“A Nghị, anh muốn làm gì?”
Dung Thi Âm cảm thấy có cái gì không đúng, cô luôn miệng hỏi, chỉ là ánh mắt của Lăng Thiếu Nghị quá mức sắc bén, làm cô liên tục lùi ra xa anh.
Lăng Thiếu Nghị không tiến lên, anh không nói hai lời, cầm cốc nước gừng lên, uống một hớp, sau đó duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ngực mình.
Đôi môi phái nam mang theo lực ép buộc phủ trên môi cô, sau đó một cái tay khác cầm chặt cằm của cô, dùng lực một cái, thừa dịp cô kêu đau, nước gừng cay cay liền chảy vào trong miệng cô.
“Ưmh... Khụ, khụ...”
Sau khi uống một hớp, Dung Thi Âm vì giãy dụa mà ho khan, nhưng cô còn chưa kịp thở dốc, ngay sau đó, môi của cô lại bị che lại, một cốc nước gừng đầy bị Lăng Thiếu Nghị dùng phương thức cưỡng chế và mập mờ này đút toàn bộ cho cô.
“Anh... A Nghị, anh thật là quá đáng!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Thi Âm vừa vội vàng vừa xấu hổ, con mắt vốn sáng ngời lại lần nữa bị nước mắt bao phủ.
Một tay cô để trên ngực, trái tim gần như sắp nhảy ra rồi, tại sao anh lại có thể dùng phương thức này đút nước gừng cho cô, khi cô vẫn còn chưa tiếp thu được hết mọi chuyện, anh định giống như kẻ xâm lược muốn đoạt lấy trái tim mình sao?
“Quá đáng?”
Trên gương mặt trầm ổn trước sau như một của Lăng Thiếu Nghị nở nụ cười thản nhiên, nhưng lời nói lại mang theo sự đe dọa:
“Nếu như em không nghe lời, anh không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì quá đáng hơn đâu!”
Anh nhìn cô vẫn dịu dàng điềm đạm ngồi ở trên giường lớn của mình, mặc áo sơ mi của mình,, bởi vì vóc người cô khác nhỏ nhắn, chỉ cao đến lồng ngực của mình cho nên áo sơ mi chỉ che hết được phần mông, một cặp đùi tuyết trắng, thon dài hiện ra trước mắt anh, trơn bóng như ngọc khiến đàn ông điên cuồng.
Mà cô lại hồn nhiên không biết, trong quá trình giãy dụa, da thịt trắng nõn lại lộ ra một mảng lớn, tóc dài có chút hỗn độn xõa trên đầu vai, mắt đẹp đang chứa ánh lệ, trong mắt Lăng Thiếu Nghị là một loại mê hoặc đến trí mạng.
Nghe anh đe dọa như vậy, Dung Thi Âm sợ hãi đến rơi nước mắt, lá gan của cô vốn nhỏ, lại thêm Lăng Thiếu Nghị chưa bao giờ có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời càng thêm sợ hãi.
Người này tuyệt đối không phải A Nghị, A Nghị sẽ không dữ với mình như vậy, anh ta chỉ có ngoại hình giống A Nghị mà thôi!
Hai tay Dung Thi Âm ôm thật chặt hai chân mình, co rúc trên giường, đợi khi thấy bàn tay to của anh đặt trên mặt mình thì nhắm chặt mắt lại, liều mạng dùng sức lắc đầu.
“Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!”
Chỗ này làm cô rất không thoải mái, không riêng gì nơi này, người ở đây cũng làm cô không thoải mái.
“Ở lại chỗ này của anh không tốt sao?”
Không biết vì sao, nhìn cô kinh sợ thế nhưng anh lại nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ của Kỳ Hinh, đáng chết, mình thật sự đáng sợ như vậy sao?
Giọng nói trầm thấp mị hoặc của anh rơi vào tai Dung Thi Âm lại hoàn toàn thay đổi, cô không biết tại sao hôm nay A Nghị lại xa lạ như vậy, giống như một người có quyền uy cao cao tại thượng nhưng lại làm cho cô không thể tiếp thu được.
“Không, tôi không muốn ở chỗ này, tôi muốn về nhà!”
Cô dùng sức lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm giác ấm áp mà lạ lẫm trên mặt.
“Âm Âm, nhìn anh!”
Đôi mắt Lăng Thiếu Nghị lô ra vẻ bất mãn và buồn bã, ngón tay nâng lên, đẩy mặt cô xoay về hướng mình.
“Em không còn yêu anh sao?”
Sợ là có khả năng này, vì vậy mà ánh mắt anh càng trở lên lạnh lẽo, phụ nữ, cho dù đối xử với họ tốt hơn nữa cũng không làm lên chuyện gì sao?
Khi anh không muốn yêu, cô lại lặng lẽ đi vào trái tim anh, khi anh không muốn chấp nhận bất cứ loại tình cảm nào, cô lại xinh đẹp tặng chính mình cho anh, một người phụ nữ như vậy, đã không thể xua ra khỏi lòng anh được nữa, anh làm sao có thể để cô chạy trốn đây?
Nhưng mà, Dung Thi Âm không biết Lăng Thiếu Nghị nghĩ gì trong lòng, cô chỉ cảm thấy sợ hãi...
“Không yêu, tôi không yêu anh, không yêu chút nào!”
Cô cũng không chịu được loại áp lực này nữa, chợt đẩy anh ra, đứng dậy, chạy ra khỏi cửa.
Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Chạy đi thật xa, thật xa...
Nhất là sau khi nghe thấy anh nói câu kia, cũng nhất là nhìn thấy con ngươi thâm trầm khác thường của anh...
Trước mắt phải thoát khỏi người đàn ông kinh khủng này!
Lời nói của cô làm Lăng Thiếu Nghị toàn thân run lên, ngay sau đó, bàn tay to của anh đè lên một cái nút...
Khi Dung Thi Âm cuối cùng đã chạy đến cửa, muốn mở cửa lại nghe thấy tiếng khóa cửa “cạch” một tiếng.
“A Nghị...”
Cô sợ hãi quay đầu lại, cũng phát hiện Lăng Thiếu Nghị đang từng bước đi về phía mình.
Anh đã khóa cửa?
Anh... Anh muốn làm gì?
Dung Thi Âm cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược, cô quay đầu lần nữa, dùng sức mở cửa ra, sau đó điên cuồng đập cửa phòng!
“Thình thình thình...”
Cô vừa đưa tay cầm nắm cửa, vừa dùng sức đập cửa, sau đó còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lăng Thiếu Nghị đang cách mình ngày càng gần.
“Không...”
Cô chưa kịp sợ hãi, lại nhìn thấy vẻ mặt Lăng Thiếu Nghị thâm trầm và xanh mét!
Anh muốn giết mình sao?
Quá đáng sợ!
Tại sao lại như vậy? Người đàn ông này chính là một con sư tử nguy hiểm, tại sao trước đây cô lại cho là anh ôn hòa như cừu non đây?
“Âm Âm, em càng ngày càng không nghe lời, em cũng biết anh không thích nghe câu này!”
Lăng Thiếu Nghị dựa vào gần cô, so sánh với vẻ mặt lo lắng của cô, ngược lại anh rất thong thả và ung dung.
Sau đó, nhìn con ngươi không che giấu được vẻ bất mãn và hung ác của anh, Dung Thi Âm mới biết lời nói vừa rồi làm anh rất tức giận!
Bình luận facebook