Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Núp ở khúc quanh hành lang, thỉnh thoảng Bạch Tuyết ló đầu ra xem nhưng cô thất vọng vì người mình đang chờ đợi vẫn chưa xuất hiện.
Cô thật sự sợ nhân viên phục vụ thấy mình lén lút đứng đây, lại tưởng cô là kẻ trộm và đi báo bảo vệ tới đuổi cô ra khỏi đây.
Đang lúc cô nghĩ hay là Nhiếp Học Văn vẫn còn ít tuổi nên không hiểu cô nói gì, hoặc là cậu ta không thể lén trốn ra ngoài này được, nên Bạch Tuyết thở dài, xách ba lô lên vai chuẩn bị bước đi. Chắc có lẽ cô không thể hoàn thành nhiệm vụ Nhiếp Phong giao cho cô rồi.
Đột nhiên, cửa phòng của của Đái Kiều Nhu được mở ra, sau đó một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn lách mình bước ra. Sau đó cậu đóng cửa lại và nhìn dáo dác tìm kiếm xung quanh.
Bạch Tuyết vui vẻ, ngoắc tay gọi Nhiếp Học Văn đến gần mình, nói: "Ở đây, dì ở đây.”
Nhiếp Học Văn nhanh chóng chạy đến trước mặt Bạch Tuyết nói: "Ba tôi ở đâu? Dì không phải muốn dẫn tôi đi bán chứ?"
Bạch Tuyết vừa định khen ngợi Nhiếp Học Văn thông minh nhưng câu nói của tiểu quỷ này khiến cô khó chịu và liếc mắt nhìn cậu.
"Giờ tôi mới nghĩ ra việc này, tôi sẽ bắt cóc cậu và gọi Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, điện thoại cho ba cậu đòi tiền chuộc." Bạch Tuyết tức giận kéo tay Nhiếp Học Văn đi tới bên cạnh thang máy và nhấn nút đóng thang máy.
Nhiếp Học Văn vịn tay vào thanh an toàn, sau đó bĩu môi nói: "Sau này dì sẽ trở thành mẹ kế của tôi, tiền bạc xài không hết thì bắt cóc tống tiền ba tôi làm gì nữa."
Đúng là một tiểu quỷ thông minh, cô cũng không có cách nào hù doạ cậu được.
Vừa ra khỏi thang máy, Bạch Tuyết liền kéo Nhiếp Học Văn bước nhanh ra phía cửa chính.
"Cô gái kia đứng lại. Cô gái dẫn theo đứa trẻ hãy đứng lại." Đột nhiên giọng nói của một người đàn ông truyền đến sau lưng hai người.
Nguy rồi! Bạch Tuyết quay đầu lại liếc mắt nhìn người đàn ông kia, cô phát hiện có hai nhân viên bảo vệ mặc đồng phục khách sạn đang đuổi theo mình, trên tay họ còn cầm theo điện thoại di động, mắt nhìn dáo dác như đang tìm kiếm ai đó.
Hay Đái Kiều Nhu đã phát hiện ra Nhiếp Học Văn bị mất tích rồi nên cô gọi điện thoại kêu bảo vệ đến để ngăn chặn cô đưa cậu bé rời khỏi đây?
"Chạy mau!" Bạch Tuyết kéo cánh tay nhỏ bé của Nhiếp Học Văn tới cửa chính.
"Cô gái kia." Nhân viên khách sạn đuổi theo.
Cô nhìn thấy phía trước cửa cũng còn hai nhân viên bảo vệ đang chặn ngay lối ra, trong lòng cô thầm kêu: “Xong đời"!
Đang lúc cô suy nghĩ kế hoạch lần này chắc chắn bị thất bại thì bỗng nhiên một bàn tay to lớn nắm chặt cánh tay của Bạch Tuyết.
"Âyda, buông ra! Đứa bé này chính là con trai tôi, các người muốn làm......." Bạch Tuyết dùng sức nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Nhiếp Học Văn nhất quyết không thả, đồng thời cô cũng dùng bàn tay còn lại để cố gắng nắm giữ bàn tay của Nhiếp Học Văn.
