Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Trong công viên, mọi người đang chăm chỉ làm việc, không biết là ai bỗng nhiên hắt hơi một cái, đánh thức mọi người trong văn phòng.
"Sao tự nhiên lạnh thế?"
"Không phải dự báo thời tiết nói nhiệt độ thấp nhất hôm nay là 22 độ sao?"
"Bật điều hòa bao nhiêu độ vậy, không sợ tốn tiền điện à."
Mọi người tiếp tục nói chuyện, nói xong vài câu liền cúi đầu tiếp tục làm việc.
Cùng lúc đó, tất cả người trong Huyền môn ở Hải Thành đều phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳ lạ. Họ phát hiện ra ngoài đường đột nhiên có nhiều quỷ, những con quỷ đó dường như bị thứ gì đó thu hút, tất cả đều bay về một hướng. Điều quan trọng nhất là tốc độ, chắc chắn không phải thứ mà những con quỷ bình thường có được. Không chỉ quỷ hình người mà ngay cả chim muông, thú dữ, chỉ cần là âm hồn chưa xuống âm phủ đầu thai, chúng đều lao về một hướng.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Qủy Vương xuất thế sao?" Người trong Huyền môn kinh ngạc, trong hiệp hội không ngừng thảo luận, thậm chí còn có người thuộc tầng lớp cao trong hiệp hội.
Tề Tu Nhiên, hội trưởng hội Huyền Học cũng đang thảo luận về sự thay đổi đột ngột này với các lãnh đạo cấp cao của hiệp hội, ông ta thấy cuộc thảo luận trong nhóm ngày càng trở nên gay gắt, không thể không đứng ra nói chuyện.
Tề Tu Nhiên: [Mọi người đừng lo lắng, hiệp hội đang xác minh tình huống.]
Ngay khi ông ta dứt lời, đám đông cuối cùng cũng ổn định lại chút, mọi người không còn gay gắt với ông ta nhưng vẫn tiếp tục thảo luận.
[Tôi vừa bắt được con ma mà tôi vất vả lắm mới đuổi theo được ba ngày, đang chuẩn bị ra tay thì nó đột nhiên bỏ chạy. Tốc độ đó, trăm năm cũng không ai đuổi kịp được.]
[Tôi cũng vậy, vừa rồi tôi đang trừ ma, bùa trừ tà của tôi mất tác dụng, ma tự chạy ra khỏi cơ thể người rồi bay đi mất.]
[Vậy số tiền này anh có thể lấy một cách dễ dàng rồi.]
[Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đừng nói lát nữa đám quỷ kia quay lại thì tôi lại phải thực hiện lần hai, chứng tỏ tay nghề tôi không tốt.]
[Họ nói âm khí mất cân bằng, vô tình mở ra Qủy Môn, một con Quỷ Vương chạy ra ngoài?]
[Hai năm trước vào lễ hội Ma Vương, một con Quỷ Vương vô tình chạy đến đứng trên núi hét lớn, hàng vạn con quỷ chạy đến, cảnh tượng gần như thế này.]
[Hiệp hội còn chưa tìm được chỗ sao? Với lại rất nhiều ma quỷ, nếu mất kiểm soát thì sẽ rất rắc rối.]
......
Đông Vĩnh Nguyên rùng mình trước những suy đoán của mọi người trong nhóm. Là người có bí thuật thấp nhất nhóm nhưng lại gần với sự thật nhất, anh ta rất khó xử.
Nói cho hiệp hội biết thì bà chủ nhất định sẽ bị hiệp hội nhằm tới, vốn dĩ ông bà chủ đã có quan hệ không tốt với hội rồi. Nhưng nếu không kể ra sớm thì hiệp hội sớm muộn cũng sẽ tìm ra.
Bà chủ à bà chủ, cô muốn triệu hồi hồn để tìm người, mấy chục tên không đủ thì tìm trăm tên, dùng trận pháp lớn như vậy thì tất cả yêu ma sẽ bị cô triệu hồi hết.
"Đông Tử, anh sao vậy?" Bắc Phồn kỳ quái hỏi.
Bốn người họ lúc này đều đứng sau Vu Miểu Miểu, Bắc Phồn và ba người còn lại không thấy có gì lạ ngoài trừ cảm thấy hơi lạnh. Nhưng Đông Vĩnh Nguyên thì khác, từ nãy đến giờ Đông Vĩnh Nguyên sợ hãi nhìn lên bầu trời, như thể có thứ gì đó đáng sợ ở đó.
"Có phải là có quỷ đến rồi?" Dịch Quan từng thấy quỷ nên cậu ấy có thể mơ hồ đoán được điều đó từ biểu hiện của Đông Vĩnh Nguyên.
"Thật sự có quỷ ư?" Đan Tuấn Nghị vẫn luôn là một người theo chủ nghĩa duy vật, mặc dù tam quan của anh ta đã bị vỡ vụn vài lần trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ nhưng về mặt tâm lý anh ta vẫn không thể chấp nhận được.
"Sao đột nhiên lại trở nên lạnh như vậy, có thể là do ma quỷ?" Bắc Phồn nghĩ đến đây, cơ thể bất giác run lên,"Vậy......Vậy thì, chúng đến rất nhiều rồi sao?"
Bắc Phồn hỏi vấn đề này, hai người kia cũng muốn biết, vì vậy cả ba người đều cùng nhau nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên.
"Rất nhiều." Đông Vĩnh Nguyên run rẩy nói.
"Rất nhiều là bao nhiêu? Bảy hay tám?" Bắc Phồn hỏi.
Đông Vĩnh Nguyên lắc đầu.
"Hơn chục?" Đan Tuấn Nghị hỏi.
Đông Vĩnh Nguyên tiếp tục lắc đầu.
"Xung quanh không thể tất cả đều là quỷ đúng không?" Dịch Quan hỏi.
Đông Vĩnh Nguyên nhìn Dịch Quan và tiếp tục lắc đầu.
"Đừng hỏi anh ta, anh ta cố tình làm chúng ta sợ hãi." Đan Tuấn Nghị nói.
"......" Đông Vĩnh Nguyên khóc không ra nước mắt.
Mẹ kiếp, tôi cố ý hù dọa các người?! Nếu không phải do linh lực của tôi không cao, có tin tôi sẽ mở mắt âm dương cho mấy người, để mấy người có thể nhìn thấy bóng ma trên khắp bầu trời hay không. Không chỉ có bóng ma xung quanh mà trên đầu anh cũng có rất nhiều, chúng đến một đoàn. Những hồn ma do bà chủ gọi tới lũ lượt kéo đến không ngừng. Từ bé tới giờ tôi chưa từng thấy ma quỷ nhiều như vậy.
Bởi vì Vu Miểu Miểu liên tục gọi hồn, một vòng xoáy màu đen hình thành từ âm khí xuất hiện phía trên đang không ngừng mở rộng.
"Bà chủ, cô không thể gọi hồn thêm được nữa, nếu cô tiếp tục gọi thì Qủy môn sẽ mở ra." Đông Vĩnh Nguyên chịu đựng sự sợ hãi mà hét vào mặt Vu Miểu Miểu.
Nếu âm khí luân chuyển liên tục đến khi đạt được mức độ nhất định sẽ mở ra Qủy môn và nối liền hai cõi âm dương. Loại Qủy môn này không giống như Qủy môn do thiên sư siêu độ hồn quỷ mở ra, Qủy môn do thiên sư siêu độ hồn quỷ có thể hỗ trợ tối đa hai hoặc ba con quỷ đi qua. Thế nhưng loại Qủy môn này tương đương với Qủy môn được mở ra vào rằm tháng bảy. Loại Qủy môn này chỉ được mở mỗi năm một lần vào Qủy tiết, hơn nữa còn được mở dưới sự giám sát của vô số yêu ma và thiên sư siêu độ hồn quỷ.
Nếu bà chủ không chuẩn bị mà mở Qủy môn, địa ngục và nhân gian sẽ hỗn loạn, sau đó sẽ gặp rắc rối lớn.
=
Cũng trong lúc đó.
Trong nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô, Quý Lãng bàng hoàng tỉnh dậy, anh theo bản năng muốn động đậy nhưng lại phát hiện không thể động đậy được, dường như anh đang bị trói vào một thứ tương tự như một chiếc giường.
"Đại Thần, cậu tỉnh rồi sao?" Người đàn ông trung niên vừa thấy Quý Lãng tỉnh lại, ông ta đang đứng bên cạnh anh, bỏ viên đá vào một chiếc hộp kì lạ.
Quý Lãng nhíu mày, lạnh lùng nhìn đối phương.
"Cậu không ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi xem ra là đã điều tra ra được tôi." Người đàn ông trung niên xác nhận phỏng đoán của mình từ biểu hiện của Quý Lãng, đồng thời càng thêm vui mừng mình vì quyết định táo bạo của ông ta tối hôm qua.
"Tôi hôn mê bao lâu rồi?" Quý Lãng hỏi.
"Không lâu, mới nửa giờ thôi." Vừa nói người đàn ông trung niên vừa cầm một nắm đá bỏ vào hộp.
Quý Lãng nhìn chiếc hộp, đồng tử co lại.
"Đại thần Tử Hòa thật thông minh, có thể suy luận nhiều vụ án như vậy, hẳn là biết tôi muốn làm gì cậu." Người đàn ông trung niên xoay chiếc hộp trong tay để Quý Lãng có thể nhìn rõ, "Một lúc sau, tôi sẽ moi tim, gan, lá lách, phổi và thận của cậu để vào trong cái hộp này."
Quý Lãng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, trong mắt không có chút sợ hãi.
"Thật là can đảm, có khí phách lắm." Người đàn ông trung niên cười vỗ tay tán thường, "Cậu thông minh như thế, khi tỉnh lại nhìn thấy tôi sẽ biết tôi định làm gì cậu. Cậu tích cực điều tra tôi như vậy không phải là muốn cứu những người tình nguyện sao? Được, tôi sẽ cho cậu cơ hội này, tôi tác thành cho cậu. Vốn dĩ ban đầu, tôi định giết ba người, để khách hàng của tôi có được trái tim mà anh ta muốn, nhưng đêm qua khi tôi điều tra cậu, tôi chợt phát hiện cậu cũng thuộc nhóm máu A."
Người đàn ông trung niên cười vui vẻ:"Thật trùng hợp, cậu cũng thuộc nhóm máu A, chỉ cần giết cậu, đem trái tim cậu đưa cho khách hàng của tôi thì ba người họ không cần phải chết? Tôi còn có thể đem những bộ phận còn lại của cậu cho những bệnh nhân khác đang cần, như vậy còn có thể cứu thêm một vài người nữa. Cậu xem, cậu thật tốt và vĩ đại, cậu chắn chắn sẵn sàng hi sinh bản thân mình để cứu những bệnh nhân đáng thương."
Quý Lãng bỗng nhiên cười nhạo, nhắm mắt lại không nhìn ông ta.
"Được, tôi khâm phục cậu, lúc này mà vẫn có thể cười được, là một nam tử hán. Lão Tam, ông không chuẩn bị thuốc tê thì chúng ta định làm Đại thần như thế nào? Dù sao đều phải chết, cậu yên tâm, tôi lấy tim cậu trước, cậu sẽ không đau đớn lâu đâu." Người đàn ông trung niên nói qua điện thoại và mỉm cười.
Quý Lãng từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, từ khi bị bị bắt đến khi tỉnh lại, đối với gã đàn ông trung niên đang muốn moi tim mình, anh vẫn luôn bình tĩnh. Loại bình tĩnh này không phải giả vờ mà là anh thật sự rất bình tĩnh, trong lòng không có một chút sợ hãi.
Anh không bao giờ sợ hãi trước cái chết.
Tuy nhiên, anh bị bắt đi lâu như vậy, Miểu Miểu chắc hẳn đã biết rồi, liệu cô ấy có lo lắng hay không.
Oa Oa cũng bị bỏ lại trong xe một mình, không biết nó có sợ hãi không.
"Lão đại, để đó cho tôi." Thanh niên tóc vàng cầm kéo đứng ở bên kia bàn mổ,"Tôi là fan của Đại thần Tử Hòa, mặc dù chưa từng có chữ ký của anh ta nhưng tự tay cầm lấy trái tim anh ta cũng không tệ."
"Cậu có thể mổ ngực, nhưng trái tim thì để tôi, cẩn thận làm hỏng." Người đàn ông trung niên lo lắng nói.
"Được." Thanh niên tóc vàng một tay giơ kéo lên, một tay kéo vạt áo trước ngực Quý Lãng xuống, soạt một tiếng cắt xuống, lộ ra làn da trắng trẻo bên trong.
Lập tức lồng ngực mát lạnh, Quý Lãng kích động mở mắt ra.
Thanh niên tóc vàng dùng rượu sát trùng ngực của Quý Lãng, cười nói: "Anh Tử Hòa, anh yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng."
Lúc này gã đàn ông chán chường đi cùng một đám, lạnh lùng nói: "Bắt đầu đi."
Thanh niên tóc vàng không còn do dự nữa, cầm con dao trên bàn chém vào ngực Quý Lãng.
Cùng lúc đó, sợi dây bên tay trái của Vu Miểu Miểu trên đỉnh tòa nhà trong công viên đột nhiên nóng lên khiến cô giật mình.
"Tướng công!"
"Bà chủ?!" Đông Vĩnh Nguyên đang cố gắng thuyết phục cô, thấy Vu Miểu Miểu đột nhiên hét lên như vậy, nhất thời bị sốc và có dự cảm không lành.
"Oa Oa, lệnh cho tất cả yêu ma ra ngoài tìm, một khi phát hiện có người làm bị thương tướng công ta, lập tức giết kẻ đó." Hai mắt Vu Miểu Miểu đỏ bừng lên, lo lắng nói.
Tướng công, anh không được xảy ra chuyện gì, không được xảy ra chuyện gì, em lập tức đến cứu anh, lập tức tìm ra anh.
Đông Vĩnh Nguyên rất sợ hãi khi nghe được câu nói của Vu Miểu Miểu: "Bà chủ, nếu giết người sẽ bị trời đánh."
"Tôi không thể kiềm chế được thêm, ai dám giết tướng công, tôi sẽ giết người đó." Vu Miểu Miểu cảm nhận được sợi dây trên tay trái càng ngày càng nóng hơn, cô đã đánh mất lý trí.
"Bà chủ, cô không nên quá khích, ông chủ là Mộng Yểm, anh ấy sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện." Đông Vĩnh Nguyên ra sức khuyên can.
Vu Miểu Miểu không hề bị lay động, gia tăng vu lực, thôi thúc trận pháp.
Ngay khi Đông Vĩnh Nguyên đang vô cùng lo lắng, điện thoại di động của anh ta đột nhiên đổ chuông, đó là cuộc gọi từ Nhị sư huynh Hứa Uy. Đông Vĩnh Nguyên hoang mang lo sợ, lập tức bắt máy, muốn hỏi sư huynh có cách nào ngăn cản Vu Miểu Miểu không.
"Đông Vĩnh Nguyên, có phải có vòng xoáy âm khí lớn ở studio của Quý Lãng không?” Tiếng hét của Hứa Uy vang lên ngay sau khi điện thoại được kết nối.
"Phải."
"Phải?! Cậu biết tại sao không nói sớm? Quý Lãng đang làm cái quái gì vậy?"
"Không phải ông chủ, là bà chủ, ông chủ bị người khác bắt cóc, bà chủ triệu hồi ma quỷ để tìm người." Đông Vĩnh Nguyên vừa khóc vừa nói.
"Cái gì?" Hứa Uy hiển nhiên cũng giật mình.
"Ông chủ bị bọn buôn bán nội tạng bắt đi, cảnh sát nói bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, bà chủ vừa nghe tin đã phát điên lên."
"Vớ vẩn, Mộng Yểm làm sao dễ chết như vậy, hội chúng ta phải lao lực như thế sao?" Hứa Uy giận dữ hét lên,"Mau ngăn cô ta dừng lại, Quỷ môn sắp mở ra rồi."
"Sao tự nhiên lạnh thế?"
"Không phải dự báo thời tiết nói nhiệt độ thấp nhất hôm nay là 22 độ sao?"
"Bật điều hòa bao nhiêu độ vậy, không sợ tốn tiền điện à."
Mọi người tiếp tục nói chuyện, nói xong vài câu liền cúi đầu tiếp tục làm việc.
Cùng lúc đó, tất cả người trong Huyền môn ở Hải Thành đều phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳ lạ. Họ phát hiện ra ngoài đường đột nhiên có nhiều quỷ, những con quỷ đó dường như bị thứ gì đó thu hút, tất cả đều bay về một hướng. Điều quan trọng nhất là tốc độ, chắc chắn không phải thứ mà những con quỷ bình thường có được. Không chỉ quỷ hình người mà ngay cả chim muông, thú dữ, chỉ cần là âm hồn chưa xuống âm phủ đầu thai, chúng đều lao về một hướng.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Qủy Vương xuất thế sao?" Người trong Huyền môn kinh ngạc, trong hiệp hội không ngừng thảo luận, thậm chí còn có người thuộc tầng lớp cao trong hiệp hội.
Tề Tu Nhiên, hội trưởng hội Huyền Học cũng đang thảo luận về sự thay đổi đột ngột này với các lãnh đạo cấp cao của hiệp hội, ông ta thấy cuộc thảo luận trong nhóm ngày càng trở nên gay gắt, không thể không đứng ra nói chuyện.
Tề Tu Nhiên: [Mọi người đừng lo lắng, hiệp hội đang xác minh tình huống.]
Ngay khi ông ta dứt lời, đám đông cuối cùng cũng ổn định lại chút, mọi người không còn gay gắt với ông ta nhưng vẫn tiếp tục thảo luận.
[Tôi vừa bắt được con ma mà tôi vất vả lắm mới đuổi theo được ba ngày, đang chuẩn bị ra tay thì nó đột nhiên bỏ chạy. Tốc độ đó, trăm năm cũng không ai đuổi kịp được.]
[Tôi cũng vậy, vừa rồi tôi đang trừ ma, bùa trừ tà của tôi mất tác dụng, ma tự chạy ra khỏi cơ thể người rồi bay đi mất.]
[Vậy số tiền này anh có thể lấy một cách dễ dàng rồi.]
[Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đừng nói lát nữa đám quỷ kia quay lại thì tôi lại phải thực hiện lần hai, chứng tỏ tay nghề tôi không tốt.]
[Họ nói âm khí mất cân bằng, vô tình mở ra Qủy Môn, một con Quỷ Vương chạy ra ngoài?]
[Hai năm trước vào lễ hội Ma Vương, một con Quỷ Vương vô tình chạy đến đứng trên núi hét lớn, hàng vạn con quỷ chạy đến, cảnh tượng gần như thế này.]
[Hiệp hội còn chưa tìm được chỗ sao? Với lại rất nhiều ma quỷ, nếu mất kiểm soát thì sẽ rất rắc rối.]
......
Đông Vĩnh Nguyên rùng mình trước những suy đoán của mọi người trong nhóm. Là người có bí thuật thấp nhất nhóm nhưng lại gần với sự thật nhất, anh ta rất khó xử.
Nói cho hiệp hội biết thì bà chủ nhất định sẽ bị hiệp hội nhằm tới, vốn dĩ ông bà chủ đã có quan hệ không tốt với hội rồi. Nhưng nếu không kể ra sớm thì hiệp hội sớm muộn cũng sẽ tìm ra.
Bà chủ à bà chủ, cô muốn triệu hồi hồn để tìm người, mấy chục tên không đủ thì tìm trăm tên, dùng trận pháp lớn như vậy thì tất cả yêu ma sẽ bị cô triệu hồi hết.
"Đông Tử, anh sao vậy?" Bắc Phồn kỳ quái hỏi.
Bốn người họ lúc này đều đứng sau Vu Miểu Miểu, Bắc Phồn và ba người còn lại không thấy có gì lạ ngoài trừ cảm thấy hơi lạnh. Nhưng Đông Vĩnh Nguyên thì khác, từ nãy đến giờ Đông Vĩnh Nguyên sợ hãi nhìn lên bầu trời, như thể có thứ gì đó đáng sợ ở đó.
"Có phải là có quỷ đến rồi?" Dịch Quan từng thấy quỷ nên cậu ấy có thể mơ hồ đoán được điều đó từ biểu hiện của Đông Vĩnh Nguyên.
"Thật sự có quỷ ư?" Đan Tuấn Nghị vẫn luôn là một người theo chủ nghĩa duy vật, mặc dù tam quan của anh ta đã bị vỡ vụn vài lần trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ nhưng về mặt tâm lý anh ta vẫn không thể chấp nhận được.
"Sao đột nhiên lại trở nên lạnh như vậy, có thể là do ma quỷ?" Bắc Phồn nghĩ đến đây, cơ thể bất giác run lên,"Vậy......Vậy thì, chúng đến rất nhiều rồi sao?"
Bắc Phồn hỏi vấn đề này, hai người kia cũng muốn biết, vì vậy cả ba người đều cùng nhau nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên.
"Rất nhiều." Đông Vĩnh Nguyên run rẩy nói.
"Rất nhiều là bao nhiêu? Bảy hay tám?" Bắc Phồn hỏi.
Đông Vĩnh Nguyên lắc đầu.
"Hơn chục?" Đan Tuấn Nghị hỏi.
Đông Vĩnh Nguyên tiếp tục lắc đầu.
"Xung quanh không thể tất cả đều là quỷ đúng không?" Dịch Quan hỏi.
Đông Vĩnh Nguyên nhìn Dịch Quan và tiếp tục lắc đầu.
"Đừng hỏi anh ta, anh ta cố tình làm chúng ta sợ hãi." Đan Tuấn Nghị nói.
"......" Đông Vĩnh Nguyên khóc không ra nước mắt.
Mẹ kiếp, tôi cố ý hù dọa các người?! Nếu không phải do linh lực của tôi không cao, có tin tôi sẽ mở mắt âm dương cho mấy người, để mấy người có thể nhìn thấy bóng ma trên khắp bầu trời hay không. Không chỉ có bóng ma xung quanh mà trên đầu anh cũng có rất nhiều, chúng đến một đoàn. Những hồn ma do bà chủ gọi tới lũ lượt kéo đến không ngừng. Từ bé tới giờ tôi chưa từng thấy ma quỷ nhiều như vậy.
Bởi vì Vu Miểu Miểu liên tục gọi hồn, một vòng xoáy màu đen hình thành từ âm khí xuất hiện phía trên đang không ngừng mở rộng.
"Bà chủ, cô không thể gọi hồn thêm được nữa, nếu cô tiếp tục gọi thì Qủy môn sẽ mở ra." Đông Vĩnh Nguyên chịu đựng sự sợ hãi mà hét vào mặt Vu Miểu Miểu.
Nếu âm khí luân chuyển liên tục đến khi đạt được mức độ nhất định sẽ mở ra Qủy môn và nối liền hai cõi âm dương. Loại Qủy môn này không giống như Qủy môn do thiên sư siêu độ hồn quỷ mở ra, Qủy môn do thiên sư siêu độ hồn quỷ có thể hỗ trợ tối đa hai hoặc ba con quỷ đi qua. Thế nhưng loại Qủy môn này tương đương với Qủy môn được mở ra vào rằm tháng bảy. Loại Qủy môn này chỉ được mở mỗi năm một lần vào Qủy tiết, hơn nữa còn được mở dưới sự giám sát của vô số yêu ma và thiên sư siêu độ hồn quỷ.
Nếu bà chủ không chuẩn bị mà mở Qủy môn, địa ngục và nhân gian sẽ hỗn loạn, sau đó sẽ gặp rắc rối lớn.
=
Cũng trong lúc đó.
Trong nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô, Quý Lãng bàng hoàng tỉnh dậy, anh theo bản năng muốn động đậy nhưng lại phát hiện không thể động đậy được, dường như anh đang bị trói vào một thứ tương tự như một chiếc giường.
"Đại Thần, cậu tỉnh rồi sao?" Người đàn ông trung niên vừa thấy Quý Lãng tỉnh lại, ông ta đang đứng bên cạnh anh, bỏ viên đá vào một chiếc hộp kì lạ.
Quý Lãng nhíu mày, lạnh lùng nhìn đối phương.
"Cậu không ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi xem ra là đã điều tra ra được tôi." Người đàn ông trung niên xác nhận phỏng đoán của mình từ biểu hiện của Quý Lãng, đồng thời càng thêm vui mừng mình vì quyết định táo bạo của ông ta tối hôm qua.
"Tôi hôn mê bao lâu rồi?" Quý Lãng hỏi.
"Không lâu, mới nửa giờ thôi." Vừa nói người đàn ông trung niên vừa cầm một nắm đá bỏ vào hộp.
Quý Lãng nhìn chiếc hộp, đồng tử co lại.
"Đại thần Tử Hòa thật thông minh, có thể suy luận nhiều vụ án như vậy, hẳn là biết tôi muốn làm gì cậu." Người đàn ông trung niên xoay chiếc hộp trong tay để Quý Lãng có thể nhìn rõ, "Một lúc sau, tôi sẽ moi tim, gan, lá lách, phổi và thận của cậu để vào trong cái hộp này."
Quý Lãng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, trong mắt không có chút sợ hãi.
"Thật là can đảm, có khí phách lắm." Người đàn ông trung niên cười vỗ tay tán thường, "Cậu thông minh như thế, khi tỉnh lại nhìn thấy tôi sẽ biết tôi định làm gì cậu. Cậu tích cực điều tra tôi như vậy không phải là muốn cứu những người tình nguyện sao? Được, tôi sẽ cho cậu cơ hội này, tôi tác thành cho cậu. Vốn dĩ ban đầu, tôi định giết ba người, để khách hàng của tôi có được trái tim mà anh ta muốn, nhưng đêm qua khi tôi điều tra cậu, tôi chợt phát hiện cậu cũng thuộc nhóm máu A."
Người đàn ông trung niên cười vui vẻ:"Thật trùng hợp, cậu cũng thuộc nhóm máu A, chỉ cần giết cậu, đem trái tim cậu đưa cho khách hàng của tôi thì ba người họ không cần phải chết? Tôi còn có thể đem những bộ phận còn lại của cậu cho những bệnh nhân khác đang cần, như vậy còn có thể cứu thêm một vài người nữa. Cậu xem, cậu thật tốt và vĩ đại, cậu chắn chắn sẵn sàng hi sinh bản thân mình để cứu những bệnh nhân đáng thương."
Quý Lãng bỗng nhiên cười nhạo, nhắm mắt lại không nhìn ông ta.
"Được, tôi khâm phục cậu, lúc này mà vẫn có thể cười được, là một nam tử hán. Lão Tam, ông không chuẩn bị thuốc tê thì chúng ta định làm Đại thần như thế nào? Dù sao đều phải chết, cậu yên tâm, tôi lấy tim cậu trước, cậu sẽ không đau đớn lâu đâu." Người đàn ông trung niên nói qua điện thoại và mỉm cười.
Quý Lãng từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, từ khi bị bị bắt đến khi tỉnh lại, đối với gã đàn ông trung niên đang muốn moi tim mình, anh vẫn luôn bình tĩnh. Loại bình tĩnh này không phải giả vờ mà là anh thật sự rất bình tĩnh, trong lòng không có một chút sợ hãi.
Anh không bao giờ sợ hãi trước cái chết.
Tuy nhiên, anh bị bắt đi lâu như vậy, Miểu Miểu chắc hẳn đã biết rồi, liệu cô ấy có lo lắng hay không.
Oa Oa cũng bị bỏ lại trong xe một mình, không biết nó có sợ hãi không.
