Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Gần đây, mối quan hệ của Vân San và Trịnh Thiên Vỹ rất tốt, anh không những tăng tiền lương hàng tháng mà còn thỉnh thoảng thưởng thêm cho cô một khoản rất hậu hĩnh.
Người ta nói đúng, Trịnh Thiên Vỹ rất nghèo, nghèo đến nỗi không có thứ gì ngoài tiền, cho nên ngoài chuyện cho Vân San tiền, anh chẳng biết làm gì cả.
Một hôm, Vân San đang trên đường tới tiểu khu Vạn Kim Phúc thì xảy ra va chạm giao thông. Cô vì tránh một chú chó đột ngột lao sang đường mà loạng choạng tay lái, chiếc xe đạp lao sang phần đường của ô tô. Đúng lúc đó một chiếc ô tô đen cóng trờ tới, tiếng lốp xe cao su vì phanh gấp mà ma sát trên đường tạo ra một dải đen dài khét lẹt.
Vân San mặc dù không bị thương gì nhưng cả người đã bị trầy trớt đến thê thảm. Vài giây sau một người đàn ông từ trên xe bước xuống, ông ta không những không trách mắng cô đi sai đường mà còn ân cần đỡ cô dậy, nhẹ nhàng hỏi:
"Cô không sao chứ?"
"Cháu không sao"
"Trớt hết người rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện nhé"
"Không cần đâu ạ, cháu xin lỗi chú, do cháu đi sai đường"
Người đàn ông ấy nhìn Vân San một lượt, sau đó chậm rãi tiến lại phía xe ô tô, nói một vài câu với người ngồi trong đó. Một lát sau, ông ta quay ra đưa cho Vân San một ít tiền rồi lên xe rời đi.
Lúc chiếc xe sang trọng ấy đi qua người cô, tầm mắt Vân San vô thức nhìn về phía người ngồi ở ghế sau xe. Xuyên qua tấm kính màu đen, cô thấy mờ mờ nửa khuôn mặt của một người đàn ông, dù nhìn không rõ nhưng vẫn có thể cảm nhận được ngũ quan của người đó vô cùng đẹp đẽ. Tuy nhiên, khí chất toát ra từ anh ta lại cực kỳ đáng sợ, Vân San không biết diễn tả như thế nào, chỉ biết rằng lúc chiếc xe đã đi xa lắm rồi, sống lưng cô vẫn chưa khỏi lạnh toát.
***
Tối hôm đó, căn biệt thự số 14 sáng đèn.
Lần đầu tiên sau sáu tháng đến làm tại tiểu khu Vạn Kim Phúc, căn nhà số 14 có người đến ở.
Bắt đầu từ 5 giờ chiều, Vân San đã thấy nhiều người ra ra vào vào, bọn họ dọn dẹp từ trong ra ngoài, dọn cẩn thận đến mức cả căn biệt thự tuy tối màu nhưng đến một hạt bụi nhỏ cũng không hề trông thấy.
Cứ như thế cho đến gần bảy giờ tối, bên kia vẫn chưa dọn xong thì Trịnh Thiên Vỹ đã trở về.
Biểu tình của Trịnh Thiên Vỹ có lẽ không ngạc nhiên gì cho lắm, anh ta chỉ đứng nhìn sang căn nhà bên cạnh một chút rồi đi vào nhà.
Lúc thấy Vân San khắp người trầy trụa, câu đầu tiên Trịnh Thiên Vỹ nói
"Bị làm sao mà trở thành thế này"
Vân San vừa đeo tạp dề, vừa bưng tô canh nóng đặt lên bàn, chẳng buồn quan tâm đến mấy vết thương trên người mình, nhẹ nhàng trả lời "Anh về rồi à? Em bị đụng xe, vết thương nhỏ thôi".
"Ngồi yên đấy, chờ tôi đi lấy thuốc bôi cho em". Trịnh Thiên Vỹ vừa cởi áo khoác vắt lên móc, vừa chậm rãi đi đến tủ thuốc lấy ra một hộp thuốc màu vàng, sau đó quay lại phía Vân San.
Lúc Vân San còn mải mê há hốc mồm kinh ngạc thì Trịnh Thiên Vỹ đã bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng bôi thuốc lên mấy chỗ bị trầy cho cô.
"Á". Vân San đột nhiên bị Trịnh Thiên Vỹ nắm tay nắm chân như vậy, nhất thời có chút giật mình, cho nên miệng không kìm được, vọt ra một câu Á.
"Sao thế, đau à?"
"Không ạ. Em...em bị giật mình thôi"
"Giật mình cái gì? Tôi có ăn thịt em đâu. Ai bảo em là bạn tôi chứ?"
"Bạn?". Vân San tự chỉ chỉ vào mặt mình, hỏi lại "Em á"
"Ừ". Trịnh Thiên Vỹ hờ hững ừ một tiếng, chăm chú bôi thuốc lên da của cô, biểu cảm chẳng mấy quan tâm.
Tất nhiên, Vân San không biết Trịnh Thiên Vỹ là ai, gia thế như thế nào, chỉ đoán rằng anh ta rất giàu thôi. Cái thế giới ở trên gác xép ẩm mốc, không có internet là thế đấy. Đến một người nổi tiếng rầm rộ như Trịnh Thiên Vỹ cô cũng không biết, vậy thì người nổi tiếng đến không thể nổi tiếng hơn được nữa ở căn nhà số 14 kia, nếu có đứng trước mặt xưng tên, có lẽ cô cũng không biết nhỉ?
Vừa mới nghĩ đến đó thì Trịnh Thiên Vỹ đã bôi thuốc xong, anh ta đặt lọ thuốc lên bàn, chăm chú nhìn Vân San, điềm nhiên mở miệng
"Thế nào? Còn thấy đau không?"
"Không đau. Ở quê em, bị trầy thế này không coi là vết thương"
"Quê em ở đâu"
"Ở ngoại ô"
"Ồ" Trịnh Thiên Vỹ chỉ ồ một cái rồi đi đến bên bàn ăn ngồi xuống. Thản nhiên gắp vài món đưa lên miệng.
Vân San lặc liễng đi tới bên cạnh, cởi tạp dề móc lên giá bếp rồi chào Trịnh Thiên Vỹ ra về. Lúc ra đến cửa, bất giác cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô rẽ vào căn biệt thự số 14.
Một lát sau, người đàn ông đã đụng phải cô ban sáng bước xuống, ông ta nhanh chóng đi đến phía ghế sau, cung kính mở cửa.
Từ trong chiếc xe đắt tiền, một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ vest đen lịch lãm bước xuống. Lần này, Vân San chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh ta, một bóng lưng thẳng tắp nhưng phong thái có vẻ rất lạnh lùng, kiêu bạc.
Anh ta điềm đạm bước vào căn biệt thự, tất cả người làm đứng hai bên không một ai dám nói câu gì, đến cả một tiếng thở mạnh cũng không có.
Thì ra, đây chính là chủ nhân của căn nhà số 14!!!
Người ta nói đúng, Trịnh Thiên Vỹ rất nghèo, nghèo đến nỗi không có thứ gì ngoài tiền, cho nên ngoài chuyện cho Vân San tiền, anh chẳng biết làm gì cả.
Một hôm, Vân San đang trên đường tới tiểu khu Vạn Kim Phúc thì xảy ra va chạm giao thông. Cô vì tránh một chú chó đột ngột lao sang đường mà loạng choạng tay lái, chiếc xe đạp lao sang phần đường của ô tô. Đúng lúc đó một chiếc ô tô đen cóng trờ tới, tiếng lốp xe cao su vì phanh gấp mà ma sát trên đường tạo ra một dải đen dài khét lẹt.
Vân San mặc dù không bị thương gì nhưng cả người đã bị trầy trớt đến thê thảm. Vài giây sau một người đàn ông từ trên xe bước xuống, ông ta không những không trách mắng cô đi sai đường mà còn ân cần đỡ cô dậy, nhẹ nhàng hỏi:
"Cô không sao chứ?"
"Cháu không sao"
"Trớt hết người rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện nhé"
"Không cần đâu ạ, cháu xin lỗi chú, do cháu đi sai đường"
Người đàn ông ấy nhìn Vân San một lượt, sau đó chậm rãi tiến lại phía xe ô tô, nói một vài câu với người ngồi trong đó. Một lát sau, ông ta quay ra đưa cho Vân San một ít tiền rồi lên xe rời đi.
Lúc chiếc xe sang trọng ấy đi qua người cô, tầm mắt Vân San vô thức nhìn về phía người ngồi ở ghế sau xe. Xuyên qua tấm kính màu đen, cô thấy mờ mờ nửa khuôn mặt của một người đàn ông, dù nhìn không rõ nhưng vẫn có thể cảm nhận được ngũ quan của người đó vô cùng đẹp đẽ. Tuy nhiên, khí chất toát ra từ anh ta lại cực kỳ đáng sợ, Vân San không biết diễn tả như thế nào, chỉ biết rằng lúc chiếc xe đã đi xa lắm rồi, sống lưng cô vẫn chưa khỏi lạnh toát.