"Ba!" Nhiếp Học Văn vui mừng kêu lên một tiếng, cậu hất tay Bạch Tuyết ra và chạy tới ôm chân của người đàn ông đang đứng trước mặt cậu.
Bạch Tuyết cũng ngừng giãy giụa, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn sang. Cô phát hiện người đang nắm tay mình chính là Nhiếp Phong.
Cả người mệt lả, thiếu chút nữa Bạch Tuyết ngồi dưới đất nhưng nhờ có Nhiếp Phong kịp thời giữ chặt eo cô nên cô không bị té ngã.
Lúc này nhân viên khách sạn cũng xông tới, họ nhìn Nhiếp Phong rồi lại nhìn Bạch Tuyết và Nhiếp Học Văn.
"Thật xin lỗi, phòng VIP lầu hai mươi tám vừa bị mất tích cậu con trai nên cô ấy nói vị khách mới vừa bước ra chính là người bắt cóc con trai mình. Vì vậy chúng tôi mới......" Người đàn ông trước mặt có phong thái giống như quản lý bước lên phía trước nói.
Bạch Tuyết dựa vào lòng Nhiếp Phong, ngón tay nắm thật chặt ống tay áo của anh.
Chẳng lẽ cô phí công vô ích sao?
Nhiếp Phong vỗ lưng Bạch Tuyết, sau đó cúi đầu nhìn Nhiếp Học Văn, dịu dàng nói: "Học Văn, con nói cho mấy chú này, con có quen biết ba không?"
Nhiếp Học Văn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nhìn tất cả các nhân viên trong khách sạn, mạnh mẽ nói: "Đây là ba tôi, các người bị mất một đứa trẻ nên muốn lấy tôi thay thế ư? Hãy cẩn thận, nếu không ba tôi báo cảnh sát bắt các người."
Những người nhân viên khách sạn làm ra vẻ lúng túng, luôn miệng nói xin lỗi, sau đó rời khỏi nơi đó.
Nhiếp Phong ôm lấy Nhiếp Học Văn, kéo tay Bạch Tuyết ra khỏi khách sạn, dẫn họ chạy thẳng tới chiếc xe Porsche của mình đang đậu gần đó.
Cô thật sự sợ nhân viên phục vụ thấy mình lén lút đứng đây, lại tưởng cô là kẻ trộm và đi báo bảo vệ tới đuổi cô ra khỏi đây.
Đang lúc cô nghĩ hay là Nhiếp Học Văn vẫn còn ít tuổi nên không hiểu cô nói gì, hoặc là cậu ta không thể lén trốn ra ngoài này được, nên Bạch Tuyết thở dài, xách ba lô lên vai chuẩn bị bước đi. Chắc có lẽ cô không thể hoàn thành nhiệm vụ Nhiếp Phong giao cho cô rồi.
Đột nhiên, cửa phòng của của Đái Kiều Nhu được mở ra, sau đó một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn lách mình bước ra. Sau đó cậu đóng cửa lại và nhìn dáo dác tìm kiếm xung quanh.
Bạch Tuyết vui vẻ, ngoắc tay gọi Nhiếp Học Văn đến gần mình, nói: "Ở đây, dì ở đây.”
Nhiếp Học Văn nhanh chóng chạy đến trước mặt Bạch Tuyết nói: "Ba tôi ở đâu? Dì không phải muốn dẫn tôi đi bán chứ?"
Bạch Tuyết vừa định khen ngợi Nhiếp Học Văn thông minh nhưng câu nói của tiểu quỷ này khiến cô khó chịu và liếc mắt nhìn cậu.
"Giờ tôi mới nghĩ ra việc này, tôi sẽ bắt cóc cậu và gọi Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, điện thoại cho ba cậu đòi tiền chuộc." Bạch Tuyết tức giận kéo tay Nhiếp Học Văn đi tới bên cạnh thang máy và nhấn nút đóng thang máy.
Nhiếp Học Văn vịn tay vào thanh an toàn, sau đó bĩu môi nói: "Sau này dì sẽ trở thành mẹ kế của tôi, tiền bạc xài không hết thì bắt cóc tống tiền ba tôi làm gì nữa."
Đúng là một tiểu quỷ thông minh, cô cũng không có cách nào hù doạ cậu được.
Vừa ra khỏi thang máy, Bạch Tuyết liền kéo Nhiếp Học Văn bước nhanh ra phía cửa chính.
"Cô gái kia đứng lại. Cô gái dẫn theo đứa trẻ hãy đứng lại." Đột nhiên giọng nói của một người đàn ông truyền đến sau lưng hai người.
Nguy rồi! Bạch Tuyết quay đầu lại liếc mắt nhìn người đàn ông kia, cô phát hiện có hai nhân viên bảo vệ mặc đồng phục khách sạn đang đuổi theo mình, trên tay họ còn cầm theo điện thoại di động, mắt nhìn dáo dác như đang tìm kiếm ai đó.
Hay Đái Kiều Nhu đã phát hiện ra Nhiếp Học Văn bị mất tích rồi nên cô gọi điện thoại kêu bảo vệ đến để ngăn chặn cô đưa cậu bé rời khỏi đây?
"Chạy mau!" Bạch Tuyết kéo cánh tay nhỏ bé của Nhiếp Học Văn tới cửa chính.
"Cô gái kia." Nhân viên khách sạn đuổi theo.
Cô nhìn thấy phía trước cửa cũng còn hai nhân viên bảo vệ đang chặn ngay lối ra, trong lòng cô thầm kêu: “Xong đời"!
Đang lúc cô suy nghĩ kế hoạch lần này chắc chắn bị thất bại thì bỗng nhiên một bàn tay to lớn nắm chặt cánh tay của Bạch Tuyết.
"Âyda, buông ra! Đứa bé này chính là con trai tôi, các người muốn làm......." Bạch Tuyết dùng sức nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Nhiếp Học Văn nhất quyết không thả, đồng thời cô cũng dùng bàn tay còn lại để cố gắng nắm giữ bàn tay của Nhiếp Học Văn.
"Ba!" Nhiếp Học Văn vui mừng kêu lên một tiếng, cậu hất tay Bạch Tuyết ra và chạy tới ôm chân của người đàn ông đang đứng trước mặt cậu.
Bạch Tuyết cũng ngừng giãy giụa, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn sang. Cô phát hiện người đang nắm tay mình chính là Nhiếp Phong.
Cả người mệt lả, thiếu chút nữa Bạch Tuyết ngồi dưới đất nhưng nhờ có Nhiếp Phong kịp thời giữ chặt eo cô nên cô không bị té ngã.
Lúc này nhân viên khách sạn cũng xông tới, họ nhìn Nhiếp Phong rồi lại nhìn Bạch Tuyết và Nhiếp Học Văn.
"Thật xin lỗi, phòng VIP lầu hai mươi tám vừa bị mất tích cậu con trai nên cô ấy nói vị khách mới vừa bước ra chính là người bắt cóc con trai mình. Vì vậy chúng tôi mới......" Người đàn ông trước mặt có phong thái giống như quản lý bước lên phía trước nói.
Bạch Tuyết dựa vào lòng Nhiếp Phong, ngón tay nắm thật chặt ống tay áo của anh.
Chẳng lẽ cô phí công vô ích sao?
Nhiếp Phong vỗ lưng Bạch Tuyết, sau đó cúi đầu nhìn Nhiếp Học Văn, dịu dàng nói: "Học Văn, con nói cho mấy chú này, con có quen biết ba không?"
Nhiếp Học Văn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nhìn tất cả các nhân viên trong khách sạn, mạnh mẽ nói: "Đây là ba tôi, các người bị mất một đứa trẻ nên muốn lấy tôi thay thế ư? Hãy cẩn thận, nếu không ba tôi báo cảnh sát bắt các người."
Những người nhân viên khách sạn làm ra vẻ lúng túng, luôn miệng nói xin lỗi, sau đó rời khỏi nơi đó.
Nhiếp Phong ôm lấy Nhiếp Học Văn, kéo tay Bạch Tuyết ra khỏi khách sạn, dẫn họ chạy thẳng tới chiếc xe Porsche của mình đang đậu gần đó.
Bình luận facebook