Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Vì anh ta cứu mình nên mình phải chịu trách nhiệm với anh ta sao? Đây là đạo lý gì thế? Nói vậy, nhưng Bạch Tuyết cũng chấp nhận sự thật này.
Trong công ty, cô vào vai người mới vào làm để mặc người khác sai bảo. Còn ngoài công ty, cô chính là người hầu phải vâng dạ ở trước mặt tên tổng giám đốc kia.
“Tổng giám đốc Nhiếp, anh còn muốn tôi làm gì nữa không?” Lấy ly cà phê đã nguội lạnh, Bạch Tuyết cung kính khom mình chờ đợi lệnh của Nhiếp Phong.
Đang bận rộn xử lý công việc, Nhiếp Phong ngước lên, nói “Hãy pha một ly cà phê nữa cho tôi.”
Khoé miệng Bạch Tuyết nhếch lên, tỏ vẻ cực kì khó chịu. Nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn cầm ly ra ngoài, chuẩn bị phal y cà phê mới cho Nhiếp Phong.
Bạch Tuyết cầm ly cà phê vào phòng bếp, sau đó đi đến phòng thư ký nói với một cô gái xinh đẹp, “Tiên Đế, tổng giám đốc Nhiếp muốn uống một ly cà phê nữa.”
Đôi môi mềm mại của cô gái kia khẽ nhếch lên, nói “Lại pha một ly cà phê nữa sao? Tổng giám đốc Nhiếp đã uống năm ly cà phê rồi, uống quá nhiều sẽ không tốt cho sức khoẻ.” Cô là người có cấp bậc thấp nhất trong công ty, có nhiệm vụ pha cà phê cho tổng giám đốc và thư ký cao cấp phòng bí thư.
Bạch Tuyết cười gượng, đưa ly cho Tiên Đế.
Tiên Đế uyển chuyển đứng lên, đi đến phòng bếp để chuẩn bị pha cà phê. Bởi vì trong công ty, chỉ có mỗi mình cô biết liều lượng để pha cà phê cho tổng giám đốc Nhiếp là bao nhiêu thôi.
Bạch Tuyết ngồi nhìn bên cạnh bàn làm việc của Tiên Đế để lau mồ hôi, thầm nghĩ, xem ra cho đến trưa nay, Nhiếp Phong sẽ cảm thấy rất mệt đây.
Nhiếp Phong làm việc như người điên, căn bản là không hề quan tâm đến ai. Nếu cô mượn cớ muốn đưa bản thiết kế cho anh ta thì có lẽ cô cũng không thể ra khỏi đó được.
Tiên Đế pha xong ly cà phê, khóe mắt liếc nhìn Bạch Tuyết, dùng giọng mỉa mai nói: “Cô Bạch mới vào công ty đã được trọng dụng, thật là không đơn giản.”
“Đâu có, nhờ có quản lý Đái tin tưởng, giao cho tôi làm bản thiết kế này đó mà.” Bạch Tuyết nhận cà phê nói.
“Vậy sao?” Tiên Đế trở lại chỗ ngồi nói, “Vậy cô cũng nên cẩn thận, tổng giám đốc Nhiếp cũng không phải người dễ hầu hạ. Đến lúc chịu khuất tất, đừng chạy đến khóc lóc với tôi là được.”
Thật ra cô đã sắp khóc.
Go cửa phòng làm việc để chuẩn bị bưng cà phê vào, Die nd da nl e q uu ydo n, cô nghe có tiếng trả lời bên trong vọng ra nên đẩy cửa bước vào.
Còn ở ngoài, Bạch Tuyết vừa đi vào, Tiên Đế liền nhấc điện thoại bàn lên và bấm số gọi.
“A? Quản lý Đái, tôi là Tiên Đế.” Thì ra là cô ta gọi điện cho Đái Kiều Nghiên thuộc phòng thiết kế, “Cô ta lại bưng một ly cà phê vào phòng tổng giám đốc rồi. Đúng vậy...... Hừ! Hai người cùng ở trong phòng, không biết có thật sự là làm việc không nữa? Bộ dạng của cô Bạch Tuyết này thật kinh tởm. Dạ, Cô yên tâm, tôi sẽ khiến cô ta không còn đường lui nữa. Ha ha.”
**
Bộp! Bản thiết kế bị ném dưới chân Bạch Tuyết, còn gương mặt của Nhiếp Phong lạnh lùng, tàn khốc như Diêm Vương đến từ địa ngục.
“Trong đầu cô chứa gì trong đó? Một bản thiết kế tệ hại như thế này mà dám trình cho tôi xem.”
Khó khan lắm mới được Tổng giám đốc để mắt tới, cho mình trình bày một bản thiết kế hoàn chỉnh, thế mà kết quả lại bị ném xuống đất như thế này đây.
Bạch Tuyết cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.
“Là cô không tập trung vào làm bản thiết kế này hay là cô thật sự ngu ngốc.” Chân mày Nhiếp Phong nhìu chặt, đứng đó chất vấn Bạch Tuyết.
“Thành thật xin lỗi tổng giám đốc Nhiếp, tôi sẽ về làm lại.” Bạch Tuyết ngồi xống nhặt bản thiết kế lên nói.
“Làm lại sao? Vậy được, nửa ngày đủ chưa? Sáng mai cô cầm bản thiết kế hoàn chỉnh đến nộp tôi. Nếu như tệ như thế này thì cô chuẩn bị nhận lương thôi việc đi.”
“Dạ” Bạch Tuyết cắn môi, trong mắt ươn ướt.
Cầm bản thiết kế, xoay người, Bạch Tuyết chuẩn bị rời khỏi phòng của Tổng giám đốc.
“Bạch Tuyết.” Giọng Nhiếp Phong trầm thấp vang lên sau lưng cô, “Chấp nhận làm nhân viên của tôi thì tôi sẽ không nương tay. Còn nếu cô đồng ý kết hôn với tôi, thì cô không cần phải làm việc.”
Bạch Tuyết tức giận quay đầu nhìn khuôn mặt tà ác sau bàn làm việc của Nhiếp Phong, phẫn hận nói: “Tổng giám đốc Nhiếp, đây là giờ làm việc, xin đừng quấy rầy tôi. “
Trong công ty, cô vào vai người mới vào làm để mặc người khác sai bảo. Còn ngoài công ty, cô chính là người hầu phải vâng dạ ở trước mặt tên tổng giám đốc kia.
“Tổng giám đốc Nhiếp, anh còn muốn tôi làm gì nữa không?” Lấy ly cà phê đã nguội lạnh, Bạch Tuyết cung kính khom mình chờ đợi lệnh của Nhiếp Phong.
Đang bận rộn xử lý công việc, Nhiếp Phong ngước lên, nói “Hãy pha một ly cà phê nữa cho tôi.”
Khoé miệng Bạch Tuyết nhếch lên, tỏ vẻ cực kì khó chịu. Nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn cầm ly ra ngoài, chuẩn bị phal y cà phê mới cho Nhiếp Phong.
Bạch Tuyết cầm ly cà phê vào phòng bếp, sau đó đi đến phòng thư ký nói với một cô gái xinh đẹp, “Tiên Đế, tổng giám đốc Nhiếp muốn uống một ly cà phê nữa.”
Đôi môi mềm mại của cô gái kia khẽ nhếch lên, nói “Lại pha một ly cà phê nữa sao? Tổng giám đốc Nhiếp đã uống năm ly cà phê rồi, uống quá nhiều sẽ không tốt cho sức khoẻ.” Cô là người có cấp bậc thấp nhất trong công ty, có nhiệm vụ pha cà phê cho tổng giám đốc và thư ký cao cấp phòng bí thư.
Bạch Tuyết cười gượng, đưa ly cho Tiên Đế.
Tiên Đế uyển chuyển đứng lên, đi đến phòng bếp để chuẩn bị pha cà phê. Bởi vì trong công ty, chỉ có mỗi mình cô biết liều lượng để pha cà phê cho tổng giám đốc Nhiếp là bao nhiêu thôi.
Bạch Tuyết ngồi nhìn bên cạnh bàn làm việc của Tiên Đế để lau mồ hôi, thầm nghĩ, xem ra cho đến trưa nay, Nhiếp Phong sẽ cảm thấy rất mệt đây.
Nhiếp Phong làm việc như người điên, căn bản là không hề quan tâm đến ai. Nếu cô mượn cớ muốn đưa bản thiết kế cho anh ta thì có lẽ cô cũng không thể ra khỏi đó được.
Tiên Đế pha xong ly cà phê, khóe mắt liếc nhìn Bạch Tuyết, dùng giọng mỉa mai nói: “Cô Bạch mới vào công ty đã được trọng dụng, thật là không đơn giản.”
“Đâu có, nhờ có quản lý Đái tin tưởng, giao cho tôi làm bản thiết kế này đó mà.” Bạch Tuyết nhận cà phê nói.
“Vậy sao?” Tiên Đế trở lại chỗ ngồi nói, “Vậy cô cũng nên cẩn thận, tổng giám đốc Nhiếp cũng không phải người dễ hầu hạ. Đến lúc chịu khuất tất, đừng chạy đến khóc lóc với tôi là được.”
Thật ra cô đã sắp khóc.
Go cửa phòng làm việc để chuẩn bị bưng cà phê vào, Die nd da nl e q uu ydo n, cô nghe có tiếng trả lời bên trong vọng ra nên đẩy cửa bước vào.
Còn ở ngoài, Bạch Tuyết vừa đi vào, Tiên Đế liền nhấc điện thoại bàn lên và bấm số gọi.
“A? Quản lý Đái, tôi là Tiên Đế.” Thì ra là cô ta gọi điện cho Đái Kiều Nghiên thuộc phòng thiết kế, “Cô ta lại bưng một ly cà phê vào phòng tổng giám đốc rồi. Đúng vậy...... Hừ! Hai người cùng ở trong phòng, không biết có thật sự là làm việc không nữa? Bộ dạng của cô Bạch Tuyết này thật kinh tởm. Dạ, Cô yên tâm, tôi sẽ khiến cô ta không còn đường lui nữa. Ha ha.”
**
Bộp! Bản thiết kế bị ném dưới chân Bạch Tuyết, còn gương mặt của Nhiếp Phong lạnh lùng, tàn khốc như Diêm Vương đến từ địa ngục.
“Trong đầu cô chứa gì trong đó? Một bản thiết kế tệ hại như thế này mà dám trình cho tôi xem.”
Khó khan lắm mới được Tổng giám đốc để mắt tới, cho mình trình bày một bản thiết kế hoàn chỉnh, thế mà kết quả lại bị ném xuống đất như thế này đây.
Bạch Tuyết cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.
“Là cô không tập trung vào làm bản thiết kế này hay là cô thật sự ngu ngốc.” Chân mày Nhiếp Phong nhìu chặt, đứng đó chất vấn Bạch Tuyết.
“Thành thật xin lỗi tổng giám đốc Nhiếp, tôi sẽ về làm lại.” Bạch Tuyết ngồi xống nhặt bản thiết kế lên nói.
“Làm lại sao? Vậy được, nửa ngày đủ chưa? Sáng mai cô cầm bản thiết kế hoàn chỉnh đến nộp tôi. Nếu như tệ như thế này thì cô chuẩn bị nhận lương thôi việc đi.”
“Dạ” Bạch Tuyết cắn môi, trong mắt ươn ướt.
Cầm bản thiết kế, xoay người, Bạch Tuyết chuẩn bị rời khỏi phòng của Tổng giám đốc.
“Bạch Tuyết.” Giọng Nhiếp Phong trầm thấp vang lên sau lưng cô, “Chấp nhận làm nhân viên của tôi thì tôi sẽ không nương tay. Còn nếu cô đồng ý kết hôn với tôi, thì cô không cần phải làm việc.”
Bạch Tuyết tức giận quay đầu nhìn khuôn mặt tà ác sau bàn làm việc của Nhiếp Phong, phẫn hận nói: “Tổng giám đốc Nhiếp, đây là giờ làm việc, xin đừng quấy rầy tôi. “
Bình luận facebook