Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
"Cô có đi khách không?"
"Đi khách là đi đâu ạ?"
"Một vị khách đại gia đang có nhu cầu giải quyết nhu cầu sinh lý, nếu cô đồng ý quan hệ với họ biết đâu lại có tiền để trả tiền phòng."
"Dạ không ạ! Cảm ơn anh."
Tôi dứt khoát trả lời anh quản lý khách sạn The Sunshine sau đó chạy thẳng về phòng của mình.
Hơn nửa tháng qua, đều như vắt chanh ngày nào tôi cũng xuống quầy lễ tân tìm gặp anh quản lý khách sạn để hỏi anh ta có liên hệ được với anh Kiên hay không?
Tôi là Nguyễn Mai Phương, năm nay tôi mười tám tuổi. Tôi sinh ra tại Pleiku, Gia Lai.
Còn người đàn ông tên Kiên là gã đã đưa tôi vào tình huống chết dễ hơn sống hiện tại. Tôi xin kể lại tóm tắt cho mọi người nghe thế này.
Tôi tốt nghiệp cấp ba và thi đậu khoa kế toán của trường đại học Tôn Đức Thắng thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng đến thời điểm chuẩn bị nhập học mẹ kế tên Loan của tôi nói:
"Mục đích cuối cùng của mỗi người khi trưởng thành đều làm việc để kiếm tiền. Đi học năm năm đại học ra trường xong cũng phải xin việc làm kiếm tiền. Bỏ ra vài tháng đi học nghề rồi mở tiệm cũng kiếm tiền. Cái khác ở đây là cái nào bỏ ra ít thời gian hơn nhưng nhanh kiếm tiền hơn."
Mẹ kế của tôi nói dài dòng tôi không hiểu nên hỏi lại:
"Tóm lại ý của mẹ là gì?"
"Trung bình mỗi năm con đi học đại học hết khoảng một trăm triệu, năm năm hết gần năm trăm triệu. Con lấy số tiền đó đi học nghề rồi về mở tiệm làm chủ, chỉ cần sáu tháng sau con có thể tự kiếm được tiền. Không biết chừng bốn, năm năm sau lúc đám bạn của con học đại học ra trường con đã là tỷ phú rồi."
Nghe mẹ kế nói đến tỷ phú mắt của tôi sáng như sao.
Thực ra tôi chọn học kế toán là tính đến trường hợp ra trường sẽ làm cho công ty khai thác khoáng sản của ba tôi. Nhưng khi nghe mẹ kế phân tích, tôi quyết định không đi học đại học mà đi học một khóa Spa phun xăm thẩm mỹ và chăm sóc da tại Quy Nhơn.
Tôi chọn học ngành này bởi từ nhỏ tôi đã rất thích làm đẹp.
Ba tôi không hề biết quyết định của tôi vì ông ở lại công ty để quản lý công nhân khai thác vàng khoáng tại vùng sâu vùng xa, ở đó không có sóng điện thoại nên không tiện liên lạc.
Hành trang của tôi mang theo là bốn mươi lăm triệu trong tài khoản, trong đó học phí cả khóa học bốn mươi triệu và năm triệu là tiền ăn ở tháng đầu tiên.
Tôi đón xe khách xuống Quy Nhơn. Xui xẻo, xe đi tới đèo An Khê thì bị chết máy. Đợi đến gần tối xe vẫn chưa sửa được nên tôi và vài người quyết định xin đi nhờ xe khác.
Chúng tôi đi nhờ xe bảy chỗ của anh trai tên Kiên. Anh rất vui tính, dọc đường đi anh kể chuyện khiến chúng tôi cười ngất.
Tôi bị ấn tượng bởi chiếc răng khểnh của anh ta và việc tốt anh ta làm.
Có một chị gái bị rớt ví trên xe bị hỏng kia đã được Kiên thẳng tay rút một xấp tiền năm trăm ngàn không cần đếm đưa cho chị.
Lúc đó anh ta trong mắt tôi giống như một vị thiên sứ.
Chưa hết, tới thành phố Quy Nhơn trời đã tối nên Kiên nói tôi về phòng khách sạn anh ta thuê tháng ở tạm rồi ngày hôm sau đi tìm phòng trọ, anh còn nhấn mạnh cho tôi ở nhờ không lấy tiền.
Thấy tôi do dự Kiên lại nói:
"Tôi phải ra cảng Quy Nhơn có việc nên tối nay cô ở một mình, không cần lo tôi quấy rối đâu."
"Dạ vâng, cảm ơn anh ạ!"
Khách sạn Kiên ở là khách sạn năm sao The Sunshine nằm ngay bên bờ biển Quy Nhơn.
Sự sa hoa của khách sạn khiến tôi hoa mắt. Bốn mặt của khách sạn đều được trang trí bằng đèn màu, giữa sảnh lớn của khách sạn là chiếc đèn chùm cỡ đại bằng pha lê, từng chi tiết trong khách sạn đều sặc mùi tiền.
Tôi đúng kiểu một cô bé nhà quê lần đầu lên phố cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Kiên dẫn tôi đến quầy lễ tân nói với nhân viên:
"Tối nay em gái này sẽ ở tạm phòng của anh một đêm, em làm thủ tục check in cho em ấy đi."
Tôi chợt nhớ ra suốt chặng đường chúng tôi nói chuyện nhưng chưa giới thiệu tên, tôi nói:
"Em tên Phương."
"Anh quên mất anh chưa giới thiệu, anh tên Kiên."
Tôi đưa cho nhân viên lễ tân thẻ căn cước công dân sau đó được Kiên đưa lên phòng.
Lần đầu tiên được vào một căn phòng sang xịn tôi không dám đụng vào bất cứ thứ gì.
Kiên hướng dẫn qua cho tôi cách sử dụng các vật dụng trong phòng rồi đi ngay, lúc đó tôi mới thể hiện tính tò mò khám phá mọi ngóc ngách trong phòng.
Tận hưởng cuộc sống sang chảnh tại căn phòng có view hướng biển đẹp như tiên cảnh một đêm ngày hôm sau tôi xuống quầy lễ tân xin lại thẻ căn cước công dân thì lễ tân nói:
"Xin lỗi cô, anh Kiên không có ở đây chúng tôi không giải quyết cho cô trả phòng được, nhỡ phòng của anh ấy bị mất đồ chúng tôi không chịu trách nhiệm. Vì vậy cô không thể lấy thẻ căn cước công dân đi ạ!"
Giải thích cách nào nhân viên lễ tân cũng không chịu tôi đành tặc lưỡi, vậy thì đành ở đây tận hưởng cuộc sống của một đại gia tới khi nào anh Kiên kia quay lại vậy.
Tôi xin vào học tại Spa có tiếng nhất ở Quy Nhơn cách khách sạn The Sunshine không xa. Sau khi đóng học phí cả khóa hàng ngày tôi đến đó học, tối tôi về khách sạn ngủ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua khiến tôi quên mất mình đang ở phòng khách sạn năm sao do Kiên thuê, cho tới khi tôi ở được mười lăm ngày thì quản lý khách sạn gọi tôi xuống quầy lễ tân hỏi:
"Phòng cô đang ở hôm nay tròn một tháng chưa trả tiền phòng, phiền cô thanh toán tiền phòng cho khách sạn ạ!"
"Phòng này anh Kiên thuê, anh ấy cho tôi ở nhờ."
"Hiện tại chúng tôi không liên lạc được với anh Kiên. Mà người đang ở phòng này rõ ràng là cô vì vậy chúng tôi buộc phải lấy tiền của cô ạ!"
Nghe tới đây đầu óc của tôi bỗng choáng váng. Khách sạn không liên lạc được với anh ta thì làm sao tôi liên lạc được? Tôi đâu biết gì về anh ta ngoài cái tên.
Ý thức được chuyện không hay tôi cố gắng giữ bình tỉnh hỏi anh quản lý:
"Vậy tiền phòng tôi đang ở một tháng bao nhiêu tiền ạ?"
"Phòng cô đang ở là phòng VIP có giá ba triệu sáu trăm ngàn đồng một ngày đêm, một tháng chị phải trả một trăm lẻ tám triệu đồng ạ!"
Tôi giống như vừa bị quản lý khách sạn đập cho một gậy vào đầu, khó khăn lắm tôi mới mở miệng nói:
"Xin anh cho tôi thời gian để tôi nghĩ cách ạ!"
Những ngày tiếp theo tôi luôn sống trong hoang mang sợ hãi vì vậy tôi cũng không có tâm trạng để đi học.
Cả ngày tôi cầm điện thoại trên tay hết gọi cho ba lại gọi vào số của Kiên mà tôi xin được của quản lý khách sạn, nhưng cả hai người đều luôn trong tình trạng không liên lạc được.
Tôi có gọi về cho mẹ kế mấy lần nhưng nghe bà luôn miệng dặn tôi phải chi tiêu tiết kiệm, ba của tôi cả tháng chưa về nhà nên bà cũng đang kẹt tiền là tôi không dám mở miệng nói sự thật.
Cuối cùng tôi quyết định tới chỗ học xin lại học phí vì lý do mẹ ở quê ốm yếu tôi không thể tiếp tục theo học, để trả bớt cho khách sạn. Sau một hồi khóc lóc năn nỉ, giám đốc Spa nơi tôi theo học cũng trả lại cho tôi một nửa số tiền là hai mươi triệu đồng.
Lúc đưa hai mươi triệu đồng cho quản lý của khách sạn The Sunshine thì tôi nhận được gợi ý "đi khách" của anh nhưng tôi lập tức từ chối.
Mẹ ruột của tôi bỏ đi từ ngày tôi còn nhỏ. Tôi sống cùng ba, mẹ kế và một em gái kém tôi một tuổi. Mẹ kế rất ít quan tâm tới chuyện của tôi, những vấn đề tâm lý của con gái thường là ba tôi dạy bảo.
Ba nói ít nhưng câu nào cũng khiến tôi nhớ mãi.
Ba nói "Thứ quý giá nhất của người con gái là lần đầu tiên, mất đi lần đầu sẽ mất đi giá trị".
Bởi vậy từ "đi khách" ám ảnh khiến tôi không thể nào chợp mắt nổi. Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, trưa hôm sau tôi cũng quyết định xuống quầy lễ tân tìm quản lý của khách sạn.
"Em đồng ý đi khách nhưng với điều kiện đủ để trả tiền phòng."
Sai lầm đầu tiên trong đời khiến tôi phải chấp nhận mất đi giá trị của người con gái.
Chương 2 Chơi chùa một đêm
"Để tôi hỏi anh ta xem có thể đáp ứng điều kiện của cô không."
"Dạ vâng, cảm ơn anh."
Quản lý của khách sạn lấy điện thoại ra thực hiện một cuộc gọi sau đó anh ta nói với tôi:
"Anh ấy đồng ý điều kiện của cô. Ngoài ra anh ấy nói nếu cô phục vụ tốt anh ấy sẽ bo thêm."
"Phục vụ tốt". Mười tám nồi bánh chưng tôi còn chưa được con trai nắm tay thì lấy đâu ra kinh nghiệm mà phục vụ tốt?
"Xin hỏi vị khách tôi phục vụ bao nhiêu tuổi ạ?"
"Sao? Cô muốn đổi ý?"
"Tôi chỉ muốn biết tuổi tác để biết cách xưng hô thôi ạ!"
"Tôi chỉ có thể tiết lộ cho cô đó là đàn ông, muốn đi hay không tùy cô."
