Dịu dàng hôn cô, giống như trúng phải độc cây anh túc, Lăng Thiếu Nghị chưa từng có loại cảm giác này, muốn lướt qua rồi dừng lại, nhưng lại say mê muốn chiếm đoạt nhiều hơn.
Mãnh liệt hôn, nhiệt độ cơ thể cực nóng, bàn tay nóng lên, hương nước hoa vị xạ hương mê người... Trong cơ thể cô gợi lên một trận sóng tình cuồng dã.
Hơi thở hỗn loạn của anh trực tiếp đưa vào trong miệng cô,*cay xỏ xuyên qua toàn thân cô, làm máu cô sôi trào, trái tim rung động.
“A Nghị...”
Dung Thi Âm cố gắng mở mắt, sau khi cô ý thức được người đàn ông trước mắt này thực sự là Lăng Thiếu Nghị thì sắc mặt càng thêm đỏ ửng, không thể tự kiềm chế được: “Ôm em...”
Cô thở gấp, tựa như một đứa bé tham ăn.
Những lời này của Dung Thi Âm gần như đem lý trí vừa thoáng kéo về của Lăng Thiếu Nghị diệt sạch, anh nâng người dậy, khắp người tỏa ra hơi thở tà nịnh, giống như ma thú trong cơ thể sắp xông ra!
“Không cần rời xa em...”
Toàn thân Dung Thi Âm đỏ bừng, cảm giác khác thường khiến cho cô phải cắn chặt răng, sau một lúc, cô lại ôm lấy Lăng Thiếu Nghị một lần nữa.
“Âm Âm...”
Lăng Thiếu Nghị đẩy cô ra, anh biết rõ dục vọng mãnh liệt của mình, đối mặt với cô gái làm mình động lòng, anh không cách nào không khiến mình triệt để biến thành dã thú.
“Nhìn rõ xem anh là ai!”
Giọng nói của anh trầm thấp như đàn vi-ô-lông, thô lỗ mà cũng tràn đầy tình dục ra lệnh.
Dung Thi Âm mở ra con ngươi xinh đẹp, cánh môi mềm mại sắp bị cô cắn nát, ngón tay nhẹ nhàng phác họa khuôn mặt anh.
“Nghị...”
Giờ phút này cô nói thì thầm nhỏ nhẹ, giống như mộng ảo cũng giống như tỉnh táo.
Lăng Thiếu Nghị thở gấp một tiếng, chợt hôn lên cánh môi mềm mại của cô, tỉ mỉ thưởng thức nước miếng tươi mát ngọt ngào này, mặc kệ cô biết hay là không, cô chính là của anh, không phải sao?
Trái tim tựa hồ chưa từng có kiên định giống như hôm nay, mà những điều băn khoăn giờ phút này cũng tan thành mây khói.
Đầu lưỡi ấm áp đưa vào khoang miệng anh đào của cô, bừa bãi trêu chọc cái lưỡi thơm tho mềm mại của cô, dùng sức hút hương thơm ngọt ngào trong miệng cô, hấp thu nước miếng ngọt như mật, để cho cô chỉ có thể vô lực và mịt mù rên rỉ.
Thân thể của cô, xúc cảm đẹp đẽ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, bụng dưới truyền đến một cỗ nóng rực, trong lòng đối với thân thể cô cũng tràn ngập tò mò.
Bàn tay anh chậm rãi trên người cô vuốt ve, đến mức, quần áo trên người cô từng cái từng cái bị cởi ra.
Khi thân thể xinh đẹp của cô hoàn toàn xuất hiện trước mặt Lăng thiếu Nghị thì ánh mắt của anh nhìn cô hoàn toàn thay đổi.
Tròng mắt đen trước sau như một trong nháy mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu nguyên thủy...
Đôi môi anh lần nữa áp xuống, điên cuồng cắn mút đôi môi cô, một cánh tay giữ chặt eo cô không để cho cô chạy trốn, một cánh tay khác đặt trên gáy cô, đầu ngón tay nóng rực trêu đùa vành tai nhạy cảm của cô.
