phải để cho ả sống không bằng chết, như thê em mới yên tâm"
"Em yên tâm, cứ giao cho tôi. Bây giờ em đi tắm đi chứ nhỉ? Chờ hết nổi rồi"
Giang Đặng Tịnh nãy giờ đã bị thân hình của ả quyến rũ, biết ông ta không kiềm chế được ả vâng lời đi tắm.
Bỗng dưng tim cô đập mạnh vì lời nói của hắn, hắn biết cô ở trong đây nghe nhòng nên cố ý nói như thế để cô rung động sao?
"Mặc Hàn anh quên rồi sao. Ả ta là một người phụ nữ không chín chắn, ả đã từng bỏ anh đi ngủ với người đàn ông khác, ả bị điên, tại sao anh không chịu nhìn vào sự thật vậy?" Hinh Thư điên tiết người, đứng phắt dậy nói lớn, ả kể hết những chuyện của cô hòng để hắn chán ghét cô, nhưng ả không biết rằng hắn đã biết hết sự thật.
Hinh Nhi nghe vậy tức giận, tay nắm chặt thành nắm đấm, ngay bây giờ cô muốn chạy ra đánh chết ả ta. Rõ ràng chính ả là người hại cô, còn không biết ăn năn lại đi kể tội của cô cho chồng cô nghe, xem ra ả đã quá xem thường Vũ Mặc Hàn rồi.
Ở bên ngoài Mặc Hàn cũng tức giận không kém gì cô, bị người khác vu oan cho vợ mình ai chẳng tức.
"Câm miệng, nếu không tôi cắt lưỡi cô!"
Hinh Thư nghe xong sợ hãi, ả không ngờ lại chọc cho Mặc Hàn tức giận, ả định lại tinh thần, ngồi xuống ôm lấy tay hắn, nịnh bợ.
"Em xin lỗi, em chỉ muốn tốt cho anh thôi"
"Cút đi, tôi không muốn thấy cô nữa" Hắn trừng mắt nhìn ả.
"Mặc Hàn..." Hinh Thư muốn nói gì đó, nhưng bị nghẹn lại ở cổ họng, ả mím chặt môi, đứng lên xoay người bỏ đi một mạch.
Khi cửa phòng được đóng lại, trả lại không gian im ắng cho căn phòng, Hinh Nhi mới từ trong bước ra, đối diện với con người ngang ngược kia.
"Nghe thấy rồi?" Mặc Hàn thấy cô, lập tức kéo ôm vào lòng, cằm hắn để trên đỉnh đầu cô, lười biếng mở miệng.
"Nghe rồi" Hinh Nhi trả lời một cách hời hợt.
"Vậy..."
"Tôi còn có công việc, tôi đi trước!" Hinh Nhi né tránh câu hỏi của hằn, kiếm cớ đi về nhưng hắn vẫn không buông tha cho cô.
"Chuyển về nhà tôi"
Câu nói của hắn như ra lệnh cho cô, căn bản không cho cô quyền từ chối. Không làm theo lời hắn, công ty, tài sản hoặc ngay cả chính cô cũng không biết mất mạng lúc nào.
"Được"
Vừa đồng ý, Hinh Nhi đứng vụt dậy, cầm lấy túi xách đeo lên vai, trước khi rời đi, cô ra bảo hắn.
"Nhưng sẽ có điều kiện"
"Được, ngày mai tôi tới thu dọn đồ cùng em"
Hàn Mặc vui vẻ, cười dịu dàng với cô, nụ cười của hắn như ánh nắng vậy, rất ấm áp. Bỗng nhiên tim cô lại đập loạn, mặt lại đỏ hết lên. Cô trở về công ty làm việc, chẳng muốn tốn thêm thời gian với hắn.
Kể từ khi về lại nơi này, trong lòng cô đã nghĩ rằng sẽ đối mặt với hắn thêm một lần. Nhưng cô đã hạ quyết tâm, hắn có làm gì cô cũng không tha thứ, nỗi đau trong lòng cô, hắn biết không? Cô đã phải tập cách mạnh mẽ và dựa vào năng lực của bản thân để có được ngày hôm nay, mỗi khi cô đau đớn, hắn lại ở bên cạnh một người đàn bà khác vui đùa, cô cần hắn như thế nào, hắn liệu có thấu?
[..............]
Tại một nơi khác
Tô Hinh Thư tức giận trong lòng vì chẳng thể thúc đẩy hắn cưới ả, ức chế tới phát điên, ả chạy xe với tốc độ cao, trong đầu ả không ngừng suy nghĩ ra kế hoạch để hại cô.
Hinh Thư lái xe dừng tại một căn nhà lớn sâu trong một con hẻm, nơi đây rất ít người qua lại nên chẳng ai chú ý đến ả.
Ả vừa mở cửa bước vào thì thấy một người đàn ông ngồi trên ghế, trên người mặc mỗi áo choàng tắm, tóc ông ta ẩm ướt vì mới tắm. Đặng Tịnh ung dung vắt chéo chân trên ghế, vừa ăn trái cây vừa xem phim. Ông ta ngồi quay lưng lại với ả, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta liền quay đầu nhìn ả, vẻ mặt lập tức biếc sắc, hạ giọng nói.
"Giờ này mới tới?"
Hinh Thư đóng cửa, chỉnh lại trang phục rồi lại vòng tay ôm lấy ông ta từ phía sau.
"Đặng Tịnh, người ta gặp một chút rắc rối nên tới trễ mà" Ả bĩu môi, nói với giọng ủy khuất.
"Ai ăn hiếp phụ nữ của anh vậy?"
Vừa nghe Đặng Tịnh hỏi, ả liền nói ngay.
"Là Tô Hinh Nhi đó, ả không chịu để em yên ổn, suốt ngày tìm người tới đánh em. Anh nhìn đi, đanh tới bầm tím rồi" Hinh Thư săn ống tay ao lên cao, đưa vết bằm tím mà ả đã tự ngụy tạo sẵn cho ông ta xem, giả vờ khóc lóc thảm thương.
Giang Đặng Tịnh là người trong thế giới ngầm, chuyện gì ông ta cũng làm được. Gia đình nhà ông ta đều buôn bán vũ khí tự chế, thế lực trong thế giới ngầm đều được coi là rất hùng hậu, bất kể ai đối đầu với ông ta, đều phải chết. Ông ta rất thủ đoạn và gian xảo, vì thế Tô Hinh Thư đã tiếp cận và dùng quỷ kế khiến ông ta phải chú ý đến ả.
Giang Đặng Tịnh vừa thấy vết bầm tím liền không chịu được ma buột miệng chửi thề, tay đập mạnh xuống bàn.
"Mẹ nó, dám đánh phụ nữ của tao, anh phải giết chết ả"
Đạt được mục đích, ả liền cười thầm, lau đi nước mắt, nhào đến ôm ông ta, ngoan ngoãn như mèo con, ả vuốt ve loạn xạ trên ngực ông ta
"Anh phải để cho ả sống không bằng chết, như thê em mới yên tâm"
"Em yên tâm, cứ giao cho tôi. Bây giờ em đi tắm đi chứ nhỉ? Chờ hết nổi rồi"
Giang Đặng Tịnh nãy giờ đã bị thân hình của ả quyến rũ, biết ông ta không kiềm chế được ả vâng lời đi tắm.
Bình luận facebook