Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Edit: Sóc Là Ta
Lâm Đào nhận được điện thoại của Bạch Tuyết thì cảm động, nước mắt tuôn rơi. Anh ta cho là mình không còn cơ hội nữa, đám cưới chỉ như ảo ảnh tan biến hết rồi.
Thật không ngờ sau hai giờ đồng hồ, Bạch Tuyết đột nhiên gọi điện thoại tới nói rằng cô quyết định đi tham dự hôn lễ của anh.
Sau khi cúp điện thoại của Lâm Đào, Bạch Tuyết cắn môi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cô gọi cho Nhiếp Phong.
“Alo, tôi là Nhiếp Phong.” Điện thoại vừa được nối, một giọng nam trầm thấp vang lên. Dĩ nhiên Nhiếp Phong không biết đó là cô gọi nên chỉ tuỳ tiện nhận điện thoại, nếu không anh cũng sẽ không tự giới thiệu mình.
“Anh đang bận à?” Bạch Tuyết đang suy nghĩ xem Nhiếp Phong đang làm gì.
Nhiếp Phong sửng sốt, đưa điện thoại ra xa và nhìn vào màn hình. Thì ra là Bạch Tuyết.
“Anh đang bận xem hợp đồng về hàng mẫu từ Đức gửi đến.” Nhiếp Phong gỡ mắt kính xuống, dựa lưng vào ghế, thoải mái nói, “Em thì sao? Đang viết đơn từ chức à?”
Bạch Tuyết nhăn mũi giống như Nhiếp Phong đang đứng trước mặt mình. Cô tỏ vẻ bất mãn hừ một tiếng nói: “Vất vả lắm mới vào được một công ty trả lương cao hơn Bắc Kinh, lại có chỗ dựa là tổng giám đốc giàu có, đẹp trai, lại có chức vụ cao đứng đầu công ty thì sao tôi lại từ chức? Không bao giờ.”
Nếu như bình thường thì cô sẽ trốn tránh, nhưng vào bốn năm trước cô đã từng trốn tránh một lần rồi. Vì vậy lần này cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa.
Khoé miệng Nhiếp Phong nhếch lên, trong lòng cảm thấy vui vẻ không nói nên lời.
“Sao vậy? Anh lại chỗ dựa cho em rồi hả? Không phải hôm nay em đã từ hôn với anh rồi sao?” Mặc dù trong lòng vui vẻ nhưng ngoài miệng Nhiếp Phong vẫn muốn tổn hại mấy câu với Bạch Tuyết, “Còn khóc lóc nói muốn từ chức nữa mà.”
“Tính tình phụ nữ cũng có lúc giận dữ chứ.” Bạch Tuyết lại trở về thái độ ngang ngạnh vốn có của mình, “Anh đã là vị hôn phu của em rồi thì cũng nên cưng chiều em, giúp đỡ em. Vậy mà trong công ty lại hung dữ với em. Em bỏ rơi anh cũng là một việc rất bình thường.”
Nhiếp Phong vẫn cầm đện thoại di động trong tay, anh đổi tư thế ngồi, trong lòng có cảm giác là lạ.
Bạch Tuyết nói những lời này giống như là muốn...... làm nũng. Anh nghe những lời như vậy cũng chỉ đành cười thôi chứ không biết làm sao.
“Có cặp đôi nào ở chung với nhau mà không cãi nhau không? Bình thường anh có nói yêu em sao? Anh đẹp trai phong độ, có phụ nữ vây quanh theo đuổi thì làm sao biết cách dỗ dành phụ nữ chứ?” Dù sao ngay từ lúc đầu, cô và anh cũng không giống những cặp đôi yêu nhau thắm thiết nên hôm nay bằng bất cứ giá nào cô cũng muốn nói những điều trong lòng mình “Nếu anh thật sự muốn kết hôn với em, cho dù là vì mục đích gì thì anh cũng phải dỗ dành em mới được. Nếu không, em sẽ không phối hợp với anh.”
Nhiếp Phong trầm mặc một hồi, nháy mắt, nhíu mày, sau đó anh ngồi thẳng người, nói “Bạch Tuyết, ý của em là...... chúng ta cùng nhau phối hợp hả? Em không giải trừ hôn ước với anh nữa hả?”
Anh không có hiểu lầm chứ? Hơn nửa đêm không ngủ được, lại không phải đang đánh thư từ chức, không phải gọi điện thoại tới để đoạn tuyệt với anh, mà chỉ giáo dục anh làm như thế nào để đối xử tốt với một phụ nữ?
Mặt Bạch Tuyết đỏ hồng, hắng giọng một cái, “Kết hôn gì chứ? Chỉ có đính hôn thôi nha. Ngay cả ba mẹ hai bên cũng còn chưa biết việc chúng ta đã đính hôn nữa mà. Em chỉ muốn nói rằng em thừa nhận chuyện tranh cãi với Đái Kiều Nghiên hôm nay cũng có một phần do em không đúng nhưng em sẽ không từ chức. Bye, bye”
Mặt đỏ hồng, tim đập mạnh, cô nhanh chóng cúp điện thoại. Bạch Tuyết hít thở sâu, sợ Nhiếp Phong lại truy vấn về chuyện đính hôn.
Thật ra, cô cũng không muốn mình và Nhiếp Phong tiếp tục dây dưa không rõ, nhưng cô cũng không hy vọng lần này lại không có một kết thúc tốt đẹp khiến cô phải đau khổ lần nữa.
Đã vui vẻ gặp nhau thì lúc chia tay cũng vui vẻ. Có vậy mới không cảm thấy tiếc nuối.
Nhìn lên lịch bàn, ngày kết hôn của Lâm Đào là thứ bảy ngày 18 tháng này. Vậy chiều thứ sáu cô phải mời cho được Nhiếp Phong đi dự đám cưới với cô.
Đi để chấm dứt tất cả, cũng thuận tiện khiến Lâm Đào và Bạch Phú Mỹ thất kinh.
Xin ông trời tha thứ cho sự vô sỉ, ham danh hám lợi của cô. Thật ra vừa rồi cô gọi cho Nhiếp Phong là có âm mưu. Cô muốn Nhiếp Phong đi dự đám cưới với cô.
Lâm Đào nhận được điện thoại của Bạch Tuyết thì cảm động, nước mắt tuôn rơi. Anh ta cho là mình không còn cơ hội nữa, đám cưới chỉ như ảo ảnh tan biến hết rồi.
Thật không ngờ sau hai giờ đồng hồ, Bạch Tuyết đột nhiên gọi điện thoại tới nói rằng cô quyết định đi tham dự hôn lễ của anh.
Sau khi cúp điện thoại của Lâm Đào, Bạch Tuyết cắn môi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cô gọi cho Nhiếp Phong.
“Alo, tôi là Nhiếp Phong.” Điện thoại vừa được nối, một giọng nam trầm thấp vang lên. Dĩ nhiên Nhiếp Phong không biết đó là cô gọi nên chỉ tuỳ tiện nhận điện thoại, nếu không anh cũng sẽ không tự giới thiệu mình.
“Anh đang bận à?” Bạch Tuyết đang suy nghĩ xem Nhiếp Phong đang làm gì.
Nhiếp Phong sửng sốt, đưa điện thoại ra xa và nhìn vào màn hình. Thì ra là Bạch Tuyết.
“Anh đang bận xem hợp đồng về hàng mẫu từ Đức gửi đến.” Nhiếp Phong gỡ mắt kính xuống, dựa lưng vào ghế, thoải mái nói, “Em thì sao? Đang viết đơn từ chức à?”
Bạch Tuyết nhăn mũi giống như Nhiếp Phong đang đứng trước mặt mình. Cô tỏ vẻ bất mãn hừ một tiếng nói: “Vất vả lắm mới vào được một công ty trả lương cao hơn Bắc Kinh, lại có chỗ dựa là tổng giám đốc giàu có, đẹp trai, lại có chức vụ cao đứng đầu công ty thì sao tôi lại từ chức? Không bao giờ.”
Nếu như bình thường thì cô sẽ trốn tránh, nhưng vào bốn năm trước cô đã từng trốn tránh một lần rồi. Vì vậy lần này cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa.
Khoé miệng Nhiếp Phong nhếch lên, trong lòng cảm thấy vui vẻ không nói nên lời.
“Sao vậy? Anh lại chỗ dựa cho em rồi hả? Không phải hôm nay em đã từ hôn với anh rồi sao?” Mặc dù trong lòng vui vẻ nhưng ngoài miệng Nhiếp Phong vẫn muốn tổn hại mấy câu với Bạch Tuyết, “Còn khóc lóc nói muốn từ chức nữa mà.”
“Tính tình phụ nữ cũng có lúc giận dữ chứ.” Bạch Tuyết lại trở về thái độ ngang ngạnh vốn có của mình, “Anh đã là vị hôn phu của em rồi thì cũng nên cưng chiều em, giúp đỡ em. Vậy mà trong công ty lại hung dữ với em. Em bỏ rơi anh cũng là một việc rất bình thường.”
Nhiếp Phong vẫn cầm đện thoại di động trong tay, anh đổi tư thế ngồi, trong lòng có cảm giác là lạ.
Bạch Tuyết nói những lời này giống như là muốn...... làm nũng. Anh nghe những lời như vậy cũng chỉ đành cười thôi chứ không biết làm sao.
“Có cặp đôi nào ở chung với nhau mà không cãi nhau không? Bình thường anh có nói yêu em sao? Anh đẹp trai phong độ, có phụ nữ vây quanh theo đuổi thì làm sao biết cách dỗ dành phụ nữ chứ?” Dù sao ngay từ lúc đầu, cô và anh cũng không giống những cặp đôi yêu nhau thắm thiết nên hôm nay bằng bất cứ giá nào cô cũng muốn nói những điều trong lòng mình “Nếu anh thật sự muốn kết hôn với em, cho dù là vì mục đích gì thì anh cũng phải dỗ dành em mới được. Nếu không, em sẽ không phối hợp với anh.”
Nhiếp Phong trầm mặc một hồi, nháy mắt, nhíu mày, sau đó anh ngồi thẳng người, nói “Bạch Tuyết, ý của em là...... chúng ta cùng nhau phối hợp hả? Em không giải trừ hôn ước với anh nữa hả?”
Anh không có hiểu lầm chứ? Hơn nửa đêm không ngủ được, lại không phải đang đánh thư từ chức, không phải gọi điện thoại tới để đoạn tuyệt với anh, mà chỉ giáo dục anh làm như thế nào để đối xử tốt với một phụ nữ?
Mặt Bạch Tuyết đỏ hồng, hắng giọng một cái, “Kết hôn gì chứ? Chỉ có đính hôn thôi nha. Ngay cả ba mẹ hai bên cũng còn chưa biết việc chúng ta đã đính hôn nữa mà. Em chỉ muốn nói rằng em thừa nhận chuyện tranh cãi với Đái Kiều Nghiên hôm nay cũng có một phần do em không đúng nhưng em sẽ không từ chức. Bye, bye”
Mặt đỏ hồng, tim đập mạnh, cô nhanh chóng cúp điện thoại. Bạch Tuyết hít thở sâu, sợ Nhiếp Phong lại truy vấn về chuyện đính hôn.
Thật ra, cô cũng không muốn mình và Nhiếp Phong tiếp tục dây dưa không rõ, nhưng cô cũng không hy vọng lần này lại không có một kết thúc tốt đẹp khiến cô phải đau khổ lần nữa.
Đã vui vẻ gặp nhau thì lúc chia tay cũng vui vẻ. Có vậy mới không cảm thấy tiếc nuối.
Nhìn lên lịch bàn, ngày kết hôn của Lâm Đào là thứ bảy ngày 18 tháng này. Vậy chiều thứ sáu cô phải mời cho được Nhiếp Phong đi dự đám cưới với cô.
Đi để chấm dứt tất cả, cũng thuận tiện khiến Lâm Đào và Bạch Phú Mỹ thất kinh.
Xin ông trời tha thứ cho sự vô sỉ, ham danh hám lợi của cô. Thật ra vừa rồi cô gọi cho Nhiếp Phong là có âm mưu. Cô muốn Nhiếp Phong đi dự đám cưới với cô.
Bình luận facebook