Mặc dù Dung Thi Âm thở hổn hển, nhưng lại chưa hề có kinh nghiệm khiến cô lo lắng giãy dụa loạn xạ thân thể, làm cho Lăng Thiếu Nghị càng thêm thương tiếc và cuồng dã.
“Âm Âm... Không cần khẩn trương...”
Anh ở vành tai cô nhẹ nhàng nỉ non, lấn người đến gần cô, hơi thở dũng mãnh nhanh chóng bao phủ thân thể mảnh khảnh của cô, giọng nói giống như chú ngữ tình yêu.
“A Nghị...”
Hình ảnh nửa thật nửa giả làm cô có chút lo lắng, nhưng cơn sóng nhiệt kinh người trong cơ thể làm cô không khỏi muốn dán chặt lên cơ thể anh.
Đầu ngón tay Lăng Thiếu Nghị nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt trơn mềm của cô, ở bên đôi môi mọng đỏ mập mở ma sát, ngón tay tỉ mỉ dán lên cánh môi cô, bồi hồi qua lại.
Dung Thi Âm cảm giác toàn thân tê dại, thân thể của cô một mảnh xụ lơ.
Lăng Thiếu Nghị dù sao cũng chỉ là trêu chọc, bàn tay tình ái chỉ nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt và đôi môi của cô, hơi thở ma mỵ tựa như muốn cắn nuốt cô.
Hô hấp Dung Thi Âm càng trở lên dồn dập, lồng ngực tinh tráng của anh phát ra lực hấp dẫn cực lớn, làm cho cô liều lĩnh muốn chôn sâu đầu vào trong ngực anh.
“Ưmh...”
Cô bị hơi thở của anh mê hoặc, dường như chỉ có anh hôn mới có thể giảm bớt cảm giác khó chịu trí mạng trong cơ thể cô, bàn tay nhỏ bé trắng noãn không tự chủ được ôm lên cổ anh, ý loạn tình mê quên mình đáp lại.
Cô không thể tiếp tục kháng cự khoái cảm này, xa lạ và tê dại, muốn chống cự nhưng lại thủy chung không có cách nào chống cự dục hỏa dưới đáy lòng mình, trầm luân trong lồng ngực Lăng Thiếu Nghị.
Bụng dưới của anh bỗng nhiên căng thẳng, quyết định không bao giờ áp chế dục vọng của mình nữa, bàn tay chậm rãi rời xuống, che ở giữa hai chân cô, nhẹ nhàng khiêu khích.
“Ừmh...”
Thân thể Dung Thi Âm không tự chủ được cong lên, trong miệng càng phát ra tiếng thở gấp khiến mình xấu hổ muốn chết.
Cô đóng chặt mắt sáng lại, hàm răng trắng noãn cắn chắt cắn môi đỏ tươi, đầu nhỏ hình như cực kỳ khó chịu mà quay trái quay phải, trong miệng phát ra âm thanh gần như khóc thầm nức nở nghẹn ngào.
“Em... Em muốn...”
Cô mềm giọng lẩm bẩm nỉ non, nhưng mà cũng không biết đến tột cùng mình muốn cái gì?
“Em muốn cái gì?”
Lăng Thiếu Nghị cố ý dừng lại tất cả động tác, thô lỗ hỏi, mặc dù anh biết mình đã căng không thể căng hơn được nữa, mặc cho chính mình bị cô khơi lên dục vọng đang bị hành hạ trướng đau.
Nhìn phản ứng mới lạ non nớt của cô, anh thế nhưng lại cảm nhận được cảm giác vui vẻ hưng phấn trước nay chưa từng có.
“Em không biết...”
Dung Thi Âm mở tròng mắt mê ly ra, sóng mắt mê ly giống như sương mù thần bí, cực kỳ quyến rũ và mỵ hoặc nhìn anh.
“Em muốn cái gì? Anh hiện tại sẽ cho em...”
Nhìn thân thể run lẩy bẩy của cô hoàn toàn bao trùm màu hồng đào sáng bóng, Lăng Thiếu Nghị cảm thấy lòng mình đều muốn hòa tan, ngọt ngào của cô hoàn toàn mê loạn trái tim anh, cô gái này mang cho anh cảm giác muốn chinh phục trước nay chưa từng có.
Bình luận facebook