"Lão đại, để đó cho tôi." Thanh niên tóc vàng cầm kéo đứng ở bên kia bàn mổ,"Tôi là fan của Đại thần Tử Hòa, mặc dù chưa từng có chữ ký của anh ta nhưng tự tay cầm lấy trái tim anh ta cũng không tệ."
"Cậu có thể mổ ngực, nhưng trái tim thì để tôi, cẩn thận làm hỏng." Người đàn ông trung niên lo lắng nói.
"Được." Thanh niên tóc vàng một tay giơ kéo lên, một tay kéo vạt áo trước ngực Quý Lãng xuống, soạt một tiếng cắt xuống, lộ ra làn da trắng trẻo bên trong.
Lập tức lồng ngực mát lạnh, Quý Lãng kích động mở mắt ra.
Thanh niên tóc vàng dùng rượu sát trùng ngực của Quý Lãng, cười nói: "Anh Tử Hòa, anh yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng."
Lúc này gã đàn ông chán chường đi cùng một đám, lạnh lùng nói: "Bắt đầu đi."
Thanh niên tóc vàng không còn do dự nữa, cầm con dao trên bàn chém vào ngực Quý Lãng.
Cùng lúc đó, sợi dây bên tay trái của Vu Miểu Miểu trên đỉnh tòa nhà trong công viên đột nhiên nóng lên khiến cô giật mình.
"Tướng công!"
"Bà chủ?!" Đông Vĩnh Nguyên đang cố gắng thuyết phục cô, thấy Vu Miểu Miểu đột nhiên hét lên như vậy, nhất thời bị sốc và có dự cảm không lành.
"Oa Oa, lệnh cho tất cả yêu ma ra ngoài tìm, một khi phát hiện có người làm bị thương tướng công ta, lập tức giết kẻ đó." Hai mắt Vu Miểu Miểu đỏ bừng lên, lo lắng nói.
Tướng công, anh không được xảy ra chuyện gì, không được xảy ra chuyện gì, em lập tức đến cứu anh, lập tức tìm ra anh.
Đông Vĩnh Nguyên rất sợ hãi khi nghe được câu nói của Vu Miểu Miểu: "Bà chủ, nếu giết người sẽ bị trời đánh."
"Tôi không thể kiềm chế được thêm, ai dám giết tướng công, tôi sẽ giết người đó." Vu Miểu Miểu cảm nhận được sợi dây trên tay trái càng ngày càng nóng hơn, cô đã đánh mất lý trí.
"Bà chủ, cô không nên quá khích, ông chủ là Mộng Yểm, anh ấy sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện." Đông Vĩnh Nguyên ra sức khuyên can.
Vu Miểu Miểu không hề bị lay động, gia tăng vu lực, thôi thúc trận pháp.
Ngay khi Đông Vĩnh Nguyên đang vô cùng lo lắng, điện thoại di động của anh ta đột nhiên đổ chuông, đó là cuộc gọi từ Nhị sư huynh Hứa Uy. Đông Vĩnh Nguyên hoang mang lo sợ, lập tức bắt máy, muốn hỏi sư huynh có cách nào ngăn cản Vu Miểu Miểu không.
"Đông Vĩnh Nguyên, có phải có vòng xoáy âm khí lớn ở studio của Quý Lãng không?” Tiếng hét của Hứa Uy vang lên ngay sau khi điện thoại được kết nối.
"Phải."
"Phải?! Cậu biết tại sao không nói sớm? Quý Lãng đang làm cái quái gì vậy?"
"Không phải ông chủ, là bà chủ, ông chủ bị người khác bắt cóc, bà chủ triệu hồi ma quỷ để tìm người." Đông Vĩnh Nguyên vừa khóc vừa nói.
"Cái gì?" Hứa Uy hiển nhiên cũng giật mình.
"Ông chủ bị bọn buôn bán nội tạng bắt đi, cảnh sát nói bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, bà chủ vừa nghe tin đã phát điên lên."
"Vớ vẩn, Mộng Yểm làm sao dễ chết như vậy, hội chúng ta phải lao lực như thế sao?" Hứa Uy giận dữ hét lên,"Mau ngăn cô ta dừng lại, Quỷ môn sắp mở ra rồi."
Bình luận facebook