Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225
Thiếu gia. Đây là.. Tiên thiên kim đan sao?
Âm thanh Viên Lễ Huân lúc này có chút run rẩy truyền tới.
Mặc dù Viên Lễ Huân cũng từng nhìn thấy một khỏa Hỏa hệ tiên thiên kim đan trên tay Hạ Nhất Minh. Nhưng lúc này, nàng không thể tin tưởng vào con mắt mình, mà nguyện ý tin tưởng vào phán đoán của hắn.
Hạ Nhất Minh gật đầu xác nhận, trên mắt hắn cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Trước khi đạt được khỏa kim đan này, Hạ Nhất Minh trong lòng cũng có chút lo lắng, khi đoạt được nó lúc này hắn mới thực sự yên lòng.
Vuốt nhẹ chiếc bình ngọc, Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười nói:
- Lễ Huân. Chúng ta có thể tới sơn cốc dấu Bạch thạch bế quan. Chỉ cần có đủ tinh lực kim đan cùng Bạch thạch hỗ trợ, nhiều nhất mười năm khẳng định nàng có thể đạt tới thập tầng đỉnh phong. Khi đó phục dụng khỏa kim đan này, cơ hội thành công tấn giai tiên thiên là rất lớn.
- Mười năm..
Ánh mắt Viên Lễ Huân có chút phức tạp.
- Mười năm cũng không tính là quá dài.
Hạ Nhất Minh an ủi nói.
Viên Lễ Huân lắc đầu nói:
- Thiếu gia. Thiếp biết mười năm có thể đạt tới thập tầng đỉnh phong đã là một kỳ tích, nhưng là..
Nàng nhẹ nhàng gò má của mình, đặc biệt vuốt lên vết thương trên đó.
Hạ Nhất Minh ngẩn người, hắn biết Viên Lễ Huân đang lo lắng cho dung nhan của mình.
Sau mười năm, Viên Lễ Huân cũng gần ba mươi tuổi. Mắc dù tuổi này đối với một tu luyện giả không tính già gì, nhưng vết thương này lưu lại trên gương mặt hơn mười năm...
Đối với một nữ tử linh lợi hoạt bát như Viên Lễ Huân mà nói tuyệt không phải là một tin tức tốt.
Bất quá, có thể khiến Viên Lễ Huân trong vòng mười năm đạt tới thập tầng đây đã chính là cực hạn của Hạ Nhất Minh. Hơn nữa nếu không có Bạch thạch thần bí trợ giúp, chỉ bằng vào bản lĩnh của hắn có tăng thêm đi nữa cũng không cách nào làm nổi.
Nếu muốn rút ngắn thời gian hơn nữa, tuyệt không phải là việc Hạ Nhất Minh có thể làm được.
Hồi lâu sau đó, Viên Lễ Huân nhoẻn miệng cười, nói:
- Thiếu gia. Là thiếp không tốt, khiến chàng phải lo lắng rồi.
Hạ Nhất Minh trịnh trọng lắc đầu, trong đầu ngàn vạn ý nghĩ lướt qua nhưng vẫn vô kế khả thi.
Trừ khi khiến nàng có thể chất như hắn, nếu không muốn rút ngắn thời gian là chuyện không thể.
Trong lòng Hạ Nhất Minh tự hỏi, một tay lại mở chiếc bình ra. Nhất thơi một cỗ hương thơm thoát ra từ đó.
Hạ Nhất Minh đột nhiên bừng tỉnh, hắn cúi đầu cẩn thận quan sát khỏa Tiên thiên kim đan trong bình.
Khỏa kim đan này quả thực tỏa ra một cỗ Thủy hệ lực lượng. Bề ngoài khỏa kim đan cũng xuất hiện một dòng chất lòng lững lờ chảy như sông.
Bất quá sau một lát, vẻ mặt của Hạ Nhất Minh trở lên vô cũng ngưng trọng.
Chân khí của hắn như một cơn lũ nhẹ nhàng bao phủ khỏa kim đan này.
Trong chốc lát, một cỗ hàn khí theo chân khí của Hạ Nhất Minh tràn tới.
Lạnh. Lạnh như băng, cảm giác nhất thời tràn ngập thân thể Hạ Nhất Minh.
Cũng may mới thể chất của Hạ Nhất Minh, không cần phải đề phòng loại hàn khí này. Nếu không bị bất ngờ không kịp đề phòng e rằng cũng phải chịu một chút thương tổn nhất định.
Lập tức ngưng việc thăm dò, Hạ Nhất Minh đem chiếc bình thu lại.
Chỉ là, khi Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, trong nháy mắt vẻ mặt đã hết sức khó coi.
Viên Lễ Huân đối với vẻ mặt này của Hạ Nhất Minh thì rõ ràng như lòng bàn tay. Mặc dù thời gian bọn họ ở chung không tính là quá dài, nhưng về phương diện cảm nhận đã đạt tới tình trạng tâm ý tương thông.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Huân lo lắng hỏi:
- Thiếu gia. Chàng làm sao vậy?
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Lễ Huân. Tình huống có chút thay đổi. Khỏa kim đan này chỉ sợ vô dụng với nàng.
