Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Mang tiếng là tiệc rượu nhưng không phải thật sự mời mọi người đến uống rượu, mà chỉ là cái cớ cho những người có tiền này đến hội tụ khoe mẽ.
Bạch Tuyết đi cùng Nhiếp Phong một lúc, lại cảm thấy chân mình đau nhức.
Đứng bên cạnh anh, nghe anh cùng bàn luận về thị trường chứng khoán, về thương mại, tài chính, kinh tế khiến cô cảm thấy mình như người ngoài cuộc, không hiểu họ đang nói gì.
Rốt cuộc Bạch Tuyết cũng hiểu rõ tại sao trước khi vào đây, Nhiếp Phong đã dặn cô chỉ cần "mỉm cười và yên lặng" là được? Bởi vì chỉ có như vậy, cô sẽ không bị phát hiện ra mình thật sự là người "vô tri" cũng là người hoàn toàn không hợp với thế giới này.
Dường như cảm giác khuỷu tay của người phụ nữ bên cạnh mình có chút không yên, nhìn thấy chân cô bắt đầu bước một cao một thấp, Nhiếp Phong săn sóc dẫn Bạch Tuyết đến ngồi ở ghế dựa.
"Bất cứ ai đến gần, em chỉ cần giới thiệu mình là vợ chưa cưới của anh là được, còn việc khác không cần nói nhiều, hãy nhớ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, che giấu tâm tình của mình thật tốt, biết chưa?" Tuy Nhiếp Phong vừa nói vừa nở nụ cười làm say lòng người nhưng thực ra anh đang dạy Bạch Tuyết phải ứng đối ra sao nếu trường hợp này xảy ra. Mọi người chung quanh nhìn cảnh này chỉ thấy đang diễn ra một màn tình cảm nồng đậm mà ấm áp giữa Nhiếp Phong và vợ chưa cưới của mình.
Đáy lòng Bạch Tuyết chợt ấm áp, ấm áp vì được anh săn sóc.
Nhìn thấy Bạch Tuyết thật lòng gật đầu, lông mày Nhiếp Phong vẫn nhíu chặt. Anh kinh ngạc phát hiện mình thật sự không nỡ bỏ đi, để cô như con nai bé nhỏ yếu đuối ngồi một mình ở đây đối chọi với bữa tiệc rượu này.
Thực tế, không có ai đang đối chọi với bữa tiệc rượu này vì ở đây hết thảy đều là những quý bà, quý ông danh gia vọng tộc, giàu có được dạy dỗ từ nhỏ khi tiến vào đối mặt với những cảnh tượng xa hoa như thế này. Họ cũng đã sớm trang bị những bộ mặt nạ cho riêng mình. Vì thế cũng không ai có thể nhận biết họ là đang thật lòng hay giả dối.
"Anh đi đi, em không sao đâu, cũng vì cổ họng em hơi đau nên cũng không để ý được người khác đang muốn nói gì." Bạch Tuyết nháy mắt nhìn Nhiếp Phong, cười híp mắt nói: "Sẽ không để anh mất mặt."
Kỳ thực, cô cảm thấy rất tội nghiệp anh, sao anh lại không mệt mỏi đây?
Nhưng thân là một phần tử trong cả quần thể này, cũng vì tập đoàn, vì chuyện thương mại nên Nhiếp Phong đành phải rời đi xã giao với thế giới giả dối đầy màu sắc này đây.
Cô không cần phải quấn quít với người đàn ông của mình, không cần anh phải nhất cử nhất động chú ý đến cô, mọi tình cảm dịu dàng đều đặt trên người cô mà cô chỉ cần trong lòng anh quan tâm cô là được. Cô là người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ nhưng đôi lúc cũng cần anh săn sóc, xoa dịu vết thương lòng mình.
Lúc này lại đúng lúc có người đến chào hỏi Nhiếp Phong nên Bạch Tuyết cố tình cấu tay anh một cái, sau đó anh mới đồng ý buông cánh tay cô ra.
Tuy Nhiếp Phong không yên lòng nhưng vì phép lịch sự xã giao nên anh vẫn phải trò chuyện với người kia.
Được một lúc sau, Nhiếp Phong quay người lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đang đổ mồ hôi hột mà cô vẫn ngồi đó tươi cười rạng rỡ với anh.
“Ôi! Cảnh giả vờ giả vịt, làm ra vẻ tao nhã mà chỉ trong phim mới có này lại chiếu ngay ở đây đấy. Một kẻ vốn sinh ra kém cỏi đợi anh ta bù đắp sao?”
Bạch Tuyết ngồi đó nhưng lỗ tai lại dựng đứng nghe trộm cuộc đối thoại của người bên cạnh.
Kiến thức không cao nhưng chủ yếu cô biết người kia đang nói đến ai.
"Chào cô!" Hai chân thon dài, xinh đẹp bỗng đâu xuất hiện trước mặt Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt mình khiến cô không thể dời mắt nhìn đi chỗ khác. Vóc người cao gầy, xinh đẹp như người mẫu, bộ ngực như hai tòa tháp đôi sừng sững vươn lên trước mắt cô, chiếc áo liền quần màu tím cách tân như làm tôn thêm nét đẹp châu âu cùng cốt cách quý phái tao nhã khiến Bạch Tuyết cứ vậy mà say đắm ngắm nhìn.
"Chào cô!" Bạch Tuyết mỉm cười gật gù, cũng không đứng lên, nói tiếp: "Xin lỗi, tôi có chút thất lễ."
Người phụ nữ kia vẫn vô tư cười, "Không sao, tôi tên Thi Mạn, chính là con gái của chủ tiệc rượu lần này, cũng là người mẫu toàn khu vực châu Âu."
Bạch Tuyết cảm giác nếu mình cứ ngồi như vậy thì thật không lịch sự nên cô vịn tay cầm của chiếc ghế đứng lên, chủ động đưa tay ra chào hỏi: "Tôi là Bạch Tuyết, vợ chưa cưới của tổng giám đốc Nhiếp Phong thuộc tập đoàn PLO”
Thi Mạn liếc mắt nhìn cánh tay Bạch Tuyết đang duỗi ra chào hỏi mình. Cô chỉ mỉm cười một tiếng mà không đáp lễ lại Bạch Tuyết. Sau đó, cô cầm ly rượu khinh thường nhấp một ngụm trên môi mình.
Bạch Tuyết lúng túng thu tay về nhưng cũng cảm thấy dường như đối phương đến đây không có ý tốt.
Lại lần nữa ngồi xuống, Bạch Tuyết cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với Tiểu thư Thi này thêm nữa.
Nhớ lời Nhiếp Phong trước khi đi có căn dặn, Bạch Tuyết thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa mình bởi vì vẻ bề ngoài của Thi Mạn mà mất đi cảnh giác.”
Còn vị mỹ nhân chân dài Thi Mạn ngồi vào chiếc ghế đối diện Bạch Tuyết, nghiêng đầu, ngoẹo cổ, đánh giá Bạch Tuyết với ánh mắt mang chút ngạo mạn cùng khinh thường.
"Tiểu thư Bạch là thiên kim nhà ai?" Thi Mạn một tay nâng ly rượu, một tay khoanh trước ngực, để lộ cặp đùi xinh đẹp, thon gọn, tư thế của một đàn chị chính tông đây mà.
Mi mắt Bạch Tuyết rũ xuống, nhàn nhạt nở nụ cười "Tiểu thư Thi thật thú vị, tôi họ Bạch thì đương nhiên ba tôi cũng họ Bạch."
Thi Mạn nhíu mày như đang suy nghĩ xem người họ Bạch là ai, mình có quen biết với gia đình người này không.
"Chính là ngài Bạch có hợp tác thương mại với gia đình tôi ở Hàn Quốc sao? Hay gia đình họ Bạch gốc Hoa nhỉ?" Thi Mạn suy đoán hỏi.
Tất cả đều không ohải, đáy lòng Bạch Tuyết càng thêm nặng ưu phiền.
"Tôi là người gốc Trung Quốc." Bạch Tuyết dùng nụ cười lễ phép khẳng định câu trả lời với Thi Mạn.
Thi Mạn nhìn dáng vẻ bình tĩnh đối đáp của Bạch Tuyết nhất thời vẫn xác định là mình không có bất hợp tác thương mại với gia đình họ Bạch nào cả.
"Tiểu thư Bạch có thật là vợ chưa cưới của tổng giám đốc tập đoàn PLO hay không?” Thi Mạn bỗng đổi đề tài hỏi.
Bạch Tuyết lại mỉm cười thay cho câu trả lời.
"Nấu vậy, chắc hẳn tiểu thư cũng biết chuyện lúc trước gia đình tôi và gia đình anh ấy đã từng có dự tính làm thông gia chứ?” Thi Mạn sắc bén hỏi.
"Xin lỗi, tôi không biết." Bạch Tuyết mỉm cười nói.
Thi Mạn cười lạnh "Thực ra, tôi cũng suýt chút nữa làm vợ chưa cưới của anh ấy đấy. Chỉ có điều tôi không muốn làm dì ghẻ của đứa con của anh trai của anh ấy - Nhiếp Vân để lại. Kết hôn mà mình phải làm mẹ kế thực sự là chuyện nhục nhã."
Bạch Tuyết thật sự muốn bĩu môi khinh thường nhưng đáy lòng vẫn nhớ kỹ lời Nhiếp Phong căn dặn nên cô vẫn mỉm cười không nói gì.
"Rõ ràng mẹ của đứa bé trai kia vẫn còn sống, mà lại cứ thế giao lại cho Nhiếp Phong chăm sóc, thực sự là việc không thể chấp nhận." Thi Mạn như đang phát tiết, cô cũng mặc kệ Bạch Tuyết có muốn nghe hay không, thẳng thắn nói một mình: "Lúc ba mẹ tôi đề cập đến vấn đề chuẩn bị làm thông gia với gia đình nhà họ Nhiếp, tôi cũng cảm thấy thật vui vẻ. Dù sao dáng dấp Nhiếp Phong cũng không tệ, cũng hợp tuổi với tôi đặc biệt anh ấy còn là tổng giám đốc tập đoàn PLO. Thế nhưng, khi gặp anh ấy tôi mới nhận ra anh ta thật vô vị, tẻ nhạt và lạnh lùng, lạnh như khối băng ngàn năm không thể nào tan ra được. Lại còn không có tình người, cao ngạo, ích kỷ ….."
"Xin lỗi, Tiểu thư Thi." Bạch Tuyết không nhịn được ngăn lại những lời đánh giá của cô đối với Nhiếp Phong, "Xin hỏi cô xác định mình cố ý bỏ qua những vị khách quý ở đây mà muốn ngồi đây giảng giải về đoạn tình cảm không may của mình với gia đình nhà họ Nhiếp sao?"
Nếu như là vậy, cô nên chuẩn bị chạy trốn thôi.
Khuôn mặt Thi Mạn cứng đờ, cô nhìn Bạch Tuyết không quan tâm lời nói mình ra gì. Vả lại còn có cảm giác bị mất mặt, vì không ngờ mình lại mất khống chế đến vậy.
Thi Mạn đứng lên, vẻ mặt có chút bối rối "Đương nhiên không phải, tôi chỉ muốn đến chào cô thôi. Bên cạnh đó, tôi tự hỏi không biết cô có biết Nhiếp Phong có cháu trai rồi không?”
"Tôi biết mình sẽ là mẹ kế tương lai chứ." Bạch Tuyết mỉm cười gật đầu nói: "Thực ra Học Văn cũng rất đáng yêu, còn là một thần đồng với chỉ số IQ là 180 đấy."
Thi Mạn khinh bỉ nhìn Bạch Tuyết nói: "Tôi lại nghĩ cô chỉ là con gái của một chủ xí nghiệp mới thành lập nào đó, muốn một bước lên mâyDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, chấp nhận kết hôn với người giàu có để hưởng lộc thôi. Một cô dâu nhỏ chịu khuất nhục dưới tay Nhiếp Phong chắc chắn là cô đang có mưu đồ xấu gì đó rồi."
Cô ta có bệnh thần kinh sao? Sao số mệnh cô cứ luôn gặp phải những kẻ giàu có hống hách, tự cho mình là đúng thế nhỉ? Ngoài ra cô ta lại còn tự biên tự diễn rất hay, năng lực thật kinh người đây? Thật là một phụ nữ không bình thường mà.
Đang lo lắng nghĩ xem lúc này mình có nên chạy trốn vào toilet hay không thì đột nhiên ánh đèn neon ở đại sảnh chợt tắt, chỉ còn sân khấu hình chữ T sáng đèn.
"Thưa các quý ông, quý bà, cuối cùng thời khắc bắt đầu tiệc rượu của tập đoàn tổ chức “Châu Bảo” đã đến”. Một MC đẹp trai tuấn lãng bước lên sân khấu, nhiệt tình nói: "Chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Châu Bảo – tiên sinh Thi - đã mời mười mấy người mẫu quốc tế ưu tú nhất, trưng bày những tuyệt phẩm châu báu mới nhất ở đây. Mới quý vị thưởng thức."
Lời MC vừa dứt, Bạch Tuyết liền nghe mọi người vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ buổi tiệc rượu này.
Một nơi đồi trụy xa hoa! Đây chính là một xã hội thượng lưu mà người bình thường vốn không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Tuyết đứng lên, chuẩn bị đi toilet, tách mình ra khỏi bầu không khí ngột ngạt này.
Phía sau đại sảnh vang lên tiếng nhạc, đại đa số khách quý đều tập trung ở sân khấu hình chữ T chuẩn bị thưởng thức màn trình diễn trưng bày châu báu quý giá kia.
Ra khỏi toilet, Bạch Tuyết cũng trở lại sảnh lớn ở khách sạn, đi dạo một vòng mới chuẩn bị trở về phòng tiệc.
Ngay cửa thang máy ở đại sảnh, có mấy người từ bên trong bước ra, trong đó có một đôi nam nữ vừa nói vừa cười ở trước cửa phòng tiệc.
Người phụ nữ thắt cà vạt giúp người đàn ông ông kia, nhìn qua là biết không phải mối quan hệ bình thường.
Bạch Tuyết vốn định vòng qua đôi trai gái này nhưng lại cảm thấy người phụ nữ kia khá quen.
"Khi nào anh rảnh?" Người phụ nữ vỗ nhẹ lên ngực người đàn ông kia hỏi.
Hêt chương 86
Bạch Tuyết đi cùng Nhiếp Phong một lúc, lại cảm thấy chân mình đau nhức.
Đứng bên cạnh anh, nghe anh cùng bàn luận về thị trường chứng khoán, về thương mại, tài chính, kinh tế khiến cô cảm thấy mình như người ngoài cuộc, không hiểu họ đang nói gì.
Rốt cuộc Bạch Tuyết cũng hiểu rõ tại sao trước khi vào đây, Nhiếp Phong đã dặn cô chỉ cần "mỉm cười và yên lặng" là được? Bởi vì chỉ có như vậy, cô sẽ không bị phát hiện ra mình thật sự là người "vô tri" cũng là người hoàn toàn không hợp với thế giới này.
Dường như cảm giác khuỷu tay của người phụ nữ bên cạnh mình có chút không yên, nhìn thấy chân cô bắt đầu bước một cao một thấp, Nhiếp Phong săn sóc dẫn Bạch Tuyết đến ngồi ở ghế dựa.
"Bất cứ ai đến gần, em chỉ cần giới thiệu mình là vợ chưa cưới của anh là được, còn việc khác không cần nói nhiều, hãy nhớ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, che giấu tâm tình của mình thật tốt, biết chưa?" Tuy Nhiếp Phong vừa nói vừa nở nụ cười làm say lòng người nhưng thực ra anh đang dạy Bạch Tuyết phải ứng đối ra sao nếu trường hợp này xảy ra. Mọi người chung quanh nhìn cảnh này chỉ thấy đang diễn ra một màn tình cảm nồng đậm mà ấm áp giữa Nhiếp Phong và vợ chưa cưới của mình.
Đáy lòng Bạch Tuyết chợt ấm áp, ấm áp vì được anh săn sóc.
Nhìn thấy Bạch Tuyết thật lòng gật đầu, lông mày Nhiếp Phong vẫn nhíu chặt. Anh kinh ngạc phát hiện mình thật sự không nỡ bỏ đi, để cô như con nai bé nhỏ yếu đuối ngồi một mình ở đây đối chọi với bữa tiệc rượu này.
Thực tế, không có ai đang đối chọi với bữa tiệc rượu này vì ở đây hết thảy đều là những quý bà, quý ông danh gia vọng tộc, giàu có được dạy dỗ từ nhỏ khi tiến vào đối mặt với những cảnh tượng xa hoa như thế này. Họ cũng đã sớm trang bị những bộ mặt nạ cho riêng mình. Vì thế cũng không ai có thể nhận biết họ là đang thật lòng hay giả dối.
"Anh đi đi, em không sao đâu, cũng vì cổ họng em hơi đau nên cũng không để ý được người khác đang muốn nói gì." Bạch Tuyết nháy mắt nhìn Nhiếp Phong, cười híp mắt nói: "Sẽ không để anh mất mặt."
Kỳ thực, cô cảm thấy rất tội nghiệp anh, sao anh lại không mệt mỏi đây?
Nhưng thân là một phần tử trong cả quần thể này, cũng vì tập đoàn, vì chuyện thương mại nên Nhiếp Phong đành phải rời đi xã giao với thế giới giả dối đầy màu sắc này đây.
Cô không cần phải quấn quít với người đàn ông của mình, không cần anh phải nhất cử nhất động chú ý đến cô, mọi tình cảm dịu dàng đều đặt trên người cô mà cô chỉ cần trong lòng anh quan tâm cô là được. Cô là người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ nhưng đôi lúc cũng cần anh săn sóc, xoa dịu vết thương lòng mình.
Lúc này lại đúng lúc có người đến chào hỏi Nhiếp Phong nên Bạch Tuyết cố tình cấu tay anh một cái, sau đó anh mới đồng ý buông cánh tay cô ra.
Tuy Nhiếp Phong không yên lòng nhưng vì phép lịch sự xã giao nên anh vẫn phải trò chuyện với người kia.
Được một lúc sau, Nhiếp Phong quay người lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đang đổ mồ hôi hột mà cô vẫn ngồi đó tươi cười rạng rỡ với anh.
“Ôi! Cảnh giả vờ giả vịt, làm ra vẻ tao nhã mà chỉ trong phim mới có này lại chiếu ngay ở đây đấy. Một kẻ vốn sinh ra kém cỏi đợi anh ta bù đắp sao?”
Bạch Tuyết ngồi đó nhưng lỗ tai lại dựng đứng nghe trộm cuộc đối thoại của người bên cạnh.
Kiến thức không cao nhưng chủ yếu cô biết người kia đang nói đến ai.
"Chào cô!" Hai chân thon dài, xinh đẹp bỗng đâu xuất hiện trước mặt Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt mình khiến cô không thể dời mắt nhìn đi chỗ khác. Vóc người cao gầy, xinh đẹp như người mẫu, bộ ngực như hai tòa tháp đôi sừng sững vươn lên trước mắt cô, chiếc áo liền quần màu tím cách tân như làm tôn thêm nét đẹp châu âu cùng cốt cách quý phái tao nhã khiến Bạch Tuyết cứ vậy mà say đắm ngắm nhìn.
"Chào cô!" Bạch Tuyết mỉm cười gật gù, cũng không đứng lên, nói tiếp: "Xin lỗi, tôi có chút thất lễ."
Người phụ nữ kia vẫn vô tư cười, "Không sao, tôi tên Thi Mạn, chính là con gái của chủ tiệc rượu lần này, cũng là người mẫu toàn khu vực châu Âu."
Bạch Tuyết cảm giác nếu mình cứ ngồi như vậy thì thật không lịch sự nên cô vịn tay cầm của chiếc ghế đứng lên, chủ động đưa tay ra chào hỏi: "Tôi là Bạch Tuyết, vợ chưa cưới của tổng giám đốc Nhiếp Phong thuộc tập đoàn PLO”
Thi Mạn liếc mắt nhìn cánh tay Bạch Tuyết đang duỗi ra chào hỏi mình. Cô chỉ mỉm cười một tiếng mà không đáp lễ lại Bạch Tuyết. Sau đó, cô cầm ly rượu khinh thường nhấp một ngụm trên môi mình.
Bạch Tuyết lúng túng thu tay về nhưng cũng cảm thấy dường như đối phương đến đây không có ý tốt.
Lại lần nữa ngồi xuống, Bạch Tuyết cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với Tiểu thư Thi này thêm nữa.
Nhớ lời Nhiếp Phong trước khi đi có căn dặn, Bạch Tuyết thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa mình bởi vì vẻ bề ngoài của Thi Mạn mà mất đi cảnh giác.”
Còn vị mỹ nhân chân dài Thi Mạn ngồi vào chiếc ghế đối diện Bạch Tuyết, nghiêng đầu, ngoẹo cổ, đánh giá Bạch Tuyết với ánh mắt mang chút ngạo mạn cùng khinh thường.
"Tiểu thư Bạch là thiên kim nhà ai?" Thi Mạn một tay nâng ly rượu, một tay khoanh trước ngực, để lộ cặp đùi xinh đẹp, thon gọn, tư thế của một đàn chị chính tông đây mà.
Mi mắt Bạch Tuyết rũ xuống, nhàn nhạt nở nụ cười "Tiểu thư Thi thật thú vị, tôi họ Bạch thì đương nhiên ba tôi cũng họ Bạch."
Thi Mạn nhíu mày như đang suy nghĩ xem người họ Bạch là ai, mình có quen biết với gia đình người này không.
"Chính là ngài Bạch có hợp tác thương mại với gia đình tôi ở Hàn Quốc sao? Hay gia đình họ Bạch gốc Hoa nhỉ?" Thi Mạn suy đoán hỏi.
Tất cả đều không ohải, đáy lòng Bạch Tuyết càng thêm nặng ưu phiền.
"Tôi là người gốc Trung Quốc." Bạch Tuyết dùng nụ cười lễ phép khẳng định câu trả lời với Thi Mạn.
Thi Mạn nhìn dáng vẻ bình tĩnh đối đáp của Bạch Tuyết nhất thời vẫn xác định là mình không có bất hợp tác thương mại với gia đình họ Bạch nào cả.
"Tiểu thư Bạch có thật là vợ chưa cưới của tổng giám đốc tập đoàn PLO hay không?” Thi Mạn bỗng đổi đề tài hỏi.
Bạch Tuyết lại mỉm cười thay cho câu trả lời.
"Nấu vậy, chắc hẳn tiểu thư cũng biết chuyện lúc trước gia đình tôi và gia đình anh ấy đã từng có dự tính làm thông gia chứ?” Thi Mạn sắc bén hỏi.
"Xin lỗi, tôi không biết." Bạch Tuyết mỉm cười nói.
Thi Mạn cười lạnh "Thực ra, tôi cũng suýt chút nữa làm vợ chưa cưới của anh ấy đấy. Chỉ có điều tôi không muốn làm dì ghẻ của đứa con của anh trai của anh ấy - Nhiếp Vân để lại. Kết hôn mà mình phải làm mẹ kế thực sự là chuyện nhục nhã."
Bạch Tuyết thật sự muốn bĩu môi khinh thường nhưng đáy lòng vẫn nhớ kỹ lời Nhiếp Phong căn dặn nên cô vẫn mỉm cười không nói gì.
"Rõ ràng mẹ của đứa bé trai kia vẫn còn sống, mà lại cứ thế giao lại cho Nhiếp Phong chăm sóc, thực sự là việc không thể chấp nhận." Thi Mạn như đang phát tiết, cô cũng mặc kệ Bạch Tuyết có muốn nghe hay không, thẳng thắn nói một mình: "Lúc ba mẹ tôi đề cập đến vấn đề chuẩn bị làm thông gia với gia đình nhà họ Nhiếp, tôi cũng cảm thấy thật vui vẻ. Dù sao dáng dấp Nhiếp Phong cũng không tệ, cũng hợp tuổi với tôi đặc biệt anh ấy còn là tổng giám đốc tập đoàn PLO. Thế nhưng, khi gặp anh ấy tôi mới nhận ra anh ta thật vô vị, tẻ nhạt và lạnh lùng, lạnh như khối băng ngàn năm không thể nào tan ra được. Lại còn không có tình người, cao ngạo, ích kỷ ….."
"Xin lỗi, Tiểu thư Thi." Bạch Tuyết không nhịn được ngăn lại những lời đánh giá của cô đối với Nhiếp Phong, "Xin hỏi cô xác định mình cố ý bỏ qua những vị khách quý ở đây mà muốn ngồi đây giảng giải về đoạn tình cảm không may của mình với gia đình nhà họ Nhiếp sao?"
Nếu như là vậy, cô nên chuẩn bị chạy trốn thôi.
Khuôn mặt Thi Mạn cứng đờ, cô nhìn Bạch Tuyết không quan tâm lời nói mình ra gì. Vả lại còn có cảm giác bị mất mặt, vì không ngờ mình lại mất khống chế đến vậy.
Thi Mạn đứng lên, vẻ mặt có chút bối rối "Đương nhiên không phải, tôi chỉ muốn đến chào cô thôi. Bên cạnh đó, tôi tự hỏi không biết cô có biết Nhiếp Phong có cháu trai rồi không?”
"Tôi biết mình sẽ là mẹ kế tương lai chứ." Bạch Tuyết mỉm cười gật đầu nói: "Thực ra Học Văn cũng rất đáng yêu, còn là một thần đồng với chỉ số IQ là 180 đấy."
Thi Mạn khinh bỉ nhìn Bạch Tuyết nói: "Tôi lại nghĩ cô chỉ là con gái của một chủ xí nghiệp mới thành lập nào đó, muốn một bước lên mâyDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, chấp nhận kết hôn với người giàu có để hưởng lộc thôi. Một cô dâu nhỏ chịu khuất nhục dưới tay Nhiếp Phong chắc chắn là cô đang có mưu đồ xấu gì đó rồi."
Cô ta có bệnh thần kinh sao? Sao số mệnh cô cứ luôn gặp phải những kẻ giàu có hống hách, tự cho mình là đúng thế nhỉ? Ngoài ra cô ta lại còn tự biên tự diễn rất hay, năng lực thật kinh người đây? Thật là một phụ nữ không bình thường mà.
Đang lo lắng nghĩ xem lúc này mình có nên chạy trốn vào toilet hay không thì đột nhiên ánh đèn neon ở đại sảnh chợt tắt, chỉ còn sân khấu hình chữ T sáng đèn.
"Thưa các quý ông, quý bà, cuối cùng thời khắc bắt đầu tiệc rượu của tập đoàn tổ chức “Châu Bảo” đã đến”. Một MC đẹp trai tuấn lãng bước lên sân khấu, nhiệt tình nói: "Chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Châu Bảo – tiên sinh Thi - đã mời mười mấy người mẫu quốc tế ưu tú nhất, trưng bày những tuyệt phẩm châu báu mới nhất ở đây. Mới quý vị thưởng thức."
Lời MC vừa dứt, Bạch Tuyết liền nghe mọi người vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ buổi tiệc rượu này.
Một nơi đồi trụy xa hoa! Đây chính là một xã hội thượng lưu mà người bình thường vốn không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Tuyết đứng lên, chuẩn bị đi toilet, tách mình ra khỏi bầu không khí ngột ngạt này.
Phía sau đại sảnh vang lên tiếng nhạc, đại đa số khách quý đều tập trung ở sân khấu hình chữ T chuẩn bị thưởng thức màn trình diễn trưng bày châu báu quý giá kia.
Ra khỏi toilet, Bạch Tuyết cũng trở lại sảnh lớn ở khách sạn, đi dạo một vòng mới chuẩn bị trở về phòng tiệc.
Ngay cửa thang máy ở đại sảnh, có mấy người từ bên trong bước ra, trong đó có một đôi nam nữ vừa nói vừa cười ở trước cửa phòng tiệc.
Người phụ nữ thắt cà vạt giúp người đàn ông ông kia, nhìn qua là biết không phải mối quan hệ bình thường.
Bạch Tuyết vốn định vòng qua đôi trai gái này nhưng lại cảm thấy người phụ nữ kia khá quen.
"Khi nào anh rảnh?" Người phụ nữ vỗ nhẹ lên ngực người đàn ông kia hỏi.
Hêt chương 86
Bình luận facebook