• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vũ Vương (4 Viewers)

  • Chương 1007

- Mộ Hàn?
- Hắn còn chưa có chết! Làm sao có thể?
- Hắn lại trở về!
"... "
Trong Đại Thiên Linh Đảo tiếng kinh hô vang lên liên tục, đám người Thái Thượng Phong trên không trung sắc mặt đại biến, bọn chúng cảm giác được tu vị của Mộ Hàn đã là Thiên Nhân Cảnh đỉnh phong. Lúc trước Mộ Hàn còn là Thái Vi Cảnh đã khó đối phó như vậy rồi, hôm nay tu vị tăng lên trên diện rộng ai có thể chống lại?
- Mộ Hàn!
Trong Linh Tiên Đảo, Thái Thượng Thiên càng hỏng sợ kinh hô lên, rốt cuộc hắn cũng hiểu được rồi, cảm giác nguy hiểm là tới từ Mộ Hàn.
- Chư vị, từ khi chia tay tới giờ vẫn khỏe chứ?
Nhẹ nhàng cười cười, thân ảnh của Mộ Hàn xuyên qua không gian, xuất hiện trước mặt đám người Thái Thượng Phong, tốc độ cực nhanh khiến vô số người Linh Hư tộc tâm thần kinh hãi.
Thái Thượng Trạch cũng không ngoại lệ, hắn vẫn là cường giả bán thần của Linh Hư tộc, miễn cưỡng trấn định tâm thần, hét to lên tiếng:
- Nghiệp chướng, ngươi may mắn tránh được một kiếp, không biết thu liễm lại còn quay về ‘Đại Thiên Linh Đảo’, xem ra ngươi thật sự là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào rồi.
Tuy giọng của hắn như sấm nhưng có thể thấy sắc mặt Thái Thượng Trạch lúc này ngoài mạnh trong yếu.
- Ta không biết không có sao, ngươi có thể tới dạy ta mà!
Mộ Hàn cười ha hả, lấy tay điểm qua hư không, một vòng xoáy hiện ra trước mặt hút lấy Thái Thượng Trạch vào trong. Cường giả bán thần Linh Hư tộc này còn chưa làm ra chút phản ứng nào thì kinh hô một tiếng, thân hình không tự chủ được chui vào vòng xoáy.
Sau một khắc Thái Thượng Trạch đã bị Mộ Hàn bóp cổ.
Từ khi Mộ Hàn ra tay đến khi Thái Thượng Trạch bị bắt tất cả chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn, làm cho người ta không kịp nhìn, lúc nhiều người Linh Hư tộc tỉnh hồn lại thì Thái Thượng Trạch đã bị bóp cổ như "con vịt", gương mặt đỏ hồng. Bị Mộ Hàn bóp cổ và tứ chi không nhúc nhích.
- Cái này, cái này...
Thái Thượng Phong nhìn qua cảnh này sắc mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy, quả thực không dám tin vào con mắt của mình nữa, đường đường cường giả bán thần, hôm nay trong tay Mộ Hàn không có sức hoàn thủ? Như thế xem ra Mộ Hàn muốn tiêu diệt cả Linh Hư tộc chẳng phải là dễ dàng?
Vô số hòn đảo của Đại Thiên Linh Đảo lúc này lâm vào tĩnh mịch.
Trong suy nghĩ của người Linh Hư tộc bình thường, Thái Thượng Trạch là bán thần chẳng khác gì thần linh, nhưng bây giờ Thái Thượng Trạch trong tay Mộ Hàn yếu như con kiến. Tương phản thât lớn khiến đám người Linh Hư tộc không cách nào tiếp nhận được.
- Thái Thượng Trạch, ngươi có nên nói cho ta biết chữ ‘chết’ nên viết thế nào hay không?
Mộ Hàn cười tủm tỉm nói.
- Ách, ách...
Thái Thượng Trạch hé miệng suýt nữa bị Mộ Hàn bóp cổ hít thở không thông, không cách nào nói ra câu nào nguyên vẹn, trong cổ họng chỉ có mấy âm tiết tối nghĩa, đôi mắt mở to nhìn qua Mộ Hàn. Trên mặt tràn đầy thần sắc hoảng sợ và khó tin.
- Xem ra ngươi cũng không biết, có lẽ nên tìm người dạy ta rồi.
Mộ Hàn mỉm cười, con mắt nhìn qua phía trước.
Ánh mắt đảo qua đám người Linh Hư tộc trước mặt thì bọn họ nhao nhao tránh lui. Cuối cùng chỉ còn lạiThái Thượng Phong và rải rác mấy Thiên Nhân Vũ Tiên.
- Mộ Hàn, ngươi... Ngươi định làm cái gì?
Thái Thượng Phong quát hỏi, trên mặt đầy hoản sợ.
- Ta muốn...
Mộ Hàn cười hắc hắc, nói còn chưa dứt lời thì kinh ngạc hô nhỏ, cánh tay phải hất lên. Thái Thượng Trạch rơi xuống như thiên thạch, lập tức chui vào trong nước biển, mà thân ảnh của Mộ Hàn vượt qua hư không cực nhanh, trong khoảng khắc đã ở bên ngoài mấy trăm dặm.
Phía trước có một đạo thân ảnh đang chạy thục mạng.
Người nọ chính là Thái Thượng Thiên!
Cảm ứng được hình ảnh Mộ Hàn bắt Thái Thượng Trạch thì Thái Thượng Thiên đã hiểu mình không phải đối thủ của Mộ Hàn. Trong lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chạy trốn.
- Thái Thượng Thiên, nếu như tu vị của ta còn dừng lại ở Thái Vi Cảnh, ngươi muốn chạy trốn thì ta đúng là không thể làm gì ngươi, nhưng hiện tại ta là Thiên Nhân Cảnh đỉnh phong, ngươi không có chút cơ hội thoát đâu!
Mộ Hàn chậm rãi mở miệng, giọng nói truyền vào trong tai Thái Thượng Thiên.
- Vô Linh Tàng Không Độn Pháp!
Thấy Mộ Hàn càng đuổi càng gần, Thái Thượng Thiên đáy lòng phát lạnh, lập tức sử dụng công pháp võ đạo của Linh Hư tộc ra, thân hình co rút lại giống như hạt bụi, dùng mắt thường cũng khó thấy, trong khoảnh khắc đã biến mất không thấy bóng dáng.
- Lại là chiêu này?
Mộ Hàn cười lạnh ra tiếng, thân ảnh của hắn như hóa thành hạt bụi tan rã vào hư không.
Hô!
Trên không biển cả cách đó mấy ngàn dặm, hư không có chút chấn động, thân ảnh của Thái Thượng Thiên chợt hiển lộ ra.
Thở dài, Thái Thượng Thiên cười lạnh mỉa mai, nói:
- Mộ Hàn, ta dùng ‘Vô Linh Tàng Không Độn Pháp’, chỉ bằng ngươi muốn bắt ta? Thật sự là...
Tiếng nói còn chưa dứt, vui vẻ trên mặt Thái Thượng Thiên cứng đờ lại, bởi vì đúng lúc này một đạo thân ảnh lăng không hiện ra trước mặt của hắn, hơn nữa lúc này có một bình chướng bao phủ không gian, làm cho hắn muốn chạy trốn đều trốn không thoát.
- Mộ Hàn...
Hét ra hai chữ này như bệnh tâm thần, Thái Thượng Thiên dừng hét. Đường đường Thái Hoàng của Linh Hư tộc, sau khi thấy Thái Thượng Trạch bị Mộ Hàn bắt như con vịt, cảnh này lại xuất hiện trên người Thái Thượng Thiên.
- Không... Nên... Giết... Ta...
Thái Thượng Thiên kinh hãi gần chết, gian nan nói ra mấy chữ này.
- Yên tâm, ta tạm thời sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn ‘Cổ Thần châu’.
Mộ Hàn thoáng buông tay ra, trên mặt tươi cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì cảm khái vô hạn, chẳng bao lâu trước đó Thái Hoàng của Linh Hư tộc này chính là cái bóng mờ bao phủ trên đầu của mình, làm cho mình thời thời khắc khắc phải che dấu thân phận để tránh kinh động Linh Hư tộc và bị đuổi giết, nhưng bây giờ người mạnh nhất Linh Hư tộc biến thành kẻ đáng thương trong tay của mình, nơm nớp lo sợ, cầu khẩn tha mạng.
- Cổ Thần châu, ta cho ngươi, ta cho ngươi...
Thái Thượng Thiên không có chút tâm tư phản kháng nào cả, nhanh chóng hít sâu mấy hơi, trogn tâm cung có một viên châu hiện ra ngoài, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng, đừng nói là một viên "Cổ Thần châu ", cho dù là đồ trân quý hơn hắn vẫn lấy ra được.
- Rất tốt.
Hơi cảm ứng một phen, Mộ Hàn liền biết rõ "Thái Thượng Thiên" cũng không có lừa bịp, lấy ra chính là "Cổ Thần châu " chân chính.
- Thái Thượng Thiên, ngươi có thể cút!
- Đúng, đúng!
Bị Mộ Hàn quát lớn như vậy, mặc dù Thái Thượng Thiên cũng xấu hổ và tức giận, nhưng mà trên mặt phải tươi cười, sợ chọc giận Mộ Hàn và bị giết.
- Thái Thượng Thiên, tạm thời buông tha ngươi, nhưng không có nghĩa sau này bỏ qua cho ngươi.
Mộ Hàn nói vọng từ phía sau làm cho Thái Thượng Thiên cảm thấy nội tâm co rút lại.
- Nhớ kỹ, nên giữ mạng trong đại chiến với U Ảnh tộc sắp diễn ra, một khi đại chiến chấm dứt, ta sẽ đi tới tìm ngươi.
Đại chiến? Đại chiến cí gì?
Thái Thượng Thiên lúc này suy nghĩ một chút liền ném ra sau đầu, thời điểm này hắn phải tránh xa Mộ Hàn càng xa càng tốt, chuyện sau đó nói sau.
- Cổ Thần châu đến tay, có thể quay về Bảo Tiên Thiên Vực.
Lúc thu "Cổ Thần châu" vào "Tử Hư Thần Cung ", trên mặt Mộ Hàn tươi cười.
- Nhưng mà trước khi quay về còn phải đi Không Minh Thiên Vực một chuyến, ở trong ‘Vô Cực Thâm Uyên’ lấy ‘Bão Nhất Thạch’ có phong ấn một tia linh hồn của Thái Thanh cùng Mộ Chiêu Nghi, phải mau chóng cải tạo thân thể cho bọn họ, một khi chiến tranh bộc phát Không Minh Thánh Thiên Vực sẽ bị phá hư, rất có thể khiến Bão Nhất Thạch bị tai họa.
Nghĩ xong thân ảnh Mộ Hàn biến mất trong hư không, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom