Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 997
- Nhanh! Nhanh!
Lực lượng tinh thần của Đồ Giang vẫn chú ý động tĩnh phong ấn, cảm ứng được nhiều thân ảnh đi ra ngoài thì lập tức cả kinh lanh cả người, không ngừng thúc giục đệ tử tiên phủ rời đi, có mấy chục tên U Ảnh tộc đã phát hiện nên đuổi theo rồi.
Mà đám người U Ảnh tộc đuổi theo nhanh như lưu tinh, hơn nữa mỗi người đều cho hắn cảm giác thâm bất khả trắc, rất có thể đều là cường giả Hư Kiếp.
Chỉ cần bị một người đuổi kịp thì gần ngàn người bọn họ toàn quân bị diệt.
Những đệ tử tiên phủ cũng phát hiện động tĩnh ở Thái Tố Cổ Thành, đang sợ hãi trong lòng, hận không thể sinh ra đôi cánh, lập tức trở về "Côn Lôn Tiên Phủ".
Truy đuổi qua ngàn dặm, khoảng cách song phương đang từ từ rút ngắn lị.
- Nhân loại, không nên chạy trốn, dừng lại ngoan ngoãn nhận lấy cái chết...
Âm thanh càn rỡ vang vọng thiên địa, những U Ảnh tộc này đang vui vẻ dữ tợn, nhìn qua đám người Đồ Giang với ánh mắt mèo vờn chuột
Nghe giọng nói không ít đệ tử tiên phủ sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, khoảng cách song phương tiến từng bước giảm bớt, rất nhanh chỉ còn mấy trăm mét, thậm chí đã nghe được tiếng xé gió của đối phương.
- Nên chấm dứt, chết đi cho ta!
Trong đó một gã U Ảnh tộc cười lớn, trăm ngàn đạo tơ mỏng từ trong "Nguyệt Thần Mi Ấn" bắn ra ngoài, giống như lưu tinh lao tới đám người Đồ Giang và gần ngàn đệ tử tiên phủ, hồng mang đi qua nơi nào đều tràn ngập khí tức điên cuồng, làm nội tâm bọn họ rung sợ.
- Hết!
Đám người Đồ Giang đáy lòng thở dài, nhận mệnh dừng trên hư không, nhắm mắt lại.
Chuyện tới mức này không nhận mệnh cũng chẳng làm được gì, địch nhân cường hãn tới mức có thể nghiền nát tất cả phản kích. Dưới tình huống như vây nên chờ đợi tử vong hàng lâm. Đám đệ tử tiên phủ không có trấn định như Đồ Giang như, la hét như bệnh tâm thần, có người chửi bới, có người cầu xin tha thứ..
Trong nháy mắt qua đi Đồ Giang lại kinh ngạc phát hiện công kích trong dự liệu không có hàng lâm, ngược lại sau lưng vang lên tiếng kinh hô.
- Ah, khí tức thật cường đại, chạy mau!
- Võ Tiên! Là một Võ Tiên!
- Bảo Tiên Thiên Vực tại sao có Võ Tiên?
"..."
Võ Tiên? Chẳng lẽ là thái thượng trưởng lão chạy đến?
Đồ Giang khẽ giật mình, chợt kinh hỉ vạn phần mở to mắt, nhìn tấy một tia thiểm điện nhanh như thiểm điện bay đi.
Dường như không phải thái thượng trưởng lão...
Trong đầu vô ý thức hiện ra suy nghĩ này, Đồ Giang như phản xạ có điều kiện quay người nhìn lại, nhìn thấy thân ảnh kia tỏa ra hào quang màu tím chói mắt. Trong khoảnh khắc đã bao phủ mười mấy Hư Kiếp Cảnh của U Ảnh tộc. Thoáng chốc những U Ảnh tộc kia tan rã như băng tuyết gặp nắng xuân.
Trong nháy mắt mười mấy tên U Ảnh tộc tan biến trong thiên địa, giống như chưa từng xuất hiện qua bao giờ. Mà đạo hào quang thu liễm và Đồ Giang ngưng mắt nhìn lại, dường như là một thanh đao thiểm điện. Lại như sinh vật sống, hoàn toàn quái lạ.
- Chết! U Ảnh tộc chết cả rồi!
- Ha ha, chúng ta được cứu trợ!
- Là ai cứu chúng ta? Chẳng lẽ là thái thượng trưởng lão, Bảo Tiên Thiên Vực chỉ có lão nhân gia là Võ Tiên!
"..."
Sững sờ ngắn ngủi qua đi. Những đệ tử tiên phủ tránh được một kiếp kích động kêu to, trên mặt tràn đầy vui sướng sống sót sau tai nạn.
- Đây là...
Đồ Giang cũng sững sờ địa nhìn qua thanh đao màu tím, một cảm giác quen thuộc và âm thanh khó quên vang lên bên tai.
- Đồ huynh. Nhiều năm không gặp ngươi vẫn tốt chứ?
Kìm lòng không được nhìn qua tiếng nói. Một nam tử trẻ tuổi tươi cười đạp không bay tới, càng ngày càng rõ ràng trong mắt Đồ Giang.
Hơn ngàn đệ tử chung quanh cảm thấy kinh ngạc, kinh ngạc nhìn qua nam nhân trẻ tuổi kia, hai mặt nhìn nhau, ra tay không phải là thái thượng trưởng lão Cổ Thương Phong?
- Mộ Hàn!
Đồ Giang bật thốt kêu lên, thân ảnh bứn tới, lập tức liền xuất hiện trước mặt nam tử trẻ tuổi kia, mừng rỡ như điên cười nói:
- Thật là ngươi! Ngươi trở về khi nào?
- Vừa về không lâu, khá tốt quay về kịp thời.
Mộ Hàn cười mỉm nói.
Rời khỏi Đại Thiên Linh Đảo thì Mộ Hàn đi xem tới Không Minh Thiên Vực, su đó mng khối "Bảo Nhất Thạch" thu vào tâm cung, rồi sau đó không dừng lại bay thẳng tới Bảo Tiên Thiên Vực. Thông qua sử dụng "Cổ Thần châu" tuần hoàn vô hạn nên hắn chỉ dùng mấy ngày là về tới.
Mộ Hàn cho rằng mình quay về đã nhanh, lại không nghĩ rằng U Ảnh tộc động tác nhanh hơn, đã xuất hiện trong Bảo Tiên Thiên Vực. Nếu không có Mộ Hàn quay về kịp thời, đám người Đồ Giang chắc chắn toàn quân bị diệt. Cổ Thương Phong mặc dù đã chạy đến nhưng hắn chỉ có tu vị Giới Không Cảnh hoàn toàn không kịp cứu viện.
- Đúng vậy a, nếu không phải ngươi chúng ta đã xong đời rồi.
Đồ Giang cảm khái ngàn vạn, chợt tò mò hỏi:
- Mộ Hàn, ngươi bây giờ đột phá đến Võ Tiên a, mấy chục tu sĩ Hư Kiếp Cảnh không ngăn được một đao của ngươi a, chậc chậc!
Nói xong lời cuối cùng mặc dù Đồ Giang tính tình cởi mở rộng rãi cũng phải hâm mộ.
- Đừng hâm mộ ta, ngươi cũng có cơ hội.
Mộ Hàn cười một cái, nói:
- Đồ huynh, ngươi quay về tiên phủ trước đi, ta đi tới Thái Tố Cổ Thành, lập tức trở về sau.
- Mộ Hàn, chỗ đó rất có thể có Võ Tiên!
Đồ Giang ăn cả kinh.
- Không sao, mạnh hơn nữa cũng chỉ là Võ Tiên, cũng không ngăn được một đao của ta đâu!
Mộ Hàn cười ha hả, thân ảnh như điện và bay đi phía sau, thanh "Cửu Long Lôi Vương Đao" lập tức gào thét bay theo.
- Cẩn thận!
Đồ Giang chỉ kịp nói câu này, Mộ Hàn đã biến mất trong tầm mắt của hắn.
- Trưởng lão, hắn là ai? Lợi hại như vậy!
- Mộ Hàn, cái tên rất quen thuộc...
- Ngay cả Võ Tiên cũng không được một đao của hắn, chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn thái thượng trưởng lão sao?
"..."
Những đệ tử tiên phủ xúm lại, ngươi một lời ta một câu tìm hiểu.
- Hắn chính là phủ chủ ‘ Côn Lôn Tiên Phủ ’, mới từ Thánh Thiên vực trở về! Đi thôi, chúng ta quy về!
Đồ Giang vung tay lên, quay người về phía trước, nhưng trong lòng có chút lo lắng, lực lượng tinh thần lặng yên lộ ra ngoài tâm cung, lần nữa lan tràn tới Thái Tố Cổ Thành.
- Phủ chủ?
Nghe hai chữ này đông đảo đệtử giật mình, đột nhiên nhớ tới năm đó ở Bảo Tiên Thiên Vực truyền ra một cái tên xôn xao một thời...
- Không nghĩ tới đại chiến này bộc phát sớm như vậy.
Trên không trung mấy ngàn thước, Mộ Hàn nhíu mày, hắn vốn cho rằng còn hơn hai tháng U Ảnh tộc mới có thể khai chiến toàn diện với Thiên Vực thế giới, có lẽ từ tình huống của Bảo Tiên Thiên Vực xem ra U Ảnh tộc không ngờ khai chiến sớm hơn. Nghĩ lại Mộ Hàn đã đoán được chuyện này có quan hệ tới mình.
Chính mình tại "U Ảnh thần hội" là "Thịnh Quang" đạt được nhiều "Hồn tinh" nhất, cũng quan sát qua Võ Thần "Hồn ảnh" đột nhiên biến mất, thậm chí ngay cả huynh trưởng "Thịnh Quang" là Thịnh Dạ là thống lĩnh địa cầu mười tám quyền cao chức trọng cùng nhau biến mất rất dễ dàng khiến cao tầng U Ảnh tộc cho rằng bọn họ phản bội.
Dưới tình huống như vậy sớm khai chiến chẳng có gì lạ.
Chiến tranh rốt cục vẫn phải bắt đầu!
Lực lượng tinh thần của Đồ Giang vẫn chú ý động tĩnh phong ấn, cảm ứng được nhiều thân ảnh đi ra ngoài thì lập tức cả kinh lanh cả người, không ngừng thúc giục đệ tử tiên phủ rời đi, có mấy chục tên U Ảnh tộc đã phát hiện nên đuổi theo rồi.
Mà đám người U Ảnh tộc đuổi theo nhanh như lưu tinh, hơn nữa mỗi người đều cho hắn cảm giác thâm bất khả trắc, rất có thể đều là cường giả Hư Kiếp.
Chỉ cần bị một người đuổi kịp thì gần ngàn người bọn họ toàn quân bị diệt.
Những đệ tử tiên phủ cũng phát hiện động tĩnh ở Thái Tố Cổ Thành, đang sợ hãi trong lòng, hận không thể sinh ra đôi cánh, lập tức trở về "Côn Lôn Tiên Phủ".
Truy đuổi qua ngàn dặm, khoảng cách song phương đang từ từ rút ngắn lị.
- Nhân loại, không nên chạy trốn, dừng lại ngoan ngoãn nhận lấy cái chết...
Âm thanh càn rỡ vang vọng thiên địa, những U Ảnh tộc này đang vui vẻ dữ tợn, nhìn qua đám người Đồ Giang với ánh mắt mèo vờn chuột
Nghe giọng nói không ít đệ tử tiên phủ sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, khoảng cách song phương tiến từng bước giảm bớt, rất nhanh chỉ còn mấy trăm mét, thậm chí đã nghe được tiếng xé gió của đối phương.
- Nên chấm dứt, chết đi cho ta!
Trong đó một gã U Ảnh tộc cười lớn, trăm ngàn đạo tơ mỏng từ trong "Nguyệt Thần Mi Ấn" bắn ra ngoài, giống như lưu tinh lao tới đám người Đồ Giang và gần ngàn đệ tử tiên phủ, hồng mang đi qua nơi nào đều tràn ngập khí tức điên cuồng, làm nội tâm bọn họ rung sợ.
- Hết!
Đám người Đồ Giang đáy lòng thở dài, nhận mệnh dừng trên hư không, nhắm mắt lại.
Chuyện tới mức này không nhận mệnh cũng chẳng làm được gì, địch nhân cường hãn tới mức có thể nghiền nát tất cả phản kích. Dưới tình huống như vây nên chờ đợi tử vong hàng lâm. Đám đệ tử tiên phủ không có trấn định như Đồ Giang như, la hét như bệnh tâm thần, có người chửi bới, có người cầu xin tha thứ..
Trong nháy mắt qua đi Đồ Giang lại kinh ngạc phát hiện công kích trong dự liệu không có hàng lâm, ngược lại sau lưng vang lên tiếng kinh hô.
- Ah, khí tức thật cường đại, chạy mau!
- Võ Tiên! Là một Võ Tiên!
- Bảo Tiên Thiên Vực tại sao có Võ Tiên?
"..."
Võ Tiên? Chẳng lẽ là thái thượng trưởng lão chạy đến?
Đồ Giang khẽ giật mình, chợt kinh hỉ vạn phần mở to mắt, nhìn tấy một tia thiểm điện nhanh như thiểm điện bay đi.
Dường như không phải thái thượng trưởng lão...
Trong đầu vô ý thức hiện ra suy nghĩ này, Đồ Giang như phản xạ có điều kiện quay người nhìn lại, nhìn thấy thân ảnh kia tỏa ra hào quang màu tím chói mắt. Trong khoảnh khắc đã bao phủ mười mấy Hư Kiếp Cảnh của U Ảnh tộc. Thoáng chốc những U Ảnh tộc kia tan rã như băng tuyết gặp nắng xuân.
Trong nháy mắt mười mấy tên U Ảnh tộc tan biến trong thiên địa, giống như chưa từng xuất hiện qua bao giờ. Mà đạo hào quang thu liễm và Đồ Giang ngưng mắt nhìn lại, dường như là một thanh đao thiểm điện. Lại như sinh vật sống, hoàn toàn quái lạ.
- Chết! U Ảnh tộc chết cả rồi!
- Ha ha, chúng ta được cứu trợ!
- Là ai cứu chúng ta? Chẳng lẽ là thái thượng trưởng lão, Bảo Tiên Thiên Vực chỉ có lão nhân gia là Võ Tiên!
"..."
Sững sờ ngắn ngủi qua đi. Những đệ tử tiên phủ tránh được một kiếp kích động kêu to, trên mặt tràn đầy vui sướng sống sót sau tai nạn.
- Đây là...
Đồ Giang cũng sững sờ địa nhìn qua thanh đao màu tím, một cảm giác quen thuộc và âm thanh khó quên vang lên bên tai.
- Đồ huynh. Nhiều năm không gặp ngươi vẫn tốt chứ?
Kìm lòng không được nhìn qua tiếng nói. Một nam tử trẻ tuổi tươi cười đạp không bay tới, càng ngày càng rõ ràng trong mắt Đồ Giang.
Hơn ngàn đệ tử chung quanh cảm thấy kinh ngạc, kinh ngạc nhìn qua nam nhân trẻ tuổi kia, hai mặt nhìn nhau, ra tay không phải là thái thượng trưởng lão Cổ Thương Phong?
- Mộ Hàn!
Đồ Giang bật thốt kêu lên, thân ảnh bứn tới, lập tức liền xuất hiện trước mặt nam tử trẻ tuổi kia, mừng rỡ như điên cười nói:
- Thật là ngươi! Ngươi trở về khi nào?
- Vừa về không lâu, khá tốt quay về kịp thời.
Mộ Hàn cười mỉm nói.
Rời khỏi Đại Thiên Linh Đảo thì Mộ Hàn đi xem tới Không Minh Thiên Vực, su đó mng khối "Bảo Nhất Thạch" thu vào tâm cung, rồi sau đó không dừng lại bay thẳng tới Bảo Tiên Thiên Vực. Thông qua sử dụng "Cổ Thần châu" tuần hoàn vô hạn nên hắn chỉ dùng mấy ngày là về tới.
Mộ Hàn cho rằng mình quay về đã nhanh, lại không nghĩ rằng U Ảnh tộc động tác nhanh hơn, đã xuất hiện trong Bảo Tiên Thiên Vực. Nếu không có Mộ Hàn quay về kịp thời, đám người Đồ Giang chắc chắn toàn quân bị diệt. Cổ Thương Phong mặc dù đã chạy đến nhưng hắn chỉ có tu vị Giới Không Cảnh hoàn toàn không kịp cứu viện.
- Đúng vậy a, nếu không phải ngươi chúng ta đã xong đời rồi.
Đồ Giang cảm khái ngàn vạn, chợt tò mò hỏi:
- Mộ Hàn, ngươi bây giờ đột phá đến Võ Tiên a, mấy chục tu sĩ Hư Kiếp Cảnh không ngăn được một đao của ngươi a, chậc chậc!
Nói xong lời cuối cùng mặc dù Đồ Giang tính tình cởi mở rộng rãi cũng phải hâm mộ.
- Đừng hâm mộ ta, ngươi cũng có cơ hội.
Mộ Hàn cười một cái, nói:
- Đồ huynh, ngươi quay về tiên phủ trước đi, ta đi tới Thái Tố Cổ Thành, lập tức trở về sau.
- Mộ Hàn, chỗ đó rất có thể có Võ Tiên!
Đồ Giang ăn cả kinh.
- Không sao, mạnh hơn nữa cũng chỉ là Võ Tiên, cũng không ngăn được một đao của ta đâu!
Mộ Hàn cười ha hả, thân ảnh như điện và bay đi phía sau, thanh "Cửu Long Lôi Vương Đao" lập tức gào thét bay theo.
- Cẩn thận!
Đồ Giang chỉ kịp nói câu này, Mộ Hàn đã biến mất trong tầm mắt của hắn.
- Trưởng lão, hắn là ai? Lợi hại như vậy!
- Mộ Hàn, cái tên rất quen thuộc...
- Ngay cả Võ Tiên cũng không được một đao của hắn, chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn thái thượng trưởng lão sao?
"..."
Những đệ tử tiên phủ xúm lại, ngươi một lời ta một câu tìm hiểu.
- Hắn chính là phủ chủ ‘ Côn Lôn Tiên Phủ ’, mới từ Thánh Thiên vực trở về! Đi thôi, chúng ta quy về!
Đồ Giang vung tay lên, quay người về phía trước, nhưng trong lòng có chút lo lắng, lực lượng tinh thần lặng yên lộ ra ngoài tâm cung, lần nữa lan tràn tới Thái Tố Cổ Thành.
- Phủ chủ?
Nghe hai chữ này đông đảo đệtử giật mình, đột nhiên nhớ tới năm đó ở Bảo Tiên Thiên Vực truyền ra một cái tên xôn xao một thời...
- Không nghĩ tới đại chiến này bộc phát sớm như vậy.
Trên không trung mấy ngàn thước, Mộ Hàn nhíu mày, hắn vốn cho rằng còn hơn hai tháng U Ảnh tộc mới có thể khai chiến toàn diện với Thiên Vực thế giới, có lẽ từ tình huống của Bảo Tiên Thiên Vực xem ra U Ảnh tộc không ngờ khai chiến sớm hơn. Nghĩ lại Mộ Hàn đã đoán được chuyện này có quan hệ tới mình.
Chính mình tại "U Ảnh thần hội" là "Thịnh Quang" đạt được nhiều "Hồn tinh" nhất, cũng quan sát qua Võ Thần "Hồn ảnh" đột nhiên biến mất, thậm chí ngay cả huynh trưởng "Thịnh Quang" là Thịnh Dạ là thống lĩnh địa cầu mười tám quyền cao chức trọng cùng nhau biến mất rất dễ dàng khiến cao tầng U Ảnh tộc cho rằng bọn họ phản bội.
Dưới tình huống như vậy sớm khai chiến chẳng có gì lạ.
Chiến tranh rốt cục vẫn phải bắt đầu!
Bình luận facebook