Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Phịch một tiếng va đập kịch liệt, thân hình của Kim Giác Lang Vương kia trực tiếp bắn lộn ngược ra, khi ở trên không trung thì tứ chi khẽ cuộn lại rồi rơi cách đó xa hơn hai mươi thước.
Mộ Hàn cũng là roẹt roẹt rút lui hơn mười bộ.
Một lần giao đấu, hai bên đúng là có lực lượng ngang nhau.
- Ngao!
Kim Giác Lang Vương gầm rống một tiếng, xoay cả thân thể trở về. Chân trước hơi phục xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú Mộ Hàn. Trong con mắt đỏ kè lộ ra dáng vẻ khó có thể tin nổi, giống như đang nghĩ không hiểu Mộ Hàn trước kia bị chính mình truy theo thì chỉ có thể chật vật chạy trốn, sau khi may mắn chạy vào trong Hắc Ma Điện vì sao lại trở nên lợi hại như vậy.
- Thật sự là oan gia ngõ hẹp!
Mộ Hàn ổn định thân hình, song quyền nắm lại rung động lục khục, trong mắt chớp động vẻ hưng phấn. Hắn không nghĩ tới trước khi rời khỏi Hắc Ma Cốc lại vẫn có thể gặp phải con Kim Giác Lang Vương này. Trước đây, hắn bị Lang Vương này truy kích xa như vậy, có thể nói là cửu tử nhất sanh mới chạy được đến Hắc Ma Điện. Hiện nay lại gặp nhau lần nữa, cảm giác bị đè nén Mộ Hàn khi đó tích góp từng tí lập tức bùng phát ra toàn bộ. Hắn bức thiết muốn tái chiến một phen cùng con Kim Giác Lang Vương này.
Kim Giác Lang Vương này có được thực lực Bách Khiếu Cảnh. Nay giao chiến lần thứ hai cùng với nó cũng có thể càng hiểu rõ hơn thực lực của bản thân đã đạt đến tình trạng như thế nào. Hơn nữa lần mới va chạm vừa rồi đó cũng khiến cho Mộ Hàn tràn ngập tin tưởng vào lúc đối mặt Kim Giác Lang Vương. Lần này quay về coi như không địch lại thì cũng không đến mức chật vật giống như trước đây.
- Không nghĩ tới lại gặp mặt.
Mộ Hàn liếm liếm môi, trên mặt hiện lên một nụ cười thoáng qua. Phút chốc chân phải hắn đạp một cái, lại như viên đạn pháo bay ra khỏi nòng, nhanh chóng bay về hướng Kim Giác Lang Vương.
Cự ly hơn mười thước chỉ thoáng cái là vượt qua. Thân ở giữa không trung, nhưng nắm đấm của Mộ Hàn đã nện ra ngoài.
Chân khí ở trong kinh mạch bắt đầu khởi động kịch liệt, nắm đấm bộc phát ra kình phong sắc bén. Nơi nào nó đi qua, đúng là ở trong không trung liền nổi lên âm thanh chói tai, thế như sấm sét.
Thực lực của Mộ Hàn tăng vọt, khiến cho Kim Giác Lang Vương trong mắt thoáng hiện ra vẻ cảnh giác.
- Vèo!
Cái miệng há ra một cái, đúng là một đạo Băng Trùy phóng ra nghênh chiến với nắm đấm của Mộ Hàn. Thân hình to lớn đồ sộ của Kim Giác Lang Vương lại lướt chếch đi mấy thước. Tiện đà tựa như thần long vẫy đuôi, nó liền quay đầu cắn vào chỗ cổ của Mộ Hàn.
Mộ Hàn hóa quyền làm chưởng, một tay bắt lấy Băng Trùy kia, Lôi Âm chợt chấn động phát ra.
Kình đạo tùy ý mãnh liệt tung ra, Băng Trùy kia lập tức hóa thành phấn vụn. Thế nhưng Băng Trùy này vẫn còn mang theo kình đạo xoắn ốc cùng với khí tức lạnh như băng ở bên trong nó cũng bùng phát ra ngoài. Vì thế cũng đồng thời khiến cho lòng bàn tay Mộ Hàn nổi lên một cơn đau nhức.
Trong khoảnh khắc hóa giải thế công của Băng Trùy, Mộ Hàn cước bộ xoay tròn để tránh né Kim Giác Lang Vương theo sát tới cắn. Rồi sau đó, thân hình Mộ Hàn vừa hạ thấp vừa né sang một bên, lại như u linh xuất hiện ở phía dưới đầu mãnh thú. Tả quyền lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phóng chếch về phía trên.
Phịch một tiếng, nắm đấm của Mộ Hàn như chùy sắt liên tiếp đập vào trên cổ Kim Giác Lang Vương. Liên tiếp Ngũ Ký Lôi Âm trong nháy mắt nổ vang ở trên không trung.
- Ngao!
Kim Giác Lang Vương đau đớn rên lên một tiếng, kình đạo Lôi Âm kia bùng nổ lan ra lại nện thẳng lên làm thân thể của nó bắn tung mà rơi xuống đất. Liên tục quay cuồng lộn vòng hai cái, Kim Giác Lang Vương mới nhảy dựng lên, nó phẫn nộ há ngoác cái miệng, tức thời răng nanh hoàn toàn lộ ra. Từ trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn thật giống bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!
Như thể đang rang ngô vậy, trong cơ thể đột nhiên phát ra một tràng tiếng nổ kịch liệt, thân hình Kim Giác Lang Vương dường như trong nháy mắt phình to ra một vòng. Nó lại vọt về hướng Mộ Hàn, từ trong cái miệng to như chậu máu há ngoác liên tiếp thoáng hiện những tia chớp sáng trắng.Những đạo Băng Trùy kia dường như những mũi tên liên tiếp nối đuôi nhau đánh úp về phía mọi nơi trên thân hình Mộ Hàn.
Mộ Hàn thấy thế, lập tức phát huy tốc độ đến mức tận cùng, hai tay như con bướm dập dờn giữa những bông hoa mà bắt đầu múa may trước người. Mỗi lần đều là cực kỳ chuẩn xác bắt lấy các mũi Băng Trùy.
- Rầm rầm rầm
Tiếng Lôi Âm và âm thanh Băng Trùy bị nghiền nát vang lên liên hồi ở trong khu rừng rậm này. Kình đạo cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ giữa song chưởng Mộ Hàn. Bởi vì nó điên cuồng tàn phá bừa bãi quanh người, cành khô lá vụn trên mặt đất không ngừng bị cuốn lên không trung, cành lá chung quanh cũng không ngừng bị các lưỡi kình đạo sắc bén cắt thành mảnh vỡ.
Chỉ một thoáng, cả khu rừng cây vốn là hôn ám trở nên càng thêm mông lung.
- Ngao!
Nhìn thấy Mộ Hàn có bộ dáng hoàn toàn cực kì thành thạo, Kim Giác Lang Vương càng nổi giận hơn mà rống lên một tiếng. Lại là sau khi một đạo Băng Trùy phun ra, đầu lưỡi màu đỏ tươi ở trong miệng liên tục cuộn tròn lại rồi giãn ra. Lập tức chỉ thấy một mảnh sương băng trắng xóa phun ra. Nó tạo thành cơn gió xoáy thổi quét về hướng đối diện.
Bởi cái ớn lạnh thấu xương, bên trên cỏ cây ở chung quanh ngay trong khoảnh khắc đó kết thành một tầng băng tinh, những mẩu vụn đang múa lượn trên không cũng bị đóng băng rồi đua nhau rơi lộp bộp xuống mặt đất.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Khi nắm lấy rồi bóp vỡ một đạo Băng Trùy cuối cùng, hai tay Mộ Hàn đã là cực kỳ sưng húp.
Nay màn sương băng ập đến, Mộ Hàn không nhịn được phải rùng mình một cái. Tức thì hắn lấy ra thanh Xích Diễm kiếm từ trong lòng ngực, pháp lực từ bên trong Tâm Cung tuôn vào đó. Tức thì chỉ thấy một mảnh ánh đỏ lóng lánh từ bên trong đoản kiếm bùng nổ phun ra. Khí tức nóng rực dập dờn bồng bềnh khắp bốn phía, trong khoảnh khắc liền xua tan trận sương trắng kia.
Xích Diễm kiếm này là Đạo Khí cao phẩm, với thực lực bây giờ của Mộ Hàn thì còn khó lòng lợi dụng nó để đối địch. Nhưng chỉ là khơi gợi nó để phát huy luồng nhiệt ẩn chứa trong Đạo Văn thì lại không có chút xíu vấn đề.
Thấy một màn như vậy, Kim Giác Lang Vương nhịn không được mà ngẩn ngơ.
Một lát sau, nó liền phục hồi tinh thần lại, thế nhưng từ trong đôi mắt đỏ ngầu kia lại xuất ra một tia sợ hãi. Tựa hồ nó cũng cảm nhận được bên trong Đạo Khí cao phẩm này ẩn chứa một uy lực khủng bố.
Mộ Hàn lắc lắc Xích Diễm kiếm, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích về phía Kim Giác Lang Vương.
Kim Giác Lang Vương thật giống như đã hiểu rõ ràng ý định của Mộ Hàn, trong miệng nó ngao một tiếng. Vừa gầm rú vừa xông về hướng Mộ Hàn, thế nhưng khi nó chỉ còn cách Mộ Hàn có bốn năm thước thì thân hình to lớn đồ sộ bất chợt rẽ ngoặt sang bên cạnh. Đúng là không có bất cứ dấu hiệu gì mà chui vào trong khe hở giữa hai gốc đại thụ.
Mộ Hàn cũng là roẹt roẹt rút lui hơn mười bộ.
Một lần giao đấu, hai bên đúng là có lực lượng ngang nhau.
- Ngao!
Kim Giác Lang Vương gầm rống một tiếng, xoay cả thân thể trở về. Chân trước hơi phục xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú Mộ Hàn. Trong con mắt đỏ kè lộ ra dáng vẻ khó có thể tin nổi, giống như đang nghĩ không hiểu Mộ Hàn trước kia bị chính mình truy theo thì chỉ có thể chật vật chạy trốn, sau khi may mắn chạy vào trong Hắc Ma Điện vì sao lại trở nên lợi hại như vậy.
- Thật sự là oan gia ngõ hẹp!
Mộ Hàn ổn định thân hình, song quyền nắm lại rung động lục khục, trong mắt chớp động vẻ hưng phấn. Hắn không nghĩ tới trước khi rời khỏi Hắc Ma Cốc lại vẫn có thể gặp phải con Kim Giác Lang Vương này. Trước đây, hắn bị Lang Vương này truy kích xa như vậy, có thể nói là cửu tử nhất sanh mới chạy được đến Hắc Ma Điện. Hiện nay lại gặp nhau lần nữa, cảm giác bị đè nén Mộ Hàn khi đó tích góp từng tí lập tức bùng phát ra toàn bộ. Hắn bức thiết muốn tái chiến một phen cùng con Kim Giác Lang Vương này.
Kim Giác Lang Vương này có được thực lực Bách Khiếu Cảnh. Nay giao chiến lần thứ hai cùng với nó cũng có thể càng hiểu rõ hơn thực lực của bản thân đã đạt đến tình trạng như thế nào. Hơn nữa lần mới va chạm vừa rồi đó cũng khiến cho Mộ Hàn tràn ngập tin tưởng vào lúc đối mặt Kim Giác Lang Vương. Lần này quay về coi như không địch lại thì cũng không đến mức chật vật giống như trước đây.
- Không nghĩ tới lại gặp mặt.
Mộ Hàn liếm liếm môi, trên mặt hiện lên một nụ cười thoáng qua. Phút chốc chân phải hắn đạp một cái, lại như viên đạn pháo bay ra khỏi nòng, nhanh chóng bay về hướng Kim Giác Lang Vương.
Cự ly hơn mười thước chỉ thoáng cái là vượt qua. Thân ở giữa không trung, nhưng nắm đấm của Mộ Hàn đã nện ra ngoài.
Chân khí ở trong kinh mạch bắt đầu khởi động kịch liệt, nắm đấm bộc phát ra kình phong sắc bén. Nơi nào nó đi qua, đúng là ở trong không trung liền nổi lên âm thanh chói tai, thế như sấm sét.
Thực lực của Mộ Hàn tăng vọt, khiến cho Kim Giác Lang Vương trong mắt thoáng hiện ra vẻ cảnh giác.
- Vèo!
Cái miệng há ra một cái, đúng là một đạo Băng Trùy phóng ra nghênh chiến với nắm đấm của Mộ Hàn. Thân hình to lớn đồ sộ của Kim Giác Lang Vương lại lướt chếch đi mấy thước. Tiện đà tựa như thần long vẫy đuôi, nó liền quay đầu cắn vào chỗ cổ của Mộ Hàn.
Mộ Hàn hóa quyền làm chưởng, một tay bắt lấy Băng Trùy kia, Lôi Âm chợt chấn động phát ra.
Kình đạo tùy ý mãnh liệt tung ra, Băng Trùy kia lập tức hóa thành phấn vụn. Thế nhưng Băng Trùy này vẫn còn mang theo kình đạo xoắn ốc cùng với khí tức lạnh như băng ở bên trong nó cũng bùng phát ra ngoài. Vì thế cũng đồng thời khiến cho lòng bàn tay Mộ Hàn nổi lên một cơn đau nhức.
Trong khoảnh khắc hóa giải thế công của Băng Trùy, Mộ Hàn cước bộ xoay tròn để tránh né Kim Giác Lang Vương theo sát tới cắn. Rồi sau đó, thân hình Mộ Hàn vừa hạ thấp vừa né sang một bên, lại như u linh xuất hiện ở phía dưới đầu mãnh thú. Tả quyền lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phóng chếch về phía trên.
Phịch một tiếng, nắm đấm của Mộ Hàn như chùy sắt liên tiếp đập vào trên cổ Kim Giác Lang Vương. Liên tiếp Ngũ Ký Lôi Âm trong nháy mắt nổ vang ở trên không trung.
- Ngao!
