• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vũ Điệu Của Trung Tá (12 Viewers)

  • Chương 5

Không khí trong phòng có chút ngưng trệ, Sơ Vũ bình tĩnh nhìn anh, thân hình thẳng tấp, rất đẹp trai. Cô chậm rãi đứng lên. Chợt nghe tiếng Tịch Suối thanh thúy gọi: "Chú."
Đứng cách mấy mét, Tịch Hạo Trạch mím môi, ánh mắt vẫn nhìn vào cô, khóe môi nhếch lên nhợt nhạt nở nụ cười.
Nữu Nữu chạy đến bên người Tịch Hạo Trạch, tay chân cọ lên trên người Tịch Hạo Trạch, ôm cổ anh.
Sơ Vũ đi qua, lễ phép tươi cười.
"Xin lỗi, đã đến trễ." Anh trầm giọng nói, cánh tay hơi rung: "Nữu Nữu, sao không giới thiệu cho chú một chút?"
Nữu Nữu quay đầu nhìn qua Sơ Vũ: "Đây là cô giáo Hàn."
Lúc này, Sơ Vũ nhợt nhạt cười: "Xin chào, tôi là cô giáo múa của Tịch Suối, Hàn Sơ Vũ."
Tịch Hạo Trạch cười như không cười nhìn cô: "Tịch Hạo Trạch, chú của Tịch Suối. Cô giáo Hàn, Nữu Nữu làm phiền cô rồi."
Tịch Hạo Trạch, chợt nghe được tên này, thân người cô ngẩn ra, bỗng dưng mở to hai mắt, hơi hơi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, đúng lúc đón nhận ánh mắt của anh. Cô cười nhẹ, nhanh chóng dời tầm mắt đi: "Đây là việc tôi phải làm." Ánh mắt lướt qua đầu vai anh, quân hàm màu xanh với hai gạch màu vàng cùng biểu tượng hai ngôi sao, ánh mắt cô ảm đạm xuống.
"Tịch Suối, ngày mai chúng ta lại gặp ."
Cô gặn nở một nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng nói.
Sơ Vũ thay áo quần xong đi đến đại sảnh, nhìn thấy một vài cô giáo đang tụ tập đằng kia, tán gẫu vẻ mặt vui vẻ. Cô nghi hoặc, lấy điện thoại ra nhìn giờ.
Bình thường giờ này mọi người đều đã về cả rồi. Hôm nay là làm sao vậy, sao lại chưa tan ca.
Thấy cô đến, một người trong đó nói: "Sơ Vũ, chúng tôi vừa nói đến anh quân nhân kia, rất đẹp trai ."
Sơ Vũ cong lưng xuống thay giày, biểu tình u ám không rõ, chợt nghe thấy những người khác nói.
"Đẹp trai cũng vô dụng, đã có con rồi ."
"Nghe cô bé kia gọi anh ta là chú, có lẽ vẫn còn độc thân đấy."
"Người ta độc thân cô cũng không có cơ hội đâu."
"Sơ Vũ, các người có nói chuyện gì với nhau không? Kể đi?"
Sơ Vũ mang giày xong đứng lên, cười cười nhún vai: "Tôi gặp quân nhân thì đã khẩn trương rồi, cả người cứ run lên làm sao có thể dám nói chuyện cùng anh ta nữa chứ."
"Thiệt là...." Mọi người cùng đồng thanh khinh bỉ nói.
Lúc này người đẹp Mục thản nhiên mở miệng nói: "Anh ta là Tịch Hạo Trạch, là con trai của tham mưu quân khu."
"Sao cô biết?"
"Người thân của gia đình tôi là cấp dưới của anh ta." Cô Mục có chút đắc ý.
Sơ Vũ dường như cái gì cũng không
nghe thấy, đối với chuyện này cũng không có hứng thú, cũng không muốn tìm hiểu. Thu dọn mọi thứ xong, chào mọi người một tiếng, chuẩn bị về nhà .