***
Tối hôm đó, căn biệt thự số 14 sáng đèn.
Lần đầu tiên sau sáu tháng đến làm tại tiểu khu Vạn Kim Phúc, căn nhà số 14 có người đến ở.
Bắt đầu từ 5 giờ chiều, Vân San đã thấy nhiều người ra ra vào vào, bọn họ dọn dẹp từ trong ra ngoài, dọn cẩn thận đến mức cả căn biệt thự tuy tối màu nhưng đến một hạt bụi nhỏ cũng không hề trông thấy.
Cứ như thế cho đến gần bảy giờ tối, bên kia vẫn chưa dọn xong thì Trịnh Thiên Vỹ đã trở về.
Biểu tình của Trịnh Thiên Vỹ có lẽ không ngạc nhiên gì cho lắm, anh ta chỉ đứng nhìn sang căn nhà bên cạnh một chút rồi đi vào nhà.
Lúc thấy Vân San khắp người trầy trụa, câu đầu tiên Trịnh Thiên Vỹ nói
"Bị làm sao mà trở thành thế này"
Vân San vừa đeo tạp dề, vừa bưng tô canh nóng đặt lên bàn, chẳng buồn quan tâm đến mấy vết thương trên người mình, nhẹ nhàng trả lời "Anh về rồi à? Em bị đụng xe, vết thương nhỏ thôi".
"Ngồi yên đấy, chờ tôi đi lấy thuốc bôi cho em". Trịnh Thiên Vỹ vừa cởi áo khoác vắt lên móc, vừa chậm rãi đi đến tủ thuốc lấy ra một hộp thuốc màu vàng, sau đó quay lại phía Vân San.
Lúc Vân San còn mải mê há hốc mồm kinh ngạc thì Trịnh Thiên Vỹ đã bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng bôi thuốc lên mấy chỗ bị trầy cho cô.
"Á". Vân San đột nhiên bị Trịnh Thiên Vỹ nắm tay nắm chân như vậy, nhất thời có chút giật mình, cho nên miệng không kìm được, vọt ra một câu Á.
"Sao thế, đau à?"
"Không ạ. Em...em bị giật mình thôi"
"Giật mình cái gì? Tôi có ăn thịt em đâu. Ai bảo em là bạn tôi chứ?"
"Bạn?". Vân San tự chỉ chỉ vào mặt mình, hỏi lại "Em á"
"Ừ". Trịnh Thiên Vỹ hờ hững ừ một tiếng, chăm chú bôi thuốc lên da của cô, biểu cảm chẳng mấy quan tâm.
Tất nhiên, Vân San không biết Trịnh Thiên Vỹ là ai, gia thế như thế nào, chỉ đoán rằng anh ta rất giàu thôi. Cái thế giới ở trên gác xép ẩm mốc, không có internet là thế đấy. Đến một người nổi tiếng rầm rộ như Trịnh Thiên Vỹ cô cũng không biết, vậy thì người nổi tiếng đến không thể nổi tiếng hơn được nữa ở căn nhà số 14 kia, nếu có đứng trước mặt xưng tên, có lẽ cô cũng không biết nhỉ?
Vừa mới nghĩ đến đó thì Trịnh Thiên Vỹ đã bôi thuốc xong, anh ta đặt lọ thuốc lên bàn, chăm chú nhìn Vân San, điềm nhiên mở miệng
"Thế nào? Còn thấy đau không?"
"Không đau. Ở quê em, bị trầy thế này không coi là vết thương"
"Quê em ở đâu"
"Ở ngoại ô"
"Ồ" Trịnh Thiên Vỹ chỉ ồ một cái rồi đi đến bên bàn ăn ngồi xuống. Thản nhiên gắp vài món đưa lên miệng.
Vân San lặc liễng đi tới bên cạnh, cởi tạp dề móc lên giá bếp rồi chào Trịnh Thiên Vỹ ra về. Lúc ra đến cửa, bất giác cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô rẽ vào căn biệt thự số 14.
Một lát sau, người đàn ông đã đụng phải cô ban sáng bước xuống, ông ta nhanh chóng đi đến phía ghế sau, cung kính mở cửa.
Từ trong chiếc xe đắt tiền, một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ vest đen lịch lãm bước xuống. Lần này, Vân San chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh ta, một bóng lưng thẳng tắp nhưng phong thái có vẻ rất lạnh lùng, kiêu bạc.
Anh ta điềm đạm bước vào căn biệt thự, tất cả người làm đứng hai bên không một ai dám nói câu gì, đến cả một tiếng thở mạnh cũng không có.
Thì ra, đây chính là chủ nhân của căn nhà số 14!!!
Bình luận facebook