Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1212
Bầu trời quang đãng, mặt trời giữa trưa chiếu sáng khắp nơi. Đám khói bốc lên từ Hạ gia trang trang khi tới không trung bị gió lớn thổi qua nhất thời tiêu tán.
Một đạo quang mang từ phía chân trời vẽ lên trên không trung vệt sáng nhanh chóng hướng về Hạ gia trang. Đồng dạng một đạo quang mang phóng lên cao mơ hồ chặn lại. Hai thân ảnh trên không trung lập tức ngừng lại quan sát lẫn nhau.
Người từ Hạ gia bay lên chính là Sở Hao Châu, người từ phương xa bay tới là một hán tử thân hình cao lớn, da dẻ trắng trẻo khác thường. Ánh mắt hai bên nhìn nhau không khỏi chấn động trong lòng.
Sở Hao Châu trầm giọng nói:
- Các hạ là người phương nào?
Ngữ khí lão có chút nghiêm khắc, đồng thời ý niệm tản ra dò xét đối phương còn có tiếp viện hay không.
Lúc này Hạ gia trang mặc dù chưa nói toàn thể giới nghiêm nhưng có áp lực từ người đeo mặt nạ, nhân vật trung tâm như Sở Hao Châu đương nhiên đề cao cảnh giác.
Một Ngũ khí Tôn giả vô duyên vô cớ tới đây, vẻ mặt lão tự nhiên không tốt. Người nọ vội vàng cung tay nói:
- Vị này hẳn là Sở Hao Châu, Sở huynh.
Đôi mắt Sở Hao Châu lóe tinh quang, nói:
- Đúng là Sở mỗ. Không biết các hạ xưng hô ra sao?
Người nọ đang muốn mở lời đột nhiên nghe âm thanh từ phía dưới vọng lên.
- Sở lão ca. Vị này không phải người ngoài.
Thân ảnh màu trắng lóe lên, Viên Lễ Huân lập tức xuất hiện giữa không trung.
Sau khi Viên Lễ Huân xuất hiện, trong mắt Sở Hao Châu ít hơn phần địch ý. Bởi lão biết, trừ khi Viên Lễ Huân phát điên, nếu không sẽ không tổn hại người nhà.
- Sở lão ca. Vị này chính là Đại trưởng lão Băng Cung Từ Đống Sơn.
Viên Lễ Huân giới thiệu.
Viên Lễ Huân ở tại Bắc Cương vài năm, một thân tu vi đều hình thành ở nơi này, khi đó Từ Đống Sơn chiếu cố cùng coi trọng nàng không ít. Năm năm không gặp dĩ nhiên có chút vui mừng.
Hai hàng chân mày Sở Hao Châu giãn ra, cười nói:
- Thì ra Từ đại trưởng lão. Sở mỗ thất kính.
Từ Đống Sơn cuống quít khoát tay, hai bên nói vài câu khiêm nhường sau đó cùng đi tới hậu viện.
Sở Hao Châu liếc mắt đã nhận ra ngoài mặt Từ Đống Sơn tươi cường nhưng trong ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng. Nếu chỉ hai người đối mặt, lão dĩ nhiên chờ đợi đối phương tự mở miệng. Bất quá lúc này Viên Lễ Huân xuất hiện, Từ Đống Sơn không biết phải làm thế nào?
Ho nhẹ một tiếng, Sở Hao Châu đi thẳng vào vấn đề:
- Từ huynh ngàn dặm tới đây không biết có chuyện gì?
Từ Đống Sơn đôi mắt sáng bừng, nhìn Sở Hao Châu gật đầu cảm kích, nói:
- Viên trưởng lão. Sở huynh. Không biết Hạ Nhất Minh Hạ Thần quân có trở lại Tây Bắc?
Viên Lễ Huân cùng Sở Hao Châu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời không che giấu vẻ hoài nghi. Âm thanh Sở Hao Châu thấp hẳn, nói:
- Từ huynh. Ngươi tìm Hạ huynh đệ có chuyện gì?
Từ Đống Sơn thở dài một tiếng, cười khổ nói:
- Hai vị thứ lỗi. Nếu không phải cực chẳng đã, chúng ta không dám làm phiền Hạ Thần quân.
Hắn nhanh chóng đem chuyện Thú triều càn quét Bắc Cương kể lại, theo sau nói:
- Tông chủ đại nhân lúc này tọa trấn Thất Thải Băng Cung không dám coi thường. Bởi thế Từ mỗ chạy tới Tây Bắc tìm gặp Hạ Thần quân, mong ngài có thể niệm tình xưa ra tay trợ giúp.
Viên Lễ Huân đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ, nói:
- Quái thú Bắc Hải xâm nhập Bắc Cường lại muốn nội đan Lôi điện, thật sự không biết sống chết. Từ trưởng lão xin đợi vài ngày ta sẽ theo ngươi về Băng Cung.
Từ Đống Sơn vẻ mặt có chút xấu hổ, nói:
- Viên trưởng lão. Bắc hải xuất hiện ba đầu Thần thú, tốt nhất nên mời Hạ Thần quân ra tay.
Lão cố ý nhắc tới số lượng, muốn nói rõ, cho dù ngài tới Bắc Cương cũng chỉ có hai vị Thần đạo cường giả. Nếu đối kháng trực tiếp e rằng không thể chiến thắng.
Viên Lễ Huân khẽ cười, nói:
- Từ trưởng lão yên tâm. Cho dù Nhất Minh cùng Lôi điện không tới, chúng ta cũng không cần lo lắng.
Đôi mắt Từ Đống Sơn ánh lên vẻ kinh hãi, bất quá đối mặt Thần đạo cường giả Viên Lễ Huân, hắn không dám lắm lời.
Sở Hao Châu biết rõ thực lực Hạ gia trang, ba đầu Thần thú với Bắc Cương có thể khó chống đỡ, nhưng với Hạ gia trang thật sự không tính là uy hiếp.
Trong lòng lão thầm cảm thán, bản thân mình theo Hạ Nhất Minh tới đây, mắt thấy thực lực Hạ gia trang ngày một lớn mạnh giống như ảo mộng. Sở Hao Châu gọi Hoắc Đông Thành tới dẫn Từ Đống Sơn đi nghỉ.
Từ Đống Sơn mặc dù mong muốn bản thân có thể dẫn nhiều vị Thần đạo cường giả trở về Tây Bắc nhưng lúc này không dám thúc giục. Hơn nữa khi lão chứng kiến vẻ mặt nhàn nhã của Viên Lễ Huân cùng Sở Hao Châu, trong lòng bớt lo lắng rất nhiều.
Sở Hao Châu có lẽ không tới Bắc Cương Băng Cung nhưng hắn tin tưởng Viên Lễ Huân tuyệt đối không khoanh tay. Sau khi Từ Đống Sơn rời đi, Sở Hao Châu cùng Viên Lễ Huân lập tức tới sơn cốc cách Hạ gia trang trăm dặm.
Trong lúc Hạ Nhất Minh tiến hành luyện chế đan dược, bảo trư, Lôi điện cùng Bách Linh Bát canh giữ bên ngoài, Mưu Tử Long ở tại ngoại viện. Lực lượng phòng ngự như vậy cho dù người đeo mặt nạ xuất hiện cũng có thể chống đỡ.
Bất quá sau khi nghe tin tức Sở Hao Châu cùng Viên Lễ Huân mang tới, vẻ mặt Mưu Tử Long nhất thời ngưng trọng.
Nếu bình thường bọn họ hiển nhiên có thể bỏ qua Hạ Nhất Minh, trực tiếp hỏi Lôi điện hoặc bảo trư. Bất quá lúc này ba người bọn họ kết thành bạn sinh, chỉ cần một người biết đừng mong che giấu hai người còn lại.
Thời điểm quan trọng này, Mưu Tử Long tuyệt đối không muốn làm phiền Hạ Nhất Minh.
Bởi trước khi bế quan Hạ Nhất Minh từng nói qua. Nguyên liệu luyện chế lần này vô cùng trân quý, khi thất bại muốn thu thập lại không biết tới khi nào. Vì đại sự tiến giai Ngụy thần cảnh, Mưu Tử Long không dám để sai lầm phát sinh.
Ba người mặc dù thân phận khác nhau, tu vi võ đạo khác nhau nhưng không nghi ngờ chính là nhân vật chủ chốt tại Hạ gia trang.
Trầm ngâm giây lát, Mưu Tử Long cười nói:
- Muốn nội đan Long mã? Chúng thật sự muốn chết.
Dừng một chút lão nói:
- Nếu chúng muốn chết, chúng ta sẽ thành toàn. Với thực lực Hạ gia trang hiện nay, quả thực có tư cách nói lời này.
