Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
Sóng âm này lan ra mọi nơi tựa hồ ẩn chứa một cỗ ma lực quỷ dị. Ảnh Lang bị Mộ Hàn dùng phương thức như thế để tàn sát đã là sợ đến kinh hoảng dị thường. Nhưng không có một con nào chịu lùi bước, chúng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa mà tiến lên phía trước, chỉ muốn xông đến bức tường của ngôi điện cổ ở phía sau.
Những người động thủ đều là đệ tử trẻ tuổi của Mộ gia. Mộ Hàn đại phát thần uy lập tức liền kích động lòng hiếu thắng của mọi người. Những con Ảnh Lang đầu tiên vọt tới chả mấy chốc đã chết và bị thương gần một nửa.
Tuy nhiên, mọi người còn không kịp lấy lại được hơi thì âm thanh ầm ầm liền che bao phủ khắp nơi. Nó giống như dao có thể nghiền nát bất cứ chướng ngại nào ở phía trước thành phấn vụn. Chỉ qua vài giây liền có một lượng lớn mãnh thú theo sát phía sau đám Ảnh Lang. Chúng như thủy triều trào ra từ trong rừng rậm hắc ám.
Mãnh thú đợt này có rất nhiều chủng loại. Có loại Mộ Hàn đã từng gặp mặt tại Hắc Ma Cốc, nhưng loại phi thường xa lạ lại càng nhiều hơn. Tựa hồ chũng đã bị mùi máu tươi nồng nặc ở nơi này kích thích. Những mãnh thú này vừa xuất hiện liền trở nên điên cuồng khát máu dị thường, thậm chí ngay cả đám mãnh thú ở ngoài trăm mét hai bên tả hữu cũng đều bị thu hút mà đến.
- Mãnh thú Ngọc Xu Cảnh!
Ánh mắt của Mộ Hàn chợt lóe, rơi vào một vệt sáng đỏ nằm giữa khu rừng đang hăng hái xuyên qua không gian xông tới. Đó là một con Huyết Vân Thú, thân thể dài gần ba thước, bên ngoài thân có bộ lông khá dài. Khi nó bay lên dựng lên thì tựa như một đám mây đỏ lơ lửng ở trong không trung. Trông nó cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng lại cũng là phi thường hung tàn.
Tại Thái Huyền Thiên Vực, chỉ có mãnh thú có được thực lực Ngọc Xu Cảnh thì trong cơ thể mới có thể ngưng kết ra Âm Linh Tinh.
Mãnh thú hấp thu linh khí thiên địa tiến hành tu luyện, lâu ngày, Âm Linh Tinh sẽ được iến hóa. Vật này có thể nói là bộ phận tinh hoa nhất trong cơ thể mãnh thú, đồng thời nó có khả năng giúp cho tu sĩ võ đạo tăng thực lực lên. Cho dù là Mộ Hàn hay là hắn đời trước thì đều chưa từng gặp qua Âm Linh Tinh, lần này vừa lúc mở rộng tầm mắt.
Bóng dáng khẽ nhúc nhích, Mộ Hàn đang muốn hành động thì lại thấy một bóng người từ bên ngoài hai ba mươi thước phóng ra dữ dội. Kiếm quang sắc bén như một súc lụa thổi quét đi. Kiếm khí cực kì sắc bén lại một chiêu liền xẻ dọc con Huyết Vân Thú không kịp né tránh kia từ đầu tới đuôi thành hai nửa, máu tươi rơi lộp bộp thành vòi.
Uy lực một kiếm, dũng mãnh như thế!
- Mộ Tinh Hà?
Trong lòng Mộ Hàn hơi kinh ngạc, trong chớp mắt liền đã nhìn rõ ràng mặt mũi của người kia.
Mộ Tinh Hà chỉ một kiếm chém chết Huyết Vân Thú, bóng dáng không ngừng nghỉ chút nào, liền tức thì moi từ bên trong thi thể mãnh thú. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hí dài chói tai đột nhiên vang lên ở trong khu rừng tối om. Khí tức thịnh nộ điên cuồng như khối thuốc nổ bén lửa ầm ầm bùng phát. Tiện đà liền thấy một bóng đen dài nhỏ nhằm hướng Mộ Tinh Hà mà lao đến như điện xạ chớp giật
- Cía gì?
