• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full VỚI TAY BẮT LẤY VÌ SAO (3 Viewers)

  • Chương 53

Mọi người trong trường đều biết chuyện Trương Manh đã làm, đúng là cô ta đã sai. Ngay từ đầu đã nói dối vu hãm phỉ báng, sau lại thì lên tòa làm chứng giả, không có gì là đúng cả. Quan trọng nhất chính là, cô ta và Cao Ca không phải người xa lạ gì, cũng không chỉ là bạn học bạn cùng phòng, mà Cao Ca còn từng giúp cô ta.



Bạn nói có đáng ghét không? Tất cả mọi người đều cảm thấy ghét bỏ.



Bạn nói cách xa sao? Tất cả mọi người đều cảm thấy chẳng thể nào qua lại với cô ta được.



Nhưng vấn đề là, bây giờ cô ta ngồi trên sân thượng ký túc xá muốn nhảy lầu, thế thì mọi chuyện ấy đều có thể thương lượng.



Ngay đến cả giáo viên phụ đạo cũng không nhịn được mà nói, “Cao Ca, hay là em đến khuyên nhủ đi?”



Cao Ca nhìn xung quanh, bọn họ đều có chung một ý này, dù sao đó cũng là một mạng người. Mặc dù biết chưa chắc cô ta đã nhảy thật, nhưng vấn đề là, ngộ nhỡ thật thì sao.



Cao Ca không hề cảm thấy phiền, buồn rầu hay là vì sao mọi người có thể giúp cô ta ép tôi như thế. Bởi vì cô biết, mọi người ở đây đều là người tốt, là người hiền lành bình thường, lúc cô tứ cố vô thân, tám phần là mọi người cũng đến giúp mình với tâm tính đó, thế nên mới có nhiều người mỉm cười với cô như vậy, còn giờ đây, chẳng qua bọn họ chỉ đơn giản là lo lắng về mạng người.



Cao Ca ngẩng đầu lên nhìn, có lẽ đã nhìn thấy tình hình bên dưới nên Trương Manh không nói thêm gì, cô ta chỉ nhìn qua nhìn lại, nhìn đám người đằng sau không để bọn họ đi vào, nhìn Cao Ca bên dưới sẽ xử lý như thế nào.



Cao Ca thấp giọng nói với giáo viên hướng dẫn, “Đã có người lên trên đó chưa?”



Giáo viên hỏi người bên cạnh rồi nói, “Đã báo cảnh sát rồi, nhưng e bây giờ người không vào được, em ấy không cho phép đập cửa sổ.”



Cao Ca nghe thế bèn nói, “Tìm cho em một cuốn tạp chí đi.”



Những người bên cạnh vừa nghe thế lập tức di chuyển, may có dì giữ cổng ở bên cạnh đưa tờ tạp chí cũ cho cô, Cao Ca cuộn tròn lại, đưa lên miệng làm loa nói.



Cô thử âm lượng trước, sau đó mới gọi một tiếng “Trương Manh“.



Hiển nhiên Trương Manh đang chờ câu trả lời của cô, mặc dù không đáp lại nhưng vẫn cứ thế nhìn cô.



”Cậu không trả lời nhưng tôi biết cậu nghe thấy. Vậy tôi nói thẳng luôn.”



Cao Ca ngẩng đầu lên nhìn cô ta, “Cậu nhìn tôi khóc cả buổi như thế, không có lời gì khác muốn nói với tôi sao?”



Trương Manh ngỡ ngàng nhìn cô, nghĩ ngợi rồi hỏi Cao Ca: “Cậu nói gì?”



Cao Ca thở dài, “Tôi nói gì ư? Tôi nói cậu khóc cả buổi, toàn nói cậu thê thảm thế nào cậu không thể ngồi tù cậu có nguyên nhân, bảo tôi tha thứ cho cậu một mạng, nhưng không có một câu xin lỗi nào. Đến một câu xin lỗi cũng chẳng có, tôi hỏi cậu, dựa vào đâu tôi sẽ tha thứ cho cậu đây?”



Cao Ca vừa nói thì mọi người mới hay biết một chuyện, ồn ào như thế mà lại không xin lỗi một câu. Sơ thẩm kết thúc cũng đã hơn một tháng rồi.



Vừa nghĩ như vậy, mọi người càng nhìn Trương Manh càng thấy ghét, con nhỏ này đúng là tệ hại.



Trương Manh cũng phát hiện ra lỗi này, đúng là cô ta chưa từng nói thật, cô ta quên khuấy mất chuyện ấy. Cô ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết ý nghĩa của câu xin lỗi quan trọng đến đâu, bèn vội vã nói,“Mình... không phải do mình không tìm được cậu sao? Mình muốn nói xin lỗi với cậu, mình sai rồi Cao Ca à.”



Cao Ca vừa nghe thế bèn cười, “Cậu qua loa như thế, tưởng chúng ta đang chơi trò gia đình à. Có điều vì mục đích mà xin lỗi thì tôi cũng chẳng lạ lùng gì. Chúng ta nói chuyện của cậu đi. Tôi biết cậu muốn nghe điều gì, muốn nghe tôi nói rằng, dù cậu đã làm sai, nhưng chúng ta là bạn học, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, có thế nào thì cũng có hai năm tình nghĩa, cậu lại là con một, chuyện này còn liên quan đến tiền đồ sau này của cậu, tôi nên rộng lượng tha cho cậu.”



Trương Manh không lên tiếng, Cao Ca nói tiếp, “Tôi còn biết cậu rất thông minh, hôm nay tôi đã thắng kiện, coi như là thắng được cuộc đời này, còn cậu nói không chừng sẽ bị tôi kiện ra tòa, có khi phải ngồi tù, cậu là kẻ yếu, cậu thảm đến mức phải nhảy lầu. Cậu biết mọi người ở đây đều là người hiền lành, bọn họ tốt bụng mỉm cười với tôi, nên vào lúc này cũng tốt bụng cảm thấy cậu đáng thương. Cậu đạo đức giả làm bọn họ thấy rằng vào lúc này, tôi nên lùi một bước, tôi nên rộng lượng hơn, cho dù là bị lừa thì cũng nên tha cho cậu.”



Đương nhiên Trương Manh sẽ không thừa nhận, “Mình không có! Cậu đừng có ác ý suy đoán mình như thế.”



”Cậu có hay không thì trong lòng cậu là rõ nhất.” Cao Ca trực tiếp phản bác, “Nhưng sự thật là vậy sao? Cậu lấy thân phận gì mà đòi tôi tha cho cậu, cậu lấy lập trường gì mà bảo tôi tha thứ đây? Cậu thảm lắm sao? Cậu bị cưỡng hiếp sao? Cậu bị người từng được mình giúp đỡ phản bội sao? Thậm chí cô ta còn nói dối làm nhục gièm pha cậu ư? Cậu bị hàm oan không rửa sạch được sao? Cậu có bị người ở trên mạng nói mình là gái đi khách không? Hay cậu có bị côn đồ chặn cửa nhà làm náo loạn chỗ ở không?”



Cao Ca vừa dứt lời, mọi người đều im lặng. Người ở trong trường này đều đã thấy rõ từng chuyện một xảy ra.



Cao Ca nói, “Cậu không hề! Cậu chẳng trải qua việc gì cả. Ngay từ đầu cậu đã lựa chọn con đường tốt nhất cho mình. Vào lúc bạn cùng phòng của cậu gặp nguy hiểm nhưng vì sợ mà lật đật rời đi, thậm chí ngay đến một cuộc điện thoại báo cảnh sát cũng không có, cậu biết rõ cô ấy gặp phải bất hạnh nhưng vì lương tâm bị mê muội mà nói dối gièm pha, cậu đuổi cô ấy ra khỏi lớp ném quần áo đồ dùng của cô ấy xuống đất rồi đuổi khỏi phòng, cậu chỉ để lại đường lui vì bản thân chứ không phải vì cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn cho cậu một cơ hội, trước khi ra tòa cô ấy đã nhờ bạn học hỏi cậu, có muốn quay đầu lại không, nhưng chính miệng cậu đã từ chối.”



”Trương Manh à.” Cao Ca đứng bên dưới, dù không nổi giận nhưng ai ai cũng cảm nhận được cơn giận của cô, “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu dựa vào đâu mà đòi hỏi lương tâm ở người khác trong khi bản thân chưa từng có lương tâm với họ hả, cậu dựa vào đâu mà kỳ vọng người khác rộng lượng với mình trong khi bản thân chưa từng rộng lượng hả. Tôi là người bị hại còn chưa nhảy lầu, một kẻ đồng lõa như cậu mà dám đòi nhảy lầu sao, lại đem những lời đó ra uy hiếp tôi phải tha thứ cho cậu? Cậu đừng có hà hiếp người quá đáng!”



