Hơi thở cực nóng cùng sự bá đạo và ngông cuồng của Lăng Thiếu Đường khiến cả người Kỳ Hinh mềm nhũn, gần như hòa tan cùng với nụ hôn của anh.
Lăng Thiếu Đường siết chặt cái đầu nhỏ đang giãy giụa của cô, đôi môi mỏng khêu gợi trêu đùa chiếc lưỡi cô, đầu lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, nhẹ nhàng nhảy múa cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô.
Trái tim Kỳ Hinh đập thình thịch, cô sợ cảm giác cuồng dã mà Lăng Thiếu Đường mang lại cho mình.
Sau khi Lăng Thiếu Đường rời khỏi đôi môi cô, anh mới nhẹ giọng nói bên tai: “Đây là hình phạt em bắt tôi đợi lâu hơn nửa phút, nếu còn có lần sau thì tôi sẽ ‘hành quyết’”.
- Anh…
Kỳ Hinh nghẹn lời, khi nhìn vào đôi mắt đang dâng lên ngọn lửa quen thuộc của Lăng Thiếu Đường, cô lập tức tránh khỏi vòm ngực ấm áp của anh.
- Nếu không có chuyện gì thì tôi muốn đi làm việc!
Kỳ Hinh hơi chau mày lại.
Nói xong, cô định quay người rời đi.
- Đứng lại!
Lăng Thiếu Đường ra mệnh lệnh.
Kỳ Hinh giật mình, lập tức quay đầu lại.
Lăng Thiếu Đường đứng dậy, bàn tay to siết chặt eo Kỳ Hinh, nhìn xuyên qua chiếc áo mỏng vào nơi mềm mại của cô.
- Đi, đến phòng làm việc của em!
Nói xong, anh kéo Kỳ Hinh ra ngoài.
* * * * *
Kỳ Hinh giật mình khi phòng làm việc của cô lại ở ngay bên cạnh phòng làm việc của tổng giám đốc, thậm chí giữa hai căn phòng chỉ ngăn cách nhau bằng một tấm kính thủy tinh.
Phòng làm việc của Kỳ Hinh được trải một tấm thảm màu trắng, giống với phòng làm việc của tổng giám đốc. Đây là loại thảm được làm từ lông sơn dương thuần Kashmir, cực kỳ dày và trông hết sức xa xỉ.
Cửa sổ sát sàn trong văn phòng cũng khiến người ta có thể phóng tầm mắt nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
Ánh nắng chiếu rọi vào trong phòng, hòa quyện cùng ánh sáng của đèn thủy tinh.
- Thích không?
Lăng Thiếu Đường nhàn nhã dựa người vào sofa rồi hỏi Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh không thể không thừa nhận cách thiết kế của căn phòng này cực kì xa hoa, nhưng mà…
Ánh mắt của cô dừng lại ở tấm kính thủy tinh ngăn cách phòng mình với phòng của tổng giám đốc, hơi chau mày lại: “Tôi thậm chí còn không có một không gian riêng tư tối thiểu!”
- Riêng tư?
Những lời này của Kỳ Hinh khiến Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười.
- Hinh Nhi, tôi nói rồi, tôi muốn em một cách trọn vẹn!
Một câu nói ngắn gọn khiến Kỳ Hinh không biết phải trả lời thế nào.
Kỳ Hinh siết chặt hai tay lại, ánh mắt dần dấy lên lửa giận.
Lăng Thiếu Đường đứng dậy, đến bên cạnh Kỳ Hinh, ôm lấy hai vai cô:
- Ngày mai tôi sẽ đi châu Âu xử lý một số chuyện, em phải ngoan ngoãn đấy!
Giọng nói trầm thấp đầy uy quyền vang lên.
Kỳ Hinh hơi kinh ngạc, cô ngẩng đầu rồi lên tiếng: “Anh đi công tác? Đi trong bao lâu?”
- Sao? Lưu luyến tôi à?
Thấy dáng vẻ khẩn trương của Kỳ Hinh, trong lòng Lăng Thiếu Đường nhất thời lại thấy vui mừng.
- Hả?
Kỳ Hinh vội vàng che giấu cảm xúc của bản thân, cô sửa lại miệng: “Lưu luyến anh? Tôi chỉ muốn biết bản thân có thể được tự do bao nhiêu ngày thôi!”
Lăng Thiếu Đường đưa tay siết cằm cô, buộc cô phải nhìn vào mắt anh: “Nếu không phải vì đã sắp xếp em làm việc trong công ty trong vòng ba tháng thì tôi nhất định sẽ đưa em đi theo”.
Ánh mắt Kỳ Hinh lộ ra tia châm chọc, khóe miệng hơi cong lên: “Vậy à, chẳng qua chỉ là muốn tôi thỏa mãn chức trách tình nhân của anh mà thôi!”
Lăng Thiếu Đường nghe ra ý châm chọc của cô nhưng lại không hề tức giận, khuôn mặt đẹp như điêu khắc của anh chợt nở nụ cười tà ác.
Anh cúi người xuống gần tai cô, thấp giọng nói những lời ái muội: “Cho nên em chuẩn bị cho tốt đi, đêm nay tôi sẽ dự chi cho nửa tháng tới!”
Câu nói của Lăng Thiếu Đường như một quả bom nổ tung trong lòng Kỳ Hinh.
Cô kinh ngạc hít sâu một hơi, đôi mắt mở to.
Lúc này trong mắt cô, Lăng Thiếu Đường như một con quỷ Satan mới từ địa ngục lên, toàn thân tỏa ra cảm giác ác ma và tà mị.
- Dọa đến em rồi à?
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lấp lánh ý cười.
- Sợ đêm nay hay là vì tôi phải đi nửa tháng?
Anh nói ra hết suy nghĩ trong lòng Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh bỗng đỏ mặt.
Đáng lẽ khi nghe tin anh sẽ đi nửa tháng, cô phải vui mừng mới đúng, nhưng tại sao lại cảm thấy có chút mất mát?
Lăng Thiếu Đường hơi nhếch môi lên: “Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn cơm trưa”.
Kỳ Hinh vừa định nói không cần, nhưng ngước mắt lên thấy ánh mắt không cho phép từ chối của Lăng Thiếu Đường, cô lập tức cụp mắt xuống rồi nói: “Tôi... tôi đi vào toilet một chút!”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Lăng Thiếu Đường thu tay lại, ôm Kỳ Hinh vào lòng, sau đó hôn lên đôi môi non mềm của cô rồi khẽ nói: “Còn chưa đi đã thấy nhớ nhung rồi”.
Giọng nói trầm thấp nhưng tràn ngập yêu thương vang lên tựa như đôi tình nhân đang sắp ly biệt.
Sau đó Lăng Thiếu Đường ôm chặt lấy Kỳ Hinh, dường như chỉ muốn nhập cô vào người mình.
Kỳ Hinh ở trong lòng không hề nhìn thấy ánh mắt đầy chân tình cùng phức tạp của Lăng Thiếu Đường.
Bình luận facebook