Tôi muốn chửi tục với anh ta một tiếng. Đương nhiên tôi biết đó là đàn ông, nhưng ít ra tôi cũng nên được biết lần đầu tiên của tôi là bán cho một thanh niên hay một ông già chứ?
Mặc dù rất muốn bùng nổ nhưng lúc này chẳng còn phương án nào khác buộc tôi phải cố rặn ra hai từ:
"Tôi đi."
Hiện tại đang buổi trưa, còn mấy tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ hẹn với khách. Trong đầu tôi luôn hỗn loạn những câu hỏi vị khách mà tôi sẽ phục vụ già hay trẻ? Gầy hay béo? Đẹp trai hay xấu trai? Có biến thái hay không?
Cho tới khi sắp tới giờ hẹn tôi mới lên mạng tìm hiểu cách phục vụ đàn ông.
Lúc đầu tôi còn không dám nhìn vào màn hình điện thoại xem cách phục vụ đàn ông, nhưng không xem lại không biết phục vụ người ta thế nào vì vậy tôi đành cắn răng làm liều.
Sau khi coi vài bộ phim đen sau đó kiếm cái gì đó ăn rồi đi tắm rửa sạch sẽ, tiếp đến chọn một bộ đồ đẹp nhất mặc vào.
Phòng của khách nằm trên tầng cao nhất của khách sạn The Sunshine, ngay phía trên tầng tôi ở.
Đứng trước cửa một hồi lâu tôi mới có dũng khí đưa tay lên nhấn chuông.
"Vào đi."
Cửa không khóa, tôi run rẩy đẩy cửa bước vào trong phòng. Căn phòng này là phòng tổng thống duy nhất của khách sạn rộng gấp mấy lần phòng tôi đang ở. Nội thất trong phòng cũng cực kỳ sa hoa.
Đang hồi hộp suy đoán diện mạo của người mình phục vụ sẽ như thế nào thì đập vào mắt tôi là một nam thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Anh ta đang ngồi tựa lưng ở đầu giường uống rượu.
Có lẽ anh ta vừa tắm xong nên trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đầu tóc cũng ướt rượt. Cơ bụng tám múi, ngũ quan đẹp như tượng tạc mũi cao, mày kiếm, môi mỏng, mặt góc cạnh, đặc biệt là đôi mắt đen láy vô cùng huyền bí.
Tôi thầm nghĩ, coi như bán lần đầu tiên cho anh chàng đẹp trai hơn cả ca sĩ idol Hàn Quốc của tôi cũng không đến nỗi thiệt thân.
Chỉ có điều nhìn anh ta tôi lại liên tưởng đến đại ca xã hội đen trên phim truyền hình tôi thường xem. Từ nét mặt, ánh mắt đến đến khí chất phát ra từ người anh ta đều lạnh lùng. Nhìn tổng thể anh ta giống như một tảng băng di động.
Tôi thấy vậy bẽn lẽn lên tiếng:
"Em chào anh ạ!"
Ánh mắt lười biếng của anh ta quét qua người tôi:
"Vào tắm đi."
lời nói của anh ta phát ra khiến tôi cảm giác giống như một trận bão tuyết quét qua người tôi, tôi ngoan ngoãn đáp:
"Dạ vâng."
Thực ra tôi đã tắm cả tiếng đồng hồ mới lên phòng của anh ta, nhưng hiện tại tôi nào dám cãi lại lệnh của anh ta. Dù sao đây cũng là cơ hội để tôi lấy lại cảm giác của mình khi vừa bị một trận bão tuyết càn quét.
Tôi cố tình tắm thật lâu, lúc đi ra tôi chỉ quấn một cái khăn tắm đủ để che hai bộ phận nhạy cảm trên người của mình. Lần đầu tiên không mặc đồ đứng trước mặt người xa lạ tôi như bị lú, tôi cứ đứng như trời trồng bên cạnh giường.
Ánh mắt của anh ta như tia X quét trên người tôi từ đầu tới chân sau đó buông ra một câu:
"Cô đứng đấy là để đợi tôi phục vụ cô đấy à?"
Lời nói của anh ta khiến tôi sợ đến mức lập tức nhảy lên giường ngồi đối diện anh ta.
Anh ta ngửa cổ uống hết ly rượu trong tay rồi đặt ly lên chiếc bàn cạnh đầu giường sau đó nhìn nhả ra từng tiếng:
"Số tiền tôi bỏ ra để cô phục vụ tôi không ít. Đừng làm tôi thất vọng."
Ý thức được người đàn ông đang thiếu kiên nhẫn tôi liền cởi chiếc khăn tắm trên người tôi xuống rồi ngồi lên đùi của anh ta. Cả người tôi không ngừng run rẩy như gà bị cắt tiết.
"Cút."
Anh ta tức giận quát lên với tôi một tiếng.
Tôi đi bán thân cho anh ta mà cứ như bị hãm hiếp vì vậy mới khiến anh ta điên tiết quát đuổi.
Tôi lúc này giống như một người sắp chết đuối vớ được một chiếc phao cứu sinh, tôi không còn con đường nào khác là phải bấu víu lấy nó.
Tôi cố nhớ lại những kiến thức vừa tham khảo được trên mạng rồi xem anh ta là đối tượng để thực hành.
Tôi nhanh chóng áp môi mình lên môi anh ta hôn trước khi bị anh ta nổi điên tống cổ ra khỏi phòng.
Mùi rượu từ khoang miệng xen lẫn mùi hương của anh ta giống như một loại chất kích thích khiến tôi nhanh chóng quên đi nỗi sợ hãi.
Tôi đưa lưỡi vào trong khoang miệng của anh thăm dò. Thấy anh ta không phản đối còn phối hợp cùng tôi khiến tôi mạnh dạn hơn đặt hai tay lên ngực của anh ta mơn trớn.
Tôi thừa nhận mình là học sinh giỏi trong chuyện này, mới tiếp thu lý thuyết vài tiếng đồng hồ trước mà hiện tại tôi đã thực hành rất giỏi.
Miệng và hai tay của tôi không ngừng kích thích các điểm nhạy cảm trên khắp cơ thể của anh ta khiến anh ta không kìm được mà rên rỉ liên hồi, đặc biệt là lúc tôi dùng miệng để chăm sóc người anh em của anh ta.
Từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy vật kiêu hãnh của đàn ông. So với của mấy nam diễn viên tôi xem tham khảo thì của anh to và dài hơn. Nó giống như một thỏi nam châm khiến tôi không ngừng tò mò khám phá nó. Điều đó càng khiến anh ta bị kích thích.
Trước một nam thần như anh ta bản thân tôi cũng bị kích thích không ít, một loại cảm giác xưa nay chưa từng xảy ra ở bản thân tôi. Chỉ tiếc điều đó lại xảy ra với một người tôi không hề quen biết và trong tình huống vô cùng xấu hổ là tôi đang bán thân.
Tới công đoạn quan trọng nhất là đưa người anh em của anh vào bên trong cơ thể tôi thì tôi loay hoay cả buổi không cách nào thực hiện được.
Anh ta giành thế chủ động đè tôi xuống dưới thân. Ánh mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn tôi khiến tôi bất giác xấu hổ vội nhắm mắt lại.
Thời điểm anh ta điều khiển người anh em của anh ta đi vào bên trong cơ thể của tôi giống như có thanh kiếm đang xuyên vào bên trong cơ thể của tôi vậy. Tôi đau tới mức hét lên với anh ta:
"Anh nhẹ thôi, tôi đau."
Tôi tưởng anh ta sẽ nổi điên lên với tôi không ngờ anh ta cũng dừng lại, anh ta tìm đến miệng của tôi nhẹ nhàng hôn giống như tôi là người yêu của anh ta vậy.
Thấy cơ thể của tôi chuyển biến anh ta mới từ từ vận động.
Suốt đêm anh ta như một con thú hoang bộc lộ hết bản chất của mình cưỡi trên người tôi hết lần này tới lần khác. Những cú đẩy hông mạnh mẽ tưởng chừng có thể nghiền nát cơ thể tôi.
Còn tôi bị vẻ đẹp trai của anh ta thôi miên nên tôi rất hưởng ứng, nhưng cũng chỉ được lúc đầu. Về sau sức của tôi không thể đọ được với sức trâu anh ta, tôi mệt quá lả đi để anh ta muốn làm gì tôi thì làm.
Sáng sớm hôm sau tôi không mở mắt nổi. Tôi cử động thử chân tay xem anh ta có còn nằm bên cạnh mình hay không, phát hiện giường bên cạnh trống không tôi giật mình hoảng hốt.
Không lẽ tôi lại bị anh ta lừa chơi chùa một đêm?
Chương 3 Vừa nhỏ vừa ngắn.
Tôi vội mở mắt ra xem xét thì thấy anh ta đang ngồi gần đó nhìn tôi chằm chằm giống như thú giữ đang nhìn con mồi. Dù là biểu cảm dọa người nhưng trông anh ta cực kỳ đẹp trai.
Tôi thở phào một hơi, xem ra tôi còn may mắn vì không bị anh ta lừa gạt.
Tôi cố ngồi dậy nhưng vì cơ thể đau mỏi khiến tôi ngồi dậy một cách khó khăn.
Đúng lúc này điện thoại của anh ta đổ chuông. Anh ta không thèm đi nơi khác nghe điện thoại mà vẫn ngồi tại chỗ nghe máy, ánh mắt anh ta vẫn không hề rời khỏi người tôi.
"A lô."
Không biết đầu bên kia nói gì? Anh ta đáp lại với giọng bất cần đời:
"Nói chuyện người lớn đâu cần con phải có mặt."
Đầu bên kia nói gì đó anh ta tiếp tục đáp lại, giọng điệu có phần mỉa mai:
"Ba nói với cô ta hôm nào động phòng con chắc chắn sẽ có mặt."
Dứt lời anh ta liền cúp máy.
Trong suốt quá trình nói chuyện điện thoại, ánh mắt của anh ta vẫn giám sát nhất cử nhất động của tôi.
Bất chấp chiếc máy soi đang bắn về phía mình, bất chấp hiện tại tôi đang trần như nhộng, tôi tung chăn ra khỏi người để xuống giường. Đập vào mắt tôi là vết máu đỏ chói mắt và loang lổ chất dịch trên tấm ga giường trắng tinh.
Giây phút anh ta cướp đi lần đầu tiên của tôi, tôi không khóc nhưng khi nhìn thấy dấu vết này không hiểu sao nước mắt tôi cứ vậy ứa ra.
Tôi chính thức trở thành đàn bà, như lời của ba nói thì tôi đã mất đi giá trị của người phụ nữ.
Vừa rời khỏi ghế nhà trường, tôi không ngờ lại nhận được bài học đắt giá như vậy.
Giá như mẹ của tôi không bỏ đi! Giá như mẹ kế của tôi quan tâm đến tôi! Giá như tôi gọi điện được cho ba! Giá như tôi không tin người thì tôi sẽ không phải trả một cái giá đắt như vậy.
Những uất ức trong lòng khiến tôi không kìm được mà khóc lớn.
Thấy tôi khóc anh ta tưởng tôi khóc vì đau, nét mặt anh ta có chút chuyển biến:
"Đau sao? Có cần đi bác sĩ không?"
Tôi lau hai hàng nước mắt dứt khoát lắc đầu.
Chân của tôi chưa kịp chạm chân xuống nền nhà thì bị anh ta ôm bổng người lên rồi đưa tôi đi vào phòng tắm.
Đích thân anh ta tắm rửa cho tôi, sau đó thì lấy khăn lau cho tôi rồi lại ôm tôi ra ngoài.