Viên Lễ Huân nhíu mày, nói:
- Lôi điện mấy năm nay theo Nhất Minh ra ngoài, không biết chọc tới Thiết Giáp Long khi nào?
Mưu Tử Long cười ha hả nói:
- Bạch mã quan tâm tới đã là coi trọng nó. Được tha chết không ngờ không cảm tạ lại muốn báo thù. Thật sự không biết tốt xấu.
Viên Lễ Huân trợn mắt nhìn Sở Hao Châu. Có thể nói những lời chính khí như vậy, sợ là chỉ mình Mưu Tử Long.
Mưu Tử Long lắc đầu nói:
- Các ngươi còn chưa biết. Tại Ngoại hải cùng Bắc hải, cường giả vi tôn. Tại đây không tồn tại bất cứ quy tắc nào. Chỉ cần gặp gỡ lập tức giao chiến, bị thua rời khỏi lãnh địa thậm chí mất luôn tính mạng là bình thường. Ta dám khẳng định, lãnh địa của nó là đoạt từ tay kẻ khác. Nếu không bằng người, bị đánh bại là bình thường.
Hai người Viên Lễ Huân chậm rãi gật đầu. Quy tắc Thần thú cùng nhân loại có chút khác biệt. Nhân loại bọn họ coi trọng đạo đức bất quá áp dụng cho quái thú tuyệt không thích hợp.
- Mưu lão ca. Không biết ngài có tính toán gì?
Viên Lễ Huân dò hỏi.
Mưu Tử Long khẽ cười, đôi mắt ẩn chứa sát khí nói:
- Chuyện này tạm thời không nói với Hạ lão đệ, để hắn yên tâm luyện đan. Chúng ta lập tức xuất phát tới Bắc Cương giải quyết chuyện này.
Lão dừng một chút, nói:
- Hạ gia trang có Thần đạo khôi lỗi, bảo trư, Lôi điện cùng Bách tiên sinh bảo vệ, tuyệt đối không có vấn đề.
Viên Lễ Huân do dự một chút, nói:
- Cho dù chúng ta có thể ngăn cản ba đầu Thần thú, còn Thú triều thì sao?
Mưu Tử Long bật cười, nói:
- Đệ muội nói đùa. Chỉ cần chém chết ba tên cầm đầu, đám còn lại chỉ là gà đất chó sành, không chịu nổi một kích.
Viên Lễ Huân sắc mặt thoáng đỏ ửng, dưới Thần đạo tất cả đều là kiến hôi không phải không có lý.
Chỉ cần giải quyết ba đầu Thần thú, đám quái thú còn lại không tạo thành uy hiếp, ngược lại chúng có thể chạy về Bắc hải hay không mới là vấn đề.
Sở Hao Châu chần chừ giây lát, nói:
- Mưu Thần quân. Chúng có ba đầu Thần thú, nhưng ba vị đều là nhân loại. Nếu giao chiến...
Tu luyện giả nhân loại giao chiến cùng linh thú, tám chín phần thất bại. Không chỉ nhân đạo, ngay cả Thần đạo cũng vậy, bởi thế Sở Hao Châu không khỏi lo lắng.
Mưu Tử Long khẽ cười một tiếng, nói:
- Lão đệ yên tâm. Trong tay đệ muội có Thần khí Băng Lăng Kính, cho dù tu vi không đủ nhưng có thể chiến thằng một đầu. Lão phu mặc dù chưa tiến giai Ngụy thần cảnh nhưng đủ tự tin đối phó một đầu Thần thú Hư thần cảnh. Đầu Thần thú cuối cùng, Băng Cung có Thủy thần lực thủ hộ, cho dù không thắng cũng không thể thua.
Sở Hao Châu lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Ba người bàn bạc chốc lát, bổ xung toàn bộ theo sau gặp Hạ Vũ Đức lão gia tử nói lại chuyện này.
Hạ lão gia tư nghe nói Thần đạo chi chiến nhất thời cảm thấy đau đầu. Đối với kế hoạch của ba người dĩ nhiên giơ tay tán thành không chút ý kiến.
Ngày tiếp theo Viên Lễ Huân cùng Mưu Tử Long theo Từ Đống Sơn trở lại Bắc Cương.
Sau khi có được hai vị Thần đạo cường giả tăng viện, vẻ mặt Từ Đống Sơn tốt hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người không ngờ tới, ba ngày sau khi bọn họ rời đi, Hạ Nhất Minh khai lò thu đan.
