Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Trong thị trấn nhỏ như thế này, khách sạn tốt chỉ có một nhà, rộng rãi thoáng đãng, sạch sẽ, chuyên môn chuẩn bị phòng ốc cho người giàu.
Hai nhà phú hào không hẹn mà gặp, đều không chịu lui bước, hiển nhiên không tránh được một phen tranh chấp.
Giờ phút này, ở ven đường trước cửa khách sạn, đang có hai người tay không kịch liệt giao phong. Trong đó có một người là thực khách Viên gia Trọng Phổ Nguyên, tu vi đạt tới bát tầng nội kình. Lấy tu vi của hắn, vô luận là đến thế gia nào, cũng được hưởng đãi ngộ tốt nhất. Chỉ bất quá khi tuổi còn nhỏ đã chịu đại ân của Viên gia, mới cam tâm tình nguyện dốc sức vì Viên gia. Lúc này đây hắn là người có tu vi cao nhất ở trong đội ngũ hộ tống.
Tên còn lại là một trung niên hán tử một thân quần áo bó sát người, người hắn gầy gò, bả vai nhỏ nhắn, tay chân đều dài, cánh tay áo dài quá khổ đến hơn một đoạn.
Nhưng tu vi nội kình của hắn cũng đạt tới bát tầng, hơn nữa người này ra tay cực kỳ độc ác. Một đôi cánh tay dài giống hệt như chân nhện. Mỗi lân quơ lên trong không trung truyền ra tiếng xé gió kỳ dị. Tay hắn chẳng khác gì một thanh binh khí.
Trọng Phổ Nguyên đối với cánh tay người trung niên có chút kiêng kỵ. Tuy nhiên mỗi lần hắn ra tay đều hết sức nhẹ nhàng, ngay tại thời điểm mấu chốt, gạt nhẹ cánh tay đối phương ra ngoài.
Song phương mặc dù đang động thủ nhưng giữa nhau lại có chút khắc chế, cũng không có chính thức hạ sát thủ.
Bởi vì cả hai đều nhận ra đối phương khẳng định là người có lại lịch. Trong tình huống như vậy, không có người nào đần độn đến mức không kiêng nể gì mà buông tay giết người.
Cái loại này nếu trên đường mà gặp phải, một lời không hợp mà rút đao giết người cũng không phải mỗi một người tu luyện cũng có thể làm được chuyện này.
Đó cũng có thể là bọn mã tặc, cũng có thể là Tiên Thiên Cường giả như Hạ Nhất Minh. Nhưng tuyệt đối không phải loại người mà thực lực không đủ để làm những chuyện mà không cần quan tâm đến luật pháp.
Bên cạnh bọn họ, Viên Lễ Hiên cùng một người khác đứng ở xa nhìn hắn. Sắc mặt họ đều có chút khó coi, tựa hồ cũng không nghĩ rằng lại phát sinh xung đột. Nhưng bây giờ, đao đã rút ra khỏi vỏ khó có thể cho vào lại.
Nội kình của Viên Lễ Hiên tiếp cận tứ tầng. Nhưng phía sau hắn lại có ít nhất năm vị cao thủ nội kình ngoài thất tầng. Trong khách điếm, các hán tử cầm trong tay binh khí sắc bén không ngừng đi tới càng làm cho đối phương cảm thấy có áp lực thật lớn.
Không khí trong sân lúc này dần dần khẩn trương hẳn lên.
Phía sau Viên Lễ HIên người càng lúc càng nhiều. Vài người đối diện có vẻ có chút bất an. Đặc biệt là trung niên hán tử đang cùng Trọng Phổ Nguyên giao thủ. Chiêu thức của hắn dần dần sắc bén hẳn lên.
Quả thật, bất luận là ai, chứng kiến quân số kẻ địch càng lúc càng gia tăng thì trong đầu luôn muốn đem đối thủ trước mắt giải quyết nhanh hơn.
Hơn nữa, căn cứ vào sự quan sát, hắn đã xác định trong số những người này cũng chỉ có Trọng Phổ Nguyên là một cao thủ bát tầng. Nếu có thể đem hắn giải quyết thì những người còn lại càng dễ đối phó hơn nhiều.
Tối thiểu, bọn họ nếu như đánh không lại thì cũng có thể đào tẩu.
Đôi khi, tác dụng kiểm chế ban đầu của một cao thủ so với những người tu luyện thấp mạnh hơn nhiều lắm.
Khi trung niên hán tử bắt đầu chăm chú, Trọng Phổ Nguyên nhất thời nhận được áp lực rất lớn.
Tên trung niên hán tử rõ ràng sử dụng kim hệ công pháp cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa, một thân công pháp của hắn ít nhất có một cặp song chưởng khác xa so với thường nhân. Trong lúc đó, song chưởng huy vũ giống như là cây đại đao xẹt qua. Vị trí đôi song chưởng đi qua lại càng mơ hồ lóe ra quang mang màu vàng. Việc này rõ ràng là do công pháp kim hệ tu luyện đến một trình độ nhất định mới có thể làm được điều đó.
Giờ phút này, đôi tay của hắn điên cuồng thúc dục, chưởng thế có uy lực càng lúc càng lớn. Chỉ riêng tiếng rít trong gió cũng đủ khiến cho người ta hãi hùng, khiếp vía.
Mặt bọn người Viên Lễ Hiên hết sức lo lắng, bất tri bất giác tiến lại gần cuộc chiến.
Sau khi thấy được uy thế của đối phương, cho dù ai cũng không dám coi thường. Trong đầu bọn họ đều có ý định, nếu thấy không ổn liền lập tức lao lên.
Trung niên hán tử kia cho dù vũ kỹ lợi hại thì cũng chỉ là một gã đạt tới bát tầng mà thôi. Nếu hơn trăm người đồng thời hướng hắn mà động thủ thì hắn chỉ còn có nước chạy trối chết.
Đột nhiên, ngay lúc đó chỉ nghe thấy từ phía sau truyền tới một thanh âm bình tĩnh:
- Lùi hết lại cho ta. Cứ đứng mà nhìn.
Thanh âm vừa vang lên, vẻ lo lắng trên mặt đám người Viên Lễ Hiên nhất thời biến mất. Tất cả mọi người đều thở dài một hơi, vô thanh vô tức lùi lại ra sau, rời xa trận chiến của hai người.
Bởi vì bọn họ cũng nhận ra đó chính là thanh âm của Hạ Nhất Minh.
Mặc dù năm nay Hạ Nhất Minh mới có mười sáu, nhưng hắn cũng là một vị tiên thiên cường giả trong truyền thuyết. Cho dù là thực khách hay nô bộc trong nhà thì trong khoảng thời gian này đối với vị tiên thiên cường giã hết sức cung kính.
Trong lòng bọn họ đã xem Hạ Nhất Minh như một thần thoại.
Đã có hắn ở bên xem cuộc chiến vậy thì còn cần gì phải lo lắng nữa?
Những người này mặc dù đã lùi lại, nhưng người bên hán tử đang giao thủ Trọng Phổ Nguyên kia, đứng cách đó không xa xem cuộc chiến thì trong lòng lại căng thẳng.
Mới vừa rồi nhiều người vây đến như vậy, thanh thế mặc dù làm cho người ta sợ hãi, nhưng những người này cho dù đánh không lại cũng có thể nắm chắc thoát được.
Nhưng vừa từ bên trong khách điếm truyền ra một câu nói đã khiến cho những người này cực kỳ ngoan ngoãn. Mà càng đáng sợ chính là trên mặt những người này không hề có chút hậm hực, ngược lại trong ánh mắt họ đều có một tia hưng phấn.
Những người này đều là những người đầy kinh nghiệm. Ngay lập tực có thể đoán ra người kia có phân lượng như thế nào.
Người này có thể trấn áp được hơn một trăm đại hán, lại còn khiến bọn họ tâm phục khẩu phục chắc chắn là một nhân vật trác tuyệt.
Đến lúc này, trong lòng bọn họ đều cả kinh. Nếu gặp phải nhân vật âm thầm đứng sau này, chỉ sợ hôm nay thật sự là không tốt rồi.
Người cầm đầu trong số đó lại càng hối hận trong lòng, chính mình sao lại muốn đoạt lấy dãy phòng. Sớm biết những người này khó chơi như thế hắn đã sớm đồng ý ở lại phòng hảo hạng, hoặc là vỗ mông rời đi rồi.
Sau khi Trọng Phổ Nguyên nghe được thah âm Hạ Nhất Minh, tinh thần nhất thời phấn khởi. Trong miệng hắn khẽ quát một tiếng, chưởng pháp của hắn càng lúc càng ôn nhu hơn.
Hắn sở trường sử dụng là một bộ thủy hệ công pháp. Bộ công pháp này cũng không được tính là như nước chảy, mây trôi nhưng cũng không tính là quá kém.
Hai tay không ngừng vẽ ra những vòng tròn kỳ dị trong phạm vi nhất định. Mỗi một vòng tròn sau khi hình thành nhất thời tại tâm của nó giống như một con suối chảy đem song chưởng của trung niên hán tử đẩy ra ngoài.
Mặc dù từ đâu đến cuối, hắn không có cùng trung niên hán tử va chạm một lần nào. Nhưng từ trong trận đấu cũng có thể đoán được nếu một người dính đòn muốn được an toàn là điều không thể.
Trận đấu diễn ra được chốc lát, từ phía đối diện truyền đến một tiếng quát:
- Lệ Phù Chu! Không cần trì hoãn nữa, giải quyết nhanh lên một chút.
Người trung niên kia hơi nhíu mày, nhưng cũng đông thời ứng tiếng.
Trọng Phổ Nguyên trong lòng thầm giận. Cả hai đều đạt tới bát tầng. Mặc dù tu vi của ngươi cao hơn ta một chút, nhưng nếu muốn giải quyết ta một cách dễ dàng chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy đâu.
Tuy nhiên, ngay lúc trong lòng hắn đang tức giận trung niên Lệ Phù Chu chợt thu cánh tay lại, lui về mấy bước.
Vừa rồi hắn vẫn chủ động công kích, chiếm thượng phong nhưng đột nhiên lại muốn thối lui, không hề có chút dây dưa.
Trọng Phổ Nguyên ngẩn người ra, trong lòng hoài nghi không biết là có chủ ý gì không, có nên lập tức tiến lên tấn công hay không nữa.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn chần chờ như vậy, Lệ Phù Chu nâng song chưởng lên. Cặp cánh tay dài của hắn hợp lại một chỗ, hai tay bình tĩnh duỗi ra. Một đôi chưởng cũng đồng dạng lớn hơn rất nhiều so với người bình thường.
Giờ phút này, các ngón tay trên hai bàn tay nắm lại với nhau, chỉ sau một khắc liền hợp lại thành một thủ ấn kỳ quái. Thủ ấn này tựa hồ là mười ngón tay hợp lại, nhưng hai ngón tay cái lại chui ra từ khe hở giữa mấy ngón tay, lộ ra hai cái móng tay dài trắng như tuyết.
Không biết tại sao, khi Trọng Phổ Nguyên thấy được cái thủ ấn này, sắc mặt hơi có chút biến đổi. Bởi vì, hắn có thể cảm ứng được cái thủ ấn này ẩn chứa một loại lực lượng làm cho hắn không thể giải thích được. Hơn nữa, loại lực lượng kỳ dị này lại hết sức nguy hiểm. Càng lúc hắn càng có cảm giác giống như bị một con rắn độc nhìn chăm chú.
Lúc này, từ trong góc tối, Hạ Nhất Minh đột nhiên kinh ngạc lên tiếng:
- Ta biết những người này là ai.
Phụ tử Hạ Thuyên Tín giật mình. Trong lòng bọn hiện ra một cái ý niệm trong đầu, chẳng lẽ những người nà trong lần Hạ Nhất Minh xuất ngoại đã gặp qua.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua trên người bọn họ, hơi cười, nói:
- Đại bá! Đại ca! Nhìn trang phục của bọn họ.
Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Nhất Thiên đều kinh ngạc. Nhìn kỹ, trang phục đối phương tựa hồ có chút quen thuộc, chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ ra được.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Đại ca! Ngày huynh cưới.
Rốt cuộc, Hạ Nhất Thiên hai mắt sáng ngời, nói:
- Ta nhớ ra rồi. Bọn họ là người Lâm gia. Đây là trang phục mà người hầu của Lâm gia mặc, chắc chắn không thể sai được.
Hạ Thuyên Tín lúc này mới gạt đầu một cái. Vì để nói chuyện với Hạ Nhất Minh, Lâm Đào Lật từng tự mình đến Hạ gia trang. Chỉ bất quá là lúc đến thì hứng thú có thừa, nhưng lúc về lại tiu nghỉu.
Chỉ do, Hạ Nhất Minh cùng Lâm Đào Lật giao chiến với nhau nên đối với quần áo của những người này nhớ rất kỹ.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không biết Hạ Nhất Minh sở dĩ có thể nhận ra bọn họ lại không phải nhờ cách ăn mặc, mà là từ cái thủ ấn kia.
Cái thủ ấn này mặc dù không phải Phục Địa ấn cùng Vân Vũ ấn, nhưng Hạ Nhất Minh nhận rất rõ. Chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra thủ ấn của người này cũng với tiên thiên thủ ấn của Lâm gia cũng đồng căn, đồng nguyên.
Chỉ bất quá, so sánh với Lâm Đào Lật, Lệ Phù Chu thi triển ấn pháp này uy lực còn kém hơn rất nhiều. Quả thực không thể căn cứ vào cấp bậc để mà phân định.
Cũng không biết là do hắn lĩnh ngộ không tốt, hay là loại ấn pháp này uy lực có hạn. Tóm lại với trình độ uy lực này cũng không thể làm cho Hạ Nhất Minh kinh ngạc.
Tuy Hạ Nhất Minh không có để tâm đến, nhưng Trọng Phổ Nguyên lại không được như thế.
Hai mắt hắn trợn tròn. Vẻ mặt hết sức ngưng trọng, nội kình toàn thân lưu chuyển ở mức nhanh nhất, lực lượng ngưng tụ đến cực điểm.
Bởi vì thủ ấn của đối phương gây cho hắn một áp lực quá lớn. Giờ phút này, hắn hoàn toàn hiểu rõ mình đã gặp phại đối thủ mạnh nhất trong đời.
Lệ Phù Chu đột nhiên quá nhẹ một tiếng, bước ra một bước, thủ ấn giống như một cái búa lớn, hướng Trọng Phổ Nguyên đập tới.
Không sai, hắn chính là nện xuống. Khí thế hết sức hung hăng, căn bản là không muốn cho người ta có con đường sống.
Hai chân Trọng Phổ Nguyên giống như mây trôi, nước chảy lui lại phía sau. Tuy nhiên, hắn lập tức phát hiện, thủ ấn của đối phương vẫn giữ nguyên tư thế. Cho dù hắn có trốn tới chỗ nào cũng không thể tránh khỏi bị nó đập trúng. Trong lòng hắn hết sức hoảng hốt. Đây là chiến kỹ gì mà lại có thể khiến cho hắn vô duyên, vô cớ sinh ra cảm giác khủng khiếp đến như vậy.
Trên thực tế, nếu như hắn biết được chiến kỹ này chính là biến tấu của tiên thiên chiến kỹ thì hắn sẽ không bối rối đến như vậy.
Tiên thiên chiến kỹ đó là sự tồn tại không thể chối cãi. Cho dù đã đem nó đơn giản hóa, chỉ còn ba thành uy lực cũng khiến cho một cao thủ hậu thiên bình thường như hắn phải tránh né một cách chật vật.
Hai chân hắn liên tục di chuyển. Nếu không thể tránh được thì chỉ còn cách liều mạng.
Hắn rống to một tiếng, hai tay giơ lên cao để đón lấy thủ ấn của đối phương.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, hắn thấy được khóe miệng của Lệ Phù Chu lộ ra một nụ cười trào phúng, giống như đang nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Hậu tâm Trọng Phổ Nguyên nhất thời ướt lạnh. Trong lòng hắn hết sức hối hận. Nhưng giờ phút này không thể không cố hết sức mình.
Nội kình toàn thân ngưng tụ tại một điểm, liều mạng đẩy về phía trước.
Đột nhiên, hắn thấy mình hoa mắt một cái. Chẳng biết từ lúc nào có một người xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Song chưởng đánh ra, đối với bóng người thình lình xuất hiện ngay trước mặt, Trọng Phổ Nguyên cơ bản là không thể thu tay lại. Song chưởng đánh thẳng vào lưng người nọ.
Trong lòng hắn cảm thấy hoảng hốt. Không biết người này từ đâu mà đến, giống hệt như quỷ mị làm cho hắn không kịp phản ứng.
"Phốc......"
Một tiếng nhỏ vang lên, Trong Phổ Nguyên hết sức kỳ quái. Thanh âm này hình như cũng không phải từ lưng mà là từ phía trước người đó truyền đến.
Trong lòng hắn thầm nghĩ không biết đã có chuyenj gì xảy ra. Chẳng lẽ trong lúc mình vô ý lại có thể luyện thành kỳ công cách sơn đả ngưu? Rõ ràng đáng vào hậu tâm không ngờ lại tạo thành thương tổn ở phía trước.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn biết rằng chuyện này quyết không thể xảy ra.
Thân thể lệch sang một chút, hắn đã thấy rõ ràng.
Che giữa hắn và Lệ Phù Chu đúng là Hạ Nhất Minh.
Sau khi thấy được Hạ Nhất Minh, hắn nhất thời hiểu rõ, chưởng lực của mình mặc dù không yếu nhưng muốn đã thương người này thì chỉ có mà nằm mơ giữa ban ngày.
Hắn lui lại sau mấy bước, hai tay buông xuống, bộ dáng hoàn toàn hết sức cung kính.
Phía trước Hạ Nhất Minh, Lệ Phù Chu hung hăng nện của cái thủ ấn lên ngực Hạ Nhất Minh.
Nơi này là bộ vị yếu hại trên cơ thể người. Một cao thủ bát tầng lấy toàn bộ nội lực, kết hợp với uy lực của chiến kỹ đỉnh giai có thể đập nát chỗ như thế.
Từ cảm giác truyền lại, Lệ Phù Chu nghĩ người này cho dù có chín cái mạng thì đến lúc này cũng đã bán đi mất tám cái.
Nhưng chỉ thấy vẻ mặt người thanh niên này hơi mỉm cười, không hề có vẻ bị thương ở chỗ nào hết. Lệ Phù Chu lui lại sau mấy bước, trên mặt trở nên trắng bệnh. Ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh hết sức sợ hãi.
Mặc dù trên người Hạ Nhất Minh không hề có chút khí thế nào. Nhưng cho dù gan hắn có to gấp ba đi chăng nữa thì cũng không dám bước tới khiêu khích.
Sắc mặt mấy người phía sau đều khẽ biến. Những người này hiển nhiên đã chứng kiến toàn bộ. Nhất thời khí thế trên mặt bọn họ hoàn toàn thu liễm, không còn có lấy nửa điểm cuồng ngạo.
Đôi tay Hạ Nhất Minh khẽ phủi phủi trước ngực giống như là tiện tay phủi đi vết bẩn đi đường, nói:
- Đám người các ngươi là người Lâm Lang, Lâm gia?
Lệ Phù Chu nghe thấy khẩu khí ôn hòa của hắn mời có chút thở phào. Hắn quay đầu nhìn lại phía sau. Người cầm đầu những người này từ phía sau bước lên, ôm quyền, nói:
- Không sai! Chúng ta đúng là người Lâm Lang, Lâm gia. Đêm nay trong lúc vội vàng không còn chỗ nghỉ mới cùng với quý phương xảy ra xung đột. Tất cả mọi chuyện cũng là ngoài ý muốn. Nói chung đều là do chúng ta không đúng, xin các hạ thứ lỗi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than. Nhãn lực những người này không nhỏ chút nào. Thoáng cái đã có thể thấy được không phải là đối thủ của mình nên mới hạ thấp thân phận.
- Không cần phải khách khí. Nếu là do hiểu lầm thì cứ coi như là không có chuyện gì.
Người nọ cúi mình một cái thật sâu nói:
- Kẻ hèn này là Lâm Văn Khải, một trong những quản gia của Lâm gia. Xin hỏi tôn tính của các hạ?
Sau khi Lâm Văn Khải thấy rõ khuôn mặt Hạ Nhất Minh trong lòng khen ngợi không thôi. Tuổi còn trẻ như thế mà đã có tu vi sâu đến như vậy thật không biết làm cách nào có thể tu luyện được.
Hạ Nhất Minh cười nói:
- Thái Thương huyện, Hạ Nhất Minh.
- Thái Thương huyện? - Lâm Văn Khải chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Không chỉ mình hắn có vẻ mặt này mà ngay cả Lệ Phù Chu cùng mấy người phía sau hắn cũng đều như thế.
Nụ cười trên mặt Hạ Nhất Minh hơi thu lại. Trong lòng hắn chợt nổi lên một dự cảm không hay. Dự cảm của hắn cho đến lúc này hình như chưa có sai bao giờ.
- Các vị! Có chuyện gì thế? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Lâm Văn Khải chần chừ một lúc, giống như là đang nghĩ gì đó rồi nói:
- Các hạ là người của Hạ gia, một trong tam đại thế gia ở Thái Thương huyện, Hạ Nhất Minh công tử?
- Không sai.
- Hạ công từ đang ở bên ngoài trở về, chưa về tới Thái Thương huyện đúng không? - Lâm Văn Khải hỏi một câu mang tính chất dò xét.
- Đúng vậy. - Ánh mắt Hạ Nhất Minh mơ hồ trở nên sắc bén, nói:
- Chẳng lẽ Hạ gia nhà chúng ta đã xảy ra biến cố?
Lâm Văn Khải cười khổ một tiếng nói:
- Hạ công tử! Thật không dám dấu diếm. Bảy ngày trước, rất nhiều đoàn mã tặc của Thái A huyện đã tập trung lại một chỗ nói rằng muốn lấy Thái Thương huyện. Bọn chúng muốn dùng tốc độ nhanh nhất đến Thái Thương huyện, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để công phá Thái Thương huyện thành.
- Hả?
Hai đạo thân ảnh chợt hiện lên. Phụ tử Hạ Thuyên Tín nhanh chóng đi ra. Sắc mặt bọn họ trở nên cực kỳ khó coi.
- Sao đó như thế nào?
Lâm Văn Khải hơi lắc đầu, nói:
- Tin tức cuối cùng chúng ta nhận được đó chính là huyện thành đã bị phá, sau đó cũng không nhận được tin gì nữa. - Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Gia chủ đại nhân phái ta đi trước đến Thái Thương huyện thăm dò tin tức. Chỉ có điều mã tặc vốn coi nhân mạc như cỏ rác, Thái Thương huyện lúc này chỉ sợ...
Mặc dù hắn ngừng lại không nói, nhưng mọi người làm sao lại không hiểu hàm ý trong đó.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hết sức âm trầm. Trong mắt hắn cực kỳ lạnh lẽo.
- Phụ thân, mẫu thân! - Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, giọng hết sức nhẹ nhàng. Hắn hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:
- Đại bá! Đại ca! Ta đi trước một bước.
Thanh âm Hạ Nhất Minh chưa dứt, người của hắn đã giống như quỷ mị rời đi. Ngay lập tức, mọi người nghe thấy tiếng vó ngựa nhanh chóng vọng lại, một đạo hồng ảnh biến mất trong tầm mắt mọi người....
Hai nhà phú hào không hẹn mà gặp, đều không chịu lui bước, hiển nhiên không tránh được một phen tranh chấp.
Giờ phút này, ở ven đường trước cửa khách sạn, đang có hai người tay không kịch liệt giao phong. Trong đó có một người là thực khách Viên gia Trọng Phổ Nguyên, tu vi đạt tới bát tầng nội kình. Lấy tu vi của hắn, vô luận là đến thế gia nào, cũng được hưởng đãi ngộ tốt nhất. Chỉ bất quá khi tuổi còn nhỏ đã chịu đại ân của Viên gia, mới cam tâm tình nguyện dốc sức vì Viên gia. Lúc này đây hắn là người có tu vi cao nhất ở trong đội ngũ hộ tống.
Tên còn lại là một trung niên hán tử một thân quần áo bó sát người, người hắn gầy gò, bả vai nhỏ nhắn, tay chân đều dài, cánh tay áo dài quá khổ đến hơn một đoạn.
Nhưng tu vi nội kình của hắn cũng đạt tới bát tầng, hơn nữa người này ra tay cực kỳ độc ác. Một đôi cánh tay dài giống hệt như chân nhện. Mỗi lân quơ lên trong không trung truyền ra tiếng xé gió kỳ dị. Tay hắn chẳng khác gì một thanh binh khí.
Trọng Phổ Nguyên đối với cánh tay người trung niên có chút kiêng kỵ. Tuy nhiên mỗi lần hắn ra tay đều hết sức nhẹ nhàng, ngay tại thời điểm mấu chốt, gạt nhẹ cánh tay đối phương ra ngoài.
Song phương mặc dù đang động thủ nhưng giữa nhau lại có chút khắc chế, cũng không có chính thức hạ sát thủ.
Bởi vì cả hai đều nhận ra đối phương khẳng định là người có lại lịch. Trong tình huống như vậy, không có người nào đần độn đến mức không kiêng nể gì mà buông tay giết người.
Cái loại này nếu trên đường mà gặp phải, một lời không hợp mà rút đao giết người cũng không phải mỗi một người tu luyện cũng có thể làm được chuyện này.
Đó cũng có thể là bọn mã tặc, cũng có thể là Tiên Thiên Cường giả như Hạ Nhất Minh. Nhưng tuyệt đối không phải loại người mà thực lực không đủ để làm những chuyện mà không cần quan tâm đến luật pháp.
Bên cạnh bọn họ, Viên Lễ Hiên cùng một người khác đứng ở xa nhìn hắn. Sắc mặt họ đều có chút khó coi, tựa hồ cũng không nghĩ rằng lại phát sinh xung đột. Nhưng bây giờ, đao đã rút ra khỏi vỏ khó có thể cho vào lại.
Nội kình của Viên Lễ Hiên tiếp cận tứ tầng. Nhưng phía sau hắn lại có ít nhất năm vị cao thủ nội kình ngoài thất tầng. Trong khách điếm, các hán tử cầm trong tay binh khí sắc bén không ngừng đi tới càng làm cho đối phương cảm thấy có áp lực thật lớn.
Không khí trong sân lúc này dần dần khẩn trương hẳn lên.
Phía sau Viên Lễ HIên người càng lúc càng nhiều. Vài người đối diện có vẻ có chút bất an. Đặc biệt là trung niên hán tử đang cùng Trọng Phổ Nguyên giao thủ. Chiêu thức của hắn dần dần sắc bén hẳn lên.
Quả thật, bất luận là ai, chứng kiến quân số kẻ địch càng lúc càng gia tăng thì trong đầu luôn muốn đem đối thủ trước mắt giải quyết nhanh hơn.
Hơn nữa, căn cứ vào sự quan sát, hắn đã xác định trong số những người này cũng chỉ có Trọng Phổ Nguyên là một cao thủ bát tầng. Nếu có thể đem hắn giải quyết thì những người còn lại càng dễ đối phó hơn nhiều.
Tối thiểu, bọn họ nếu như đánh không lại thì cũng có thể đào tẩu.
Đôi khi, tác dụng kiểm chế ban đầu của một cao thủ so với những người tu luyện thấp mạnh hơn nhiều lắm.
Khi trung niên hán tử bắt đầu chăm chú, Trọng Phổ Nguyên nhất thời nhận được áp lực rất lớn.
Tên trung niên hán tử rõ ràng sử dụng kim hệ công pháp cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa, một thân công pháp của hắn ít nhất có một cặp song chưởng khác xa so với thường nhân. Trong lúc đó, song chưởng huy vũ giống như là cây đại đao xẹt qua. Vị trí đôi song chưởng đi qua lại càng mơ hồ lóe ra quang mang màu vàng. Việc này rõ ràng là do công pháp kim hệ tu luyện đến một trình độ nhất định mới có thể làm được điều đó.
Giờ phút này, đôi tay của hắn điên cuồng thúc dục, chưởng thế có uy lực càng lúc càng lớn. Chỉ riêng tiếng rít trong gió cũng đủ khiến cho người ta hãi hùng, khiếp vía.
Mặt bọn người Viên Lễ Hiên hết sức lo lắng, bất tri bất giác tiến lại gần cuộc chiến.
Sau khi thấy được uy thế của đối phương, cho dù ai cũng không dám coi thường. Trong đầu bọn họ đều có ý định, nếu thấy không ổn liền lập tức lao lên.
Trung niên hán tử kia cho dù vũ kỹ lợi hại thì cũng chỉ là một gã đạt tới bát tầng mà thôi. Nếu hơn trăm người đồng thời hướng hắn mà động thủ thì hắn chỉ còn có nước chạy trối chết.
Đột nhiên, ngay lúc đó chỉ nghe thấy từ phía sau truyền tới một thanh âm bình tĩnh:
- Lùi hết lại cho ta. Cứ đứng mà nhìn.
