Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
58.
Lúc Lam Vong Cơ mang hai hộp điểm tâm trở về, Ngụy Vô Tiện đã lại lăn ra giường ngủ tiếp rồi. Tư tưởng thật thoải mái, giống như người vừa cực kỳ khẩn trương khi nãy không liên quan gì đến hắn vậy. Lam Vong Cơ liếc mắt một cái liền nhận ra, giày y đi cho hắn cũng không thèm cởi, áo ngoài tùy tiện khoác thêm vẫn ở trên người, toàn thân cuộn tròn lại như một con tôm, làm ổ trên giường.
Lam Vong Cơ cầm thực hộp đứng cạnh bình phong, giống hệt như bị dính Định thân thuật mà giữ nguyên tư thế nhìn hắn chằm chằm hơn nửa ngày, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu, lại giống như dùng hết sức bình sinh mà đè xuống mạch nước ngầm đang dần sôi sục dưới đáy lòng. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vòng qua bình phong, đem thực hộp đặt ở trên bàn. Vốn dĩ là muốn để Ngụy Vô Tiện ngủ thêm một chút, ai ngờ y vừa đem điểm tâm mở ra, người nọ đang nằm trên giường liền lầm bầm rồi thức dậy.
Xem ra Ngụy Vô Tiện đúng là thực sự mệt mỏi, vừa mệt lại vừa đói. Hắn ngáp to một cái, sau đó lờ đà lờ đờ mà đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Mắt nhắm mắt mở mà nhìn thực hộp trên bàn, hắn nhìn nhìn một lúc, sau đó vươn tay cầm lấy một cái bánh cuộn hành băm lên cắn một miếng, ăn đến vui vẻ. Một vài sợi tóc mai tán loạn rơi xuống, hắn cũng lười đưa tay lên vén.
Lam Vong Cơ thấy thế liền đứng dậy đi lấy lược, muốn chải đầu giúp hắn. Ngụy Vô Tiện cũng thuận theo động tác của y mà hơi ngửa đầu lên. Đầu tóc nhìn qua thì rối như tổ quạ, như sờ đến thì cực kỳ mềm mại, ngoan ngoãn trượt theo răng lược mà đi vào khuôn khổ. Nhưng mà trên đỉnh đầu lại có một cọng tóc vểnh ngược lên, đặc biệt không chịu nghe lời, cho dù làm cách nào cũng không thể vuốt vào nếp được. Lam Vong Cơ không tìm được cái dây buộc tóc màu đỏ nào, đành dùng một sợi dây màu trắng buộc tóc cho hắn. Lực đạo trên tay vẫn như bình thường tự làm cho bản thân, đúng như dự đoán mà nghe thấy Ngụy Vô Tiện dưới tay y "A!" lên một tiếng, hét thật thảm thương.
Lam Vong Cơ buông nhẹ tay ra, mái tóc đen mềm lại tản trên vai. Ngụy Vô Tiện lấy tay xoa xoa đỉnh đầu vừa phải chịu đau của mình, Lam Vong Cơ cũng vội vàng giúp hắn xoa nhẹ. Lần này thì Ngụy Vô Tiện đúng là hoàn toàn tỉnh ngủ, dở khóc dở cười nói:
"Lam Trạm, để đó ta tự buộc được rồi."
Lam Vong Cơ khẽ cắn môi dưới, im lặng mà đi đến bên phía còn lại của cái bàn, ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện thuần thục buộc tóc xong liền với tay muốn lấy thêm đồ ăn, vừa cúi đầu thì "Ơ?" một tiếng, phát hiện ra trong thực hộp xưa nay chỉ có màn thầu dưa chua lại có thêm một cái đĩa nhỏ, trên cái đĩa đó còn có mấy khối mứt hoa quả.
Lam Vong Cơ đưa một bát cháo sang cho hắn, bỗng nhiên lên tiếng:
"Thúc phụ và huynh trưởng về rồi." Dừng lại một chút, nói thêm: "Về từ chiều qua."
Ngụy Vô Tiện "à" một tiếng. Hai người bọn họ hôm qua lăn lộn từ chiều muộn đến tận nửa đêm, để ý được mới là lạ đấy. Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Mấy ngày nữa sẽ đãi tiệc."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Gia yến?"
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Cũng không hẳn."
Ngụy Vô Tiện lại hỏi:
"Ngươi muốn ta đi sao?"
Lam Vong Cơ do dự một chút, sau đó gật đầu. Ngụy Vô Tiện liền hiểu ra.
