Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-84
Chương 76: Thả người
- Hy sinh Dương Khai, bảo vệ Tô Nhan, ngươi cho rằng cách làm của mình là đúng lắm à?
Mộng chưởng quầy khẽ cười một tiếng.
Tô Huyền Vũ tỏ vẻ ngượng ngùng, lão nghĩ rằng đối phương đến là để trách mắng lão.
Mộng Vô Nhai nói:
- Như vậy quả thực là có thể bảo vệ được Tô Nhan vô sự, nhưng … nếu sau đó Tô Nhan biết được, nó sẽ có cảm giác như thế nào?
Tô Huyền Vũ khẽ giật mình, trong chốc lát mồ hôi trên trán đầm địa chảy xuống, lão chợt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
- Thật sự ngươi làm như vậy, chỉ là mang một Tâm Ma tới cho Tô Nhan! Nó tu luyện Băng Tâm quyết. Tâm Ma cả đời, hậu quả như thế nào ngươi đều rõ hơn cả.
Thanh âm thản nhiên của Mộng Vô Nhai cứ vang bên tai Tô Huyền Vũ, lão như bị sét đánh, hối tiếc không thôi.
Bản thân chỉ lo lợi ích trước mắt mà không nghĩ rằng sẽ để lại cho Tô Nhan những hậu quả tồi tệ sau này. Đương nhiên, lần này Dương Khai hy sinh, có thể bảo vệ Tô Nhan vô sự, nhưng chỉ cần nó còn sống một ngày thì nhất định sẽ nhớ đến chuyện lần này, cho rằng sở dĩ mình được bình an, tất cả đều là do sự hy sinh của Dương Khai. Thường thì chuyện này cũng sẽ dần trở thành quá khứ, nhưng trong lòng nó nhất định sẽ chịu sự dằn vặt lớn gấp bội, luôn cảm thấy bất ổn, thực lực cảnh giới làm sao có thể tăng lên được?
- Đa tạ Mộng chưởng quầy đã thức tỉnh!
Tô Huyền Vũ nói một cách cung kính.
- Ha ha!
Mộng Vô Nhai khẽ cười một tiếng.
- Ta không nói, ngươi cũng sẽ nghĩ đến, chẳng qua là sẽ muộn hơn chút mà thôi.
Đại trưởng lão ở bên, vẻ mặt âm tình bất định. Mình khó khăn vất vả chờ đến cơ hội bắt ép Nhị sư huynh, mắt thấy đại sự đã thành. Bây giờ Mộng chưởng quầy chạy đến thuyết giáo thông suốt, Nhị sư đệ đâu còn cam tâm chịu sự sắp xếp của mình? Vì tương lai sau này của Tô Nhan, lần này lão nhất định sẽ không tiếp tục thỏa hiệp.
Ý thức được điểm này, sắc mặt của Ngụy Tích Đồng tối sầm lại nói:
- Mộng chưởng quầy, nơi đây chính là Trưởng Lão Điện của Lăng Tiêu Các ta, nếu chưa được sự cho phép của trưởng lão, bất cứ kẻ nào cũng không được đặt chân vào Điện này. Ngươi đến từ nơi nào thì hãy về nơi đó đi!
Mộng Vô Nhai liếc mắt nhìn lão, tiện tay ném trả Trưởng Lão Lệnh, thân hình chớp lóe một cái, liền đi đến ngồi vào chính vị cao nhất của Trưởng Lão Điện.
Ngụy Tích Đồng bỗng giận dữ quát:
- To gan!
Các vị trưởng lão khác cũng giận dữ nhìn Mộng chưởng quầy.
Bởi vì, cái vị trí đang trống kia là dành cho Chưởng môn của Lăng Tiêu Các, ngoài Chưởng môn ra, bất kỳ ai cũng không có tư cách đặt chân vào vị trí đó. Mấy vị trưởng lão tranh giành gay gắt bao nhiêu năm nay, ngay cả Đại trưởng lão cũng không dám nghĩ đến cái vị trí ấy.
Thế mà hiện tại, Mộng chưởng quầy Cống Hiến Đường không rõ lai lịch lại leo lên chính vị, khiến cho các vị trưởng lão tức giận tới mức nào? Như vậy là đang coi thường toàn bộ Lăng Tiêu Các!
- Ha ha, các vị khoan hãy nổi giận!
Mộng Vô Nhai cười nhạt một cái, vuốt vuốt râu nói:
- Ta thay Chưởng môn các ngươi đến, chỉ là truyền lại một câu nói mà thôi!
Năm vị trưởng lão tỏ vẻ xúc động hỏi:
- Thay mặt Chưởng môn đến?
Mười mấy năm qua, cho dù là ngũ đại trưởng lão muốn gặp Chưởng môn cũng khó như lên trời, lại không hề nghĩ Mộng Võ Nhai vẫn có thể gặp được. Hơn nữa khi nghe được những lời lẽ của lão, dường như Chưởng môn vì chuyện ngày hôm này mà có điều muốn nói.
Như vậy là sao? Bình thường, dù trong Các có náo loạn ầm trời, Chưởng môn cũng sẽ không nhúng tay vào, sao chỉ một mâu thuẫn giữa đám tiểu bối liền kinh động đến Chưởng môn được?
Mộng Vô Nhai cầm trên tay một miếng ngọc bội màu tím nói:
- Đây là vật gì, các ngươi nhận ra được đúng không?
- Chưởng môn ngọc bội!
Miếng ngọc bội này là dấu hiệu của Chưởng môn Lăng Tiêu Các. Vật đó tuyệt đối không có cách nào có thể làm giả được.
Mộng Vô Nhai khẽ mỉm cười:
- Biết là tốt rồi!
Ngụy Tích Đồng đắn đo hỏi:
- Xin hỏi Mộng chưởng quầy, không biết Chưởng môn có chỉ thị gì truyền xuống?
Mặc dù đã mười mấy năm rồi Chưởng môn không quản việc của Lăng Tiêu Các, nhưng với sự uy nghiêm của một Các chủ, cũng chưa từng có một ngày suy yếu.
Mộng Vô Nhai nói:
- Chưởng môn của các ngươi nói rồi, chuyện ngày hôm nay, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, vạn sự dĩ hòa vi quý! Việc tranh đấu giữa bọn tiểu bối, mấy người các ngươi đích thân nhúng tay vào không thấy xấu hổ sao, cũng không biết giữ chút thể diện.
Ngụy Tích Đồng tỏ vẻ kinh ngạc, lắp bắp nói:
- Chưởng môn, Chưởng môn nói như vậy?
Mộng Vô Nhai thản nhiên nói:
- Ồ, phần sau chính là phần ta nói, Chưởng môn các ngươi chỉ nói nửa câu đầu!
Năm vị trưởng lão tức giận đến mức suýt hộc máu! Trận mắng này cũng đúng ! Cả đám người cũng không tiện cãi lại.
- Còn nữa, Dương Khai đã có tu vị của Khai Nguyên cảnh, vậy thì thăng cho hắn làm đồ đệ phổ thông đi, cứ khoác cái thân phận để tử thí luyện, cũng không phải là chuyện.
Ngụy Tích Đồng có chút không yên lòng liền hỏi:
- Lời này… cũng là ngươi nói?
- Là Chưởng môn các ngươi nói.
Mộng Vô Nhai cười ha ha một tiếng:
- Lời nói đã truyền tới, các vị xem mà lo liệu đi!
Dứt lời, đi một mạch từ trên xuống, bước dài ra khỏi Trưởng Lão Điện.
Năm vị trưởng lão nhìn nhau, tất cả đều lặng im không nói. Chưởng môn đã truyền lời tới, còn có gì cần phải thương lượng nữa. Vốn dĩ cũng không phải là chuyện đại sự gì, mọi người chẳng qua chỉ là mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi, muốn hóa giải chẳng phải cũng dễ dàng?
Tô Huyền Vũ hừ một tiếng, phẩy tay áo rời đi. Đã có lệnh của Chưởng môn, lão không cần phải tranh đấu làm gì nữa, đi đến chỗ Điện hạ, xách Tô Mộc lên, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Nhị trưởng lão đi rồi, Tam trưởng lão Hà Bôi Thủy cũng cáo từ. Trong Điện chỉ còn lại phe Đại trưởng lão.
Ngũ trưởng lão Vưu Tự Tại nói:
- Đại sư huynh, có gì đó không đúng. Việc hôm nay không lớn, nhưng cũng kinh động đến Chưởng môn, chẳng phải có huyền cơ gì trong đó sao?
Tứ trưởng lão cũng gật gật đầu:
- Lẽ nào Chưởng môn muốn mượn cơ hội này để nói cho chúng ta biết, người vẫn còn đang ngó chừng Lăng Tiêu Các?
Đây cũng là suy đoán trong lòng của Đại trưởng lão, chẳng qua là không dám thừa nhận thôi. Hiện tại bị Tứ trưởng lão nói ra, trong lòng cũng thấy hồi hộp.
- Bất luận như thế nào, lần này chúng ta nên nhường trước một bước, sau này hành sự nên cẩn thận một chút mới được.
Đại trưởng lão trầm ngâm nói:
- Tuy nhiên, ngược lại chúng ta có thể thử dò xét suy nghĩ của Chưởng môn, thử xem rốt cuộc là Chưởng môn nghĩ như thế nào. Nếu người bằng lòng xuống núi chưởng quản Lăng Tiêu Các, vậy chúng ta nên trợ giúp, nhưng nếu như người chỉ chợt có linh cảm, Lăng Tiêu Các không thể tiếp tục như vậy được, cũng nên có một người có thể làm chủ.
- Đúng quá! Có điều là chúng ta phải dò xét như thế nào?
Tứ trưởng lão khẽ hỏi.
- Chưởng môn không phải nói để cho tên Dương Khai ấy tấn thăng lên đệ tử phổ thông sao? Điểm này cũng có thể điều tra đấy.
- Thì ra là như vậy!
Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão liền tỉnh ngộ ra.
Trước sâm ngục, Tô Nhan và Giải Hồng Trần cứ giằng co, không ai dám động đậy.
Việc này đã kéo dài được nửa canh giờ rồi, hàn ý trên người Tô Nhan phát ra càng lúc càng dày đặc, nếu không có quyết pháp của Dương Khai vừa tu luyện xong khống chế Băng Tâm quyết của Tô Nhan thì e rằng đã sớm thành tượng băng hết rồi.
Đang lúc căng thẳng, có đệ tử Chấp Pháp Đường vội vàng chạy đến, cao giọng hô:
- Trưởng Lão Hội có lệnh, thả người!
- Cái gì?
Giải Hồng Trần nghe xong ngẩn người ra.
Đệ tử Chấp Pháp Đường nói với vẻ mặt đau khổ:
- Giải sư huynh, các vị trưởng lão đều nói rồi, chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, bất cứ kẻ nào cũng không được truy cứu nữa, nếu không sẽ xử trí theo tông pháp.
Giải Hồng Trần nhìn Dương Khai vô cùng thù hận. Y luôn chờ Tô Nhan động thủ, bởi vì chỉ cần Tô Nhan động thủ, y có thể tìm được cơ hội giết chết Dương Khai! Nhưng Tô Nhan chưa cho y cơ hội này, bây giờ nghe được lệnh của Trưởng Lão Hội, đương nhiên biết là sẽ không có hy vọng.
Căm uất mà nghiến răng, Giải Hồng Trần nổi giận gầm lên một tiếng:
- Thả người!
Tô Nhan vẫn đỡ lấy Dương Khai, dẫn theo đám người Lý Vân Thiên, từ từ đi về phía trước, vẻ mặt yên tĩnh như nước giếng, chậm rãi rời đi dưới ánh nhìn phức tạp của Giải Hồng Trần.
Bình luận facebook