Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
23.
Ngụy Vô Tiện không còn nhớ quá rõ sau lần đầu tiên hai người có phản ứng gì nữa, mà hình như cũng không có gì quá phận. Dù sao cũng là màn trời chiếu đất ở nơi hoang vắng mà hành sự, làm bừa xong vẫn phải đi về trước đã rồi mới tính. Lúc hai người bước trên đường phố náo nhiệt, trong lòng chẳng hiểu sao lại một lần nữa nổi sóng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra đàng hoàng hoặc điềm nhiên như không có việc gì. Sau đó... sau đó lại cùng nhau trải qua một trận hoan ái kịch liệt nhất từ trước đến nay. Xong chuyện liền ôm nhau ngủ một mạch đến sáng, tỉnh dậy lại thuận lý thành chương mà làm thêm một lần nữa.
Nhưng mà bây giờ không giống như vậy.
Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi không bình tĩnh như mười năm sau, da mặt cũng mỏng hơn nhiều. Sau khi xác định Ngụy Vô Tiện vẫn còn ở bên người, trái tim đang treo cao suốt cả một đêm của y cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng buông xuống, tiếp tục cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, y lại không khống chế được bản thân nhớ lại tất cả những chuyện điên cuồng đã xảy ra vào đêm hôm qua.
"..."
Bản thân Ngụy Vô Tiện đã quá quen thuộc với chuyện cùng Lam Vong Cơ giao hoan, không ít lần còn kịch liệt hơn so với tối hôm qua, bởi vậy trong chốc lát vẫn chưa thể nhận ra là có chỗ nào không đúng. Thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ lúc này vô cùng cổ quái, hắn hơi nghiêng đầu một chút, thậm chí trên mặt còn lộ ra vài tia nghi hoặc:
"???"
Lam Vong Cơ lại càng không xong: "..."
Y cúi đầu, Ngụy Vô Tiện ngay lập tức thấy được vành tai bạch ngọc đã đỏ ửng cả lên, hiểu ra vấn đề, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng ngọt ngào như ngậm một viên đường thật to, nhịn không được lại muốn giở trò xấu. Hắn dán lại bên tai Lam Vong Cơ, giống như tiểu thê tử sau đêm tân hôn ghé sát cạnh trượng phu trẻ tuổi của mình, mềm mại nói:
"Hàm Quang Quân, đêm qua ngươi thật lợi hại nha."
Lam Vong Cơ: "..."
Y lắp bắp nói: "Ta... ngươi... chúng ta..."
Ngụy Vô Tiện "ừ ừ" gật gật đầu, nói:
"Đúng đúng, ngươi không cho phép ta tự mình động, nhất định phải đặt ta lên giường, đem hai chân ta mở ra, sau đó đem của ngươi... Ưm!"
Lam Vong Cơ đưa tay che kín cái miệng kia lại:
"Đừng nói nữa!!!"
Ngụy Vô Tiện nắm lấy cổ tay y kéo xuống, sau đó trở tay, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, không trêu y nữa. Hắn nói:
"Lam Trạm, ta còn chưa nói đến trọng điểm đâu. Ngươi có thể làm vậy với ta, ta thấy vui lắm!"
"..."
Lam Vong Cơ nhìn ánh mắt vô cùng chân thành của hắn, thật sự là càng nhìn càng không thể phân biệt được người này rốt cuộc là đang thật lòng thổ lộ hay chỉ đơn thuần là muốn trêu chọc mình.
Nhưng mà dù cho thế nào thì việc đêm qua y cùng Ngụy Vô Tiện lăn lộn suốt một đêm là chuyện hoàn toàn thật. Loại chuyện thân mật hoang đường như vậy, buổi sáng hôm sau người này lại không ghét bỏ chút nào, lại còn chủ động bày tỏ sự hài lòng...
Im lặng một lúc, Lam Vong Cơ đưa tay lên day day hai huyệt Thái Dương, cuối cùng quyết định đem mớ rối rắm ở trong lòng suốt một ngày một đêm gác lại, lúc giương mắt đối diện với ánh mắt của Ngụy Vô Tiện vẫn có chút khó khăn, thấp giọng nói:
"Ngươi... vẫn ổn chứ?"
