Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Dùng xong bữa tối, sắc trời đã hoàn toàn tối đen như mực.
Hạ Nhất Minh đi theo Đại bá tới trước sân Tàng Thư Các, tuy là Hạ Nhất Huyễn cầm đầu đám huynh đệ muốn tới chúc mừng hắn, nhưng lại bị Hạ Thuyên Nghĩa trừng mắt nhìn, nhất thời không chút nghĩa khì liền tản đi hết.
Tam thúc bình thường phụ trách hết thảy mọi sự vụ trong gia trang, đem mọi sự vụ trong ngoài gia trang sắp xếp gọn gang. Trong thế hệ thứ ba của gia tộc, Hạ Thuyên Nghĩa tuyệt đối là một tồn tại dưới dạng người xấu, so với ông nội và Đại bá thì mọi người trong trang úy kỵ hơn nhiều. Có lẽ cũng chỉ có cũng chỉ có tôn trưởng Hạ Nhất Thiên là được Hạ Nhất Thuyên đối đãi đặc biệt.
Sân của Tàng Thư Các là sân lớn nhất ở Hạ gia trang, bên trong không chỉ có một mình Đại bá trông coi mà còn có một người hầu đặc biệt. Vị người hầu này ở trong gia trang có một địa vị đặc biệt, đệ tử đời thứ ba trong gia tộc không có khả năng sai khiến, nhưng hắn cũng có chút vốn để kiêu ngạo. Tu vi nội kình của vị người hầu này đã đạt tới tầng thứ tám, một chút cũng không kém Hạ Thuyên Danh và Hạ Thuyên Nghĩa.
Hạ Thuyên Tín mang theo Hạ Nhất Minh đi vào trong sân, trực tiếp tiến vào phòng chủ thính.
Phòng chủ thính này cùng với phòng của Hạ Nhất Minh hoàn toàn bất đồng, chủ thính chính là phòng lớn nhất ở Tàng Thư Các.
Sau khi tiến vào, Hạ Thuyên Tín nói: “Nhất Minh. Ngồi xuống đi.”
Hạ Nhất Minh nhìn lướt qua trong phòng, tìm một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt đã sớm đã nhìn lướt qua Tàng Thư Các một lần.
“Nhất Minh. Ta đầu tiên chúc mừng cháu, có thể trước khi mười lăm tuổi đạt tới tầng thứ sáu nội kình. Bao gồm cả lão gia tử, trong gia trang cũng có bốn người làm được như cháu.” – Hạ Thuyên Tín nghiêm tục nói.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đang nhìn lướt qua các giá sách liền kinh ngạc nhìn trở lại phía Đại bá.
Thái độ Hạ Thuyên Tín hài lòng, nói tiếp: “Hạ gia đệ từ tuy rằng tất cả khi đạt tới năm tuổi đều tu luyện nội kình bí tịch. Nhưng ta có thể khẳng định nói cho cháu biết, chênh lệch giữa các cháu không lớn, thế nhưng hai mươi năm sau chênh lệch càng ngày càng được kéo dài. Cháu có thể một ngày nào đó trước năm mươi tuổi sẽ có hi vọng tới tầng thứ mười cao nhất, còn các huynh đệ khác của cháu, cả đời này thành tựu cao nhất cũng chỉ là tầng thứ tám.”
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lát, hỏi: “Đại bá. Điều này với cháu và Đại ca trước mười lăm tuổi đạt tới tầng thứ sáu có quan hệ sao?”
“Đúng vậy. Chúng ta tuy rằng mỗi người thể chất tu luyện không giống nhau, nhưng ở thời gian trước khi đạt mười lăm tuổi là thời gian tốt nhất để đặt nền móng. Hơn nữa tu luyện giả chúng ta có một hiện tượng phi thường kỳ quái đó là: một khi trước mười lăm tuổi không thể đạt tới tầng thứ sáu, như vậy ngày sau vô luận có cố gắng như thế nào cũng rất khó có thể tu luyện vượt qua tầng thứ tám.” – Hạ Thuyên Tín than nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Nhị ca và Tam ca của ngươi mặc dù đang rất cố gắng, thế nhưng hai người bọn họ khi mười bảy, mười tám tuổi mới đột phá tầng thứ sáu nội kình. Nên cả đời này thành tựu của hai người bọn họ trên cơ bản là không thể đạt tới tầng thứ mười.”
Hạ Nhất Minh trong lòng buồn bã, trách không được khi ở trong đại sảnh, Nhị ca và Tam ca lại nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như vậy. Xem ra hai người bọn họ khẳng định biết rõ việc này.
Hạ Thuyên Tín vung tay lên, nói: “Nhất Minh. Ta đem điều này nói cho cháu biết, cháu nhớ phải giữ kín miệng, không được nói cho ai biết.”
Hạ Nhất Minh giật mình, lập tức gật đầu, hắn đã hiểu được ý tứ của Đại bá, trừ phi đột phá tới tầng thứ sáu nếu không đừng mong có thể biết được chuyện này.
“Còn một điều. Cháu tuy rằng tấn chức tới tầng thứ sáu, nhưng càng không được buông lỏng yêu cầu đối với chính bản thân mình. Về sau mỗi khi tiến lên một tầng đều gặp các chướng ngại, càng ngày sẽ càng khó hơn. Nếu như buông thả thì về sau sẽ giống như mọi người mà thôi.” Hạ Thuyên Tín ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, nói: “Cháu nhớ kỹ. Cháu sau này ngày ngày phải cố gắng hơn người, năm nay cháu mười ba tuổi, phải tranh thủ trong vòng bảy năm đột phá tới tầng thứ bảy. Nếu cháu làm không được thì vĩnh viễn đừng mong rời khỏi gia trang này.”
Hạ Nhất Minh cả người run run lên, Đại bá đối với mọi người trước nay thập phần hòa thuận, rất ít khi có những lời sắc bén như thế. Chẳng qua, Hạ Nhất Minh hiểu được điều này đối với kỳ vọng của Đại bá rất có quan hệ.
“Thuyên Tín. Con không cần làm cho Nhất Minh sợ.” Thanh âm của Hạ Vũ Đức từ bên ngoài truyền đến.
Hạ Thuyên Tín vội vàng đứng dậy mở cửa, đón tiếp lão gia tử đến. Hạ Vũ Đức trên mặt vẫn như trước đem theo ý cười không dứt.
Ra hiệu cho Hạ Thuyên Tín và Hạ Nhất Minh ngồi xuống, ung dung nói: “Nhất Minh. Kỳ thật cháu là người có tư chất kiệt xuất nhất trong thế hệ thứ ba. Bất quá, vận khí của cháu so với mọi người cũng tốt hơn, trong lúc lựa chọn bí tịch nội kình đã lựa chọn đúng với hệ của mình, như vậy đỡ tốn vài năm tu luyện. Trong vòng một năm tu luyện tới tầng thứ ba, chín tuổi đã đạt tới tầng thứ năm, lúc ấy ta và các trưởng bối ngươi đều thập phần kinh hỉ. Đối với cháu có kỳ vọng rất cao, cho nên ngược lại yêu cầu thành tựu của cháu cũng rất cao.” Hạ Vũ Đức thở dài, nói: “Sau đó vài năm, cháu bị áp lực rất lớn từ người thân, tuy rằng đã tu luyện tới đỉnh phong tầng thứ năm nội kình. Nhưng hết thảy một cửa tâm lý kia cháu đã không thể vượt qua. Chuyện này cháu không trách ta chứ?”
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói: “Ông nội. Tôn nhi tuyệt không có ý tứ đó.”
Hạ Vũ Đức nhếch miêng, tả thủ hơi động đậy một chút, nói: “Cháu có thiên phú, cũng có vận khí. Mà cao tầng Hạ gia chúng ta theo như lệ cũ gây ra áp lực lớn nhất cho các đệ tử. Năm đó ta cũng như thế, đại bá ngươi cũng vậy, và cũng chỉ có đột phá được áp lực này mới có thể có thành tựu. May mắn, chúng ta bốn người tuy rằng có cơ duyên bất đồng, nhưng cuối cùng đều đã vượt qua. Điều này coi như là có tổ tông phù hộ.”
Hạ Nhất Minh vâng vâng đồng ý, nhưng trong lòng cũng thầm than không ngừng, mọi người đều có thể tự mình vượt qua tầng thứ năm, còn chính mình lại trong lúc vô tri vô giác mà vượt qua. Chẳng qua giờ phút này, Hạ Nhất Minh có thêm một lá gan nữa cũng không dám nói ra.
Hạ Vũ Đức vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng, nói: “Nhất Minh, sở dĩ ta đem chuyện này nói rõ cho cháu biết là thành tựu ngày sau thế nào đều do chính bản thân mình. Mấy vị trưởng bối như chúng ta nhiều nhất chỉ có thể chỉ điểm một chút, nhưng cuối cùng phát triển tới loại nào thì lại do chính mình phải cố gắng.” Hạ Vũ Đức đột nhiên đứng lên, xoay người bước đi. Ra tới cửa, cũng không quay đầu lại nói: “Nếu một ngày nào đó, cháu có thể trước ba mươi tuổi tiến vào tầng thứ mười……. Ài. Hãy quên đi. Tất cả phải tùy duyên.”
Dứt lời, thân ảnh Hạ Vũ Đức đột nhiên biến mất tại chỗ. Hai mắt Hạ Nhất Minh chợt nháy nháy, trong lòng hoảng sợ, hắn không rõ ông nội như thế nào có lại có thể biến mất. Tầng thứ mười nội kình cao thủ, quả nhiên không giống với bình thường.
Nhưng lời nói của ông nội trước khi rời đi là có ý tứ gì?
Hạ Thuyên Tín nhìn theo thân hình lão gia tử rời đi, rốt cục thở dài, nói: “Nhất Minh. Áp lực cực hạn mỗi người có thể nhận được đều bất đồng, một khi lão gia tử đã nói thì từ này về sau mọi việc cháu phải tự mình cố gắng.”
Hạ Nhất Minh vội vàng trả lời: “Vâng. Thưa Đại bá.”
Tựa hồ thấy được bộ dáng hơi khích động của Hạ Nhất Minh, Hạ Thuyên Tín hừ nhẹ một tiếng, nói: “ Cháu không cần cao hứng quá sớm. Ta đã bàn qua với Tam đệ, để hắn đốc thúc cháu nhiều hơn trong việc tu luyện, ngàn vạn lần không thể đem thiên phú và vận khí như vậy lãng phí.”
Đầu Hạ Nhất Minh nhất thời to ra, nhưng lại không dám phản bác lại.
Hạ Thuyên Tín chỉ vào trong Tàng Thư Các, nói: “Nhất Minh, cháu có biết tại sao quy định của gia tộc là chỉ có khi tu luyện nội kình bí tịch tới tầng thứ sáu mới có thể tu luyện vũ kỹ không?”
Hạ Nhất Minh lo lắng một chút, nói: “Đại bá. Tiểu chất trước kia khi đột phá, tuy rằng cũng cảm thấy thực lực tăng lên. Nhưng với tầng thứ sáu này lại hoàn toàn bất đồng, đặc biệt là nội kình tăng lên to lớn, căn bản trước nay không thể so sánh.”
Hạ Thuyên Tín vừa lòng gật đầu, nói: “Cũng được. Cháu thật thông minh. Những người sở hữu công pháp tu luyện đều có một đặc điểm chung, phải tới tầng thứ sáu mới hoàn toàn phân biệt. Từ tầng thứ năm trở xuống chỉ cần cố gắng tu luyện thì vô luận tư chất như thế nào cũng trong vòng mười năm có thể đạt được. Nhưng từ tầng thứ sáu trở đi, muốn tiến bộ đều vô cùng khó khăn, nếu tâm tình không thể dứt bỏ, vậy thủy chung không thể đột phá. Chỉ khi nào tấn chức thành công, như vậy mới có thể phát huy ra được uy lực càng ngày càng to lớn. Phụ thân cháu và lão Tam tuy rằng kém ta một tầng tu vi, nhưng cho dù hai người có liên thủ cũng không thể qua khỏi ta mười chiêu. Đương nhiên, đối với tầng thứ mười của lão gia tử thì ta ngay cả ba chiêu cũng không qua được.”
Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu, hắn trong lòng đối với thực lực lão gia tử rất sùng bái.
Hạ Thuyên Tín đột nhiên lắc đầu, nói: “Ta nói với người mấy cái này làm gì nhỉ?”
Hạ Nhất Minh cứng họng, muốn cười mà không dám, vẻ mặt trông rất quỷ dị.
Hạ Thuyên Tín hừ mặt một tiếng, nhưng hắn không phải là lão Tam. Tuy miễn cưỡng làm nghiêm mặt nhưng cũng không đủ dọa Hạ Nhất Minh.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hạ Thuyên Tín nói: “Nội kình tu vi dưới tầng thứ sáu, chẳng qua chỉ có tác dụng cường thân kiện thể. Nhưng sau khi đạt tới tầng thứ sáu, sức mạnh liền nhảy vọt, lúc ấy mới có thể chân chính đạt điều kiện sử dụng vũ kỹ.”
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói: “Cháu hiểu ạ. Tu vi nội kình hết thảy chỉ là căn bản, nếu không thể đạt được tới tầng thứ sáu thì có làm cái gì cũng được. Còn khi đã vượt qua tầng thứ sáu, mới có thể chân chính phát huy uy lực vũ kỹ.”
Khuôn mặt nghiêm nghị Hạ Thuyên Tín liền được thả lỏng, nói: “Cháu thực thông minh. Nói như vậy cũng đúng, dưới tầng thứ sáu, đối với tu luyện giả chân chính mà nói, nó không được tính là cái gì. Tu luyện vũ kỹ khi chưa đạt tới tầng thứ sáu, căn bản là nuông chiều bản thân. Cho nên lão gia tử mới đặt ra quy định, khi chưa đạt tới tầng thứ sáu, sẽ không vì tu luyện bí kỹ mà phân tâm.”
Hạ Nhất Minh mạnh mẽ lên tiếng, dưới tầng thứ sáu không cho phép tu luyện hay nói cách khác từ tầng thứ sáu trở đi là có thể.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh một lần nữa chuyển hướng sang cách giá sách ở chung quanh, trái tim cũng kích động mà đập nhanh hơn hẳn.
Hạ Thuyên Tín đang định tận tình khuyên bảo một hồi thì nhìn thấy vậy cũng không khỏi lắc đầu. Hắn biết rằng giờ phút này có ba hoa chích chòe thế nào đi nữa, thì Hạ Nhất Minh cũng nghe tai vào tai trái rồi ra tai phải mà đi mất chứ không vào đầu.
“Nhất Minh. Từ nay về sau, cháu có thể tùy ý xem các loại bí tịch, đây là một loạt các loại bí tịch có liên quan tới Kim hệ. Ài. Ta còn chưa nói xong đâu….. Thôi quên đi, ngươi cái thằng tiểu hầu tử này, hãy tự giải quyết cho tốt. Chớ có lòng tham không đáy.”
“Vâng. Thưa Đại bá.”
Hạ Nhất Minh đi theo Đại bá tới trước sân Tàng Thư Các, tuy là Hạ Nhất Huyễn cầm đầu đám huynh đệ muốn tới chúc mừng hắn, nhưng lại bị Hạ Thuyên Nghĩa trừng mắt nhìn, nhất thời không chút nghĩa khì liền tản đi hết.
Tam thúc bình thường phụ trách hết thảy mọi sự vụ trong gia trang, đem mọi sự vụ trong ngoài gia trang sắp xếp gọn gang. Trong thế hệ thứ ba của gia tộc, Hạ Thuyên Nghĩa tuyệt đối là một tồn tại dưới dạng người xấu, so với ông nội và Đại bá thì mọi người trong trang úy kỵ hơn nhiều. Có lẽ cũng chỉ có cũng chỉ có tôn trưởng Hạ Nhất Thiên là được Hạ Nhất Thuyên đối đãi đặc biệt.
Sân của Tàng Thư Các là sân lớn nhất ở Hạ gia trang, bên trong không chỉ có một mình Đại bá trông coi mà còn có một người hầu đặc biệt. Vị người hầu này ở trong gia trang có một địa vị đặc biệt, đệ tử đời thứ ba trong gia tộc không có khả năng sai khiến, nhưng hắn cũng có chút vốn để kiêu ngạo. Tu vi nội kình của vị người hầu này đã đạt tới tầng thứ tám, một chút cũng không kém Hạ Thuyên Danh và Hạ Thuyên Nghĩa.
Hạ Thuyên Tín mang theo Hạ Nhất Minh đi vào trong sân, trực tiếp tiến vào phòng chủ thính.
Phòng chủ thính này cùng với phòng của Hạ Nhất Minh hoàn toàn bất đồng, chủ thính chính là phòng lớn nhất ở Tàng Thư Các.
Sau khi tiến vào, Hạ Thuyên Tín nói: “Nhất Minh. Ngồi xuống đi.”
Hạ Nhất Minh nhìn lướt qua trong phòng, tìm một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt đã sớm đã nhìn lướt qua Tàng Thư Các một lần.
“Nhất Minh. Ta đầu tiên chúc mừng cháu, có thể trước khi mười lăm tuổi đạt tới tầng thứ sáu nội kình. Bao gồm cả lão gia tử, trong gia trang cũng có bốn người làm được như cháu.” – Hạ Thuyên Tín nghiêm tục nói.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đang nhìn lướt qua các giá sách liền kinh ngạc nhìn trở lại phía Đại bá.
Thái độ Hạ Thuyên Tín hài lòng, nói tiếp: “Hạ gia đệ từ tuy rằng tất cả khi đạt tới năm tuổi đều tu luyện nội kình bí tịch. Nhưng ta có thể khẳng định nói cho cháu biết, chênh lệch giữa các cháu không lớn, thế nhưng hai mươi năm sau chênh lệch càng ngày càng được kéo dài. Cháu có thể một ngày nào đó trước năm mươi tuổi sẽ có hi vọng tới tầng thứ mười cao nhất, còn các huynh đệ khác của cháu, cả đời này thành tựu cao nhất cũng chỉ là tầng thứ tám.”
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lát, hỏi: “Đại bá. Điều này với cháu và Đại ca trước mười lăm tuổi đạt tới tầng thứ sáu có quan hệ sao?”
“Đúng vậy. Chúng ta tuy rằng mỗi người thể chất tu luyện không giống nhau, nhưng ở thời gian trước khi đạt mười lăm tuổi là thời gian tốt nhất để đặt nền móng. Hơn nữa tu luyện giả chúng ta có một hiện tượng phi thường kỳ quái đó là: một khi trước mười lăm tuổi không thể đạt tới tầng thứ sáu, như vậy ngày sau vô luận có cố gắng như thế nào cũng rất khó có thể tu luyện vượt qua tầng thứ tám.” – Hạ Thuyên Tín than nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Nhị ca và Tam ca của ngươi mặc dù đang rất cố gắng, thế nhưng hai người bọn họ khi mười bảy, mười tám tuổi mới đột phá tầng thứ sáu nội kình. Nên cả đời này thành tựu của hai người bọn họ trên cơ bản là không thể đạt tới tầng thứ mười.”
Hạ Nhất Minh trong lòng buồn bã, trách không được khi ở trong đại sảnh, Nhị ca và Tam ca lại nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như vậy. Xem ra hai người bọn họ khẳng định biết rõ việc này.
Hạ Thuyên Tín vung tay lên, nói: “Nhất Minh. Ta đem điều này nói cho cháu biết, cháu nhớ phải giữ kín miệng, không được nói cho ai biết.”
Hạ Nhất Minh giật mình, lập tức gật đầu, hắn đã hiểu được ý tứ của Đại bá, trừ phi đột phá tới tầng thứ sáu nếu không đừng mong có thể biết được chuyện này.
“Còn một điều. Cháu tuy rằng tấn chức tới tầng thứ sáu, nhưng càng không được buông lỏng yêu cầu đối với chính bản thân mình. Về sau mỗi khi tiến lên một tầng đều gặp các chướng ngại, càng ngày sẽ càng khó hơn. Nếu như buông thả thì về sau sẽ giống như mọi người mà thôi.” Hạ Thuyên Tín ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, nói: “Cháu nhớ kỹ. Cháu sau này ngày ngày phải cố gắng hơn người, năm nay cháu mười ba tuổi, phải tranh thủ trong vòng bảy năm đột phá tới tầng thứ bảy. Nếu cháu làm không được thì vĩnh viễn đừng mong rời khỏi gia trang này.”
Hạ Nhất Minh cả người run run lên, Đại bá đối với mọi người trước nay thập phần hòa thuận, rất ít khi có những lời sắc bén như thế. Chẳng qua, Hạ Nhất Minh hiểu được điều này đối với kỳ vọng của Đại bá rất có quan hệ.
“Thuyên Tín. Con không cần làm cho Nhất Minh sợ.” Thanh âm của Hạ Vũ Đức từ bên ngoài truyền đến.
Hạ Thuyên Tín vội vàng đứng dậy mở cửa, đón tiếp lão gia tử đến. Hạ Vũ Đức trên mặt vẫn như trước đem theo ý cười không dứt.
Ra hiệu cho Hạ Thuyên Tín và Hạ Nhất Minh ngồi xuống, ung dung nói: “Nhất Minh. Kỳ thật cháu là người có tư chất kiệt xuất nhất trong thế hệ thứ ba. Bất quá, vận khí của cháu so với mọi người cũng tốt hơn, trong lúc lựa chọn bí tịch nội kình đã lựa chọn đúng với hệ của mình, như vậy đỡ tốn vài năm tu luyện. Trong vòng một năm tu luyện tới tầng thứ ba, chín tuổi đã đạt tới tầng thứ năm, lúc ấy ta và các trưởng bối ngươi đều thập phần kinh hỉ. Đối với cháu có kỳ vọng rất cao, cho nên ngược lại yêu cầu thành tựu của cháu cũng rất cao.” Hạ Vũ Đức thở dài, nói: “Sau đó vài năm, cháu bị áp lực rất lớn từ người thân, tuy rằng đã tu luyện tới đỉnh phong tầng thứ năm nội kình. Nhưng hết thảy một cửa tâm lý kia cháu đã không thể vượt qua. Chuyện này cháu không trách ta chứ?”
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói: “Ông nội. Tôn nhi tuyệt không có ý tứ đó.”
Hạ Vũ Đức nhếch miêng, tả thủ hơi động đậy một chút, nói: “Cháu có thiên phú, cũng có vận khí. Mà cao tầng Hạ gia chúng ta theo như lệ cũ gây ra áp lực lớn nhất cho các đệ tử. Năm đó ta cũng như thế, đại bá ngươi cũng vậy, và cũng chỉ có đột phá được áp lực này mới có thể có thành tựu. May mắn, chúng ta bốn người tuy rằng có cơ duyên bất đồng, nhưng cuối cùng đều đã vượt qua. Điều này coi như là có tổ tông phù hộ.”
Hạ Nhất Minh vâng vâng đồng ý, nhưng trong lòng cũng thầm than không ngừng, mọi người đều có thể tự mình vượt qua tầng thứ năm, còn chính mình lại trong lúc vô tri vô giác mà vượt qua. Chẳng qua giờ phút này, Hạ Nhất Minh có thêm một lá gan nữa cũng không dám nói ra.
Hạ Vũ Đức vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng, nói: “Nhất Minh, sở dĩ ta đem chuyện này nói rõ cho cháu biết là thành tựu ngày sau thế nào đều do chính bản thân mình. Mấy vị trưởng bối như chúng ta nhiều nhất chỉ có thể chỉ điểm một chút, nhưng cuối cùng phát triển tới loại nào thì lại do chính mình phải cố gắng.” Hạ Vũ Đức đột nhiên đứng lên, xoay người bước đi. Ra tới cửa, cũng không quay đầu lại nói: “Nếu một ngày nào đó, cháu có thể trước ba mươi tuổi tiến vào tầng thứ mười……. Ài. Hãy quên đi. Tất cả phải tùy duyên.”
Dứt lời, thân ảnh Hạ Vũ Đức đột nhiên biến mất tại chỗ. Hai mắt Hạ Nhất Minh chợt nháy nháy, trong lòng hoảng sợ, hắn không rõ ông nội như thế nào có lại có thể biến mất. Tầng thứ mười nội kình cao thủ, quả nhiên không giống với bình thường.
Nhưng lời nói của ông nội trước khi rời đi là có ý tứ gì?
Hạ Thuyên Tín nhìn theo thân hình lão gia tử rời đi, rốt cục thở dài, nói: “Nhất Minh. Áp lực cực hạn mỗi người có thể nhận được đều bất đồng, một khi lão gia tử đã nói thì từ này về sau mọi việc cháu phải tự mình cố gắng.”
Hạ Nhất Minh vội vàng trả lời: “Vâng. Thưa Đại bá.”
Tựa hồ thấy được bộ dáng hơi khích động của Hạ Nhất Minh, Hạ Thuyên Tín hừ nhẹ một tiếng, nói: “ Cháu không cần cao hứng quá sớm. Ta đã bàn qua với Tam đệ, để hắn đốc thúc cháu nhiều hơn trong việc tu luyện, ngàn vạn lần không thể đem thiên phú và vận khí như vậy lãng phí.”
Đầu Hạ Nhất Minh nhất thời to ra, nhưng lại không dám phản bác lại.
Hạ Thuyên Tín chỉ vào trong Tàng Thư Các, nói: “Nhất Minh, cháu có biết tại sao quy định của gia tộc là chỉ có khi tu luyện nội kình bí tịch tới tầng thứ sáu mới có thể tu luyện vũ kỹ không?”
Hạ Nhất Minh lo lắng một chút, nói: “Đại bá. Tiểu chất trước kia khi đột phá, tuy rằng cũng cảm thấy thực lực tăng lên. Nhưng với tầng thứ sáu này lại hoàn toàn bất đồng, đặc biệt là nội kình tăng lên to lớn, căn bản trước nay không thể so sánh.”
Hạ Thuyên Tín vừa lòng gật đầu, nói: “Cũng được. Cháu thật thông minh. Những người sở hữu công pháp tu luyện đều có một đặc điểm chung, phải tới tầng thứ sáu mới hoàn toàn phân biệt. Từ tầng thứ năm trở xuống chỉ cần cố gắng tu luyện thì vô luận tư chất như thế nào cũng trong vòng mười năm có thể đạt được. Nhưng từ tầng thứ sáu trở đi, muốn tiến bộ đều vô cùng khó khăn, nếu tâm tình không thể dứt bỏ, vậy thủy chung không thể đột phá. Chỉ khi nào tấn chức thành công, như vậy mới có thể phát huy ra được uy lực càng ngày càng to lớn. Phụ thân cháu và lão Tam tuy rằng kém ta một tầng tu vi, nhưng cho dù hai người có liên thủ cũng không thể qua khỏi ta mười chiêu. Đương nhiên, đối với tầng thứ mười của lão gia tử thì ta ngay cả ba chiêu cũng không qua được.”
Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu, hắn trong lòng đối với thực lực lão gia tử rất sùng bái.
Hạ Thuyên Tín đột nhiên lắc đầu, nói: “Ta nói với người mấy cái này làm gì nhỉ?”
Hạ Nhất Minh cứng họng, muốn cười mà không dám, vẻ mặt trông rất quỷ dị.
Hạ Thuyên Tín hừ mặt một tiếng, nhưng hắn không phải là lão Tam. Tuy miễn cưỡng làm nghiêm mặt nhưng cũng không đủ dọa Hạ Nhất Minh.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hạ Thuyên Tín nói: “Nội kình tu vi dưới tầng thứ sáu, chẳng qua chỉ có tác dụng cường thân kiện thể. Nhưng sau khi đạt tới tầng thứ sáu, sức mạnh liền nhảy vọt, lúc ấy mới có thể chân chính đạt điều kiện sử dụng vũ kỹ.”
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói: “Cháu hiểu ạ. Tu vi nội kình hết thảy chỉ là căn bản, nếu không thể đạt được tới tầng thứ sáu thì có làm cái gì cũng được. Còn khi đã vượt qua tầng thứ sáu, mới có thể chân chính phát huy uy lực vũ kỹ.”
Khuôn mặt nghiêm nghị Hạ Thuyên Tín liền được thả lỏng, nói: “Cháu thực thông minh. Nói như vậy cũng đúng, dưới tầng thứ sáu, đối với tu luyện giả chân chính mà nói, nó không được tính là cái gì. Tu luyện vũ kỹ khi chưa đạt tới tầng thứ sáu, căn bản là nuông chiều bản thân. Cho nên lão gia tử mới đặt ra quy định, khi chưa đạt tới tầng thứ sáu, sẽ không vì tu luyện bí kỹ mà phân tâm.”
Hạ Nhất Minh mạnh mẽ lên tiếng, dưới tầng thứ sáu không cho phép tu luyện hay nói cách khác từ tầng thứ sáu trở đi là có thể.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh một lần nữa chuyển hướng sang cách giá sách ở chung quanh, trái tim cũng kích động mà đập nhanh hơn hẳn.
Hạ Thuyên Tín đang định tận tình khuyên bảo một hồi thì nhìn thấy vậy cũng không khỏi lắc đầu. Hắn biết rằng giờ phút này có ba hoa chích chòe thế nào đi nữa, thì Hạ Nhất Minh cũng nghe tai vào tai trái rồi ra tai phải mà đi mất chứ không vào đầu.
“Nhất Minh. Từ nay về sau, cháu có thể tùy ý xem các loại bí tịch, đây là một loạt các loại bí tịch có liên quan tới Kim hệ. Ài. Ta còn chưa nói xong đâu….. Thôi quên đi, ngươi cái thằng tiểu hầu tử này, hãy tự giải quyết cho tốt. Chớ có lòng tham không đáy.”
“Vâng. Thưa Đại bá.”
Bình luận facebook