• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vốn Là Nhân Duyên (1 Viewer)

  • Chương 17

Trong cuộc đời con người luôn luôn có rất nhiều cuộc gặp gỡ, nhưng không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên một mối nhân duyên, và cũng không phải mối nhân duyên nào cũng có thể đi đến viên mãn một cách dễ dàng.

Quãng thời gian ở nhà Trịnh Hạo Vũ có lẽ chính là khoảng thời gian Vân San cảm thấy yên bình và hạnh phúc nhất kể từ khi cô đến thành phố A.

Ban ngày cô chỉ quanh quẩn ở nhà, buồn chán hơn nữa thì sẽ sang căn biệt thự của Thiên Vỹ nói chuyện với thím Hiên, buổi tối lại trở về nấu cơm cho Trịnh Hạo Vũ.

Người ta nói, nguyên liệu để nấu một bữa cơm ngon chính là tấm lòng. Bởi vậy, sau khi Hạo Vũ cho cô ở lại nhà mình, mỗi ngày Vân San đều dùng hết cả tấm lòng của mình để nấu những bữa ăn thật ngon cho anh, rồi dần dần quan tâm đến cả những vui buồn nhỏ nhặt của anh lúc nào không biết.

Ví dụ như những hôm Hạo Vũ về khuya, cô vẫn kiên nhẫn thức đợi để hâm nóng lại đồ ăn cho anh, hoặc là những khi anh thức thâu đêm để làm việc, cô lại mang cho anh một vài ly trà hoa nhài nóng. Vũ không thích cafe, cũng không thích hút thuốc, trong nhà của anh lúc nào cũng có rất nhiều trà hòa nhài, cho nên Vân San không cần đoán cũng biết, thứ anh thích uống duy nhất chính là vị trà thanh đạm này.

Một hôm, không biết Trịnh Thiên Vỹ vừa đi phẫu thuật thay tạng ở đâu mà lá gan bỗng dưng lại lớn đến vậy. Tối đó, Thiên Vỹ mặt mày hớn hở, mới gần tám giờ tối đã mang theo một túi đồ ăn lớn cùng với một chai rượu vang sang nhà của Hạo Vũ.

Lúc Vân San vừa mở cửa, trông thấy Thiên Vỹ chống một tay lên tường, tay còn lại cầm túi đồ, điệu bộ phong tình muốn chết thì suýt nữa buột miệng hét lên, cũng may còn kịp bịt miệng lại được.

"Vỹ, anh làm cái gì thế. Anh Vũ đang ở trong nhà đấy". Vân San nén kinh ngạc hạ thấp giọng, vừa nói vừa len lén liếc về phía Trịnh Hạo Vũ đang ngồi ở sofa.

"Anh sang ăn cơm với em". Thiên Vỹ nháy nháy mắt trả lời, sau đó còn thò cổ vào trong nhà, nói lớn: "Anh hai, em trai sang ăn cơm cùng anh đây".




Nhân lúc Vân San còn kinh hãi đến mức miệng há không khép lại được thì Trịnh Thiên Vỹ đã lách qua người cô đi vào nhà.

Hạo Vũ nghe xong thì không thèm trả lời, còn không buồn ngẩng đầu lên nhìn, biểu tình hờ hững không quan tâm.

Thiên Vỹ đi đến gần anh, đặt túi đồ ăn lên bàn trà rồi đi xung quanh Trịnh Hạo Vũ mấy vòng, giọng điệu hết sức hả hê:

"Anh trai, ngửi thấy mùi gì không? Mùi thuốc khử trùng đấy, em đã khử trùng toàn thân đủ 3 lần rồi. Đồ ăn này là thịt dê từ bên Mông Cổ chuyển về, đã được kiểm định an toàn thực phẩm, có giấy chứng nhận đàng hoàng, anh có cần xem không?"

Trịnh Hạo Vũ buông tờ báo xuống, dùng ánh mắt sắc như dao cứa nhìn về phía em trai, lạnh nhạt mở miệng: "Đi thẳng vào vấn đề".

"Em muốn ăn cơm ở đây".

Mặc dù nói xong câu này, trong lòng Thiên Vỹ cũng sợ đến phát run lên được, thế nhưng đã rất lâu rồi anh không được ăn cơm San San nấu cho nên hôm nay mới thử to gan một lần.

Vân San đứng ở phía bên cạnh cũng run không kém Trịnh Thiên Vỹ, cô thấy rõ ràng sắc mặt Hạo Vũ không tốt lắm nhưng vì nợ ân tình "xe đạp điện" nên đành liều chết mở miệng cứu nguy cho Thiên Vỹ:

"Tốt quá, hôm nay em lỡ tay nấu hơi nhiều cơm". Hẳn là cái lỡ tay này đúng lúc quá nhỉ?