Trong lúc chớp lửa đá chạy cát bay, Mộ Thiết Giang hừ lạnh một tiếng, bóng dáng bắn ra kịch liệt. Đúng là xuất phát sau mà đến trước nên lão đã chắn ngang trước người Mộ Tinh Hà. Song chưởng khô gầy như que củi vẽ ra trước người từng đạo đường cong quỷ dị, chân khí phun nhanh từ lòng bàn tay tràn ngập lan ra, đan vào thành một chướng ngại vật thật dầy để lấp lối.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Bóng đen dài nhỏ kia bay ngược ra, nó lăn lộn nhiều vòng tại mặt đất rồi vụt lên trên nhánh cây cách đó mấy chục thước. Đúng là một con hắc xà dài đến mấy thước, bên ngoài thân không có chút đỉnh tổn thương nào. Hai đạo ánh mắt lạnh như băng đang không chớp mắt nhìn chăm chú Mộ Thiết Giang ở phía đối diện. Ở trong miệng, cái lưỡi màu đỏ tươi thụt thò không chừng.
- Đây là... Mãnh thú Vũ Hóa Cảnh?
Mộ Tinh Hà sắc mặt khẽ biến, chỉ hai ba cái liền moi ra từ trong thân thể Huyết Vân Thú một viên tròn vành vạnh rồi nhét vào trong lòng. Nhưng Mộ Hàn thấy thế, cũng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Một con mãnh thú Vũ Hóa Cảnh đã đến đây rồi, vậy thì con thứ hai, thư ba rồi cũng không còn lâu nữa!
- Sát!
Trong miệng quát lên một tiếng lớn, Mộ Hàn tung người nhảy vào giữa đám mãnh thú. Xuân Thu Đại Đao trong lòng bàn tay lại huy động lần nữa, kình khí cuồn cuộn, máu tuôn ngập trời. Tiếng mãnh thú gầm rống càng phát ra thê lương, màn sương máu bao phủ trong không trung tại khu vực này trở nên càng ngày càng đậm đặc, đúng là dần dần khuếch tán đến cả một vùng rộng vài trăm thước......
Mãnh thú kéo đến như nước thủy triều, cả bốn phía Hắc Ma Điện đều đã biến thành chiến trường chém giết.
Mãnh thú cường đại cao hơn Ngọc Xu Cảnh liên tiếp xuất hiện, kế tiếp Mộ Thiết Giang, ba vị trưởng lão Mộ Huyền Vũ, Mộ Thanh Hải và Mộ Phi Tiên cùng với mấy vị cao thủ Mộ gia cấp Không Cốc Cảnh cũng gia nhập chiến đoàn. Ở chỗ khu vực Mộ gia, chỉ có ít ỏi hai ba người vẫn không hề động thủ.
Về phần xa xa, đám người Mộ Thanh Sơn vẫn cứ cùng các cường giả Đạo Cảnh ác chiến.
Mà từ sau khi con Huyết Vân Thú kia bị Mộ Tinh Hà giết chết, Mộ Hàn lại bắt đầu chuyên tìm mãnh thú ở dưới Bách Khiếu Cảnh để động thủ, từ bỏ toàn bộ mãnh thú vượt qua Ngọc Xu Cảnh. Hắn hành động như vậy, chính là hợp với tâm nguyện của mọi người Mộ gia. Cho nên dần dần, sự chú ý của bọn họ đối với Mộ Hàn cũng càng ngày càng thấp.
Vì vậy, Mộ Hàn bắt đầu nửa cố tình nửa vô ý mà sáng tạo cơ hội cho chính mình. Hắn bỗng nhiên rời khỏi đội ngũ, bỗng nhiên lại quay về tụ lại cùng đội ngũ. Sau khi năm lần bảy lượt như vậy, mọi người đối với hành vi của Mộ Hàn đã là chuyện quá bình thường.
- Đúng là lúc này!
Khóe mắt dư quang liếc nhìn một vòng chung quanh, ở trong lòng Mộ Hàn hung hăng hét to một tiếng. Sau khi hắn đánh tới hai con mãnh thú Yên Hà Cảnh, một đao chém thành bốn mảnh thì bóng dáng tiện thể nhảy vào phía sau một gốc cây đại thụ. Tiện đà hắn thu hồi Xuân Thu Đại Đao vốn đập vào mắt, mượn cây đại thụ che lấp để xuyên qua không gian đi về hướng xa xa.
Việc Mộ Hàn biến mất cơ hồ không có khiến cho bất cứ người nào chú ý.
Sau vài phần mười canh giờ, Mộ Thiết Đường toàn thân đẫm máu sau khi chém chết một con mãnh thú trước người, trong lúc lơ đãng đảo mắt thoáng nhìn rồi cũng là kêu lên kinh ngạc:
- Tinh Hàn sư đệ đâu rồi, mọi người có thấy hắn hay không?
Nghe được hắn quát to như vậy, mọi người mới đột nhiên phát hiện Mộ Hàn không ngờ đã mờ mịt không còn thấy dấu vết đâu nữa.
Một quyền bức lui con mãnh thú Vũ Hóa Cảnh đang nhào vào định cắn được hơn mười thước, Mộ Huyền Vũ khóe mắt không nhịn được có hơi giật giật một phen.
Đúng lúc này, Mộ Thiết Chân ở cách đó không xa lại lớn tiếng gọi:
- Không tốt, Nhị Chấp Sự hình như cũng không thấy.
Những người động thủ đều là đệ tử trẻ tuổi của Mộ gia. Mộ Hàn đại phát thần uy lập tức liền kích động lòng hiếu thắng của mọi người. Những con Ảnh Lang đầu tiên vọt tới chả mấy chốc đã chết và bị thương gần một nửa.
Tuy nhiên, mọi người còn không kịp lấy lại được hơi thì âm thanh ầm ầm liền che bao phủ khắp nơi. Nó giống như dao có thể nghiền nát bất cứ chướng ngại nào ở phía trước thành phấn vụn. Chỉ qua vài giây liền có một lượng lớn mãnh thú theo sát phía sau đám Ảnh Lang. Chúng như thủy triều trào ra từ trong rừng rậm hắc ám.
Mãnh thú đợt này có rất nhiều chủng loại. Có loại Mộ Hàn đã từng gặp mặt tại Hắc Ma Cốc, nhưng loại phi thường xa lạ lại càng nhiều hơn. Tựa hồ chũng đã bị mùi máu tươi nồng nặc ở nơi này kích thích. Những mãnh thú này vừa xuất hiện liền trở nên điên cuồng khát máu dị thường, thậm chí ngay cả đám mãnh thú ở ngoài trăm mét hai bên tả hữu cũng đều bị thu hút mà đến.
- Mãnh thú Ngọc Xu Cảnh!
Ánh mắt của Mộ Hàn chợt lóe, rơi vào một vệt sáng đỏ nằm giữa khu rừng đang hăng hái xuyên qua không gian xông tới. Đó là một con Huyết Vân Thú, thân thể dài gần ba thước, bên ngoài thân có bộ lông khá dài. Khi nó bay lên dựng lên thì tựa như một đám mây đỏ lơ lửng ở trong không trung. Trông nó cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng lại cũng là phi thường hung tàn.
Tại Thái Huyền Thiên Vực, chỉ có mãnh thú có được thực lực Ngọc Xu Cảnh thì trong cơ thể mới có thể ngưng kết ra Âm Linh Tinh.
Mãnh thú hấp thu linh khí thiên địa tiến hành tu luyện, lâu ngày, Âm Linh Tinh sẽ được iến hóa. Vật này có thể nói là bộ phận tinh hoa nhất trong cơ thể mãnh thú, đồng thời nó có khả năng giúp cho tu sĩ võ đạo tăng thực lực lên. Cho dù là Mộ Hàn hay là hắn đời trước thì đều chưa từng gặp qua Âm Linh Tinh, lần này vừa lúc mở rộng tầm mắt.
Bóng dáng khẽ nhúc nhích, Mộ Hàn đang muốn hành động thì lại thấy một bóng người từ bên ngoài hai ba mươi thước phóng ra dữ dội. Kiếm quang sắc bén như một súc lụa thổi quét đi. Kiếm khí cực kì sắc bén lại một chiêu liền xẻ dọc con Huyết Vân Thú không kịp né tránh kia từ đầu tới đuôi thành hai nửa, máu tươi rơi lộp bộp thành vòi.
Uy lực một kiếm, dũng mãnh như thế!
- Mộ Tinh Hà?
Trong lòng Mộ Hàn hơi kinh ngạc, trong chớp mắt liền đã nhìn rõ ràng mặt mũi của người kia.
Mộ Tinh Hà chỉ một kiếm chém chết Huyết Vân Thú, bóng dáng không ngừng nghỉ chút nào, liền tức thì moi từ bên trong thi thể mãnh thú. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hí dài chói tai đột nhiên vang lên ở trong khu rừng tối om. Khí tức thịnh nộ điên cuồng như khối thuốc nổ bén lửa ầm ầm bùng phát. Tiện đà liền thấy một bóng đen dài nhỏ nhằm hướng Mộ Tinh Hà mà lao đến như điện xạ chớp giật
- Cía gì?
Trong lúc chớp lửa đá chạy cát bay, Mộ Thiết Giang hừ lạnh một tiếng, bóng dáng bắn ra kịch liệt. Đúng là xuất phát sau mà đến trước nên lão đã chắn ngang trước người Mộ Tinh Hà. Song chưởng khô gầy như que củi vẽ ra trước người từng đạo đường cong quỷ dị, chân khí phun nhanh từ lòng bàn tay tràn ngập lan ra, đan vào thành một chướng ngại vật thật dầy để lấp lối.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Bóng đen dài nhỏ kia bay ngược ra, nó lăn lộn nhiều vòng tại mặt đất rồi vụt lên trên nhánh cây cách đó mấy chục thước. Đúng là một con hắc xà dài đến mấy thước, bên ngoài thân không có chút đỉnh tổn thương nào. Hai đạo ánh mắt lạnh như băng đang không chớp mắt nhìn chăm chú Mộ Thiết Giang ở phía đối diện. Ở trong miệng, cái lưỡi màu đỏ tươi thụt thò không chừng.
- Đây là... Mãnh thú Vũ Hóa Cảnh?
Mộ Tinh Hà sắc mặt khẽ biến, chỉ hai ba cái liền moi ra từ trong thân thể Huyết Vân Thú một viên tròn vành vạnh rồi nhét vào trong lòng. Nhưng Mộ Hàn thấy thế, cũng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Một con mãnh thú Vũ Hóa Cảnh đã đến đây rồi, vậy thì con thứ hai, thư ba rồi cũng không còn lâu nữa!
- Sát!
Trong miệng quát lên một tiếng lớn, Mộ Hàn tung người nhảy vào giữa đám mãnh thú. Xuân Thu Đại Đao trong lòng bàn tay lại huy động lần nữa, kình khí cuồn cuộn, máu tuôn ngập trời. Tiếng mãnh thú gầm rống càng phát ra thê lương, màn sương máu bao phủ trong không trung tại khu vực này trở nên càng ngày càng đậm đặc, đúng là dần dần khuếch tán đến cả một vùng rộng vài trăm thước......
Mãnh thú kéo đến như nước thủy triều, cả bốn phía Hắc Ma Điện đều đã biến thành chiến trường chém giết.
Mãnh thú cường đại cao hơn Ngọc Xu Cảnh liên tiếp xuất hiện, kế tiếp Mộ Thiết Giang, ba vị trưởng lão Mộ Huyền Vũ, Mộ Thanh Hải và Mộ Phi Tiên cùng với mấy vị cao thủ Mộ gia cấp Không Cốc Cảnh cũng gia nhập chiến đoàn. Ở chỗ khu vực Mộ gia, chỉ có ít ỏi hai ba người vẫn không hề động thủ.
Về phần xa xa, đám người Mộ Thanh Sơn vẫn cứ cùng các cường giả Đạo Cảnh ác chiến.
Mà từ sau khi con Huyết Vân Thú kia bị Mộ Tinh Hà giết chết, Mộ Hàn lại bắt đầu chuyên tìm mãnh thú ở dưới Bách Khiếu Cảnh để động thủ, từ bỏ toàn bộ mãnh thú vượt qua Ngọc Xu Cảnh. Hắn hành động như vậy, chính là hợp với tâm nguyện của mọi người Mộ gia. Cho nên dần dần, sự chú ý của bọn họ đối với Mộ Hàn cũng càng ngày càng thấp.
Vì vậy, Mộ Hàn bắt đầu nửa cố tình nửa vô ý mà sáng tạo cơ hội cho chính mình. Hắn bỗng nhiên rời khỏi đội ngũ, bỗng nhiên lại quay về tụ lại cùng đội ngũ. Sau khi năm lần bảy lượt như vậy, mọi người đối với hành vi của Mộ Hàn đã là chuyện quá bình thường.
- Đúng là lúc này!
Khóe mắt dư quang liếc nhìn một vòng chung quanh, ở trong lòng Mộ Hàn hung hăng hét to một tiếng. Sau khi hắn đánh tới hai con mãnh thú Yên Hà Cảnh, một đao chém thành bốn mảnh thì bóng dáng tiện thể nhảy vào phía sau một gốc cây đại thụ. Tiện đà hắn thu hồi Xuân Thu Đại Đao vốn đập vào mắt, mượn cây đại thụ che lấp để xuyên qua không gian đi về hướng xa xa.
Việc Mộ Hàn biến mất cơ hồ không có khiến cho bất cứ người nào chú ý.
Sau vài phần mười canh giờ, Mộ Thiết Đường toàn thân đẫm máu sau khi chém chết một con mãnh thú trước người, trong lúc lơ đãng đảo mắt thoáng nhìn rồi cũng là kêu lên kinh ngạc:
- Tinh Hàn sư đệ đâu rồi, mọi người có thấy hắn hay không?
Nghe được hắn quát to như vậy, mọi người mới đột nhiên phát hiện Mộ Hàn không ngờ đã mờ mịt không còn thấy dấu vết đâu nữa.
Một quyền bức lui con mãnh thú Vũ Hóa Cảnh đang nhào vào định cắn được hơn mười thước, Mộ Huyền Vũ khóe mắt không nhịn được có hơi giật giật một phen.
Đúng lúc này, Mộ Thiết Chân ở cách đó không xa lại lớn tiếng gọi:
- Không tốt, Nhị Chấp Sự hình như cũng không thấy.
Bình luận facebook