Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Điểm đặc thù của những ngôi nhà ở phương Bắc là rất rộng rãi. Chỗ ở của Chiêm Thiên Phong có một chiếc sân cực lớn. Nếu có người nào muốn đi dạo quanh đây hết một ngày một đêm cũng chỉ mới xem lướt được bên ngoài mà thôi.
Hạ Nhất Minh cùng với Thủy Huyễn Cận chờ chín vị tiên thiên cường giả đến từ những nước nhỏ khác nhau, đi theo Mao Liệt Quang tới đây.
Địa điểm hội giao dịch của đại sư cũng không phải ở đây. Bởi vì không có người nào dám quấy rầy Chiêm Thiên Phong tu luyện. Nhưng lúc này, nơi đây lại có tới hai vị Nhất đường thiên cường giả, tình hình mới hơi khác một chút.
Chiêm Thiên Phong hạ lệnh lần giao dịch này tiến hành tại nơi ở của lão. Hiển nhiên, cũng chẳng có người nào dám đứng ra phản đối.
Mao Liệt Quang vừa đi tới, vừa ha hả cười, nói:
- Hạ huynh! Các vị bằng hữu! Khu vườn này là do Chiêm thái sư tự mình tìm kiếm và chăm sóc. Nơi đây cũng có thể coi như là một thánh địa của Khai Vanh quốc. Xin mời các vị cứ từ từ mà ngắm.
Đám người Thủy Huyễn Cận cũng giống với Hạ Nhất Minh, lần đầu tiên tới một nơi thần bí như thế này. Mặc dù tất cả bọn họ đều biết đến địa điểm này ở Khai Vanh quốc, nhưng đây là lần đầu tiên mới được bước chân vào đó.
Ánh mắt tất cả liếc nhìn Hạ Nhất Minh một cái. Họ biết cũng nhờ phúc của hắn mà có được điều may mắn đó.
Lúc này, Hạ Nhất Minh đang đi giữa con đường lớn, xung quanh trồng rất nhiều loại cây cối khác nhau. Mặt hắn vẫn hoàn toàn thản nhiên.
Nơi này, hiển nhiên là vị trí đẹp nhất do Chiêm Thiên Phong tạo ra. Xung quanh đây khoảng chừng một trăm thước được trồng rất nhiều loại thực vật cùng với cây cối khác nhau.
Có những cây có tán xòe ra như cái đình, hoặc như móc câu uốn lượn. Lại có những cây vươn cành rất dài như đang chào đón khách. Bất kỳ ai đứng ở nơi đây cũng có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc kèm theo tiếng gió giống như một dàn nhạc đang chơi những bản nhạc nhẹ nhàng. Đôi khi từng cơn gió mạnh thổi tới chẳng khác nào khúc nhạc đang vào lúc cao trào.
Khi Hạ Nhất Minh đi qua nơi này, ánh mắt hắn ngắm nhìn từng gốc cây, ngọn cỏ. Thậm chí, hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở phát ra từ từng thân cây. Lúc này, hắn đang nhớ tới dược viên trên Hoành Sơn. Chỉ có tại nơi thích hợp cho cây cối phát triên, hắn mới có thể cảm nhận được hơi thở tương ứng.
Hắn chầm chậm bước đi, đầu óc đang suy nghĩ đến một cái gì đó. Trong đầu hắn xuất hiện một quang cảnh kỳ lạ. Trong khung cảnh đó, chỉ có một bóng người là không hề thay đổi. Suốt cả bốn mùa, mỗi lần hắn tu luyện đều thông qua cây cối để hấp thụ thiên địa linh khí.
Ngày nào cũng như ngày nào, tu luyện liên tục như vậy khiến cho người đó có trình độ cực cao về Mộc hệ chi đạo. Trong quá trình tu luyện người đó luôn hòa mình với cây cối. Mộc hệ chân khí của hắn mênh mông như biển rộng. Ngay cả đại thụ nơi đó cũng được lợi không ít. Chúng giống như một con người vô cùng khỏe mạnh.
- Mao huynh! Phương pháp chăm sóc cây cối của quý quốc quả là độc đáo. - Chiêu Thụy Bồi tủm tỉm nói:
- Nếu ta không nhầm thì những cây dương này chủ yếu sinh trưởng ở phương Đông. Khi trồng ở vùng Tây Bắc của chúng ta nếu có thể sống được thì cũng không thể quá trăm năm. Những cây dương ở đây lại phát triển đến độ như thế này cũng phải tốn rất nhiều công chăm sóc.
Giọng nói của hắn vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu gì về việc này. Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động. Hắn thoáng nghĩ tới một điều gì đó.
Chiêm Thiên Phong cho dù có quyền thế, tiền tài và địa vị cũng không thể vô cớ mà đem những cây thùy dương từ vùng xa xôi như vậy về trồng ở đây.
Rừng cây này, mặc dù không lớn nhưng cây cối trồng trong đó hết sức phong phú. Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu hắn. Chẳng lẽ, Chiêm Thiên Phong tìm kiếm những loại cây này về trồng ở đây là do chúng có ích cho việc tu luyện của lão?
Thoáng cái, mọi người đã đi xuyên qua rừng cây. Mặc dù, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng có suy nghĩ, nhưng hắn cũng không dừng lại.
Cuối cùng, mọi người cũng tới được nơi mà Chiêm Thiên Phong bế quan.
Trừ Hạ Nhất Minh, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên tới đây. Sau khi nhìn nơi ở giản dị của lão bọn họ đều cảm thấy ngạc nhiên. Lúc này, tất cả mọi người mới biết Chiêm Thiên Phong là một người khổ tu.
Trên con đường tu luyện có rất nhiều cách thức, phương thức khổ tu cũng chưa chắc đã thích hợp với mọi người. Bất kỳ người nào đạt tới tiên thiên cũng đều có phương thức tu luyện của riêng mình. Nhưng ai cũng phải hâm mộ phương pháp khổ tu của lão.
Lúc này, có sáu tiên thiên cường giả của đại sư đường đã tới đây. Trừ Chiêm Thiên Phong ra, còn có mấy người không ở trong nước nên không thể tới đây.
Một lát sau, Chiêm Thiên Phong từ trong nội thất đi ra. Lúc lão bước vào phòng, tất cả mọi người đều cung kính hành lễ.
Dù sao thì đám tiên thiên cường giả có mặt ở đây cũng đêu là người sống trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc. Trước khi bọn họ bước vào tiên thiên thì thanh danh của Chiêm Thiên Phong đã vang tới khắp chốn. Còn khi bọn họ nhờ vào nghị lực cùng với may mắn của bản thân bước vào tiên thiên thì Chiêm Thiên Phong đã đột phá lên tới Nhất đường thiên.
Chiêm Thiên Phong....
Ba chữ này giống như một ngọn núi lớn, đè nặng trong lòng mỗi người. Đồng thời, người đàn ông đã trở thành truyền thuyết trong lòng mỗi người cũng lã một cây trụ vững chắc của Khai Vanh quốc.
Danh vọng của lão trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc cũng chẳng hề kém Thủy Huyễn Cận ở Thiên La quốc. Thậm chí còn có phần cao hơn.
Lúc này, đứng trước mặt lão, mặc dù mọi người đều hết sức cảm khái, nhưng sự tôn trọng đối với lão thì đều xuất phát từ nội tâm.
Chiêm Thiên Phong cười cười, nói chuyện với mọi người. Có điều, tất cả mọi người có thể nhận thấy đối với Hạ Nhất Minh, lão có một chút kính trọng. Ngay cả việc tổ chức đại hội ở đây cũng là nhờ một phần kính trọng đó.
Trong phòng đặt rất nhiều ghế. Chúng được sắp xếp theo một hình tròn. Giữa phòng được đặt ba cái ghế. Những cái ghế phía sau được chia thành ba khu khác nhau.
Tất nhiên, giữa gian phòng có một khoảng trống rất rộng.
Sự xếp đặt hơi lạ một chút, nhưng mọi người vừa nhìn qua đã hiểu được ngay.
Dưới sự yêu cầu của Chiêm Thiên Phong, Hạ Nhất Minh chỉ do dự một chút rồi đường hoàng ngồi vào một trong ba cái ghế. Đám người Thủy Huyễn Cận theo thứ tự ngồi phía sau hắn.
Trước kia, cho dù Thủy Huyễn Cận là một tiên thiên cường giả có tuổi lớn nhất nhưng cũng không được ngồi gần vị trí số một đến vậy.
Bởi đối với tiên thiên cường giả, cơ bản không căn cứ vào tuổi tác. Bọn họ chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện. Nhưng lúc này, sau khi Hạ Nhất Minh ngồi xuống. Các đại sư khác trong liên minh các nước nhỏ vẫn chờ đến khi Thủy Huyễn Cận ngồi xuống xong mới ngồi. Bọn họ hoàn toàn căn cứ theo thứ tự trước kia.
Động tác đó mặc dù rất nhỏ, khó thấy, nhưng Thủy Huyễn Cận cũng có cảm giác vô cùng sung sướng.
Lão nhìn cái lưng của Hạ Nhất Minh. Lão thừa biết, có được sự ưu ái như vậy chính là nhờ quan hệ với hắn.
Sau khi mọi người ngồi xuống cũng không lấy đồ vật trong người ra mà vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau trong tiếng nhạc nhẹ nhàng. Có điều, ánh mắt của mọi người vẫn luôn chú ý về phía cửa. Tất cả đều đang chờ đám đại sư của Đồ Phiên quốc tới.
Thời gian khoảng chừng ăn xong một bữa cơm, ánh mắt mỗi người đều sáng ngời. Bọn họ đã cảm ứng được mấy luồng hơi thở mạnh mẽ từ xa đang đi tới.
Thoáng cái, Trác Vạn Liêm và Mộc Tẫn Thiên đã dẫn theo đám tiên thiên đại sư đến từ Đồ Phiên quốc xuất hiện trước mắt mọi người.
Trác Vạn Liêm cười ha hả, nói:
- Chiêm huynh! Hạ huynh! Để các ngươi phải chờ.
Hình dạng của hắn hết sức thô lỗ. Thanh âm to lớn như tiếng sấm. Có điều, hắn chỉ quay sang bắt chuyện với hai vị cường giả Nhất đường thiên. Còn đám tiên thiên đại sư hắn chẳng thèm để ý tới.
Đối với sự cuồng ngạo của hắn, mọi người cũng chỉ cười khổ, chấp nhận chuyện đó.
Chiêm Thiên Phong cùng với Hạ Nhất Minh đứng lên, đáp lễ. Sau đó, ánh mắt bọn họ lại nhìn về phía Mộc Tẫn Thiên đang đứng sau hắn.
Cũng không phải chỉ có hai người bọn họ. Ánh mắt mọi người cũng đều nhìn hắn. Lúc này, sự chú ý của mọi người với Mộc Tẫn Thiên còn nhiều hơn cả Trác Vạn Liêm.
Kể từ lúc xuống núi đến giờ, Mộc Tẫn Thiên đã trải qua hàng trăm trận đánh. Số lần bị thua cũng chỉ tính trên đầu ngón tay. Đến hôm nay, hắn đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Bách tán thiên, chỉ còn một chút nữa là có thể đột phá Nhất đường thiên.
Nhưng cũng hôm nay, hắn lại phải hứng chịu một thất bại lớn nhất trong đời. Ngay cả Bộ Hãnh Thông có một phần huyết thống, cũng chết dưới mắt hắn.
Tất cả những việc đó tạo thành một sự ám ảnh lớn đối với Mộc Tẫn Thiên. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã nói, hắn nhất định có thể đột phá cảnh giới trước mắt, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán. Lúc này, nhìn thấy hắn đứng trước mặt, tất cả đều cố gắng quan sát xem thế nào.
Trước ánh mắt của mọi người, Mộc Tẫn Thiên vẫn bình tĩnh, khom người, nói:
- Mộc Tẫn Thiên bái kiến! Ra mắt Chiêm tiền bối, Hạ huynh cùng các vị đại sư.
Thái độ của hắn cũng không hề hạ thấp. Ngay cả trước mặt hai vị cường giả Nhất đường thiên vẫn thế.
Hạ Nhất Minh có thể cảm ứng được trong lòng Mộc Tẫn Thiên không hề mất bình tĩnh. Ngay cả khi đối diện với Hạ Nhất Minh, ánh mắt hắn vẫn vô cùng bình thản không hề có chút oán hận. Nhất thời, Hạ Nhất Minh có cảm giác kỳ lạ. Hắn cao giọng nói:
- Mộc huynh! Sau khi trở về, ngươi có bế quan đột phá cảnh giới Nhất đường thiên hay không?
Mộc Tẫn Thiên cảm thấy ngạc nhiên, sau đó bật cười, nói:
- Hạ huynh nhãn lực cao minh! Sau chuyện này ta sẽ cùng với sư huynh trở về sư môn. Sau đó sẽ thử đột phá cảnh giới Nhất đường thiên xem thế nào.
Lời nói của hắn hoàn toàn bình tĩnh, cứ như chuyện đó chẳng hề có quan hệ gì với hắn. Khiến cho mọi người có cảm giác, hắn coi chuyện này hết sức nhỏ nhặt.
Tất cả mọi người đứng đó đều biến sắc. Bọn họ hâm mộ nhìn Mộc Tẫn Thiên. Đối với đám tiên thiên đại sư mà nói thì chẳng còn gì ngoài việc đột phá cảnh giới Nhất đường thiên có thể làm bọn họ quan tâm. Hơn nữa, năm nay Mộc Tẫn Thiên mới có một trăm hai mươi tuổi. Nếu có thể đột phát tới Nhất đường thiên thì hắn chính là thiên tài của thiên tài.
Nhưng khi mọi người nhìn sang Hạ Nhất Minh, ánh mắt lại càng khó tả. Nếu Mộc Tẫn Thiên là thiên tài trong thiên tài vậy thì một người mới mười lăm tuổi đã bước vào tiên thiên, mười bảy tuổi đột phá Nhất đường thiên sẽ là cái gì?
Chiêm Thiên Phong hơi thất thần một chút, cười nói:
- Lão phu chúc cho Mộc huynh đệ mã đáo thành công.
Mộc Tẫn Thiên khom người, nói:
- Đa tạ lời chúc của tiền bối.
Tất cả mọi người lại ngồi xuống. Chỉ có điều ánh mắt mỗi người nhìn Mộc Tẫn Thiên hoàn toàn khác trước. Bọn họ có thể cảm thấy sau khoảng mười, hai mươi năm nữa Đồ Phiên quốc sẽ xuất hiện thêm một vị cường giả Nhất đường thiên nữa.
Chiêm Thiên Phong nhìn quanh, cao giọng, nói:
- Nếu tất cả đã đến vậy thì hội giao dịch bắt đầu được rồi.
Mao Liệt Quang đang ngồi sau lão liền đứng lên, đi tới cạnh cái bàn, nói:
- Các vị đã tới Khai Vanh quốc thì chúng ta là chủ nhà sẽ mạo muội bắt đầu trước.
Hắn vỗ tay vài cái, từ trong phòng có mấy đại hán tiến ra. Mấy đại hán đó hết sức thoải mái, bước từng bước vững chắc. Cho dù trước mặt đông đảo tiên thiên đại sư cũng chẳng hề mất bình tĩnh.
Mỗi người đều bê một cái khay, trên đó đặt một ít vật phẩm kỳ lạ. Có thứ là dược thảo đã được phơi nắng, có loại lại là đan dược đã được luyện chế. Cũng có loại được tạo thành vật phẩm quý báu, nhưng cũng có loại nhìn hết sức đơn giản, chẳng có gì kỳ dị.
Tất cả mấy đại hán đó đi tới cái bàn giữa phòng, sau đó đặt các cái khay trong tay xuống rồi lui ra.
Hạ Nhất Minh quan sát một chút đột nhiên trong mắt hắn xuất hiện sự mừng rỡ. Trong số dược vật dó không ngờ lại có một loại thảo dược. Nếu như hắn không nhầm thì loại thảo dược đó có tên là Hoàng Tinh.
Loại thảo dược này cũng không được sử dụng rộng rãi bởi chúng có một ít độc tính. Nhưng trong thành phần của Trú nhan đan lại không thể thiếu nó.
Mặc dù, dược viên trên Hoành Sơn nhất mạch có nhiều loại dược thảo, nhưng những loại dược liệu của Trú nhan đan thì lại thiếu rất nhiều. Hoàng Tinh chính là một trong số đó.
Hắn thầm cảm thấy may mắn. Bởi nhờ thời gian học tập tại luyện đan thất trên Hoành Sơn mà hắn có thể nhận biết nhiều loại dược thảo quý hiếm. Đặc biệt một số loại thảo dược không có trong dược viên, nhờ sự chỉ bảo của Dược đạo nhân mà hắn cũng nhớ được bảy, phần. Nếu không, cho dù có giơ Hoàng Tinh lên trước mặt, hắn cũng không thể nhận ra được.
Mao Liệt Quang chỉ vào những vật phẩm trên bàn, nói:
- Các vị! Tất cả những thứ này đều là vật phẩm quý giá mà chúng ta lựa chọn trong quốc khố. Các vị muốn thứ gì thì cứ lựa chọn.
Đám người Thủy Huyễn Cận lập tức đứng lên. Bọn họ im lặng đi vòng quanh cái bàn. Đối với mỗi vật phẩm có hứng thú liền dừng lại một chút.
Mọi người đều tuân thủ quy tắc. Cho dù là người cuồng ngạo như Trác Vạn Liêm hay người bình thản như Mộc Tẫn Thiên cũng không hề có ngoại lệ.
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng cũng có người ra tay. Đó chính là một vị tiên thiên đại sư đến từ liên minh các quốc gia nhỏ, Hứa Trạch Thuần. Hắn lấy ra một hòn đá màu vàng nhạt đặt bên cạnh một cái bình ngọc đặt trên bàn.
Hạ Nhất Minh cũng hiểu quy tắc ở đây. Nếu muốn một vật nào đó thì cứ đem vật mà mình cho là có giá trị tương đương đặt ở bên cạnh.
Nếu chủ nhân đồng ý thì giao dịch thành công. Còn không thì chủ nhân sẽ thu lại vật phẩm.
Tất nhiên, nếu có người nào thích một loại đồ vật nào đó thì chủ nhân cũng sẽ chọn một vật phẩm mà mình cho là có giá trị tương đương tiến hành trao đổi.
Trong suốt cuộc trao đổi đều hết sức yên tĩnh, không hề có một thanh âm nào.
Đã có người thứ nhất, những người sau cũng chẳng ngần ngại nữa. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đặt đồ bên cạnh vật phẩm mà mình ưng ý.
Mộc Tẫn Thiên cũng cảm thấy ưng ý một loại dược thảo. Hắn lấy một cái bình ngọc trong người đặt bên cạnh, sau đó trở về chỗ ngồi, không để ý tới thứ gì khác nữa.
Còn Trác Vạn Liêm, hắn đi qua một vòng nhưng chỉ lắc đầu, không hài lòng. Có điều, thái độ của hắn cũng chẳng khiến mọi người khó chịu. Dù sao, cường giả Nhất đường thiên cũng khác với Bách tán thiên. Ít nhất thì con mắt cũng cao hơn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh quan sát thật kỹ. Hắn phát hiện một điều thú vị. Đó chính là sau khi một vật phẩm đã được chọn thì cho dù người khác có thích cũng không động đến nữa.
Hắn suy nghĩ một chút, nhất thời hiểu được những đồ vật ở đây cũng không ít. Cho dù mỗi người chỉ ưng ý với một hai vật thì cũng còn rất nhiều.
Như vậy, trừ khi gặp phải vật phẩm rất cần nếu không cũng chẳng có người nào tranh đoạt.
Phát hiện điều này, Hạ Nhất Minh cũng chẳng cần suy nghĩ nữa. Hắn lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra rồi đặt bên cạnh cái khay đựng Hoàng Tinh.
Hạ Nhất Minh cũng đã trở thành cường giả Nhất đường thiên nên mỗi hành động của hắn cũng khiến người khác chú ý.
Sau khi nhìn rõ thứ trong hộp, mọi người liếc mắt nhìn nhau. Trong đầu họ đều không biết tại sao Hạ Nhất Minh lại đổi lấy một nhánh Hoành Tinh đó làm gì.
Vật phẩm trong hộp gỗ của Hạ Nhất Minh là một thứ bảo vật được chọn từ trong quốc khố của Thiên La quốc.
Đây là một loại quả rất quý hiếm. Nó có tên là Lẫm Mộc quả.
Nó không chỉ là một loại dược thảo mà còn có thể nuốt trực tiếp. Đối với cường giả tiên thiên cường giả tu luyện Mộc hệ công pháp thì có tác dụng rất tốt.
Nếu tính mức độ quý báu thì giá trị của nó hoàn toàn hơn cả Hoàng Tinh.
Chiêm Thiên Phong cảm thấy ngạc nhiên. Hắn ngạc nhiên nhìn kỹ. Ngay cả ánh mắt dò hỏi của Mao Liệt Quang hắn cũng chẳng cảm thấy.
Mao Liệt Quang hiểu nguyên nhân, nhưng trên mặt hắn hoàn toàn thản nhiên.
Một số người đã về chỗ ngồi, nhưng một số người vẫn còn đứng cạnh bàn suy nghĩ. Có mấy người lại do dự không quyết, chắc là cảm thấy ưng ý với một số vật nhưng đồ trong túi không có giá trị tương ứng.
Một khắc sau, tất cả mọi người mới trở về chỗ của mình. Trên mặt bàn có bốn năm vật đã có đồ đặt cạnh.
Có thể thấy được, mọi người rất vừa ý với đồ vật của Mao Liệt Quang mang ra.
Hạ Nhất Minh cùng với Thủy Huyễn Cận chờ chín vị tiên thiên cường giả đến từ những nước nhỏ khác nhau, đi theo Mao Liệt Quang tới đây.
Địa điểm hội giao dịch của đại sư cũng không phải ở đây. Bởi vì không có người nào dám quấy rầy Chiêm Thiên Phong tu luyện. Nhưng lúc này, nơi đây lại có tới hai vị Nhất đường thiên cường giả, tình hình mới hơi khác một chút.
Chiêm Thiên Phong hạ lệnh lần giao dịch này tiến hành tại nơi ở của lão. Hiển nhiên, cũng chẳng có người nào dám đứng ra phản đối.
Mao Liệt Quang vừa đi tới, vừa ha hả cười, nói:
- Hạ huynh! Các vị bằng hữu! Khu vườn này là do Chiêm thái sư tự mình tìm kiếm và chăm sóc. Nơi đây cũng có thể coi như là một thánh địa của Khai Vanh quốc. Xin mời các vị cứ từ từ mà ngắm.
Đám người Thủy Huyễn Cận cũng giống với Hạ Nhất Minh, lần đầu tiên tới một nơi thần bí như thế này. Mặc dù tất cả bọn họ đều biết đến địa điểm này ở Khai Vanh quốc, nhưng đây là lần đầu tiên mới được bước chân vào đó.
Ánh mắt tất cả liếc nhìn Hạ Nhất Minh một cái. Họ biết cũng nhờ phúc của hắn mà có được điều may mắn đó.
Lúc này, Hạ Nhất Minh đang đi giữa con đường lớn, xung quanh trồng rất nhiều loại cây cối khác nhau. Mặt hắn vẫn hoàn toàn thản nhiên.
Nơi này, hiển nhiên là vị trí đẹp nhất do Chiêm Thiên Phong tạo ra. Xung quanh đây khoảng chừng một trăm thước được trồng rất nhiều loại thực vật cùng với cây cối khác nhau.
Có những cây có tán xòe ra như cái đình, hoặc như móc câu uốn lượn. Lại có những cây vươn cành rất dài như đang chào đón khách. Bất kỳ ai đứng ở nơi đây cũng có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc kèm theo tiếng gió giống như một dàn nhạc đang chơi những bản nhạc nhẹ nhàng. Đôi khi từng cơn gió mạnh thổi tới chẳng khác nào khúc nhạc đang vào lúc cao trào.
Khi Hạ Nhất Minh đi qua nơi này, ánh mắt hắn ngắm nhìn từng gốc cây, ngọn cỏ. Thậm chí, hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở phát ra từ từng thân cây. Lúc này, hắn đang nhớ tới dược viên trên Hoành Sơn. Chỉ có tại nơi thích hợp cho cây cối phát triên, hắn mới có thể cảm nhận được hơi thở tương ứng.
Hắn chầm chậm bước đi, đầu óc đang suy nghĩ đến một cái gì đó. Trong đầu hắn xuất hiện một quang cảnh kỳ lạ. Trong khung cảnh đó, chỉ có một bóng người là không hề thay đổi. Suốt cả bốn mùa, mỗi lần hắn tu luyện đều thông qua cây cối để hấp thụ thiên địa linh khí.
Ngày nào cũng như ngày nào, tu luyện liên tục như vậy khiến cho người đó có trình độ cực cao về Mộc hệ chi đạo. Trong quá trình tu luyện người đó luôn hòa mình với cây cối. Mộc hệ chân khí của hắn mênh mông như biển rộng. Ngay cả đại thụ nơi đó cũng được lợi không ít. Chúng giống như một con người vô cùng khỏe mạnh.
- Mao huynh! Phương pháp chăm sóc cây cối của quý quốc quả là độc đáo. - Chiêu Thụy Bồi tủm tỉm nói:
- Nếu ta không nhầm thì những cây dương này chủ yếu sinh trưởng ở phương Đông. Khi trồng ở vùng Tây Bắc của chúng ta nếu có thể sống được thì cũng không thể quá trăm năm. Những cây dương ở đây lại phát triển đến độ như thế này cũng phải tốn rất nhiều công chăm sóc.
Giọng nói của hắn vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu gì về việc này. Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động. Hắn thoáng nghĩ tới một điều gì đó.
Chiêm Thiên Phong cho dù có quyền thế, tiền tài và địa vị cũng không thể vô cớ mà đem những cây thùy dương từ vùng xa xôi như vậy về trồng ở đây.
Rừng cây này, mặc dù không lớn nhưng cây cối trồng trong đó hết sức phong phú. Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu hắn. Chẳng lẽ, Chiêm Thiên Phong tìm kiếm những loại cây này về trồng ở đây là do chúng có ích cho việc tu luyện của lão?
Thoáng cái, mọi người đã đi xuyên qua rừng cây. Mặc dù, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng có suy nghĩ, nhưng hắn cũng không dừng lại.
Cuối cùng, mọi người cũng tới được nơi mà Chiêm Thiên Phong bế quan.
Trừ Hạ Nhất Minh, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên tới đây. Sau khi nhìn nơi ở giản dị của lão bọn họ đều cảm thấy ngạc nhiên. Lúc này, tất cả mọi người mới biết Chiêm Thiên Phong là một người khổ tu.
Trên con đường tu luyện có rất nhiều cách thức, phương thức khổ tu cũng chưa chắc đã thích hợp với mọi người. Bất kỳ người nào đạt tới tiên thiên cũng đều có phương thức tu luyện của riêng mình. Nhưng ai cũng phải hâm mộ phương pháp khổ tu của lão.
Lúc này, có sáu tiên thiên cường giả của đại sư đường đã tới đây. Trừ Chiêm Thiên Phong ra, còn có mấy người không ở trong nước nên không thể tới đây.
Một lát sau, Chiêm Thiên Phong từ trong nội thất đi ra. Lúc lão bước vào phòng, tất cả mọi người đều cung kính hành lễ.
Dù sao thì đám tiên thiên cường giả có mặt ở đây cũng đêu là người sống trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc. Trước khi bọn họ bước vào tiên thiên thì thanh danh của Chiêm Thiên Phong đã vang tới khắp chốn. Còn khi bọn họ nhờ vào nghị lực cùng với may mắn của bản thân bước vào tiên thiên thì Chiêm Thiên Phong đã đột phá lên tới Nhất đường thiên.
Chiêm Thiên Phong....
Ba chữ này giống như một ngọn núi lớn, đè nặng trong lòng mỗi người. Đồng thời, người đàn ông đã trở thành truyền thuyết trong lòng mỗi người cũng lã một cây trụ vững chắc của Khai Vanh quốc.
Danh vọng của lão trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc cũng chẳng hề kém Thủy Huyễn Cận ở Thiên La quốc. Thậm chí còn có phần cao hơn.
Lúc này, đứng trước mặt lão, mặc dù mọi người đều hết sức cảm khái, nhưng sự tôn trọng đối với lão thì đều xuất phát từ nội tâm.
Chiêm Thiên Phong cười cười, nói chuyện với mọi người. Có điều, tất cả mọi người có thể nhận thấy đối với Hạ Nhất Minh, lão có một chút kính trọng. Ngay cả việc tổ chức đại hội ở đây cũng là nhờ một phần kính trọng đó.
Trong phòng đặt rất nhiều ghế. Chúng được sắp xếp theo một hình tròn. Giữa phòng được đặt ba cái ghế. Những cái ghế phía sau được chia thành ba khu khác nhau.
Tất nhiên, giữa gian phòng có một khoảng trống rất rộng.
Sự xếp đặt hơi lạ một chút, nhưng mọi người vừa nhìn qua đã hiểu được ngay.
Dưới sự yêu cầu của Chiêm Thiên Phong, Hạ Nhất Minh chỉ do dự một chút rồi đường hoàng ngồi vào một trong ba cái ghế. Đám người Thủy Huyễn Cận theo thứ tự ngồi phía sau hắn.
Trước kia, cho dù Thủy Huyễn Cận là một tiên thiên cường giả có tuổi lớn nhất nhưng cũng không được ngồi gần vị trí số một đến vậy.
Bởi đối với tiên thiên cường giả, cơ bản không căn cứ vào tuổi tác. Bọn họ chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện. Nhưng lúc này, sau khi Hạ Nhất Minh ngồi xuống. Các đại sư khác trong liên minh các nước nhỏ vẫn chờ đến khi Thủy Huyễn Cận ngồi xuống xong mới ngồi. Bọn họ hoàn toàn căn cứ theo thứ tự trước kia.
Động tác đó mặc dù rất nhỏ, khó thấy, nhưng Thủy Huyễn Cận cũng có cảm giác vô cùng sung sướng.
Lão nhìn cái lưng của Hạ Nhất Minh. Lão thừa biết, có được sự ưu ái như vậy chính là nhờ quan hệ với hắn.
Sau khi mọi người ngồi xuống cũng không lấy đồ vật trong người ra mà vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau trong tiếng nhạc nhẹ nhàng. Có điều, ánh mắt của mọi người vẫn luôn chú ý về phía cửa. Tất cả đều đang chờ đám đại sư của Đồ Phiên quốc tới.
Thời gian khoảng chừng ăn xong một bữa cơm, ánh mắt mỗi người đều sáng ngời. Bọn họ đã cảm ứng được mấy luồng hơi thở mạnh mẽ từ xa đang đi tới.
Thoáng cái, Trác Vạn Liêm và Mộc Tẫn Thiên đã dẫn theo đám tiên thiên đại sư đến từ Đồ Phiên quốc xuất hiện trước mắt mọi người.
Trác Vạn Liêm cười ha hả, nói:
- Chiêm huynh! Hạ huynh! Để các ngươi phải chờ.
Hình dạng của hắn hết sức thô lỗ. Thanh âm to lớn như tiếng sấm. Có điều, hắn chỉ quay sang bắt chuyện với hai vị cường giả Nhất đường thiên. Còn đám tiên thiên đại sư hắn chẳng thèm để ý tới.
Đối với sự cuồng ngạo của hắn, mọi người cũng chỉ cười khổ, chấp nhận chuyện đó.
Chiêm Thiên Phong cùng với Hạ Nhất Minh đứng lên, đáp lễ. Sau đó, ánh mắt bọn họ lại nhìn về phía Mộc Tẫn Thiên đang đứng sau hắn.
Cũng không phải chỉ có hai người bọn họ. Ánh mắt mọi người cũng đều nhìn hắn. Lúc này, sự chú ý của mọi người với Mộc Tẫn Thiên còn nhiều hơn cả Trác Vạn Liêm.
Kể từ lúc xuống núi đến giờ, Mộc Tẫn Thiên đã trải qua hàng trăm trận đánh. Số lần bị thua cũng chỉ tính trên đầu ngón tay. Đến hôm nay, hắn đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Bách tán thiên, chỉ còn một chút nữa là có thể đột phá Nhất đường thiên.
Nhưng cũng hôm nay, hắn lại phải hứng chịu một thất bại lớn nhất trong đời. Ngay cả Bộ Hãnh Thông có một phần huyết thống, cũng chết dưới mắt hắn.
Tất cả những việc đó tạo thành một sự ám ảnh lớn đối với Mộc Tẫn Thiên. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã nói, hắn nhất định có thể đột phá cảnh giới trước mắt, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán. Lúc này, nhìn thấy hắn đứng trước mặt, tất cả đều cố gắng quan sát xem thế nào.
Trước ánh mắt của mọi người, Mộc Tẫn Thiên vẫn bình tĩnh, khom người, nói:
- Mộc Tẫn Thiên bái kiến! Ra mắt Chiêm tiền bối, Hạ huynh cùng các vị đại sư.
Thái độ của hắn cũng không hề hạ thấp. Ngay cả trước mặt hai vị cường giả Nhất đường thiên vẫn thế.
Hạ Nhất Minh có thể cảm ứng được trong lòng Mộc Tẫn Thiên không hề mất bình tĩnh. Ngay cả khi đối diện với Hạ Nhất Minh, ánh mắt hắn vẫn vô cùng bình thản không hề có chút oán hận. Nhất thời, Hạ Nhất Minh có cảm giác kỳ lạ. Hắn cao giọng nói:
- Mộc huynh! Sau khi trở về, ngươi có bế quan đột phá cảnh giới Nhất đường thiên hay không?
Mộc Tẫn Thiên cảm thấy ngạc nhiên, sau đó bật cười, nói:
- Hạ huynh nhãn lực cao minh! Sau chuyện này ta sẽ cùng với sư huynh trở về sư môn. Sau đó sẽ thử đột phá cảnh giới Nhất đường thiên xem thế nào.
Lời nói của hắn hoàn toàn bình tĩnh, cứ như chuyện đó chẳng hề có quan hệ gì với hắn. Khiến cho mọi người có cảm giác, hắn coi chuyện này hết sức nhỏ nhặt.
Tất cả mọi người đứng đó đều biến sắc. Bọn họ hâm mộ nhìn Mộc Tẫn Thiên. Đối với đám tiên thiên đại sư mà nói thì chẳng còn gì ngoài việc đột phá cảnh giới Nhất đường thiên có thể làm bọn họ quan tâm. Hơn nữa, năm nay Mộc Tẫn Thiên mới có một trăm hai mươi tuổi. Nếu có thể đột phát tới Nhất đường thiên thì hắn chính là thiên tài của thiên tài.
Nhưng khi mọi người nhìn sang Hạ Nhất Minh, ánh mắt lại càng khó tả. Nếu Mộc Tẫn Thiên là thiên tài trong thiên tài vậy thì một người mới mười lăm tuổi đã bước vào tiên thiên, mười bảy tuổi đột phá Nhất đường thiên sẽ là cái gì?
Chiêm Thiên Phong hơi thất thần một chút, cười nói:
- Lão phu chúc cho Mộc huynh đệ mã đáo thành công.
Mộc Tẫn Thiên khom người, nói:
- Đa tạ lời chúc của tiền bối.
Tất cả mọi người lại ngồi xuống. Chỉ có điều ánh mắt mỗi người nhìn Mộc Tẫn Thiên hoàn toàn khác trước. Bọn họ có thể cảm thấy sau khoảng mười, hai mươi năm nữa Đồ Phiên quốc sẽ xuất hiện thêm một vị cường giả Nhất đường thiên nữa.
Chiêm Thiên Phong nhìn quanh, cao giọng, nói:
- Nếu tất cả đã đến vậy thì hội giao dịch bắt đầu được rồi.
Mao Liệt Quang đang ngồi sau lão liền đứng lên, đi tới cạnh cái bàn, nói:
- Các vị đã tới Khai Vanh quốc thì chúng ta là chủ nhà sẽ mạo muội bắt đầu trước.
Hắn vỗ tay vài cái, từ trong phòng có mấy đại hán tiến ra. Mấy đại hán đó hết sức thoải mái, bước từng bước vững chắc. Cho dù trước mặt đông đảo tiên thiên đại sư cũng chẳng hề mất bình tĩnh.
Mỗi người đều bê một cái khay, trên đó đặt một ít vật phẩm kỳ lạ. Có thứ là dược thảo đã được phơi nắng, có loại lại là đan dược đã được luyện chế. Cũng có loại được tạo thành vật phẩm quý báu, nhưng cũng có loại nhìn hết sức đơn giản, chẳng có gì kỳ dị.
Tất cả mấy đại hán đó đi tới cái bàn giữa phòng, sau đó đặt các cái khay trong tay xuống rồi lui ra.
Hạ Nhất Minh quan sát một chút đột nhiên trong mắt hắn xuất hiện sự mừng rỡ. Trong số dược vật dó không ngờ lại có một loại thảo dược. Nếu như hắn không nhầm thì loại thảo dược đó có tên là Hoàng Tinh.
Loại thảo dược này cũng không được sử dụng rộng rãi bởi chúng có một ít độc tính. Nhưng trong thành phần của Trú nhan đan lại không thể thiếu nó.
Mặc dù, dược viên trên Hoành Sơn nhất mạch có nhiều loại dược thảo, nhưng những loại dược liệu của Trú nhan đan thì lại thiếu rất nhiều. Hoàng Tinh chính là một trong số đó.
Hắn thầm cảm thấy may mắn. Bởi nhờ thời gian học tập tại luyện đan thất trên Hoành Sơn mà hắn có thể nhận biết nhiều loại dược thảo quý hiếm. Đặc biệt một số loại thảo dược không có trong dược viên, nhờ sự chỉ bảo của Dược đạo nhân mà hắn cũng nhớ được bảy, phần. Nếu không, cho dù có giơ Hoàng Tinh lên trước mặt, hắn cũng không thể nhận ra được.
Mao Liệt Quang chỉ vào những vật phẩm trên bàn, nói:
- Các vị! Tất cả những thứ này đều là vật phẩm quý giá mà chúng ta lựa chọn trong quốc khố. Các vị muốn thứ gì thì cứ lựa chọn.
Đám người Thủy Huyễn Cận lập tức đứng lên. Bọn họ im lặng đi vòng quanh cái bàn. Đối với mỗi vật phẩm có hứng thú liền dừng lại một chút.
Mọi người đều tuân thủ quy tắc. Cho dù là người cuồng ngạo như Trác Vạn Liêm hay người bình thản như Mộc Tẫn Thiên cũng không hề có ngoại lệ.
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng cũng có người ra tay. Đó chính là một vị tiên thiên đại sư đến từ liên minh các quốc gia nhỏ, Hứa Trạch Thuần. Hắn lấy ra một hòn đá màu vàng nhạt đặt bên cạnh một cái bình ngọc đặt trên bàn.
Hạ Nhất Minh cũng hiểu quy tắc ở đây. Nếu muốn một vật nào đó thì cứ đem vật mà mình cho là có giá trị tương đương đặt ở bên cạnh.
Nếu chủ nhân đồng ý thì giao dịch thành công. Còn không thì chủ nhân sẽ thu lại vật phẩm.
Tất nhiên, nếu có người nào thích một loại đồ vật nào đó thì chủ nhân cũng sẽ chọn một vật phẩm mà mình cho là có giá trị tương đương tiến hành trao đổi.
Trong suốt cuộc trao đổi đều hết sức yên tĩnh, không hề có một thanh âm nào.
Đã có người thứ nhất, những người sau cũng chẳng ngần ngại nữa. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đặt đồ bên cạnh vật phẩm mà mình ưng ý.
Mộc Tẫn Thiên cũng cảm thấy ưng ý một loại dược thảo. Hắn lấy một cái bình ngọc trong người đặt bên cạnh, sau đó trở về chỗ ngồi, không để ý tới thứ gì khác nữa.
Còn Trác Vạn Liêm, hắn đi qua một vòng nhưng chỉ lắc đầu, không hài lòng. Có điều, thái độ của hắn cũng chẳng khiến mọi người khó chịu. Dù sao, cường giả Nhất đường thiên cũng khác với Bách tán thiên. Ít nhất thì con mắt cũng cao hơn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh quan sát thật kỹ. Hắn phát hiện một điều thú vị. Đó chính là sau khi một vật phẩm đã được chọn thì cho dù người khác có thích cũng không động đến nữa.
Hắn suy nghĩ một chút, nhất thời hiểu được những đồ vật ở đây cũng không ít. Cho dù mỗi người chỉ ưng ý với một hai vật thì cũng còn rất nhiều.
Như vậy, trừ khi gặp phải vật phẩm rất cần nếu không cũng chẳng có người nào tranh đoạt.
Phát hiện điều này, Hạ Nhất Minh cũng chẳng cần suy nghĩ nữa. Hắn lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra rồi đặt bên cạnh cái khay đựng Hoàng Tinh.
Hạ Nhất Minh cũng đã trở thành cường giả Nhất đường thiên nên mỗi hành động của hắn cũng khiến người khác chú ý.
Sau khi nhìn rõ thứ trong hộp, mọi người liếc mắt nhìn nhau. Trong đầu họ đều không biết tại sao Hạ Nhất Minh lại đổi lấy một nhánh Hoành Tinh đó làm gì.
Vật phẩm trong hộp gỗ của Hạ Nhất Minh là một thứ bảo vật được chọn từ trong quốc khố của Thiên La quốc.
Đây là một loại quả rất quý hiếm. Nó có tên là Lẫm Mộc quả.
Nó không chỉ là một loại dược thảo mà còn có thể nuốt trực tiếp. Đối với cường giả tiên thiên cường giả tu luyện Mộc hệ công pháp thì có tác dụng rất tốt.
Nếu tính mức độ quý báu thì giá trị của nó hoàn toàn hơn cả Hoàng Tinh.
Chiêm Thiên Phong cảm thấy ngạc nhiên. Hắn ngạc nhiên nhìn kỹ. Ngay cả ánh mắt dò hỏi của Mao Liệt Quang hắn cũng chẳng cảm thấy.
Mao Liệt Quang hiểu nguyên nhân, nhưng trên mặt hắn hoàn toàn thản nhiên.
Một số người đã về chỗ ngồi, nhưng một số người vẫn còn đứng cạnh bàn suy nghĩ. Có mấy người lại do dự không quyết, chắc là cảm thấy ưng ý với một số vật nhưng đồ trong túi không có giá trị tương ứng.
Một khắc sau, tất cả mọi người mới trở về chỗ của mình. Trên mặt bàn có bốn năm vật đã có đồ đặt cạnh.
Có thể thấy được, mọi người rất vừa ý với đồ vật của Mao Liệt Quang mang ra.
Bình luận facebook