Viên Lễ Huân mở to đôi mắt, nàng kinh ngạc hỏi:
- Đây không phải là Tiên thiên kim đan sao?
- Đây là Tiên thiên kim đan.
Hạ Nhất Minh trong âm thanh có chút khổ tâm nói:
- Nhưng đây cũng không phải Ngũ hành tiên thiên kim đan mà nó thuộc về Băng hệ tiên thiên kim đan.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài khỏa kim đan, quả thực cũng không khác chút nào so với Thủy hệ tiên thiên kim đan. Nhưng khi mở bình ra, Hạ Nhất Minh dò xét một chút đã cảm nhận được hàn khí tinh túy trong đó,
Hạ Nhất Minh biết, kỳ thực Lữ Tân Văn cũng không có nhìn ra thực chất của khỏa kim đan này.
Mà Hạ Nhất Minh có thể tìm được chân tướng, cũng chỉ là do may mắn mà thôi. Nếu không phải trong cơ thể hắn vốn có cường đại hàn khí, chỉ sợ lúc này cũng chưa chắc đã thuận lợi cảm ứng được thuộc tính của nó.
Hạ Nhất Minh giật mình ớn lạnh. Nếu bản thân không phát hiện ra, khi Viên Lễ Huân vất vả mới đạt tới thập tầng đỉnh phong, lại cho nàng phục dụng khỏa kim đan này, chỉ sợ mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh âm thanh không ổn nói:
- Không biết người chế luyện khỏa kim đan này năm đó đã động tay động chân gì lên nó. Bởi thế mà Băng hệ lực lượng lại ẩn dấu dưới vỏ ngoài Thủy hệ...
Hắn nhắm hai mắt lại, miệng lầm bầm:
- Người đó không hiểu vì sao lại phải làm như vậy chứ? Chẳng lẽ việc này có một ý nghĩa nào đó, hay là gã muốn ám hại người nào?
Sau khi nghe được Hạ Nhất Minh nói, Viên Lễ Huân sắc mặt cũng mơ hồ trắng bệch.
Một lúc lâu sau đó, Hạ Nhất Minh đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Lữ Tân Văn quả là có vận khí không tồi. Lão phục dụng khỏa kim đan kia đúng là Thủy hệ tiên thiên kim đan. Nếu năm đó lão phục dụng khỏa kim đan này...
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, lắc đầu.
Nếu như năm đó Lữ Tân Văn khi lựa chọn kim đan lại gặp phải khỏa kim đan này, như vậy lão đã sớm biến thành một tảng băng, cũng không thể tại Viên gia đại chiến với Hạ Nhất Minh rồi.
Cũng như vậy, Hạ Nhất Minh cũng đã không có được tấm bản đồ, bí mật này e rằng vĩnh viễn sẽ được chôn giấu.
Đem khỏa kim đan thu lại, hai người bọn họ vẻ mặt có chút chùng xuống.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đem Viên Lễ Huân ôm vào lòng, chăm chú nói:
- Lễ Huân. Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ tìm cho nàng một khỏa Thủy hệ kim đan. Giúp nàng thuận lợi tiên vào tiên thiên cảnh giới.
Viên Lễ Huân nhẹ nhàng gật đầu, tùy ý nép sát vào ngực Hạ Nhất Minh.
Mặc dù khỏa kim đan này ngay cả chút tung tích cũng không có, nhưng Viên Lễ Huân không chút nghi ngờ lời hứa của Hạ Nhất Minh.
Sau một lát, khi tâm tình khôi phục trở lại, hai người bắt đầu dọn dẹp lại nơi này.
Nơi này vốn là nơi ở của Lữ Tân Văn, ngoại trừ lão ra hẳn không có người nào biết.
Thạch động diện tích cũng không phải quá lớn, không lâu sau đã được bọn họ cũng đã thu dọn sạch sẽ.
Ở nơi này có một vài hình vẽ kỳ lạ, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không nhận ra. Nhưng khiến Hạ Nhất Minh cảm nhận chuyến đi này không tệ, chính là những bí tịch thu được trong thạch động này.
Trong những bí tịch này, đa phần đều là hậu thiên tu luyện giả sử dụng hoặc chiến kỹ công pháp, nhưng trong đó lại có hai bản tiên thiên bí tịch.
Một trong hai bản là công pháp khinh công vô cùng ấn tượng, bản còn lại là một loại Thủy hệ chưởng pháp.
Hạ Nhất Minh xem qua một chút. Mặc dù không có thời gian nhiều để hắn có thể nghiên cứu kỹ hơn, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được nếu để cho hắn chút thời gian nghiên cứu, nhất định nó sẽ trợ giúp không nhỏ cho quá trình tu luyện của hắn.
Mừng rỡ đặt bí tịch này vào bọc, nhưng Hạ Nhất Minh cũng không đặt chúng vào Không gian giới chỉ mà để chúng qua một bên.
Sau đó Hạ Nhất Minh chuyển động, mắt nhìn phía thông đạo còn lại.
Không cần khỏi cũng biết, thông đạo kia khẳng định như lời Lữ Tân Văn đã nói, chính là nơi chưa đầy cơ quan cường đại.
Đối với những cơ quan này, trong lòng Hạ Nhất Minh hết sức tò mò. Mặc dù trong tiên thiên cường giả, thực lực của Lữ Tân Văn không nghi ngờ là kém cỏi nhất. Nhưng tiên thiên cường giả chính là tiên thiên cường giả. Có thế khiến lão kiêng kỵ như vậy, tự nhận là không khống chế được các cơ quan đó, điều này làm Hạ Nhất Minh vô cùng tò mò.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Lễ Huân. Nàng ở nơi này nghỉ ngơi một lát, ta đi một chút sẽ trở lại.
Vẻ mặt Viên Lễ Huân có chút căng thẳng, bàn tay đang được Hạ Nhất Minh giữ lấy có chút dụng lực. Ánh mắt của nàng đồng thời nhìn về thông đạo kia bộc lộ vẻ lo lắng:
- Thiếu gia. Chàng nhất định phải đi sao?
Viên Lễ Huân đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, bởi vậy khi hắn vừa nói nàng đã hiểu rõ tất cả.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên gò má Viên Lễ Huân nói:
- Ngay cả ta mà nàng cũng không tin được sao?
Viên Lễ Huân ngẩn ra, trên gương mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng, nàng lặng lẽ buông tay
Hạ Nhất Minh hào khí ngút trời cười to mấy tiếng, bước vào thông đạo. Từ trên người hắn tỏa ra khí thế cường đại, bất quá khí thế này cũng chỉ có thể làm Viên Lễ Huân thoáng chút yên tâm mà không còn tâm trạng lo lắng nữa thôi.
Thông đạo này có lẽ so với thông đạo vừa tiến vào chiều dài cũng tương tự, Hạ Nhất Minh lúc này tiến vào tốc độ càng nhanh hơn trước.
Bất quá, Hạ Nhất Minh ngoài miệng nói dễ dàng, nhưng trong lòng không dám có chút coi thường. Vừa mới tiến vào thông đạo chân khí trên người hắn đã nhanh chóng vận lên.
Sau khi giết chết Tư Mã Âm, Hạ Nhất Minh hiểu biết về Phong chi lực đã đạt tới một tầm cao mới. Sự tự tin của hắn lúc này có thể nói cao nhất từ trước tới nay.
Cho dù thật sự bên trong thông đạo có cơ quan khó lường thế nào, Hạ Nhất Minh cũng tuyệt đối có thế nhảy mắt thoát được.
Nhưng mà bất quá đây chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi. Cơ quan này đến Lữ Tân Văn còn có thể bình yên thoát ra, như thế nào lại có thể gây khó khăn cho hắn.
Từng bước từng bước cẩn trọng bước đi sâu vào thông đạo.
Hạ Nhất Minh mỗi bước chân đều khống chế khoảng cách đều như nhau, điều này có thể bởi vì hắn đối với khống chế thân thể đã đạt tới trình độ khó tin.
Nếu là Chiêm Thiên Phong cùng Trác Vạn Liêm ở đây, khẳng định sẽ phát hiện thân thể Hạ Nhất Minh đang trong trạng thái tùy thời có thể bộc phát. Chỉ cần có bất cứ dao động nhỏ nào hắn lập tức có thể phản ứng mau lẹ.
Thông đạo này cũng giống như thông đạo mà Lữ Văn Tân lựa chọn, bất quá việc di chuyển bên trong lại có vẻ thuận lợi hơn.
Chỉ là khi bước vào nơi này, cảm giác được nó chứa đựng sự âm u đáng sợ.
Bất quá, khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên chính là khi hắn ngưng tụ Thuận Phong Nhĩ cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì. Dương như trong động này cũng không tồn tại bất cứ cơ quan nào.
Giờ phút này Hạ Nhất Minh thậm chí đối với những lời của Lữ Tân Văn kia còn có chút hoài nghi. Trừ khi cơ quan kia thực sự kém cỏi, đã mất đi công hiệu, nếu không làm sao có thể không chút phát hiện được chứ.
Rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng bước hết thông đạo kỳ lạ này.
Cuối thông đạo này cũng là một đại sảnh ngoài kia. Chỉ bất quá đại sảnh lại tồn tại một thông đạo đen ngòm không hiểu dẫn tới nơi nào. Đồng thời trước thông đạo này có khắc một tượng người đang cười.
Nhìn thấy điều này, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi gắt lên một tiếng.
Trách không được bản thân hắn không có cảm giác được điều gì, hóa ra thông đạo vừa rồi cũng không phải là thông đạo cuối cùng.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn bức điêu khắc kia.
Tượng này không biết do vật gì điêu khắc thành, nhìn qua là một người trẻ tuổi đẹp trai. Ánh mắt dường như có một tia quang mang, điểm nhãn hết sức có thần.
Hơn nữa, người điêu khắc lên bức tượng này khẳng định là một đại sư điêu khắc. Ngay cả với nhãn lực của Hạ Nhất Minh cũng không phát hiện ra dấu vết nào. Dường như bức tượng này vốn là một chỉnh thể, căn bản không phải điêu khắc mà thành.
Thấy được bức tượng điêu khắc tinh xảo như vậy, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Tiến vào nơi này, mặc dù không có một khỏa Thủy hệ tiên thiên kim đan, nhưng thu hoạch một viên Băng hệ kim đan, hơn nữa còn có vài bí tịch hắn có thể tham khảo. Hơn nữa khối đá chắn cửa cùng bức tượng kỳ lạ này cũng làm Hạ Nhất Minh có cảm giác chuyến đi này không tệ.
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt trên bức tượng.
Cảm giác lạnh ngắt, nhưng không ngờ làm Hạ Nhất Minh sinh ra một loại cảm giác hắn đang vuốt lên da thịt người.
Hạ Nhất Minh cau mày, chăm chú hồi lâu không khỏi kinh ngạc.
Bức tượng tồn tại một ánh sáng kim sắc, mặc dù Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng không biết đây là tài liệu gì, nhưng cảm giác sờ lên thật là ngoài ý muốn.
Nếu đứng trước pho tượng lúc này là một người mù, hẳn khi gã vuốt lên bức tượng này, tám, chín phần mười sẽ cho là đang sờ lên thân thể một người nào đó.
Chỉ bất quá, ngoài cảm giác lạnh lẽo truyền tới không có chút hơi ấm nào, hơn nữa không nhúc nhích nên có thể nghĩ tới nó vốn là một người mới chết có khả năng rất lớn.
Đi quanh bức tượng một vòng, Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ.
Vật kỳ lạ như vậy, vì sao không cất giữ mà đặt tại đây?
Ánh mắt liếc qua thông đạo đen ngòm kia, hắn do dự một chút, thông đạo rõ ràng quan trọng hơn.
Đem Không gian giới chỉ trên ngực lấy ra, đại lượng chân khí cuồn cuộn rót vào, lát sau trước mặt Hạ Nhất Minh phảng phất xuất hiện một không gian kỳ lạ.
Không gian này cũng không lớn, mỗi chiều chỉ chừng một thước, nhưng nếu chứa bức tượng này hẳn dư thừa.
Hạ Nhất Minh đem những vật trong không gian xếp gọn lại, chừa ra một chỗ trống.
Thật ra Hạ Nhất Minh cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ kỳ lạ này. Bất quá, sau khi thấy được bức tượng này, hắn bỗng cảm giác được, bức tượng này dường như cùng với bên ngoài có chút liên hệ.
Giống như trước đây chứng kiến bức tranh khiến Hạ Nhất Minh từng có cảm ngộ, cảm giác lần này cũng tương tự khiến hắn có chút khó hiểu.
Bởi vậy Hạ Nhất Minh mới thu lại pho tượng này. Có lẽ một ngày nào đó quan sát bức tượng này cũng có thể đột nhiên có cảm ngộ.
Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Hạ Nhất Minh đưa tay muốn đem bức tượng đặt vào không gian thần bí.
Nhưng khi Hạ Nhất Minh vừa đưa ra, không hiểu nửa đường ngừng lại.
Đồng thời Hạ Nhất Minh chậm rãi há to miệng, đôi mắt ngỡ ngàng, một cỗ hàn khí lạnh lẽo gấp trăm lần chiếc bình ngọc chạy dọc thân thể của hắn.
Trước mắt hắn...bức tượng kia..
Trước đó Hạ Nhất Minh đã tìm hiểu nhiều lần, bức tượng cũng không có chút nhúc nhích nào.
Nhưng bức tượng cũng không phải toàn thân vận động, cũng không phải đột nhiên xông tới tay đấm, chân đá, mà gần như chỉ vô thanh vô tức quay đầu lại nhìn Hạ Nhất Minh mà thôi.
Mặc dù chỉ quay đầu lại, dùng đôi mắt lạnh như băng, không chút nhân tính nhìn Hạ Nhất Minh đang cách đó không xa. Nhưng dưới tình trạng này đủ khiến một người đang sống sờ sờ dọa cho vỡ tim mà chết.
Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh trong lòng cảm giác được mình như con chuột gặp phải mèo vậy.
Chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh không bị khống chế, sôi trào lên, trong nhát mắt cơ thể hắn đã bao phủ một tầng băng sương.
Băng hệ lực lượng cường đại, khi Hạ Nhất Minh đem Tư Mã Âm đánh chết giây lát đã được hiển lộ vô cùng tự nhiên.
Trong tất cả những công pháp cùng chiến kỹ mà Hạ Nhất Minh nắm giữ, trừ Ngũ hành hợp nhất thi triển Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, Băng hệ công pháp không nghi ngờ là mạnh mẽ nhất.
Đây có thể nói là tuyệt chiêu của Hạ Nhất Minh, cho dù là hắn cung Trác Vạn Liêm giao đấu cũng chưa từng bộc lộ ra.
Nhưng giờ phút này, với lực lượng của chiếc bình nhỏ, Hạ Nhất Minh trong vô thức lại vận lên Băng hệ công pháp.
Đây là kết quả của việc bị hù dọa mà ra. Không sai, giờ phút này trái tim Hạ Nhất Minh dường như bị dọa cho ngừng đập. Đương nhiên hắn sẽ vận lên công pháp cường đại để bảo vệ mình.
Khẩn trương cắt đứt luồng chân khí đang truyền vào chiếc nhẫn, không gian trước mặt lập tức biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
Sau đó Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, âm thanh như mang theo chút run rẩy vang lên:
- Người...là người?
Âm thanh Viên Lễ Huân lúc này có chút run rẩy truyền tới.
Mặc dù Viên Lễ Huân cũng từng nhìn thấy một khỏa Hỏa hệ tiên thiên kim đan trên tay Hạ Nhất Minh. Nhưng lúc này, nàng không thể tin tưởng vào con mắt mình, mà nguyện ý tin tưởng vào phán đoán của hắn.
Hạ Nhất Minh gật đầu xác nhận, trên mắt hắn cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Trước khi đạt được khỏa kim đan này, Hạ Nhất Minh trong lòng cũng có chút lo lắng, khi đoạt được nó lúc này hắn mới thực sự yên lòng.
Vuốt nhẹ chiếc bình ngọc, Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười nói:
- Lễ Huân. Chúng ta có thể tới sơn cốc dấu Bạch thạch bế quan. Chỉ cần có đủ tinh lực kim đan cùng Bạch thạch hỗ trợ, nhiều nhất mười năm khẳng định nàng có thể đạt tới thập tầng đỉnh phong. Khi đó phục dụng khỏa kim đan này, cơ hội thành công tấn giai tiên thiên là rất lớn.
- Mười năm..
Ánh mắt Viên Lễ Huân có chút phức tạp.
- Mười năm cũng không tính là quá dài.
Hạ Nhất Minh an ủi nói.
Viên Lễ Huân lắc đầu nói:
- Thiếu gia. Thiếp biết mười năm có thể đạt tới thập tầng đỉnh phong đã là một kỳ tích, nhưng là..
Nàng nhẹ nhàng gò má của mình, đặc biệt vuốt lên vết thương trên đó.
Hạ Nhất Minh ngẩn người, hắn biết Viên Lễ Huân đang lo lắng cho dung nhan của mình.
Sau mười năm, Viên Lễ Huân cũng gần ba mươi tuổi. Mắc dù tuổi này đối với một tu luyện giả không tính già gì, nhưng vết thương này lưu lại trên gương mặt hơn mười năm...
Đối với một nữ tử linh lợi hoạt bát như Viên Lễ Huân mà nói tuyệt không phải là một tin tức tốt.
Bất quá, có thể khiến Viên Lễ Huân trong vòng mười năm đạt tới thập tầng đây đã chính là cực hạn của Hạ Nhất Minh. Hơn nữa nếu không có Bạch thạch thần bí trợ giúp, chỉ bằng vào bản lĩnh của hắn có tăng thêm đi nữa cũng không cách nào làm nổi.
Nếu muốn rút ngắn thời gian hơn nữa, tuyệt không phải là việc Hạ Nhất Minh có thể làm được.
Hồi lâu sau đó, Viên Lễ Huân nhoẻn miệng cười, nói:
- Thiếu gia. Là thiếp không tốt, khiến chàng phải lo lắng rồi.
Hạ Nhất Minh trịnh trọng lắc đầu, trong đầu ngàn vạn ý nghĩ lướt qua nhưng vẫn vô kế khả thi.
Trừ khi khiến nàng có thể chất như hắn, nếu không muốn rút ngắn thời gian là chuyện không thể.
Trong lòng Hạ Nhất Minh tự hỏi, một tay lại mở chiếc bình ra. Nhất thơi một cỗ hương thơm thoát ra từ đó.
Hạ Nhất Minh đột nhiên bừng tỉnh, hắn cúi đầu cẩn thận quan sát khỏa Tiên thiên kim đan trong bình.
Khỏa kim đan này quả thực tỏa ra một cỗ Thủy hệ lực lượng. Bề ngoài khỏa kim đan cũng xuất hiện một dòng chất lòng lững lờ chảy như sông.
Bất quá sau một lát, vẻ mặt của Hạ Nhất Minh trở lên vô cũng ngưng trọng.
Chân khí của hắn như một cơn lũ nhẹ nhàng bao phủ khỏa kim đan này.
Trong chốc lát, một cỗ hàn khí theo chân khí của Hạ Nhất Minh tràn tới.
Lạnh. Lạnh như băng, cảm giác nhất thời tràn ngập thân thể Hạ Nhất Minh.
Cũng may mới thể chất của Hạ Nhất Minh, không cần phải đề phòng loại hàn khí này. Nếu không bị bất ngờ không kịp đề phòng e rằng cũng phải chịu một chút thương tổn nhất định.
Lập tức ngưng việc thăm dò, Hạ Nhất Minh đem chiếc bình thu lại.
Chỉ là, khi Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, trong nháy mắt vẻ mặt đã hết sức khó coi.
Viên Lễ Huân đối với vẻ mặt này của Hạ Nhất Minh thì rõ ràng như lòng bàn tay. Mặc dù thời gian bọn họ ở chung không tính là quá dài, nhưng về phương diện cảm nhận đã đạt tới tình trạng tâm ý tương thông.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Huân lo lắng hỏi:
- Thiếu gia. Chàng làm sao vậy?
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Lễ Huân. Tình huống có chút thay đổi. Khỏa kim đan này chỉ sợ vô dụng với nàng.
Viên Lễ Huân mở to đôi mắt, nàng kinh ngạc hỏi:
- Đây không phải là Tiên thiên kim đan sao?
- Đây là Tiên thiên kim đan.
Hạ Nhất Minh trong âm thanh có chút khổ tâm nói:
- Nhưng đây cũng không phải Ngũ hành tiên thiên kim đan mà nó thuộc về Băng hệ tiên thiên kim đan.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài khỏa kim đan, quả thực cũng không khác chút nào so với Thủy hệ tiên thiên kim đan. Nhưng khi mở bình ra, Hạ Nhất Minh dò xét một chút đã cảm nhận được hàn khí tinh túy trong đó,
Hạ Nhất Minh biết, kỳ thực Lữ Tân Văn cũng không có nhìn ra thực chất của khỏa kim đan này.
Mà Hạ Nhất Minh có thể tìm được chân tướng, cũng chỉ là do may mắn mà thôi. Nếu không phải trong cơ thể hắn vốn có cường đại hàn khí, chỉ sợ lúc này cũng chưa chắc đã thuận lợi cảm ứng được thuộc tính của nó.
Hạ Nhất Minh giật mình ớn lạnh. Nếu bản thân không phát hiện ra, khi Viên Lễ Huân vất vả mới đạt tới thập tầng đỉnh phong, lại cho nàng phục dụng khỏa kim đan này, chỉ sợ mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh âm thanh không ổn nói:
- Không biết người chế luyện khỏa kim đan này năm đó đã động tay động chân gì lên nó. Bởi thế mà Băng hệ lực lượng lại ẩn dấu dưới vỏ ngoài Thủy hệ...
Hắn nhắm hai mắt lại, miệng lầm bầm:
- Người đó không hiểu vì sao lại phải làm như vậy chứ? Chẳng lẽ việc này có một ý nghĩa nào đó, hay là gã muốn ám hại người nào?
Sau khi nghe được Hạ Nhất Minh nói, Viên Lễ Huân sắc mặt cũng mơ hồ trắng bệch.
Một lúc lâu sau đó, Hạ Nhất Minh đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Lữ Tân Văn quả là có vận khí không tồi. Lão phục dụng khỏa kim đan kia đúng là Thủy hệ tiên thiên kim đan. Nếu năm đó lão phục dụng khỏa kim đan này...
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, lắc đầu.
Nếu như năm đó Lữ Tân Văn khi lựa chọn kim đan lại gặp phải khỏa kim đan này, như vậy lão đã sớm biến thành một tảng băng, cũng không thể tại Viên gia đại chiến với Hạ Nhất Minh rồi.
Cũng như vậy, Hạ Nhất Minh cũng đã không có được tấm bản đồ, bí mật này e rằng vĩnh viễn sẽ được chôn giấu.
Đem khỏa kim đan thu lại, hai người bọn họ vẻ mặt có chút chùng xuống.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đem Viên Lễ Huân ôm vào lòng, chăm chú nói:
- Lễ Huân. Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ tìm cho nàng một khỏa Thủy hệ kim đan. Giúp nàng thuận lợi tiên vào tiên thiên cảnh giới.
Viên Lễ Huân nhẹ nhàng gật đầu, tùy ý nép sát vào ngực Hạ Nhất Minh.
Mặc dù khỏa kim đan này ngay cả chút tung tích cũng không có, nhưng Viên Lễ Huân không chút nghi ngờ lời hứa của Hạ Nhất Minh.
Sau một lát, khi tâm tình khôi phục trở lại, hai người bắt đầu dọn dẹp lại nơi này.
Nơi này vốn là nơi ở của Lữ Tân Văn, ngoại trừ lão ra hẳn không có người nào biết.
Thạch động diện tích cũng không phải quá lớn, không lâu sau đã được bọn họ cũng đã thu dọn sạch sẽ.
Ở nơi này có một vài hình vẽ kỳ lạ, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không nhận ra. Nhưng khiến Hạ Nhất Minh cảm nhận chuyến đi này không tệ, chính là những bí tịch thu được trong thạch động này.
Trong những bí tịch này, đa phần đều là hậu thiên tu luyện giả sử dụng hoặc chiến kỹ công pháp, nhưng trong đó lại có hai bản tiên thiên bí tịch.
Một trong hai bản là công pháp khinh công vô cùng ấn tượng, bản còn lại là một loại Thủy hệ chưởng pháp.
Hạ Nhất Minh xem qua một chút. Mặc dù không có thời gian nhiều để hắn có thể nghiên cứu kỹ hơn, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được nếu để cho hắn chút thời gian nghiên cứu, nhất định nó sẽ trợ giúp không nhỏ cho quá trình tu luyện của hắn.
Mừng rỡ đặt bí tịch này vào bọc, nhưng Hạ Nhất Minh cũng không đặt chúng vào Không gian giới chỉ mà để chúng qua một bên.
Sau đó Hạ Nhất Minh chuyển động, mắt nhìn phía thông đạo còn lại.
Không cần khỏi cũng biết, thông đạo kia khẳng định như lời Lữ Tân Văn đã nói, chính là nơi chưa đầy cơ quan cường đại.
Đối với những cơ quan này, trong lòng Hạ Nhất Minh hết sức tò mò. Mặc dù trong tiên thiên cường giả, thực lực của Lữ Tân Văn không nghi ngờ là kém cỏi nhất. Nhưng tiên thiên cường giả chính là tiên thiên cường giả. Có thế khiến lão kiêng kỵ như vậy, tự nhận là không khống chế được các cơ quan đó, điều này làm Hạ Nhất Minh vô cùng tò mò.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Lễ Huân. Nàng ở nơi này nghỉ ngơi một lát, ta đi một chút sẽ trở lại.
Vẻ mặt Viên Lễ Huân có chút căng thẳng, bàn tay đang được Hạ Nhất Minh giữ lấy có chút dụng lực. Ánh mắt của nàng đồng thời nhìn về thông đạo kia bộc lộ vẻ lo lắng:
- Thiếu gia. Chàng nhất định phải đi sao?
Viên Lễ Huân đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, bởi vậy khi hắn vừa nói nàng đã hiểu rõ tất cả.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên gò má Viên Lễ Huân nói:
- Ngay cả ta mà nàng cũng không tin được sao?
Viên Lễ Huân ngẩn ra, trên gương mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng, nàng lặng lẽ buông tay
Hạ Nhất Minh hào khí ngút trời cười to mấy tiếng, bước vào thông đạo. Từ trên người hắn tỏa ra khí thế cường đại, bất quá khí thế này cũng chỉ có thể làm Viên Lễ Huân thoáng chút yên tâm mà không còn tâm trạng lo lắng nữa thôi.
Thông đạo này có lẽ so với thông đạo vừa tiến vào chiều dài cũng tương tự, Hạ Nhất Minh lúc này tiến vào tốc độ càng nhanh hơn trước.
Bất quá, Hạ Nhất Minh ngoài miệng nói dễ dàng, nhưng trong lòng không dám có chút coi thường. Vừa mới tiến vào thông đạo chân khí trên người hắn đã nhanh chóng vận lên.
Sau khi giết chết Tư Mã Âm, Hạ Nhất Minh hiểu biết về Phong chi lực đã đạt tới một tầm cao mới. Sự tự tin của hắn lúc này có thể nói cao nhất từ trước tới nay.
Cho dù thật sự bên trong thông đạo có cơ quan khó lường thế nào, Hạ Nhất Minh cũng tuyệt đối có thế nhảy mắt thoát được.
Nhưng mà bất quá đây chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi. Cơ quan này đến Lữ Tân Văn còn có thể bình yên thoát ra, như thế nào lại có thể gây khó khăn cho hắn.
Từng bước từng bước cẩn trọng bước đi sâu vào thông đạo.
Hạ Nhất Minh mỗi bước chân đều khống chế khoảng cách đều như nhau, điều này có thể bởi vì hắn đối với khống chế thân thể đã đạt tới trình độ khó tin.
Nếu là Chiêm Thiên Phong cùng Trác Vạn Liêm ở đây, khẳng định sẽ phát hiện thân thể Hạ Nhất Minh đang trong trạng thái tùy thời có thể bộc phát. Chỉ cần có bất cứ dao động nhỏ nào hắn lập tức có thể phản ứng mau lẹ.
Thông đạo này cũng giống như thông đạo mà Lữ Văn Tân lựa chọn, bất quá việc di chuyển bên trong lại có vẻ thuận lợi hơn.
Chỉ là khi bước vào nơi này, cảm giác được nó chứa đựng sự âm u đáng sợ.
Bất quá, khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên chính là khi hắn ngưng tụ Thuận Phong Nhĩ cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì. Dương như trong động này cũng không tồn tại bất cứ cơ quan nào.
Giờ phút này Hạ Nhất Minh thậm chí đối với những lời của Lữ Tân Văn kia còn có chút hoài nghi. Trừ khi cơ quan kia thực sự kém cỏi, đã mất đi công hiệu, nếu không làm sao có thể không chút phát hiện được chứ.
Rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng bước hết thông đạo kỳ lạ này.
Cuối thông đạo này cũng là một đại sảnh ngoài kia. Chỉ bất quá đại sảnh lại tồn tại một thông đạo đen ngòm không hiểu dẫn tới nơi nào. Đồng thời trước thông đạo này có khắc một tượng người đang cười.
Nhìn thấy điều này, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi gắt lên một tiếng.
Trách không được bản thân hắn không có cảm giác được điều gì, hóa ra thông đạo vừa rồi cũng không phải là thông đạo cuối cùng.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn bức điêu khắc kia.
Tượng này không biết do vật gì điêu khắc thành, nhìn qua là một người trẻ tuổi đẹp trai. Ánh mắt dường như có một tia quang mang, điểm nhãn hết sức có thần.
Hơn nữa, người điêu khắc lên bức tượng này khẳng định là một đại sư điêu khắc. Ngay cả với nhãn lực của Hạ Nhất Minh cũng không phát hiện ra dấu vết nào. Dường như bức tượng này vốn là một chỉnh thể, căn bản không phải điêu khắc mà thành.
Thấy được bức tượng điêu khắc tinh xảo như vậy, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Tiến vào nơi này, mặc dù không có một khỏa Thủy hệ tiên thiên kim đan, nhưng thu hoạch một viên Băng hệ kim đan, hơn nữa còn có vài bí tịch hắn có thể tham khảo. Hơn nữa khối đá chắn cửa cùng bức tượng kỳ lạ này cũng làm Hạ Nhất Minh có cảm giác chuyến đi này không tệ.
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt trên bức tượng.
Cảm giác lạnh ngắt, nhưng không ngờ làm Hạ Nhất Minh sinh ra một loại cảm giác hắn đang vuốt lên da thịt người.
Hạ Nhất Minh cau mày, chăm chú hồi lâu không khỏi kinh ngạc.
Bức tượng tồn tại một ánh sáng kim sắc, mặc dù Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng không biết đây là tài liệu gì, nhưng cảm giác sờ lên thật là ngoài ý muốn.
Nếu đứng trước pho tượng lúc này là một người mù, hẳn khi gã vuốt lên bức tượng này, tám, chín phần mười sẽ cho là đang sờ lên thân thể một người nào đó.
Chỉ bất quá, ngoài cảm giác lạnh lẽo truyền tới không có chút hơi ấm nào, hơn nữa không nhúc nhích nên có thể nghĩ tới nó vốn là một người mới chết có khả năng rất lớn.
Đi quanh bức tượng một vòng, Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ.
Vật kỳ lạ như vậy, vì sao không cất giữ mà đặt tại đây?
Ánh mắt liếc qua thông đạo đen ngòm kia, hắn do dự một chút, thông đạo rõ ràng quan trọng hơn.
Đem Không gian giới chỉ trên ngực lấy ra, đại lượng chân khí cuồn cuộn rót vào, lát sau trước mặt Hạ Nhất Minh phảng phất xuất hiện một không gian kỳ lạ.
Không gian này cũng không lớn, mỗi chiều chỉ chừng một thước, nhưng nếu chứa bức tượng này hẳn dư thừa.
Hạ Nhất Minh đem những vật trong không gian xếp gọn lại, chừa ra một chỗ trống.
Thật ra Hạ Nhất Minh cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ kỳ lạ này. Bất quá, sau khi thấy được bức tượng này, hắn bỗng cảm giác được, bức tượng này dường như cùng với bên ngoài có chút liên hệ.
Giống như trước đây chứng kiến bức tranh khiến Hạ Nhất Minh từng có cảm ngộ, cảm giác lần này cũng tương tự khiến hắn có chút khó hiểu.
Bởi vậy Hạ Nhất Minh mới thu lại pho tượng này. Có lẽ một ngày nào đó quan sát bức tượng này cũng có thể đột nhiên có cảm ngộ.
Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Hạ Nhất Minh đưa tay muốn đem bức tượng đặt vào không gian thần bí.
Nhưng khi Hạ Nhất Minh vừa đưa ra, không hiểu nửa đường ngừng lại.
Đồng thời Hạ Nhất Minh chậm rãi há to miệng, đôi mắt ngỡ ngàng, một cỗ hàn khí lạnh lẽo gấp trăm lần chiếc bình ngọc chạy dọc thân thể của hắn.
Trước mắt hắn...bức tượng kia..
Trước đó Hạ Nhất Minh đã tìm hiểu nhiều lần, bức tượng cũng không có chút nhúc nhích nào.
Nhưng bức tượng cũng không phải toàn thân vận động, cũng không phải đột nhiên xông tới tay đấm, chân đá, mà gần như chỉ vô thanh vô tức quay đầu lại nhìn Hạ Nhất Minh mà thôi.
Mặc dù chỉ quay đầu lại, dùng đôi mắt lạnh như băng, không chút nhân tính nhìn Hạ Nhất Minh đang cách đó không xa. Nhưng dưới tình trạng này đủ khiến một người đang sống sờ sờ dọa cho vỡ tim mà chết.
Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh trong lòng cảm giác được mình như con chuột gặp phải mèo vậy.
Chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh không bị khống chế, sôi trào lên, trong nhát mắt cơ thể hắn đã bao phủ một tầng băng sương.
Băng hệ lực lượng cường đại, khi Hạ Nhất Minh đem Tư Mã Âm đánh chết giây lát đã được hiển lộ vô cùng tự nhiên.
Trong tất cả những công pháp cùng chiến kỹ mà Hạ Nhất Minh nắm giữ, trừ Ngũ hành hợp nhất thi triển Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, Băng hệ công pháp không nghi ngờ là mạnh mẽ nhất.
Đây có thể nói là tuyệt chiêu của Hạ Nhất Minh, cho dù là hắn cung Trác Vạn Liêm giao đấu cũng chưa từng bộc lộ ra.
Nhưng giờ phút này, với lực lượng của chiếc bình nhỏ, Hạ Nhất Minh trong vô thức lại vận lên Băng hệ công pháp.
Đây là kết quả của việc bị hù dọa mà ra. Không sai, giờ phút này trái tim Hạ Nhất Minh dường như bị dọa cho ngừng đập. Đương nhiên hắn sẽ vận lên công pháp cường đại để bảo vệ mình.
Khẩn trương cắt đứt luồng chân khí đang truyền vào chiếc nhẫn, không gian trước mặt lập tức biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
Sau đó Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, âm thanh như mang theo chút run rẩy vang lên:
- Người...là người?
Bình luận facebook