Hai người nói xong liền không dám thở, chỉ im lặng chờ đợi đại ma vương nhả ra mấy lời vàng ngọc. Trịnh Hạo Vũ ngồi ở sofa vẫn lạnh lùng nhìn về phía em trai mình, ánh mắt tưởng như có thể đọc thấu cả nội tâm của người khác. Đúng lúc Thiên Vỹ xác định là sẽ bị anh trai tống ra khỏi cửa, sau đó ném đi biệt phái ở hải đảo rồi, thì Hạo Vũ lại cúi xuống...tiếp tục đọc báo.

Như thế có nghĩa là: đồng ý rồi???

Ôi mẹ ơi, từ khi hai anh em chuyển đến tiểu khu Vạn Kim Phúc tới nay đã gần mười năm rồi mà Thiên Vỹ vẫn chưa được ăn cơm ở nhà Trịnh Hạo Vũ lần nào. Hôm nay chắc hẳn ông trời đã có mắt rồi, cơm Vân San nấu cũng được ăn, ăn cơm cùng anh trai cũng được ăn. Tạ ơn trời phật.

Trịnh Thiên Vỹ sung sướng dắt tay Vân San vào trong bếp, vui vẻ cùng cô chế biến món thịt dê Mông Cổ, trong lòng hạnh phúc đến độ muốn điên lên được.

Tảng băng nào đó ngồi ở sofa, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền khẽ nhíu mày, trong lòng xông lên một cảm giác rất khó chịu. Anh cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình, đột nhiên cảm thấy hơi ngứa ngứa. Trước đây lúc Vân San hôn mê nằm trong bệnh viện, anh đã nắm tay cô, tay của cô rất mềm cũng rất thơm, tại sao hôm nay Thiên Vỹ lại có thể thản nhiên nắm tay nắm chân San San như vậy?

Trịnh Hạo Vũ tiếp tục cúi xuống đọc báo, tuy nhiên có đọc mãi cũng không vào đầu được chữ nào, cho nên đành bực dọc đứng lên đi vào phòng ngủ.

Một lát sau, Thiên Vỹ lại đứng ở cửa, ầm ỹ gọi anh ra ăn cơm.

Trong bữa cơm, chỉ toàn Thiên Vỹ nói chuyện với Vân San, Hạo Vũ từ đầu đến cuối rất ít khi mở miệng.

"San San, em nấu món này ngon quá, ngon cực ấy". Thiên Vỹ cười cười, gắp thêm một miếng thịt dê bỏ vào bát của cô.

"Thật à? Lần đầu tiên em được ăn thịt dê Mông Cổ đấy".

"Sau này anh sẽ đưa em đi Mông Cổ, thích ăn thịt dê có thịt dê, thích uống rượu sữa ngựa có rượu sữa ngựa".

"Thật nhé".

"Thật, ngoắc tay".

Hai người vừa định ngoắc tay thì Trịnh Hạo Vũ đột nhiên ho sặc sụa. Anh ho đến nỗi mặt mày đỏ như gấc, phải uống hết cả một ly rượu vang mới có thể ngừng lại.

"Anh...sao vậy?". Vân San tạm ngừng hành động ngoắc tay, quay sang hỏi Trịnh Hạo Vũ.

"Không sao".

Trịnh Thiên Vỹ không đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, vẫn vô tư rót thêm một ly rượu vào ly của anh trai mình: "Anh uống đi, em đã bảo thịt dê Mông Cổ rất ngon mà".



Hạo Vũ không thèm trả lời, tiếp tục cúi đầu ăn thức ăn trong đĩa, điệu bộ dửng dưng như không. Tuy nhiên, Vân San để ý thấy từ đầu đến cuối, anh không hề ăn một miếng thịt dê nào, có lẽ là không thích đồ ăn lạ.

Có điều, Vân San không hề biết rằng: thật ra Hạo Vũ không hề kén ăn, những đồ cô nấu anh đều thích ăn cả, chỉ là anh không thích cái kẻ đã mang thịt dê đến thôi. Nghĩ cũng phải, ai bảo người ta đang tình tứ ăn cơm hai người, Trịnh Thiên Vỹ không dưng lại chạy đến phá đám cơ chứ. Haizzz.

***

Sau bữa ăn, Trịnh Thiên Vỹ còn vui vẻ rửa bát cùng Vân San xong mới chịu về nhà.

Lúc cô còn dọn dẹp lại mấy thứ trong bếp thì Hạo Vũ đi vào, có lẽ là muốn rửa tay.

Chẳng biết anh rửa tay kiểu gì mà năm phút sau vẫn đứng im lặng ở bồn rửa, không chịu di chuyển, cũng không nhúc nhích. Vân San tưởng anh nhìn thấy vết bẩn nào trên đó nên mới có thái độ như vậy, đành lí nhí hỏi:

"Anh...có chuyện gì vậy ạ? Có phải em rửa vẫn còn bẩn không?".

Trịnh Hạo Vũ chầm chậm quay lại, nét mặt có phần hơi khó xử, trả lời:

"Điện thoại của cô...". Anh dừng lại vài giây, sau đó mới nói tiếp: "...Tôi làm hỏng rồi".

Lúc này Vân San mới để ý thấy tay của anh đang cầm chiếc điện thoại của cô, nhưng mà...trong trạng thái ướt rượt. Lúc nãy cô rửa bát xong có để tạm nó ở trên thành bồn rửa, có lẽ là khi Hạo Vũ rửa tay đã vô tình làm rơi nó xuống nước rồi.

"Không...sao ạ. Cái này dễ lắm, đem tháo rồi sấy khô đi là dùng tiếp được thôi".

"Vậy à?". Vũ lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt ngập tràn khó hiểu.

"Vâng, không sao đâu ạ".

"Để tôi thử xem".

Nói rồi, anh mang điện thoại tới bàn trà, lấy một chiếc tua vít tháo hết các bộ phận ra, sau đó dùng máy sấy tóc để sấy. Thật ra những thứ đồ công nghệ như thế này, Hạo Vũ đều có thể sửa chữa thành thạo, tuy nhiên không hiểu sao khi sửa đến giữa chừng, anh lại đột nhiên ngừng lại:

"Cái này hỏng rồi". Tảng băng mặt mày thản nhiên, nói với Vân San đang chăm chú ngồi quan sát ở đối diện.

"Dạ? Hỏng rồi ạ?

Cái Nokia 1280 này cô đã dùng lâu lắm rồi, có lẽ cũng đã đến lúc nên đổi điện thoại khác, có điều lâu nay Vân San vẫn tiếc tiền chưa chịu bỏ đi mà thôi.

"Ừ". Đại ma vương không chút áy náy trong lòng, nói tiếp: "Đợi một chút".

Dứt lời, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, một lát sau cầm thứ gì đó trên tay bước ra. Vũ đặt một chiếc hộp đựng điện thoại lên bàn, đẩy về phía Vân San:

"Đền cho cô".

Vân San cầm chiếc hộp, mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại cảm ứng đời mới, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết nó rất đắt tiền. Đồ dùng để đổi này, có lẽ...cô nhận không nổi.

"Cái điện thoại của em đã cũ rồi, cái này lại đắt tiền như vậy....Em không nhận được đâu".

"Cái này là điện thoại cũ của tôi".

"Dạ?"

"Tôi không dùng đến nữa, đền cho cô".



"Nhưng mà...đắt tiền như vậy..."

"Ngày mai mua cho tôi một hộp trà hoa nhài là được rồi".

Thật sự, lúc đầu khi Hạo Vũ bảo đền cho cô chiếc điện thoại này, trong lòng Vân San đã quyết tâm sẽ không nhận, cái cô sợ chính là bị người khác hiểu lầm mình muốn lợi dụng lòng tốt của họ, đối với người giàu như Trịnh Hạo Vũ, cô lại càng sợ.

Tuy nhiên anh lại nói đó là điện thoại cũ của anh, còn nói cô mua cho anh một hộp trà hoa nhài, không hiểu sao Vân San bỗng dưng lại có cảm giác giống như hai người là bạn bè, cũng có cảm giác Hạo Vũ rất gần gũi.

Cứ nghĩ đến dáng vẻ chăm chú của anh khi sửa điện thoại cho cô, trong lòng Vân San lại xuất hiện một loại cảm xúc rất khó diễn tả, cô không biết trình bày thế nào, chỉ cảm nhận được rằng: nó rất dễ chịu, rất nhẹ nhàng mà thôi.

Vân San suy nghĩ một lúc rồi gật gật đầu, cười cười trả lời: "Để em đi pha trà cho anh". Sau đó vui vẻ đi vào bếp.

Hạo Vũ nghe thấy vậy, trong tim bỗng len lỏi một niềm vui nho nhỏ, khóe miệng đã lâu không cười, bất giác lại khẽ cong lên, để lộ ra một nụ cười đẹp đẽ hiếm thấy. Anh cúi xuống cầm điện thoại, lắp chiếc sim cũ của Vân San vào rồi khởi động nguồn.

Màn hình bật sáng, khi điện thoại hỏi tên người dùng, Hạo Vũ không đắn đo gõ hai chữ VS.

Thật ra thì có những thứ vốn là nhân duyên, cho nên đến cả một cái tên viết tắt cũng có thể gây khó xử cho hai người đàn ông đến như vậy.

VS là Vân San, hay Vũ - San, hay Vỹ - San.

Mọi người muốn biết, cứ chịu khó chờ xem!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom