Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1183
Trong biển khơi sóng gió cuộn trào xuất hiện một hòn đảo nhỏ. Hòn đảo này như viên mã não trong suốt trạm trên một mảnh lam sắc.
Từ đây nhìn ra có thể thấy hải vực Nam Cương uy danh hiển hách.
Nam Cương Lưu Ly Đảo.
Hòn đảo này có lẽ không lớn nhất Nam Cương nhưng tuyệt đối là hòn đảo cường đại nhất.
Bất luận thời đại Thần đạo biến mất hay khi Thần đạo đã trở lại, địa vị của nó tại Nam Cương không có gì thay đổi.
Phía xa xa trên không trung lóe lên vài đạo quang mang.
Đám người trên đảo này nhìn mãi cũng thành quen bởi vậy không lấy gì làm kinh ngạc.
Thiên địa lực lượng khôi phục đã được vài năm, trong khoảng thời gian này bất luận nhân loại hay kinh thú đều là thời kỳ hoàng kim.
Mọi người đối với võ đạo đỉnh cấp cường giả càng thêm rõ ràng.
Đặc biệt Lưu Ly Đảo đệ nhất Nam Cương có tới bốn vị Thần đạo cường giả, địa vị tại Nam Cương không gì sánh nổi.
Đám Ngũ khí cường giả trên những hòn đảo phụ cận cách một khoảng thời gian lại tới Lưu Ly Đảo bái kiến, trên không trung sử dụng thần quang phi hành đã không còn quá xa lạ. Nhưng lúc này mấy đạo quang mang đang tới có vẻ khác biệt.
Bọn họ chưa tới gần Lưu Ly Đảo một âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Hơn nữa âm thanh tràn ngập kinh hỉ này như sấm động truyền khắp đảo nhỏ.
Sau khi nghe được âm thanh này, đa số mọi người đều nhìn về trung tâm hòn đảo. Trong đôi mắt họ ánh lên vẻ sùng kính vô hạn. Bởi tất cả mọi người đều biết, đây là âm thanh Song Sí Bạch Hổ, Thần thú thủ hộ trên đảo.
Theo sau một đạo quang mang màu trắng phóng lên, trực tiếp nghênh đón những quang mang kia. Tới lúc này mọi người trên đảo mới biết, những quang mang kia không phải Ngũ khí Tôn giả thường tới.
Trên không trung, tiếng cười của Bảo Nham Trúc sang sang:
- Bạch Hổ huynh. Mấy năm không gặp ngươi hình như phát tướng ra nhiều?
Song Sí Bạch Hổ thân thể thoáng dừng trên không trung, theo sau cúi đầu nhìn lại thân thể, nói:
- Đã khám phá hết nơi này bởi thế có hơi lười vận động.
Bảo Nham Trúc đôi mắt lóe sáng, nói:
- Hổ huynh. Linh Tiêu Bảo Điện ta cũng là chỗ tốt. Nếu ngươi không ngại có thể tới làm khách.
Ngao Mẫn Hành hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hổ huynh. Tới Động Thiên Phúc Địa chúng ta đi.
- Bảo huynh. Ngao huynh. Hổ ca sẽ không rời Lưu Ly Đảo.
Một âm thanh vẻ phẫn nộ từ dưới truyền tới, theo sau Nguyên Quyên cùng Nam Cương Lưu Ly Lão tổ Lưu Xương Cử bay lên.
Bảo Nham Trúc cười ha hả, nói:
- Nguyên muội tử. Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta bất quá chỉ mời Hổ huynh tới làm khách uống vài chén thôi, cũng không phải đoạt Thần thú thủ hộ của các ngươi.
Nguyên Quyên hừ nhẹ một tiếng, đối với lời Bảo Nham Trúc dĩ nhiên không tin.
Nếu Song Sí Bạch Hổ thật sự nguyện ý tới Linh Tiêu Bảo Điện hay Động Thiên Phúc Địa, hơn nữa chấp nhận chức vụ Thần thú hộ pháp, Bảo Nham Trúc cùng Ngao Mẫn Hành khẳng định sẽ không tiếc mọi giá thỏa mãn yêu cầu.
Bất quá Nguyên Quyên với Song Sí Bạch Hổ cũng có niềm tin, tại Tử vong chi địa giao tình thâm sâu không phải nói đi là đi. Lưu Xương Cử ánh mắt khẽ chuyển nói:
- Mã trưởng lão. Ngài đã trở về.
Mã Dự khẽ gật đầu, nói:
- Lưu Tông chỉ. Ta mang mọi người tới.
Phía sau lão không xa, Hạ Nhất Minh ôm bảo trư cỡi Lôi điện, Bách Linh Bát cùng Mưu Tử Long đứng bên nhìn họ tủm tỉm cười.
Lúc này mọi người tới Nam Cương vì trận chiến với Ngả Đức Văn, bởi thế Thiên Trì nhất mạch Lưu Mục cùng Bắc Hải Băng Cung Viên Lễ Huân không đi theo.
Hạ Nhất Minh tu luyện vũ kỹ Ngũ hành luân hồi chi hoa bởi thế hắn đại diện phương Đông ra tay cũng không có gì đáng bàn cãi. Nhưng nếu Lưu Mục cùng Viên Lễ Huân có mặt tại đây chẳng phải cũng biểu hiện lập trường Tây Bắc cùng Bắc Cương?
Đông Tây chi chiến, bất luận Nam Bắc Cương hay Tây Bắc luôn bảo trì trung lập. Trừ Hạ Nhất Minh là trường hợp đặc biệt, không nằm trong phạm vi đó. Điều này cũng được mọi người hiểu rõ, vì vậy không ai phàn nàn.
Lưu Xương Cử nhìn đám người Hạ Nhất Minh ôm quyền, cười nói:
- Hạ huynh. Bắc Cương từ biệt, tu vi võ đạo của ngươi tăng tiến như vậy, lão phu vô cùng bội phục.
Hạ Nhất Minh cuống quít khoát tay, cười nói:
- Lưu Tông chủ khách khí.
Song Sí Bạch Hổ đã sớm chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh, nó trầm giọng nói:
- Hạ huynh. Tát Ma Đức thật sự chết trong tay ngươi?
Tuy nó biết tin tức này đã lâu nhưng trong lòng vẫn hoài nghi tính chân thực.
Tát Ma Đức chính là Thần long cường đại nhất Tây phương. Lấy thực lực mà nói không dưới Song Sí Bạch Hổ. Vậy mà Hạ Nhất Minh một vị Tân Thần đạo tiến giai chưa lâu có thể giết chết nó?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, đối với câu hỏi này hắn đã gặp qua không ít. Khẽ vỗ lên cổ Lôi điện, Hạ Nhất Minh nói thẳng:
- Tát Ma Đức quả thật đã chết. Nhưng không phải mình ta ra tay.
Nhìn cánh tay Hạ Nhất Minh đặt lên cổ Lôi điện, đôi mắt Song Sí Bạch Hổ sáng lên tỏ vẻ hiểu ra.
Thì ra đây là chiến tích bọn họ thi triển Nhân thú hợp nhất.
Chỉ là trong đầu Song Sí Bạch Hổ xuất hiện nghi vấn lớn.
Chỉ bằng hai vị Hư thần cảnh liên thủ, chẳng lẽ có thể khiến Tát Ma Đức vẫn lạc?
Mã Dự ho nhẹ một tiếng, nói:
- Hổ huynh. Việc này tạm thời không cần nhắc tới. Chúng ta trước hết tẩy trần cho bọn họ đã.
Song Sí Bạch Hổ giật mình, bay xuống dẫn đường cho mọi người.
Trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện vẻ tươi cười ôn hòa, theo sau cố ý liếc mắt nhìn Bách Linh Bát.
Hắn vừa rồi trả lời mơ hồ quả nhiên kiến người ta hiểu lầm hắn cùng Lôi điện liên thủ, bất quá chưa ai từng nghĩ tới Bách Linh Bát.
Theo Song Sí Bạch Hổ đáp xuống Lưu Ly Đảo, Hạ Nhất Minh nhìn động khẩu cao lớn trong lòng cảm khái không thôi.
Lần trước tới đây hắn mới tiến giai Ngũ khí triều nguyên, rời đi đã là Nhân đạo đỉnh cấp cường giả. Lần này trở lại đã đạt tới Thần đạo cảnh giới.
Lúc này nghĩ lại cảm ngộ Hỏa thần lực dưới miệng núi lửa kia, Hạ Nhất Minh vô cùng hoài niệm.
Tiếng cười quen thuộc từ bên trong truyền ra, Tử Lỗ Li cùng Ngao Bác Duệ sóng vai bước tới. Phía sau bọn họ là đám người Kim Chiến Dịch, phụ tử Lệ Giang Phong cùng Kỳ Liên Song Ma. Hạ Nhất Minh hai mắt sáng bừng, cười nói:
- Thì ra các vị đã tới rồi.
Tử Lỗ Li mỉm cười, nói:
- Chúng ta đã tới vài ngày. Lúc này chờ Hạ huynh tới.
Ngao Bác Duệ tiến tới một bước, lão chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh hồi lâu, nói:
- Hạ huynh thần thái bừng bừng, hẳn tu luyện có thu hoạch lớn?
Hạ Nhất Minh khẽ cười, nói:
- Miễn cưỡng có chút cảm ngộ khiến Ngao huynh chê cười.
Sau khi chào hỏi mấy vị Thần đạo cường giả, Hạ Nhất Minh tiến tới gần đám người Kim Chiến Dịch. Ánh mắt những người này nhìn hắn tràn ngập cảm khái.
Lúc trước mọi người cùng nhau tiến giai Tôn giả, nghĩ không ra mấy năm sau bọn họ vẫn kìm hãm trong cảnh giới Tôn giả mà Hạ Nhất Minh đã tấn giai Thần đạo.
Nếu chuyện này không phải phát sinh trước mắt, bọn họ tuyệt đối không tin.
Mưu Tử Long sớm đã nghe Hạ Nhất Minh nói về đám người Kim Chiến Dịch, lúc này mỉm cười nói:
- Nguyên muội tử. Chúng ta khó khăn lắm mới tới Nam Cương một lần, không biết so với trước đây có gì biến hóa không? Ngươi không ngại dẫn chúng ta tham quan một vòng chứ?
Đám người Nguyên Quyên sống nhiều năm như vậy hiển nhiên rõ ràng ý tứ của lão. Sau một lát đông đảo Thần đạo cường giả rời đi, để lại Hạ Nhất Minh gặp bằng hữu cũ.
Sau khi chứng kiến đám trưởng bối rời đi, đám người Kim Chiến Dịch mới thở dài một hơi. Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng là Thần đạo cường giả nhưng dù sao vẫn dễ mở miệng.
- Hạ huynh đệ. Thành thật mà nói. Trận chiến này ngươi nắm chắc bao phần?
Kim Chiến Dịch trực tiếp hỏi. Kỳ Liên Song Ma cùng phụ tử Lệ Giang Phong ngưng thần lắng nghe.
Hạ Nhất Minh cười ngạo nghễ, nói:
- Không dám nói mười thành nhưng bảy thành không phải vấn đề.
Mặc dù hắn nắm giữ Phích Lịch Thiên nhưng chưa vận dụng thành thục, mà tổ hợp Ngả Đức Văn cùng Ái Nhĩ Bá Lạp có chút bản lĩnh, bởi thế Hạ Nhất Minh không dám nói mạnh.
Lệ Nhã Tĩnh ánh mắt khẽ đảo, có chút lo lắng nói:
- Nghe nói Ngả Đức Văn đã đạt được Chân thần truyền thừa bởi thế trong một năm ngắn ngủi tiến giai Thần đạo. Hơn nữa được Thần khí chấp nhận, nắm giữ Lĩnh vực thần khí.
Nói xong bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy chút áp lực. Cường giả Chân thần truyền thừa, chỉ nghĩ cũng khiến bất luận ai điên cuồng.
Kim Chiến Dịch do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Hạ huynh. Sau khi thiên địa lực lượng khôi phục, đây là lần đầu tiên quyết đấu Đông Tây. Kết quả thắng bại liên quan tới tương lai ngàn năm của đại lục.
Gã lui lại sau, khom người nói:
- Tất cả nhờ ngươi...
Kỳ Liên Song Ma liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lui lại, khom người nói:
- Tất cả nhờ ngươi...
Hạ Nhất Minh vội vàng đỡ bọn họ, nghiêm mặt nói:
- Các ngươi yên tâm. Trận chiến này nhất định tiểu đệ sẽ dốc toàn lực. Chắc chắn không phụ lòng mong mỏi của các vị.
Sắc mặt Kim Chiến Dịch cùng Kỳ Liên Song Ma nhất thời buông lỏng, ngay cả phụ tử Lệ Giang Phong cũng rất tin tưởng hắn.
Lệ Giang Phong thở dài một tiếng, nói:
- Lần trước mọi người tề tụ đông đảo nhưng lần này chỉ có vài người chúng ta tới Tinh Thần Đảo.
Lão cười hắc hắc nói:
- Tây phương Cách Lâm Đốn là của ta. Tới khi đó các ngươi đừng tranh giành.
Kim Chiến Dịch cuống quít lắc đầu, nói:
- Trong đám Tân Tôn giả phương Tây cũng chỉ mình Cách Lâm Đốn mới đủ tư cách đánh cùng ta một trận. Tới khi đó trưởng bối sẽ an bài, ai đánh còn chưa chắc.
Hai người bọn họ nhìn nhau, trong lòng tràn ngập niềm tin chiến thắng.
Hạ Nhất Minh hai mắt khẽ chuyển, thấy được vẻ tươi cười thu liễm trên gương mặt Kỳ Liên Song Ma, trong đầu xuất hiện suy nghĩ. Có lẽ bọn họ có tính toán khác?
Từ đây nhìn ra có thể thấy hải vực Nam Cương uy danh hiển hách.
Nam Cương Lưu Ly Đảo.
Hòn đảo này có lẽ không lớn nhất Nam Cương nhưng tuyệt đối là hòn đảo cường đại nhất.
Bất luận thời đại Thần đạo biến mất hay khi Thần đạo đã trở lại, địa vị của nó tại Nam Cương không có gì thay đổi.
Phía xa xa trên không trung lóe lên vài đạo quang mang.
Đám người trên đảo này nhìn mãi cũng thành quen bởi vậy không lấy gì làm kinh ngạc.
Thiên địa lực lượng khôi phục đã được vài năm, trong khoảng thời gian này bất luận nhân loại hay kinh thú đều là thời kỳ hoàng kim.
Mọi người đối với võ đạo đỉnh cấp cường giả càng thêm rõ ràng.
Đặc biệt Lưu Ly Đảo đệ nhất Nam Cương có tới bốn vị Thần đạo cường giả, địa vị tại Nam Cương không gì sánh nổi.
Đám Ngũ khí cường giả trên những hòn đảo phụ cận cách một khoảng thời gian lại tới Lưu Ly Đảo bái kiến, trên không trung sử dụng thần quang phi hành đã không còn quá xa lạ. Nhưng lúc này mấy đạo quang mang đang tới có vẻ khác biệt.
Bọn họ chưa tới gần Lưu Ly Đảo một âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Hơn nữa âm thanh tràn ngập kinh hỉ này như sấm động truyền khắp đảo nhỏ.
Sau khi nghe được âm thanh này, đa số mọi người đều nhìn về trung tâm hòn đảo. Trong đôi mắt họ ánh lên vẻ sùng kính vô hạn. Bởi tất cả mọi người đều biết, đây là âm thanh Song Sí Bạch Hổ, Thần thú thủ hộ trên đảo.
Theo sau một đạo quang mang màu trắng phóng lên, trực tiếp nghênh đón những quang mang kia. Tới lúc này mọi người trên đảo mới biết, những quang mang kia không phải Ngũ khí Tôn giả thường tới.
Trên không trung, tiếng cười của Bảo Nham Trúc sang sang:
- Bạch Hổ huynh. Mấy năm không gặp ngươi hình như phát tướng ra nhiều?
Song Sí Bạch Hổ thân thể thoáng dừng trên không trung, theo sau cúi đầu nhìn lại thân thể, nói:
- Đã khám phá hết nơi này bởi thế có hơi lười vận động.
Bảo Nham Trúc đôi mắt lóe sáng, nói:
- Hổ huynh. Linh Tiêu Bảo Điện ta cũng là chỗ tốt. Nếu ngươi không ngại có thể tới làm khách.
Ngao Mẫn Hành hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hổ huynh. Tới Động Thiên Phúc Địa chúng ta đi.
- Bảo huynh. Ngao huynh. Hổ ca sẽ không rời Lưu Ly Đảo.
Một âm thanh vẻ phẫn nộ từ dưới truyền tới, theo sau Nguyên Quyên cùng Nam Cương Lưu Ly Lão tổ Lưu Xương Cử bay lên.
Bảo Nham Trúc cười ha hả, nói:
- Nguyên muội tử. Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta bất quá chỉ mời Hổ huynh tới làm khách uống vài chén thôi, cũng không phải đoạt Thần thú thủ hộ của các ngươi.
Nguyên Quyên hừ nhẹ một tiếng, đối với lời Bảo Nham Trúc dĩ nhiên không tin.
Nếu Song Sí Bạch Hổ thật sự nguyện ý tới Linh Tiêu Bảo Điện hay Động Thiên Phúc Địa, hơn nữa chấp nhận chức vụ Thần thú hộ pháp, Bảo Nham Trúc cùng Ngao Mẫn Hành khẳng định sẽ không tiếc mọi giá thỏa mãn yêu cầu.
Bất quá Nguyên Quyên với Song Sí Bạch Hổ cũng có niềm tin, tại Tử vong chi địa giao tình thâm sâu không phải nói đi là đi. Lưu Xương Cử ánh mắt khẽ chuyển nói:
- Mã trưởng lão. Ngài đã trở về.
Mã Dự khẽ gật đầu, nói:
- Lưu Tông chỉ. Ta mang mọi người tới.
Phía sau lão không xa, Hạ Nhất Minh ôm bảo trư cỡi Lôi điện, Bách Linh Bát cùng Mưu Tử Long đứng bên nhìn họ tủm tỉm cười.
Lúc này mọi người tới Nam Cương vì trận chiến với Ngả Đức Văn, bởi thế Thiên Trì nhất mạch Lưu Mục cùng Bắc Hải Băng Cung Viên Lễ Huân không đi theo.
Hạ Nhất Minh tu luyện vũ kỹ Ngũ hành luân hồi chi hoa bởi thế hắn đại diện phương Đông ra tay cũng không có gì đáng bàn cãi. Nhưng nếu Lưu Mục cùng Viên Lễ Huân có mặt tại đây chẳng phải cũng biểu hiện lập trường Tây Bắc cùng Bắc Cương?
Đông Tây chi chiến, bất luận Nam Bắc Cương hay Tây Bắc luôn bảo trì trung lập. Trừ Hạ Nhất Minh là trường hợp đặc biệt, không nằm trong phạm vi đó. Điều này cũng được mọi người hiểu rõ, vì vậy không ai phàn nàn.
Lưu Xương Cử nhìn đám người Hạ Nhất Minh ôm quyền, cười nói:
- Hạ huynh. Bắc Cương từ biệt, tu vi võ đạo của ngươi tăng tiến như vậy, lão phu vô cùng bội phục.
Hạ Nhất Minh cuống quít khoát tay, cười nói:
- Lưu Tông chủ khách khí.
Song Sí Bạch Hổ đã sớm chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh, nó trầm giọng nói:
- Hạ huynh. Tát Ma Đức thật sự chết trong tay ngươi?
Tuy nó biết tin tức này đã lâu nhưng trong lòng vẫn hoài nghi tính chân thực.
Tát Ma Đức chính là Thần long cường đại nhất Tây phương. Lấy thực lực mà nói không dưới Song Sí Bạch Hổ. Vậy mà Hạ Nhất Minh một vị Tân Thần đạo tiến giai chưa lâu có thể giết chết nó?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, đối với câu hỏi này hắn đã gặp qua không ít. Khẽ vỗ lên cổ Lôi điện, Hạ Nhất Minh nói thẳng:
- Tát Ma Đức quả thật đã chết. Nhưng không phải mình ta ra tay.
Nhìn cánh tay Hạ Nhất Minh đặt lên cổ Lôi điện, đôi mắt Song Sí Bạch Hổ sáng lên tỏ vẻ hiểu ra.
Thì ra đây là chiến tích bọn họ thi triển Nhân thú hợp nhất.
Chỉ là trong đầu Song Sí Bạch Hổ xuất hiện nghi vấn lớn.
Chỉ bằng hai vị Hư thần cảnh liên thủ, chẳng lẽ có thể khiến Tát Ma Đức vẫn lạc?
Mã Dự ho nhẹ một tiếng, nói:
- Hổ huynh. Việc này tạm thời không cần nhắc tới. Chúng ta trước hết tẩy trần cho bọn họ đã.
Song Sí Bạch Hổ giật mình, bay xuống dẫn đường cho mọi người.
Trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện vẻ tươi cười ôn hòa, theo sau cố ý liếc mắt nhìn Bách Linh Bát.
Hắn vừa rồi trả lời mơ hồ quả nhiên kiến người ta hiểu lầm hắn cùng Lôi điện liên thủ, bất quá chưa ai từng nghĩ tới Bách Linh Bát.
Theo Song Sí Bạch Hổ đáp xuống Lưu Ly Đảo, Hạ Nhất Minh nhìn động khẩu cao lớn trong lòng cảm khái không thôi.
Lần trước tới đây hắn mới tiến giai Ngũ khí triều nguyên, rời đi đã là Nhân đạo đỉnh cấp cường giả. Lần này trở lại đã đạt tới Thần đạo cảnh giới.
Lúc này nghĩ lại cảm ngộ Hỏa thần lực dưới miệng núi lửa kia, Hạ Nhất Minh vô cùng hoài niệm.
Tiếng cười quen thuộc từ bên trong truyền ra, Tử Lỗ Li cùng Ngao Bác Duệ sóng vai bước tới. Phía sau bọn họ là đám người Kim Chiến Dịch, phụ tử Lệ Giang Phong cùng Kỳ Liên Song Ma. Hạ Nhất Minh hai mắt sáng bừng, cười nói:
- Thì ra các vị đã tới rồi.
Tử Lỗ Li mỉm cười, nói:
- Chúng ta đã tới vài ngày. Lúc này chờ Hạ huynh tới.
Ngao Bác Duệ tiến tới một bước, lão chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh hồi lâu, nói:
- Hạ huynh thần thái bừng bừng, hẳn tu luyện có thu hoạch lớn?
Hạ Nhất Minh khẽ cười, nói:
- Miễn cưỡng có chút cảm ngộ khiến Ngao huynh chê cười.
Sau khi chào hỏi mấy vị Thần đạo cường giả, Hạ Nhất Minh tiến tới gần đám người Kim Chiến Dịch. Ánh mắt những người này nhìn hắn tràn ngập cảm khái.
Lúc trước mọi người cùng nhau tiến giai Tôn giả, nghĩ không ra mấy năm sau bọn họ vẫn kìm hãm trong cảnh giới Tôn giả mà Hạ Nhất Minh đã tấn giai Thần đạo.
Nếu chuyện này không phải phát sinh trước mắt, bọn họ tuyệt đối không tin.
Mưu Tử Long sớm đã nghe Hạ Nhất Minh nói về đám người Kim Chiến Dịch, lúc này mỉm cười nói:
- Nguyên muội tử. Chúng ta khó khăn lắm mới tới Nam Cương một lần, không biết so với trước đây có gì biến hóa không? Ngươi không ngại dẫn chúng ta tham quan một vòng chứ?
Đám người Nguyên Quyên sống nhiều năm như vậy hiển nhiên rõ ràng ý tứ của lão. Sau một lát đông đảo Thần đạo cường giả rời đi, để lại Hạ Nhất Minh gặp bằng hữu cũ.
Sau khi chứng kiến đám trưởng bối rời đi, đám người Kim Chiến Dịch mới thở dài một hơi. Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng là Thần đạo cường giả nhưng dù sao vẫn dễ mở miệng.
- Hạ huynh đệ. Thành thật mà nói. Trận chiến này ngươi nắm chắc bao phần?
Kim Chiến Dịch trực tiếp hỏi. Kỳ Liên Song Ma cùng phụ tử Lệ Giang Phong ngưng thần lắng nghe.
Hạ Nhất Minh cười ngạo nghễ, nói:
- Không dám nói mười thành nhưng bảy thành không phải vấn đề.
Mặc dù hắn nắm giữ Phích Lịch Thiên nhưng chưa vận dụng thành thục, mà tổ hợp Ngả Đức Văn cùng Ái Nhĩ Bá Lạp có chút bản lĩnh, bởi thế Hạ Nhất Minh không dám nói mạnh.
Lệ Nhã Tĩnh ánh mắt khẽ đảo, có chút lo lắng nói:
- Nghe nói Ngả Đức Văn đã đạt được Chân thần truyền thừa bởi thế trong một năm ngắn ngủi tiến giai Thần đạo. Hơn nữa được Thần khí chấp nhận, nắm giữ Lĩnh vực thần khí.
Nói xong bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy chút áp lực. Cường giả Chân thần truyền thừa, chỉ nghĩ cũng khiến bất luận ai điên cuồng.
Kim Chiến Dịch do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Hạ huynh. Sau khi thiên địa lực lượng khôi phục, đây là lần đầu tiên quyết đấu Đông Tây. Kết quả thắng bại liên quan tới tương lai ngàn năm của đại lục.
Gã lui lại sau, khom người nói:
- Tất cả nhờ ngươi...
Kỳ Liên Song Ma liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lui lại, khom người nói:
- Tất cả nhờ ngươi...
Hạ Nhất Minh vội vàng đỡ bọn họ, nghiêm mặt nói:
- Các ngươi yên tâm. Trận chiến này nhất định tiểu đệ sẽ dốc toàn lực. Chắc chắn không phụ lòng mong mỏi của các vị.
Sắc mặt Kim Chiến Dịch cùng Kỳ Liên Song Ma nhất thời buông lỏng, ngay cả phụ tử Lệ Giang Phong cũng rất tin tưởng hắn.
Lệ Giang Phong thở dài một tiếng, nói:
- Lần trước mọi người tề tụ đông đảo nhưng lần này chỉ có vài người chúng ta tới Tinh Thần Đảo.
Lão cười hắc hắc nói:
- Tây phương Cách Lâm Đốn là của ta. Tới khi đó các ngươi đừng tranh giành.
Kim Chiến Dịch cuống quít lắc đầu, nói:
- Trong đám Tân Tôn giả phương Tây cũng chỉ mình Cách Lâm Đốn mới đủ tư cách đánh cùng ta một trận. Tới khi đó trưởng bối sẽ an bài, ai đánh còn chưa chắc.
Hai người bọn họ nhìn nhau, trong lòng tràn ngập niềm tin chiến thắng.
Hạ Nhất Minh hai mắt khẽ chuyển, thấy được vẻ tươi cười thu liễm trên gương mặt Kỳ Liên Song Ma, trong đầu xuất hiện suy nghĩ. Có lẽ bọn họ có tính toán khác?
Bình luận facebook