Kim Giác Lang Vương đau đớn rên lên một tiếng, kình đạo Lôi Âm kia bùng nổ lan ra lại nện thẳng lên làm thân thể của nó bắn tung mà rơi xuống đất. Liên tục quay cuồng lộn vòng hai cái, Kim Giác Lang Vương mới nhảy dựng lên, nó phẫn nộ há ngoác cái miệng, tức thời răng nanh hoàn toàn lộ ra. Từ trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn thật giống bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!
Như thể đang rang ngô vậy, trong cơ thể đột nhiên phát ra một tràng tiếng nổ kịch liệt, thân hình Kim Giác Lang Vương dường như trong nháy mắt phình to ra một vòng. Nó lại vọt về hướng Mộ Hàn, từ trong cái miệng to như chậu máu há ngoác liên tiếp thoáng hiện những tia chớp sáng trắng.Những đạo Băng Trùy kia dường như những mũi tên liên tiếp nối đuôi nhau đánh úp về phía mọi nơi trên thân hình Mộ Hàn.
Mộ Hàn thấy thế, lập tức phát huy tốc độ đến mức tận cùng, hai tay như con bướm dập dờn giữa những bông hoa mà bắt đầu múa may trước người. Mỗi lần đều là cực kỳ chuẩn xác bắt lấy các mũi Băng Trùy.
- Rầm rầm rầm
Tiếng Lôi Âm và âm thanh Băng Trùy bị nghiền nát vang lên liên hồi ở trong khu rừng rậm này. Kình đạo cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ giữa song chưởng Mộ Hàn. Bởi vì nó điên cuồng tàn phá bừa bãi quanh người, cành khô lá vụn trên mặt đất không ngừng bị cuốn lên không trung, cành lá chung quanh cũng không ngừng bị các lưỡi kình đạo sắc bén cắt thành mảnh vỡ.
Chỉ một thoáng, cả khu rừng cây vốn là hôn ám trở nên càng thêm mông lung.
- Ngao!
Nhìn thấy Mộ Hàn có bộ dáng hoàn toàn cực kì thành thạo, Kim Giác Lang Vương càng nổi giận hơn mà rống lên một tiếng. Lại là sau khi một đạo Băng Trùy phun ra, đầu lưỡi màu đỏ tươi ở trong miệng liên tục cuộn tròn lại rồi giãn ra. Lập tức chỉ thấy một mảnh sương băng trắng xóa phun ra. Nó tạo thành cơn gió xoáy thổi quét về hướng đối diện.
Bởi cái ớn lạnh thấu xương, bên trên cỏ cây ở chung quanh ngay trong khoảnh khắc đó kết thành một tầng băng tinh, những mẩu vụn đang múa lượn trên không cũng bị đóng băng rồi đua nhau rơi lộp bộp xuống mặt đất.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Khi nắm lấy rồi bóp vỡ một đạo Băng Trùy cuối cùng, hai tay Mộ Hàn đã là cực kỳ sưng húp.
Nay màn sương băng ập đến, Mộ Hàn không nhịn được phải rùng mình một cái. Tức thì hắn lấy ra thanh Xích Diễm kiếm từ trong lòng ngực, pháp lực từ bên trong Tâm Cung tuôn vào đó. Tức thì chỉ thấy một mảnh ánh đỏ lóng lánh từ bên trong đoản kiếm bùng nổ phun ra. Khí tức nóng rực dập dờn bồng bềnh khắp bốn phía, trong khoảnh khắc liền xua tan trận sương trắng kia.
Xích Diễm kiếm này là Đạo Khí cao phẩm, với thực lực bây giờ của Mộ Hàn thì còn khó lòng lợi dụng nó để đối địch. Nhưng chỉ là khơi gợi nó để phát huy luồng nhiệt ẩn chứa trong Đạo Văn thì lại không có chút xíu vấn đề.
Thấy một màn như vậy, Kim Giác Lang Vương nhịn không được mà ngẩn ngơ.
Một lát sau, nó liền phục hồi tinh thần lại, thế nhưng từ trong đôi mắt đỏ ngầu kia lại xuất ra một tia sợ hãi. Tựa hồ nó cũng cảm nhận được bên trong Đạo Khí cao phẩm này ẩn chứa một uy lực khủng bố.
Mộ Hàn lắc lắc Xích Diễm kiếm, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích về phía Kim Giác Lang Vương.
Kim Giác Lang Vương thật giống như đã hiểu rõ ràng ý định của Mộ Hàn, trong miệng nó ngao một tiếng. Vừa gầm rú vừa xông về hướng Mộ Hàn, thế nhưng khi nó chỉ còn cách Mộ Hàn có bốn năm thước thì thân hình to lớn đồ sộ bất chợt rẽ ngoặt sang bên cạnh. Đúng là không có bất cứ dấu hiệu gì mà chui vào trong khe hở giữa hai gốc đại thụ.
Bình luận facebook