Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
- Ôn sư đệ, chúng ta cách 'Vực Giới Sát Tràng' còn có xa lắm không?
Ôn Siêu ngẩng đầu nhìn:
- Phỏng đoán vào lúc bầu trời tối đen là có thể đến, mọi người cứ kiên trì đi một hồi nữa.
Trong số năm người, Ôn Siêu không phải có thực lực mạnh nhất, nhưng hắn là tu sĩ duy nhất đã từng đi qua Vực Giới Sát Tràng. Khi đó, hắn vẫn còn chỉ là thực lực Không Cốc Cảnh, được huynh trưởng Ôn Thiệu của hắn mang theo cùng nhau đi tới đó.
Ôn Thiệu cũng như Ôn Siêu, đều là đệ tử Vô Cực Thiên Tông, nhưng tư chất của hắn lại mạnh hơn Ôn Siêu rất nhiều. Năm mười sáu tuổi liền đã đột phá đến Đạo Cảnh, tấn chức là đệ tử Địa Cực. Chỉ là không biết vì duyên cớ gì mà bốn năm trước, Ôn Thiệu lại đột nhiên bị giết rất không rõ ràng lắm, đến nay cũng không tra ra hung thủ.
Huynh trưởng tử vong, khiến cho Ôn Siêu đã bị đả kích rất lớn, từ đó trở nên càng ngày càng trầm lặng ít nói.
Nhìn dáng vẻ của Ôn Siêu, tựa hồ ít nhiều hắn biết về nội tình huynh trưởng bị giết. Chỉ là hắn không muốn nhiều lời, mà đám người Mộ Hàn cũng không tiện truy hỏi kỹ càng sự việc.
Bão cát tựa như một con rồng, mọi người tiếp tục vùi đầu chạy đi.
Chân khí nhập vào cơ thể rồi lại xuất ra, nên đã ngăn cách toàn bộ bão cát ở bên ngoài. Điều này khiến cho thật sự cũng không có vẻ gì chật vật lắm, có điều cứ phải duy trì trạng thái như vậy trong thời gian dài lại cũng khiến cho đám người Kỷ Vũ Lộ có chút mỏi mệt. Ngược lại Mộ Hàn, đi già nửa ngày ở trong bão cát này, lại vẫn như thể lững thững trên sân vắng, thập phần dễ dàng.
Điều này cũng khiến cho bốn người Kỷ Vũ Lộ càng thêm kính nể đối với thực lực của Mộ Hàn.
Màn trời càng ngày càng lờ mờ, ước chừng sau nửa canh giờ trôi qua, bão cát chợt yên tĩnh.
Sau khi đám người Mộ Hàn vượt qua một quả núi đá cao gần trăm mét, một vùng ánh sáng đột nhiên lọt vào trong tầm mắt của bọn họ. Chăm chú nhìn kĩ, lại thấy ở dưới chân núi có nhà cửa san sát, những ngọn đèn lóe ra giống như bầu trời đầy sao. Đúng là một tòa trấn nhỏ chiếm cứ cả một vùng không gian rộng đến ngàn mét.
Thành Cổ Linh!
Mộ Hàn khe khẽ thở phào một hơi. Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị, Hạng Thần đều là mừng vui bất ngờ mà bắt đầu hoan hô, đến ngay cả Ôn Siêu cực kỳ ít nói thì trên mặt cũng lộ ra hơi hơi vui vẻ.
Thành Cổ Linh này nằm tại lối vào Vực Giới Sát Tràng.
Cho tới bây giờ, đối với Vực Giới Sát Tràng kia thì Mộ Hàn đã có chút hiểu rõ.
Nghe nói, Vực Giới Sát Tràng là một chiến trường cổ xưa từ thời xa lắc.
Tại thời kỳ viễn cổ, Thái Huyền Thiên Vực còn không có các tông phái như Thần Tiêu, Vũ Long, Vô Cực, Linh Bảo tồn tại. Cả Thiên Vực Thế Giới chỉ có một Phi Long hoàng triều do vô số tu sĩ võ đạo chung nhau lập nên. Vào thời buổi đó hoàn cảnh tu luyện đúng là vượt xa rất so với hiện tại. Thời đó đã từng xuất hiện đông đảo cường giả siêu cấp với thực lực kinh thiên động địa.
Sau này không biết bởi vì duyên cớ gì mà có lượng lớn tu sĩ Vực Ngoại xâm nhập Thái Huyền Thiên Vực. Giữa đôi bên đã phát sinh đại chiến kịch liệt.
Cuộc chiến tranh đó đúng là giằng co suốt trăm năm, trực tiếp làm cho mấy ngàn vạn tu sĩ của đôi bên tử vong. Cuối cùng, Thái Huyền Thiên Vực giành được thắng lợi. Tuy nhiên, sau khi chiến tranh kết thúc, Phi Long hoàng triều hùng bá cả Thiên Vực Thế Giới cũng sụp đổ theo. Từ đó, Thái Huyền Thiên Vực có các quốc gia san sát, tông phái khắp nơi.
Những chỗ chiến trường đã trải qua hơn trăm năm chiến tranh, cũng bị rất nhiều cường giả liên thủ phong ấn.
Sau đó vô số năm tháng, năm đó cường giả đã sớm biến mất, mà phong ấn cũng dần dần xu thế bị lung lay buông lỏng. Rất nhiều tu sĩ võ đạo đã ngã xuống trên phiến chiến trường kia có linh hồn bất diệt sau khi tử vong. Không ngờ họ từ từ thức tỉnh lại, biến thành sinh vật Khô Lâu có được linh hồn và ý thức hồi sinh. Thỉnh thoảng họ lại lao ra khỏi phong ấn, đến mọi nơi ở Thái Huyền Thiên Vực rồi tàn phá bừa bãi.
Loại Khô Lâu cũng giống như mãnh thú, sau khi thực lực đạt tới trình độ nào đó thì trong cơ thể đều sẽ ngưng kết ra Âm Linh Tinh. Hơn nữa Âm Linh Tinh này của Khô Lâu có phẩm chất xa vượt xa loại của mãnh thú.
Đến sau khi tình trạng khác thường ở nơi này bị phát hiện, liền bắt đầu có tu sĩ tiến vào trong phong ấn để săn bắt Khô Lâu Âm Linh Tinh. Thậm chí còn có thể ngẫu nhiên sưu tầm được những đồ cổ quí giá được bảo tồn trên chiến trường từ vô số năm trước. Lâu ngày, liền có Vực Ngoại Sát Tràng hiện nay, cũng hình thành trấn Cổ Linh ở chỗ phong ấn lối vào chiến trường cổ xưa này.
Hơn nữa, ở trong trấn Cổ Linh này còn có cường giả siêu cấp Vạn Lưu Cảnh của Tứ Đại Thiên Tông tọa trấn. Đó chính là để phòng ngừa những Khô Lâu có thực lực cường đại lao ra khỏi phong ấn.
Có cường giả Đạo Cảnh cấp bậc Vạn Lưu Cảnh ở đây, sự an toàn của thành Cổ Linh liền được bảo đảm.
Vì vậy, cho dù là ra vào Vực Giới Sát Tràng thì các tu sĩ đều sẽ lựa chọn dừng chân nghỉ lại tại thành Cổ Linh. Tòa thành trấn nho nhỏ này, cơ hồ hội tụ các tu sĩ võ đạo đến từ các địa phương, các tông phái thế tộc ở Thái Huyền Thiên Vực. Mà Vực Giới Sát Tràng kia cũng dần dần trở thành nơi để các đệ tử các phái tự chủ rèn luyện.
- Đi, chúng ta nghỉ ngơi một đêm tại thành Cổ Linh. Sáng mai tiến vào 'Vực Giới Sát Tràng'.
Mộ Hàn khoát tay một cái, thân hình như ánh sáng lung linh mà lao trước xuống núi đá.
Mặc dù đã là ban đêm, ở trong thành Cổ Linh cũng vẫn cứ là tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi phàm. Nhà cửa ở trong thành trấn này cơ hồ toàn bộ đều là dùng đá hộc để xây nên, bóng người trên đường quả đúng ai nấy đều là tu sĩ võ đạo. Theo như Mộ Hàn chứng kiến, thực lực thấp nhất cũng đạt tới Võ Cảnh Bát Trọng Không Cốc Cảnh.
Theo Ôn Siêu chỉ dẫn, đám người Mộ Hàn đi theo con đường huyên náo cứ thế nhanh chóng đi về phía trước. Không bao lâu sau liền đi tới phía trước một tòa nhà đá nguy nga cao ngất.
Trến tấm biển của tòa nhà đá có điêu khắc rồng bay phượng múa ba chữ to:
- Vô Cực quán!
Nơi này chính là chỗ dừng chân của đệ tử Vô Cực Thiên Tông tại thành Cổ Linh. Mọi siêu cấp tông phái giống như Tứ Đại Thiên Tông, ở bên trong thành Cổ Linh đều thiết lập mở ra hàng quán chuyên môn tiếp đón đệ tử tông phái. Những hàng quán này ngoài việc cung cấp phòng ốc nghỉ ngơi ra, còn có thể thông báo các loại nhiệm vụ nhằm vào các đệ tử.
Hoàn thành nhiệm vụ, tông phái trao phần thưởng tương ứng công trạng.
Đối với đệ tử chính thức của Vô Cực Thiên Tông mà nói, số lượng công trạng phi thường quan trọng. Công trạng càng nhiều, liền ý nghĩa cống hiến đối với tông phái càng lớn. Tựa như đệ tử Hoàng Cực khi tấn chức đệ tử Huyền Cực, ngoài việc nhất định phải có được tu vi Vũ Hóa Cảnh đỉnh cao ra, công trạng đối với tông phái còn phải đạt tới một ngàn.
Ôn Siêu ngẩng đầu nhìn:
- Phỏng đoán vào lúc bầu trời tối đen là có thể đến, mọi người cứ kiên trì đi một hồi nữa.
Trong số năm người, Ôn Siêu không phải có thực lực mạnh nhất, nhưng hắn là tu sĩ duy nhất đã từng đi qua Vực Giới Sát Tràng. Khi đó, hắn vẫn còn chỉ là thực lực Không Cốc Cảnh, được huynh trưởng Ôn Thiệu của hắn mang theo cùng nhau đi tới đó.
Ôn Thiệu cũng như Ôn Siêu, đều là đệ tử Vô Cực Thiên Tông, nhưng tư chất của hắn lại mạnh hơn Ôn Siêu rất nhiều. Năm mười sáu tuổi liền đã đột phá đến Đạo Cảnh, tấn chức là đệ tử Địa Cực. Chỉ là không biết vì duyên cớ gì mà bốn năm trước, Ôn Thiệu lại đột nhiên bị giết rất không rõ ràng lắm, đến nay cũng không tra ra hung thủ.
Huynh trưởng tử vong, khiến cho Ôn Siêu đã bị đả kích rất lớn, từ đó trở nên càng ngày càng trầm lặng ít nói.
Nhìn dáng vẻ của Ôn Siêu, tựa hồ ít nhiều hắn biết về nội tình huynh trưởng bị giết. Chỉ là hắn không muốn nhiều lời, mà đám người Mộ Hàn cũng không tiện truy hỏi kỹ càng sự việc.
Bão cát tựa như một con rồng, mọi người tiếp tục vùi đầu chạy đi.
Chân khí nhập vào cơ thể rồi lại xuất ra, nên đã ngăn cách toàn bộ bão cát ở bên ngoài. Điều này khiến cho thật sự cũng không có vẻ gì chật vật lắm, có điều cứ phải duy trì trạng thái như vậy trong thời gian dài lại cũng khiến cho đám người Kỷ Vũ Lộ có chút mỏi mệt. Ngược lại Mộ Hàn, đi già nửa ngày ở trong bão cát này, lại vẫn như thể lững thững trên sân vắng, thập phần dễ dàng.
Điều này cũng khiến cho bốn người Kỷ Vũ Lộ càng thêm kính nể đối với thực lực của Mộ Hàn.
Màn trời càng ngày càng lờ mờ, ước chừng sau nửa canh giờ trôi qua, bão cát chợt yên tĩnh.
Sau khi đám người Mộ Hàn vượt qua một quả núi đá cao gần trăm mét, một vùng ánh sáng đột nhiên lọt vào trong tầm mắt của bọn họ. Chăm chú nhìn kĩ, lại thấy ở dưới chân núi có nhà cửa san sát, những ngọn đèn lóe ra giống như bầu trời đầy sao. Đúng là một tòa trấn nhỏ chiếm cứ cả một vùng không gian rộng đến ngàn mét.
Thành Cổ Linh!
Mộ Hàn khe khẽ thở phào một hơi. Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị, Hạng Thần đều là mừng vui bất ngờ mà bắt đầu hoan hô, đến ngay cả Ôn Siêu cực kỳ ít nói thì trên mặt cũng lộ ra hơi hơi vui vẻ.
Thành Cổ Linh này nằm tại lối vào Vực Giới Sát Tràng.
Cho tới bây giờ, đối với Vực Giới Sát Tràng kia thì Mộ Hàn đã có chút hiểu rõ.
Nghe nói, Vực Giới Sát Tràng là một chiến trường cổ xưa từ thời xa lắc.
Tại thời kỳ viễn cổ, Thái Huyền Thiên Vực còn không có các tông phái như Thần Tiêu, Vũ Long, Vô Cực, Linh Bảo tồn tại. Cả Thiên Vực Thế Giới chỉ có một Phi Long hoàng triều do vô số tu sĩ võ đạo chung nhau lập nên. Vào thời buổi đó hoàn cảnh tu luyện đúng là vượt xa rất so với hiện tại. Thời đó đã từng xuất hiện đông đảo cường giả siêu cấp với thực lực kinh thiên động địa.
Sau này không biết bởi vì duyên cớ gì mà có lượng lớn tu sĩ Vực Ngoại xâm nhập Thái Huyền Thiên Vực. Giữa đôi bên đã phát sinh đại chiến kịch liệt.
Cuộc chiến tranh đó đúng là giằng co suốt trăm năm, trực tiếp làm cho mấy ngàn vạn tu sĩ của đôi bên tử vong. Cuối cùng, Thái Huyền Thiên Vực giành được thắng lợi. Tuy nhiên, sau khi chiến tranh kết thúc, Phi Long hoàng triều hùng bá cả Thiên Vực Thế Giới cũng sụp đổ theo. Từ đó, Thái Huyền Thiên Vực có các quốc gia san sát, tông phái khắp nơi.
Những chỗ chiến trường đã trải qua hơn trăm năm chiến tranh, cũng bị rất nhiều cường giả liên thủ phong ấn.
Sau đó vô số năm tháng, năm đó cường giả đã sớm biến mất, mà phong ấn cũng dần dần xu thế bị lung lay buông lỏng. Rất nhiều tu sĩ võ đạo đã ngã xuống trên phiến chiến trường kia có linh hồn bất diệt sau khi tử vong. Không ngờ họ từ từ thức tỉnh lại, biến thành sinh vật Khô Lâu có được linh hồn và ý thức hồi sinh. Thỉnh thoảng họ lại lao ra khỏi phong ấn, đến mọi nơi ở Thái Huyền Thiên Vực rồi tàn phá bừa bãi.
Loại Khô Lâu cũng giống như mãnh thú, sau khi thực lực đạt tới trình độ nào đó thì trong cơ thể đều sẽ ngưng kết ra Âm Linh Tinh. Hơn nữa Âm Linh Tinh này của Khô Lâu có phẩm chất xa vượt xa loại của mãnh thú.
Đến sau khi tình trạng khác thường ở nơi này bị phát hiện, liền bắt đầu có tu sĩ tiến vào trong phong ấn để săn bắt Khô Lâu Âm Linh Tinh. Thậm chí còn có thể ngẫu nhiên sưu tầm được những đồ cổ quí giá được bảo tồn trên chiến trường từ vô số năm trước. Lâu ngày, liền có Vực Ngoại Sát Tràng hiện nay, cũng hình thành trấn Cổ Linh ở chỗ phong ấn lối vào chiến trường cổ xưa này.
Hơn nữa, ở trong trấn Cổ Linh này còn có cường giả siêu cấp Vạn Lưu Cảnh của Tứ Đại Thiên Tông tọa trấn. Đó chính là để phòng ngừa những Khô Lâu có thực lực cường đại lao ra khỏi phong ấn.
Có cường giả Đạo Cảnh cấp bậc Vạn Lưu Cảnh ở đây, sự an toàn của thành Cổ Linh liền được bảo đảm.
Vì vậy, cho dù là ra vào Vực Giới Sát Tràng thì các tu sĩ đều sẽ lựa chọn dừng chân nghỉ lại tại thành Cổ Linh. Tòa thành trấn nho nhỏ này, cơ hồ hội tụ các tu sĩ võ đạo đến từ các địa phương, các tông phái thế tộc ở Thái Huyền Thiên Vực. Mà Vực Giới Sát Tràng kia cũng dần dần trở thành nơi để các đệ tử các phái tự chủ rèn luyện.
- Đi, chúng ta nghỉ ngơi một đêm tại thành Cổ Linh. Sáng mai tiến vào 'Vực Giới Sát Tràng'.
Mộ Hàn khoát tay một cái, thân hình như ánh sáng lung linh mà lao trước xuống núi đá.
Mặc dù đã là ban đêm, ở trong thành Cổ Linh cũng vẫn cứ là tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi phàm. Nhà cửa ở trong thành trấn này cơ hồ toàn bộ đều là dùng đá hộc để xây nên, bóng người trên đường quả đúng ai nấy đều là tu sĩ võ đạo. Theo như Mộ Hàn chứng kiến, thực lực thấp nhất cũng đạt tới Võ Cảnh Bát Trọng Không Cốc Cảnh.
Theo Ôn Siêu chỉ dẫn, đám người Mộ Hàn đi theo con đường huyên náo cứ thế nhanh chóng đi về phía trước. Không bao lâu sau liền đi tới phía trước một tòa nhà đá nguy nga cao ngất.
Trến tấm biển của tòa nhà đá có điêu khắc rồng bay phượng múa ba chữ to:
- Vô Cực quán!
Nơi này chính là chỗ dừng chân của đệ tử Vô Cực Thiên Tông tại thành Cổ Linh. Mọi siêu cấp tông phái giống như Tứ Đại Thiên Tông, ở bên trong thành Cổ Linh đều thiết lập mở ra hàng quán chuyên môn tiếp đón đệ tử tông phái. Những hàng quán này ngoài việc cung cấp phòng ốc nghỉ ngơi ra, còn có thể thông báo các loại nhiệm vụ nhằm vào các đệ tử.
Hoàn thành nhiệm vụ, tông phái trao phần thưởng tương ứng công trạng.
Đối với đệ tử chính thức của Vô Cực Thiên Tông mà nói, số lượng công trạng phi thường quan trọng. Công trạng càng nhiều, liền ý nghĩa cống hiến đối với tông phái càng lớn. Tựa như đệ tử Hoàng Cực khi tấn chức đệ tử Huyền Cực, ngoài việc nhất định phải có được tu vi Vũ Hóa Cảnh đỉnh cao ra, công trạng đối với tông phái còn phải đạt tới một ngàn.
Bình luận facebook