Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Chỗ bọn họ còn cách trung tâm động gần hai mươi thước. Điều này liền ý nghĩa rằng có hai Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu đang ở tại vị trí cửa hang động.
- Kỷ sư muội, Lăng sư đệ, Ôn sư đệ, ta đi xuống trước.
Chỉ hơi cau mày trầm tư trong chốc lát, Mộ Hàn liền lập tức đưa ra quyết định. Nếu như nơi này thật sự có kho báu thì tất nhiên là sẽ giấu ở bên trong hang động kia. Nếu muốn thu được kho báu vào trong tay, đầu tiên phải không được làm kinh động những quỷ binh Không Cốc Cảnh này,với điều kiện tiên quyết phải giải quyết sạch sẽ đám Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu.
- Sư huynh. . .
Ba người Kỷ Vũ Lộ cả kinh.
- Yên tâm đi, đừng quên , ta chính là Đạo Văn Sư.
Mộ Hàn hiện lên một sự tự tin vui vẻ, liếc mắt nhìn ba người. Rồi hắn liền tiếp tục lặng yên không một tiếng động bò dần về phía trước!
Sau khi vượt qua mấy thước, Mộ Hàn theo một vết lõm trên vách đá như con thằn lằn mà chạy xuống. Nhìn thấy thế, ba người Kỷ Vũ Lộ trên vách đá đều là mồ hôi túa ra đầy bàn tay. Ngoại trừ Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu ở cửa hang động không tính, gần đó còn có mười mấy quỷ binh Không Cốc Cảnh đang đi lại.
Chỉ cần hơi chút gây ra tiếng động nhỏ liền sẽ bị bọn chúng phát hiện.
Mộ Hàn cố gắng che giấu khí tức của bản thân đến mức tận cùng, liền nhanh chóng lướt xuống rơi trên mặt đất. Hắn khom lưng nhẹ nhàng di chuyển bước chân đi về phía trước, cự ly đến bụng động càng ngày càng gần.
Lọc cọc!
Phía sau Mộ Hàn, một đám đá vụn không ngờ bị lỏng ra rồi lăn xuống. Âm thanh mặc dù rất nhỏ, có điều là trong tiếng cót két lọc xọc liên miên lại có vẻ chói tai dị thường.
Dát?
Mười mấy tên quỷ binh Không Cốc Cảnh Khô Lâu ở gần đó cơ hồ đồng thời quay đầu lại nhìn, bên trong lòng động cũng vang lên một tiếng hô nhỏ, một đạo bóng trắng lao ra như chớp.
Thân hình Mộ Hàn bỗng nhiên cứng đờ, đám người Kỷ Vũ Lộ trên vách đá càng là thất kinh, trái tim đều suýt nữa từ bên trong nhảy ra khỏi lồng ngực.
Quỷ binh Không Cốc Cảnh không có phản ứng đặc biệt. Thế nhưng tia sáng u ám ở trong mắt Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu kia lại hối hả nhấp nháy. Ngay lập tức sau đó nó lại đột nhiên há ngoác cái miệng.
- Bị phát hiện rồi!
Trong lòng Mộ Hàn thầm mắng. Một tia chớp sáng trắng chợt lao ra khỏi mi tâm rồi như tia chớp nhập vào trong tròng mắt của Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu kia. Món pháp lực này của Mộ Hàn, cơ hồ trong khoảnh khắc tiến vào hốc mắt của Khô Lâu thì dòng nhiệt nóng bỏng vô cùng mãnh liệt liền điên cuồng mà bùng nổ lan ra. Một chuỗi lửa khói hừng hực đột nhiên phun ra từ trong đầu lâu của Khô Lâu.
Dát, dát. . .
Cái miệng của Khô Lâu kia càng không ngừng há hốc, xương hàm trên dưới nghiến vào nhau phát ra những tiếng kêu kịch liệt. Xương ngón tay trắng hếu ra sức cào xé đầu lâu, tựa hồ như đang đau đớn tới cực điểm. Sau khi nhảy lên vài cái tại cửa hang động thì nó lại điên cuồng húc ngang húc dọc trong phiến không gian này. Chỉ một phen liền đánh vài tên quỷ binh Không Cốc Cảnh ngã dúi dụi.
Giờ khắc này, sự chú ý của mấy ngàn Không Cốc Cảnh Khô Lâu đúng là đều bị thu hút lại đây.
Trực tiếp sử dụng pháp lực để công kích, mặc dù bí ẩn nhưng lại cực kỳ hao tổn tâm thần.
Chỉ mới một lần mà đầu Mộ Hàn còn có chút hơi bị choáng. Nhưng mà, giờ phút này lại không phải lúc nghỉ ngơi điều chỉnh, Mộ Hàn không chút do dự liền lao đi như tên bắn.
Ngay vào lúc Mộ Hàn sắp sửa tiến vào lòng động, một đạo bóng trắng bỗng nhiên vọt ra.
Đó là một tên Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu bị tình trạng bi thảm khốn khổ của đồng bạn thu hút tới . Tốc độ của hắn nhanh chóng vô cùng, đúng là suýt nữa đâm sầm phải Mộ Hàn cùng đột nhiên thoáng hiện.
Khô Lâu như thể bị bóng dáng quỷ mị của Mộ Hàn dọa đến hoảng sợ, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
- Vút!
Thế nhưng Mộ Hàn lại không hề dừng lại mảy may chút nào. Đạo Khí Lưu Kim không có bất cứ dấu hiệu gì lao ra khỏi Tâm Cung, cắm vào tròng mắt phải trống rỗng của Khô Lâu.
Những tia sáng u ám bên trong đầu lâu của hắn tức thì lờ mờ đi, ánh vàng rực rỡ ở bên trong hối hả xao động.
Trong chốc lát, xương sọ của Khô Lâu liền hóa thành một nắm phấn vụn trắng xóa. Một viên Bạch Châu to bằng quả trứng gà liền rơi xuống mặt đất, lại bị Mộ Hàn đưa tay phải nắm lấy
Âm Linh Tinh của Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu , so sánh với Không Cốc Cảnh thì lớn hơn mấy lần.
Chỉ nhìn lướt qua rất nhanh, Mộ Hàn liền nhét viên Âm Linh Tinh vào trong lòng, rồi sau đó bay vút qua bên cạnh Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu kia. Bóng dáng trong nháy mắt đã xông vào bên trong lòng động.
Trên vách đá , đám người Kỷ Vũ Lộ chỉ nhìn mà xem ra trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không nghĩ tới khi Mộ Hàn sử dụng pháp lực và Đạo Khí thì lại có thể liên tiếp giải quyết hai Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu một cách thoải mái như thế.
Tuy nói rằng đó chỉ là biến cố nhỏ, nhưng cũng may có ngọn lửa kia đốt người đã làm tổn hao Khô Lâu trong hang động, nên Mộ Hàn mới biến nguy thành an. Sau khi nỗi khiếp sợ ngắn ngủi trôi qua, đám người Kỷ Vũ Lộ đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Nhưng mà vừa nghĩ tới bên trong lòng động còn có hơn mười tên Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu đang chờ thì lại không khỏi căng thẳng lên.
- Vèo!
Mộ Hàn thân như làn gió, nhanh chóng như tia chớp.
Chỉ là tốc độ vừa tăng lên , lại khó tránh khỏi tạo ra một chút tiếng xé gió trên không trung.
Thế nhưng hiện tại hắn cũng bất chấp nhiều như vậy. Bên trong lòng động này còn có nhiều Khô Lâu Vũ Hóa Cảnh cường đại. Chỉ cần muốn tiến vào chỗ sâu trong lòng động thì chắc chắn lại không thể không làm kinh động bọn chúng.
Lòng động gấp khúc kéo dài về hướng bên trong, Mộ Hàn cứ thế mà đi về phía trước hơn hai mươi thước. Có ba đạo bóng trắng đang nhanh như bay lượn qua khúc ngoặt , đồng thời tiến vào tầm mắt của Mộ Hàn.
- Vút!
Trong tay Mộ Hàn trong chớp mắt ngưng tụ ra Xuân Thu Đại Đao với những tia lạnh lẽo nhấp nháy. Đao phong hét lên giận dữ, cuồn cuộn mà cuốn về phía trước. Bên trong màn đao mang dày đặc nặng nề, tiếng sấm từ mạnh đến yếu chỉ trong khoảnh khắc liền đã kéo lên đến đỉnh. Đúng là chúng đều bao phủ tất cả ba tên Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu đối diện vào bên trong, đạo thịnh nộ điên cuồng kình rơi xuống như thác nước.
Ba tên Khô Lâu kia giống như sớm đã có đề phòng. Cơ hồ trong nháy mắt Mộ Hàn ra tay thì chúng đã vung khô trảo lên.
Những món vũ khí còn bảo tồn được ở trên chiến trường cổ xưa đã sớm gỉ sét loang lổ, đối với quỷ binh Vũ Hóa Cảnh mà nói thì dùng chúng còn kém xa thủ trảo của chính bọn hắn.
Thực lực đạt đến Võ Cảnh Cửu Trọng, trình độ cứng rắn của thủ trảo hơn xa, không phải vũ khí bình thường có thể sánh bằng.
Trong lúc nhất thời, tiếng rít bén nhọn vang vọng ở trong lòng động. Cả phiến hư không hắc ám này đều giống như bị loại móng vuốt móc sắt xé rách, quả là ớn lạnh bức người, lạnh lẽo thấu xương.
- Kỷ sư muội, Lăng sư đệ, Ôn sư đệ, ta đi xuống trước.
Chỉ hơi cau mày trầm tư trong chốc lát, Mộ Hàn liền lập tức đưa ra quyết định. Nếu như nơi này thật sự có kho báu thì tất nhiên là sẽ giấu ở bên trong hang động kia. Nếu muốn thu được kho báu vào trong tay, đầu tiên phải không được làm kinh động những quỷ binh Không Cốc Cảnh này,với điều kiện tiên quyết phải giải quyết sạch sẽ đám Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu.
- Sư huynh. . .
Ba người Kỷ Vũ Lộ cả kinh.
- Yên tâm đi, đừng quên , ta chính là Đạo Văn Sư.
Mộ Hàn hiện lên một sự tự tin vui vẻ, liếc mắt nhìn ba người. Rồi hắn liền tiếp tục lặng yên không một tiếng động bò dần về phía trước!
Sau khi vượt qua mấy thước, Mộ Hàn theo một vết lõm trên vách đá như con thằn lằn mà chạy xuống. Nhìn thấy thế, ba người Kỷ Vũ Lộ trên vách đá đều là mồ hôi túa ra đầy bàn tay. Ngoại trừ Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu ở cửa hang động không tính, gần đó còn có mười mấy quỷ binh Không Cốc Cảnh đang đi lại.
Chỉ cần hơi chút gây ra tiếng động nhỏ liền sẽ bị bọn chúng phát hiện.
Mộ Hàn cố gắng che giấu khí tức của bản thân đến mức tận cùng, liền nhanh chóng lướt xuống rơi trên mặt đất. Hắn khom lưng nhẹ nhàng di chuyển bước chân đi về phía trước, cự ly đến bụng động càng ngày càng gần.
Lọc cọc!
Phía sau Mộ Hàn, một đám đá vụn không ngờ bị lỏng ra rồi lăn xuống. Âm thanh mặc dù rất nhỏ, có điều là trong tiếng cót két lọc xọc liên miên lại có vẻ chói tai dị thường.
Dát?
Mười mấy tên quỷ binh Không Cốc Cảnh Khô Lâu ở gần đó cơ hồ đồng thời quay đầu lại nhìn, bên trong lòng động cũng vang lên một tiếng hô nhỏ, một đạo bóng trắng lao ra như chớp.
Thân hình Mộ Hàn bỗng nhiên cứng đờ, đám người Kỷ Vũ Lộ trên vách đá càng là thất kinh, trái tim đều suýt nữa từ bên trong nhảy ra khỏi lồng ngực.
Quỷ binh Không Cốc Cảnh không có phản ứng đặc biệt. Thế nhưng tia sáng u ám ở trong mắt Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu kia lại hối hả nhấp nháy. Ngay lập tức sau đó nó lại đột nhiên há ngoác cái miệng.
- Bị phát hiện rồi!
Trong lòng Mộ Hàn thầm mắng. Một tia chớp sáng trắng chợt lao ra khỏi mi tâm rồi như tia chớp nhập vào trong tròng mắt của Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu kia. Món pháp lực này của Mộ Hàn, cơ hồ trong khoảnh khắc tiến vào hốc mắt của Khô Lâu thì dòng nhiệt nóng bỏng vô cùng mãnh liệt liền điên cuồng mà bùng nổ lan ra. Một chuỗi lửa khói hừng hực đột nhiên phun ra từ trong đầu lâu của Khô Lâu.
Dát, dát. . .
Cái miệng của Khô Lâu kia càng không ngừng há hốc, xương hàm trên dưới nghiến vào nhau phát ra những tiếng kêu kịch liệt. Xương ngón tay trắng hếu ra sức cào xé đầu lâu, tựa hồ như đang đau đớn tới cực điểm. Sau khi nhảy lên vài cái tại cửa hang động thì nó lại điên cuồng húc ngang húc dọc trong phiến không gian này. Chỉ một phen liền đánh vài tên quỷ binh Không Cốc Cảnh ngã dúi dụi.
Giờ khắc này, sự chú ý của mấy ngàn Không Cốc Cảnh Khô Lâu đúng là đều bị thu hút lại đây.
Trực tiếp sử dụng pháp lực để công kích, mặc dù bí ẩn nhưng lại cực kỳ hao tổn tâm thần.
Chỉ mới một lần mà đầu Mộ Hàn còn có chút hơi bị choáng. Nhưng mà, giờ phút này lại không phải lúc nghỉ ngơi điều chỉnh, Mộ Hàn không chút do dự liền lao đi như tên bắn.
Ngay vào lúc Mộ Hàn sắp sửa tiến vào lòng động, một đạo bóng trắng bỗng nhiên vọt ra.
Đó là một tên Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu bị tình trạng bi thảm khốn khổ của đồng bạn thu hút tới . Tốc độ của hắn nhanh chóng vô cùng, đúng là suýt nữa đâm sầm phải Mộ Hàn cùng đột nhiên thoáng hiện.
Khô Lâu như thể bị bóng dáng quỷ mị của Mộ Hàn dọa đến hoảng sợ, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
- Vút!
Thế nhưng Mộ Hàn lại không hề dừng lại mảy may chút nào. Đạo Khí Lưu Kim không có bất cứ dấu hiệu gì lao ra khỏi Tâm Cung, cắm vào tròng mắt phải trống rỗng của Khô Lâu.
Những tia sáng u ám bên trong đầu lâu của hắn tức thì lờ mờ đi, ánh vàng rực rỡ ở bên trong hối hả xao động.
Trong chốc lát, xương sọ của Khô Lâu liền hóa thành một nắm phấn vụn trắng xóa. Một viên Bạch Châu to bằng quả trứng gà liền rơi xuống mặt đất, lại bị Mộ Hàn đưa tay phải nắm lấy
Âm Linh Tinh của Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu , so sánh với Không Cốc Cảnh thì lớn hơn mấy lần.
Chỉ nhìn lướt qua rất nhanh, Mộ Hàn liền nhét viên Âm Linh Tinh vào trong lòng, rồi sau đó bay vút qua bên cạnh Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu kia. Bóng dáng trong nháy mắt đã xông vào bên trong lòng động.
Trên vách đá , đám người Kỷ Vũ Lộ chỉ nhìn mà xem ra trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không nghĩ tới khi Mộ Hàn sử dụng pháp lực và Đạo Khí thì lại có thể liên tiếp giải quyết hai Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu một cách thoải mái như thế.
Tuy nói rằng đó chỉ là biến cố nhỏ, nhưng cũng may có ngọn lửa kia đốt người đã làm tổn hao Khô Lâu trong hang động, nên Mộ Hàn mới biến nguy thành an. Sau khi nỗi khiếp sợ ngắn ngủi trôi qua, đám người Kỷ Vũ Lộ đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Nhưng mà vừa nghĩ tới bên trong lòng động còn có hơn mười tên Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu đang chờ thì lại không khỏi căng thẳng lên.
- Vèo!
Mộ Hàn thân như làn gió, nhanh chóng như tia chớp.
Chỉ là tốc độ vừa tăng lên , lại khó tránh khỏi tạo ra một chút tiếng xé gió trên không trung.
Thế nhưng hiện tại hắn cũng bất chấp nhiều như vậy. Bên trong lòng động này còn có nhiều Khô Lâu Vũ Hóa Cảnh cường đại. Chỉ cần muốn tiến vào chỗ sâu trong lòng động thì chắc chắn lại không thể không làm kinh động bọn chúng.
Lòng động gấp khúc kéo dài về hướng bên trong, Mộ Hàn cứ thế mà đi về phía trước hơn hai mươi thước. Có ba đạo bóng trắng đang nhanh như bay lượn qua khúc ngoặt , đồng thời tiến vào tầm mắt của Mộ Hàn.
- Vút!
Trong tay Mộ Hàn trong chớp mắt ngưng tụ ra Xuân Thu Đại Đao với những tia lạnh lẽo nhấp nháy. Đao phong hét lên giận dữ, cuồn cuộn mà cuốn về phía trước. Bên trong màn đao mang dày đặc nặng nề, tiếng sấm từ mạnh đến yếu chỉ trong khoảnh khắc liền đã kéo lên đến đỉnh. Đúng là chúng đều bao phủ tất cả ba tên Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu đối diện vào bên trong, đạo thịnh nộ điên cuồng kình rơi xuống như thác nước.
Ba tên Khô Lâu kia giống như sớm đã có đề phòng. Cơ hồ trong nháy mắt Mộ Hàn ra tay thì chúng đã vung khô trảo lên.
Những món vũ khí còn bảo tồn được ở trên chiến trường cổ xưa đã sớm gỉ sét loang lổ, đối với quỷ binh Vũ Hóa Cảnh mà nói thì dùng chúng còn kém xa thủ trảo của chính bọn hắn.
Thực lực đạt đến Võ Cảnh Cửu Trọng, trình độ cứng rắn của thủ trảo hơn xa, không phải vũ khí bình thường có thể sánh bằng.
Trong lúc nhất thời, tiếng rít bén nhọn vang vọng ở trong lòng động. Cả phiến hư không hắc ám này đều giống như bị loại móng vuốt móc sắt xé rách, quả là ớn lạnh bức người, lạnh lẽo thấu xương.
Bình luận facebook