Một đạo quang mang từ phía chân trời vẽ lên trên không trung vệt sáng nhanh chóng hướng về Hạ gia trang. Đồng dạng một đạo quang mang phóng lên cao mơ hồ chặn lại. Hai thân ảnh trên không trung lập tức ngừng lại quan sát lẫn nhau.
Người từ Hạ gia bay lên chính là Sở Hao Châu, người từ phương xa bay tới là một hán tử thân hình cao lớn, da dẻ trắng trẻo khác thường. Ánh mắt hai bên nhìn nhau không khỏi chấn động trong lòng.
Sở Hao Châu trầm giọng nói:
- Các hạ là người phương nào?
Ngữ khí lão có chút nghiêm khắc, đồng thời ý niệm tản ra dò xét đối phương còn có tiếp viện hay không.
Lúc này Hạ gia trang mặc dù chưa nói toàn thể giới nghiêm nhưng có áp lực từ người đeo mặt nạ, nhân vật trung tâm như Sở Hao Châu đương nhiên đề cao cảnh giác.
Một Ngũ khí Tôn giả vô duyên vô cớ tới đây, vẻ mặt lão tự nhiên không tốt. Người nọ vội vàng cung tay nói:
- Vị này hẳn là Sở Hao Châu, Sở huynh.
Đôi mắt Sở Hao Châu lóe tinh quang, nói:
- Đúng là Sở mỗ. Không biết các hạ xưng hô ra sao?
Người nọ đang muốn mở lời đột nhiên nghe âm thanh từ phía dưới vọng lên.
- Sở lão ca. Vị này không phải người ngoài.
Thân ảnh màu trắng lóe lên, Viên Lễ Huân lập tức xuất hiện giữa không trung.
Sau khi Viên Lễ Huân xuất hiện, trong mắt Sở Hao Châu ít hơn phần địch ý. Bởi lão biết, trừ khi Viên Lễ Huân phát điên, nếu không sẽ không tổn hại người nhà.
- Sở lão ca. Vị này chính là Đại trưởng lão Băng Cung Từ Đống Sơn.
Viên Lễ Huân giới thiệu.
Viên Lễ Huân ở tại Bắc Cương vài năm, một thân tu vi đều hình thành ở nơi này, khi đó Từ Đống Sơn chiếu cố cùng coi trọng nàng không ít. Năm năm không gặp dĩ nhiên có chút vui mừng.
Hai hàng chân mày Sở Hao Châu giãn ra, cười nói:
- Thì ra Từ đại trưởng lão. Sở mỗ thất kính.
Từ Đống Sơn cuống quít khoát tay, hai bên nói vài câu khiêm nhường sau đó cùng đi tới hậu viện.
Sở Hao Châu liếc mắt đã nhận ra ngoài mặt Từ Đống Sơn tươi cường nhưng trong ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng. Nếu chỉ hai người đối mặt, lão dĩ nhiên chờ đợi đối phương tự mở miệng. Bất quá lúc này Viên Lễ Huân xuất hiện, Từ Đống Sơn không biết phải làm thế nào?
Ho nhẹ một tiếng, Sở Hao Châu đi thẳng vào vấn đề:
- Từ huynh ngàn dặm tới đây không biết có chuyện gì?
Từ Đống Sơn đôi mắt sáng bừng, nhìn Sở Hao Châu gật đầu cảm kích, nói:
- Viên trưởng lão. Sở huynh. Không biết Hạ Nhất Minh Hạ Thần quân có trở lại Tây Bắc?
Viên Lễ Huân cùng Sở Hao Châu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời không che giấu vẻ hoài nghi. Âm thanh Sở Hao Châu thấp hẳn, nói:
- Từ huynh. Ngươi tìm Hạ huynh đệ có chuyện gì?
Từ Đống Sơn thở dài một tiếng, cười khổ nói:
- Hai vị thứ lỗi. Nếu không phải cực chẳng đã, chúng ta không dám làm phiền Hạ Thần quân.
Hắn nhanh chóng đem chuyện Thú triều càn quét Bắc Cương kể lại, theo sau nói:
- Tông chủ đại nhân lúc này tọa trấn Thất Thải Băng Cung không dám coi thường. Bởi thế Từ mỗ chạy tới Tây Bắc tìm gặp Hạ Thần quân, mong ngài có thể niệm tình xưa ra tay trợ giúp.
Viên Lễ Huân đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ, nói:
- Quái thú Bắc Hải xâm nhập Bắc Cường lại muốn nội đan Lôi điện, thật sự không biết sống chết. Từ trưởng lão xin đợi vài ngày ta sẽ theo ngươi về Băng Cung.
Từ Đống Sơn vẻ mặt có chút xấu hổ, nói:
- Viên trưởng lão. Bắc hải xuất hiện ba đầu Thần thú, tốt nhất nên mời Hạ Thần quân ra tay.
Lão cố ý nhắc tới số lượng, muốn nói rõ, cho dù ngài tới Bắc Cương cũng chỉ có hai vị Thần đạo cường giả. Nếu đối kháng trực tiếp e rằng không thể chiến thắng.
Viên Lễ Huân khẽ cười, nói:
- Từ trưởng lão yên tâm. Cho dù Nhất Minh cùng Lôi điện không tới, chúng ta cũng không cần lo lắng.
Đôi mắt Từ Đống Sơn ánh lên vẻ kinh hãi, bất quá đối mặt Thần đạo cường giả Viên Lễ Huân, hắn không dám lắm lời.
Sở Hao Châu biết rõ thực lực Hạ gia trang, ba đầu Thần thú với Bắc Cương có thể khó chống đỡ, nhưng với Hạ gia trang thật sự không tính là uy hiếp.
Trong lòng lão thầm cảm thán, bản thân mình theo Hạ Nhất Minh tới đây, mắt thấy thực lực Hạ gia trang ngày một lớn mạnh giống như ảo mộng. Sở Hao Châu gọi Hoắc Đông Thành tới dẫn Từ Đống Sơn đi nghỉ.
Từ Đống Sơn mặc dù mong muốn bản thân có thể dẫn nhiều vị Thần đạo cường giả trở về Tây Bắc nhưng lúc này không dám thúc giục. Hơn nữa khi lão chứng kiến vẻ mặt nhàn nhã của Viên Lễ Huân cùng Sở Hao Châu, trong lòng bớt lo lắng rất nhiều.
Sở Hao Châu có lẽ không tới Bắc Cương Băng Cung nhưng hắn tin tưởng Viên Lễ Huân tuyệt đối không khoanh tay. Sau khi Từ Đống Sơn rời đi, Sở Hao Châu cùng Viên Lễ Huân lập tức tới sơn cốc cách Hạ gia trang trăm dặm.
Trong lúc Hạ Nhất Minh tiến hành luyện chế đan dược, bảo trư, Lôi điện cùng Bách Linh Bát canh giữ bên ngoài, Mưu Tử Long ở tại ngoại viện. Lực lượng phòng ngự như vậy cho dù người đeo mặt nạ xuất hiện cũng có thể chống đỡ.
Bất quá sau khi nghe tin tức Sở Hao Châu cùng Viên Lễ Huân mang tới, vẻ mặt Mưu Tử Long nhất thời ngưng trọng.
Nếu bình thường bọn họ hiển nhiên có thể bỏ qua Hạ Nhất Minh, trực tiếp hỏi Lôi điện hoặc bảo trư. Bất quá lúc này ba người bọn họ kết thành bạn sinh, chỉ cần một người biết đừng mong che giấu hai người còn lại.
Thời điểm quan trọng này, Mưu Tử Long tuyệt đối không muốn làm phiền Hạ Nhất Minh.
Bởi trước khi bế quan Hạ Nhất Minh từng nói qua. Nguyên liệu luyện chế lần này vô cùng trân quý, khi thất bại muốn thu thập lại không biết tới khi nào. Vì đại sự tiến giai Ngụy thần cảnh, Mưu Tử Long không dám để sai lầm phát sinh.
Ba người mặc dù thân phận khác nhau, tu vi võ đạo khác nhau nhưng không nghi ngờ chính là nhân vật chủ chốt tại Hạ gia trang.
Trầm ngâm giây lát, Mưu Tử Long cười nói:
- Muốn nội đan Long mã? Chúng thật sự muốn chết.
Dừng một chút lão nói:
- Nếu chúng muốn chết, chúng ta sẽ thành toàn. Với thực lực Hạ gia trang hiện nay, quả thực có tư cách nói lời này.