Y vừa dứt lời, ánh mắt đã chuyển đến phía sau Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu được y muốn hỏi đến chuyện gì, trong lòng càng cảm thấy vui vẻ, khóe môi cong lên, đang định mở miệng nói không sao, đừng lo lắng. Bỗng nhiên hắn nhớ lại hôm qua Lam Vong Cơ đen mặt lạnh giọng chất vấn mình sao lại thành thục như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nói "may quá, may quá", sau đó vội vàng làm bộ làm tịch với tay ra sau xoa xoa thắt lưng, hai hàng mi dày cong vút cũng phối hợp mà rũ xuống một chút, vẻ mặt khổ sở nói:
"Không ổn lắm. Chỗ đó hơi đau."
Mày kiếm của Lam Vong Cơ nhảy dựng lên, vội hỏi;
"Đau, đau lắm sao?"
Thấy dáng vẻ dù căng thẳng vẫn không giấu được sự quan tâm này, trong lòng Ngụy Vô Tiện vừa mềm mại vừa khoái chí đến không chịu được, nhưng mà chỉ có thể tiếp tục diễn trò cùng đối phương, nói:
"Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy. Ừm, hơi đau một chút... lại còn mỏi..."
Lam Vong Cơ: "..."
Đối với chuyện này y thực sự là chưa từng nghiên cứu qua, nhưng chỉ cần nghĩ lại một chút, chỗ kia của Ngụy Vô Tiện vừa nhỏ vừa khít như vậy, lại bị tính khí của y thao lộng hơn nửa buổi tối... không bị thương mới là lạ. Y càng nghĩ, hai má càng nóng, vành tai trắng như bạch ngọc cũng đỏ ửng cả lên.
Thường ngày Ngụy Vô Tiện thích nhất là trêu chọc Lam Vong Cơ, càng thích nhìn phản ứng của đối phương lúc bị mình trêu chọc hơn. Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ đạo lữ trẻ tuổi nhà mình muốn nói lại không biết phải mở miệng như nào, hắn vẫn thập phần am hiểu lòng người mà chủ động đưa cho y một bậc thang để bước xuống:
"Lam Trạm, ta thật sự không sao mà. Chỉ là thắt lưng mỏi vô cùng, ngươi giúp ta xoa bóp một chút được không?"
Hàm ý trong những lời này vô cùng tinh tế, vừa nói chính mình không sao cả, lại đưa cho Lam Vong Cơ một cách để "bù đắp" lại cho hắn, có thể nói là một mũi tên bắn trúng hai con chim. Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng bội phục bản thân mình. Giống như dự đoán của hắn, Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì sắc mặt tốt hơn rất nhiều, gật gật đầu, sau đó ngồi dậy xoa bóp thắt lưng cho Ngụy Vô Tiện.
Thế nên, Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường, hưởng thụ sự xoa bóp cẩn thận mà tiểu phu quân dành cho mình... Tuy rằng tay nghề còn kém xa Lam Vong Cơ mười năm sau, nhưng nhìn nét mặt cẩn thận kia, còn có động tác nhẹ nhàng vì lo lắng cho mình, hoặc là sự căng thẳng cùng ngây ngô mà hắn chưa từng gặp qua, đều khiến trong lòng hắn cảm thấy khoan khoái, được cho tí màu liền muốn mở phường nhuộm, quay đầu lại nói:
"À, Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đang hết sức chăm chú khống chế lực đạo, đột nhiên thấy hắn rầm rì nói chuyện còn tưởng là mình làm đau hắn, vội vàng tạm ngưng động tác, nghiêm túc hỏi:
"Làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện nâng má lên, cố ý bĩu môi với y, nói:
"Thật ra ta biết một phương pháp lâu đời, có thể khiến mọi mệt mỏi khó chịu tan biến."
"..." Nhưng lời này nghe giống hệt như mấy gã lang trung giang hồ hay dùng để lừa người vậy, mí mắt Lam Vong Cơ giật giật, nhưng vẫn hỏi: "Làm thế nào?"