Lúc trước còn chú ý từng li từng tí, đến cả quán rượu cũng không muốn cho hắn vào, thế mà bây giờ lại chủ động mở lời muốn hắn tham gia yến hội của Lam gia... Y đây là muốn đem hắn giới thiệu với những người khác. Ít nhất điều này có thể chứng minh, đúng là Lam Vong Cơ đã hoàn toàn buông bỏ chấp niệm. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Thúc phụ cùng huynh trưởng của ngươi có biết là ta lại đến không?"
Lam Vong Cơ nói:
"Hẳn là nên biết."
Ngụy Vô Tiện nhón một khối mứt hoa quả bỏ vào mồm, vị ngọt lập tức lan tràn khắp khoang miệng. Hắn nói:
"Thật ra, Lam Trạm này, ta nghĩ huynh trưởng của ngươi đã sớm nghi ngờ ta rồi. Cũng không hẳn nghi ngờ ta là Ngụy Anh, mà đơn giản là chỉ không hiểu hai ta quen biết nhau như thế nào thôi. Dù sao trước đó ngươi vẫn luôn bế quan, ta lại đột nhiên xuất hiện, cũng khó hiểu mà."
Lam Vong Cơ nói:
"Ừ... Đúng là nên nói rõ một chút."
Ngụy Vô Tiện uống một hớp cháo, cười hì hì nói:
"Bây giờ ngươi tính thế nào? Ngươi khoan hãy nói, để ta đoán... chủ động xuất kích, có phải không?"
Lam Vong Cơ nhắc:
"Ăn không nói."
Sau đó mới đáp:
"Đúng vậy."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ăn không nói sao ngươi còn nói chuyện với ta."
Lam Vong Cơ nói không lại hắn, cũng không quá để tâm đến chuyện này. Y mím môi một cái, lấy miếng ngọc lệnh thông hành của mình ra. Người Lam gia hay dùng ngọc lệnh này để truyền tin cho nhau, mà lúc này, khối ngọc bài kia đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Y nói:
"Thúc phụ truyền tin. Dùng xong điểm tâm, ngươi đi cùng ta đến bái kiến người."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, cắn đũa thầm nghĩ, thật ra cả hai đều rất rõ, hắn tuyệt đối không thể để lộ thân phận. Bởi vậy lát nữa còn phải cùng Lam Trạm thống nhất lời khai, bịa ra một câu chuyện lần đầu hai người gặp nhau như thế nào, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy phiền chết đi được.
Lúc Lam Vong Cơ mang hai hộp điểm tâm trở về, Ngụy Vô Tiện đã lại lăn ra giường ngủ tiếp rồi. Tư tưởng thật thoải mái, giống như người vừa cực kỳ khẩn trương khi nãy không liên quan gì đến hắn vậy. Lam Vong Cơ liếc mắt một cái liền nhận ra, giày y đi cho hắn cũng không thèm cởi, áo ngoài tùy tiện khoác thêm vẫn ở trên người, toàn thân cuộn tròn lại như một con tôm, làm ổ trên giường.
Lam Vong Cơ cầm thực hộp đứng cạnh bình phong, giống hệt như bị dính Định thân thuật mà giữ nguyên tư thế nhìn hắn chằm chằm hơn nửa ngày, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu, lại giống như dùng hết sức bình sinh mà đè xuống mạch nước ngầm đang dần sôi sục dưới đáy lòng. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vòng qua bình phong, đem thực hộp đặt ở trên bàn. Vốn dĩ là muốn để Ngụy Vô Tiện ngủ thêm một chút, ai ngờ y vừa đem điểm tâm mở ra, người nọ đang nằm trên giường liền lầm bầm rồi thức dậy.
Xem ra Ngụy Vô Tiện đúng là thực sự mệt mỏi, vừa mệt lại vừa đói. Hắn ngáp to một cái, sau đó lờ đà lờ đờ mà đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Mắt nhắm mắt mở mà nhìn thực hộp trên bàn, hắn nhìn nhìn một lúc, sau đó vươn tay cầm lấy một cái bánh cuộn hành băm lên cắn một miếng, ăn đến vui vẻ. Một vài sợi tóc mai tán loạn rơi xuống, hắn cũng lười đưa tay lên vén.
Lam Vong Cơ thấy thế liền đứng dậy đi lấy lược, muốn chải đầu giúp hắn. Ngụy Vô Tiện cũng thuận theo động tác của y mà hơi ngửa đầu lên. Đầu tóc nhìn qua thì rối như tổ quạ, như sờ đến thì cực kỳ mềm mại, ngoan ngoãn trượt theo răng lược mà đi vào khuôn khổ. Nhưng mà trên đỉnh đầu lại có một cọng tóc vểnh ngược lên, đặc biệt không chịu nghe lời, cho dù làm cách nào cũng không thể vuốt vào nếp được. Lam Vong Cơ không tìm được cái dây buộc tóc màu đỏ nào, đành dùng một sợi dây màu trắng buộc tóc cho hắn. Lực đạo trên tay vẫn như bình thường tự làm cho bản thân, đúng như dự đoán mà nghe thấy Ngụy Vô Tiện dưới tay y "A!" lên một tiếng, hét thật thảm thương.