Viên Lễ Huân nhíu mày, nói:
- Lôi điện mấy năm nay theo Nhất Minh ra ngoài, không biết chọc tới Thiết Giáp Long khi nào?
Mưu Tử Long cười ha hả nói:
- Bạch mã quan tâm tới đã là coi trọng nó. Được tha chết không ngờ không cảm tạ lại muốn báo thù. Thật sự không biết tốt xấu.
Viên Lễ Huân trợn mắt nhìn Sở Hao Châu. Có thể nói những lời chính khí như vậy, sợ là chỉ mình Mưu Tử Long.
Mưu Tử Long lắc đầu nói:
- Các ngươi còn chưa biết. Tại Ngoại hải cùng Bắc hải, cường giả vi tôn. Tại đây không tồn tại bất cứ quy tắc nào. Chỉ cần gặp gỡ lập tức giao chiến, bị thua rời khỏi lãnh địa thậm chí mất luôn tính mạng là bình thường. Ta dám khẳng định, lãnh địa của nó là đoạt từ tay kẻ khác. Nếu không bằng người, bị đánh bại là bình thường.
Hai người Viên Lễ Huân chậm rãi gật đầu. Quy tắc Thần thú cùng nhân loại có chút khác biệt. Nhân loại bọn họ coi trọng đạo đức bất quá áp dụng cho quái thú tuyệt không thích hợp.
- Mưu lão ca. Không biết ngài có tính toán gì?
Viên Lễ Huân dò hỏi.
Mưu Tử Long khẽ cười, đôi mắt ẩn chứa sát khí nói:
- Chuyện này tạm thời không nói với Hạ lão đệ, để hắn yên tâm luyện đan. Chúng ta lập tức xuất phát tới Bắc Cương giải quyết chuyện này.
Lão dừng một chút, nói:
- Hạ gia trang có Thần đạo khôi lỗi, bảo trư, Lôi điện cùng Bách tiên sinh bảo vệ, tuyệt đối không có vấn đề.
Viên Lễ Huân do dự một chút, nói:
- Cho dù chúng ta có thể ngăn cản ba đầu Thần thú, còn Thú triều thì sao?
Mưu Tử Long bật cười, nói:
- Đệ muội nói đùa. Chỉ cần chém chết ba tên cầm đầu, đám còn lại chỉ là gà đất chó sành, không chịu nổi một kích.
Viên Lễ Huân sắc mặt thoáng đỏ ửng, dưới Thần đạo tất cả đều là kiến hôi không phải không có lý.
Chỉ cần giải quyết ba đầu Thần thú, đám quái thú còn lại không tạo thành uy hiếp, ngược lại chúng có thể chạy về Bắc hải hay không mới là vấn đề.
Sở Hao Châu chần chừ giây lát, nói:
- Mưu Thần quân. Chúng có ba đầu Thần thú, nhưng ba vị đều là nhân loại. Nếu giao chiến...
Tu luyện giả nhân loại giao chiến cùng linh thú, tám chín phần thất bại. Không chỉ nhân đạo, ngay cả Thần đạo cũng vậy, bởi thế Sở Hao Châu không khỏi lo lắng.
Mưu Tử Long khẽ cười một tiếng, nói:
- Lão đệ yên tâm. Trong tay đệ muội có Thần khí Băng Lăng Kính, cho dù tu vi không đủ nhưng có thể chiến thằng một đầu. Lão phu mặc dù chưa tiến giai Ngụy thần cảnh nhưng đủ tự tin đối phó một đầu Thần thú Hư thần cảnh. Đầu Thần thú cuối cùng, Băng Cung có Thủy thần lực thủ hộ, cho dù không thắng cũng không thể thua.
Sở Hao Châu lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Ba người bàn bạc chốc lát, bổ xung toàn bộ theo sau gặp Hạ Vũ Đức lão gia tử nói lại chuyện này.
Hạ lão gia tư nghe nói Thần đạo chi chiến nhất thời cảm thấy đau đầu. Đối với kế hoạch của ba người dĩ nhiên giơ tay tán thành không chút ý kiến.
Ngày tiếp theo Viên Lễ Huân cùng Mưu Tử Long theo Từ Đống Sơn trở lại Bắc Cương.
Sau khi có được hai vị Thần đạo cường giả tăng viện, vẻ mặt Từ Đống Sơn tốt hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người không ngờ tới, ba ngày sau khi bọn họ rời đi, Hạ Nhất Minh khai lò thu đan.
Bình luận facebook