Ngụy Vô Tiện cười cười, cuối cùng cũng hiện nguyên hình:
"Ngươi hôn ta một cái. Chỉ cần ngươi hôn nhẹ ta là ta sẽ không đau nữa! Hôn một phát đảm bảo trị bách bệnh!"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện không còn nhớ quá rõ sau lần đầu tiên hai người có phản ứng gì nữa, mà hình như cũng không có gì quá phận. Dù sao cũng là màn trời chiếu đất ở nơi hoang vắng mà hành sự, làm bừa xong vẫn phải đi về trước đã rồi mới tính. Lúc hai người bước trên đường phố náo nhiệt, trong lòng chẳng hiểu sao lại một lần nữa nổi sóng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra đàng hoàng hoặc điềm nhiên như không có việc gì. Sau đó... sau đó lại cùng nhau trải qua một trận hoan ái kịch liệt nhất từ trước đến nay. Xong chuyện liền ôm nhau ngủ một mạch đến sáng, tỉnh dậy lại thuận lý thành chương mà làm thêm một lần nữa.
Nhưng mà bây giờ không giống như vậy.
Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi không bình tĩnh như mười năm sau, da mặt cũng mỏng hơn nhiều. Sau khi xác định Ngụy Vô Tiện vẫn còn ở bên người, trái tim đang treo cao suốt cả một đêm của y cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng buông xuống, tiếp tục cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, y lại không khống chế được bản thân nhớ lại tất cả những chuyện điên cuồng đã xảy ra vào đêm hôm qua.
"..."
Bản thân Ngụy Vô Tiện đã quá quen thuộc với chuyện cùng Lam Vong Cơ giao hoan, không ít lần còn kịch liệt hơn so với tối hôm qua, bởi vậy trong chốc lát vẫn chưa thể nhận ra là có chỗ nào không đúng. Thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ lúc này vô cùng cổ quái, hắn hơi nghiêng đầu một chút, thậm chí trên mặt còn lộ ra vài tia nghi hoặc:
"???"
Lam Vong Cơ lại càng không xong: "..."
Y cúi đầu, Ngụy Vô Tiện ngay lập tức thấy được vành tai bạch ngọc đã đỏ ửng cả lên, hiểu ra vấn đề, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng ngọt ngào như ngậm một viên đường thật to, nhịn không được lại muốn giở trò xấu. Hắn dán lại bên tai Lam Vong Cơ, giống như tiểu thê tử sau đêm tân hôn ghé sát cạnh trượng phu trẻ tuổi của mình, mềm mại nói:
"Hàm Quang Quân, đêm qua ngươi thật lợi hại nha."
Lam Vong Cơ: "..."
Y lắp bắp nói: "Ta... ngươi... chúng ta..."
Ngụy Vô Tiện "ừ ừ" gật gật đầu, nói:
"Đúng đúng, ngươi không cho phép ta tự mình động, nhất định phải đặt ta lên giường, đem hai chân ta mở ra, sau đó đem của ngươi... Ưm!"
Lam Vong Cơ đưa tay che kín cái miệng kia lại:
"Đừng nói nữa!!!"
Ngụy Vô Tiện nắm lấy cổ tay y kéo xuống, sau đó trở tay, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, không trêu y nữa. Hắn nói:
"Lam Trạm, ta còn chưa nói đến trọng điểm đâu. Ngươi có thể làm vậy với ta, ta thấy vui lắm!"
"..."
Lam Vong Cơ nhìn ánh mắt vô cùng chân thành của hắn, thật sự là càng nhìn càng không thể phân biệt được người này rốt cuộc là đang thật lòng thổ lộ hay chỉ đơn thuần là muốn trêu chọc mình.
Nhưng mà dù cho thế nào thì việc đêm qua y cùng Ngụy Vô Tiện lăn lộn suốt một đêm là chuyện hoàn toàn thật. Loại chuyện thân mật hoang đường như vậy, buổi sáng hôm sau người này lại không ghét bỏ chút nào, lại còn chủ động bày tỏ sự hài lòng...
Im lặng một lúc, Lam Vong Cơ đưa tay lên day day hai huyệt Thái Dương, cuối cùng quyết định đem mớ rối rắm ở trong lòng suốt một ngày một đêm gác lại, lúc giương mắt đối diện với ánh mắt của Ngụy Vô Tiện vẫn có chút khó khăn, thấp giọng nói:
"Ngươi... vẫn ổn chứ?"
