Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
"Hì hì mami, mami"
"Hửm? Đừng vậy mà ha ha"
Ngữ Hân cảm thấy nhột nhột ở bụng khi cục bột nhỏ của cô vừa tắm xong, nó liền nhào vào bụng cô mà nằm lên trên đó. Ngữ Hân bật cười, tay vô ý làm rơi chiếc ipad. Cơ đánh vào mông con trai "chẳng phải lúc nãy con nói rằng mami ăn hiếp con sao? Tại sao bây giờ lại nằm ở đây?" Ngữ Hân trách mắng nó. Nó chu chu môi nhỏ làm nũng "mami, mami giận con"
Cục bột nhỏ dang hai cánh tay tí xíu của nó ôm ngang bụng Ngữ Hân. Cô cảm thấy thằng nhóc này càng lúc càng không giống Lãnh Mạc cũng càng không giống cô. Nếu thành thực mà nói, cái miệng nhỏ này của con trai, y như ông cậu của nó. Hây da..giống ai lại không giống lại chọn ngay ông cậu mà giống.
"Con đi về phòng của mình đi" Lãnh Mạc từ phòng tắm đi ra, mặt hắn đen sì lại khi thấy cục bột nhỏ đang nằm trên người vợ hắn, hơn nữa cánh tay của nó...còn đặt lên một bên ngực của Ngữ Hân. Nhưng mà trớ trêu sao, Ngữ Hân vẫn không phản ứng gì mà vẫn chăm chú chơi game mặc kệ con trai muốn làm gì thì làm. Cục bột nhỏ ngây ngơ chẳng biết vì sao daddy đuổi nó đi về phòng, chẳng phải từ lúc mami trở về thì căn phòng này là của nó và mami hay sao. Người lẽ ra phải qua sofa ngủ là daddy cơ mà. Huhu tại sao lại bắt nó qua căn phòng lạnh lẽo nào chứ. Nó không chịu, nhất định bám chặt lấy mami.
"Mami, con muốn ngủ với mami, daddy đuổi con"
Ngữ Hân đang tập trung vào việc đánh boss, đã lâu rồi không chơi, phong độ của cô xuống hẳn. Ngay cả cấp độ trung bình cũng không qua được. Ngữ Hân lại thua, cục bột nhỏ lại nhõng nhẽo, cô nhức đầu nhăn mặt "cục bột nhỏ, con yên lặng cho mami"
"Nhưng daddy đuổi con đi"
"Daddy sẽ không đuổi con nếu như con lăn sang một bên, nằm ngủ đàng hoàng, đừng nằm trên người mami làm loạn" ngón tay Ngữ Hân căn dặn con trai, cô tuy không nhìn biểu hiện của tên kia nhưng biết hắn đang ghen tuông vớ vẩn.
"Không được, ngày mai con phải dọn qua phòng nhỏ bên cạnh." Lời Lãnh Mạc thốt ra chắc nịch, cho dù con trai có năn nỉ cỡ nào hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Về phần Ngữ Hân, cô dọa hắn đủ điều nhưng hắn vẫn bá đạo kiên quyết không chịu cho cô quyền nuôi con. Tuy giấy ly hôn đã ký, đã có hiệu lực, nhưng đối với Lãnh Mạc thì khác, hắn đâu coi luật pháp ra gì. Ngữ Hân là vợ hắn, mãi mãi sẽ là như vậy, trong Hắc Long lời Lãnh Mạc là luật. Hắn nói rằng chưa từng ly hôn với Ngữ Hân, giấy ly hôn bị hắn xé rách trước mặt cô. Cô tức điên tiết mà không tài nào làm gì được. Cho dù ông cậu hay cục bột nhỏ đến khuyên ngăn cô điều gì, cô cũng mặc kệ, cô ghét Lãnh Mạc, hận hắn đến tận xương tủy.
"Em hận anh lắm đúng không?" Trong căn phòng chỉ còn riêng hai người, Ngữ Hân giận dữ đấm một đấm vào chiếc gối bông trước câu nói của Lãnh Mạc. Sau đó cô đứng bật dậy quát lớn "anh điên rồi, đưa đơn ly hôn đây"
"Không"
"Được rồi, anh không đưa, tôi sẽ ra ngoài báo tòa án, họ sẽ làm chứng cho tôi. Chúng ta sẽ dành quyền nuôi con rõ ràng. Lãnh Mạc, tôi không thể sống chung với anh thêm một ngày nào nữa, anh hiểu không? Cảm giác của tôi bây giờ rất chán ghét anh, ghê tởm anh, tôi muốn anh thả tôi, tiểu bảo và ông cậu ra, biết không hả?"
"Chết tiệt, Giang Ngữ Hân em dám nói lại một lần nữa" Lãnh Mạc cuộn tay hình nắm đấm, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Ngữ Hân, hai tay hắn nắm chặt vai cô, nghiến răng ken két "em quá lắm rồi".
"Ha ha, thì sao nào, anh làm gì được tôi, anh giết tôi đi, giống như anh từng giết cha mẹ tôi đấy" Ngữ Hân hếch mặt lên, cô cũng chẳng chịu thua Lãnh Mạc một lờo nào mà ngược lại còn khiêu khích hắn "Lãnh Mạc, tôi ghét anh, kinh tởm anh, tôi....ưmmm"
Ngữ Hân chưa nói dứt lời đã bị Lãnh Mạc đẩy xuống giường, hắn xả cơn tức giận vào đôi môi của cô. Ngữ Hân hai tay không yên ổn đánh liên tục vào lung hắn hồi lâu sau đó cũng chịu thua vì mệt mỏi. Nụ hôn đó nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, nó kéo dài hơn mười phút. Như chất chứa tất cả những tâm tư ba năm qua của Lãnh Mạc. Ngữ Hân nhắm mắt lại, mặc kệ hắn, tính tình của hắn một khi đã làm gì rồi thì không ai cản được.
"Hân Hân, suốt ba năm qua, tuy anh không nhớ ra em nhưng em vẫn luôn hiện về trong giấc mơ của anh, ám ảnh không tha thứ cho anh" Lãnh Mạc buông lỏng Ngữ Hân, nhưng gương mặt của hai người ở một khoảng cách rất gần, đến hơi thở của nhau cũng có thể cảm nhận được. Ngữ Hân không bị những lời có cánh kia đánh bại, cô quay mặt sang một bên né tránh "buông tôi ra"
"Em ghét anh đến vậy sao?"
"Đúng, tôi ghét anh, đồ hạ lưu"
Lãnh Mạc hừ một tiếng "đúng, tôi hạ lưu, vậy thì để tôi cho em biết hạ lưu là thế nào."
"Anh định làm gì?"
"Làm việc của một hạ lưu đã nhịn đói ba năm. Cho dù em hận tôi, ghét tôi, chửi rủa tôi cũng vô ích, em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi" ánh mắt của Lãnh Mạc đầy dục vọng, thoáng chốc hắn cười tà mị rồi lại cùng Ngữ Hân một đêm hoan ái.
"Ưm..." Ngữ Hân khó chịu rên lên một tiếng đầy khiêu gợi Lãnh Mạc, cô cong người như một con rắn nhỏ khi chiếc lưỡi nhám nhuốc kia của hắn không ngừng quấn lấy hai viên trân châu bên ngực của cô. Ngữ Hân ngửa đầu chịu đựng, cảm giác khó chịu từ thần kinh truyền khắp cơ thể. Lãnh Mạc nhìn sắc mặt mê mị của vợ mình mà cười xấu xa, hắn hiểu bây giờ cô không thể chối từ hắn nữa rồi vì khi con người bị dục vọng chế ngự thì sẽ không còn tự chủ được nữa.
Ngữ Hân luồn năm ngón tay vào tóc Lãnh Mạc, cô có ý kéo đầu hắn ta sát ngực mình một chút, cô hết chịu nổi rồi "ưmmm..."
"Hân Hân, anh rất là hạ lưu" giọng Lãnh Mạc đặc khàn, ngón tay hắn tìm đến nơi hạ thân đã ướt đẫm của Ngữ Hân "em chịu đau một chút"
"Đừ..ng...mà...khô..ng muốn" Ngữ Hân hơi thở đứt quãng, cự vật của hắn chỉ vào chưa được một phần ba mà cô đã trân người la toáng lên, chữ nói còn không tròn trịa "đau...rút ra...ưmmm đừ...ng"
"Ba năm rồi, em không quen cũng phải, thả lỏng đi, đừng căng thẳng" Lãnh Mạc vuốt ve gương mặt của cô, hắn tà độc cắn vào cổ cô một cái đau đớn đến tứa máu khiến Ngữ Hân chảy nước mắt "khốn kiếppp"
"Anh còn khốn kiếp hơn nữa"
Ngữ Hân cảm thấy hạ thân bên dưới đang có dị vật to tướng đang xâm nhập, hạ thân căng cứng, dù cô có cố gắng thả lỏng nhưng vẫn không giảm đau một tí nào. Cự vật chỉ vào được một nửa, Ngữ Hân chống tay xô ngực Lãnh Mạc "đừ..ng, khô..ng, của tôi khô..ng thể...được, để lần sau...xin anh...áaáa đauuu ngô...ưmmm"
Lãnh Mạc dùng sức, hắn đẩy mạnh nam căn đến nơi sâu nhất bên trong Ngữ Hân, cô đau đến xé ruột "Em ráng mà nuốt hết nó, đêm nay tôi là hạ lưu còn em là tiểu thư khuê cát. Thế nào, bị hạ lưu đi vào bên trong, thoải mái không?" Lãnh Mạc cười ha hả. Nhìn hắn bây giờ chẳng khác nào một tên hạ lưu thực thụ.
Ngữ Hân đỏ ửng mặt, cô lấy hai bàn tay che đi mặt của mình "chết tiệt, anh dám....ưmnnm"
"Dám, sao không dám chứ. Mồi ngon đang trước mặt, nam nhân đầy dục vọng như tôi làm sao mà bỏ qua được. Bà xã, anh làm nhé" Lãnh Mạc nói những lời này, Ngữ Hân như muốn đào một cái hố để trốn. Hắn càng lúc càng bá đạo.
Mỗi lần luật động mà mỗi lần Ngữ Hân la lên khổ sở đến khô khan cả cổ họng. Hai hạ thân bên dưới va chạm mạnh mẽ tạo nên âm thanh ọp ẹp đầy mùi tình ái. Lãnh Mạc lúc chậm lúc nhanh, làm cho Ngữ Hân không theo kịp cuộc chơi, cô bị mất thăng bằng, rên lên mệt mỏi "dừ..ng đi, chậm...chậm lại, ứnmm nhẹ thôi,...nha..nh nữa..."
"Em muốn nhanh hay chậm?"
"Nha..nh nhanh...một chút"
Như nguyện vọng của phu nhân, Lãnh Mạc ôm eo Ngữ Hân ngồi dậy, để cô quỳ trên giường quay mặt lại rồi hắn đưa nam căn tiến đến từ phía sau bất ngờ khiến cô thét chói tai.
"Thế nào bà xã, tư thế này em hài lòng không?"
"Đau...đau quá, huhu...buông em ra" cả thân hình Ngữ Hân lắc lư theo từng nhịp ra vào của Lãnh Mạc, hắn trút hết dục vọng ba năm nay vào cô, hạ thân đau đến nổi không còn cảm giác nào "ưmmm, đừng...rách..."
"E cũng nên sinh thêm một đứa nữa, cho cục bột nhỏ có em đi haha"
"Khô...ng, không muốn...tôi ghét anh...ghé..t ....ưmmm....tôi sắp không xong rồi...ra...sắp...ra..." Ngữ Hân hơi thở gấp gáp
"Anh cũng sắp ra, ĐỪNG RA SỚM, ĐỢI ANH."
"Áaaaáa..." Ngữ Hân hét lớn rồi nằm xụi lơ trên giường, Lãnh Mạc gầm lên một tiếng sau đó cũng bắn hết dịch lỏng vào bên trong cô. Đêm đó, mặc cho Ngữ Hân hơi sức không còn, Lãnh Mạc cũng lật cô lại làm đến khi nào thỏa mãn. Trong một đêm, tinh trùng của hắn không biết bao nhiêu lượng đã đi vào hạ thân của Ngữ Hân, tổng cộng bảy lần ân ái trong một đêm. Sau đó Lãnh Mạc mới ôm chặt Ngữ Hân ngủ đến sáng.
"Mẹ kiếp...ngay cả ngồi, cũng không thể nữa rồi" Ngữ Hân quấn tấm chăn ngang người, cô luôn miệng chửi rủa. Hạ thân nhớp nháp khó chịu mà không thể đi lại vệ sinh, thật tức chết mà.
"Hửm? Đừng vậy mà ha ha"
Ngữ Hân cảm thấy nhột nhột ở bụng khi cục bột nhỏ của cô vừa tắm xong, nó liền nhào vào bụng cô mà nằm lên trên đó. Ngữ Hân bật cười, tay vô ý làm rơi chiếc ipad. Cơ đánh vào mông con trai "chẳng phải lúc nãy con nói rằng mami ăn hiếp con sao? Tại sao bây giờ lại nằm ở đây?" Ngữ Hân trách mắng nó. Nó chu chu môi nhỏ làm nũng "mami, mami giận con"
Cục bột nhỏ dang hai cánh tay tí xíu của nó ôm ngang bụng Ngữ Hân. Cô cảm thấy thằng nhóc này càng lúc càng không giống Lãnh Mạc cũng càng không giống cô. Nếu thành thực mà nói, cái miệng nhỏ này của con trai, y như ông cậu của nó. Hây da..giống ai lại không giống lại chọn ngay ông cậu mà giống.
"Con đi về phòng của mình đi" Lãnh Mạc từ phòng tắm đi ra, mặt hắn đen sì lại khi thấy cục bột nhỏ đang nằm trên người vợ hắn, hơn nữa cánh tay của nó...còn đặt lên một bên ngực của Ngữ Hân. Nhưng mà trớ trêu sao, Ngữ Hân vẫn không phản ứng gì mà vẫn chăm chú chơi game mặc kệ con trai muốn làm gì thì làm. Cục bột nhỏ ngây ngơ chẳng biết vì sao daddy đuổi nó đi về phòng, chẳng phải từ lúc mami trở về thì căn phòng này là của nó và mami hay sao. Người lẽ ra phải qua sofa ngủ là daddy cơ mà. Huhu tại sao lại bắt nó qua căn phòng lạnh lẽo nào chứ. Nó không chịu, nhất định bám chặt lấy mami.
"Mami, con muốn ngủ với mami, daddy đuổi con"
Ngữ Hân đang tập trung vào việc đánh boss, đã lâu rồi không chơi, phong độ của cô xuống hẳn. Ngay cả cấp độ trung bình cũng không qua được. Ngữ Hân lại thua, cục bột nhỏ lại nhõng nhẽo, cô nhức đầu nhăn mặt "cục bột nhỏ, con yên lặng cho mami"
"Nhưng daddy đuổi con đi"
"Daddy sẽ không đuổi con nếu như con lăn sang một bên, nằm ngủ đàng hoàng, đừng nằm trên người mami làm loạn" ngón tay Ngữ Hân căn dặn con trai, cô tuy không nhìn biểu hiện của tên kia nhưng biết hắn đang ghen tuông vớ vẩn.
"Không được, ngày mai con phải dọn qua phòng nhỏ bên cạnh." Lời Lãnh Mạc thốt ra chắc nịch, cho dù con trai có năn nỉ cỡ nào hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Về phần Ngữ Hân, cô dọa hắn đủ điều nhưng hắn vẫn bá đạo kiên quyết không chịu cho cô quyền nuôi con. Tuy giấy ly hôn đã ký, đã có hiệu lực, nhưng đối với Lãnh Mạc thì khác, hắn đâu coi luật pháp ra gì. Ngữ Hân là vợ hắn, mãi mãi sẽ là như vậy, trong Hắc Long lời Lãnh Mạc là luật. Hắn nói rằng chưa từng ly hôn với Ngữ Hân, giấy ly hôn bị hắn xé rách trước mặt cô. Cô tức điên tiết mà không tài nào làm gì được. Cho dù ông cậu hay cục bột nhỏ đến khuyên ngăn cô điều gì, cô cũng mặc kệ, cô ghét Lãnh Mạc, hận hắn đến tận xương tủy.
"Em hận anh lắm đúng không?" Trong căn phòng chỉ còn riêng hai người, Ngữ Hân giận dữ đấm một đấm vào chiếc gối bông trước câu nói của Lãnh Mạc. Sau đó cô đứng bật dậy quát lớn "anh điên rồi, đưa đơn ly hôn đây"
"Không"
"Được rồi, anh không đưa, tôi sẽ ra ngoài báo tòa án, họ sẽ làm chứng cho tôi. Chúng ta sẽ dành quyền nuôi con rõ ràng. Lãnh Mạc, tôi không thể sống chung với anh thêm một ngày nào nữa, anh hiểu không? Cảm giác của tôi bây giờ rất chán ghét anh, ghê tởm anh, tôi muốn anh thả tôi, tiểu bảo và ông cậu ra, biết không hả?"
"Chết tiệt, Giang Ngữ Hân em dám nói lại một lần nữa" Lãnh Mạc cuộn tay hình nắm đấm, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Ngữ Hân, hai tay hắn nắm chặt vai cô, nghiến răng ken két "em quá lắm rồi".
"Ha ha, thì sao nào, anh làm gì được tôi, anh giết tôi đi, giống như anh từng giết cha mẹ tôi đấy" Ngữ Hân hếch mặt lên, cô cũng chẳng chịu thua Lãnh Mạc một lờo nào mà ngược lại còn khiêu khích hắn "Lãnh Mạc, tôi ghét anh, kinh tởm anh, tôi....ưmmm"
Ngữ Hân chưa nói dứt lời đã bị Lãnh Mạc đẩy xuống giường, hắn xả cơn tức giận vào đôi môi của cô. Ngữ Hân hai tay không yên ổn đánh liên tục vào lung hắn hồi lâu sau đó cũng chịu thua vì mệt mỏi. Nụ hôn đó nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, nó kéo dài hơn mười phút. Như chất chứa tất cả những tâm tư ba năm qua của Lãnh Mạc. Ngữ Hân nhắm mắt lại, mặc kệ hắn, tính tình của hắn một khi đã làm gì rồi thì không ai cản được.
"Hân Hân, suốt ba năm qua, tuy anh không nhớ ra em nhưng em vẫn luôn hiện về trong giấc mơ của anh, ám ảnh không tha thứ cho anh" Lãnh Mạc buông lỏng Ngữ Hân, nhưng gương mặt của hai người ở một khoảng cách rất gần, đến hơi thở của nhau cũng có thể cảm nhận được. Ngữ Hân không bị những lời có cánh kia đánh bại, cô quay mặt sang một bên né tránh "buông tôi ra"
"Em ghét anh đến vậy sao?"
"Đúng, tôi ghét anh, đồ hạ lưu"
Lãnh Mạc hừ một tiếng "đúng, tôi hạ lưu, vậy thì để tôi cho em biết hạ lưu là thế nào."
"Anh định làm gì?"
"Làm việc của một hạ lưu đã nhịn đói ba năm. Cho dù em hận tôi, ghét tôi, chửi rủa tôi cũng vô ích, em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi" ánh mắt của Lãnh Mạc đầy dục vọng, thoáng chốc hắn cười tà mị rồi lại cùng Ngữ Hân một đêm hoan ái.
"Ưm..." Ngữ Hân khó chịu rên lên một tiếng đầy khiêu gợi Lãnh Mạc, cô cong người như một con rắn nhỏ khi chiếc lưỡi nhám nhuốc kia của hắn không ngừng quấn lấy hai viên trân châu bên ngực của cô. Ngữ Hân ngửa đầu chịu đựng, cảm giác khó chịu từ thần kinh truyền khắp cơ thể. Lãnh Mạc nhìn sắc mặt mê mị của vợ mình mà cười xấu xa, hắn hiểu bây giờ cô không thể chối từ hắn nữa rồi vì khi con người bị dục vọng chế ngự thì sẽ không còn tự chủ được nữa.
Ngữ Hân luồn năm ngón tay vào tóc Lãnh Mạc, cô có ý kéo đầu hắn ta sát ngực mình một chút, cô hết chịu nổi rồi "ưmmm..."