Lam Vong Cơ buông nhẹ tay ra, mái tóc đen mềm lại tản trên vai. Ngụy Vô Tiện lấy tay xoa xoa đỉnh đầu vừa phải chịu đau của mình, Lam Vong Cơ cũng vội vàng giúp hắn xoa nhẹ. Lần này thì Ngụy Vô Tiện đúng là hoàn toàn tỉnh ngủ, dở khóc dở cười nói:
"Lam Trạm, để đó ta tự buộc được rồi."
Lam Vong Cơ khẽ cắn môi dưới, im lặng mà đi đến bên phía còn lại của cái bàn, ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện thuần thục buộc tóc xong liền với tay muốn lấy thêm đồ ăn, vừa cúi đầu thì "Ơ?" một tiếng, phát hiện ra trong thực hộp xưa nay chỉ có màn thầu dưa chua lại có thêm một cái đĩa nhỏ, trên cái đĩa đó còn có mấy khối mứt hoa quả.
Lam Vong Cơ đưa một bát cháo sang cho hắn, bỗng nhiên lên tiếng:
"Thúc phụ và huynh trưởng về rồi." Dừng lại một chút, nói thêm: "Về từ chiều qua."
Ngụy Vô Tiện "à" một tiếng. Hai người bọn họ hôm qua lăn lộn từ chiều muộn đến tận nửa đêm, để ý được mới là lạ đấy. Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Mấy ngày nữa sẽ đãi tiệc."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Gia yến?"
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Cũng không hẳn."
Ngụy Vô Tiện lại hỏi:
"Ngươi muốn ta đi sao?"
Lam Vong Cơ do dự một chút, sau đó gật đầu. Ngụy Vô Tiện liền hiểu ra.
Lúc trước còn chú ý từng li từng tí, đến cả quán rượu cũng không muốn cho hắn vào, thế mà bây giờ lại chủ động mở lời muốn hắn tham gia yến hội của Lam gia... Y đây là muốn đem hắn giới thiệu với những người khác. Ít nhất điều này có thể chứng minh, đúng là Lam Vong Cơ đã hoàn toàn buông bỏ chấp niệm. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Thúc phụ cùng huynh trưởng của ngươi có biết là ta lại đến không?"
Lam Vong Cơ nói:
"Hẳn là nên biết."
Ngụy Vô Tiện nhón một khối mứt hoa quả bỏ vào mồm, vị ngọt lập tức lan tràn khắp khoang miệng. Hắn nói:
"Thật ra, Lam Trạm này, ta nghĩ huynh trưởng của ngươi đã sớm nghi ngờ ta rồi. Cũng không hẳn nghi ngờ ta là Ngụy Anh, mà đơn giản là chỉ không hiểu hai ta quen biết nhau như thế nào thôi. Dù sao trước đó ngươi vẫn luôn bế quan, ta lại đột nhiên xuất hiện, cũng khó hiểu mà."
Lam Vong Cơ nói:
"Ừ... Đúng là nên nói rõ một chút."
Ngụy Vô Tiện uống một hớp cháo, cười hì hì nói:
"Bây giờ ngươi tính thế nào? Ngươi khoan hãy nói, để ta đoán... chủ động xuất kích, có phải không?"
Lam Vong Cơ nhắc:
"Ăn không nói."
Sau đó mới đáp:
"Đúng vậy."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ăn không nói sao ngươi còn nói chuyện với ta."
Lam Vong Cơ nói không lại hắn, cũng không quá để tâm đến chuyện này. Y mím môi một cái, lấy miếng ngọc lệnh thông hành của mình ra. Người Lam gia hay dùng ngọc lệnh này để truyền tin cho nhau, mà lúc này, khối ngọc bài kia đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Y nói:
"Thúc phụ truyền tin. Dùng xong điểm tâm, ngươi đi cùng ta đến bái kiến người."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, cắn đũa thầm nghĩ, thật ra cả hai đều rất rõ, hắn tuyệt đối không thể để lộ thân phận. Bởi vậy lát nữa còn phải cùng Lam Trạm thống nhất lời khai, bịa ra một câu chuyện lần đầu hai người gặp nhau như thế nào, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy phiền chết đi được.
Bình luận facebook