Đáng nhẽ viên bảo vệ của Tịch Chính Hồng là Tiểu Chu đến đón Tịch Suối, nhưng Tịch Hạo Trạch làm sao có thể bỏ qua cơ hội này. Anh đóng quân trong doanh trại ở ngoại ô thành phố N, xong việc, liền chạy như bay đến.
Tịch Suối ngồi sau xe, trong tay ôm hộp KFC vừa mới mua, trong xe nhất thời lan tỏa mùi gà rán thơm ngào ngạt.
Tịch Hạo Trạch nhìn cô bé qua kính chiếu hậu: "Nữu Nữu, hôm nay học múa có vui không?"
"Có ạ"
"Thế, cô giáo kia thì sao?"
"Thích ạ."
Tịch Hạo Trạch nhếch miệng, khởi động xe.
Đã nghỉ học, Sơ Vũ đêm nay sẽ về nhà. Ngược gió, đi đến bến xe buýt, lúc này đang là giờ tan tầm, là lúc người đông nghịt, ùn tắc giao thông, trạm xe buýt cũng chậc ních người. Trời vừa tối vừa lạnh, cô run run nhìn xung quanh, xe buýt vẫn chưa đến.
Tịch Hạo Trạch lái xe từ xa đã thấy cô không ngừng xoa xoa tay, mau chóng dừng xe lại, quay cửa kính xuống. Thật sự là làm khó anh mà, trong đám người chật chội ở đây cũng có thể nhìn thấy cô.
Sơ Vũ nhìn thấy một chiếc xe việt dã khí phách dừng trước mặt cô, cô liếc mắt một cái, rồi lui về phía sau,căn bản không nhìn thấy người bên trong xe. Xe bóp hai tiếng còi.
"Cô giáo Hàn" chợt nghe một giọng trầm thấp gọi tên cô. Cô mím môi ngẩng đầu nhìn, là xe của Tịch Hạo Trạch "Lên xe."
Anh nói một câu ngắn gọn, giống như đang hạ lệnh. Cô sửng sốt, hiển nhiên cô không hiểu vì sao anh ta phải làm như vậy.
"Ở đây không cho dừng xe, lên xe." vài năm nay anh có thói quen nói chuyện rất nghiêm khắc. Trong lòng cô vốn đã có chút mâu thuẫn ác cảm đối với quân nhân , nay lại nhìn thấy bộ đáng của anh như vậy, lại càng chống đối.
Cô nuốt cổ họng, nếu nói cô đối với những người như bọn họ vốn không có hảo cảm, thì giờ phút này ấn tượng Tịch Hạo Trạch để cho cô lại càng chìm xuống đáy cốc.
"Cám ơn, không cần." Cô cũng không biết xưng hô với anh ta như thế nào.
Cửa sổ sau cũng chầm chậm hạ xuống, lộ ra đến đầu Tịch Suối: "Cô giáo Hàn, nhanh lên xe đi." Tịch Suối vẫy tay về phía cô.
Sơ Vũ cố gắng để biểu tình trên mặt bình tĩnh chút, liên tục vẫy tay, cao giọng nói: "Xe buýt sắp đến rồi."
Tịch Hạo Trạch lạnh lùng liếc cô một cái, cũng không nhúc nhích, nhìn qua kính chiếu hậu thấy đằng sau đúng là có xe buýt đang chầm chậm chạy đến.
Sơ Vũ nghiêng người nhìn, híp mắt nhìn ra xa, thấy đó không phải là xe của cô đang chờ, ánh mắt bất đắc dĩ tối sầm lại. Tịch Hạo Trạch rất nhanh đã nhận ra ánh mắt cô.
"Bíp...Bíp" xe buýt đằng sau không kiên nhẫn bóp hai tiếng còi thúc giục .
Hai hàng lông mày Sơ Vũ cau lại, có chút tức giận nhìn Tịch Hạo Trạch, người này sao lại ngoan cố thế. Tịch Hạo Trạch cũng không thèm để ý.
Xung quanh đã có tiếng người phàn nàn .
"Đỗ xe ở đây có chuyện gì thế?"
"Sao lại gây phiền nhiễu thế?"
...
Tiếng oán giận dần dần thay nhau nổi lên.
Sơ Vũ nhất thời có chút bối rối, sắc mặt xấu hổ, nghĩ cứ như vậy, nói không chừng lát nữa sẽ có cảnh sát đến, cắn răng, chạy vài bước nhỏ đến, mở cửa sau ra ngồi lên.
Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhếch lên, thì ra cũng chỉ là một cô gái da mặt mỏng, người xung quanh vừa nói như vậy đã không chịu được. Trận đánh lâu dài này chỉ vừa mới bắt đầu, Sơ Vũ đã mất quyền ưu tiên.
"Cô giáo Hàn, muốn đi đâu?"
"Làm phiền ngài , đường Bắc Uyển."
đứng lâu trong gió lạnh, giọng nói lên có chút run run, không biết có cố ý hay không, từ "Ngài" này nghe thật chói tai.
Lúc này trên đường xe xếp cả hàng dài, tốc độ xe chậm rì, anh cũng thường xuyên nhìn qua gương đánh giá Hàn Sơ Vũ. Sắc mặt cô hơi hơi xanh xao, chắc vừa mới đứng ngoài lạnh, viền tai đông cứng ửng đỏ. Rõ ràng là có chút bực bội, nhưng cô đang cố nhịn xuống. Anh cong khóe miệng.
Trong xe mở máy sưởi, nhưng vẫn không thể làm mềm được cơ thể cứng nhắc của cô. Cô ngồi nghiêm chỉnh , không nói lời nào, mặt hơi nghiêng nhìn ngoài cửa sổ.
Tịch Suối đang rất vui vẻ, còn rất thảo ăn chia sẻ thức ăn ngon của mình cho cô .
"Xem ra Nữu Nữu rất thích cô."
Sơ Vũ nhẹ nhàng thở một hơi, hơi nghiên người, trong nháy mắt ánh mắt hai người lại gặp nhau, một bên lạnh lùng, một bên nóng rực. Cô cười nhẹ, không nói gì.
Xe càng chạy ra hướng nam, kiến trúc ven đương càng cũ, nhìn ánh sáng ngọn đèn bên ngoài, trong lòng nhất thời có chút trống rỗng, chán nãn, hay là vì người đàn ông phía trước làm cho tim cô đập nhanh, trong lòng cô có một loại cảm xúc không rõ.
Lúc xuống xe, cô vẫn rất lễ phép cảm ơn Tịch Hạo Trạch. Tịch Hạo Trạch nhìn cô không có biểu hiện gì, trực giác cho biết Sơ Vũ có thành kiến với anh.
Anh dời mắt nhìn cô: "Cô giáo Hàn, hẹn gặp lại." giọng nói có chút nghiêm túc, khóe miệng hơi nhếch như có chút nghiền ngẫm. Nghe câu nói ấy trong mắt cô hiện lên chút bối rối. Tịch Hạo Trạch đắc ý khóe miệng nhếch lên.
Nhìn cô từng bước từng bước đi vào trong ngõ nhỏ tối tăm, ánh đèn đường kéo dài thân hình gầy yếu của cô, anh vô thức nắm chặt tay lái.
Lúc Sơ Vũ về nhà, nhìn thấy trên bàn cơm hai món ăn, và hai cái bát không, trong phòng lớn truyền đến tiếng nói chuyện vui vẻ. Cô đặt túi sách xuống, đi đến phòng bếp, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy trong nồi còn đúng một chén cơm trắng. Bới bát cơm, quay trở về bàn ăn, đồ ăn đã nguội, mỡ đã đọng lại.
Cô cũng không thèm để ý, đổ nước sôi và thức ăn vào trong bát, khuấy lên cố gắng ăn.
Lý Tú Vân ngân nga một bài hát từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cô, khóe miệng giương lên, nhưng lại không lạnh lùng giống hôm trước: "Tiểu Vũ, về rồi à."
Đèn phòng khách vừa mới mở, nhưng vẫn tối tăm .
"Tiểu Vũ à, mẹ có chuyện nói với con, nghe nói người ta muốn phá bỏ khu này của chúng ta để quy hoạch lại."
Vài năm nay luôn nói chuyện này, nhưng đến bây giờ cũng chả có động tĩnh gì. Cô ăn hai muỗng cơm, không trả lời.
Lý Tú Vân ngồi một bên, tiếp tục nói: "Mấy ngày nay cả khu xóm đều nói chuyện này, có lẽ tám phần là muốn phá bỏ đi, A Mao đầu đường ba mẹ nó đã làm ly hôn, nói là đến lúc đó có thể hai vợ chồng họ được chia nhà nhiều hơn."
Sơ Vũ thật sự không còn khẩu vị , Lý Tú Vân nhìn cô trông giống với đầu gỗ, có lẽ dù có nói thêm gì đi nữa cũng chỉ đàn gảy tai trâu. Bà lạnh lùng liếc mắt, quay vào phòng.
Sơ Vũ uống ngụm nước sôi cuối cùng, thở một hơi, mắt nhìn xung quanh nghĩ phá hủy đi cũng tốt, có lẽ, rời đi nơi này, đối với mọi người cũng là chuyện tốt.
Buổi tối lúc chín giờ, ông Hàn đã về. Sơ Vũ nghe thấy tiếng đi ra. Cô biết ba cô vẫn chưa ăn chén cơm nào.
"Ba. Con nấu cho ba bát mì nhé."
"Không vội , con đi nghỉ đi, để ba tự làm."
"Không sao, làm một chút thôi mà."
Đổ một quả trứng gà, hơn nữa có thức ăn còn thừa bữa tối, một lát là xong rồi.
Sơ Vũ nhìn ba cô, một đầu bạc trắng, nếp nhăn che kín khóe mắt, bởi vì hàng năm lái xe, da phía bên trái mặt sẫm màu hơn nhiều, khóe mắt cô hơi ướt, cắn cắn môi, nén xuống.
Cô lại nhớ đến tối hôm ấy, ba cô ôm cô ở giữa đường ngây ngốc nhìn con hẻm, người đàn ông mạnh mẽ kiên cường vậy mà cuối cùng cũng im lặng rơi nước mắt.
"Ba" giọng cô chan chát.
"Làm sao vậy?"
Sơ Vũ có chút bối rố:, "Ba... chừng này mỳ có đủ hay không?" bàn tay trên bàn nắm chặt lại, bản thân mình có tư cách gì để hỏi đâu?
Đêm vắng lặng, Sơ Vũ từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên giường, thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Ngoài phòng không biết thế nào mèo hoang khàn khàn kêu, một tiếng lại một tiếng thê lương.
Trong đầu cô bỗng hiện lên khuôn mặt Tịch Hạo Trạch... Cô sao có thể quên anh ta chứ?
.
.
.
.
.
Có đôi khi, Sơ Vũ rất buồn bởi trí nhớ của mình. Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng,cô vẫn nhớ rõ như in một vài bước ngoặc lớn trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời. Một màn rồi lại một màn giống như một bộ phim đen trắng nhấp nháy nhấp nháy.Ai cũng không biết, cơn ác mộng của cô cứ lặp đi lặp lại, hạnh phúc đã mờ mịt từ lâu. Mỗi một lần, sau khi tỉnh lại, khóe mắt của cô đều thấm ướt.
Nghỉ đông, vũ đoàn đã sắp xếp kín lịch các lớp học múa ba lê. Cô làm việc từ sáng chín giờ cho đến chạng vạng năm giờ, một ngày xong việc, chân vừa sưng vừa đau.
Sáng sớm lúc cô đi làm, ở trong thang máy vô tình gặp Tô Thiến. Tô Thiến mặc một chiếc áo khoác màu be, cố áo lông chồn màu xám, thanh lịch mà quyến rũ.
Tô Thiến gật đầu với cô.