Y vừa dứt lời, ánh mắt đã chuyển đến phía sau Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu được y muốn hỏi đến chuyện gì, trong lòng càng cảm thấy vui vẻ, khóe môi cong lên, đang định mở miệng nói không sao, đừng lo lắng. Bỗng nhiên hắn nhớ lại hôm qua Lam Vong Cơ đen mặt lạnh giọng chất vấn mình sao lại thành thục như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nói "may quá, may quá", sau đó vội vàng làm bộ làm tịch với tay ra sau xoa xoa thắt lưng, hai hàng mi dày cong vút cũng phối hợp mà rũ xuống một chút, vẻ mặt khổ sở nói:
"Không ổn lắm. Chỗ đó hơi đau."
Mày kiếm của Lam Vong Cơ nhảy dựng lên, vội hỏi;
"Đau, đau lắm sao?"
Thấy dáng vẻ dù căng thẳng vẫn không giấu được sự quan tâm này, trong lòng Ngụy Vô Tiện vừa mềm mại vừa khoái chí đến không chịu được, nhưng mà chỉ có thể tiếp tục diễn trò cùng đối phương, nói:
"Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy. Ừm, hơi đau một chút... lại còn mỏi..."
Lam Vong Cơ: "..."
Đối với chuyện này y thực sự là chưa từng nghiên cứu qua, nhưng chỉ cần nghĩ lại một chút, chỗ kia của Ngụy Vô Tiện vừa nhỏ vừa khít như vậy, lại bị tính khí của y thao lộng hơn nửa buổi tối... không bị thương mới là lạ. Y càng nghĩ, hai má càng nóng, vành tai trắng như bạch ngọc cũng đỏ ửng cả lên.
Thường ngày Ngụy Vô Tiện thích nhất là trêu chọc Lam Vong Cơ, càng thích nhìn phản ứng của đối phương lúc bị mình trêu chọc hơn. Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ đạo lữ trẻ tuổi nhà mình muốn nói lại không biết phải mở miệng như nào, hắn vẫn thập phần am hiểu lòng người mà chủ động đưa cho y một bậc thang để bước xuống:
"Lam Trạm, ta thật sự không sao mà. Chỉ là thắt lưng mỏi vô cùng, ngươi giúp ta xoa bóp một chút được không?"
Hàm ý trong những lời này vô cùng tinh tế, vừa nói chính mình không sao cả, lại đưa cho Lam Vong Cơ một cách để "bù đắp" lại cho hắn, có thể nói là một mũi tên bắn trúng hai con chim. Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng bội phục bản thân mình. Giống như dự đoán của hắn, Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì sắc mặt tốt hơn rất nhiều, gật gật đầu, sau đó ngồi dậy xoa bóp thắt lưng cho Ngụy Vô Tiện.
Thế nên, Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường, hưởng thụ sự xoa bóp cẩn thận mà tiểu phu quân dành cho mình... Tuy rằng tay nghề còn kém xa Lam Vong Cơ mười năm sau, nhưng nhìn nét mặt cẩn thận kia, còn có động tác nhẹ nhàng vì lo lắng cho mình, hoặc là sự căng thẳng cùng ngây ngô mà hắn chưa từng gặp qua, đều khiến trong lòng hắn cảm thấy khoan khoái, được cho tí màu liền muốn mở phường nhuộm, quay đầu lại nói:
"À, Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đang hết sức chăm chú khống chế lực đạo, đột nhiên thấy hắn rầm rì nói chuyện còn tưởng là mình làm đau hắn, vội vàng tạm ngưng động tác, nghiêm túc hỏi:
"Làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện nâng má lên, cố ý bĩu môi với y, nói:
"Thật ra ta biết một phương pháp lâu đời, có thể khiến mọi mệt mỏi khó chịu tan biến."
"..." Nhưng lời này nghe giống hệt như mấy gã lang trung giang hồ hay dùng để lừa người vậy, mí mắt Lam Vong Cơ giật giật, nhưng vẫn hỏi: "Làm thế nào?"
Ngụy Vô Tiện cười cười, cuối cùng cũng hiện nguyên hình:
"Ngươi hôn ta một cái. Chỉ cần ngươi hôn nhẹ ta là ta sẽ không đau nữa! Hôn một phát đảm bảo trị bách bệnh!"
Lam Vong Cơ: "..."
Bình luận facebook