Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Sáng sớm, mặt trời như một cô gái, e ấp, ngượng ngùng giấu mặt vào những đám mây. Không khí buổi sáng cũng không được trong lạnh cho lắm. Hai đoàn xe xuất phát từ hai hướng khác nhau, cuối cùng cũng tới được đích của mình.
Khai Vanh quốc! Kể từ khi quật khởi cách đây trăm năm vẫn là một trong ba cường quốc ở vùng Tây Bắc. Thời điểm bọn họ quật khởi đã nhanh chóng làm chủ cả một vùng đất rộng lớn. Khiến cho vương triều trước đó phải rút lui.
Hạ Nhất Minh đã đọc qua phần lịch sử này, nhưng những điều ghi chép về sự kiện đó không được rõ rang cho lắm. Theo sử sách ghi lại thì hình như Quốc vương của vương triều trước ngưỡng mộ tổ tiên của Chiêm gia, nên chủ động thoái vị.
Mặc dù trong thư tịch tả lại có chút nói quá, nhưng Hạ Nhất Minh cũng hiểu điều đó là không hoàn toàn đúng. Nhưng cho dù có nguyên nhân nào thì cũng khẳng định được một điều, Khai Vanh quốc chính là một trong ba cường quốc lớn ở vùng Tây Bắc.
Thủ đô của Khai Vanh quốc cũng là một thành thị nổi tiếng. Khi Hạ Nhất Minh đến đây cũng bị sự hoành tráng của nó làm cho ngây ngất.
Đội xe khổng lồ đi tới dưới thành, ngay lập tức có người tiến ra hỏi. Cũng may, chỉ cần là người có chút kinh nghiệm cũng có thể thấy được mỗi người trong đoàn xe đều là cao thủ. Thái độ của họ có chút cung kính, tuyệt đối không hề có sự hạch sách của đám binh lính.
Đặc biệt, sau khi Mao Liệt Quang phái tùy tùng của hắn thông báo danh hiệu lại càng nhanh chóng. Ngay cả kiểm tra lý lịch cũng bỏ qua.
Ngồi trong xe nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có thể cảm nhận được danh vọng của đại sư ở đây cực kỳ cao. Chẳng có người nào dám kiêu ngạo trước mặt họ.
Sau khi vào thành, đoàn xe tiếp tục đi theo con đường lớn chỉ dành cho đám vương công, quý tộc có thân phận cao quý. Ở vùng Tây Bắc, rất nhiều thành thị cũng có loại đường tương tự như thế này.
Càng là thành thị phồn hoa thì đường phố lại càng nhiều, quy định trong đó lại càng lắm. Như ở Thái Thương huyện làm gì có nhiều quy tắc đến thế.
Cuối cùng mọi người cũng đi tới một tòa phủ đệ thật lớn. Đây là nơi Khai Vanh quốc dùng để tiếp khách.
Ba người Hạ Nhất Minh đều là hộ quốc đại sư nên thân phận hết sức cao quý, phương thức đãi ngộ cũng được hưởng chế độ cao nhất.
Sau khi mọi người xuống xe, lỗ tai Hạ Nhất Minh liền rung động. Hắn “nghe” được trong thành thị có không ít tiên thiên cường giả. Trong đó cũng có một nơi tập trung tới ba người.
Tuy nhiên, hắn cũng không chủ định đi nghe trộm bởi không muốn bị mọi người chỉ trích.
Sau khi Mao Liệt Quang đưa mọi người đến đây liền cáo từ, rời đi. Lão ước hẹn ba ngày sau mời mọi người tới thăm nơi ở của đại sư Khai Vanh quốc.
Hạ Nhất Minh chẳng hề nghĩ ngợi, đồng ý ngay lập tức. Hắn cũng rất muốn gặp mười vị tiên thiên của Khai Vanh quốc.
Mới ngồi trong sân thư giãn, suy nghĩ một chút thì Thủy Huyễn Cận đã cười lớn đi tới.
- Hạ huynh đệ! Lão ca định đi gặp mấy lão bằng hữu. Ngươi có hứng thú đi cùng không? - Lão có chút mong mỏi, nói.
Hạ Nhất Minh hoài nghi, hỏi:
- Ngài cũng có cả bằng hữu ở đây?