"Mặc vào đi." Anh ta chỉ vào chiếc túi xách đặt trên bàn ra lệnh.
Vẫn là giọng nói lạnh như băng khiến tôi không dám phản kháng.
Tôi cầm túi xách lên xem thì thấy có chiếc váy, có cả quần áo lót và một đôi giày.
"Không muốn mặc thì để vậy đi ra ngoài."
Nói rồi anh ta lập tức xoay người đi ra ngoài.
"Tôi mặc, tôi mặc."
Tôi đâu có bị điên mà dám trần như nhộng đi ra ngoài. Vậy nên không cần biết anh ta còn đứng đó hay đã đi rồi, tôi nhanh chóng mặc đồ vào.
Nhìn trong gương tôi không nhận ra người đó là mình. Người ta nói người đẹp vì lụa quả không sai. Chiếc váy xòe màu hồng nhạt như biến tôi thành một nàng công chúa trong chuyện cổ tích.
Trước đây tôi vẫn thường được thầy cô và các bạn ở trường gọi là hoa khôi nhưng lúc này đây tôi thấy mình còn đẹp ngang ngửa cả hoa hậu.
"Cho cô mười phút để lấy đồ, tôi chờ cô dưới quầy lễ tân."
Anh ta vừa dứt lời thì tôi nhanh như một cơn gió chạy về phòng dọn đồ của mình.
Tôi ý thức được mười phút mà anh ta vừa nói có giá trị tới gần một trăm triệu vì vậy tôi lấy hết công xuất của mình thu gom đồ đạc vào chiếc va li.
Xách chiếc vali cồng kềnh đi xuống quầy lễ tân tôi đã thấy anh ta đã đứng đó.
Anh ta mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi bên trong cũng màu đen, giày đen, thêm cái bộ mặt dọa trẻ con của anh ta nữa khiến cho hai cô nhân viên lễ tân và anh quản lý khách sạn đứng gần đó như bị anh ta làm cho đông đá.
Ông trời cũng không công bằng, đã ban cho anh ta gương mặt đẹp không góc chết lại còn thưởng cho anh ta dáng người như người mẫu. Nhìn vào anh ta tôi lại nhớ tới một đêm cùng anh ta cuồng loạn bất giác mặt của tôi cũng đỏ bừng.
Anh ta nhìn đồng hồ rồi buông ra một câu:
"Rất đúng giờ."
Lúc này tôi rất muốn chửi anh ta một trận, anh ta đâu biết tôi đã phải làm thế nào với mười phút mà anh ta đưa ra.
Tôi kìm nén bản thân lấy thẻ phòng trả lại cho nhân viên lễ tân.
Tôi quay qua hỏi anh quản lý khách sạn đứng gần đó:
"Vậy là tôi hết nợ các anh rồi phải không?"
"Dạ hết rồi."
Lễ tân cũng không nhắc tôi chuyện có sợ tơi lấy đồ của Kiên hay không nên tôi cũng không cần quan tâm.
Tôi như vừa trút được gánh nặng xuống khỏi người lập tức kéo vali đi mà không thèm chào ai lấy một tiếng.
Nghĩ tới chuyện gì tôi xoay người hỏi anh ta:
"Hôm qua anh quản lý nói nếu tôi phục vụ tốt sẽ được bo thêm."
Anh quản lý nghe tôi nhắc đến tên thì cúi gằm mặt xuống, hai tai của anh ta cũng đỏ như gấc.
Anh khách của tôi trước sau như một, nét mặt không hề chuyển biến.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi nhả ra bốn tiếng:
"Kỹ thuật yếu kém."
Dứt lời anh ta đi thẳng về phía chiếc xe đang đợi trước sảnh khách sạn.
Tôi có cảm giác giống như vừa bị anh ta dội cho một gáo nước lạnh.
Vì câu "phục vụ tốt" mà tôi đã phải mò vào loại phim đen mà xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ tới để học hỏi, rồi sợ không làm vừa ý anh ta sẽ không trả tiền phòng giúp mà tôi đã vận dụng hết những gì vừa học được để phục vụ anh ta.
Nhưng thứ mà tôi nhận được từ anh ta lại là chê tôi "kỹ thuật yếu kém". Chẳng phải hồi tối anh ta rên rỉ không ngừng vì kỹ thuật học mót của tôi đó sao?
Hiện tại không còn nợ nần gì ai tôi chẳng cần phải sợ. Anh ta cắn tôi một miếng tôi đương nhiên cắn trả anh ta một miếng. Lúc anh ta đi ngang qua người tôi, tôi cố tình nói thật lớn:
"Còn anh, kỹ thuật yếu kém không nói, cái đó của anh vừa nhỏ vừa ngắn khiến tôi chẳng có cảm giác gì."
Thực tế so với mấy anh chàng trong mấy bộ phim đen tôi xem để tham khảo thì của anh ta hơn rất nhiều.
Hồi tối anh ta làm tôi tới mức rên rỉ không ngừng. Tôi thừa nhận lúc đầu tôi chỉ là bắt chước trong phim tôi xem để khiến anh ta hài lòng, nhưng về sau là do anh làm cho tôi thỏa mãn.
Đương nhiên anh ta biết điều đó, nhưng những người quanh đây đâu ai biết vì vậy họ tin vào lời tôi vừa nói.
Nhân viên lễ tân, quản lý khách sạn và cả anh bảo vệ canh gác gần đó nhịn cười tới mức mặt mày đỏ au.
Mặt của anh ta thì đen hơn đít nồi, ánh mắt hình viên đạn của anh ta lập tức bắn về phía tôi.
Chương 4 Thần thánh phương nào
Tôi không quan tâm tới anh ta mà hiên ngang kéo va li đi.
Lúc đứng trước khách sạn The Sunshine chờ taxi, cơn đau phía hạ thân và cơn đói tập kích khiến tôi tím tái mặt mày. Tôi tìm đến hàng quán gần đó ngồi nghỉ ngơi một lát cho cơn đau vơi bớt sau đó tôi ăn trưa rồi mới đón xe khách về quê.
Trên đường về tôi cố nghĩ ra đủ mọi lý do để đối phó với mẹ kế của tôi.
Không nằm ngoài dự đoán, nhìn thấy tôi, mẹ kế của tôi như nhìn thấy quỷ:
"Sao con lại về rồi?"
Tôi làm bộ thương tâm vừa nói vừa khóc:
"Con xin lỗi đã làm cho mẹ thất vọng nhưng chỗ con theo học làm ăn thiếu uy tín, khách hàng xăm môi bị hỏng kéo tới đập phá Spa khiến con thiếu chút nữa thì đi chầu ông bà rồi."
"Con học ở Spa nào mà làm không uy tín?"
"Thì Spa Tiên Sa hồi mẹ với bác Hạnh đi xăm môi với xăm mày đó."
Tôi còn đưa ra một bức hình chụp để làm chứng.
Thực ra bức hình này tôi chụp được hôm người đàn ông nọ đem người tình đi chăm sóc da bị vợ bắt được. Bà vợ tới đánh ghen khiến mọi người tới xem đông đen. Không ngờ bức hình đó lại có ích với tôi vào lúc này như vậy.
"Thế có lấy lại được tiền học phí không?"
"Chị chủ không may bị thương phải nhập viện. Con còn mạng về được đến đây là hên rồi, mấy đứa theo học với con cũng nghỉ ngang như con hết."
Nghe tôi nói như vậy mẹ kế khóc bù lu bù loa lên:
"Số tiền bốn mươi triệu mà con nghĩ là bốn triệu hay sao mà nói bỏ là bỏ ngay như thế?"
"Có chuyện gì mà ầm ĩ cả nhà như thế?"
Ba tôi tay xách cặp bước vào nhà hỏi.
"Con chào ba."
Mẹ kế của tôi lập tức thay đổi thái
độ, bà nở nụ tươi như hoa đi tới cầm cặp và cởi áo vest cho ba của tôi:
"Sao anh về mà không báo trước với em một tiếng để em đi chợ mua đồ nấu ăn. Em với cái Phương đang nói chuyện, sao anh đi lâu như vậy mà không về thăm nhà?"
Thấy mẹ kế nháy mắt với tôi, tôi hiểu ý nói:
"Mấy hôm con gọi cho ba miết mà không được."
Ba tôi phất tay.
"Không cần nấu cho anh đâu, anh chỉ ghé nhà một lát rồi theo xe xuống cảng Quy Nhơn giao hàng."
Công ty của ba tôi chuyên khai thác quặng vàng. Cứ xong một đợt khai thác sẽ có xe tới mua. Gần đây bị ép giá nên ba tôi đem xuống cảng quy nhơn bán cho khách nước ngoài sẽ được giá hơn.
Tôi biết ý đi vào phòng để ba mẹ tôi nói chuyện thì ba tôi gọi giật lại:
"Sao con còn chưa đi nhập học?"
Mẹ kế của tôi chỉ vài chiếc vali tôi đi về chưa kịp cất nói:
"Nó chuẩn bị đồ sẵn rồi, ngày mai em định mang nó đi nhập học nhưng nó nói thích đi học nghề, em muốn xin ý kiến của anh mà gọi cho anh không được."
Chuyến công tác này ba tôi đi công tác hơn một tháng mới về vì vậy không biết tôi đã muộn thời gian nhập học. Nghe mẹ kế tôi nói ông quát lớn:
"Nghề với ngỗng cái gì, lo mà kiếm cái bằng đại học về đây cho ba rồi muốn học thêm nghề gì thì học."
Tôi đi lại đấm lưng cho ba của tôi:
"Ba cho con đi học nghề về mở Spa, mặt bằng nhà mình đẹp như thế bỏ không cũng phí. Đi học nghề chỉ mất vài tháng, có khi sang năm con lấy chồng ba lại có cháu ngoại bế rồi. Con mà đi học đại học không biết chừng đến lúc ba chống gậy con cũng chưa lấy được chồng đâu."
Nhà chúng tôi xây hai tầng kiểu thái, mặt bằng rộng mười lăm mét nằm ngay trên con phố sầm uất nhất của thành phố Pleiku.
Mẹ kế của tôi nói thêm vào:
"Anh thấy đấy, mấy đứa quanh xóm mình đi học đại học về cũng thất nghiệp ở nhà đó thôi."
Điện thoại của ba tôi đổ chuông, ba tôi lấy ra nhìn rồi nói với tôi.
"Con lớn rồi nên ba để con tự lựa chọn tương lai của mình, sướng khổ sau này con tự chịu. Ba phải đi rồi."
"Anh đi lâu không?"
"Khoảng hai, ba ngày anh về rồi ở nhà một thời gian."
Ba của tôi vừa đi thì em gái cùng cha khác mẹ với tôi tên Yến đi học về.
Yến đi quanh tôi một vòng nhìn tôi với ánh mắt dò xét:
"Giày Christian Louboutin một trăm hai mươi triệu, váy nằm trong bộ sưu tập mới nhất của Versace hai trăm năm mươi triệu. Chị của em mới đi Quy Nhơn có mấy ngày mà kiếm đâu được anh đại gia mua đồ hiệu cho vậy."
Tôi đẩy Yến ra rồi kéo vali đi về phòng mình:
"Đừng phát ngôn bừa bãi."
Tôi đóng cửa phòng lại mà vẫn nghe cái miệng của Yến oang oang bên ngoài:
"Mẹ, con nói thật đấy. Chị Phương đang khoác trên người gần bốn trăm triệu đấy."
Chưa kịp cởi đồ ra lại nghe giọng nói sang sảng của mẹ kế bên ngoài:
"Tắm nhanh nhanh ra đây nói chuyện với mẹ."
"Con biết rồi ạ!"
Lúc tôi tắm xong đi ra ngoài mẹ kế của tôi và Yến đang ngồi chờ tôi sẵn ở ghế sô pha.
Tôi đã cố tình mặc bộ quần áo dài tay để che kín dấu vết hoan ái do anh chàng kia để lại nhưng trước hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào người khiến tôi có chút chột dạ:
"Sao hai người lại nhìn con như nhìn người ngoài hành tinh như vậy?"
Yến đứng dậy tới ngồi sát bên cạnh tôi ngó nghiêng:
"Chị khai thật đi, ai mua cho chị đồ hiệu vậy?"
"Đồ đó chị mua ở shop hàng fake, không phải đồ hiệu."
"Chị đừng lừa em đấy."
"Chị lừa em làm gì, nếu em thích thì giảm cân đi rồi lấy mà mặc."
Nhắc tới cân nặng Yến tự ái đứng phất dậy bỏ đi.
Yến là đứa thích làm đẹp nhưng mỗi tội nó ăn uống vô tội vạ nên không kiểm soát được cân nặng.
Cũng may vì thế mà nó buông tha cho tôi chủ đề này.
Yến vừa đi thì đến bà Loan lên lớp tôi:
"Bây giờ con tính thế nào?"
"Con đâu biết tính thế nào."
"Tiền đi học nghề con đã làm mất hết rồi."
"Mẹ nói cho con năm trăm triệu vừa đi học nghề vừa mở tiệm, con mới học hết chưa tới năm mươi triệu. Nếu không mẹ cho con đi học đại học đi."
Nghe tôi nói đến hai chữ đại học, bà Loan lập tức cười nói.
"Thôi được rồi, mai mẹ đưa con xuống thành phố Hồ Chí Minh học nghề."
Mặc dù nói với Yến đồ tôi mua là đồ fake có giá chỉ mấy trăm ngàn, thế nhưng lúc đi vào phòng tôi vẫn lên mạng xem cách nhận diện đồ hiệu. Quả thực đúng như lời nó nói, tôi đã khoác trên người gần bốn trăm triệu, thêm bộ quần áo lót hiệu Victoria's Secret tôi mặc bên trong Yến không thấy có giá lên tới gần một trăm triệu nữa.
Câu hỏi lập tức đặt ra trong đầu tôi, người đàn ông đó là thần thánh phương nào mà có thể ném tiền qua cửa sổ vô tội vạ như vậy?
Chương 5 Bất ngờ.
Tôi không có thời gian gặm nhấm nỗi buồn bị mất đi lần đầu cho người xa lạ thậm chí tôi còn không biết tên của anh ta, ngay tối hôm sau đích thân mẹ kế của tôi đưa tôi xuống thành phố Hồ Chí Minh.
Sau một đêm di chuyển, chúng tôi đã có mặt tại miền đất hứa của tôi. Mẹ kế của tôi cũng chịu chi dẫn tôi tới Spa lớn nhất thành phố Hồ Chí Minh có tên Beauty nằm ngay ở trung tâm Quận 1 để học.
Spa Beauty là một tòa nhà bốn tầng có diện tích khá lớn. Các khóa học làm đẹp tại đây được chia theo các lĩnh vực làm đẹp khác nhau.
Tôi chọn học khóa học phun xăm thẩm mỹ trước. Khóa học này có học phí ba mươi triệu đồng, học trong ba tháng.
Mẹ kế của tôi nói học xong khóa này sẽ cho tôi học tiếp khóa chăm sóc da.
Sau khi đóng tiền học phí mẹ tôi đi tìm nhà trọ cho tôi ở.
Phải nói gần chỗ tôi học tìm nhà trọ cực khó. Yến ở nhà thì liên tục gọi điện hối mẹ tôi về vì một mình nó ở nhà sợ ma.
Tôi đành gọi điện cho bạn học cấp ba của tôi đang ở trọ tại quận Bình Thạnh tên Phúc để cầu cứu.
May mắn Phúc nói chỗ Phúc trọ có một phòng trống thế là tôi tới đó ở. Phòng tôi ở sát vách phòng của Phúc. Các phòng khác đều ở ghép hai ba người nhưng phòng của tôi và Phúc chỉ ở một người. Mấy người trong phòng trọ còn nói vui, dân Tây Nguyên toàn dân đại gia, ở trọ không cần ở ghép.
Mẹ kế chuyển khoản cho tôi thêm mười triệu để tôi đóng tiền nhà và tiền sinh hoạt.
"Tiền này với tiền hôm trước đi Quy Nhơn còn dư là đủ chi tiêu trong hai tháng đấy."
"Dạ vâng."
Tôi cũng không dám cãi lời mẹ vì tôi vừa phá mất gần năm mươi triệu của bà. Tôi suy nghĩ sẽ cố gói ghém để đủ tiền nhà và tiền sinh hoạt trong hai tháng.
Buổi tối hôm đó mẹ kế của tôi lên xe về luôn. Sợ tôi buồn, Phúc qua phòng của tôi nói chuyện.
Phúc là bạn học cùng lớp cấp ba, cậu theo tôi đăng ký nguyện vọng khoa kế toán trường đại học Tôn Đức Thắng. May mắn cả hai cùng đậu.
Khi xuống Quy Nhơn học nghề tôi chụp hình khoe trên Facebook, các bạn trong lớp tôi rất ngạc nhiên với lựa chọn của tôi trong đó có Phúc.
Phúc đã gọi điện mắng chửi tôi một trận, hiện tại được ở trọ gần tôi khiến Phúc rất vui.
"Hôm nay thứ bảy, tớ dẫn cậu đi dạo phố Nguyễn Huệ."
Tôi lắc đầu.
"Hay đi Landmark 81."
Tôi vẫn lắc đầu.
"Sao cậu giống như bà già thế? Chẳng giống lúc đi học cấp ba chút nào?"
Phúc nói đúng. Lúc còn đi học tôi là một lớp trưởng cực kỳ vui tính, suốt ngày cười đùa cùng đám bạn, nhiệt tình tham gia các hoạt động của trường lớp.
Sau sự việc xảy ra tại Quy Nhơn, tôi trầm tính hẳn. Tôi cũng không dám cho bạn bè của tôi học ở thành phố Hồ Chí Minh biết tôi vào đây học nghề ngoài Phúc.
"Có lẽ do mình nhớ nhà nên không muốn đi đâu cả."
Phúc cũng không gắng ép tôi nữa.
Tôi thích ứng với cuộc sống tại thành phố Hồ Chí Minh rất nhanh. Hàng ngày tôi đón xe buýt đi học rất nghiêm túc, tối về phòng trọ Phúc nấu cơm cho tôi ăn chỉ vì câu nói của tôi "Món canh ở đây họ nấu ngọt quá tớ ăn không quen."
Giáo trình dạy học của Spa Beauty cũng khác Spa Tiên Sa ở Quy Nhơn.
Ở Quy Nhơn tôi theo học mười lăm ngày chỉ được nhìn thợ làm đẹp cho khách và phụ thợ lấy đồ này đồ kia.
Còn ở đây chúng tôi được học lý thuyết cách vẽ chân mày đẹp, sau đó là cách vẽ chân mày phù hợp với từng loại khuôn mặt.
Đây là bài học đơn giản nhưng khó nhất. Chúng tôi đang chăm chú vẽ thì nghe tiếng nhân viên của Spa hô lên.
"Chị Huyền tới."
Ngọc Huyền là bà chủ của Spa. Tôi học được mấy ngày ở đây nhưng hôm nay mới được dịp gặp mặt.
Tôi nghĩ bà chủ chắc hẳn là người lớn tuổi không ngờ Ngọc Huyền chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi.
Dáng người của cô ta như người mẫu, gương mặt nhìn đẹp nhưng hơi đơ. Tôi nghĩ do hậu quả của việc cô ta phật thuật thẩm mỹ.
Từ đầu đến chân của cô ta đều được đắp bằng hàng hiệu, đó là kinh nghiệm xương máu này tôi có được sau khi tìm hiểu để biết giá trị của mấy món đồ người đàn ông kia cho tôi.
Ngọc Huyền đi lên phòng chúng tôi đang học ở tầng bốn nói:
"Ngày mai là lễ đính hôn của chị, chị muốn mượn sáu em đi bê tráp giúp có được không?"
Thực tế ngày mai là thứ bảy chúng tôi được nghỉ nên tôi cũng không ngại nhận lời.
"Dạ được ạ."
"Các em xuống dưới thử đồ để thợ sửa nha."
Sáng hôm sau chúng tôi tập trung tại Spa rất sớm để trang điểm sau đó được xe chở tới nhà Ngọc Huyền tại quận 2.
Tới đây tôi mới biết tại sao còn trẻ Ngọc Huyền lại sở hữu một Spa lớn như thế. Căn biệt thự của nhà cô tọa lạc trên một lô đất rộng cả ngàn mét muông, nhìn từ bên ngoài không khác một lâu đài nguy nga tráng lệ.
Ba của Ngọc Huyền tên Mai Thanh Tùng, ông là cán bộ cấp cao của sở tài nguyên và môi trường. Cô kết hôn với anh chàng tên Bình Minh, Con trai của ông Minh Hoàng chủ công ty vàng bạc đá quý lớn nhất thành phố có tên Bình Minh.
Sáu người bê tráp chúng tôi đều được trang điểm tỉ mỉ và mặc trang phục áo dài màu vàng nhạt. Còn cô dâu mặc áo dài màu đỏ.
Một chị học cùng tôi quê Trà Vinh nói với tôi:
"Ê tao thấy mày còn đẹp hơn cả nhỏ cô dâu đó."
Tôi vội bịt miệng chị ta lại:
"Chị nói bé thôi không chị Huyền đuổi em về bây giờ."
"Tao cũng thấy thế, hay mày thử đi thi hoa hậu đi." Người khác bói.
Tôi xấu hổ xua tay:
"Các chị đừng khen em nữa, coi chừng nổ mũi bây giờ."
Chúng tôi đang cười đùa thì ba mẹ của Ngọc Huyền đi ra chỗ chúng tôi nói:
"Mấy đứa đứng vào hàng đi, nhà trai tới rồi."
Nhìn theo ánh mắt của ông Thanh Tùng, tôi nhìn thấy một đoàn siêu xe nối đuôi nhau đang đi tới.
Chúng tôi nhanh chóng được người của bên tổ chức sự kiện hướng dẫn đứng vào hàng vào lối. Tôi là người đứng đầu tiên.
Ở quê tôi được nhờ đi bê quả nhiều lần nên không hề bỡ ngỡ, thậm chí tôi còn rất thích vì mỗi lần bê tráp sẽ được tiền lì xì. Có nhà chơi sang cho mỗi phong bì tới năm trăm ngàn.
Tôi nghĩ thầm nhà cô dâu giàu như vậy chắc chắn tiền lì xì sẽ rất lớn, nghĩ tới đây tôi bỗng cười tít mắt không thấy mặt trời.
"Xoảng."
Tiếng đổ vỡ ngay dưới chân mình khiến tôi ngưng cười, đập vào mắt tôi là gương mặt viết lên ba chữ "cấm tới gần" của anh chàng từng bị tôi chê "nhỏ và ngắn".
Chiếc áo dài truyền thống màu đỏ nền nã anh ta đang khoác trên người hoàn toàn không hợp với bản mặt của anh ta lúc này.
"Đi khách là đi đâu ạ?"
"Một vị khách đại gia đang có nhu cầu giải quyết nhu cầu sinh lý, nếu cô đồng ý quan hệ với họ biết đâu lại có tiền để trả tiền phòng."
"Dạ không ạ! Cảm ơn anh."
Tôi dứt khoát trả lời anh quản lý khách sạn The Sunshine sau đó chạy thẳng về phòng của mình.
Hơn nửa tháng qua, đều như vắt chanh ngày nào tôi cũng xuống quầy lễ tân tìm gặp anh quản lý khách sạn để hỏi anh ta có liên hệ được với anh Kiên hay không?
Tôi là Nguyễn Mai Phương, năm nay tôi mười tám tuổi. Tôi sinh ra tại Pleiku, Gia Lai.
Còn người đàn ông tên Kiên là gã đã đưa tôi vào tình huống chết dễ hơn sống hiện tại. Tôi xin kể lại tóm tắt cho mọi người nghe thế này.
Tôi tốt nghiệp cấp ba và thi đậu khoa kế toán của trường đại học Tôn Đức Thắng thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng đến thời điểm chuẩn bị nhập học mẹ kế tên Loan của tôi nói:
"Mục đích cuối cùng của mỗi người khi trưởng thành đều làm việc để kiếm tiền. Đi học năm năm đại học ra trường xong cũng phải xin việc làm kiếm tiền. Bỏ ra vài tháng đi học nghề rồi mở tiệm cũng kiếm tiền. Cái khác ở đây là cái nào bỏ ra ít thời gian hơn nhưng nhanh kiếm tiền hơn."
Mẹ kế của tôi nói dài dòng tôi không hiểu nên hỏi lại:
"Tóm lại ý của mẹ là gì?"
"Trung bình mỗi năm con đi học đại học hết khoảng một trăm triệu, năm năm hết gần năm trăm triệu. Con lấy số tiền đó đi học nghề rồi về mở tiệm làm chủ, chỉ cần sáu tháng sau con có thể tự kiếm được tiền. Không biết chừng bốn, năm năm sau lúc đám bạn của con học đại học ra trường con đã là tỷ phú rồi."
Nghe mẹ kế nói đến tỷ phú mắt của tôi sáng như sao.
Thực ra tôi chọn học kế toán là tính đến trường hợp ra trường sẽ làm cho công ty khai thác khoáng sản của ba tôi. Nhưng khi nghe mẹ kế phân tích, tôi quyết định không đi học đại học mà đi học một khóa Spa phun xăm thẩm mỹ và chăm sóc da tại Quy Nhơn.
Tôi chọn học ngành này bởi từ nhỏ tôi đã rất thích làm đẹp.
Ba tôi không hề biết quyết định của tôi vì ông ở lại công ty để quản lý công nhân khai thác vàng khoáng tại vùng sâu vùng xa, ở đó không có sóng điện thoại nên không tiện liên lạc.
Hành trang của tôi mang theo là bốn mươi lăm triệu trong tài khoản, trong đó học phí cả khóa học bốn mươi triệu và năm triệu là tiền ăn ở tháng đầu tiên.
Tôi đón xe khách xuống Quy Nhơn. Xui xẻo, xe đi tới đèo An Khê thì bị chết máy. Đợi đến gần tối xe vẫn chưa sửa được nên tôi và vài người quyết định xin đi nhờ xe khác.
Chúng tôi đi nhờ xe bảy chỗ của anh trai tên Kiên. Anh rất vui tính, dọc đường đi anh kể chuyện khiến chúng tôi cười ngất.
Tôi bị ấn tượng bởi chiếc răng khểnh của anh ta và việc tốt anh ta làm.
Có một chị gái bị rớt ví trên xe bị hỏng kia đã được Kiên thẳng tay rút một xấp tiền năm trăm ngàn không cần đếm đưa cho chị.
Lúc đó anh ta trong mắt tôi giống như một vị thiên sứ.
Chưa hết, tới thành phố Quy Nhơn trời đã tối nên Kiên nói tôi về phòng khách sạn anh ta thuê tháng ở tạm rồi ngày hôm sau đi tìm phòng trọ, anh còn nhấn mạnh cho tôi ở nhờ không lấy tiền.
Thấy tôi do dự Kiên lại nói:
"Tôi phải ra cảng Quy Nhơn có việc nên tối nay cô ở một mình, không cần lo tôi quấy rối đâu."
"Dạ vâng, cảm ơn anh ạ!"
Khách sạn Kiên ở là khách sạn năm sao The Sunshine nằm ngay bên bờ biển Quy Nhơn.
Sự sa hoa của khách sạn khiến tôi hoa mắt. Bốn mặt của khách sạn đều được trang trí bằng đèn màu, giữa sảnh lớn của khách sạn là chiếc đèn chùm cỡ đại bằng pha lê, từng chi tiết trong khách sạn đều sặc mùi tiền.
Tôi đúng kiểu một cô bé nhà quê lần đầu lên phố cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Kiên dẫn tôi đến quầy lễ tân nói với nhân viên:
"Tối nay em gái này sẽ ở tạm phòng của anh một đêm, em làm thủ tục check in cho em ấy đi."
Tôi chợt nhớ ra suốt chặng đường chúng tôi nói chuyện nhưng chưa giới thiệu tên, tôi nói:
"Em tên Phương."
"Anh quên mất anh chưa giới thiệu, anh tên Kiên."
Tôi đưa cho nhân viên lễ tân thẻ căn cước công dân sau đó được Kiên đưa lên phòng.
Lần đầu tiên được vào một căn phòng sang xịn tôi không dám đụng vào bất cứ thứ gì.
Kiên hướng dẫn qua cho tôi cách sử dụng các vật dụng trong phòng rồi đi ngay, lúc đó tôi mới thể hiện tính tò mò khám phá mọi ngóc ngách trong phòng.
Tận hưởng cuộc sống sang chảnh tại căn phòng có view hướng biển đẹp như tiên cảnh một đêm ngày hôm sau tôi xuống quầy lễ tân xin lại thẻ căn cước công dân thì lễ tân nói:
"Xin lỗi cô, anh Kiên không có ở đây chúng tôi không giải quyết cho cô trả phòng được, nhỡ phòng của anh ấy bị mất đồ chúng tôi không chịu trách nhiệm. Vì vậy cô không thể lấy thẻ căn cước công dân đi ạ!"
Giải thích cách nào nhân viên lễ tân cũng không chịu tôi đành tặc lưỡi, vậy thì đành ở đây tận hưởng cuộc sống của một đại gia tới khi nào anh Kiên kia quay lại vậy.
Tôi xin vào học tại Spa có tiếng nhất ở Quy Nhơn cách khách sạn The Sunshine không xa. Sau khi đóng học phí cả khóa hàng ngày tôi đến đó học, tối tôi về khách sạn ngủ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua khiến tôi quên mất mình đang ở phòng khách sạn năm sao do Kiên thuê, cho tới khi tôi ở được mười lăm ngày thì quản lý khách sạn gọi tôi xuống quầy lễ tân hỏi:
"Phòng cô đang ở hôm nay tròn một tháng chưa trả tiền phòng, phiền cô thanh toán tiền phòng cho khách sạn ạ!"
"Phòng này anh Kiên thuê, anh ấy cho tôi ở nhờ."
"Hiện tại chúng tôi không liên lạc được với anh Kiên. Mà người đang ở phòng này rõ ràng là cô vì vậy chúng tôi buộc phải lấy tiền của cô ạ!"
Nghe tới đây đầu óc của tôi bỗng choáng váng. Khách sạn không liên lạc được với anh ta thì làm sao tôi liên lạc được? Tôi đâu biết gì về anh ta ngoài cái tên.
Ý thức được chuyện không hay tôi cố gắng giữ bình tỉnh hỏi anh quản lý:
"Vậy tiền phòng tôi đang ở một tháng bao nhiêu tiền ạ?"
"Phòng cô đang ở là phòng VIP có giá ba triệu sáu trăm ngàn đồng một ngày đêm, một tháng chị phải trả một trăm lẻ tám triệu đồng ạ!"
Tôi giống như vừa bị quản lý khách sạn đập cho một gậy vào đầu, khó khăn lắm tôi mới mở miệng nói:
"Xin anh cho tôi thời gian để tôi nghĩ cách ạ!"
Những ngày tiếp theo tôi luôn sống trong hoang mang sợ hãi vì vậy tôi cũng không có tâm trạng để đi học.
Cả ngày tôi cầm điện thoại trên tay hết gọi cho ba lại gọi vào số của Kiên mà tôi xin được của quản lý khách sạn, nhưng cả hai người đều luôn trong tình trạng không liên lạc được.
Tôi có gọi về cho mẹ kế mấy lần nhưng nghe bà luôn miệng dặn tôi phải chi tiêu tiết kiệm, ba của tôi cả tháng chưa về nhà nên bà cũng đang kẹt tiền là tôi không dám mở miệng nói sự thật.
Cuối cùng tôi quyết định tới chỗ học xin lại học phí vì lý do mẹ ở quê ốm yếu tôi không thể tiếp tục theo học, để trả bớt cho khách sạn. Sau một hồi khóc lóc năn nỉ, giám đốc Spa nơi tôi theo học cũng trả lại cho tôi một nửa số tiền là hai mươi triệu đồng.
Lúc đưa hai mươi triệu đồng cho quản lý của khách sạn The Sunshine thì tôi nhận được gợi ý "đi khách" của anh nhưng tôi lập tức từ chối.
Mẹ ruột của tôi bỏ đi từ ngày tôi còn nhỏ. Tôi sống cùng ba, mẹ kế và một em gái kém tôi một tuổi. Mẹ kế rất ít quan tâm tới chuyện của tôi, những vấn đề tâm lý của con gái thường là ba tôi dạy bảo.
Ba nói ít nhưng câu nào cũng khiến tôi nhớ mãi.
Ba nói "Thứ quý giá nhất của người con gái là lần đầu tiên, mất đi lần đầu sẽ mất đi giá trị".
Bởi vậy từ "đi khách" ám ảnh khiến tôi không thể nào chợp mắt nổi. Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, trưa hôm sau tôi cũng quyết định xuống quầy lễ tân tìm quản lý của khách sạn.
"Em đồng ý đi khách nhưng với điều kiện đủ để trả tiền phòng."
Sai lầm đầu tiên trong đời khiến tôi phải chấp nhận mất đi giá trị của người con gái.
Chương 2 Chơi chùa một đêm
"Để tôi hỏi anh ta xem có thể đáp ứng điều kiện của cô không."
"Dạ vâng, cảm ơn anh."
Quản lý của khách sạn lấy điện thoại ra thực hiện một cuộc gọi sau đó anh ta nói với tôi:
"Anh ấy đồng ý điều kiện của cô. Ngoài ra anh ấy nói nếu cô phục vụ tốt anh ấy sẽ bo thêm."
"Phục vụ tốt". Mười tám nồi bánh chưng tôi còn chưa được con trai nắm tay thì lấy đâu ra kinh nghiệm mà phục vụ tốt?
"Xin hỏi vị khách tôi phục vụ bao nhiêu tuổi ạ?"
"Sao? Cô muốn đổi ý?"
"Tôi chỉ muốn biết tuổi tác để biết cách xưng hô thôi ạ!"
"Tôi chỉ có thể tiết lộ cho cô đó là đàn ông, muốn đi hay không tùy cô."
Tôi muốn chửi tục với anh ta một tiếng. Đương nhiên tôi biết đó là đàn ông, nhưng ít ra tôi cũng nên được biết lần đầu tiên của tôi là bán cho một thanh niên hay một ông già chứ?
Mặc dù rất muốn bùng nổ nhưng lúc này chẳng còn phương án nào khác buộc tôi phải cố rặn ra hai từ:
"Tôi đi."
Hiện tại đang buổi trưa, còn mấy tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ hẹn với khách. Trong đầu tôi luôn hỗn loạn những câu hỏi vị khách mà tôi sẽ phục vụ già hay trẻ? Gầy hay béo? Đẹp trai hay xấu trai? Có biến thái hay không?
Cho tới khi sắp tới giờ hẹn tôi mới lên mạng tìm hiểu cách phục vụ đàn ông.
Lúc đầu tôi còn không dám nhìn vào màn hình điện thoại xem cách phục vụ đàn ông, nhưng không xem lại không biết phục vụ người ta thế nào vì vậy tôi đành cắn răng làm liều.
Sau khi coi vài bộ phim đen sau đó kiếm cái gì đó ăn rồi đi tắm rửa sạch sẽ, tiếp đến chọn một bộ đồ đẹp nhất mặc vào.
Phòng của khách nằm trên tầng cao nhất của khách sạn The Sunshine, ngay phía trên tầng tôi ở.
Đứng trước cửa một hồi lâu tôi mới có dũng khí đưa tay lên nhấn chuông.
"Vào đi."
Cửa không khóa, tôi run rẩy đẩy cửa bước vào trong phòng. Căn phòng này là phòng tổng thống duy nhất của khách sạn rộng gấp mấy lần phòng tôi đang ở. Nội thất trong phòng cũng cực kỳ sa hoa.
Đang hồi hộp suy đoán diện mạo của người mình phục vụ sẽ như thế nào thì đập vào mắt tôi là một nam thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Anh ta đang ngồi tựa lưng ở đầu giường uống rượu.
Có lẽ anh ta vừa tắm xong nên trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đầu tóc cũng ướt rượt. Cơ bụng tám múi, ngũ quan đẹp như tượng tạc mũi cao, mày kiếm, môi mỏng, mặt góc cạnh, đặc biệt là đôi mắt đen láy vô cùng huyền bí.
Tôi thầm nghĩ, coi như bán lần đầu tiên cho anh chàng đẹp trai hơn cả ca sĩ idol Hàn Quốc của tôi cũng không đến nỗi thiệt thân.
Chỉ có điều nhìn anh ta tôi lại liên tưởng đến đại ca xã hội đen trên phim truyền hình tôi thường xem. Từ nét mặt, ánh mắt đến đến khí chất phát ra từ người anh ta đều lạnh lùng. Nhìn tổng thể anh ta giống như một tảng băng di động.
Tôi thấy vậy bẽn lẽn lên tiếng:
"Em chào anh ạ!"
Ánh mắt lười biếng của anh ta quét qua người tôi:
"Vào tắm đi."
lời nói của anh ta phát ra khiến tôi cảm giác giống như một trận bão tuyết quét qua người tôi, tôi ngoan ngoãn đáp:
"Dạ vâng."
Thực ra tôi đã tắm cả tiếng đồng hồ mới lên phòng của anh ta, nhưng hiện tại tôi nào dám cãi lại lệnh của anh ta. Dù sao đây cũng là cơ hội để tôi lấy lại cảm giác của mình khi vừa bị một trận bão tuyết càn quét.
Tôi cố tình tắm thật lâu, lúc đi ra tôi chỉ quấn một cái khăn tắm đủ để che hai bộ phận nhạy cảm trên người của mình. Lần đầu tiên không mặc đồ đứng trước mặt người xa lạ tôi như bị lú, tôi cứ đứng như trời trồng bên cạnh giường.
Ánh mắt của anh ta như tia X quét trên người tôi từ đầu tới chân sau đó buông ra một câu:
"Cô đứng đấy là để đợi tôi phục vụ cô đấy à?"
Lời nói của anh ta khiến tôi sợ đến mức lập tức nhảy lên giường ngồi đối diện anh ta.
Anh ta ngửa cổ uống hết ly rượu trong tay rồi đặt ly lên chiếc bàn cạnh đầu giường sau đó nhìn nhả ra từng tiếng:
"Số tiền tôi bỏ ra để cô phục vụ tôi không ít. Đừng làm tôi thất vọng."
Ý thức được người đàn ông đang thiếu kiên nhẫn tôi liền cởi chiếc khăn tắm trên người tôi xuống rồi ngồi lên đùi của anh ta. Cả người tôi không ngừng run rẩy như gà bị cắt tiết.
"Cút."
Anh ta tức giận quát lên với tôi một tiếng.
Tôi đi bán thân cho anh ta mà cứ như bị hãm hiếp vì vậy mới khiến anh ta điên tiết quát đuổi.
Tôi lúc này giống như một người sắp chết đuối vớ được một chiếc phao cứu sinh, tôi không còn con đường nào khác là phải bấu víu lấy nó.
Tôi cố nhớ lại những kiến thức vừa tham khảo được trên mạng rồi xem anh ta là đối tượng để thực hành.
Tôi nhanh chóng áp môi mình lên môi anh ta hôn trước khi bị anh ta nổi điên tống cổ ra khỏi phòng.
Mùi rượu từ khoang miệng xen lẫn mùi hương của anh ta giống như một loại chất kích thích khiến tôi nhanh chóng quên đi nỗi sợ hãi.
Tôi đưa lưỡi vào trong khoang miệng của anh thăm dò. Thấy anh ta không phản đối còn phối hợp cùng tôi khiến tôi mạnh dạn hơn đặt hai tay lên ngực của anh ta mơn trớn.
Tôi thừa nhận mình là học sinh giỏi trong chuyện này, mới tiếp thu lý thuyết vài tiếng đồng hồ trước mà hiện tại tôi đã thực hành rất giỏi.
Miệng và hai tay của tôi không ngừng kích thích các điểm nhạy cảm trên khắp cơ thể của anh ta khiến anh ta không kìm được mà rên rỉ liên hồi, đặc biệt là lúc tôi dùng miệng để chăm sóc người anh em của anh ta.
Từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy vật kiêu hãnh của đàn ông. So với của mấy nam diễn viên tôi xem tham khảo thì của anh to và dài hơn. Nó giống như một thỏi nam châm khiến tôi không ngừng tò mò khám phá nó. Điều đó càng khiến anh ta bị kích thích.
Trước một nam thần như anh ta bản thân tôi cũng bị kích thích không ít, một loại cảm giác xưa nay chưa từng xảy ra ở bản thân tôi. Chỉ tiếc điều đó lại xảy ra với một người tôi không hề quen biết và trong tình huống vô cùng xấu hổ là tôi đang bán thân.
Tới công đoạn quan trọng nhất là đưa người anh em của anh vào bên trong cơ thể tôi thì tôi loay hoay cả buổi không cách nào thực hiện được.
Anh ta giành thế chủ động đè tôi xuống dưới thân. Ánh mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn tôi khiến tôi bất giác xấu hổ vội nhắm mắt lại.
Thời điểm anh ta điều khiển người anh em của anh ta đi vào bên trong cơ thể của tôi giống như có thanh kiếm đang xuyên vào bên trong cơ thể của tôi vậy. Tôi đau tới mức hét lên với anh ta:
"Anh nhẹ thôi, tôi đau."
Tôi tưởng anh ta sẽ nổi điên lên với tôi không ngờ anh ta cũng dừng lại, anh ta tìm đến miệng của tôi nhẹ nhàng hôn giống như tôi là người yêu của anh ta vậy.
Thấy cơ thể của tôi chuyển biến anh ta mới từ từ vận động.
Suốt đêm anh ta như một con thú hoang bộc lộ hết bản chất của mình cưỡi trên người tôi hết lần này tới lần khác. Những cú đẩy hông mạnh mẽ tưởng chừng có thể nghiền nát cơ thể tôi.
Còn tôi bị vẻ đẹp trai của anh ta thôi miên nên tôi rất hưởng ứng, nhưng cũng chỉ được lúc đầu. Về sau sức của tôi không thể đọ được với sức trâu anh ta, tôi mệt quá lả đi để anh ta muốn làm gì tôi thì làm.
Sáng sớm hôm sau tôi không mở mắt nổi. Tôi cử động thử chân tay xem anh ta có còn nằm bên cạnh mình hay không, phát hiện giường bên cạnh trống không tôi giật mình hoảng hốt.
Không lẽ tôi lại bị anh ta lừa chơi chùa một đêm?
Chương 3 Vừa nhỏ vừa ngắn.
Tôi vội mở mắt ra xem xét thì thấy anh ta đang ngồi gần đó nhìn tôi chằm chằm giống như thú giữ đang nhìn con mồi. Dù là biểu cảm dọa người nhưng trông anh ta cực kỳ đẹp trai.
Tôi thở phào một hơi, xem ra tôi còn may mắn vì không bị anh ta lừa gạt.
Tôi cố ngồi dậy nhưng vì cơ thể đau mỏi khiến tôi ngồi dậy một cách khó khăn.
Đúng lúc này điện thoại của anh ta đổ chuông. Anh ta không thèm đi nơi khác nghe điện thoại mà vẫn ngồi tại chỗ nghe máy, ánh mắt anh ta vẫn không hề rời khỏi người tôi.
"A lô."
Không biết đầu bên kia nói gì? Anh ta đáp lại với giọng bất cần đời:
"Nói chuyện người lớn đâu cần con phải có mặt."
Đầu bên kia nói gì đó anh ta tiếp tục đáp lại, giọng điệu có phần mỉa mai:
"Ba nói với cô ta hôm nào động phòng con chắc chắn sẽ có mặt."
Dứt lời anh ta liền cúp máy.
Trong suốt quá trình nói chuyện điện thoại, ánh mắt của anh ta vẫn giám sát nhất cử nhất động của tôi.
Bất chấp chiếc máy soi đang bắn về phía mình, bất chấp hiện tại tôi đang trần như nhộng, tôi tung chăn ra khỏi người để xuống giường. Đập vào mắt tôi là vết máu đỏ chói mắt và loang lổ chất dịch trên tấm ga giường trắng tinh.
Giây phút anh ta cướp đi lần đầu tiên của tôi, tôi không khóc nhưng khi nhìn thấy dấu vết này không hiểu sao nước mắt tôi cứ vậy ứa ra.
Tôi chính thức trở thành đàn bà, như lời của ba nói thì tôi đã mất đi giá trị của người phụ nữ.
Vừa rời khỏi ghế nhà trường, tôi không ngờ lại nhận được bài học đắt giá như vậy.
Giá như mẹ của tôi không bỏ đi! Giá như mẹ kế của tôi quan tâm đến tôi! Giá như tôi gọi điện được cho ba! Giá như tôi không tin người thì tôi sẽ không phải trả một cái giá đắt như vậy.
Những uất ức trong lòng khiến tôi không kìm được mà khóc lớn.
Thấy tôi khóc anh ta tưởng tôi khóc vì đau, nét mặt anh ta có chút chuyển biến:
"Đau sao? Có cần đi bác sĩ không?"
Tôi lau hai hàng nước mắt dứt khoát lắc đầu.
Chân của tôi chưa kịp chạm chân xuống nền nhà thì bị anh ta ôm bổng người lên rồi đưa tôi đi vào phòng tắm.
Đích thân anh ta tắm rửa cho tôi, sau đó thì lấy khăn lau cho tôi rồi lại ôm tôi ra ngoài.
"Mặc vào đi." Anh ta chỉ vào chiếc túi xách đặt trên bàn ra lệnh.
Vẫn là giọng nói lạnh như băng khiến tôi không dám phản kháng.
Tôi cầm túi xách lên xem thì thấy có chiếc váy, có cả quần áo lót và một đôi giày.
"Không muốn mặc thì để vậy đi ra ngoài."
Nói rồi anh ta lập tức xoay người đi ra ngoài.
"Tôi mặc, tôi mặc."
Tôi đâu có bị điên mà dám trần như nhộng đi ra ngoài. Vậy nên không cần biết anh ta còn đứng đó hay đã đi rồi, tôi nhanh chóng mặc đồ vào.
Nhìn trong gương tôi không nhận ra người đó là mình. Người ta nói người đẹp vì lụa quả không sai. Chiếc váy xòe màu hồng nhạt như biến tôi thành một nàng công chúa trong chuyện cổ tích.
Trước đây tôi vẫn thường được thầy cô và các bạn ở trường gọi là hoa khôi nhưng lúc này đây tôi thấy mình còn đẹp ngang ngửa cả hoa hậu.
"Cho cô mười phút để lấy đồ, tôi chờ cô dưới quầy lễ tân."
Anh ta vừa dứt lời thì tôi nhanh như một cơn gió chạy về phòng dọn đồ của mình.
Tôi ý thức được mười phút mà anh ta vừa nói có giá trị tới gần một trăm triệu vì vậy tôi lấy hết công xuất của mình thu gom đồ đạc vào chiếc va li.
Xách chiếc vali cồng kềnh đi xuống quầy lễ tân tôi đã thấy anh ta đã đứng đó.
Anh ta mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi bên trong cũng màu đen, giày đen, thêm cái bộ mặt dọa trẻ con của anh ta nữa khiến cho hai cô nhân viên lễ tân và anh quản lý khách sạn đứng gần đó như bị anh ta làm cho đông đá.
Ông trời cũng không công bằng, đã ban cho anh ta gương mặt đẹp không góc chết lại còn thưởng cho anh ta dáng người như người mẫu. Nhìn vào anh ta tôi lại nhớ tới một đêm cùng anh ta cuồng loạn bất giác mặt của tôi cũng đỏ bừng.
Anh ta nhìn đồng hồ rồi buông ra một câu:
"Rất đúng giờ."
Lúc này tôi rất muốn chửi anh ta một trận, anh ta đâu biết tôi đã phải làm thế nào với mười phút mà anh ta đưa ra.
Tôi kìm nén bản thân lấy thẻ phòng trả lại cho nhân viên lễ tân.
Tôi quay qua hỏi anh quản lý khách sạn đứng gần đó:
"Vậy là tôi hết nợ các anh rồi phải không?"
"Dạ hết rồi."
Lễ tân cũng không nhắc tôi chuyện có sợ tơi lấy đồ của Kiên hay không nên tôi cũng không cần quan tâm.
Tôi như vừa trút được gánh nặng xuống khỏi người lập tức kéo vali đi mà không thèm chào ai lấy một tiếng.
Nghĩ tới chuyện gì tôi xoay người hỏi anh ta:
"Hôm qua anh quản lý nói nếu tôi phục vụ tốt sẽ được bo thêm."
Anh quản lý nghe tôi nhắc đến tên thì cúi gằm mặt xuống, hai tai của anh ta cũng đỏ như gấc.
Anh khách của tôi trước sau như một, nét mặt không hề chuyển biến.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi nhả ra bốn tiếng:
"Kỹ thuật yếu kém."
Dứt lời anh ta đi thẳng về phía chiếc xe đang đợi trước sảnh khách sạn.
Tôi có cảm giác giống như vừa bị anh ta dội cho một gáo nước lạnh.
Vì câu "phục vụ tốt" mà tôi đã phải mò vào loại phim đen mà xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ tới để học hỏi, rồi sợ không làm vừa ý anh ta sẽ không trả tiền phòng giúp mà tôi đã vận dụng hết những gì vừa học được để phục vụ anh ta.
Nhưng thứ mà tôi nhận được từ anh ta lại là chê tôi "kỹ thuật yếu kém". Chẳng phải hồi tối anh ta rên rỉ không ngừng vì kỹ thuật học mót của tôi đó sao?
Hiện tại không còn nợ nần gì ai tôi chẳng cần phải sợ. Anh ta cắn tôi một miếng tôi đương nhiên cắn trả anh ta một miếng. Lúc anh ta đi ngang qua người tôi, tôi cố tình nói thật lớn:
"Còn anh, kỹ thuật yếu kém không nói, cái đó của anh vừa nhỏ vừa ngắn khiến tôi chẳng có cảm giác gì."
Thực tế so với mấy anh chàng trong mấy bộ phim đen tôi xem để tham khảo thì của anh ta hơn rất nhiều.
Hồi tối anh ta làm tôi tới mức rên rỉ không ngừng. Tôi thừa nhận lúc đầu tôi chỉ là bắt chước trong phim tôi xem để khiến anh ta hài lòng, nhưng về sau là do anh làm cho tôi thỏa mãn.
Đương nhiên anh ta biết điều đó, nhưng những người quanh đây đâu ai biết vì vậy họ tin vào lời tôi vừa nói.
Nhân viên lễ tân, quản lý khách sạn và cả anh bảo vệ canh gác gần đó nhịn cười tới mức mặt mày đỏ au.
Mặt của anh ta thì đen hơn đít nồi, ánh mắt hình viên đạn của anh ta lập tức bắn về phía tôi.
Chương 4 Thần thánh phương nào
Tôi không quan tâm tới anh ta mà hiên ngang kéo va li đi.
Lúc đứng trước khách sạn The Sunshine chờ taxi, cơn đau phía hạ thân và cơn đói tập kích khiến tôi tím tái mặt mày. Tôi tìm đến hàng quán gần đó ngồi nghỉ ngơi một lát cho cơn đau vơi bớt sau đó tôi ăn trưa rồi mới đón xe khách về quê.
Trên đường về tôi cố nghĩ ra đủ mọi lý do để đối phó với mẹ kế của tôi.
Không nằm ngoài dự đoán, nhìn thấy tôi, mẹ kế của tôi như nhìn thấy quỷ:
"Sao con lại về rồi?"
Tôi làm bộ thương tâm vừa nói vừa khóc:
"Con xin lỗi đã làm cho mẹ thất vọng nhưng chỗ con theo học làm ăn thiếu uy tín, khách hàng xăm môi bị hỏng kéo tới đập phá Spa khiến con thiếu chút nữa thì đi chầu ông bà rồi."
"Con học ở Spa nào mà làm không uy tín?"
"Thì Spa Tiên Sa hồi mẹ với bác Hạnh đi xăm môi với xăm mày đó."
Tôi còn đưa ra một bức hình chụp để làm chứng.
Thực ra bức hình này tôi chụp được hôm người đàn ông nọ đem người tình đi chăm sóc da bị vợ bắt được. Bà vợ tới đánh ghen khiến mọi người tới xem đông đen. Không ngờ bức hình đó lại có ích với tôi vào lúc này như vậy.
"Thế có lấy lại được tiền học phí không?"
"Chị chủ không may bị thương phải nhập viện. Con còn mạng về được đến đây là hên rồi, mấy đứa theo học với con cũng nghỉ ngang như con hết."
Nghe tôi nói như vậy mẹ kế khóc bù lu bù loa lên:
"Số tiền bốn mươi triệu mà con nghĩ là bốn triệu hay sao mà nói bỏ là bỏ ngay như thế?"
"Có chuyện gì mà ầm ĩ cả nhà như thế?"
Ba tôi tay xách cặp bước vào nhà hỏi.
"Con chào ba."
Mẹ kế của tôi lập tức thay đổi thái
độ, bà nở nụ tươi như hoa đi tới cầm cặp và cởi áo vest cho ba của tôi:
"Sao anh về mà không báo trước với em một tiếng để em đi chợ mua đồ nấu ăn. Em với cái Phương đang nói chuyện, sao anh đi lâu như vậy mà không về thăm nhà?"
Thấy mẹ kế nháy mắt với tôi, tôi hiểu ý nói:
"Mấy hôm con gọi cho ba miết mà không được."
Ba tôi phất tay.
"Không cần nấu cho anh đâu, anh chỉ ghé nhà một lát rồi theo xe xuống cảng Quy Nhơn giao hàng."
Công ty của ba tôi chuyên khai thác quặng vàng. Cứ xong một đợt khai thác sẽ có xe tới mua. Gần đây bị ép giá nên ba tôi đem xuống cảng quy nhơn bán cho khách nước ngoài sẽ được giá hơn.
Tôi biết ý đi vào phòng để ba mẹ tôi nói chuyện thì ba tôi gọi giật lại:
"Sao con còn chưa đi nhập học?"
Mẹ kế của tôi chỉ vài chiếc vali tôi đi về chưa kịp cất nói:
"Nó chuẩn bị đồ sẵn rồi, ngày mai em định mang nó đi nhập học nhưng nó nói thích đi học nghề, em muốn xin ý kiến của anh mà gọi cho anh không được."
Chuyến công tác này ba tôi đi công tác hơn một tháng mới về vì vậy không biết tôi đã muộn thời gian nhập học. Nghe mẹ kế tôi nói ông quát lớn:
"Nghề với ngỗng cái gì, lo mà kiếm cái bằng đại học về đây cho ba rồi muốn học thêm nghề gì thì học."
Tôi đi lại đấm lưng cho ba của tôi:
"Ba cho con đi học nghề về mở Spa, mặt bằng nhà mình đẹp như thế bỏ không cũng phí. Đi học nghề chỉ mất vài tháng, có khi sang năm con lấy chồng ba lại có cháu ngoại bế rồi. Con mà đi học đại học không biết chừng đến lúc ba chống gậy con cũng chưa lấy được chồng đâu."
Nhà chúng tôi xây hai tầng kiểu thái, mặt bằng rộng mười lăm mét nằm ngay trên con phố sầm uất nhất của thành phố Pleiku.
Mẹ kế của tôi nói thêm vào:
"Anh thấy đấy, mấy đứa quanh xóm mình đi học đại học về cũng thất nghiệp ở nhà đó thôi."
Điện thoại của ba tôi đổ chuông, ba tôi lấy ra nhìn rồi nói với tôi.
"Con lớn rồi nên ba để con tự lựa chọn tương lai của mình, sướng khổ sau này con tự chịu. Ba phải đi rồi."
"Anh đi lâu không?"
"Khoảng hai, ba ngày anh về rồi ở nhà một thời gian."
Ba của tôi vừa đi thì em gái cùng cha khác mẹ với tôi tên Yến đi học về.
Yến đi quanh tôi một vòng nhìn tôi với ánh mắt dò xét:
"Giày Christian Louboutin một trăm hai mươi triệu, váy nằm trong bộ sưu tập mới nhất của Versace hai trăm năm mươi triệu. Chị của em mới đi Quy Nhơn có mấy ngày mà kiếm đâu được anh đại gia mua đồ hiệu cho vậy."
Tôi đẩy Yến ra rồi kéo vali đi về phòng mình:
"Đừng phát ngôn bừa bãi."
Tôi đóng cửa phòng lại mà vẫn nghe cái miệng của Yến oang oang bên ngoài:
"Mẹ, con nói thật đấy. Chị Phương đang khoác trên người gần bốn trăm triệu đấy."
Chưa kịp cởi đồ ra lại nghe giọng nói sang sảng của mẹ kế bên ngoài:
"Tắm nhanh nhanh ra đây nói chuyện với mẹ."
"Con biết rồi ạ!"
Lúc tôi tắm xong đi ra ngoài mẹ kế của tôi và Yến đang ngồi chờ tôi sẵn ở ghế sô pha.
Tôi đã cố tình mặc bộ quần áo dài tay để che kín dấu vết hoan ái do anh chàng kia để lại nhưng trước hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào người khiến tôi có chút chột dạ:
"Sao hai người lại nhìn con như nhìn người ngoài hành tinh như vậy?"
Yến đứng dậy tới ngồi sát bên cạnh tôi ngó nghiêng:
"Chị khai thật đi, ai mua cho chị đồ hiệu vậy?"
"Đồ đó chị mua ở shop hàng fake, không phải đồ hiệu."
"Chị đừng lừa em đấy."
"Chị lừa em làm gì, nếu em thích thì giảm cân đi rồi lấy mà mặc."
Nhắc tới cân nặng Yến tự ái đứng phất dậy bỏ đi.
Yến là đứa thích làm đẹp nhưng mỗi tội nó ăn uống vô tội vạ nên không kiểm soát được cân nặng.
Cũng may vì thế mà nó buông tha cho tôi chủ đề này.
Yến vừa đi thì đến bà Loan lên lớp tôi:
"Bây giờ con tính thế nào?"
"Con đâu biết tính thế nào."
"Tiền đi học nghề con đã làm mất hết rồi."
"Mẹ nói cho con năm trăm triệu vừa đi học nghề vừa mở tiệm, con mới học hết chưa tới năm mươi triệu. Nếu không mẹ cho con đi học đại học đi."
Nghe tôi nói đến hai chữ đại học, bà Loan lập tức cười nói.
"Thôi được rồi, mai mẹ đưa con xuống thành phố Hồ Chí Minh học nghề."
Mặc dù nói với Yến đồ tôi mua là đồ fake có giá chỉ mấy trăm ngàn, thế nhưng lúc đi vào phòng tôi vẫn lên mạng xem cách nhận diện đồ hiệu. Quả thực đúng như lời nó nói, tôi đã khoác trên người gần bốn trăm triệu, thêm bộ quần áo lót hiệu Victoria's Secret tôi mặc bên trong Yến không thấy có giá lên tới gần một trăm triệu nữa.
Câu hỏi lập tức đặt ra trong đầu tôi, người đàn ông đó là thần thánh phương nào mà có thể ném tiền qua cửa sổ vô tội vạ như vậy?
Chương 5 Bất ngờ.
Tôi không có thời gian gặm nhấm nỗi buồn bị mất đi lần đầu cho người xa lạ thậm chí tôi còn không biết tên của anh ta, ngay tối hôm sau đích thân mẹ kế của tôi đưa tôi xuống thành phố Hồ Chí Minh.
Sau một đêm di chuyển, chúng tôi đã có mặt tại miền đất hứa của tôi. Mẹ kế của tôi cũng chịu chi dẫn tôi tới Spa lớn nhất thành phố Hồ Chí Minh có tên Beauty nằm ngay ở trung tâm Quận 1 để học.
Spa Beauty là một tòa nhà bốn tầng có diện tích khá lớn. Các khóa học làm đẹp tại đây được chia theo các lĩnh vực làm đẹp khác nhau.
Tôi chọn học khóa học phun xăm thẩm mỹ trước. Khóa học này có học phí ba mươi triệu đồng, học trong ba tháng.
Mẹ kế của tôi nói học xong khóa này sẽ cho tôi học tiếp khóa chăm sóc da.
Sau khi đóng tiền học phí mẹ tôi đi tìm nhà trọ cho tôi ở.
Phải nói gần chỗ tôi học tìm nhà trọ cực khó. Yến ở nhà thì liên tục gọi điện hối mẹ tôi về vì một mình nó ở nhà sợ ma.
Tôi đành gọi điện cho bạn học cấp ba của tôi đang ở trọ tại quận Bình Thạnh tên Phúc để cầu cứu.
May mắn Phúc nói chỗ Phúc trọ có một phòng trống thế là tôi tới đó ở. Phòng tôi ở sát vách phòng của Phúc. Các phòng khác đều ở ghép hai ba người nhưng phòng của tôi và Phúc chỉ ở một người. Mấy người trong phòng trọ còn nói vui, dân Tây Nguyên toàn dân đại gia, ở trọ không cần ở ghép.
Mẹ kế chuyển khoản cho tôi thêm mười triệu để tôi đóng tiền nhà và tiền sinh hoạt.
"Tiền này với tiền hôm trước đi Quy Nhơn còn dư là đủ chi tiêu trong hai tháng đấy."
"Dạ vâng."
Tôi cũng không dám cãi lời mẹ vì tôi vừa phá mất gần năm mươi triệu của bà. Tôi suy nghĩ sẽ cố gói ghém để đủ tiền nhà và tiền sinh hoạt trong hai tháng.
Buổi tối hôm đó mẹ kế của tôi lên xe về luôn. Sợ tôi buồn, Phúc qua phòng của tôi nói chuyện.
Phúc là bạn học cùng lớp cấp ba, cậu theo tôi đăng ký nguyện vọng khoa kế toán trường đại học Tôn Đức Thắng. May mắn cả hai cùng đậu.
Khi xuống Quy Nhơn học nghề tôi chụp hình khoe trên Facebook, các bạn trong lớp tôi rất ngạc nhiên với lựa chọn của tôi trong đó có Phúc.
Phúc đã gọi điện mắng chửi tôi một trận, hiện tại được ở trọ gần tôi khiến Phúc rất vui.
"Hôm nay thứ bảy, tớ dẫn cậu đi dạo phố Nguyễn Huệ."
Tôi lắc đầu.
"Hay đi Landmark 81."
Tôi vẫn lắc đầu.
"Sao cậu giống như bà già thế? Chẳng giống lúc đi học cấp ba chút nào?"
Phúc nói đúng. Lúc còn đi học tôi là một lớp trưởng cực kỳ vui tính, suốt ngày cười đùa cùng đám bạn, nhiệt tình tham gia các hoạt động của trường lớp.
Sau sự việc xảy ra tại Quy Nhơn, tôi trầm tính hẳn. Tôi cũng không dám cho bạn bè của tôi học ở thành phố Hồ Chí Minh biết tôi vào đây học nghề ngoài Phúc.
"Có lẽ do mình nhớ nhà nên không muốn đi đâu cả."
Phúc cũng không gắng ép tôi nữa.
Tôi thích ứng với cuộc sống tại thành phố Hồ Chí Minh rất nhanh. Hàng ngày tôi đón xe buýt đi học rất nghiêm túc, tối về phòng trọ Phúc nấu cơm cho tôi ăn chỉ vì câu nói của tôi "Món canh ở đây họ nấu ngọt quá tớ ăn không quen."
Giáo trình dạy học của Spa Beauty cũng khác Spa Tiên Sa ở Quy Nhơn.
Ở Quy Nhơn tôi theo học mười lăm ngày chỉ được nhìn thợ làm đẹp cho khách và phụ thợ lấy đồ này đồ kia.
Còn ở đây chúng tôi được học lý thuyết cách vẽ chân mày đẹp, sau đó là cách vẽ chân mày phù hợp với từng loại khuôn mặt.
Đây là bài học đơn giản nhưng khó nhất. Chúng tôi đang chăm chú vẽ thì nghe tiếng nhân viên của Spa hô lên.
"Chị Huyền tới."
Ngọc Huyền là bà chủ của Spa. Tôi học được mấy ngày ở đây nhưng hôm nay mới được dịp gặp mặt.
Tôi nghĩ bà chủ chắc hẳn là người lớn tuổi không ngờ Ngọc Huyền chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi.
Dáng người của cô ta như người mẫu, gương mặt nhìn đẹp nhưng hơi đơ. Tôi nghĩ do hậu quả của việc cô ta phật thuật thẩm mỹ.
Từ đầu đến chân của cô ta đều được đắp bằng hàng hiệu, đó là kinh nghiệm xương máu này tôi có được sau khi tìm hiểu để biết giá trị của mấy món đồ người đàn ông kia cho tôi.
Ngọc Huyền đi lên phòng chúng tôi đang học ở tầng bốn nói:
"Ngày mai là lễ đính hôn của chị, chị muốn mượn sáu em đi bê tráp giúp có được không?"
Thực tế ngày mai là thứ bảy chúng tôi được nghỉ nên tôi cũng không ngại nhận lời.
"Dạ được ạ."
"Các em xuống dưới thử đồ để thợ sửa nha."
Sáng hôm sau chúng tôi tập trung tại Spa rất sớm để trang điểm sau đó được xe chở tới nhà Ngọc Huyền tại quận 2.
Tới đây tôi mới biết tại sao còn trẻ Ngọc Huyền lại sở hữu một Spa lớn như thế. Căn biệt thự của nhà cô tọa lạc trên một lô đất rộng cả ngàn mét muông, nhìn từ bên ngoài không khác một lâu đài nguy nga tráng lệ.
Ba của Ngọc Huyền tên Mai Thanh Tùng, ông là cán bộ cấp cao của sở tài nguyên và môi trường. Cô kết hôn với anh chàng tên Bình Minh, Con trai của ông Minh Hoàng chủ công ty vàng bạc đá quý lớn nhất thành phố có tên Bình Minh.
Sáu người bê tráp chúng tôi đều được trang điểm tỉ mỉ và mặc trang phục áo dài màu vàng nhạt. Còn cô dâu mặc áo dài màu đỏ.
Một chị học cùng tôi quê Trà Vinh nói với tôi:
"Ê tao thấy mày còn đẹp hơn cả nhỏ cô dâu đó."
Tôi vội bịt miệng chị ta lại:
"Chị nói bé thôi không chị Huyền đuổi em về bây giờ."
"Tao cũng thấy thế, hay mày thử đi thi hoa hậu đi." Người khác bói.
Tôi xấu hổ xua tay:
"Các chị đừng khen em nữa, coi chừng nổ mũi bây giờ."
Chúng tôi đang cười đùa thì ba mẹ của Ngọc Huyền đi ra chỗ chúng tôi nói:
"Mấy đứa đứng vào hàng đi, nhà trai tới rồi."
Nhìn theo ánh mắt của ông Thanh Tùng, tôi nhìn thấy một đoàn siêu xe nối đuôi nhau đang đi tới.
Chúng tôi nhanh chóng được người của bên tổ chức sự kiện hướng dẫn đứng vào hàng vào lối. Tôi là người đứng đầu tiên.
Ở quê tôi được nhờ đi bê quả nhiều lần nên không hề bỡ ngỡ, thậm chí tôi còn rất thích vì mỗi lần bê tráp sẽ được tiền lì xì. Có nhà chơi sang cho mỗi phong bì tới năm trăm ngàn.
Tôi nghĩ thầm nhà cô dâu giàu như vậy chắc chắn tiền lì xì sẽ rất lớn, nghĩ tới đây tôi bỗng cười tít mắt không thấy mặt trời.
"Xoảng."
Tiếng đổ vỡ ngay dưới chân mình khiến tôi ngưng cười, đập vào mắt tôi là gương mặt viết lên ba chữ "cấm tới gần" của anh chàng từng bị tôi chê "nhỏ và ngắn".
Chiếc áo dài truyền thống màu đỏ nền nã anh ta đang khoác trên người hoàn toàn không hợp với bản mặt của anh ta lúc này.
Bình luận facebook