Thanh âm vừa vang lên, vẻ lo lắng trên mặt đám người Viên Lễ Hiên nhất thời biến mất. Tất cả mọi người đều thở dài một hơi, vô thanh vô tức lùi lại ra sau, rời xa trận chiến của hai người.
Bởi vì bọn họ cũng nhận ra đó chính là thanh âm của Hạ Nhất Minh.
Mặc dù năm nay Hạ Nhất Minh mới có mười sáu, nhưng hắn cũng là một vị tiên thiên cường giả trong truyền thuyết. Cho dù là thực khách hay nô bộc trong nhà thì trong khoảng thời gian này đối với vị tiên thiên cường giã hết sức cung kính.
Trong lòng bọn họ đã xem Hạ Nhất Minh như một thần thoại.
Đã có hắn ở bên xem cuộc chiến vậy thì còn cần gì phải lo lắng nữa?
Những người này mặc dù đã lùi lại, nhưng người bên hán tử đang giao thủ Trọng Phổ Nguyên kia, đứng cách đó không xa xem cuộc chiến thì trong lòng lại căng thẳng.
Mới vừa rồi nhiều người vây đến như vậy, thanh thế mặc dù làm cho người ta sợ hãi, nhưng những người này cho dù đánh không lại cũng có thể nắm chắc thoát được.
Nhưng vừa từ bên trong khách điếm truyền ra một câu nói đã khiến cho những người này cực kỳ ngoan ngoãn. Mà càng đáng sợ chính là trên mặt những người này không hề có chút hậm hực, ngược lại trong ánh mắt họ đều có một tia hưng phấn.
Những người này đều là những người đầy kinh nghiệm. Ngay lập tực có thể đoán ra người kia có phân lượng như thế nào.
Người này có thể trấn áp được hơn một trăm đại hán, lại còn khiến bọn họ tâm phục khẩu phục chắc chắn là một nhân vật trác tuyệt.
Đến lúc này, trong lòng bọn họ đều cả kinh. Nếu gặp phải nhân vật âm thầm đứng sau này, chỉ sợ hôm nay thật sự là không tốt rồi.
Người cầm đầu trong số đó lại càng hối hận trong lòng, chính mình sao lại muốn đoạt lấy dãy phòng. Sớm biết những người này khó chơi như thế hắn đã sớm đồng ý ở lại phòng hảo hạng, hoặc là vỗ mông rời đi rồi.
Sau khi Trọng Phổ Nguyên nghe được thah âm Hạ Nhất Minh, tinh thần nhất thời phấn khởi. Trong miệng hắn khẽ quát một tiếng, chưởng pháp của hắn càng lúc càng ôn nhu hơn.
Hắn sở trường sử dụng là một bộ thủy hệ công pháp. Bộ công pháp này cũng không được tính là như nước chảy, mây trôi nhưng cũng không tính là quá kém.
Hai tay không ngừng vẽ ra những vòng tròn kỳ dị trong phạm vi nhất định. Mỗi một vòng tròn sau khi hình thành nhất thời tại tâm của nó giống như một con suối chảy đem song chưởng của trung niên hán tử đẩy ra ngoài.
Mặc dù từ đâu đến cuối, hắn không có cùng trung niên hán tử va chạm một lần nào. Nhưng từ trong trận đấu cũng có thể đoán được nếu một người dính đòn muốn được an toàn là điều không thể.
Trận đấu diễn ra được chốc lát, từ phía đối diện truyền đến một tiếng quát:
- Lệ Phù Chu! Không cần trì hoãn nữa, giải quyết nhanh lên một chút.
Người trung niên kia hơi nhíu mày, nhưng cũng đông thời ứng tiếng.
Trọng Phổ Nguyên trong lòng thầm giận. Cả hai đều đạt tới bát tầng. Mặc dù tu vi của ngươi cao hơn ta một chút, nhưng nếu muốn giải quyết ta một cách dễ dàng chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy đâu.
Tuy nhiên, ngay lúc trong lòng hắn đang tức giận trung niên Lệ Phù Chu chợt thu cánh tay lại, lui về mấy bước.
Vừa rồi hắn vẫn chủ động công kích, chiếm thượng phong nhưng đột nhiên lại muốn thối lui, không hề có chút dây dưa.
Trọng Phổ Nguyên ngẩn người ra, trong lòng hoài nghi không biết là có chủ ý gì không, có nên lập tức tiến lên tấn công hay không nữa.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn chần chờ như vậy, Lệ Phù Chu nâng song chưởng lên. Cặp cánh tay dài của hắn hợp lại một chỗ, hai tay bình tĩnh duỗi ra. Một đôi chưởng cũng đồng dạng lớn hơn rất nhiều so với người bình thường.
Giờ phút này, các ngón tay trên hai bàn tay nắm lại với nhau, chỉ sau một khắc liền hợp lại thành một thủ ấn kỳ quái. Thủ ấn này tựa hồ là mười ngón tay hợp lại, nhưng hai ngón tay cái lại chui ra từ khe hở giữa mấy ngón tay, lộ ra hai cái móng tay dài trắng như tuyết.
Không biết tại sao, khi Trọng Phổ Nguyên thấy được cái thủ ấn này, sắc mặt hơi có chút biến đổi. Bởi vì, hắn có thể cảm ứng được cái thủ ấn này ẩn chứa một loại lực lượng làm cho hắn không thể giải thích được. Hơn nữa, loại lực lượng kỳ dị này lại hết sức nguy hiểm. Càng lúc hắn càng có cảm giác giống như bị một con rắn độc nhìn chăm chú.
Lúc này, từ trong góc tối, Hạ Nhất Minh đột nhiên kinh ngạc lên tiếng:
- Ta biết những người này là ai.
Phụ tử Hạ Thuyên Tín giật mình. Trong lòng bọn hiện ra một cái ý niệm trong đầu, chẳng lẽ những người nà trong lần Hạ Nhất Minh xuất ngoại đã gặp qua.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua trên người bọn họ, hơi cười, nói:
- Đại bá! Đại ca! Nhìn trang phục của bọn họ.
Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Nhất Thiên đều kinh ngạc. Nhìn kỹ, trang phục đối phương tựa hồ có chút quen thuộc, chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ ra được.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Đại ca! Ngày huynh cưới.
Rốt cuộc, Hạ Nhất Thiên hai mắt sáng ngời, nói:
- Ta nhớ ra rồi. Bọn họ là người Lâm gia. Đây là trang phục mà người hầu của Lâm gia mặc, chắc chắn không thể sai được.
Hạ Thuyên Tín lúc này mới gạt đầu một cái. Vì để nói chuyện với Hạ Nhất Minh, Lâm Đào Lật từng tự mình đến Hạ gia trang. Chỉ bất quá là lúc đến thì hứng thú có thừa, nhưng lúc về lại tiu nghỉu.
Chỉ do, Hạ Nhất Minh cùng Lâm Đào Lật giao chiến với nhau nên đối với quần áo của những người này nhớ rất kỹ.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không biết Hạ Nhất Minh sở dĩ có thể nhận ra bọn họ lại không phải nhờ cách ăn mặc, mà là từ cái thủ ấn kia.
Cái thủ ấn này mặc dù không phải Phục Địa ấn cùng Vân Vũ ấn, nhưng Hạ Nhất Minh nhận rất rõ. Chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra thủ ấn của người này cũng với tiên thiên thủ ấn của Lâm gia cũng đồng căn, đồng nguyên.
Chỉ bất quá, so sánh với Lâm Đào Lật, Lệ Phù Chu thi triển ấn pháp này uy lực còn kém hơn rất nhiều. Quả thực không thể căn cứ vào cấp bậc để mà phân định.
Cũng không biết là do hắn lĩnh ngộ không tốt, hay là loại ấn pháp này uy lực có hạn. Tóm lại với trình độ uy lực này cũng không thể làm cho Hạ Nhất Minh kinh ngạc.
Tuy Hạ Nhất Minh không có để tâm đến, nhưng Trọng Phổ Nguyên lại không được như thế.
Hai mắt hắn trợn tròn. Vẻ mặt hết sức ngưng trọng, nội kình toàn thân lưu chuyển ở mức nhanh nhất, lực lượng ngưng tụ đến cực điểm.
Bởi vì thủ ấn của đối phương gây cho hắn một áp lực quá lớn. Giờ phút này, hắn hoàn toàn hiểu rõ mình đã gặp phại đối thủ mạnh nhất trong đời.
Lệ Phù Chu đột nhiên quá nhẹ một tiếng, bước ra một bước, thủ ấn giống như một cái búa lớn, hướng Trọng Phổ Nguyên đập tới.
Không sai, hắn chính là nện xuống. Khí thế hết sức hung hăng, căn bản là không muốn cho người ta có con đường sống.
Hai chân Trọng Phổ Nguyên giống như mây trôi, nước chảy lui lại phía sau. Tuy nhiên, hắn lập tức phát hiện, thủ ấn của đối phương vẫn giữ nguyên tư thế. Cho dù hắn có trốn tới chỗ nào cũng không thể tránh khỏi bị nó đập trúng. Trong lòng hắn hết sức hoảng hốt. Đây là chiến kỹ gì mà lại có thể khiến cho hắn vô duyên, vô cớ sinh ra cảm giác khủng khiếp đến như vậy.
Trên thực tế, nếu như hắn biết được chiến kỹ này chính là biến tấu của tiên thiên chiến kỹ thì hắn sẽ không bối rối đến như vậy.
Tiên thiên chiến kỹ đó là sự tồn tại không thể chối cãi. Cho dù đã đem nó đơn giản hóa, chỉ còn ba thành uy lực cũng khiến cho một cao thủ hậu thiên bình thường như hắn phải tránh né một cách chật vật.
Hai chân hắn liên tục di chuyển. Nếu không thể tránh được thì chỉ còn cách liều mạng.
Hắn rống to một tiếng, hai tay giơ lên cao để đón lấy thủ ấn của đối phương.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, hắn thấy được khóe miệng của Lệ Phù Chu lộ ra một nụ cười trào phúng, giống như đang nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Hậu tâm Trọng Phổ Nguyên nhất thời ướt lạnh. Trong lòng hắn hết sức hối hận. Nhưng giờ phút này không thể không cố hết sức mình.
Nội kình toàn thân ngưng tụ tại một điểm, liều mạng đẩy về phía trước.
Đột nhiên, hắn thấy mình hoa mắt một cái. Chẳng biết từ lúc nào có một người xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Song chưởng đánh ra, đối với bóng người thình lình xuất hiện ngay trước mặt, Trọng Phổ Nguyên cơ bản là không thể thu tay lại. Song chưởng đánh thẳng vào lưng người nọ.
Trong lòng hắn cảm thấy hoảng hốt. Không biết người này từ đâu mà đến, giống hệt như quỷ mị làm cho hắn không kịp phản ứng.
"Phốc......"
Một tiếng nhỏ vang lên, Trong Phổ Nguyên hết sức kỳ quái. Thanh âm này hình như cũng không phải từ lưng mà là từ phía trước người đó truyền đến.
Trong lòng hắn thầm nghĩ không biết đã có chuyenj gì xảy ra. Chẳng lẽ trong lúc mình vô ý lại có thể luyện thành kỳ công cách sơn đả ngưu? Rõ ràng đáng vào hậu tâm không ngờ lại tạo thành thương tổn ở phía trước.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn biết rằng chuyện này quyết không thể xảy ra.
Thân thể lệch sang một chút, hắn đã thấy rõ ràng.
Che giữa hắn và Lệ Phù Chu đúng là Hạ Nhất Minh.
Sau khi thấy được Hạ Nhất Minh, hắn nhất thời hiểu rõ, chưởng lực của mình mặc dù không yếu nhưng muốn đã thương người này thì chỉ có mà nằm mơ giữa ban ngày.
Hắn lui lại sau mấy bước, hai tay buông xuống, bộ dáng hoàn toàn hết sức cung kính.
Phía trước Hạ Nhất Minh, Lệ Phù Chu hung hăng nện của cái thủ ấn lên ngực Hạ Nhất Minh.
Nơi này là bộ vị yếu hại trên cơ thể người. Một cao thủ bát tầng lấy toàn bộ nội lực, kết hợp với uy lực của chiến kỹ đỉnh giai có thể đập nát chỗ như thế.
Từ cảm giác truyền lại, Lệ Phù Chu nghĩ người này cho dù có chín cái mạng thì đến lúc này cũng đã bán đi mất tám cái.
Nhưng chỉ thấy vẻ mặt người thanh niên này hơi mỉm cười, không hề có vẻ bị thương ở chỗ nào hết. Lệ Phù Chu lui lại sau mấy bước, trên mặt trở nên trắng bệnh. Ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh hết sức sợ hãi.
Mặc dù trên người Hạ Nhất Minh không hề có chút khí thế nào. Nhưng cho dù gan hắn có to gấp ba đi chăng nữa thì cũng không dám bước tới khiêu khích.
Sắc mặt mấy người phía sau đều khẽ biến. Những người này hiển nhiên đã chứng kiến toàn bộ. Nhất thời khí thế trên mặt bọn họ hoàn toàn thu liễm, không còn có lấy nửa điểm cuồng ngạo.
Đôi tay Hạ Nhất Minh khẽ phủi phủi trước ngực giống như là tiện tay phủi đi vết bẩn đi đường, nói:
- Đám người các ngươi là người Lâm Lang, Lâm gia?
Lệ Phù Chu nghe thấy khẩu khí ôn hòa của hắn mời có chút thở phào. Hắn quay đầu nhìn lại phía sau. Người cầm đầu những người này từ phía sau bước lên, ôm quyền, nói:
- Không sai! Chúng ta đúng là người Lâm Lang, Lâm gia. Đêm nay trong lúc vội vàng không còn chỗ nghỉ mới cùng với quý phương xảy ra xung đột. Tất cả mọi chuyện cũng là ngoài ý muốn. Nói chung đều là do chúng ta không đúng, xin các hạ thứ lỗi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than. Nhãn lực những người này không nhỏ chút nào. Thoáng cái đã có thể thấy được không phải là đối thủ của mình nên mới hạ thấp thân phận.
- Không cần phải khách khí. Nếu là do hiểu lầm thì cứ coi như là không có chuyện gì.
Người nọ cúi mình một cái thật sâu nói:
- Kẻ hèn này là Lâm Văn Khải, một trong những quản gia của Lâm gia. Xin hỏi tôn tính của các hạ?
Sau khi Lâm Văn Khải thấy rõ khuôn mặt Hạ Nhất Minh trong lòng khen ngợi không thôi. Tuổi còn trẻ như thế mà đã có tu vi sâu đến như vậy thật không biết làm cách nào có thể tu luyện được.
Hạ Nhất Minh cười nói:
- Thái Thương huyện, Hạ Nhất Minh.
- Thái Thương huyện? - Lâm Văn Khải chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Không chỉ mình hắn có vẻ mặt này mà ngay cả Lệ Phù Chu cùng mấy người phía sau hắn cũng đều như thế.
Nụ cười trên mặt Hạ Nhất Minh hơi thu lại. Trong lòng hắn chợt nổi lên một dự cảm không hay. Dự cảm của hắn cho đến lúc này hình như chưa có sai bao giờ.
- Các vị! Có chuyện gì thế? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Lâm Văn Khải chần chừ một lúc, giống như là đang nghĩ gì đó rồi nói:
- Các hạ là người của Hạ gia, một trong tam đại thế gia ở Thái Thương huyện, Hạ Nhất Minh công tử?
- Không sai.
- Hạ công từ đang ở bên ngoài trở về, chưa về tới Thái Thương huyện đúng không? - Lâm Văn Khải hỏi một câu mang tính chất dò xét.
- Đúng vậy. - Ánh mắt Hạ Nhất Minh mơ hồ trở nên sắc bén, nói:
- Chẳng lẽ Hạ gia nhà chúng ta đã xảy ra biến cố?
Lâm Văn Khải cười khổ một tiếng nói:
- Hạ công tử! Thật không dám dấu diếm. Bảy ngày trước, rất nhiều đoàn mã tặc của Thái A huyện đã tập trung lại một chỗ nói rằng muốn lấy Thái Thương huyện. Bọn chúng muốn dùng tốc độ nhanh nhất đến Thái Thương huyện, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để công phá Thái Thương huyện thành.
- Hả?
Hai đạo thân ảnh chợt hiện lên. Phụ tử Hạ Thuyên Tín nhanh chóng đi ra. Sắc mặt bọn họ trở nên cực kỳ khó coi.
- Sao đó như thế nào?
Lâm Văn Khải hơi lắc đầu, nói:
- Tin tức cuối cùng chúng ta nhận được đó chính là huyện thành đã bị phá, sau đó cũng không nhận được tin gì nữa. - Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Gia chủ đại nhân phái ta đi trước đến Thái Thương huyện thăm dò tin tức. Chỉ có điều mã tặc vốn coi nhân mạc như cỏ rác, Thái Thương huyện lúc này chỉ sợ...
Mặc dù hắn ngừng lại không nói, nhưng mọi người làm sao lại không hiểu hàm ý trong đó.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hết sức âm trầm. Trong mắt hắn cực kỳ lạnh lẽo.
- Phụ thân, mẫu thân! - Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, giọng hết sức nhẹ nhàng. Hắn hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:
- Đại bá! Đại ca! Ta đi trước một bước.
Thanh âm Hạ Nhất Minh chưa dứt, người của hắn đã giống như quỷ mị rời đi. Ngay lập tức, mọi người nghe thấy tiếng vó ngựa nhanh chóng vọng lại, một đạo hồng ảnh biến mất trong tầm mắt mọi người....
Bình luận facebook