"Hân Hân, anh rất là hạ lưu" giọng Lãnh Mạc đặc khàn, ngón tay hắn tìm đến nơi hạ thân đã ướt đẫm của Ngữ Hân "em chịu đau một chút"
"Đừ..ng...mà...khô..ng muốn" Ngữ Hân hơi thở đứt quãng, cự vật của hắn chỉ vào chưa được một phần ba mà cô đã trân người la toáng lên, chữ nói còn không tròn trịa "đau...rút ra...ưmmm đừ...ng"
"Ba năm rồi, em không quen cũng phải, thả lỏng đi, đừng căng thẳng" Lãnh Mạc vuốt ve gương mặt của cô, hắn tà độc cắn vào cổ cô một cái đau đớn đến tứa máu khiến Ngữ Hân chảy nước mắt "khốn kiếppp"
"Anh còn khốn kiếp hơn nữa"
Ngữ Hân cảm thấy hạ thân bên dưới đang có dị vật to tướng đang xâm nhập, hạ thân căng cứng, dù cô có cố gắng thả lỏng nhưng vẫn không giảm đau một tí nào. Cự vật chỉ vào được một nửa, Ngữ Hân chống tay xô ngực Lãnh Mạc "đừ..ng, khô..ng, của tôi khô..ng thể...được, để lần sau...xin anh...áaáa đauuu ngô...ưmmm"
Lãnh Mạc dùng sức, hắn đẩy mạnh nam căn đến nơi sâu nhất bên trong Ngữ Hân, cô đau đến xé ruột "Em ráng mà nuốt hết nó, đêm nay tôi là hạ lưu còn em là tiểu thư khuê cát. Thế nào, bị hạ lưu đi vào bên trong, thoải mái không?" Lãnh Mạc cười ha hả. Nhìn hắn bây giờ chẳng khác nào một tên hạ lưu thực thụ.
Ngữ Hân đỏ ửng mặt, cô lấy hai bàn tay che đi mặt của mình "chết tiệt, anh dám....ưmnnm"
"Dám, sao không dám chứ. Mồi ngon đang trước mặt, nam nhân đầy dục vọng như tôi làm sao mà bỏ qua được. Bà xã, anh làm nhé" Lãnh Mạc nói những lời này, Ngữ Hân như muốn đào một cái hố để trốn. Hắn càng lúc càng bá đạo.
Mỗi lần luật động mà mỗi lần Ngữ Hân la lên khổ sở đến khô khan cả cổ họng. Hai hạ thân bên dưới va chạm mạnh mẽ tạo nên âm thanh ọp ẹp đầy mùi tình ái. Lãnh Mạc lúc chậm lúc nhanh, làm cho Ngữ Hân không theo kịp cuộc chơi, cô bị mất thăng bằng, rên lên mệt mỏi "dừ..ng đi, chậm...chậm lại, ứnmm nhẹ thôi,...nha..nh nữa..."
"Em muốn nhanh hay chậm?"
"Nha..nh nhanh...một chút"
Như nguyện vọng của phu nhân, Lãnh Mạc ôm eo Ngữ Hân ngồi dậy, để cô quỳ trên giường quay mặt lại rồi hắn đưa nam căn tiến đến từ phía sau bất ngờ khiến cô thét chói tai.
"Thế nào bà xã, tư thế này em hài lòng không?"
"Đau...đau quá, huhu...buông em ra" cả thân hình Ngữ Hân lắc lư theo từng nhịp ra vào của Lãnh Mạc, hắn trút hết dục vọng ba năm nay vào cô, hạ thân đau đến nổi không còn cảm giác nào "ưmmm, đừng...rách..."
"E cũng nên sinh thêm một đứa nữa, cho cục bột nhỏ có em đi haha"
"Khô...ng, không muốn...tôi ghét anh...ghé..t ....ưmmm....tôi sắp không xong rồi...ra...sắp...ra..." Ngữ Hân hơi thở gấp gáp
"Anh cũng sắp ra, ĐỪNG RA SỚM, ĐỢI ANH."
"Áaaaáa..." Ngữ Hân hét lớn rồi nằm xụi lơ trên giường, Lãnh Mạc gầm lên một tiếng sau đó cũng bắn hết dịch lỏng vào bên trong cô. Đêm đó, mặc cho Ngữ Hân hơi sức không còn, Lãnh Mạc cũng lật cô lại làm đến khi nào thỏa mãn. Trong một đêm, tinh trùng của hắn không biết bao nhiêu lượng đã đi vào hạ thân của Ngữ Hân, tổng cộng bảy lần ân ái trong một đêm. Sau đó Lãnh Mạc mới ôm chặt Ngữ Hân ngủ đến sáng.
"Mẹ kiếp...ngay cả ngồi, cũng không thể nữa rồi" Ngữ Hân quấn tấm chăn ngang người, cô luôn miệng chửi rủa. Hạ thân nhớp nháp khó chịu mà không thể đi lại vệ sinh, thật tức chết mà.