- Không sai! Trong buổi giao dịch ở Khai Vanh quốc sẽ có đám tiên thiên của Đồ Phiên quốc tới dự. Bọn họ cũng có những đồ đặc biệt mà vùng Tây Bắc không có. Cho nên trong các quốc gia thuộc Khai Vanh quốc cũng có rất nhiều tiên thiên đại sư tới. Nhiều người trong số hộ có quan hệ với lão ca. - Thủy Huyễn Cận nói đến đây, hai hàng lông mày nhướng lên, hào khí bùng phát, nói:
- Lần này, lão ca tới Khai Vanh quốc cũng không mong có được thứ gì tốt, nhưng lại muốn gặp mặt đám bằng hữu một lần cuối cùng. Đồng thời cũng cho họ biết, Thiên La quốc cho dù không có lão ca cũng không để cho ai có thể chọc vào.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Hắn hiểu suy nghĩ trong lòng lão nhân gia. Chắc hẳn, lão muốn giới thiệu mình với mọi người, đồng thời cũng có một chút ý tứ ở trong đó.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được tình cảm sâu sắc của lão đối với Thiên La quốc. Cho dù đến lúc xuôi tay, lão cũng vẫn vì tương lai của quốc gia mà cố gắng. Hiểu được ý này, Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề cự tuyệt.
Cùng với lão đi tới một tòa phủ đệ cực lớn. Thuận Phong nhĩ của Hạ Nhất Minh đã phát hiện trong một căn phòng có bảy tiên thiên cường giả. Mà hướng đi của Thủy Huyễn Cận chính là tới căn phòng đó.
Hnm thầm nghĩ: trong căn phòng này có đám đại sư của các quốc gia thuộc phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc. Hơn nữa tính cả đám tiên thiên của Đồ Phiên quốc thì tại thủ đô của Khai Vanh quốc đã có gần bao mươi vị tiên thiên cường giả.
Hội tụ một số lượng lớn như vậy, có lẽ cũng chỉ có cường quốc như Khai Vanh quốc mới làm được.
Nếu đám cao thủ này mà kéo tới thủ đô của một quốc gia nhỏ, chỉ sợ quốc vương của nước đó muốn ăn ngủ yên cũng khó.
Khi hai người Hạ Nhất Minh tới ngoài căn phòng, hơi thở bên trong liền mất đi sự ổn định.
Hạ Nhất Minh biết đó là do đám cao thủ bên trong đã cảm nhận được hơi thở của hai người.
Từ sau khi vào thành, Hạ Nhất Minh cùng với mọi người đều thu liễm hơi thở bản thân lại. Mặc dù không cần phải cố hết sức, nhưng những cao thủ cùng cấp độ cũng có thể phát hiện dễ dàng.
Đẩy cửa, Thủy Huyễn Cận cười cười bước vào. Bảy tiên thiên cường giả đều giương mắt nhìn ra.
Vừa bước chân vào phòng, Hạ Nhất Minh thấy trong bẩy người, ngoại trừ Đình Thế Quang, sáu người còn lại hắn chẳng biết một ai.
Nhưng khi Hạ Nhất Minh đang định thi lễ thì sáu người kia đồng loạt liếc qua Thủy Huyễn Cận mà nhìn hắn.
Trên người bọn họ phát ra khí thế mạnh mẽ. Khí thế của bọn họ hợp lại làm một, giống như thái sơn áp đỉnh ép về phía Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cau mày. Hắn không ngờ những người này lại không hề lưu tình, chưa gì đã định làm xấu mặt hắn.
Hắn hừ nhẹ một tiếng. Đối mặt với khí thế của nhiều người như vậy, Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề chùn bước. Khí thế trên người hắn cũng nhanh chóng bộc phát, với uy thế dũng mãnh, phản kích lại sáu người.
Không khí chung quanh tràn ngập tiên thiên chân khí. Cho dù, cả sáu vị tiên thiên cường giả không đem hết toàn lực, nhưng sự va chạm của bảy tiên thiên cường giả đâu phải là chuyện đùa.
Một tiếng "ầm" vang lên. Từ trung tâm bọn họ, một luồng dao động mạnh mẽ tản mát ra xung quanh.
Hạ Nhất Minh cười lạnh, không hề sợ hãi trước sự liên thủ của mọi người. Chân khí trong cơ thể hắn nhanh chóng khởi động, ánh mắt lãnh ngạo nhìn mấy người trước mắt.
Do Thủy Huyễn Cận đề nghị muốn dẫn hắn đi gặp bằng hữu nên Hạ Nhất Minh chỉ biết hắn sẽ dùng thân phận hộ quốc đại sư của Thiên La quốc ra mắt mọi người.
Hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt cho sự khiêu chiến. Mặc dù, lần khiêu chiến này, thực lực cùng nhân số của đối phương vượt ra ngoài sự dự liệu, nhưng lại khiến hắn hết sức hưng phấn.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh cảm ứng được, khí thế của sáu vị tiên thiên cường giả sau khi va chạm liền có dấu hiệu biến mất.
Hắn nhướng mày. Hai tay bình tĩnh đẩy ra, đánh về chỗ khí thế vừa mới giao phong. Trong nháy mắt, nhiệt độ căn phòng tăng lên nhanh chóng.
Lúc này, trong đầu Hạ Nhất Minh chỉ có sự cảm giác về địa hỏa. Dưới lòng đất của bảo tháp, nhiệt độ của ngọn lửa tỏa cực kỳ cao. Độ nóng mặc dù không giống như núi lửa phun trào, nhưng lại liên tục không dứt.
Sau khi hắn chủ động đánh ra một chưởng, sắc mặt sáu vị tiên thiên cường giả biến đổi.
Mỗi người trong số họ đều là hộ quốc đại sư. Giữa bọn họ cũng đã có giao tình rất lâu năm rồi. Bất cứ một hộ quốc đại sư mới cũng đều muốn có được sự ủng hộ của bọn họ. Hơn nữa, muốn gia nhập vào, đều phải chịu sự khảo nghiệm của bọn họ.
Có điều, bình thường cũng chỉ có một người ra tay ấn chứng mà thôi.
Nhưng hôm nay thì khác. Mặc dù bọn họ chưa từng gặp Hạ Nhất Minh, nhưng một năm qua thanh danh của hắn đã truyền khắp mọi nơi. Đặc biệt là chuyện đánh bại Thành Phó.
Điều khiến người ta sợ hãi chính là tuổi của Hạ Nhất Minh. Nghĩ tới điều này,gần như chẳng có ai chấp nhận được chuyện đó.
Vì vậy, vừa nhìn thấy mặt, sáu người liền ra tay dò xét ngay lập tức.
Trước đó, bọn họ cũng đã thương nghị, ra tay chỉ để thử một chút mà thôi. Nên sau khi va chạm một cái liền thu tay lại.
Nhưng ngay lập tức, Hạ Nhất Minh lại chủ động ra tay. Hơn nữa, hắn công kích không chỉ một người mà là cả sáu người ngay một lúc.
Sự cuồng vọng của hắn khiến cho mọi người tức giận.
Bọn họ không hẹn cùng đều có ý nghĩ, cho dù một người không thể địch lại, nhưng chẳng lẽ sáu người liên thủ lại sợ ngươi hay sao?
Trong nháy mắt, sáu luồng hơi thở đã thu liễm nhanh chóng bạo phát. Khí thế lúc này còn mạnh hơn vài phần khi nãy.
Sáu loại chân khí có thuộc tính khác nhau phóng thích tất cả sức mạnh của nó. Trong căn phòng trang trí hoa lệ, các loại chân khí giao thoa với nhau. Cái thì triệt tiêu, cái thì tăng lên, hình thành một không gian lực kinh khủng.
Hai tròng mắt Hạ Nhất Minh phát sáng. Những người khác không thể cảm ứng được điều đó, nhưng hắn thì lại có thể.
Cũng bởi thể chất đặc thù của hắn nên sự cảm ứng với chân khí va chạm hết sức linh mẫn.
Trong đầu hắn, xuất hiện vô số sắc thái khác nhau. Sau đó, những sắc thái đó gặp nhau tại một điểm, hình thành một đồ án huyền bí.
Trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Đó là một loại cảm giác vui mừng, nhưng có chút mơ hồ. Bởi hắn có thể cảm nhận được từ trong đám sắc thái đó cái cơ bản của lực lượng.
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ thoáng qua. Hắn nhanh chóng bừng tỉnh bởi từ phía trước một lực lượng cực mạnh đang nhanh chóng tràn đến.
Một kích hợp lực của sáu vị tiên thiên cường giả khiến cho người khác phải run rẩy. Một tiếng nổ lớn lại vang lên. Lúc này, hai bên đã chính thức va chạm.
Lấy cứng chọi cứng. Từ lúc lực lượng của bọn họ bạo phát, một luồng sóng dao động đã nhanh chóng tản ra.
Gian phòng chắc chắn giống như bị một cơn bão thổi qua, lung lay muốn đổ. Cuối cùng, khi đám người Hạ Nhất Minh dồn lực lên tới đỉnh điểm, căn phòng không thể chịu được, nhanh chóng sụp xuống.
Một cơn gió nhanh chóng được tạo thành, bốc lên đám bụi đất mù mịt.
Từ từ, khi đám bụi tan biến, bắt đầu hiện ra vài bóng người. Khi căn phòng sụp đổ, cả đám tiên thiên cường giả cũng chẳng có người nào rời đi. Đối với bọn họ chuyện này chẳng hề có chút ảnh hưởng.
Cho dù một đám xà nhà rơi xuống, bọn họ cũng chỉ cần phất tay cũng đánh nát chúng thành những mảnh vụn.
Mà dù không làm thế thì với chân khí lưu chuyển trong cơ thể họ, thiên địa lực cũng hình thành một vòng bảo hộ xung quanh mỗi người.
Tuy vòng bảo hộ của họ chưa ngưng thành hình, không thể so sánh được với Vu Kinh Lôi đã đạt tới Nhất đường thiên phát ra để ngăn chặn uy lực của đại khảm đao. Nhưng để ngăn một ít bụi đất thì quá đơn giản.
Lúc này, ngoại trừ Hạ Nhất Minh, sắc mặt những người còn lại đều khó coi. Tám vị tiên thiên cường giả đều nhìn về một chỗ.
Tiêu điểm cái nhìn của họ chính là Hạ Nhất Minh. Trên người hắn phát ra một sự tự tin mạnh mẽ. Cho dù sáu vị tiên thiên cường giả liên thủ cũng không thể làm cho hắn lùi lại nửa bước.
Mặc dù tất cả đều biết, sáu vị tiên thiên cường giả cũng không có toàn lực nhưng một đòn giao thủ đó cũng đủ để cho hắn kiêu ngạo.
Thủy Huyễn Cận hít một hơi thật sâu. Trong lòng lão lúc này cũng cực kỳ kiêu ngạo. Mỗi lần gặp Hạ Nhất Minh, hắn lại mang đến cho lão một sự sợ hãi mới.
Lần đầu tiên khi Hạ Nhất Minh thay mặt lão liền đánh bại Thành Phó, khiến cho danh vọng Thiên La quốc tăng lên nhanh chóng, đạt tới một mức độ mới.
Lần thứ hai gặp lại, Hạ Nhất Minh sử dụng Kim hệ công pháp, một chiêu đánh bại Mao Liệt Quang.
Lần này, khi hắn đại diện cho thân phận hộ quốc đại sư của Thiên La quốc, biểu hiện của hắn lại càng không thể tưởng tượng được. Chỉ bằng vào một mình, hắn có thể chống lại sáu tiên thiên cường giả. Chưa cần phải nghĩ tới cái gì khác, chỉ riêng lòng tự tin của hắn cũng khiến mọi người phải chịu thua.
Đặc biệt, Hạ Nhất Minh đã chứng minh thực lực của mình. Hắn lấy một địch sáu không hề thua kém.
Đến lúc này, Thủy Huyễn Cận mới thở dài một hơi. Tảng đá trong lòng hắn cũng biến mất.
Lão bằng hữu! Ta đã già, không thể hoàn thành lời hứa với ngươi, không thể tiếp tục thủ hộ cho quốc gia được nữa. Nhưng ta đã tìm được một người nối nghiệp. Một người trẻ tuổi mạnh hơn ta nhiều lắm. Hắn sẽ thay ta tiếp tục che chở cho quốc gia này.
Trong lúc Thủy Huyễn Cận cảm động trong lòng thì Đình Thế Quag lại mở to hai mắt. Lão cực kỳ hối hận.
Không ngờ năm đó lại sai lầm đánh mất một thiên tài. Chẳng lẽ, đây chính là vận mệnh của Hỏa Ô quốc?
Hạ Nhất Minh cao giọng cười. Hắn như một tia chớp nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau một kích vừa rồi, hắn vẫn không chịu dừng lại. Hai bàn tay giống như thiên la địa võng, đánh tới sáu người.
Động tác của hắn giống như gió cuốn. Tốc độ hoàn toàn đạt đến tình trạng khó tin. Một bước đã xuất hiện trước mặt một người. Song chưởng tích đầy lực lượng cứ thế đánh xuống.
Vị tiên thiên cường giả kia kêu lên một tiếng, giống như oán giận Hạ Nhất Minh sao lại tìm hắn trước.
Nhưng động tác của hắn không hề chậm. Hai tay giơ lên cao huyễn hóa ra vô số chưởng ảnh. Lúc này, chưởng ảnh của Hạ Nhất Minh biến mất, hai bàn tay nhẹ nhàng đánh ra.
Sắc mặt người nọ hoàn toàn ngưng trọng. Mặc dù chỉ là một chưởng đơn giản. Nhưng một chưởng đó lại ẩn chứa lực lượng thiên địa không lồ.
Trong đầu hắn, đó cũng không chỉ là một chưởng đơn thuần. Một chưởng đó đã kéo theo vô số thiên địa lực từ các nơi đánh về phía hắn.
Hắn hú lên một tiếng quái dị, một cước chạm xuống đất, cả thân hình giống như con quay xoay tròn. Từ thân thể hắn, thiên địa lực ào ra muốn đối chưởng với Hạ Nhất Minh.
Hắn đã đem tuyệt chiêu bảo mệnh của mình ra mà sử dụng. Tuy nhiên, hắn không ngờ được rằng trong khi toàn lực ứng phó, Hạ Nhất Minh liền biến mất trong cảm giác của hắn.
Sau đó, một chưởng của Hạ Nhất Minh trong mắt hắn càng lúc càng nhỏ...
Khai Vanh quốc! Kể từ khi quật khởi cách đây trăm năm vẫn là một trong ba cường quốc ở vùng Tây Bắc. Thời điểm bọn họ quật khởi đã nhanh chóng làm chủ cả một vùng đất rộng lớn. Khiến cho vương triều trước đó phải rút lui.
Hạ Nhất Minh đã đọc qua phần lịch sử này, nhưng những điều ghi chép về sự kiện đó không được rõ rang cho lắm. Theo sử sách ghi lại thì hình như Quốc vương của vương triều trước ngưỡng mộ tổ tiên của Chiêm gia, nên chủ động thoái vị.
Mặc dù trong thư tịch tả lại có chút nói quá, nhưng Hạ Nhất Minh cũng hiểu điều đó là không hoàn toàn đúng. Nhưng cho dù có nguyên nhân nào thì cũng khẳng định được một điều, Khai Vanh quốc chính là một trong ba cường quốc lớn ở vùng Tây Bắc.
Thủ đô của Khai Vanh quốc cũng là một thành thị nổi tiếng. Khi Hạ Nhất Minh đến đây cũng bị sự hoành tráng của nó làm cho ngây ngất.
Đội xe khổng lồ đi tới dưới thành, ngay lập tức có người tiến ra hỏi. Cũng may, chỉ cần là người có chút kinh nghiệm cũng có thể thấy được mỗi người trong đoàn xe đều là cao thủ. Thái độ của họ có chút cung kính, tuyệt đối không hề có sự hạch sách của đám binh lính.
Đặc biệt, sau khi Mao Liệt Quang phái tùy tùng của hắn thông báo danh hiệu lại càng nhanh chóng. Ngay cả kiểm tra lý lịch cũng bỏ qua.
Ngồi trong xe nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có thể cảm nhận được danh vọng của đại sư ở đây cực kỳ cao. Chẳng có người nào dám kiêu ngạo trước mặt họ.
Sau khi vào thành, đoàn xe tiếp tục đi theo con đường lớn chỉ dành cho đám vương công, quý tộc có thân phận cao quý. Ở vùng Tây Bắc, rất nhiều thành thị cũng có loại đường tương tự như thế này.
Càng là thành thị phồn hoa thì đường phố lại càng nhiều, quy định trong đó lại càng lắm. Như ở Thái Thương huyện làm gì có nhiều quy tắc đến thế.
Cuối cùng mọi người cũng đi tới một tòa phủ đệ thật lớn. Đây là nơi Khai Vanh quốc dùng để tiếp khách.
Ba người Hạ Nhất Minh đều là hộ quốc đại sư nên thân phận hết sức cao quý, phương thức đãi ngộ cũng được hưởng chế độ cao nhất.
Sau khi mọi người xuống xe, lỗ tai Hạ Nhất Minh liền rung động. Hắn “nghe” được trong thành thị có không ít tiên thiên cường giả. Trong đó cũng có một nơi tập trung tới ba người.
Tuy nhiên, hắn cũng không chủ định đi nghe trộm bởi không muốn bị mọi người chỉ trích.
Sau khi Mao Liệt Quang đưa mọi người đến đây liền cáo từ, rời đi. Lão ước hẹn ba ngày sau mời mọi người tới thăm nơi ở của đại sư Khai Vanh quốc.
Hạ Nhất Minh chẳng hề nghĩ ngợi, đồng ý ngay lập tức. Hắn cũng rất muốn gặp mười vị tiên thiên của Khai Vanh quốc.
Mới ngồi trong sân thư giãn, suy nghĩ một chút thì Thủy Huyễn Cận đã cười lớn đi tới.
- Hạ huynh đệ! Lão ca định đi gặp mấy lão bằng hữu. Ngươi có hứng thú đi cùng không? - Lão có chút mong mỏi, nói.
Hạ Nhất Minh hoài nghi, hỏi:
- Ngài cũng có cả bằng hữu ở đây?
- Không sai! Trong buổi giao dịch ở Khai Vanh quốc sẽ có đám tiên thiên của Đồ Phiên quốc tới dự. Bọn họ cũng có những đồ đặc biệt mà vùng Tây Bắc không có. Cho nên trong các quốc gia thuộc Khai Vanh quốc cũng có rất nhiều tiên thiên đại sư tới. Nhiều người trong số hộ có quan hệ với lão ca. - Thủy Huyễn Cận nói đến đây, hai hàng lông mày nhướng lên, hào khí bùng phát, nói:
- Lần này, lão ca tới Khai Vanh quốc cũng không mong có được thứ gì tốt, nhưng lại muốn gặp mặt đám bằng hữu một lần cuối cùng. Đồng thời cũng cho họ biết, Thiên La quốc cho dù không có lão ca cũng không để cho ai có thể chọc vào.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Hắn hiểu suy nghĩ trong lòng lão nhân gia. Chắc hẳn, lão muốn giới thiệu mình với mọi người, đồng thời cũng có một chút ý tứ ở trong đó.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được tình cảm sâu sắc của lão đối với Thiên La quốc. Cho dù đến lúc xuôi tay, lão cũng vẫn vì tương lai của quốc gia mà cố gắng. Hiểu được ý này, Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề cự tuyệt.
Cùng với lão đi tới một tòa phủ đệ cực lớn. Thuận Phong nhĩ của Hạ Nhất Minh đã phát hiện trong một căn phòng có bảy tiên thiên cường giả. Mà hướng đi của Thủy Huyễn Cận chính là tới căn phòng đó.
Hnm thầm nghĩ: trong căn phòng này có đám đại sư của các quốc gia thuộc phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc. Hơn nữa tính cả đám tiên thiên của Đồ Phiên quốc thì tại thủ đô của Khai Vanh quốc đã có gần bao mươi vị tiên thiên cường giả.
Hội tụ một số lượng lớn như vậy, có lẽ cũng chỉ có cường quốc như Khai Vanh quốc mới làm được.
Nếu đám cao thủ này mà kéo tới thủ đô của một quốc gia nhỏ, chỉ sợ quốc vương của nước đó muốn ăn ngủ yên cũng khó.
Khi hai người Hạ Nhất Minh tới ngoài căn phòng, hơi thở bên trong liền mất đi sự ổn định.
Hạ Nhất Minh biết đó là do đám cao thủ bên trong đã cảm nhận được hơi thở của hai người.
Từ sau khi vào thành, Hạ Nhất Minh cùng với mọi người đều thu liễm hơi thở bản thân lại. Mặc dù không cần phải cố hết sức, nhưng những cao thủ cùng cấp độ cũng có thể phát hiện dễ dàng.
Đẩy cửa, Thủy Huyễn Cận cười cười bước vào. Bảy tiên thiên cường giả đều giương mắt nhìn ra.
Vừa bước chân vào phòng, Hạ Nhất Minh thấy trong bẩy người, ngoại trừ Đình Thế Quang, sáu người còn lại hắn chẳng biết một ai.
Nhưng khi Hạ Nhất Minh đang định thi lễ thì sáu người kia đồng loạt liếc qua Thủy Huyễn Cận mà nhìn hắn.
Trên người bọn họ phát ra khí thế mạnh mẽ. Khí thế của bọn họ hợp lại làm một, giống như thái sơn áp đỉnh ép về phía Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cau mày. Hắn không ngờ những người này lại không hề lưu tình, chưa gì đã định làm xấu mặt hắn.
Hắn hừ nhẹ một tiếng. Đối mặt với khí thế của nhiều người như vậy, Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề chùn bước. Khí thế trên người hắn cũng nhanh chóng bộc phát, với uy thế dũng mãnh, phản kích lại sáu người.
Không khí chung quanh tràn ngập tiên thiên chân khí. Cho dù, cả sáu vị tiên thiên cường giả không đem hết toàn lực, nhưng sự va chạm của bảy tiên thiên cường giả đâu phải là chuyện đùa.
Một tiếng "ầm" vang lên. Từ trung tâm bọn họ, một luồng dao động mạnh mẽ tản mát ra xung quanh.
Hạ Nhất Minh cười lạnh, không hề sợ hãi trước sự liên thủ của mọi người. Chân khí trong cơ thể hắn nhanh chóng khởi động, ánh mắt lãnh ngạo nhìn mấy người trước mắt.
Do Thủy Huyễn Cận đề nghị muốn dẫn hắn đi gặp bằng hữu nên Hạ Nhất Minh chỉ biết hắn sẽ dùng thân phận hộ quốc đại sư của Thiên La quốc ra mắt mọi người.
Hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt cho sự khiêu chiến. Mặc dù, lần khiêu chiến này, thực lực cùng nhân số của đối phương vượt ra ngoài sự dự liệu, nhưng lại khiến hắn hết sức hưng phấn.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh cảm ứng được, khí thế của sáu vị tiên thiên cường giả sau khi va chạm liền có dấu hiệu biến mất.
Hắn nhướng mày. Hai tay bình tĩnh đẩy ra, đánh về chỗ khí thế vừa mới giao phong. Trong nháy mắt, nhiệt độ căn phòng tăng lên nhanh chóng.
Lúc này, trong đầu Hạ Nhất Minh chỉ có sự cảm giác về địa hỏa. Dưới lòng đất của bảo tháp, nhiệt độ của ngọn lửa tỏa cực kỳ cao. Độ nóng mặc dù không giống như núi lửa phun trào, nhưng lại liên tục không dứt.
Sau khi hắn chủ động đánh ra một chưởng, sắc mặt sáu vị tiên thiên cường giả biến đổi.
Mỗi người trong số họ đều là hộ quốc đại sư. Giữa bọn họ cũng đã có giao tình rất lâu năm rồi. Bất cứ một hộ quốc đại sư mới cũng đều muốn có được sự ủng hộ của bọn họ. Hơn nữa, muốn gia nhập vào, đều phải chịu sự khảo nghiệm của bọn họ.
Có điều, bình thường cũng chỉ có một người ra tay ấn chứng mà thôi.
Nhưng hôm nay thì khác. Mặc dù bọn họ chưa từng gặp Hạ Nhất Minh, nhưng một năm qua thanh danh của hắn đã truyền khắp mọi nơi. Đặc biệt là chuyện đánh bại Thành Phó.
Điều khiến người ta sợ hãi chính là tuổi của Hạ Nhất Minh. Nghĩ tới điều này,gần như chẳng có ai chấp nhận được chuyện đó.
Vì vậy, vừa nhìn thấy mặt, sáu người liền ra tay dò xét ngay lập tức.
Trước đó, bọn họ cũng đã thương nghị, ra tay chỉ để thử một chút mà thôi. Nên sau khi va chạm một cái liền thu tay lại.
Nhưng ngay lập tức, Hạ Nhất Minh lại chủ động ra tay. Hơn nữa, hắn công kích không chỉ một người mà là cả sáu người ngay một lúc.
Sự cuồng vọng của hắn khiến cho mọi người tức giận.
Bọn họ không hẹn cùng đều có ý nghĩ, cho dù một người không thể địch lại, nhưng chẳng lẽ sáu người liên thủ lại sợ ngươi hay sao?
Trong nháy mắt, sáu luồng hơi thở đã thu liễm nhanh chóng bạo phát. Khí thế lúc này còn mạnh hơn vài phần khi nãy.
Sáu loại chân khí có thuộc tính khác nhau phóng thích tất cả sức mạnh của nó. Trong căn phòng trang trí hoa lệ, các loại chân khí giao thoa với nhau. Cái thì triệt tiêu, cái thì tăng lên, hình thành một không gian lực kinh khủng.
Hai tròng mắt Hạ Nhất Minh phát sáng. Những người khác không thể cảm ứng được điều đó, nhưng hắn thì lại có thể.
Cũng bởi thể chất đặc thù của hắn nên sự cảm ứng với chân khí va chạm hết sức linh mẫn.
Trong đầu hắn, xuất hiện vô số sắc thái khác nhau. Sau đó, những sắc thái đó gặp nhau tại một điểm, hình thành một đồ án huyền bí.
Trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Đó là một loại cảm giác vui mừng, nhưng có chút mơ hồ. Bởi hắn có thể cảm nhận được từ trong đám sắc thái đó cái cơ bản của lực lượng.
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ thoáng qua. Hắn nhanh chóng bừng tỉnh bởi từ phía trước một lực lượng cực mạnh đang nhanh chóng tràn đến.
Một kích hợp lực của sáu vị tiên thiên cường giả khiến cho người khác phải run rẩy. Một tiếng nổ lớn lại vang lên. Lúc này, hai bên đã chính thức va chạm.
Lấy cứng chọi cứng. Từ lúc lực lượng của bọn họ bạo phát, một luồng sóng dao động đã nhanh chóng tản ra.
Gian phòng chắc chắn giống như bị một cơn bão thổi qua, lung lay muốn đổ. Cuối cùng, khi đám người Hạ Nhất Minh dồn lực lên tới đỉnh điểm, căn phòng không thể chịu được, nhanh chóng sụp xuống.
Một cơn gió nhanh chóng được tạo thành, bốc lên đám bụi đất mù mịt.
Từ từ, khi đám bụi tan biến, bắt đầu hiện ra vài bóng người. Khi căn phòng sụp đổ, cả đám tiên thiên cường giả cũng chẳng có người nào rời đi. Đối với bọn họ chuyện này chẳng hề có chút ảnh hưởng.
Cho dù một đám xà nhà rơi xuống, bọn họ cũng chỉ cần phất tay cũng đánh nát chúng thành những mảnh vụn.
Mà dù không làm thế thì với chân khí lưu chuyển trong cơ thể họ, thiên địa lực cũng hình thành một vòng bảo hộ xung quanh mỗi người.
Tuy vòng bảo hộ của họ chưa ngưng thành hình, không thể so sánh được với Vu Kinh Lôi đã đạt tới Nhất đường thiên phát ra để ngăn chặn uy lực của đại khảm đao. Nhưng để ngăn một ít bụi đất thì quá đơn giản.
Lúc này, ngoại trừ Hạ Nhất Minh, sắc mặt những người còn lại đều khó coi. Tám vị tiên thiên cường giả đều nhìn về một chỗ.
Tiêu điểm cái nhìn của họ chính là Hạ Nhất Minh. Trên người hắn phát ra một sự tự tin mạnh mẽ. Cho dù sáu vị tiên thiên cường giả liên thủ cũng không thể làm cho hắn lùi lại nửa bước.
Mặc dù tất cả đều biết, sáu vị tiên thiên cường giả cũng không có toàn lực nhưng một đòn giao thủ đó cũng đủ để cho hắn kiêu ngạo.
Thủy Huyễn Cận hít một hơi thật sâu. Trong lòng lão lúc này cũng cực kỳ kiêu ngạo. Mỗi lần gặp Hạ Nhất Minh, hắn lại mang đến cho lão một sự sợ hãi mới.
Lần đầu tiên khi Hạ Nhất Minh thay mặt lão liền đánh bại Thành Phó, khiến cho danh vọng Thiên La quốc tăng lên nhanh chóng, đạt tới một mức độ mới.
Lần thứ hai gặp lại, Hạ Nhất Minh sử dụng Kim hệ công pháp, một chiêu đánh bại Mao Liệt Quang.
Lần này, khi hắn đại diện cho thân phận hộ quốc đại sư của Thiên La quốc, biểu hiện của hắn lại càng không thể tưởng tượng được. Chỉ bằng vào một mình, hắn có thể chống lại sáu tiên thiên cường giả. Chưa cần phải nghĩ tới cái gì khác, chỉ riêng lòng tự tin của hắn cũng khiến mọi người phải chịu thua.
Đặc biệt, Hạ Nhất Minh đã chứng minh thực lực của mình. Hắn lấy một địch sáu không hề thua kém.
Đến lúc này, Thủy Huyễn Cận mới thở dài một hơi. Tảng đá trong lòng hắn cũng biến mất.
Lão bằng hữu! Ta đã già, không thể hoàn thành lời hứa với ngươi, không thể tiếp tục thủ hộ cho quốc gia được nữa. Nhưng ta đã tìm được một người nối nghiệp. Một người trẻ tuổi mạnh hơn ta nhiều lắm. Hắn sẽ thay ta tiếp tục che chở cho quốc gia này.
Trong lúc Thủy Huyễn Cận cảm động trong lòng thì Đình Thế Quag lại mở to hai mắt. Lão cực kỳ hối hận.
Không ngờ năm đó lại sai lầm đánh mất một thiên tài. Chẳng lẽ, đây chính là vận mệnh của Hỏa Ô quốc?
Hạ Nhất Minh cao giọng cười. Hắn như một tia chớp nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau một kích vừa rồi, hắn vẫn không chịu dừng lại. Hai bàn tay giống như thiên la địa võng, đánh tới sáu người.
Động tác của hắn giống như gió cuốn. Tốc độ hoàn toàn đạt đến tình trạng khó tin. Một bước đã xuất hiện trước mặt một người. Song chưởng tích đầy lực lượng cứ thế đánh xuống.
Vị tiên thiên cường giả kia kêu lên một tiếng, giống như oán giận Hạ Nhất Minh sao lại tìm hắn trước.
Nhưng động tác của hắn không hề chậm. Hai tay giơ lên cao huyễn hóa ra vô số chưởng ảnh. Lúc này, chưởng ảnh của Hạ Nhất Minh biến mất, hai bàn tay nhẹ nhàng đánh ra.
Sắc mặt người nọ hoàn toàn ngưng trọng. Mặc dù chỉ là một chưởng đơn giản. Nhưng một chưởng đó lại ẩn chứa lực lượng thiên địa không lồ.
Trong đầu hắn, đó cũng không chỉ là một chưởng đơn thuần. Một chưởng đó đã kéo theo vô số thiên địa lực từ các nơi đánh về phía hắn.
Hắn hú lên một tiếng quái dị, một cước chạm xuống đất, cả thân hình giống như con quay xoay tròn. Từ thân thể hắn, thiên địa lực ào ra muốn đối chưởng với Hạ Nhất Minh.
Hắn đã đem tuyệt chiêu bảo mệnh của mình ra mà sử dụng. Tuy nhiên, hắn không ngờ được rằng trong khi toàn lực ứng phó, Hạ Nhất Minh liền biến mất trong cảm giác của hắn.
Sau đó, một chưởng của Hạ Nhất Minh trong mắt hắn càng lúc càng nhỏ...
Bình luận facebook