Sơ Vũ mẫn cảm nhận ra ánh mắt Tô Thiến nhìn cô có gì đấy tò mò. Khi đó, cô không hiểu lắm, mãi đến sau lại, cô mới giật mình hiểu ra.
Nói thật, Sơ Vũ rất thích những ngày như vậy, yên tĩnh, vô cùng đơn giản.
Giữa trưa vài cô giáo cùng nhau xuống lầu ăn cơm, mọi người vẫn như trước bàn tán về Tịch Hạo Trạch.
Nếu chỉ một lần thì có thể nghĩ là ngẫu nhiên, nhưng Tịch Hạo Trạch liên tục xuất hiện nhiều ngày như vậy, có vẻ như là cố ý . Bọn họ chưa có bao giờ đụng mặt nhau nhiều như thế. Mỗi lần Sơ Vũ đều cố ý về trễ hơn một xíu, ngại ở trên đường lại gặp họ. Mỗi một lần anh đều lại nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt ý tứ tất cả làm cho cô không thể giải thích được, cảm thấy hoảng hốt. Và dĩ nhiên, sự xuất hiện của Tịch Hạo Trạch đã phá vỡ cuộc sống an bình của cô.
Nhất là câu nói kia "Hẹn gặp lại" của Tịch Hạo Trạch vẫn luẩn quẩn trong lòng cô, cô có chút khó chịu.
Đồng nghiệp thấy cô luôn yên lặng không nói gì, không khỏi trêu ghẹo cô, cô bất đắc dĩ cười cười.
Cũng may Tôn Phi Nhiên điện thoại đến cứu cô, anh nói chiều nay anh sẽ từ Bắc Kinh trở về. Ở trong điện thoại, hai người ăn ý không đề cập đến thỏa thuận hôm trước.
Hôm nay Tịch Suối đến sớm hơn hôm qua, nhìn thấy Sơ Vũ, cô bé vội vàng chạy đến, giữ chặt tay cô: "Cô Hàn, cô xem con múa đúng không?"
Tịch Suối mở rộng vòng tay, tay hơi hơi nâng lên, làm một vài động tác, ra vẻ thành thục, rất đáng yêu.
"Uhm, đúng rồi. Ai dạy con đấy?" Sơ Vũ phối hợp vỗ tay khen ngợi.
Cô bé cười haha: "Con học trên ti vi đấy ."
"Vậy hôm nay cô sẽ dạy con vài động tác."
"Thích quá." Lát sau, cô bé mỏi mệt đến bên cô: "Cô Hàn, hôm nay cô đi cùng con đi, được không?"
"Cô xong việc còn phải luyện tập ở đây, sẽ không thể cùng con đi được rồi." Sơ Vũ giải thích nửa ngày, lại thử dùng cách này cách khác để cô bé lãng quên đi chuyện này.Nhưng mà, cô bé không nhớ rõ nhưng có người vẫn luôn nhớ.
Tô Thiến ngồi trong văn phòng, nhìn chằm vào màn hình máy tính kinh ngạc, chỉ vài phút ngắn ngủn, không biết đã xem đi xem lại bao nhiêu lần.
Cô thở dài một hơi, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm. Cô biết chuyện Tịch Hạo Trạch đã quyết định không ai có thể thay đổi được ,chứ không năm đó cũng sẽ không đi vào ngõ cụt như vậy.
Nhưng như hôm nay vậy rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh.
Hôm nay Tịch Hạo Trạch đến sớm nửa tiếng. Lúc Tô Thiến nhìn thấy anh vào, không khỏi ngạc nhiên, mỉm cười với anh.
"Đội trưởng Tịch, gần đây sao có hứng thú đến đây thế?"
Anh đi đến sô pha ngồi xuống, nghe Tô Thiến hỏi: "Thật ư ?"
Tịch Hạo Trạch cười, nụ cười đã nói lên tất cả.
Tô Thiến nhìn thấy bộ dáng ung dung của anh ta, nhận ra anh đang nghiêm túc .
Cô đã quan sát Hàn Sơ Vũ nhiều ngày, cô gái này nhìn bề ngoài có vẻ điềm đạm thản nhiên , nhưng bản thân rất kiên trì, huống gì hoàn cảnh hai gia đình lại cách xa nhau như thế.
"Nhưng cô ấy đã có trúc mã" ,"Thanh mai trúc mã." Anh nhẹ nhàng lặp lại, giọng điệu chế giễu: "Cô cũng nhận ra đúng không?" Mỉm cười, đứng lên: "Tôi đi trước đây."
Tim Tô Thiến bỗng đập mạnh và loạn nhịp, hung hăng trừng mắt nhìn Tịch Hạo Trạch liếc một cái.
Tịch Hạo Trạch lại một lần nữa xuất hiện trong phòng học, Sơ Vũ thật sự không thể bình tĩnh được, cô cắn cắn môi, giả vờ cùng các phụ huynh khác nói chuyện, hy vọng Tịch Hạo Trạch nhanh chóng đi.
Sơ Vũ lặng lẽ nhìn, mấy phút sau, anh vẫn còn đứng đằng kia, Tịch Suối hình như đang dậm chân bên kia, lát sau thấy Tịch Hạo Trạch đi đến chỗ cô.
Trong lòng Sơ Vũ biết tránh không được .
"Cô Hàn, thật ngại quá, Tịch Suối muốn đi toilet... Không biết cô có tiện đưa con bé đi không" Tịch Hạo Trạch muốn dẫn cô đi toilet nam nhưng cô bé rất có chủ kiến, kiên quyết không theo.
Thật đúng lúc anh muốn xem cô gái đang làm đà điểu kia có thể trốn thế nào.
"Được." Cô hơi sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra nói.
Lúc cô dẫn Tịch Suối ra, nhìn thấy Tịch Hạo Trạch đứng bên lan can bọn họ thường luyện tập, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Sơ Vũ nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của anh, tinh thần dường như có chút hoảng hốt, dường như nhớ lại cái gì đấy.
"Chú, con xong rồi."
Bả vai Tịch Hạo Trạch rung lên, lấy lại tinh thần, ánh mắt thâm trầm dần bình tĩnh lại: " Làm trễ thời gian tan ca của cô rồi ."
"Không có gì "
Tịch Suối kéo tay cô "Cô Hàn hôm nay chúng ta cùng ngồi xe của chú đi."
Tịch Hạo Trạch cười như không cười nhìn cô.
"Lát nữa bạn cô đến đây đón cô rồi."
Dĩ nhiên câu trả lời này vào tai của Tịch Hạo Trạch nghe ra chính là từ chối, ánh mắt anh tối sầm lại, cánh tay hơi động, chợt nghe Tịch Suối nói: "Chúng ta cùng nhau xuống đi."
Lúc này đoàn trưởng vẫn chưa đi, đang nói chuyện cùng các cô giáo khác, thấy ba người đi đến cô ấy có chút ngẩn người.
Sơ Vũ đến tủ giầy, ngồi ở trên sô pha, lấy giày ra mang. Tịch Hạo Trạch đứng ở một bên, mắt nhìn xuống chân cô, Chân Sơ Vũ rất thanh mãnh, cỡ 36, tuy đang mang tất, nhưng Tịch Hạo Trạch có thể nhìn ra được chân cô rất đẹp.
Ba người cùng xuống lầu.
Tôn Phi Nhiên đã về đến thành phố N, đến công ty sắp xếp mọi thứ xong lại đến đây. Lúc anh đến đại sảnh, nhìn qua thấy Sơ Vũ đang nắm tay một cô bé, phía sau còn có một người đàn ông.
"Sơ Vũ" Tôn Phi Nhiên đi đến.
"Anh đã đến rồi ư." Lúc Sơ Vũ nói chuyện, tay phải nhẹ nhàng quàng qua cánh tay anh. Nhất thời, người Tôn Phi Nhiên ngẩn ra, cánh tay ấm áp, nhìn lại người đàn ông bên cạnh thấy anh ta đang nhìn anh. Anh liền hiểu được , khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt dần thắt chặt lại.
