Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
48.
"Hoặc là nói cách khác..." Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, nếu như ta bảo trí nhớ của ngươi bị tổn hại, thì ngươi có tin không?"
Hai hàng mày kiếm của Lam Vong Cơ chậm rãi nhướng lên: "..."
Thật ra, mấy ngày nay chuyện lạ liên tiếp xảy ra, chính y cũng không phải là không nghĩ đến chuyện này. Nhưng thật sự là những chuyện đã từng xảy ra y đều nhớ rất rõ ràng, hoàn toàn không có chỗ nào cảm thấy mơ hồ không rõ. Nhưng Lam Vong Cơ vẫn nói:
"Nếu ngươi nói như vậy thì ta tin."
Ngụy Vô Tiện nheo nheo mắt, mấy ngón tay đang đặt trên người y không nhịn được mà cuộn lại. Hắn nhanh chóng nhớ lại, từ lúc hắn bước vào mộng cảnh này của lư hương, trải qua mọi việc, nghĩ xem rốt cuộc là vì cái gì mà hắn không dám đem toàn bộ sự thật nói rõ với Lam Vong Cơ. Dường như mỗi lần hắn lại có một lý do khác nhau, một nỗi lo khác nhau. Nhưng mỗi lần nói dối đều là dùng lời nói dối mới để che giấu đi lời nói dối cũ, tính cách hắn vốn ngay thẳng, là người rất ngại vòng vo loanh quanh. Nghẹn lâu như vậy cuối cùng cũng có thể nói ra, Ngụy Vô Tiện thở phào một hơi dài thật nhẹ nhõm, hắn nói:
"Lam Trạm, ngươi đi theo ta."
Hắn đứng lên, sau đó giúp Lam Vong Cơ đứng lên theo, kéo y vòng ra đằng sau tấm bình phong, đem cái lư hương đang tỏa ra một làn khói mỏng lượn lờ theo làn gió cầm lên, hỏi:
"Tĩnh thất chỉ có mình cái lư hương này thôi sao?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Phải."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nói:
"Thật ra không phải, đây chính là sự khác biệt giữa lư hương và mộng cảnh. Vốn dĩ nơi này chỉ để một cái lư hương ba chân bình thường, còn thứ trên tay ta, là một món pháp khí khiến người ta có thể lạc vào trong giấc mộng."
Lam Vong Cơ nhíu mày suy tư, nói:
"Ai có thể vào Tĩnh thất đánh tráo?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Không cần phải tiến vào Tĩnh thất của ngươi." Hắn dang hai tay ra, miêu tả một phạm vi vô cùng lớn, nói: "Lam Trạm, thật ra lúc này ta với ngươi đều đang ở trong mộng, toàn bộ nơi đây cũng chính là một cái mộng cảnh. Ta và ngươi đều là người trong mộng, nhưng ta còn nhớ tất cả mọi thứ ngoài mộng, còn ngươi thì quên sạch."
"..." Lam Vong Cơ nói: "Nhưng mà những chuyện về ngươi ta đều nhớ rõ không thiếu một chuyện."
Ngụy Vô Tiện cười cười:
"Đúng là không phải thiếu chuyện đã qua, mà là không nhớ những chuyện của tương lai. Bên ngoài giấc mơ này, chúng ta thực sự đã sống cùng nhau lâu rồi, cách bây giờ cũng phải mười mấy năm sau."
Lam Vong Cơ: "..."
Hai mắt y trợn to, cả người cứng đờ, sau đó mới chậm rãi nhả ra từng chữ một: "Ta, và ngươi, sống, cùng nhau..."
Nghĩ đến chuyện gì đó, y bỗng nhiên nói:
"Vậy ngươi!"
Không cần y nói rõ, Ngụy Vô Tiện cũng hiểu, gật đầu nói:
"Ừ. Ta đúng là được người khác hiến xá, nhưng mà không phải là sau ba năm, mà là sau mười ba năm. Mười ba năm sau, ta gặp lại ngươi, sau đó..."
Hắn dừng lại một chút, gằn từng chữ:
"Sau đó cùng ngươi, lưỡng tình tương duyệt."
"..." Vẻ mặt của Lam Vong Cơ biến hóa không ngừng, bắt đầu từ kinh ngạc, cuối cùng lại giống như bừng tỉnh, tự mình lẩm bẩm: "Vậy nên ngươi mới có thể, mới có thể..."
Mới có thể bỗng dưng mà thay đổi thái độ.
Hóa ra không phải là Ngụy Anh đột nhiên thay đổi thái độ, mà chính y thân ở mộng cảnh đã quên hết những chuyện của tương lai. "Y cùng Ngụy Anh lưỡng tình tương duyệt"... Cách đây không lâu, cho dù là lúc y suy nghĩ hoang đường nhất thì chuyện này căn bản chỉ có thể xảy ra ở trong mơ, hoàn toàn không thể trở thành sự thật. Lại không nghĩ rằng, chính mình trong miệng Ngụy Vô Tiện ở tương lai, lại có thể đem nó biến thành hiện thực.
Trong lúc nhất thời, tâm trí của Lam Vong Cơ đều chấn động. Cả người, đến ngay cả đầu ngón tay đều không nhịn được mà run lên nhè nhẹ, mắt thường cũng có thể trông thấy, giống như là nhớ lại ngày nào đó lúc mà Ngụy Anh mới xuất hiện. Y cố gắng hết sức đè xuống tâm tình phức tạp của mình, ép bản thân tỉnh táo lại. Trầm mặc một lúc, cuối cùng mới khô khốc nói:
"Chuyện này, rất khó tin."
Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, nói:
"Ừ, đúng vậy. Tương lai là chuyện lúc này còn chưa xảy ra, trên tay ta cũng không có thứ gì có thể chứng minh lời mình nói. Vậy nên ta mới luôn giấu ngươi..."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Ngươi nói, ta tin."
Y nhìn Ngụy Vô Tiện, ánh mắt ôn nhu đến cực điểm, bên môi còn có một nét cười mơ hồ:
"Ngươi bằng lòng nói ra sự thật, ta... rất vui."
Ngụy Vô Tiện có chút giật mình.
Nụ cười kia hoàn toàn khác so với những nụ cười mà hắn từng thấy, là một nụ cười thoải mái xen lẫn vui mừng, khiến cho lòng hắn cảm thấy ấm áp, cũng đồng thời không tránh được có chút hối hận. Vì sao hắn lại không hiểu ra sớm một chút, mặc dù Lam Vong Cơ trước mắt chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Nghiền ngẫm những điều vừa được biết, sau đó sắp xếp lại cho rõ ràng, Lam Vong Cơ hỏi:
"Hai chúng ta ở hiện thực sao rồi?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Chắc hẳn là đang cùng nhau ngủ. Dòng thời gian trong mộng cảnh không giống bên ngoài, nói thật là ta cũng không biết bên ngoài đã qua bao lâu rồi."
Lam Vong Cơ ngưng thần, suy nghĩ một lát, lại hỏi:
"Vì sao chúng ta... lại tiến vào mộng cảnh?"
Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, lập tức nhớ đến tâm ma của Lam Vong Cơ mà hắn nhìn thấy ngày đó. Nhưng lúc này hắn cùng Lam Vong Cơ đã nói lâu như vậy mà tâm ma vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ đã được tháo gỡ rồi sao?
Nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn đưa ra một lời nói dối không ảnh hưởng gì mấy:
"Bởi vì chấp niệm của ta."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Nói rõ."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Nhị ca ca, ngươi nghĩ thử xem." Hắn dùng đầu ngón tay vạch vạch lên ngực áo của Lam Vong Cơ mấy đường, mềm mại nói: "Mười ba năm sau ta mới được người khác hiến xá, sau đó ở bên cạnh ngươi. Mười ba năm này, ngươi cô quạnh một mình, có biết bao nhiêu khó chịu. Tuy rằng ngươi không bao giờ nói ra, nhưng ta lại không thể nào mà không để ý đến. Lâu ngày, đương nhiên sẽ tạo thành chấp niệm."
Lam Vong Cơ: "..."
Tâm tình của y lúc này đúng là vô cùng phức tạp, khó mà nói thành lời. Vừa cảm thấy hiện giờ vô cùng may mắn vì ngoài ý muốn mà mình có được Ngụy Anh, không phải chịu đựng nỗi cô đơn lạnh lẽo đến tột cùng kia nữa. Nhưng rồi y lại nhớ ra, nơi đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nghĩ tích cực hơn một chút, lại cảm thấy tuy mình phải nhấm nháp sự trống trải đó mười ba năm, cuối cùng vẫn có thể thực sự cùng Ngụy Anh nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất...
Đủ loại suy nghĩ rối loạn phức tạp, không ngừng cuốn lấy nhau, càng nghĩ càng loạn.
Ngụy Vô Tiện quan tâm nói:
"Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, dù sao thì người trong mộng cũng đâu thể ý thức được rằng mình đang nằm mơ. Trước đó chúng ta cũng đã từng gặp phải chuyện này, lúc đó ngươi trong mộng mới có mười lăm tuổi, à, còn có lần gặp cả ngươi lúc hơn mười tám tuổi nữa. Chẳng qua là lúc ấy chúng ta đều tỉnh rất nhanh, không lâu như lần này."
Hắn gãi gãi cằm, có chút cân nhắc:
"Ta hiểu vì sao các vị tiền bối phải đem cái lư hương kia giấu đi rồi. Xem ra lần này khi chúng ta trở về phải nhanh chóng thu phục nó, tránh để nó làm loạn lần nữa."
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc, cuối cùng hỏi:
"Làm thế nào để tỉnh lại?"
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Ngươi có muốn tỉnh lại không?"
Lam Vong Cơ: "..."
Một thoáng lưỡng lự chợt lóe trên mặt y rồi nhanh chóng biến mất. Lam Vong Cơ nói:
"Nếu là mơ, đương nhiên phải tỉnh."
Ngụy Vô Tiện cười cười, bước từng bước một lại gần rồi ôm lấy y, nhẹ nhàng dụi dụi đầu vào lồng ngực vững chãi kia, nhẹ giọng nói:
"Lam Trạm, ngươi không cần buồn phiền. Tóm lại là, lúc nên tỉnh thì đương nhiên sẽ tỉnh thôi. Ta đã nói từ trước, cứ giao cho ta là được rồi."
"Đúng như ngươi nói, lúc ta gặp được đạo trưởng thì mọi chuyện đã muộn, ta cũng biết tương lai của y sẽ như thế nào. Nhưng ta không muốn nói gì, bởi lẽ có nói cũng vô dụng. Đây chỉ là một giấc mơ."
"Nhưng ngươi thì khác. Ngươi ở trong mộng cũng là ngươi ở hiện thực, lúc ngươi tỉnh vẫn có thể nhớ tất cả những gì đã xảy ra trong mơ."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy, ít nhất bây giờ hắn thực sự muốn cảm ơn cái mộng cảnh này. Cho hắn cơ hội nhìn thấy mọi thứ mà vốn dĩ là không có khả năng thấy được, cũng để hắn có được cơ hội được bù đắp lại khoảng tịch mịch kia trong cuộc đời của Lam Vong Cơ, dù cho đó chỉ là chút an ủi nhỏ nhoi.
"Là mộng cũng được. Lam Trạm, cho ta cơ hội được ở cạnh ngươi nhiều thêm một chút, có được không?"
Lam Vong Cơ đáp: "Ừ..."
"Hoặc là nói cách khác..." Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, nếu như ta bảo trí nhớ của ngươi bị tổn hại, thì ngươi có tin không?"
Hai hàng mày kiếm của Lam Vong Cơ chậm rãi nhướng lên: "..."
Thật ra, mấy ngày nay chuyện lạ liên tiếp xảy ra, chính y cũng không phải là không nghĩ đến chuyện này. Nhưng thật sự là những chuyện đã từng xảy ra y đều nhớ rất rõ ràng, hoàn toàn không có chỗ nào cảm thấy mơ hồ không rõ. Nhưng Lam Vong Cơ vẫn nói:
"Nếu ngươi nói như vậy thì ta tin."
Ngụy Vô Tiện nheo nheo mắt, mấy ngón tay đang đặt trên người y không nhịn được mà cuộn lại. Hắn nhanh chóng nhớ lại, từ lúc hắn bước vào mộng cảnh này của lư hương, trải qua mọi việc, nghĩ xem rốt cuộc là vì cái gì mà hắn không dám đem toàn bộ sự thật nói rõ với Lam Vong Cơ. Dường như mỗi lần hắn lại có một lý do khác nhau, một nỗi lo khác nhau. Nhưng mỗi lần nói dối đều là dùng lời nói dối mới để che giấu đi lời nói dối cũ, tính cách hắn vốn ngay thẳng, là người rất ngại vòng vo loanh quanh. Nghẹn lâu như vậy cuối cùng cũng có thể nói ra, Ngụy Vô Tiện thở phào một hơi dài thật nhẹ nhõm, hắn nói:
"Lam Trạm, ngươi đi theo ta."
Hắn đứng lên, sau đó giúp Lam Vong Cơ đứng lên theo, kéo y vòng ra đằng sau tấm bình phong, đem cái lư hương đang tỏa ra một làn khói mỏng lượn lờ theo làn gió cầm lên, hỏi:
"Tĩnh thất chỉ có mình cái lư hương này thôi sao?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Phải."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nói:
"Thật ra không phải, đây chính là sự khác biệt giữa lư hương và mộng cảnh. Vốn dĩ nơi này chỉ để một cái lư hương ba chân bình thường, còn thứ trên tay ta, là một món pháp khí khiến người ta có thể lạc vào trong giấc mộng."
Lam Vong Cơ nhíu mày suy tư, nói:
"Ai có thể vào Tĩnh thất đánh tráo?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Không cần phải tiến vào Tĩnh thất của ngươi." Hắn dang hai tay ra, miêu tả một phạm vi vô cùng lớn, nói: "Lam Trạm, thật ra lúc này ta với ngươi đều đang ở trong mộng, toàn bộ nơi đây cũng chính là một cái mộng cảnh. Ta và ngươi đều là người trong mộng, nhưng ta còn nhớ tất cả mọi thứ ngoài mộng, còn ngươi thì quên sạch."
"..." Lam Vong Cơ nói: "Nhưng mà những chuyện về ngươi ta đều nhớ rõ không thiếu một chuyện."
Ngụy Vô Tiện cười cười:
"Đúng là không phải thiếu chuyện đã qua, mà là không nhớ những chuyện của tương lai. Bên ngoài giấc mơ này, chúng ta thực sự đã sống cùng nhau lâu rồi, cách bây giờ cũng phải mười mấy năm sau."
Lam Vong Cơ: "..."
Hai mắt y trợn to, cả người cứng đờ, sau đó mới chậm rãi nhả ra từng chữ một: "Ta, và ngươi, sống, cùng nhau..."
Nghĩ đến chuyện gì đó, y bỗng nhiên nói:
"Vậy ngươi!"
Không cần y nói rõ, Ngụy Vô Tiện cũng hiểu, gật đầu nói:
"Ừ. Ta đúng là được người khác hiến xá, nhưng mà không phải là sau ba năm, mà là sau mười ba năm. Mười ba năm sau, ta gặp lại ngươi, sau đó..."
Hắn dừng lại một chút, gằn từng chữ:
"Sau đó cùng ngươi, lưỡng tình tương duyệt."
"..." Vẻ mặt của Lam Vong Cơ biến hóa không ngừng, bắt đầu từ kinh ngạc, cuối cùng lại giống như bừng tỉnh, tự mình lẩm bẩm: "Vậy nên ngươi mới có thể, mới có thể..."
Mới có thể bỗng dưng mà thay đổi thái độ.
Hóa ra không phải là Ngụy Anh đột nhiên thay đổi thái độ, mà chính y thân ở mộng cảnh đã quên hết những chuyện của tương lai. "Y cùng Ngụy Anh lưỡng tình tương duyệt"... Cách đây không lâu, cho dù là lúc y suy nghĩ hoang đường nhất thì chuyện này căn bản chỉ có thể xảy ra ở trong mơ, hoàn toàn không thể trở thành sự thật. Lại không nghĩ rằng, chính mình trong miệng Ngụy Vô Tiện ở tương lai, lại có thể đem nó biến thành hiện thực.
Trong lúc nhất thời, tâm trí của Lam Vong Cơ đều chấn động. Cả người, đến ngay cả đầu ngón tay đều không nhịn được mà run lên nhè nhẹ, mắt thường cũng có thể trông thấy, giống như là nhớ lại ngày nào đó lúc mà Ngụy Anh mới xuất hiện. Y cố gắng hết sức đè xuống tâm tình phức tạp của mình, ép bản thân tỉnh táo lại. Trầm mặc một lúc, cuối cùng mới khô khốc nói:
"Chuyện này, rất khó tin."
Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, nói:
"Ừ, đúng vậy. Tương lai là chuyện lúc này còn chưa xảy ra, trên tay ta cũng không có thứ gì có thể chứng minh lời mình nói. Vậy nên ta mới luôn giấu ngươi..."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Ngươi nói, ta tin."
Y nhìn Ngụy Vô Tiện, ánh mắt ôn nhu đến cực điểm, bên môi còn có một nét cười mơ hồ:
"Ngươi bằng lòng nói ra sự thật, ta... rất vui."
Ngụy Vô Tiện có chút giật mình.
Nụ cười kia hoàn toàn khác so với những nụ cười mà hắn từng thấy, là một nụ cười thoải mái xen lẫn vui mừng, khiến cho lòng hắn cảm thấy ấm áp, cũng đồng thời không tránh được có chút hối hận. Vì sao hắn lại không hiểu ra sớm một chút, mặc dù Lam Vong Cơ trước mắt chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Nghiền ngẫm những điều vừa được biết, sau đó sắp xếp lại cho rõ ràng, Lam Vong Cơ hỏi:
"Hai chúng ta ở hiện thực sao rồi?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Chắc hẳn là đang cùng nhau ngủ. Dòng thời gian trong mộng cảnh không giống bên ngoài, nói thật là ta cũng không biết bên ngoài đã qua bao lâu rồi."
Lam Vong Cơ ngưng thần, suy nghĩ một lát, lại hỏi:
"Vì sao chúng ta... lại tiến vào mộng cảnh?"
Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, lập tức nhớ đến tâm ma của Lam Vong Cơ mà hắn nhìn thấy ngày đó. Nhưng lúc này hắn cùng Lam Vong Cơ đã nói lâu như vậy mà tâm ma vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ đã được tháo gỡ rồi sao?
Nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn đưa ra một lời nói dối không ảnh hưởng gì mấy:
"Bởi vì chấp niệm của ta."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Nói rõ."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Nhị ca ca, ngươi nghĩ thử xem." Hắn dùng đầu ngón tay vạch vạch lên ngực áo của Lam Vong Cơ mấy đường, mềm mại nói: "Mười ba năm sau ta mới được người khác hiến xá, sau đó ở bên cạnh ngươi. Mười ba năm này, ngươi cô quạnh một mình, có biết bao nhiêu khó chịu. Tuy rằng ngươi không bao giờ nói ra, nhưng ta lại không thể nào mà không để ý đến. Lâu ngày, đương nhiên sẽ tạo thành chấp niệm."
Lam Vong Cơ: "..."
Tâm tình của y lúc này đúng là vô cùng phức tạp, khó mà nói thành lời. Vừa cảm thấy hiện giờ vô cùng may mắn vì ngoài ý muốn mà mình có được Ngụy Anh, không phải chịu đựng nỗi cô đơn lạnh lẽo đến tột cùng kia nữa. Nhưng rồi y lại nhớ ra, nơi đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nghĩ tích cực hơn một chút, lại cảm thấy tuy mình phải nhấm nháp sự trống trải đó mười ba năm, cuối cùng vẫn có thể thực sự cùng Ngụy Anh nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất...
Đủ loại suy nghĩ rối loạn phức tạp, không ngừng cuốn lấy nhau, càng nghĩ càng loạn.
Ngụy Vô Tiện quan tâm nói:
"Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, dù sao thì người trong mộng cũng đâu thể ý thức được rằng mình đang nằm mơ. Trước đó chúng ta cũng đã từng gặp phải chuyện này, lúc đó ngươi trong mộng mới có mười lăm tuổi, à, còn có lần gặp cả ngươi lúc hơn mười tám tuổi nữa. Chẳng qua là lúc ấy chúng ta đều tỉnh rất nhanh, không lâu như lần này."
Hắn gãi gãi cằm, có chút cân nhắc:
"Ta hiểu vì sao các vị tiền bối phải đem cái lư hương kia giấu đi rồi. Xem ra lần này khi chúng ta trở về phải nhanh chóng thu phục nó, tránh để nó làm loạn lần nữa."
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc, cuối cùng hỏi:
"Làm thế nào để tỉnh lại?"
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Ngươi có muốn tỉnh lại không?"
Lam Vong Cơ: "..."
Một thoáng lưỡng lự chợt lóe trên mặt y rồi nhanh chóng biến mất. Lam Vong Cơ nói:
"Nếu là mơ, đương nhiên phải tỉnh."
Ngụy Vô Tiện cười cười, bước từng bước một lại gần rồi ôm lấy y, nhẹ nhàng dụi dụi đầu vào lồng ngực vững chãi kia, nhẹ giọng nói:
"Lam Trạm, ngươi không cần buồn phiền. Tóm lại là, lúc nên tỉnh thì đương nhiên sẽ tỉnh thôi. Ta đã nói từ trước, cứ giao cho ta là được rồi."
"Đúng như ngươi nói, lúc ta gặp được đạo trưởng thì mọi chuyện đã muộn, ta cũng biết tương lai của y sẽ như thế nào. Nhưng ta không muốn nói gì, bởi lẽ có nói cũng vô dụng. Đây chỉ là một giấc mơ."
"Nhưng ngươi thì khác. Ngươi ở trong mộng cũng là ngươi ở hiện thực, lúc ngươi tỉnh vẫn có thể nhớ tất cả những gì đã xảy ra trong mơ."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy, ít nhất bây giờ hắn thực sự muốn cảm ơn cái mộng cảnh này. Cho hắn cơ hội nhìn thấy mọi thứ mà vốn dĩ là không có khả năng thấy được, cũng để hắn có được cơ hội được bù đắp lại khoảng tịch mịch kia trong cuộc đời của Lam Vong Cơ, dù cho đó chỉ là chút an ủi nhỏ nhoi.
"Là mộng cũng được. Lam Trạm, cho ta cơ hội được ở cạnh ngươi nhiều thêm một chút, có được không?"
Lam Vong Cơ đáp: "Ừ..."
Bình luận facebook