Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Ánh sáng cùng dần biến mất. Dãy núi trùng điệp cũng trở lên mềm mại hơn. Một dòng suối nhỏ chậm rãi uốn lượn quanh mỗi chân núi.
Trên đỉnh núi có vài đám mây lững lờ trôi.
Mà sơn cốc dưới chân núi tồn khiến người ta cảm thấy một chút yên bình.
Nếu nói có thể, hẳn không ai nguyện ý phá vỡ khung cảnh ấm áp này.
Cho dù là Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân khi tới đây, cũng có vài phần rung động. Bị cảnh vật lung linh mờ ảo hấp dẫn, chút nữa ngay cả mục đích tới đây cũng bị bọn họ quên mất.
- Thiếu gia. Nơi này thật sự rất tốt mà. Nếu có thể sống lâu dài ở đây thì thật tốt rồi.
Viên Lễ Huân thực lòng nói ra những lời này.
Hạ Nhát Minh hơi gật đầu. Ánh mắt hắn quan sát xung quanh, dường như tìm kiếm thứ gì. Sau một lúc lâu, hắn khẳng định:
- Không sai. Thiên địa linh khí ở nơi này vô cùng dầy đặc. Thậm chí so với dược viên trên Linh Dược Phong tại Hoành Sơn cũng không thua kém là mấy. Nếu có thể sinh sống lâu dài tại nơi này, đối với tu vi của chúng ta dĩ nhiên sẽ có lợi rất nhiều.
Cái miệng nhỏ nhắn của Viên Lễ Huân khẽ bặm lại. Ánh mắt lần đầu xuất hiện vẻ bất mãn.
Viên Lễ Huân đang dạt dào tình cảm bị những lời nói này nhất thời phá vỡ, hàm răng cắn môi dưới để lại một vệt răng không chỉnh tề.
Cái đầu gỗ này...
Bất quá chợt nghĩ lại, nếu hắn là đầu gỗ đương nhiên không có khả năng tuổi trẻ mà đã đạt tới tu vi bậc này. Nhưng nếu hắn không phải đầu gỗ, tại sao khi mình nói những lời này hắn lại dường như không hiểu?
Trong vô thức Viên Lễ Huân gật đầu một cái, nàng bỗng nhiên có một ý niệm trong đầu, thì ra là đầu gỗ tốt.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn Viên Lễ Huân, sau khi nói ra những lời kia, lúc này mới cảm thấy có chút không phải. Chỉ là khi hắn thật sự chú ý tới nàng, cũng là lúc nàng đã hoàn toàn trở lại bình thường. Dường như điều vừa rồi hắn thấy chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi.
Viên Lễ Huân đón nhận ánh mắt của Hạ Nhất Minh bằng một nụ cười. Mặc dù khuôn mặt vẫn ẩn giấu dưới lớp khăn, nhưng trong ánh mắt nàng tiếu ý biểu lộ không gì che giấu được.
- Thiếu gia. Chàng tìm được rồi sao?
Hạ Nhất Minh trong lòng nhẹ nhõm, xem ra chính mình vừa rồi suy nghĩ viển vông thì phải.
Hạ Nhất Minh thu liễm tinh thần, khẽ gật đầu nói:
- Ta tìm được một nơi. Nhưng không biết có phải động phủ ở đó không?
Nói xong, hắn chớp mắt, nói:
- Nàng thử tìm xem có thể phát hiện nơi khác không?
Viên Lễ Huân ánh mắt cũng đang quan sát bốn phía. Nhưng đôi lông mày nhỏ xinh khẽ cau lại, dĩ nhiên là không phát giác được điều gì.
Cổ tay khẽ động, chớp mắt đã đem bản đồ mở ra, sau một lúc lâu Viên Lễ Huân thở dài nói:
- Thiếu gia. Thiếp có thể khẳng định, vị trí mà chúng ta đang đứng chính là điểm cần tìm. Nhưng muốn ở nơi này tìm đường vào động phủ quả thật không dễ dàng chút nào.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, hắn đưa tay chỉ về phía bên phải.
Viên Lễ Huân ánh mắt dõi theo, phát hiện cuối sơn cốc có một bức thạch bích.
Nàng nghi hoặc nhìn lại, sau một lát, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, cảm giác vui sướng thốt lên thành lời:
- Thiếu gia. Thiếp đã nhìn thấy rồi.
Bức thạch bích kia nếu nhìn lướt qua cũng không có gì đặc biệt. Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát có thể phát hiện bề mặt của bức thạch bích bóng loáng, dường như trải qua thời gian dài được bàn tay ai đó vuốt ve.
Bất quá, sự khác biệt này cũng không quá rõ ràng. Nếu không phải được Hạ Nhất Minh nhắc nhở, Viên Lễ Huân cũng chưa chắc đã có thể phát hiện trong sơn cốc rộng lớn này lại có chút khác biệt nhỏ như vậy.
Thấy được ánh mắt vui mừng của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh trong lòng cũng tràn ngập vui sướng. Hắn sở dĩ có thể phát hiện được hoàn toàn là dựa vào công năng của Thuận Phong Nhĩ.
Sau khi đánh một trận với Tư Mã Âm, Hạ Nhất Minh với Phong lực lượng đã có thêm cảm ngộ mới. Các loại âm thanh truyền tới tai hắn lúc này đều hiển hiện tất cả.
Sau khối thạch bích kia rõ ràng là một không gian trống rỗng.
Hơn nữa bức thạch bích cũng không hoàn toàn kín kẽ, một ngọn gió thổi không ngừng thổi nhẽ qua những kẽ hở trên đó.
Dưới tình huống như vậy, Hạ Nhất Minh còn không thể phát hiện ra, như vậy Thuận Phong Nhĩ kỳ công mà hắn luyện thật sự là chẳng ra sao.
Hai người nắm tay nhau đi tới trước thạch bích, Hạ Nhất Minh chăm chút quan sát, đột nhiên mỉm cười, nói:
- Lữ Tân Văn từng nói qua. Khi lão thăm dò động phủ này, khiến lão không thể phá giải là những cơ quan trong đó. Ta thực sự muốn xem, cơ quan nào có thể chống đỡ được ta.
Hạ Nhất Minh nói những lời này tràn ngập tự tin. Trong mắt hắn hiển nhiên cũng không đem cơ quan trong động phù coi trọng.
Dù sao, lúc này Hạ Nhất Minh cũng đã một vị nhất đường thiên cường giả đỉnh cấp. Lữ Tân Văn lúc trước so với hắn lúc này, tuyệt đối cách biệt một trời một vực. Hắn tự tin vào thực lực của mình, trước mặt hắn không có cơ quan nào có thể chống lại được.
Viên Lễ Huân nhìn Hạ Nhất Minh đang bừng bừng hào khí như vậy, trong lòng không hiểu sao bỗng xuất hiện cảm giác ngọt ngào.
Chỉ có loại nam nhân tràn đầy tự tin này mới có lực hấp dẫn lớn nhất với phu nữ mà nói. Viên Lễ Huân lặng lẽ tiến đến gần Hạ Nhất Minh một chút, nhất thời cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên thân thể hắn, trên miệng khẽ hiện ra nụ cười hạnh phúc.
Hạ Nhất Minh duỗi hay tai đặt trên bức thạch bích. Chân khí của hắn chậm rãi tiến vào, trên mặt hắn vô thức hiện lên vẻ kinh ngạc tột cùng.
Khối thạch bích này nhìn qua dường như cũng như bao khối đá bình thường khác. Nhưng khi chân khí của Hạ Nhất Minh quán nhập vào đó, hắn mới hiểm được, thứ này so với loại đá bình thường quả thực là hơn rất xa.
- Thiếu gia. Chàng phát hiện được gì vậy?
Viên Lễ Huân kiễng chân, từ sau lưng Hạ Nhất Minh nhìn qua một chút, hỏi:
- Đúng là nơi này?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Khẳng định là nơi này.
Thạch bích trước mặt không ngờ có thể thu nạp chân khí. Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không thể xác định lai lịch của nó. Nhưng nếu có thể đem thạch bích nay về, khẳng định có thể luyện chết một kiện bảo cụ thượng hạng.
Dùng nó như cánh cửa thật sự là lãng phí, cũng là quá xa xỉ.
Chân khí mãnh liệt từ đôi tay truyền tới, khối thạch bích theo sự điều khiển của hắn chậm rãi nâng lên.
Viên Lễ Huân nắm chặt hai tay, nếu là trước kia có lẽ nàng cũng không khẩn trương như vậy. Nhưng hôm qua trước khi tới nơi này Hạ Nhất Minh đã cho nàng biết, trong động phù này có cất giấu một khỏa Tiên thiên kim đan. Hơn nữa khỏa kim đan này vừa hay lại chính là Thủy hệ tiên thiên kim đan nàng có thể phục dụng được.
Viên Lễ Huân nếu muốn tấn giai tiên thiên cảnh giới, dẫn nhập thiên địa chân khí, đem vết thương trên mặt xóa đi, thì đây chính là biện pháp duy nhất.
Bởi vậy, mắt thấy cửa động đang được mở ra trong lòng nàng thoáng chốc đã rung động không yên.
Mà loại suy tính hơn thiệt này cũng khiến nàng khó có thể bình tâm.
Một âm thanh " ù, ù" vọng tới, khối thạch bích rốt cuộc đã được nhấc lên.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Tảng đá chắn cửa này thật lợi hại. Chủ nhân của động phủ có thể tìm được tài liệu như vậy, người này thật sự thú vị.
Viên Lễ Huân gật đầu, mỉm cười nói:
- Thiếu gia. May là chàng đã mở được ra, đổi lại là hậu thiên tu luyện giả, chỉ sợ cũng không thể mở được động phủ này.
Quả thật, Viên Lễ Huân nghĩ tới việc ngay cả Hạ Nhất Minh cũng phải cố hết sức nếu là một hậu thiên cao thủ, chẳng phải là bó tay chịu thua sao.
Nhưng Hạ Nhất Minh đã vung tay vỗ nhẹ lên khối thạch bích, nói:
- Lễ Huân. Khối đá lớn này rất kỳ lạ. Nếu một một tiên thiên đại sư muốn nhấc nó lên quả thật phải hết sức cố gắng. Nhưng nếu chỉ một hậu thiên tu luyện giả cho dù là cửu tầng nội kình cũng không nhất định phải dùng hết sức.
Đôi mắt đẹp của Viên Lễ Huân mở lớn, ánh mắt nàng lúc này tập trung trên khối đá nọ. Vật kỳ lạ như vậy thật sự là chưa từng nghe qua, nếu không phải là từ miệng Hạ Nhất Minh nói ra, nàng căn bản là sẽ không chút nào tin tưởng.
Sau khối đã đó là một hắc động vô tận. Nhìn từ bên ngoài vào chỉ mà một khoảng màu đen thẫm, từng trận từng trận gió lạnh thổi ra từ phía trong ra càng khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặc dù biết rõ trong động phủ này cũng không có nguy hiểm gì đáng kể, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút không yên.
Hít vào một hơi, chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh lưu chuyển. Sau một khắc, đã ổn định vững vàng như núi đá. Viên Lễ Huân trong vô thức lại tiến gần hơn tới bên cạnh Hạ Nhất Minh. Cùng nam nhân này sánh vai, nhàng dường như đã là một chuyện không thể thiếu trong cuộc đời nàng.
Hạ Nhất Minh nhìn khối cự thạch kia, sau đó ánh mắt thu lại. Sau khi hắn nắm lấy tay Viên Lễ Huân hai người một trước một sau tiến vào huyệt động đen ngòm này.
Bên trong huyệt động mặt đất vậy mà bằng phẳng, bọn họ rảo bước cũng giống như tại Khai Vanh thủ đô vậy.
Bàn tay nhỏ bé của Viên Lễ Huân khẽ nắm chặt hơn. Bọn họ có thể khẳng định, nơi này đã được kiến tạo vô cùng hợp lý, những xử lý điêu luyện, mà không phải tự mình kiểm nghiệm khó có thể nhìn ra.
Trong động mặc dù không có ánh sáng, nhưng sao có thể làm khó được Hạ Nhất Minh. Hai mắt hắn dường như lấp lóe tinh quang, hai tai có chút run lên, lắng nghe âm thanh liên tục truyền tới.
Từ âm thanh đó, có rất nhiều tin tức mà người bình thường không thể tưởng tượng ra, tất cả đều bị Hạ Nhất Minh nắm giữ.
Hạ Nhất Minh thậm chí còn không có bước vào nhưng cũng có thể biết được. Phía trước không xa có một ngã rẽ, đây chính là tin tức mà âm thanh mà gió mang lại.
Nếu để Thủy Huyễn Cận biết Hạ Nhất Minh tu luyện Thuận Phong Nhĩ đạt tới tình trạng này, như vậy khẳng định lão sẽ thở phào một hơi, không sợ không có người nối nghiệp nữa rồi.
Nhẹ nhàng dùng sức kéo Viên Lễ Huân tới, Hạ Nhất Minh lập tức hướng dẫn.
- Phía trước có một ngã rẽ, cẩn thận.
Viên Lễ Huân nhẹ giọng xác nhận. Nàng cũng không hỏi vì sao Hạ Nhất Minh phát hiện, chỉ lẳng lặng theo sau hắn, theo sau mãi mãi.
Khi bọn họ tới cuối đoạn đường gặp ngã rẽ kia, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Cách đoạn rẽ không xa, trên thạch bích có một viên trân châu nhỏ phát sáng, khiến hắc động này sáng sủa hơn rất nhiều.
Kỳ thực, ánh sáng của viên trân châu này cũng không quá mãnh liệt, thậm chí chỉ là le lói mà thôi.
Nhưng mà ở một nơi hoàn toàn tối đen, cho dù là ánh sáng yếu ớt cũng khiển kẽ khác cảm thấy vừa lòng rồi.
Hai người đi khoảng mười thước, trên thạch bích lại xuất hiện thêm một khỏa trân châu phát sáng tương tự.
Từ lúc đó về sau, đồng dạng cứ mười thước lại xuất hiện một viên trân châu.
Hai người Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời trong mắt đối phương thấy được vẻ kinh ngạc. Trân châu trong mắt Hạ Nhất Minh cũng là một kiện bảo vật khó có được. Nhưng trong thông đạo này vậy mà có hơn mười khối, đây quả thực là bạo tay a.
Hơn nữa sau khi bọn họ tiến vào thông đạo, vẫn không ngừng đi tới.
Theo lộ trình vừa đi sợ là đã xuyên qua lòng núi rồi, nhưng thông đạo này dường như chưa thấy điểm cuối.
Càng đi sâu, trong lòng Hạ Nhất Minh càng rung động.
Muốn kiến tạo một cái thông đạo như vậy, chỉ sợ so với việc kiến tạo cả Hoành Sơn nhất mạch cũng không kém phần phức tạp bao nhiêu.
Không biết là thần thánh phương nào, phải dùng bao nhiêu nhân lực, vật lực mới có thể đào được hơn nửa ngọn núi, hơn nữa còn dựng lên một tòa thông đạo như vậy.
Đại công trình như vậy, thật không biết như thế nào có thể thuận lợi thi công, lại có thể che dấu được sự chú ý của người khác,
Hết thảy những điều này, làm Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy bất an.
Rốt cuộc ánh sáng phía trước đã mạnh mẽ hơn rồi.
Hai người Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc đã tới động phủ chân chính rồi.
Trong động phủ quả nhiên có điểm khác biệt, ở trên đỉnh động có gắn một khối thủy tinh thật lớn phát ra ánh sáng mãnh liệt, đem cả động phủ chiếu sáng như ban ngày.
Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân trợn mắt cứng lưỡi, khối thủy tinh trên đầu thể tích có thể so sánh với thân thể một người trưởng thành, điều này khiến bọn họ trong lòng rung động không ngớt.
- Thiếu gia. Đó là vật gì vậy?
Viên Lễ Huân nỉ non hỏi, hai mắt của nàng có chút nheo lại, dường như bị ánh sáng mạnh liệt kia kích thích mà không thể mở mắt hoàn toàn vậy.
Ánh sáng này dĩ nhiên không thể tạo thành cản trở gì đối với Hạ Nhất Minh. Nhưng lúc này mặc dù cũng ngẩng đầu lên nhìn khối thủy tinh trên đầu, hắn cũng lắc đầu nói:
- Ta không biết, nhưng mà..
Hắn dừng lại một chút, bản thân hắn cũng có chút không tin tưởng nói:
- Thứ này giống như mặt trời vậy.
Viên Lễ Huân giật mình, sau đó lập tức hiểu rõ. Nàng cúi đầu kinh ngạc nói:
- Đúng vậy. Ánh sáng của nó giống như ánh sáng mặt trời vậy. Thiếu gia, tại Hoành Sơn, ta cũng từng xem qua thư tịch về các loại quặng, nhưng cũng chưa từng gặp qua ghi chép về vật này.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, trân châu bên ngoài mặc dù giá trị, nhưng trên thế giới cũng không phải độc nhất vô nhị.
Nhưng giờ phút này trong động phủ, khối thủy tinh đang phát sáng trên đầu bọn họ, ánh sáng phát ra cũng như những tia nắng giữa trưa vậy.
Đứng dưới khối thủy tinh nay, thậm chị bọn họ còn cảm nhận được sóng nhiệt đang xâm nhập cơ thể mình.
Vật như vậy, nếu đặt ở bên ngoài tuyệt đối sẽ tạo thành một trận oanh động.
Thế nhưng, không chỉ có tàng thư trong Tàng thư các tại Hoành Sơn nhất mạch chưa từng đề cập, ngay cả Dược đạo nhân cùng Thủy Huyễn Cận, hai người khi giới thiệu về các vật phẩm trân quý cũng chưa từng nhắc tới trên thế giới lại tồn tại bảo bối khó tin như vậy.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, chẳng lẽ hai vị lão nhân bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua vật phẩm thần kỳ như vậy?
Ánh mắt chăm chú quan sát khối thủy tinh rốt cuộc cũng thu lại, Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, cúi đầu đánh giá cẩn thận động phủ này.
Khi vừa tiến vào nơi này, Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân đều bị thu hút bởi khối thủy tinh trên đầu.
Điều này cũng không thể trách bọn họ. Kỳ thực cho dù là ai khi tiến vào đây chỉ sợ ánh mắt đầu tiên đều cấp cho vật này.
Hai người Hạ Nhất Minh có thể nhanh chóng thoát khỏi sự hấp dẫn đó cũng đã là không tồi rồi.
Trong động phủ tổng cộng có ba cái thông đạo. Một trong số đó đương nhiên chính là cái mà họ vừa tiến vào. Hai cái còn lại đều dẫn về hai hướng khác nhau.
Bọn họ muốn thăm dò, không nghi ngờ chính là hai thông đạo này.
Ánh mắt đảo qua hai thông đạo, Hạ Nhất Minh lập tức chỉ vào một cái nói:
- Lễ Huân. Đây là thông đạo Lữ Tân Văn tiến vào, Tiên thiên kim đan khẳng định được giấu trong đó. Chúng ta vào thôi.
Viên Lễ Huân kinh ngạc hỏi:
- Thiếu gia. Làm sao chàng biết vậy?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Chờ khi nàng tấn giai tiên thiên cảnh giới tự nhiên có thể cảm giác được.
Viên Lễ Huân vẻ mặt nhất thời lộ ra vẻ nôn nóng, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Thiếu gia. Thiếp sẽ cố gắng.
Hạ Nhất Minh ánh mắt lướt qua chiếc khăn đang che trên mặt Viên Lễ Huân, mặc dù vết sẹo đã bị che đi, nhưng làm sao có thể giấu giếm được mãi.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than một tiếng. Nếu không có một roi đó, Viên Lễ Huân lẽ nào lại để tâm tới việc này chứ?
Chẳng lẽ chính là chuyện " Tái ông thất mã " sao?
Hạ Nhất Minh nhìn Viên Lễ Huân khẽ gật dầu, bước vào thông đạo kia.
Mặc dù Hạ Nhất Minh biết trong thông đạo này cũng không có gì nguy hiểm. Nếu không Lữ Tân Văn cũng không có khả năng che giấu trước khi chết.
Nhưng khi Hạ Nhất Minh tiến vào, trong lòng vẫn như trước không dám có chút khinh thường.
Khoảng cách thông đạo này không tính là ngắn, nhưng cũng không có khoa trương như thông đạo dẫn tới đây.
Không lâu sau, bọn họ cũng đã thuận lợi đi vào.
Nơi này được thiết kế giống như động phủ bên ngoài, bất xung quanh lại kiến tạo bốn thạch bích, giống như một gian phòng bình thường vậy.
Ở nơi này khiến người khác không thể không chú ý chính là một cái cột tủ đá thật lớn.
Hai người nhìn nhau, đem tủ đá mở ra.
Bên trong có đặt một số thư tịch, vài cái lọ nhỏ không rõ công dụng.
Bất quá, ánh mắt hai người đồng thời chú ý vào một chiếc hộp bằng thủy tinh trong suốt.
Bên trong hộp một khỏa đan dược lấp lóe ánh sáng trắng không chút pha tạp.
Khỏa đan dược này dường như tồn tại linh tính cường đại khó có thể giải thích.
Hạ Nhất Minh trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, bọn họ đã tìm thấy thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này.
Trên đỉnh núi có vài đám mây lững lờ trôi.
Mà sơn cốc dưới chân núi tồn khiến người ta cảm thấy một chút yên bình.
Nếu nói có thể, hẳn không ai nguyện ý phá vỡ khung cảnh ấm áp này.
Cho dù là Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân khi tới đây, cũng có vài phần rung động. Bị cảnh vật lung linh mờ ảo hấp dẫn, chút nữa ngay cả mục đích tới đây cũng bị bọn họ quên mất.
- Thiếu gia. Nơi này thật sự rất tốt mà. Nếu có thể sống lâu dài ở đây thì thật tốt rồi.
Viên Lễ Huân thực lòng nói ra những lời này.
Hạ Nhát Minh hơi gật đầu. Ánh mắt hắn quan sát xung quanh, dường như tìm kiếm thứ gì. Sau một lúc lâu, hắn khẳng định:
- Không sai. Thiên địa linh khí ở nơi này vô cùng dầy đặc. Thậm chí so với dược viên trên Linh Dược Phong tại Hoành Sơn cũng không thua kém là mấy. Nếu có thể sinh sống lâu dài tại nơi này, đối với tu vi của chúng ta dĩ nhiên sẽ có lợi rất nhiều.
Cái miệng nhỏ nhắn của Viên Lễ Huân khẽ bặm lại. Ánh mắt lần đầu xuất hiện vẻ bất mãn.
Viên Lễ Huân đang dạt dào tình cảm bị những lời nói này nhất thời phá vỡ, hàm răng cắn môi dưới để lại một vệt răng không chỉnh tề.
Cái đầu gỗ này...
Bất quá chợt nghĩ lại, nếu hắn là đầu gỗ đương nhiên không có khả năng tuổi trẻ mà đã đạt tới tu vi bậc này. Nhưng nếu hắn không phải đầu gỗ, tại sao khi mình nói những lời này hắn lại dường như không hiểu?
Trong vô thức Viên Lễ Huân gật đầu một cái, nàng bỗng nhiên có một ý niệm trong đầu, thì ra là đầu gỗ tốt.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn Viên Lễ Huân, sau khi nói ra những lời kia, lúc này mới cảm thấy có chút không phải. Chỉ là khi hắn thật sự chú ý tới nàng, cũng là lúc nàng đã hoàn toàn trở lại bình thường. Dường như điều vừa rồi hắn thấy chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi.
Viên Lễ Huân đón nhận ánh mắt của Hạ Nhất Minh bằng một nụ cười. Mặc dù khuôn mặt vẫn ẩn giấu dưới lớp khăn, nhưng trong ánh mắt nàng tiếu ý biểu lộ không gì che giấu được.
- Thiếu gia. Chàng tìm được rồi sao?
Hạ Nhất Minh trong lòng nhẹ nhõm, xem ra chính mình vừa rồi suy nghĩ viển vông thì phải.
Hạ Nhất Minh thu liễm tinh thần, khẽ gật đầu nói:
- Ta tìm được một nơi. Nhưng không biết có phải động phủ ở đó không?
Nói xong, hắn chớp mắt, nói:
- Nàng thử tìm xem có thể phát hiện nơi khác không?
Viên Lễ Huân ánh mắt cũng đang quan sát bốn phía. Nhưng đôi lông mày nhỏ xinh khẽ cau lại, dĩ nhiên là không phát giác được điều gì.
Cổ tay khẽ động, chớp mắt đã đem bản đồ mở ra, sau một lúc lâu Viên Lễ Huân thở dài nói:
- Thiếu gia. Thiếp có thể khẳng định, vị trí mà chúng ta đang đứng chính là điểm cần tìm. Nhưng muốn ở nơi này tìm đường vào động phủ quả thật không dễ dàng chút nào.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, hắn đưa tay chỉ về phía bên phải.
Viên Lễ Huân ánh mắt dõi theo, phát hiện cuối sơn cốc có một bức thạch bích.
Nàng nghi hoặc nhìn lại, sau một lát, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, cảm giác vui sướng thốt lên thành lời:
- Thiếu gia. Thiếp đã nhìn thấy rồi.
Bức thạch bích kia nếu nhìn lướt qua cũng không có gì đặc biệt. Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát có thể phát hiện bề mặt của bức thạch bích bóng loáng, dường như trải qua thời gian dài được bàn tay ai đó vuốt ve.
Bất quá, sự khác biệt này cũng không quá rõ ràng. Nếu không phải được Hạ Nhất Minh nhắc nhở, Viên Lễ Huân cũng chưa chắc đã có thể phát hiện trong sơn cốc rộng lớn này lại có chút khác biệt nhỏ như vậy.
Thấy được ánh mắt vui mừng của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh trong lòng cũng tràn ngập vui sướng. Hắn sở dĩ có thể phát hiện được hoàn toàn là dựa vào công năng của Thuận Phong Nhĩ.
Sau khi đánh một trận với Tư Mã Âm, Hạ Nhất Minh với Phong lực lượng đã có thêm cảm ngộ mới. Các loại âm thanh truyền tới tai hắn lúc này đều hiển hiện tất cả.
Sau khối thạch bích kia rõ ràng là một không gian trống rỗng.
Hơn nữa bức thạch bích cũng không hoàn toàn kín kẽ, một ngọn gió thổi không ngừng thổi nhẽ qua những kẽ hở trên đó.
Dưới tình huống như vậy, Hạ Nhất Minh còn không thể phát hiện ra, như vậy Thuận Phong Nhĩ kỳ công mà hắn luyện thật sự là chẳng ra sao.
Hai người nắm tay nhau đi tới trước thạch bích, Hạ Nhất Minh chăm chút quan sát, đột nhiên mỉm cười, nói:
- Lữ Tân Văn từng nói qua. Khi lão thăm dò động phủ này, khiến lão không thể phá giải là những cơ quan trong đó. Ta thực sự muốn xem, cơ quan nào có thể chống đỡ được ta.
Hạ Nhất Minh nói những lời này tràn ngập tự tin. Trong mắt hắn hiển nhiên cũng không đem cơ quan trong động phù coi trọng.
Dù sao, lúc này Hạ Nhất Minh cũng đã một vị nhất đường thiên cường giả đỉnh cấp. Lữ Tân Văn lúc trước so với hắn lúc này, tuyệt đối cách biệt một trời một vực. Hắn tự tin vào thực lực của mình, trước mặt hắn không có cơ quan nào có thể chống lại được.
Viên Lễ Huân nhìn Hạ Nhất Minh đang bừng bừng hào khí như vậy, trong lòng không hiểu sao bỗng xuất hiện cảm giác ngọt ngào.
Chỉ có loại nam nhân tràn đầy tự tin này mới có lực hấp dẫn lớn nhất với phu nữ mà nói. Viên Lễ Huân lặng lẽ tiến đến gần Hạ Nhất Minh một chút, nhất thời cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên thân thể hắn, trên miệng khẽ hiện ra nụ cười hạnh phúc.
Hạ Nhất Minh duỗi hay tai đặt trên bức thạch bích. Chân khí của hắn chậm rãi tiến vào, trên mặt hắn vô thức hiện lên vẻ kinh ngạc tột cùng.
Khối thạch bích này nhìn qua dường như cũng như bao khối đá bình thường khác. Nhưng khi chân khí của Hạ Nhất Minh quán nhập vào đó, hắn mới hiểm được, thứ này so với loại đá bình thường quả thực là hơn rất xa.
- Thiếu gia. Chàng phát hiện được gì vậy?
Viên Lễ Huân kiễng chân, từ sau lưng Hạ Nhất Minh nhìn qua một chút, hỏi:
- Đúng là nơi này?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Khẳng định là nơi này.
Thạch bích trước mặt không ngờ có thể thu nạp chân khí. Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không thể xác định lai lịch của nó. Nhưng nếu có thể đem thạch bích nay về, khẳng định có thể luyện chết một kiện bảo cụ thượng hạng.
Dùng nó như cánh cửa thật sự là lãng phí, cũng là quá xa xỉ.
Chân khí mãnh liệt từ đôi tay truyền tới, khối thạch bích theo sự điều khiển của hắn chậm rãi nâng lên.
Viên Lễ Huân nắm chặt hai tay, nếu là trước kia có lẽ nàng cũng không khẩn trương như vậy. Nhưng hôm qua trước khi tới nơi này Hạ Nhất Minh đã cho nàng biết, trong động phù này có cất giấu một khỏa Tiên thiên kim đan. Hơn nữa khỏa kim đan này vừa hay lại chính là Thủy hệ tiên thiên kim đan nàng có thể phục dụng được.
Viên Lễ Huân nếu muốn tấn giai tiên thiên cảnh giới, dẫn nhập thiên địa chân khí, đem vết thương trên mặt xóa đi, thì đây chính là biện pháp duy nhất.
Bởi vậy, mắt thấy cửa động đang được mở ra trong lòng nàng thoáng chốc đã rung động không yên.
Mà loại suy tính hơn thiệt này cũng khiến nàng khó có thể bình tâm.
Một âm thanh " ù, ù" vọng tới, khối thạch bích rốt cuộc đã được nhấc lên.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Tảng đá chắn cửa này thật lợi hại. Chủ nhân của động phủ có thể tìm được tài liệu như vậy, người này thật sự thú vị.
Viên Lễ Huân gật đầu, mỉm cười nói:
- Thiếu gia. May là chàng đã mở được ra, đổi lại là hậu thiên tu luyện giả, chỉ sợ cũng không thể mở được động phủ này.
Quả thật, Viên Lễ Huân nghĩ tới việc ngay cả Hạ Nhất Minh cũng phải cố hết sức nếu là một hậu thiên cao thủ, chẳng phải là bó tay chịu thua sao.
Nhưng Hạ Nhất Minh đã vung tay vỗ nhẹ lên khối thạch bích, nói:
- Lễ Huân. Khối đá lớn này rất kỳ lạ. Nếu một một tiên thiên đại sư muốn nhấc nó lên quả thật phải hết sức cố gắng. Nhưng nếu chỉ một hậu thiên tu luyện giả cho dù là cửu tầng nội kình cũng không nhất định phải dùng hết sức.
Đôi mắt đẹp của Viên Lễ Huân mở lớn, ánh mắt nàng lúc này tập trung trên khối đá nọ. Vật kỳ lạ như vậy thật sự là chưa từng nghe qua, nếu không phải là từ miệng Hạ Nhất Minh nói ra, nàng căn bản là sẽ không chút nào tin tưởng.
Sau khối đã đó là một hắc động vô tận. Nhìn từ bên ngoài vào chỉ mà một khoảng màu đen thẫm, từng trận từng trận gió lạnh thổi ra từ phía trong ra càng khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặc dù biết rõ trong động phủ này cũng không có nguy hiểm gì đáng kể, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút không yên.
Hít vào một hơi, chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh lưu chuyển. Sau một khắc, đã ổn định vững vàng như núi đá. Viên Lễ Huân trong vô thức lại tiến gần hơn tới bên cạnh Hạ Nhất Minh. Cùng nam nhân này sánh vai, nhàng dường như đã là một chuyện không thể thiếu trong cuộc đời nàng.
Hạ Nhất Minh nhìn khối cự thạch kia, sau đó ánh mắt thu lại. Sau khi hắn nắm lấy tay Viên Lễ Huân hai người một trước một sau tiến vào huyệt động đen ngòm này.
Bên trong huyệt động mặt đất vậy mà bằng phẳng, bọn họ rảo bước cũng giống như tại Khai Vanh thủ đô vậy.
Bàn tay nhỏ bé của Viên Lễ Huân khẽ nắm chặt hơn. Bọn họ có thể khẳng định, nơi này đã được kiến tạo vô cùng hợp lý, những xử lý điêu luyện, mà không phải tự mình kiểm nghiệm khó có thể nhìn ra.
Trong động mặc dù không có ánh sáng, nhưng sao có thể làm khó được Hạ Nhất Minh. Hai mắt hắn dường như lấp lóe tinh quang, hai tai có chút run lên, lắng nghe âm thanh liên tục truyền tới.
Từ âm thanh đó, có rất nhiều tin tức mà người bình thường không thể tưởng tượng ra, tất cả đều bị Hạ Nhất Minh nắm giữ.
Hạ Nhất Minh thậm chí còn không có bước vào nhưng cũng có thể biết được. Phía trước không xa có một ngã rẽ, đây chính là tin tức mà âm thanh mà gió mang lại.
Nếu để Thủy Huyễn Cận biết Hạ Nhất Minh tu luyện Thuận Phong Nhĩ đạt tới tình trạng này, như vậy khẳng định lão sẽ thở phào một hơi, không sợ không có người nối nghiệp nữa rồi.
Nhẹ nhàng dùng sức kéo Viên Lễ Huân tới, Hạ Nhất Minh lập tức hướng dẫn.
- Phía trước có một ngã rẽ, cẩn thận.
Viên Lễ Huân nhẹ giọng xác nhận. Nàng cũng không hỏi vì sao Hạ Nhất Minh phát hiện, chỉ lẳng lặng theo sau hắn, theo sau mãi mãi.
Khi bọn họ tới cuối đoạn đường gặp ngã rẽ kia, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Cách đoạn rẽ không xa, trên thạch bích có một viên trân châu nhỏ phát sáng, khiến hắc động này sáng sủa hơn rất nhiều.
Kỳ thực, ánh sáng của viên trân châu này cũng không quá mãnh liệt, thậm chí chỉ là le lói mà thôi.
Nhưng mà ở một nơi hoàn toàn tối đen, cho dù là ánh sáng yếu ớt cũng khiển kẽ khác cảm thấy vừa lòng rồi.
Hai người đi khoảng mười thước, trên thạch bích lại xuất hiện thêm một khỏa trân châu phát sáng tương tự.
Từ lúc đó về sau, đồng dạng cứ mười thước lại xuất hiện một viên trân châu.
Hai người Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời trong mắt đối phương thấy được vẻ kinh ngạc. Trân châu trong mắt Hạ Nhất Minh cũng là một kiện bảo vật khó có được. Nhưng trong thông đạo này vậy mà có hơn mười khối, đây quả thực là bạo tay a.
Hơn nữa sau khi bọn họ tiến vào thông đạo, vẫn không ngừng đi tới.
Theo lộ trình vừa đi sợ là đã xuyên qua lòng núi rồi, nhưng thông đạo này dường như chưa thấy điểm cuối.
Càng đi sâu, trong lòng Hạ Nhất Minh càng rung động.
Muốn kiến tạo một cái thông đạo như vậy, chỉ sợ so với việc kiến tạo cả Hoành Sơn nhất mạch cũng không kém phần phức tạp bao nhiêu.
Không biết là thần thánh phương nào, phải dùng bao nhiêu nhân lực, vật lực mới có thể đào được hơn nửa ngọn núi, hơn nữa còn dựng lên một tòa thông đạo như vậy.
Đại công trình như vậy, thật không biết như thế nào có thể thuận lợi thi công, lại có thể che dấu được sự chú ý của người khác,
Hết thảy những điều này, làm Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy bất an.
Rốt cuộc ánh sáng phía trước đã mạnh mẽ hơn rồi.
Hai người Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc đã tới động phủ chân chính rồi.
Trong động phủ quả nhiên có điểm khác biệt, ở trên đỉnh động có gắn một khối thủy tinh thật lớn phát ra ánh sáng mãnh liệt, đem cả động phủ chiếu sáng như ban ngày.
Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân trợn mắt cứng lưỡi, khối thủy tinh trên đầu thể tích có thể so sánh với thân thể một người trưởng thành, điều này khiến bọn họ trong lòng rung động không ngớt.
- Thiếu gia. Đó là vật gì vậy?
Viên Lễ Huân nỉ non hỏi, hai mắt của nàng có chút nheo lại, dường như bị ánh sáng mạnh liệt kia kích thích mà không thể mở mắt hoàn toàn vậy.
Ánh sáng này dĩ nhiên không thể tạo thành cản trở gì đối với Hạ Nhất Minh. Nhưng lúc này mặc dù cũng ngẩng đầu lên nhìn khối thủy tinh trên đầu, hắn cũng lắc đầu nói:
- Ta không biết, nhưng mà..
Hắn dừng lại một chút, bản thân hắn cũng có chút không tin tưởng nói:
- Thứ này giống như mặt trời vậy.
Viên Lễ Huân giật mình, sau đó lập tức hiểu rõ. Nàng cúi đầu kinh ngạc nói:
- Đúng vậy. Ánh sáng của nó giống như ánh sáng mặt trời vậy. Thiếu gia, tại Hoành Sơn, ta cũng từng xem qua thư tịch về các loại quặng, nhưng cũng chưa từng gặp qua ghi chép về vật này.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, trân châu bên ngoài mặc dù giá trị, nhưng trên thế giới cũng không phải độc nhất vô nhị.
Nhưng giờ phút này trong động phủ, khối thủy tinh đang phát sáng trên đầu bọn họ, ánh sáng phát ra cũng như những tia nắng giữa trưa vậy.
Đứng dưới khối thủy tinh nay, thậm chị bọn họ còn cảm nhận được sóng nhiệt đang xâm nhập cơ thể mình.
Vật như vậy, nếu đặt ở bên ngoài tuyệt đối sẽ tạo thành một trận oanh động.
Thế nhưng, không chỉ có tàng thư trong Tàng thư các tại Hoành Sơn nhất mạch chưa từng đề cập, ngay cả Dược đạo nhân cùng Thủy Huyễn Cận, hai người khi giới thiệu về các vật phẩm trân quý cũng chưa từng nhắc tới trên thế giới lại tồn tại bảo bối khó tin như vậy.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, chẳng lẽ hai vị lão nhân bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua vật phẩm thần kỳ như vậy?
Ánh mắt chăm chú quan sát khối thủy tinh rốt cuộc cũng thu lại, Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, cúi đầu đánh giá cẩn thận động phủ này.
Khi vừa tiến vào nơi này, Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân đều bị thu hút bởi khối thủy tinh trên đầu.
Điều này cũng không thể trách bọn họ. Kỳ thực cho dù là ai khi tiến vào đây chỉ sợ ánh mắt đầu tiên đều cấp cho vật này.
Hai người Hạ Nhất Minh có thể nhanh chóng thoát khỏi sự hấp dẫn đó cũng đã là không tồi rồi.
Trong động phủ tổng cộng có ba cái thông đạo. Một trong số đó đương nhiên chính là cái mà họ vừa tiến vào. Hai cái còn lại đều dẫn về hai hướng khác nhau.
Bọn họ muốn thăm dò, không nghi ngờ chính là hai thông đạo này.
Ánh mắt đảo qua hai thông đạo, Hạ Nhất Minh lập tức chỉ vào một cái nói:
- Lễ Huân. Đây là thông đạo Lữ Tân Văn tiến vào, Tiên thiên kim đan khẳng định được giấu trong đó. Chúng ta vào thôi.
Viên Lễ Huân kinh ngạc hỏi:
- Thiếu gia. Làm sao chàng biết vậy?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Chờ khi nàng tấn giai tiên thiên cảnh giới tự nhiên có thể cảm giác được.
Viên Lễ Huân vẻ mặt nhất thời lộ ra vẻ nôn nóng, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Thiếu gia. Thiếp sẽ cố gắng.
Hạ Nhất Minh ánh mắt lướt qua chiếc khăn đang che trên mặt Viên Lễ Huân, mặc dù vết sẹo đã bị che đi, nhưng làm sao có thể giấu giếm được mãi.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than một tiếng. Nếu không có một roi đó, Viên Lễ Huân lẽ nào lại để tâm tới việc này chứ?
Chẳng lẽ chính là chuyện " Tái ông thất mã " sao?
Hạ Nhất Minh nhìn Viên Lễ Huân khẽ gật dầu, bước vào thông đạo kia.
Mặc dù Hạ Nhất Minh biết trong thông đạo này cũng không có gì nguy hiểm. Nếu không Lữ Tân Văn cũng không có khả năng che giấu trước khi chết.
Nhưng khi Hạ Nhất Minh tiến vào, trong lòng vẫn như trước không dám có chút khinh thường.
Khoảng cách thông đạo này không tính là ngắn, nhưng cũng không có khoa trương như thông đạo dẫn tới đây.
Không lâu sau, bọn họ cũng đã thuận lợi đi vào.
Nơi này được thiết kế giống như động phủ bên ngoài, bất xung quanh lại kiến tạo bốn thạch bích, giống như một gian phòng bình thường vậy.
Ở nơi này khiến người khác không thể không chú ý chính là một cái cột tủ đá thật lớn.
Hai người nhìn nhau, đem tủ đá mở ra.
Bên trong có đặt một số thư tịch, vài cái lọ nhỏ không rõ công dụng.
Bất quá, ánh mắt hai người đồng thời chú ý vào một chiếc hộp bằng thủy tinh trong suốt.
Bên trong hộp một khỏa đan dược lấp lóe ánh sáng trắng không chút pha tạp.
Khỏa đan dược này dường như tồn tại linh tính cường đại khó có thể giải thích.
Hạ Nhất Minh trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, bọn họ đã tìm thấy thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này.