Trương Manh gần như phản bác, “Cậu nghĩ nhiều rồi, mình không có! Mình chỉ cảm thấy mình đã sai, không nên chịu trừng phạt nặng đến thế, phải ngồi tù đấy, quá nặng rồi!”



Cao Ca bật cười, lần này cô không nhìn Trương Manh mà nhìn những người đang đứng nơi đây, “Cậu ta cảm thấy nặng, tôi biết chứ, trong các cậu chắc chắn cũng có người cảm thấy nặng, tôi quá tuyệt tình, cậu ta đã rơi vào hoàn cảnh đó mà sao có thể ác như thế. Lúc ấy cậu ta cũng chỉ do hết cách mà thôi.



Nhưng tôi muốn nói, cậu ta có rất nhiều cách để thoát khỏi tình cảnh khốn đốn bây giờ, cậu ta có thể âm thầm báo án, cậu ta có thể bo bo giữ mình không nói câu gì, nhưng cậu ta lại chọn cách khiến người ta tổn thương nhiều nhất, ấy là đổi trắng thay đen. Đây là điều mà người tốt bụng có thể làm sao? Chẳng qua bản tính của cậu ta bộc lộ ra mà thôi.



Cũng không chỉ có người thi hại tban là hung thủ, ngay cả đồng lõa cũng là hung thủ. Hơn nữa những người này, bọn họ có thể là bạn học là bạn thân của các cậu, cũng có thể là người thân, hay nói cách khác, rõ ràng bọn họ nên là những người ủng hộ các cậu nhất, thế nhưng lại đâm dao vào các cậu. Nếu hung thủ làm tổn thương da thịt cậu, thì như vậy chính bọn họ đã làm tổn thương xương cốt các cậu. Còn tại sao bọn họ dám làm như thế, là vì không sợ gì, chính là giống như Trương Manh vậy đấy, cậu ta cảm thấy tôi không có biện pháp gì, chỉ tùy tiện nói một câu thì nên tha thứ cho cậu ta.”



Cao Ca ngẩng đầu nhìn Trương Manh, “Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng. Tôi dung túng đồng lõa có nghĩa là sau này sẽ có nhiều người bị hại chịu tổn thương hơn. Tiện thể nói cho cậu biết, không phải tôi không tha cho cậu, người kiện cậu không phải tôi mà là cơ quan công tố, hay nói cách khác, từ khoảnh khắc cậu lên tòa làm chứng giả đó trở đi, cậu đã đưa bản thân bước lên con đường đó rồi, không ai có thể giúp cậu được cả. Cậu tự thu xếp ổn thỏa đi.”



Nói đoạn, cô đặt tờ báo xuống, quay đầu rời đi.



Còn ở trên sân thượng, Trương Manh sợ đến ngây người. Cô ta không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là nghe được tin mình bị kiện từ luật sư mới của nhà họ Triệu mà thôi. Cô ta tưởng rằng Cao Ca tha thứ rút đơn kiện lại là được, nhưng không ngờ rằng vốn chẳng liên quan gì đến Cao Ca, còn cô ta vẫn cứ ở đây bị chỉ trích hoài.



Dĩ nhiên vế sau không quan trọng, mà quan trọng bây giờ là, cô ta phải ngồi tù thật ư? Sao có thể chứ?



Bên này giáo viên hướng dẫn cũng hơi sợ, đi theo cô nói, “Em ấy nhảy thật thì sao?”



Cao Ca dừng bước, nhỏ giọng nói, “Không đâu, cậu ta chỉ uy hiếp em thôi, cậu ta không dám đâu. Em nói như thế chắc cậu ta tuyệt vọng rồi, cô khuyên mọi người giải tán đi, em không đồng ý, không còn người làm ồn nữa, tự cậu ta sẽ xuống nhanh thôi. Hoặc cảnh sát đến cũng sẽ thuận lợi đưa xuống.”



Giáo viên hướng dẫn nửa tin nửa ngờ, cuối cùng không dám khuyên mọi người vây xem giải tán, vẫn đứng tại chỗ khuyên. Lúc này Trương Manh không làm ầm cũng không khóc lóc nữa, cứ ngồi đằng kia không chịu động đậy, khoảng mười phút sau thì cảnh sát đến, có người trải đệm ở dưới lầu, có người đi lên đợi thời cơ phá cửa sổ kéo cô ta lại.



Đến khi Cao Ca nhận được điện thoại thì đã hơn hai mươi phút trôi qua, ltt giễu cợt, “Vốn chẳng phí sức chút nào hết, cảnh sát còn đề phòng cậu ta nhảy xuống mà chuẩn bị rất nhiều, kết quả phá cửa rồi, cậu ta không phản kháng mà cứ thế bị kéo xuống. Giờ Lưu Mỹ Hà còn đang đi theo cậu ta đấy. Nhưng cậu cũng lợi hại lắm, bọn họ đều cảm thấy cậu nói rất có lý, không ai muốn làm kẻ đạo đức giả cả.”



Cao Ca ừ một tiếng.



Từ ngày đó trở đi, Trương Manh không đến trường lại nữa. Nghe nói là xin nghỉ rồi, cũng không ở ký túc xá nữa mà chuyển ra ngoài ở. Mấy hôm sau, Trương Manh còn cho người đưa thư xin lỗi dán kín đến cho cô. Cao Ca nhìn nhưng không trả lời. Đến khi mở phiên tòa ngụy tạo bằng chứng thì đã là nửa tháng sau, nghe nói Trương Manh ở trên tòa khóc ròng nước mắt nước mũi tèm lem, bày tỏ mình đã hối cải rồi, lại còn lôi bản copy của thư xin lỗi ra, thuận tiện đem việc mình nhảy lầu hôm đó thành biểu hiện của hối cải.



Nhưng rất rõ ràng, diễn xuất của cô ta không thể nào che giấu được sự thật cô ta đã làm chứng giả. Mà đoạn clip Cao Ca mắng kia cũng lan truyền sùng sục trên mạng, có lần Tống Phỉ trở về từ nhà bố anh còn nói, “Rất nhiều đồng nghiệp đều thấy rồi, cô ta nói có lý.”



Phiên tòa này tuyên án vào ngày mồng một tháng tư, Tống Gia Cường vì đồng lõa và làm chứng giả mà xử tù một năm, còn Trương Manh cũng vì làm chứng giả mà ngồi tù sáu tháng, còn bà Cao cũng đồng thời là bà nội Cao Ca, bị tạm giam ba tháng.



Cao Ca cũng không biết những hình phạt đó có nặng hay không, nhưng không liên quan gì đến mình cả.



Câu trả lời của Tống Phỉ rất đơn giản, “Bọn họ đều là người có đạo đức nghề nghiệp, có năng lực phán đoán phải trái. Em không thể nào dùng một câu nói mà làm ảnh hưởng đến họ được, trừ khi em nói đúng.”



Cao Ca nghĩ ngợi, dường như là thế.



Từ ngày đó trở đi cô không còn gặp Trương Manh lại nữa, nghe nói cô ta được giảm hình phạt nên còn ba tháng, thực ra lên năm bốn đại học thì có thể đi học lại bình thường, nhưng cô ta đã nghỉ học, theo ltt nói thì có thể là lần này muốn tránh xa bọn họ.



Còn bà cô không xúi giục được bố cô nên để bà cô cả là Cao Đại Lâm gọi điện đến mắng cô, hơn nữa còn đoạn tuyệt quan hệ bà cháu, đuổi ra khỏi nhà họ Cao. Nhưng Cao Ca chẳng thèm để ý, có điều bố cô vẫn còn đang liên lạc với cô, chỉ là không nhắc đến chuyện bà nội nữa, Cao Ca với ông cứ thế không mặn không nhạt qua lại với ông ấy.



Thật ra như thế cũng tốt.



Sau đó là án bồi thường dân sự cho Cao Ca, vì sự thật đều có cả nên quá trình tòa án thẩm tra rất thuận lợi, sơ thẩm nhanh chóng xử bồi thường tiền điều trị và tiền tổn thất tinh thần cho Cao Ca tổng cộng là hơn 45 ngàn tệ. Có lẽ vì đã tống tban và Tống Gia Cường vào ngục nên dù là số tiền này, nhà họ Triệu vẫn cắn rất chặt, lại còn đòi kháng án, giằng co hơn một tháng.



Sau đó trong trí nhớ của Cao Ca, kỳ đầu tiên của năm ba đại học cô đã phải vượt qua trong kinh hoàng sợ hãi, còn học kỳ hai của năm ba ấy đã trôi qua trong những vụ kiện.



Cũng may là còn có Tống Phỉ. Anh đã xuất hiện vào lúc cô cần nhất, bất kể là tình yêu hay sự nghiệp. Lên đến năm bốn, Cao Ca đã chính thức thực tập ở văn phòng luật sư của anh, còn chuẩn bị thi lấy bằng tư pháp nữa. Thậm chí cô còn bắt đầu thực nghiệm, đến một vài trường học thuyết giảng về bảo vệ phụ nữ, cũng đến rất nhiều trường học nói cho họ hay sức mạnh của nụ cười dành cho người bị hại, cũng từng đối mặt hỏi ý kiến của người bị cưỡng hiếp, cho bọn họ sự giúp đỡ.



Có lẽ vì cô còn quá non nớt, hoặc sự nghiệp cô chỉ vừa mới bắt đầu, ngay đến cả ‘lá sen mới nhú như sừng nhọn’* cũng chẳng phải, nhưng Cao Ca rất vui, cô thích nét mặt của các thính giả sau khi mình diễn thuyết xong, cũng thích cùng Tống Phỉ bận rộn qua ngày, càng thích hơn là vào đêm khuya, hai người ở trong văn phòng bận chuyện riêng của mình, sau đó như có thần giao cách cảm mà ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nhau.



(*Câu thơ trích trong bài Tiểu Trì của Dương Vạn Lý, ý chỉ còn non nớt tay mơ.)



Đúng rồi, bạn trai cũ của cô là Lâm Thụ hẳn đã thấy tin tức, qua hơn nửa năm lần đầu gọi điện đến, anh ta nói vẫn còn thích Cao Ca, bố mẹ anh ta cũng rất bội phục dũng khí của Cao Ca, hỏi cô có thể tiếp tục được không? Nhưng câu trả lời của Cao Ca là, “Xin lỗi, chúng ta không hợp nhau.”



Còn ở trong trường, có lẽ vì thời gian đã lâu, có lẽ lại có nhiều chuyện hơn xảy ra, có lẽ vì Cao Ca đã không làm MC cho trường nữa mà trở thành học bá đeo kính gọng đen ngày ngày đến thư viện tìm tài liệu đọc sách, nên cuối cùng chuyện này từ sôi sùng sục trở nên nguội lạnh.



Mọi người thấy cô sẽ không cười nữa, cơ hồ không còn ai nói với cô hãy cố lên nữa, bọn họ hoặc là nói chuyện cười đùa với nhau, hoặc là lạnh nhạt lướt qua vai cô mà đi.



Có một ngày, Cao Ca học tự học xong, Tống Phỉ đến đón cô ăn sinh nhật.



Cô đứng ngay ven đường, dưới ánh mặt trời, nhìn sân trường cùng những người đi qua đi lại.



Lúc Tống Phỉ đến thì chợt thấy dường như cô đang khóc, bước chân gấp rút hơn, đi thẳng lên lầu khẽ hỏi Cao Ca, “Sao thế? Sao lại khóc?”



”Đâu có!” Cao Ca không nhịn được nằm trong lòng anh, ánh mắt vẫn nhìn xung quanh, sau đó nói, “Anh Phỉ, anh xem bây giờ tốt biết bao, bọn họ không nhớ em nữa, nhìn em như nhìn một nữ sinh bình thường trong trường vậy. Thật tốt quá rồi.”



Tống Phỉ vỗ lên lưng cô, thân mật nói, “Đồ ngốc, đây là do cảm động quá nên khóc đấy.”



”Không phải,“ Cao Ca từ tốn nói với anh, “Em cảm thấy không hề dễ dàng gì. Không mất đi thì sẽ không biết được, cuộc sống yên ả có bao nhiêu khó khăn. Cám ơn anh, cũng cám ơn mọi người.”



Tống Phỉ xoa đầu cô, “Ngốc à, sau này sẽ càng tốt hơn, với lại, chúng ta sẽ giúp nhiều người có cuộc sống như thế này hơn nữa, anh mãi mãi ở bên cạnh em.”



Cao Ca hé môi cười, “Em biết mà, đây là câu chuyện đẹp nhất.”



——————————



Cầu cho mỗi một nữ sinh từng gặp bất hạnh, đều sẽ có cuộc sống như thế.



Tôi sẽ phấn đấu cả đời vì điều đó.



—— Cao Ca, Tống Phỉ.



- Hoàn chính văn -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom