Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Thừa dịp Hoa Nhị Nhị có chuyến bay, hai người bạn thân lại lén lén lút lút hẹn gặp nhau.
Bạch Tuyết ngửa đầu uống hết nửa chai bia một lúc, thở dài tựa trên cánh tay mình, gương mặt tỏ vẻ mê man và phiền não.
Đang nốc chai bia, Tư Hoài Dương nghe được tiếng thở dài của Bạch Tuyết thì sợ hết hồn. Cậu trừng to mắt nhìn dáng vẻ người bạn thanh mai trúc mã trước mặt đang nửa chết nửa sống nằm dài ra bàn.
"Tiểu Bạch, cậu không sao chớ? Hiện giờ lại bắt đầu giả bộ làm Lâm Đại Ngọc, làm bộ thục nữ khiến người khác thương tâm sao? Cậu nên đưa ra bộ dáng này trước mặt tổng giám đốc Nhiếp chứ đừng làm ra vẻ mặt như vậy ở trước mặt tớ." Tư Hoài Dương trêu ghẹo nói.
"Đồ bệnh thần kinh." Bạch Tuyết nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn sang phía khác nói:"Không phải tớ giả bộ phiền não mà hiện giờ tớ thật sự rất phiền."
"Phiền não về việc gì?" Tư Hoài Dương chồm người tới, gần tới mức sắp hôn mặt đối phương, hỏi: "Hay cậu có bệnh sợ hãi tiền hôn nhân? Nhưng tớ nghe mẹ Bạch nói cậu và Nhiếp Phong đã sớm...... sớm làm việc kia rồi."
Bạch Tuyết giận đến nỗi nhảy dựng lên, cô hung hăng ghìm chặt cổ Tư Hoài Dương cắn răng nói: "Ngậm miệng chó của cậu lại." *Sóc... ddllleeequyyyd0000n* Biết người ta rất phiền hay không?
"Ai! Ui!" Tư Hoài Dương bị siết chặt cổ nên cậu lấy tay cố hết sức thoát khỏi cánh tay của Bạch Tuyết.
"Hừ!" Sau khi Bạch Tuyết buông Tư Hoài Dương đang thở hồng hộc tựa như sắp chết, cô cầm chai bia và bắt đầu tu ừng ực.
Mẹ cũng thiệt tình, sao lại nói chuyện riêng tư của con gái mình với Tư Hoài Dương kia chứ?
Nhìn thấy Bạch Tuyết tu rượu mạnh vào người, lúc này Tư Hoài Dương mới nhận thức được rằng bạn tốt mình đang thật sự rất phiền não. Cậu bắt lại cổ tay để ngăn cản cô uống tiếp, lo lắng hỏi: "Đừng uống nữa, có chuyện gì thì nói với tớ, uống nhiều rượu cũng không giải quyết được vấn đề."
"A!" Bạch Tuyết uống cạn sạch chai bia cuối cùng, bất nhã ợ một hơi rượu, sau đó quay sang cười khúc khích với Tư Hoài Dương "Hoài Dương, chúng ta quen biết cũng nhiều năm, vậy sao cậu không yêu thích tớ, tại sao không muốn lấy tớ?" Thân thể Bạch Tuyết dựa sát vào người Tư Hoài Dương, miệng nhỏ nhắn đang oán trách cong lên như đang làm nũng hỏi.
Theo thói quen, bình thường hai người cũng tuỳ tiện nói giỡn như vậy, Tư Hoài Dương không để ý lấy tay mạnh mẽ đẩy khuôn mặt Bạch Tuyết ra xa.
"Cậu khi dễ tớ từ nhỏ đến lớn rồi, giờ có điên mới yêu thích cậu, chỉ có quỷ mới kết hôn với cậu." Tư Hoài Dương phẫn hận nói.
Nhớ lại thời ấu thơ, cậu ta vẫn còn sợ. Nếu ép buộc cậu lấy người phụ nữ này thì cậu thà tự sát còn hơn.
Bạch Tuyết vuốt lại tóc cười khúc khích: "Đấy, vậy cho nên cậu chỉ thích những người phụ nữ xinh đẹp như Hoa Nhị nhị thôi đúng không?"
"Người đàn ông nào mà không thích những cô gái dịu dàng xinh đẹp cơ chứ?" Tư Hoài Dương vừa uống nước vừa lẩm bẩm.
Đúng vậy, đàn ông nào mà...... không thích......
Cầm chai bia trên bàn, Bạch Tuyết lại tiếp tục mở nắp và mạnh mẽ uống.
"Cậu và tổng giám đốc đang chiến tranh à?" Tư Hoài Dương bắt được cổ tay Bạch Tuyết ngăn không cho cô uống tiếp nòi: "Tình nhân tranh cãi vốn là chuyện rất bình thường. Đàn ông sĩ diện, phụ nữ dịu dàng, mọi chuyện đều có thể giải quyết ổn thoả. Mặc dù nói việc dỗ dành phụ nữ chính là trách nhiệm của đàn ông nhưng đối với loại đàn ông như Nhiếp Phong, cậu cũng nên mềm mại khéo léo ứng xử một chút."
Thật ra Tư Hoài Dương cũng hiểu tính khí ngang ngạnh lúc nóng lúc lạnh của Bạch Tuyết. Vì vậy, khi cô ấy có những loại hành động mâu thuẫn này thì cậu cũng biết có lẽ cô ấy và Nhiếp Phong có tranh cãi.
Bạch Tuyết đẩy tay Tư Hoài dương ra, uống một ngụm lớn sau đó dùng chút lực để bình rượu trên bàn.
"Ai thèm giận dỗi anh ta?" Cô lại ợ một hơi rượu, ảo não nói: "Căn bản là tớ không thể dứt khoát hoặc là nói anh ta lạnh lùng nói ra những lời khiến tớ không thể không tức giận. Mà sau đó lại cười hì hì như không có việc gì mà làm hoà với tớ…....... " Tớ rất buồn bực nha.
Tư Hoài Dương bĩu môi, khinh thường xem như không nghe rõ lời Bạch Tuyết than vãn.
"Xem ra ông trời vẫn có mắt, Tôn hầu tử phải gặp Như Lai phật tổ mới có thể hoá giải được." Tư Hoài Dương cười hì hì, nói đùa với Bạch Tuyết: "Cho nên Nhiếp Phong chính là trời cao phái tới để thu phục con khỉ cái nghịch ngợm này...... aida."
Còn không đợi Tư Hoài Dương nói xong, Bạch Tuyết liền nhảy dựng lên ghìm chặt cổ cậu ta.
Chỉ mấy câu nói mà cậu ta bị đánh liên hồi không còn đường tránh né, đây chính là cách mà thanh mai trúc mã bọn họ vẫn thường đùa giỡn.
Vì đùa giỡn quá hồn nhiên nên họ cũng không để ý đến người khác đanh nhìn mình thế nào. Mà ngay ở quầy bar, có một người đàn ông đang cầm máy chụp hình bọn họ.
**
Hôm nay là một ngày thật quan trọng với gia đình họ Nhiếp. Chủ tịch tập đoàn PLO cũng là mẹ của Nhiếp Phong, Khúc Như Hoa sẽ đến ra mắt với ba mẹ Bạch Tuyết.
Từ sáng sớm, gia đình nhà họ Bạch đã bắt đầu bận tối mày tối mặt.
Còn Bạch Tuyết, dưới sự thúc giục của ba mẹ Bạch, cô bất đắc dĩ phải sửa soạn và đi xuống lầu.
"Ba Bạch, mẹ Bạch." Tư Hoài Dương đứng ở dưới lầu nhìn về hướng vợ chồng nhà họ Bạch đang vẫy tay chào "Hôm nay ba mẹ ăn mặc thật đẹp, khiến con còn nghĩ rằng hai người đang muốn hấp hôn. Ha ha ha."
Mẹ Bạch giận hờn, liếc mắt nhìn Tư Hoài Dương, nói: "Đứa bé này thiệt tình, dù sao hôm nay cũng cám ơn con Tư Hoài Dương."
Nghe nói hôm nay là ngày gặp mặt giữa ba mẹ hai bên Nhiếp Phong và Bạch Tuyết nên Tư Hoài Dương xung phong nhận việc làm tài xế ở nhà mẹ Bạch.
Mặc dù nhà họ Bạch cũng có một chiếc xe nhưng ba Bạch lại quá khẩn trương. Vì thế, Bạch Tuyết dứt khoát nhờ Tư Hoài Dương đảm đương chức vụ tài xế.
Mà loại chuyện náo nhiệt này, Tư Hoài Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Trên đường đến khách sạn, bọn họ cười đùa suốt buổi. Cuối cùng, xe cũng dừng lại trước cổng khách sạn và dưới sự chỉ dẫn của người hướng dẫn bọn họ cũng vào tới phòng tiệc.
Nhiếp Phong và Khúc Như Hoa cũng đã đến, nhìn thấy người nhà họ Bạch, anh cũng lịch sự đứng lên chào hỏi.
Bạch Tuyết khẩn trương đưa tay lên chào Nhiếp Phong, nhìn anh nở nụ cười thâm tình với mình, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi ngồi xuống, trên mặt Khúc Như Hoa cũng không có lấy một nụ cười.
Bạch Tuyết nhìn Khúc Như Hoa cũng cảm thấy căng thẳng, hết nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Khúc Như Hoa lại nhìn đến Nhiếp Phong, cảm thấy không khí có chút bất ổn.
"Hôm nay con mời hai bác đến đây vì muốn chính thức tuyên bố về việc cử hành hôn lễ giữa con và Bạch Tuyết....." Nhiếp Phong lúng túng mở miệng nói.
"Hôn lễ sao? Hôn lễ nào?" Đột nhiên Khúc Như Hoa lên tiếng cắt đứt lời nói của Nhiếp Phong "Nhiếp Phong, con không thể cưới một người phụ nữ lẳng lơ như vậy để làm phu nhân của chủ tịch tập đoàn PLO."
Chỉ một câu nói mà khiến tất cả mọi người đều ngây người vì kinh ngạc. Mọi ánh mắt đổ dồn nhìn về phía Khúc Như Hoa.
"Mẹ?" Nhiếp Phong cau mày nhìn mẹ mình "Mẹ nói vậy là có ý gì? Hơn nữa trong trường hợp này......"
"Chính vì trong trường hợp này nên mẹ mới muốn vạch trần bộ mặt thật của một số người ham hư vinh." Khúc Như Hoa hừ lạnh nói, ánh mắt lạnh lùng quét qua vợ chồng nhà họ Bạch, Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương nói tiếp: "Mẹ vốn định nói về phẩm hạnh cũng như đạo đức của cô gái này nhưng cũng ngại người ta nói gia đình mình kỳ thị xuất thân của cô ấy. Vì thế, mẹ mới quyết định nói ra ở đây.”
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Nhiếp Phong và Bạch Tuyết ứng phó không kịp, cả hai cùng trao đổi ánh mắt và sau đó cũng giận tái mặt.
Nhiếp Phong giận là bởi vì mẹ mình chưa từng phản đối việc hôn sự này của anh mà đột nhiên khi đến đây lại nói thế ở trước mặt ba mẹ Bạch Tuyết.
Còn Bạch Tuyết giận vì có lẽ nhìn thấy ba mẹ mình bị khinh thường, mà đối phương cứ ở đó trách cứ, sỉ nhục mình đòi hủy hôn.
"Phu nhân Nhiếp." Mẹ Bạch luôn nóng nảy nhưng khi đối mặt với tình huống này, bà bỗng cực kỳ bình tĩnh, lạnh lẽo nhìn Khúc Như Hoa nói: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra cho mọi người cùng biết, cũng không cần nói những lời lẽ chua ngoa để hòng nâng cao thân phận mình như vậy."
"Mẹ......" Nhìn gương mặt của mẹ mình, bên ngoài tuy bình tĩnh nhưng trong lòng đang tức giận thì Bạch Tuyết không biết nên nói gì lúc này.
Mẽ Bạch trừng mắt liếc con gái mình, cười lạnh nói: "Tôi không cần biết Nhiếp Phong được sinh ra trong một gia đình giàu có đến cỡ nào mà tôi và ba Bạch Tuyết cũng chỉ là một gia đình bình dân, chưa từng dạy dỗ con gái mình lừa gạt bịp bợm, cũng như những thói xấu mà bà mới vừa nói đây. Vậy không biết con gái tôi kém cỏi ở chỗ nào?"
Không khí lập tức hạ đến băng lạnh. Từng tế bào trên cơ thể của mỗi người như đang chuẩn bị ở trạng thái chiến tranh.
Khúc Như Hoa bị lời nói của mẹ Bạch chỉnh đến đau thương, nhất thời bị sặc, sắc mặt bộc phát đến khó coi.
Bà lấy túi xách bên cạnh mình, sau đó rút một xấp hình ném lên chiếc bàn tròn.
"Nhìn đi, xem con gái các người làm những chuyện đẹp mặt thế nào đây." Khúc Như Hoa khinh thường nói: "Sau khi từ giã vị hôn phu lại lén lút hẹn hò với người đàn ông khác. Tay chân quấn quýt lẫn nhau, hận không thể hoà thành một.”
Tầm mắt Bạch Tuyết tò mò nhìn xấp ảnh trước mặt mình, tay cô từ từ run rẩy cầm vài tấm hình lên xem.
Ánh sáng mặc dù không rõ, nhưng cũng đủ thấy rõ mặt người trong hình. Đó là lúc cô và Tư Hoài Dương đang náo loạn trong quán rượu.
Bạch Tuyết ngửa đầu uống hết nửa chai bia một lúc, thở dài tựa trên cánh tay mình, gương mặt tỏ vẻ mê man và phiền não.
Đang nốc chai bia, Tư Hoài Dương nghe được tiếng thở dài của Bạch Tuyết thì sợ hết hồn. Cậu trừng to mắt nhìn dáng vẻ người bạn thanh mai trúc mã trước mặt đang nửa chết nửa sống nằm dài ra bàn.
"Tiểu Bạch, cậu không sao chớ? Hiện giờ lại bắt đầu giả bộ làm Lâm Đại Ngọc, làm bộ thục nữ khiến người khác thương tâm sao? Cậu nên đưa ra bộ dáng này trước mặt tổng giám đốc Nhiếp chứ đừng làm ra vẻ mặt như vậy ở trước mặt tớ." Tư Hoài Dương trêu ghẹo nói.
"Đồ bệnh thần kinh." Bạch Tuyết nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn sang phía khác nói:"Không phải tớ giả bộ phiền não mà hiện giờ tớ thật sự rất phiền."
"Phiền não về việc gì?" Tư Hoài Dương chồm người tới, gần tới mức sắp hôn mặt đối phương, hỏi: "Hay cậu có bệnh sợ hãi tiền hôn nhân? Nhưng tớ nghe mẹ Bạch nói cậu và Nhiếp Phong đã sớm...... sớm làm việc kia rồi."
Bạch Tuyết giận đến nỗi nhảy dựng lên, cô hung hăng ghìm chặt cổ Tư Hoài Dương cắn răng nói: "Ngậm miệng chó của cậu lại." *Sóc... ddllleeequyyyd0000n* Biết người ta rất phiền hay không?
"Ai! Ui!" Tư Hoài Dương bị siết chặt cổ nên cậu lấy tay cố hết sức thoát khỏi cánh tay của Bạch Tuyết.
"Hừ!" Sau khi Bạch Tuyết buông Tư Hoài Dương đang thở hồng hộc tựa như sắp chết, cô cầm chai bia và bắt đầu tu ừng ực.
Mẹ cũng thiệt tình, sao lại nói chuyện riêng tư của con gái mình với Tư Hoài Dương kia chứ?
Nhìn thấy Bạch Tuyết tu rượu mạnh vào người, lúc này Tư Hoài Dương mới nhận thức được rằng bạn tốt mình đang thật sự rất phiền não. Cậu bắt lại cổ tay để ngăn cản cô uống tiếp, lo lắng hỏi: "Đừng uống nữa, có chuyện gì thì nói với tớ, uống nhiều rượu cũng không giải quyết được vấn đề."
"A!" Bạch Tuyết uống cạn sạch chai bia cuối cùng, bất nhã ợ một hơi rượu, sau đó quay sang cười khúc khích với Tư Hoài Dương "Hoài Dương, chúng ta quen biết cũng nhiều năm, vậy sao cậu không yêu thích tớ, tại sao không muốn lấy tớ?" Thân thể Bạch Tuyết dựa sát vào người Tư Hoài Dương, miệng nhỏ nhắn đang oán trách cong lên như đang làm nũng hỏi.
Theo thói quen, bình thường hai người cũng tuỳ tiện nói giỡn như vậy, Tư Hoài Dương không để ý lấy tay mạnh mẽ đẩy khuôn mặt Bạch Tuyết ra xa.
"Cậu khi dễ tớ từ nhỏ đến lớn rồi, giờ có điên mới yêu thích cậu, chỉ có quỷ mới kết hôn với cậu." Tư Hoài Dương phẫn hận nói.
Nhớ lại thời ấu thơ, cậu ta vẫn còn sợ. Nếu ép buộc cậu lấy người phụ nữ này thì cậu thà tự sát còn hơn.
Bạch Tuyết vuốt lại tóc cười khúc khích: "Đấy, vậy cho nên cậu chỉ thích những người phụ nữ xinh đẹp như Hoa Nhị nhị thôi đúng không?"
"Người đàn ông nào mà không thích những cô gái dịu dàng xinh đẹp cơ chứ?" Tư Hoài Dương vừa uống nước vừa lẩm bẩm.
Đúng vậy, đàn ông nào mà...... không thích......
Cầm chai bia trên bàn, Bạch Tuyết lại tiếp tục mở nắp và mạnh mẽ uống.
"Cậu và tổng giám đốc đang chiến tranh à?" Tư Hoài Dương bắt được cổ tay Bạch Tuyết ngăn không cho cô uống tiếp nòi: "Tình nhân tranh cãi vốn là chuyện rất bình thường. Đàn ông sĩ diện, phụ nữ dịu dàng, mọi chuyện đều có thể giải quyết ổn thoả. Mặc dù nói việc dỗ dành phụ nữ chính là trách nhiệm của đàn ông nhưng đối với loại đàn ông như Nhiếp Phong, cậu cũng nên mềm mại khéo léo ứng xử một chút."
Thật ra Tư Hoài Dương cũng hiểu tính khí ngang ngạnh lúc nóng lúc lạnh của Bạch Tuyết. Vì vậy, khi cô ấy có những loại hành động mâu thuẫn này thì cậu cũng biết có lẽ cô ấy và Nhiếp Phong có tranh cãi.
Bạch Tuyết đẩy tay Tư Hoài dương ra, uống một ngụm lớn sau đó dùng chút lực để bình rượu trên bàn.
"Ai thèm giận dỗi anh ta?" Cô lại ợ một hơi rượu, ảo não nói: "Căn bản là tớ không thể dứt khoát hoặc là nói anh ta lạnh lùng nói ra những lời khiến tớ không thể không tức giận. Mà sau đó lại cười hì hì như không có việc gì mà làm hoà với tớ…....... " Tớ rất buồn bực nha.
Tư Hoài Dương bĩu môi, khinh thường xem như không nghe rõ lời Bạch Tuyết than vãn.
"Xem ra ông trời vẫn có mắt, Tôn hầu tử phải gặp Như Lai phật tổ mới có thể hoá giải được." Tư Hoài Dương cười hì hì, nói đùa với Bạch Tuyết: "Cho nên Nhiếp Phong chính là trời cao phái tới để thu phục con khỉ cái nghịch ngợm này...... aida."
Còn không đợi Tư Hoài Dương nói xong, Bạch Tuyết liền nhảy dựng lên ghìm chặt cổ cậu ta.
Chỉ mấy câu nói mà cậu ta bị đánh liên hồi không còn đường tránh né, đây chính là cách mà thanh mai trúc mã bọn họ vẫn thường đùa giỡn.
Vì đùa giỡn quá hồn nhiên nên họ cũng không để ý đến người khác đanh nhìn mình thế nào. Mà ngay ở quầy bar, có một người đàn ông đang cầm máy chụp hình bọn họ.
**
Hôm nay là một ngày thật quan trọng với gia đình họ Nhiếp. Chủ tịch tập đoàn PLO cũng là mẹ của Nhiếp Phong, Khúc Như Hoa sẽ đến ra mắt với ba mẹ Bạch Tuyết.
Từ sáng sớm, gia đình nhà họ Bạch đã bắt đầu bận tối mày tối mặt.
Còn Bạch Tuyết, dưới sự thúc giục của ba mẹ Bạch, cô bất đắc dĩ phải sửa soạn và đi xuống lầu.
"Ba Bạch, mẹ Bạch." Tư Hoài Dương đứng ở dưới lầu nhìn về hướng vợ chồng nhà họ Bạch đang vẫy tay chào "Hôm nay ba mẹ ăn mặc thật đẹp, khiến con còn nghĩ rằng hai người đang muốn hấp hôn. Ha ha ha."
Mẹ Bạch giận hờn, liếc mắt nhìn Tư Hoài Dương, nói: "Đứa bé này thiệt tình, dù sao hôm nay cũng cám ơn con Tư Hoài Dương."
Nghe nói hôm nay là ngày gặp mặt giữa ba mẹ hai bên Nhiếp Phong và Bạch Tuyết nên Tư Hoài Dương xung phong nhận việc làm tài xế ở nhà mẹ Bạch.
Mặc dù nhà họ Bạch cũng có một chiếc xe nhưng ba Bạch lại quá khẩn trương. Vì thế, Bạch Tuyết dứt khoát nhờ Tư Hoài Dương đảm đương chức vụ tài xế.
Mà loại chuyện náo nhiệt này, Tư Hoài Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Trên đường đến khách sạn, bọn họ cười đùa suốt buổi. Cuối cùng, xe cũng dừng lại trước cổng khách sạn và dưới sự chỉ dẫn của người hướng dẫn bọn họ cũng vào tới phòng tiệc.
Nhiếp Phong và Khúc Như Hoa cũng đã đến, nhìn thấy người nhà họ Bạch, anh cũng lịch sự đứng lên chào hỏi.
Bạch Tuyết khẩn trương đưa tay lên chào Nhiếp Phong, nhìn anh nở nụ cười thâm tình với mình, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi ngồi xuống, trên mặt Khúc Như Hoa cũng không có lấy một nụ cười.
Bạch Tuyết nhìn Khúc Như Hoa cũng cảm thấy căng thẳng, hết nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Khúc Như Hoa lại nhìn đến Nhiếp Phong, cảm thấy không khí có chút bất ổn.
"Hôm nay con mời hai bác đến đây vì muốn chính thức tuyên bố về việc cử hành hôn lễ giữa con và Bạch Tuyết....." Nhiếp Phong lúng túng mở miệng nói.
"Hôn lễ sao? Hôn lễ nào?" Đột nhiên Khúc Như Hoa lên tiếng cắt đứt lời nói của Nhiếp Phong "Nhiếp Phong, con không thể cưới một người phụ nữ lẳng lơ như vậy để làm phu nhân của chủ tịch tập đoàn PLO."
Chỉ một câu nói mà khiến tất cả mọi người đều ngây người vì kinh ngạc. Mọi ánh mắt đổ dồn nhìn về phía Khúc Như Hoa.
"Mẹ?" Nhiếp Phong cau mày nhìn mẹ mình "Mẹ nói vậy là có ý gì? Hơn nữa trong trường hợp này......"
"Chính vì trong trường hợp này nên mẹ mới muốn vạch trần bộ mặt thật của một số người ham hư vinh." Khúc Như Hoa hừ lạnh nói, ánh mắt lạnh lùng quét qua vợ chồng nhà họ Bạch, Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương nói tiếp: "Mẹ vốn định nói về phẩm hạnh cũng như đạo đức của cô gái này nhưng cũng ngại người ta nói gia đình mình kỳ thị xuất thân của cô ấy. Vì thế, mẹ mới quyết định nói ra ở đây.”
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Nhiếp Phong và Bạch Tuyết ứng phó không kịp, cả hai cùng trao đổi ánh mắt và sau đó cũng giận tái mặt.
Nhiếp Phong giận là bởi vì mẹ mình chưa từng phản đối việc hôn sự này của anh mà đột nhiên khi đến đây lại nói thế ở trước mặt ba mẹ Bạch Tuyết.
Còn Bạch Tuyết giận vì có lẽ nhìn thấy ba mẹ mình bị khinh thường, mà đối phương cứ ở đó trách cứ, sỉ nhục mình đòi hủy hôn.
"Phu nhân Nhiếp." Mẹ Bạch luôn nóng nảy nhưng khi đối mặt với tình huống này, bà bỗng cực kỳ bình tĩnh, lạnh lẽo nhìn Khúc Như Hoa nói: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra cho mọi người cùng biết, cũng không cần nói những lời lẽ chua ngoa để hòng nâng cao thân phận mình như vậy."
"Mẹ......" Nhìn gương mặt của mẹ mình, bên ngoài tuy bình tĩnh nhưng trong lòng đang tức giận thì Bạch Tuyết không biết nên nói gì lúc này.
Mẽ Bạch trừng mắt liếc con gái mình, cười lạnh nói: "Tôi không cần biết Nhiếp Phong được sinh ra trong một gia đình giàu có đến cỡ nào mà tôi và ba Bạch Tuyết cũng chỉ là một gia đình bình dân, chưa từng dạy dỗ con gái mình lừa gạt bịp bợm, cũng như những thói xấu mà bà mới vừa nói đây. Vậy không biết con gái tôi kém cỏi ở chỗ nào?"
Không khí lập tức hạ đến băng lạnh. Từng tế bào trên cơ thể của mỗi người như đang chuẩn bị ở trạng thái chiến tranh.
Khúc Như Hoa bị lời nói của mẹ Bạch chỉnh đến đau thương, nhất thời bị sặc, sắc mặt bộc phát đến khó coi.
Bà lấy túi xách bên cạnh mình, sau đó rút một xấp hình ném lên chiếc bàn tròn.
"Nhìn đi, xem con gái các người làm những chuyện đẹp mặt thế nào đây." Khúc Như Hoa khinh thường nói: "Sau khi từ giã vị hôn phu lại lén lút hẹn hò với người đàn ông khác. Tay chân quấn quýt lẫn nhau, hận không thể hoà thành một.”
Tầm mắt Bạch Tuyết tò mò nhìn xấp ảnh trước mặt mình, tay cô từ từ run rẩy cầm vài tấm hình lên xem.
Ánh sáng mặc dù không rõ, nhưng cũng đủ thấy rõ mặt người trong hình. Đó là lúc cô và Tư Hoài Dương đang náo loạn trong quán rượu.
Bình luận facebook