Môi mỏng của Tịch Hạo Trạch mím lại thành một đường , vẻ mặt thản nhiên , đáy mắt gợn sóng.
"Tịch Suối, ngày mai gặp lại nhé ." Cô bé hơi bĩu môi.
"Tịch...tiên sinh, tạm biệt."
Tịch Hạo Trạch lạnh lùng liếc cô một cái, ánh mắt dừng lại ngắn ngủi qua cánh tay của hai người, sau lại lạnh lùng nhìn vào mắt cô, trầm giọng phun ra hai chữ: "Tạm biệt."
Đến lúc hình ảnh của họ dần dần biến mất ở đằng xa, Sơ Vũ mới chậm rãi rút tay lại. Lúc gần kéo ra, đột nhiên cảm giác được tay cô bị nắm lấy.
Tôn Phi Nhiên nhìn cô nóng bỏng, anh đã yêu cô say đắm nhiều năm.
Sơ Vũ ngẩn ra: "Phi Nhiên, em "
Lời của cô còn chưa nói xong, Tôn Phi Nhiên đã tiếp lời nói: "Sơ Vũ, em không cần phải giải thích, anh đều hiểu được. Đi thôi."
******
Sơ Vũ, vẫn hay tự hỏi, nếu lúc trước cô không có cùng Tôn Hiểu Nhiên đi tham gia cái gọi là bữa ăn tối kia, như vậy cô và Tịch Hạo Trạch sẽ không thể tiến sâu hơn.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười chế giễu, anh ta là người như vậy, làm sao có thể buông tay được?
Bạn cùng lớp Tôn Hiểu Nhiên là Triệu Vũ Vi đã vào đoàn nghệ thuật quân đội.
Tôn Hiểu Nhiên cũng chỉ có mối quan hệ bình thường với cô ấy. Nhưng không nghĩ rằng cô bạn học này có thể giúp Tôn Hiểu Nhiên giới thiệu vài sĩ quan cấp cao cho cô làm quen.
Tôn Hiểu Nhiên rủ Sơ Vũ đi cùng cô, Sơ Vũ do dự một lúc nhưng sau đấy vẫn đồng ý.
"Triệu Vũ Vi bảo đưa tớ đến gặp những người đấy, như vậy tớ sẽ có cơ hội vào."
"Có những người nào?" Sơ Vũ nhíu mày lại.
"Cô ấy cũng chưa nói, gặp mặt mới biết được, cô ấy không phải đã vào đấy sao? Còn nước còn tát."
Sơ Vũ trong lòng có chút không yên, nhưng không biết là gì.
Lúc hai người vào phòng nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đã ngồi ở trong. Triệu Vũ Vi thấy họ đứng lên, cười nói: "Anh Trương, anh lý, đây là bạn học tôi Tôn Hiểu Nhiên, Hàn Sơ Vũ, đều ca múa rất giỏi ."
Lần trước Sơ Vũ thay Tôn Hiểu Nhiên biểu diễn, dĩ nhiên Triệu Vũ Vi vẫn còn nhớ .
"Trương trưởng phòng, lý trưởng phòng, xin chào."
Ông Trương , ông Lý tươi cười: "Ngồi đi, ngồi đi, mọi người tự nhiên. Nghe Vũ Vi nói, các cô là bạn thân, vậy cũng đừng khách khí với chúng tôi, giống Vũ Vi gọi chúng tôi là anh là được rồi."
"Vâng, vâng, không phải là giờ làm việc, tự nhiên một chút. Sơ Vũ đến đây, cô ngồi ở chỗ tôi này. Hiểu Nhiên, cô cùng trò chuyện với trưởng phòng Lý đi, anh ta hiện đang phụ trách việc tuyển người mới lần này."
Sơ Vũ ngồi bên cạnh trưởng phòng Trương, trưởng phòng Lý bên kia đang nghiêng đầu qua Hiểu Nhiên không biết nói gì.
"Tiểu Vi nói lần trước cô cũng tham gia hội diễn văn nghệ quân khu, thật đáng tiếc , lúc ấy tôi đang công tác nơi khác, không có cơ hội tận mắt nhìn thấy."
"Ngài quá khen." Cô nhìn qua khuôn mặt phì nộn của trưởng phòng Trương, trong lòng ớn lạnh, im lặng nhích ra một chút.
"Khách khí rồi , lãnh đạo của chúng tôi ở hội nghị biểu dương trường học các cô không ngớt lời."
Trưởng phòng Trương nâng cốc lê:, "Này, tôi mời cô một ly."
Sơ Vũ nhìn Tôn Hiểu Nhiên bên kia, tên trưởng phòng Lý kia liên tục mời rượu, Tôn Hiểu Nhiên không nhận ra đã uống hai ly rượu vang, hai má ửng đỏ lên. Cô căng thẳng, hoảng hốt nhận ra được chuyện gì đang xảy ra .
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Đột nhiên cảm giác bên hông có ai đấy ôm vào, trong nháy mắt cả người cô căng cứng lên, ngón tay run run, "xoảng xoảng" ly rượu thủy tinh rơi xuống.
"Thật ngại quá, ngại quá." Cô nhanh chóng đứng lên, tay lấy giấy ăn chùi đi, nhân cơ hội tránh cái tay kia ra.
"Tôi đi toilet đã ." Nói xong, liền rời đi.
Vừa ra khỏi phòng, cô thở gấp, bữa ăn này cơ bản là Hồng Môn Yến, làm sao bây giờ? Cô cắn môi, mười ngón tay ấn vào lòng bàn tay. Rõ ràng, đây là một cái bẫy. Bối rối đi đến toilet, trên mặt đỏ bừng , lấy ít nước lạnh hất vào mặt, nước lạnh từ má miệng chảy dọc xuống, lạnh đến thấu xương, lòng cô vẫn lo lắng nôn nóng như trước.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vậy lại có thể xảy ra trên người cô, nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, mổ hôi trên lưng lại đổ ra từng tầng. Liền lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Phi Nhiên, nhưng gọi cả nửa ngày chẳng có ai nhận. Cô suy sụp nhìn mình trong gương, lòng cô càng ngày càng chua xót.
Toilet rộng như vậy nhưng chỉ có ngọn đèn vàng u ám lạnh lẽo . Trầm tĩnh lại trong một phút, cô đang định đi ra ngoài thì va phải vào một người. Người phụ nữ đi vòng qua, trên mặt trang điểm tinh tế, giày cao gót giậm trên nền nhà lát đá cẩm thạch "leng keng" , bà không chớp mắt đi qua người Y Khả, lưu lại mùi hương thơm ngát.
Sơ Vũ bỗng nhiên căng thẳng, ánh mắt vừa mới nâng lên bỗng sững sờ. Cô hơi nghiêng mặt qua, nhìn qua tấm gương lớn trong phòng toilet, nhìn lại người phụ nữ kia. Đèn tường nhè nhẹ chiếu lên người bà ta, tuy chỉ nhìn thấy được chiếc áo khoác, nhưng vẫn nhìn ra được đường cong hoàn mỹ của người phụ nữ kia.
Ngoài cửa lùa đến một trận gió lạnh, người cô không kìm được run run.
Rất nhiều dấu vết nhỏ của chuyện xưa, khi bản thân đã quên đi, vô tình nhìn lại những vết sẹo lại nhắc nhở cô về điều đó. Toàn thân cô đau đớn đến chảy máu.
Tâm trạng cô hoảng hốt đi ra, bước đi mơ hồ, ngọn đèn hành lang mờ ảo, trái tim đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt.
Từng bước đi về phòng, đang định làm điều tồi tệ nhất của hôm nay chính là kéo Tôn Hiểu Nhiên rời đi. Đang đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng đụng vào một bờ ngực vạm vỡ, chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên: "Cô giáo Hàn, đang mơ mộng nhung nhớ gì vậy?"
* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom